Mười sáu cây cột đá sừng sững, trên đỉnh đều có chạm khắc đầu rồng biểu lộ tất cả những trạng thái hỉ nộ ái ố. Những cây cột bao bọc quanh khoảng sân rộng non mười mẫu, kiến tạo thành khoảng sâu của một hí trường hùng vĩ và tráng lệ.
Tất cả quần hào võ lâm đều đã tề tựu về Long Vân sơn không thiếu một bang một phái nào. Từ những bang phái nhỏ không có mấy tiếng tăm trong giới võ lâm cho đến những đại bang đại phái như Cái bang, Thần Phục bang. Phái thì có Võ Đang, Hoa Sơn, Tung Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn và còn nhiều các bang các phái nữa. Những người có chức sắc cao trọng trong các đại bang, đại phái đều được Minh chủ võ lâm Giang Hàn sắp xếp ngồi trong hàng ghế thượng đẳng. Hàng ghế được xếp theo hình vòng cung đối diện với đài Phong Thần Bảng.
Đài Phong Thần Bảng được kiến tạo theo hình lục giác cao sừng sững, trên đỉnh cũng có một đầu rồng được phủ vàng, phản chiếu ánh dương quang, tỏa ra nét sống động của một con thần long uy nghi.
Ngay dưới chân đài Phong Thần Bảng là thạch lư mà bốn người giang tay ôm cũng không hết. Khói trầm hương tỏa ra nghi ngút, phủ một làn hương bao trùm cả Long Vân sơn. Chính mùi hương trầm kiến tạo nên một không gian vừa trầm mặc vừa uy nghiêm lẫn nét trang trọng nặng nề.
Sau tiếng cồng, rồi đến tiếng tù và cuối cùng là ba hồi trống lệnh được gióng lên. Tất cả quần hào võ lâm đều hướng mắt nhìn về phía đài Phong Thần Bảng. Đại hội Long Chuẩn hôm nay sẽ là cơ hội cho bất cứ đại bang, đại phái nào muốn phát dương quang đại, và cùng quyết định cho một giai đoạn mới, mới một vị Minh chủ mới.
Giang Hàn minh chủ trong bộ trang phục đại lễ, bộ trường bào đỏ ối, đỉnh đạc bước ra giữa đài Phong Thần Bảng.
Giang Hàn lia mắt nhìn qua quần hùng võ lâm rồi từ tốn nói :
- Bổn Minh chủ tuyên cáo với chư vị võ lâm đồng đạo, Long Chuẩn đại hội chính thức khai mạc.
Y nói rồi trịnh trọng cầm lấy cây mồi châm vào ở cửa tò vò dưới chân đài Phong Thần Bảng. Một âm thanh như tiếng rồng ngâm phát ra trên đỉnh đài Phong Thần Bảng.
Ừm
Sau âm thanh đó là một ngọn lửa từ miệng rồng phun ra kết tạo nên khung cảnh cực kỳ kỳ vĩ.
Giang Hàn ôm quyền xá trời, xá đất rồi hướng về hàng ghế thượng đẳng :
- Đại hội Long Chuẩn hôm nay có một sự thay đổi. Sự thay đổi đó sẽ làm biến đổi võ lâm. Sự thay đổi đó sẽ tôn tạo sự quang minh của võ lâm minh. Bổn Minh chủ nói ra điều đó, vì sau bao nhiêu năm đảm trách sự vụ tại võ lâm Tổng đàn đã nghiệm ra. Minh chủ là người cao nhất trong giới võ lâm Trung Nguyên. Bất cứ người nào trở thành Minh chủ võ lâm đều là người chủ của võ lâm. Bang nào phái nào có người là võ lâm Minh chủ là chủ phái, chủ bang được quyền định đoạt số phận của những bang những phái khác.
Y rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực nói tiếp :
- Ai cũng có quyền trở thành Minh chủ võ lâm không phân biệt bang lớn hay bang nhỏ, phái lớn hay phái nhỏ. Tất cả mọi người đều như nhau trong kỳ Long Chuẩn đại hội, không kể người đó là ai trước đây. Tất cả đều ngang hàng như nhau.
