- Nội lực của ta đã bị ngươi hút cạn kiệt rồi còn võ công đâu mà phế.
- Ý... Thật sao?
Tiêu Lân vừa nói vừa áp song thủ vào đại huyệt Bách Hội của Dị Thi Âm.
Mụ nhăn mặt, từ từ nhắm mắt lại. Mụ rùng mình một cái.
Tiêu Lân rút tay lại.
Thi Âm được chàng giải huyệt cũng là lúc mất toàn bộ công lực. Nước mắt trào ra hai bên khóe mụ. Mụ nhìn Tiêu Lân :
- Ngươi mãn nguyện rồi chứ?
- Rất mãn nguyện.
Thi Âm bước đến trước mặt Mạc Cự :
- Lão Mạc. Tiểu tử kia đã phế bỏ toàn bộ công phu của ta rồi. Hẳn lão thích thú lắm phải không. Bây giờ thì lão đã có thể giết ta được rồi.
Lão Mạc lắc đầu :
- Ta không như Thi Âm nghĩ đâu. Ta không giết nàng nhưng cũng không bao giờ gặp nàng. Ta nhượng gian thảo xá cho nàng và đừng bao giờ bước qua đây cho ta gặp nàng.
Lão nhìn lại Yến Yến và Tiêu Lân :
- Yến Yến, Tiêu Lân, chúng ta đi.
Yến Yến nhặt đôi chân ngỗ lắp vào người lão Mạc. Lão gồng người đứng lên đôi chân gỗ đó. Nhìn lại Dị Thi Âm, lão Mạc nói :
- Đừng bao giờ cho ta thấy mặt.
Nói rồi lão khập khiễng bước đi.
Yến Yến và Tiêu Lân nhìn lại Dị Thi Âm rồi mới nối bước theo lão Mạc.
Ba người đi chưa được bao xa thì Dị Thi Âm hối hả bước vào cổ động U Linh. Mụ đứng thừ ra khi tất cả những bức khảm trên vách đá đã bị phá hủy chẳng để lại vết tích gì.
Thi Âm rống lên :
- Mạc Cự! Ta hận lão. Ta hận lão.
Nghe mụ thét câu nói đó, lão Mạc chỉ hơi dừng bước nhưng không quay lại.
Lão buông tiếng thở dài rồi tiếp tục khập khễnh bước bằng đôi chân gỗ.