Nói rồi Giang Hàn lấy Ấn Chủ Võ Lâm trịnh trọng nâng qua khỏi đầu cho quần hào thấy. Sau đó đi thẳng đến trước đài Phong Thần Bảng, trịnh trọng đặt Ấn Chủ Võ Lâm trên đài thạch liên sơn son thiếp vàng.
Ánh sáng từ vầng nhật quang rọi xuống đài liền tạo ra một vầng hào quang ngũ sắc phát ra từ Ấn Chủ Võ Lâm.
Sự xuất hiện của Ấn Chủ Võ Lâm khiến cho quần hào xôn xao hẳn lên. Sư xôn xao đó biểu lộ tất cả mọi người đang háo hức cực kỳ. Ai mà không háo hức. Đã là người của giới võ lâm thì bất cứ ai cũng muốn mình sẽ trở thành Minh chủ, huống chi Long Chuẩn đại hội lần này là cơ hội một bước lên đến tột đỉnh vinh quang.
Sau khi đặt Ấn Chủ Võ Lâm lên đài thạch liên. Giang Hàn quay bước trở về chỗ của mình. Y vừa yên vị thì từ trong quần hào một trung niên vận giáp đội kim mão, cầm trường kiếm phi thân ra.
Y tiến thẳng đến trước hàng ghế của những vị Chưởng môn và Giang Hàn, ôm quyền trịnh trọng nói :
- Nhất Kiếm Hoạt Sát Đàm Vĩnh Phong, thuộc phái Hoa Sơn, xin được thượng đài minh chứng võ công.
Nghe Đàm Vĩnh Phong tự xưng và thượng đài trước. Các vị Chưởng môn hướng mắt nhìn về Chưởng môn Hoa Sơn phái.
Chưởng môn Hoa Sơn vuốt râu khẽ điểm nụ cười mỉm. Chưởng môn Hoa Sơn phái đứng lên ôm quyền xá mọi người rồi bước ra đứng bên cạnh Đàm Vĩnh Phong. Lão từ tốn nói :
- Thời gian qua, Hoa Sơn phái đã chế tác một một pho kiếm pháp có uy lực vô biên lấy tên là Tử Hà kiếm pháp. Tử Hà kiếm pháp chỉ được dụng trong đại hội Long Chuẩn. Đàm Vĩnh Phong là môn hạ chân truyền của bổn Chưởng môn. Vĩnh Phong sẽ đem Tử Hà kiếm pháp ra trước đại hội Long Chuẩn để thỉnh giáo chư vị quần hùng. Rất mong chư vị quần hùng chỉ giáo.
Lão nói rồi điểm nụ cười giả lả quay bước trở vào.
Quần hào xì xầm bàn tán. Từ phía Tung Sờn một kiếm thủ cầm kiếm phi thân lướt ra. Y ôm quyền nói :
- Tung Sơn Hành Kiếm Tạ Dân Hầu, thượng đài thẩm chứng Tử Hà kiếm pháp của Hoa Sơn.
Các vị Chưởng môn lại rọi mắt nhìn về phía Chưởng môn phái Tung Sơn Tạ Vận Cư.
Tạ Vận Cư đứng lên ôm quyền nói :
- Hoa Sơn phái có Tử Hà kiếm pháp thì Tung Sơn cũng có Dị Kiếm Phổ rất mong được mọi người chỉ giáo thêm, nhất là Hoa Sơn chưởng môn.
Tạ Vận Cư nói rồi mỉm cười, vuốt râu ngồi xuống.
Giang Hàn ra dấu, ba hồi trống được gióng lên.
Đàm Vĩnh Phong và Tạ Dân Hầu chậm rãi bước đến đối mặt với nhau. Cả hai ôm đốc kiếm hành lễ rồi lui lại năm trượng.
Một hồi trống lại được gióng lên lần nữa. Hồi trống dứt thì cả hai đối thủ đồng loạt rút trường kiếm múa tít. Họ tạo ra một màn ảnh kiếm quanh người họ. Rồi bất thình lình cùng phát động kiếm khí công kích lẫn nhau. Hai đạo kiếm khí của hai đối thủ chạm thẳng vào nhau.
Ầm...
Dư lực do hai đạo kiếm khí va chạm thẳng vào nhau tạo nên một tiếng sấm động dử dội. Tiếng sấm động đó khiến cho quần hào giựt mình. Khi tung sấm do khí kiếm còn vang động thì cả hai đấu thủ cùng lao vào nhau Họ quấn chặt lấy nhau chẳng còn biết phân biệt đâu là Đàm Vĩnh Phong, đâu là Tạ Dân Hầu, bởi cả hai đã được màn kiếm quang bao bọc chẳng nhìn thấy nhân dạng.
Chát...
Đàm Vĩnh Phong và Tạ Dân Hầu cùng bắn về hai hướng.
Đàm Vĩnh Phong buông trường kiếm ôm lấy đôi mắt, rống lên :
- Mắt của ta đâu... Mắt của ta đâu.
Trong khi Đàm Vĩnh Phong, cao thủ Hoa Sơn bị kiếm của Tạ Dân Hầu tước đi cặp mắt thì họ Tạ vẫn đứng dạng chân trông thật uy nghi.
Chưởng môn Hoa Sơn Trượng Vĩ đang ngồi bật đứng lên.
Tung Sơn chưởng môn Tạ Vận Cư vuốt râu cười mỉm. Họ Tạ chưa kịp tỏ lộ sự đắc ý của mình thì Tạ Dân Hầu cũng buông kiếm, hai chân từ từ quỵ xuống cùng với lục phủ ngũ tạng trào ra ngoài.
Tung Sơn chưởng môn chau mày, lão từ từ ngồi trở lại.
Trong khi đó trên đài giao đấu. Đàm Vĩnh Phong cứ ôm lấy mặt lảo đảo, quờ quạng, miệng không ngừng nói :
- Mắt của ta đâu... Mắt của ta đâu...
Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung lừng lừng bước ra. Y tiến thẳng đến trước mặt Đàm Vĩnh Phong. Rọi hai luồng sát nhãn vào họ Đàm.
Vu Thiệu Lung nói :
- Đàm các hạ không còn mắt thì đâu còn sử dụng được kiếm nữa. Một kiếm thủ không sử được kiếm thì đâu còn là kiếm thủ. Không còn là kiếm thủ các hạ sẽ rất đau khổ khi phải giữ lại thân xác tàn phế trong cõi đời này. Do không bị đau khổ, các hạ phải ra đi. Vu mỗ xin được tiễn Đàm các hạ đi.
Mặc dù cất ra giọng nói thật ôn nhu từ tốn nhưng khi nói dứt câu thì Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung lại phát động sát kiếm tàn nhẫn. Y tạo ra một màn kiếm ảnh bao trùm lên thân pháp của Đàm Vĩnh Phong. Khi Vu Thiệu Lung rút kiếm lại thì thể pháp của Đàm Vĩnh Phong đã bị chặt thành năm khúc, trông thật khủng khiếp.
Sau khi hạ sát cao thủ Hoa Sơn Đàm Vĩnh Phong, Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung mới trịnh trọng nói :
- Tại hạ lên đây không phải để tranh đoạt mà để bày tỏ lòng thành bái, cung thỉnh Giang tôn giá đảm trách chức vụ Minh chủ võ lâm. Bất cứ người nào không phục, có quyền thượng đài giao thủ với tại hạ. Còn để bọn hậu sinh sớm múa rìu qua mắt thợ, Long Chuẩn đại hội sẽ mất đi sự uy nghiêm của Long Chuẩn đại hội.
Lời nói của Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung khiến cho cục trường bất giác trở nên im bặt. Một sự im lặng nặng nề và phảng phất đâu đó bóng dáng tử thần.
Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung lia mắt nhìn lại hàng ghế thượng đẳng của những vị Chưởng môn, Bang chủ. Không biết vô tình hay cố ý mà sát nhãn của Vu Thiệu Lung lại điểm vào mặt Võ Đang Chân Tử Trương Quảng.
Tiếp nhận ánh mắt của Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung, Võ Đang Chân Tử Trương Quảng hơi chau mày.
Vu Thiệu Lung từ tốn nói :
- Như Giang tôn giá đã nói, Long Chuẩn đại hội hôm nay là sự kết tinh của võ lâm, tạo lập ra một vị Minh chủ đúng nghĩa. Một vị Minh chủ không còn sự khắc chế của Tứ Đỉnh Thiên Can. Nay Tứ Đỉnh Thiên Can chỉ còn lại hai người đó là Võ Đang Chân Tử và Tuyết Ngọc nương nương. Tại hạ muốn thỉnh giáo Võ Đang Chân Tử Trương đạo trưởng.
Mặt Võ Đang Chân Tử sa sầm. Lão đạo trưởng Võ Đang từ từ đứng lên rồi bước ra khỏi hàng ghế thượng đẳng.
Rọi uy nhãn chiếu vào Vu Thiệu Lung, Võ Đang Chân Tử từ tốn nói :
- Bần đạo là một trong Tứ Đỉnh Thiên Can nên không có ý tranh đoạt chức vị Minh chủ với đồng đạo võ lâm. Không tranh đoạt nhưng phải giữ gìn qui củ Tứ Đỉnh Thiên Can mặc dù không còn Tuệ Thiện đại sư và Bang chủ Cái bang Khấu Đà Tử, nhưng vẫn còn bần đạo và Tuyết Ngọc nương nương. Còn hai người thì vẫn còn Tứ Đỉnh Thiên Can, vẫn còn người giữ kỷ cương võ lâm. Không thể trái lệ mà tiền nhân đã đặt ra.
- Muốn giữ lệ thì đạo trưởng phải tranh đoạt để lấy Ấn Chủ Võ Lâm. Đạo trưởng không còn sự lựa chọn nào khác.
- Vu kiếm thủ buộc bần đạo phải thi thố tuyệt học Âm Dương Thái Cực lưỡng kiếm ư? Bần đạo rất sẵn lòng giảo chứng võ công với Vu kiếm thủ.
- Nói nhiều không bằng hành động. Vu mỗ thất lễ.
Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung nói rồi thét lên một tiếng lồng lộng. Cùng với tiếng thét đó, y tạo ra một màn ánh kiếm trùng trùng điệp điệp hướng thẳng đến Võ Đang Chân Tử một trong Tứ Đỉnh Thiên Can.
Danh tiếng và uy phong của Tứ Đỉnh Thiên Can thì ai cũng biết, nên quần hào bất giác nín thở chú nhãn vào cuộc đấu. Mặc dù chứng nghiệm ánh kiếm hư ảo trùng điệp của Vu Thiệu Lung nhưng Võ Đang Chân Tử chẳng một chút nao núng. Lão đạo trưởng Võ Đang chỉ hơi rùn tấn, song thủ múa tít. Ngay lập tức có một màn ánh kiếm xuất hiện bao bọc lấy thân ảnh người. Màn kiếm khí kia xuất hiện đồng thời cũng có những đạo khí kiếm phát ra công vào màn ánh kiếm của Vu Thiệu Lung.
Mặc dù không dụng kiếm như đối phương, nhưng kiếm khí Âm Dương Thái Cực vẫn uy lực vô biên. Mỗi lần khí kiếm chạm vào kiếm của họ Vu thì y như rằng màn ánh kiếm do Thiệu Lung tạo ra liền biến mất.
Phát động luôn một lúc mười đạo khí kiếm, tuyệt nhiên không để cho kiếm pháp của đối phương kịp biến thành sát chiêu hướng đến mình, đồng thời đẩy Thiệu Lung không ngừng thối bộ, Võ Đang Chân Tử bất ngờ quay đúng một vòng. Cùng với động tác quay vòng đó một chiếc dĩa khí thoát ra từ hữu thủ của vị đạo trưởng Võ Đang lướt đi xạt qua đỉnh đầu Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung, tiện đứt búi tóc gã.
Võ Đang Chân Tử Trương Quảng dùng ảo khí tiện đứt búi tóc của Vu Thiệu Lung liền hóa giải thần công, ôm quyền nói :
- Bấy nhiêu đó cũng đủ cho Vu kiếm thủ phân định ai cao hơn ai.
Thiệu Lung sững sờ.
Quần hào vỗ tay đôm đốp. Mọi người cùng xướng lên :
- Đạo trưởng uy nghiêm. Đạo trưởng vô địch.
Tiếng xướng của quần hào còn vang động khắp Long Vân sơn thì Tuyết Ngọc lướt ra.
Tuyết Ngọc nhìn Võ Đang Chân Tử Trương Quảng. Bộ trang phục của Tuyết Ngọc vận được may cố ý phơi bày đôi vai trần với làn da trắng nõn, cùng đôi cước pháp lúc ẩn lúc hiện qua làn xẻ bên hông.
Tuyết Ngọc ôm quyền, khom người xuống hành lễ từ tốn nói :
- Vu Thiệu Lung chỉ là một kiếm thủ đâu thể nào sánh với Võ Đang Chân Tử một trong Tứ Đỉnh Thiên Can của võ lâm. Sánh với Võ Đang Chân Tử trong Tứ Đỉnh Thiên Can thì chỉ có ba người : Một là Tuệ Thiện đại sư, hai là Khấu Đà Tử, ba là Chu Tuyết Ngọc. Nay hai người kia đã viên tịch, chỉ còn lại Tuyết Ngọc. Chính vì thế, bổn cung phải thượng đài tham vấn võ công của đạo trưởng.
Võ Đang Chân Tử Trương Quảng ôn nhu nói :
- Cung chủ... Bần đạo và Cung chủ là người của Tứ Đỉnh Thiên Can, không nên thượng đài làm gì. Không thượng đài bần đạo và Cung chủ vẫn giữ giới lệ võ lâm, cầm cương cho Minh chủ.
Tuyết Ngọc lắc đầu :
- Tất cả vạn vật đều thay đổi. Trước đây trên Minh chủ có Tứ Đỉnh Thiên Can thì nay Tứ Đỉnh Thiên Can cũng phải dưới tay Minh chủ. Có như thế mới có chức vị Minh chủ võ lâm đúng nghĩa. Nếu như đạo trưởng không muốn tranh đoạt chức vị Minh chủ thì hãy cùng với bổn cung tham bái Giang minh chủ. Bằng như ngược lại, bổn cung và đạo trưởng phải có một cuộc giao thủ để phân định ai hơn ai kém, đặng quyết định sự tồn tại hay mất đi của Tứ Đỉnh Thiên Can.
Nghe Tuyết Ngọc thốt ra câu này, chân diện Võ Đang Chân Tử sa sầm biểu lộ nét bất nhẫn.
Võ Đang Chân Tử Trương Quảng từ tốn nói :
- Cung chủ nói như vậy như thể muốn nói với bần đạo, Cung chủ đã đầu phục Giang tôn giá.
Tuyết Ngọc mỉm cười :
- Đạo trưởng nói rất đúng... Huyền cung Cung chủ không còn nữa mà thay vào đó là Ảo Dục Tu La Chu Tuyết Ngọc.
Đôi chân mày bạc trắng của Võ Đang Chân Tử Trương Quảng thoạt nhíu lại. Lão đạo trưởng Võ Đang nhìn Tuyết Ngọc bằng ánh mắt dò xét và bất nhẫn :
- Hóa ra Cung chủ giờ đã là người của Giang minh chủ... Chứ không còn là người của Tứ Đỉnh Thiên Can.
- Tứ Đỉnh Thiên Can chỉ còn mỗi mình đạo trưởng mà thôi.
- Cho dù còn một mình bần đạo. Bần đạo cũng phải giữ lệ võ lâm mà các tiền nhân để lại. Cái lệ đó không làm trái đi được. Bởi một người cai quản võ lâm tất cả sẽ có những điều không hay.
Tuyết Ngọc khoát tay :
- Ở đây đạo trưởng đừng giảng đạo. Tại Long Vân sơn trong kỳ đại hội Long Chuẩn thì chỉ có một cách duy nhất đạo trưởng khiến cho quần hùng phải nghe theo chỉ ngôn của mình là chứng tỏ bản lãnh võ công cao thâm hơn thiên hạ. Bằng như không thì tự rút khỏi Long Vân sơn hoặc qui thuận người mạnh nhất.
- Bần đạo chọn cho mình một đường đi riêng.
Võ Đang Chân Tử nghiêm giọng nói tiếp :
- Cung chủ đã muốn bần đạo thi triển võ công. Bần đạo buộc phải tiếp nhận thịnh ý của Cung chủ.
- Bổn nương không khách sáo.
Ảo Dục Tu La nói rồi vận hóa công phu Hàn Băng thần công.
Ngay lập tức không gian Long Vân sơn có sự biến đổi khiến cho quần hùng phải ngạc nhiên vô cùng. Trời đang ấm áp bất giác se lạnh. Cái lạnh càng lúc càng tăng dần, thậm chí có những bông tuyết xuất hiện từ từ rơi xuống, tạo thành một màn không gian xám xịt.
Võ Đang Chân Tử cau mày :
- Hàn Băng công.
- Đạo trưởng đã nhận ra Hàn Băng công của bổn nương. Đã nhận ra, chắc tiếp nhận được.
- Bần đạo không ngại Hàn Băng công của Cung chủ.
- Bổn cung không khách sáo với đạo trưởng.
Tuyết Ngọc vừa nói vừa dựng ngọc thủ từ từ đẩy tới Võ Đang Chân Tử.
Không một chút e dè, Võ Đang Chân Tử Trương Quảng vận hóa nội công phát động Âm Dương Thái Cực thần công.
Khi Võ Đang Chân Tử vừa dồn công lực vào song thủ thì bất thình lình vùng Đan điền như có mũi giáo vô hình đâm thẳng vào. Vị đạo trưởng trưởng tôn Võ Đang phái nhăn mặt khom người xuống, buột miệng thốt.
- Ý...
Võ Đang Chân Tử còn chưa biết tại sao mình rơi vào tình trạng đó thì nội lực gần như tản mác. Cùng lúc với hiện tượng nội lực tu vi trong nội thể của Võ Đang Chân Tử tản mác thì Hàn Băng chưởng của Chu Tuyết Ngọc đã vỗ tới.
Võ Đang Chân Tử Trương Quảng gần như chẳng có chút phản xạ gì mà đành hứng nhận hai đạo Hàn Băng chưởng với uy lực san núi lấp đồi, vỗ thẳng vào nhân ảnh.
Ầm...
Võ Đang Chân Tử Trương Quảng bị nhấc lên khỏi mặt đất quẳng về phía sau rơi huỵch xuống đất như trái chín rụng khỏi cành. Lão cố gượng đứng lên, hai khóe miệng rỉ máu tươi nhỏ xuống ròng ròng. Toàn thân Võ Đang Chân Tử run lập cập như người đang trúng phong hàn.
Ảo Dục Tu La Chu Tuyết Ngọc cất tiếng cười khanh khách. Thị vừa cười vừa chắp tay sau lưng thả bước đến Võ Đang Chân Tử.
Tuyết Ngọc nói :
- Đạo trưởng bản lãnh chỉ có bấy nhiêu mà bấy lâu nay bổn cung cứ luôn ngưỡng mộ, thất vọng quá. Đã đến lúc bổn cung nghĩ Tứ Đỉnh Thiên Can cũng nên biến mất khỏi võ lâm Trung Nguyên.
Tuyết Ngọc vừa nói vừa từ từ dựng ngọc thủ ngang vai.
Mặc dù biết Tuyết Ngọc sẽ dụng sát chiêu lấy mạng mình nhưng tuyệt nhiên Võ Đang Chân Tử vẫn đứng bất động, tứ chi run lẩy bẩy như đang lên cơn phong hàn chẳng thể nào có được phản ứng gì để đối phó với Tuyết Ngọc.
Quần hùng lo lắng nhìn vị đạo trưởng một thời là một trong Tứ Đỉnh Thiên Can vang danh võ lâm.
Tuyết Ngọc gằn giọng nói.
- Bổn cung cho đạo trưởng một cơ hội được sống đó là quỳ xuống trước mũi hài bổn nương trước mặt quần hào tuyên cáo qui thuận bổn cung.
Võ Đang Chân Tử lặp cặp nói :
- Có kẻ đã ám thích bần đạo nên Cung chủ đạt lợi. Bần đạo không phục Cung chủ.
Tuyết Ngọc nạt ngang :
- Hoang đường... Lão chỉ có sự chọn lựa, một là quy thuận hai là chết.
- Bần đạo không phải là hạng người tham sinh úy tử. Hãy ra tay đi.
- Bổn cung không khách sáo.
Tuyết Ngọc vừa nói vừa toan phát động chưởng công lấy mạng Võ Đang Chân Tử thì Tiêu Lân với “Hành Tẩu Di Hình bộ” lướt lên đài thượng võ. Chàng hạ thân xuống cạnh Võ Đang Chân Tử khoát tay nói :
- Nương nương nên dời bước khỏi đây được rồi đó, kẻo tại hạ lại la toáng lên nương nương là con Cóc thúi. Đến lúc đó, nương nương không dằn được mà tức giận vô tình phát ra những tiếng Cóc kêu, khiến cho thiên hạ cười vào mũi nương nương đó. Hãy để tại hạ phán xử với Giang minh chủ.
Tuyết Ngọc lưỡng lự.
Tiêu Lân trang trọng nói :
- Nương nương còn chưa dời bước, hay còn muốn Tiêu Lân thét lên à.
- Ngươi...
Thở hắt ra một tiếng, Tuyết Ngọc miễn cưỡng quay vào chỗ của mình.
Tuyết Ngọc đi rồi, Tiêu Lân mới dời mắt nhìn Giang Hàn.
Chàng ôm quyền nói :
- Tại hạ đến Long Chuẩn đại hội lần này vì muốn tham kiến Giang minh chủ. Thỉnh Minh chủ bước ra đối chất với tại hạ.
Giang Hàn chậm rãi bước ra đứng đối mặt với Tiêu Lân.
- Tiêu công tử định đối chất với bổn tọa điều gì?
Tiêu Lân ôm quyền xá rồi hướng mắt nhìn lại quần hùng võ lâm :
- Trước mặt mọi người đang có mặt. Ở đây, Tiêu Lân muốn trình bày cho mọi người biết một môn võ công thần kỳ. Người có môn võ công đó nhất định sẽ nghiễm nhiên trở thành Võ lâm Minh chủ. Không chỉ là Võ lâm Minh chủ thôi mà còn làm chủ quần hùng, và nắm quyền sinh sát mọi bang phái trong tay mình.
Quần hùng nhốn nháo.
Tiêu Lân khoát tay ra dấu cho mọi người im lặng rồi nói tiếp :
- Môn công phu mà Tiêu Lân nói đến, một trăm năm trước do một đại ma đầu có tên là Huyết Ma Tôn Giả thi triển. Chắc chắc quần hùng có mặt ở đây đều nghe câu chuyện đó.