"Bắc Văn Minh, dừng lại đi. Trận này ta nhận thua."
Bắc Văn Minh thấy nàng đè nén thanh âm thật nhỏ tựa như chỉ để mình hắn nghe thấy, trong bụng đã có mấy phần nghi ngờ, thầm nghĩ:
"Ả này mưu kế đa đoan. Trận trước dùng mưu thủ thắng Huyền Từ của Thiếu Lâm tự. Nay không dưng chi tự nhiên đầu hàng ta. Ắt là có nguy hiểm ẩn tàng bên trong lắm đây!"
Nghĩ vậy, Bắc Văn Minh thu hai tay về sau lưng, tựa hồ như thả lỏng. Nhưng song quyền vẫn gắt gao nắm chặt, không dám buông lơi chút nào. Khí công không tán mà tụ. Hiển nhiên đối với lời đầu hàng của đối phương không hề tin tưởng chút nào.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Triệu Nhã Hinh chỉ đợi gã thu quyền. Nhân cơ hội đó liền một chưởng phóng đến.
Phát chưởng này phóng ra trông có vẻ rất tầm thường, nhưng tới nửa vời chợt dao động rồi biến đổi từ một chưởng hóa thành hai. Chỉ thấy giữa không trung, một luồng hỏa quang và bạch quang quyện vào nhau thành một đoàn. Tựa như hai con giao long uốn lượn, bằng một tốc độ kinh người phóng tới chỗ Bắc Văn Minh.
Những người vốn vẫn có ý không phục Triệu Nhã Hinh dùng mưu thủ thắng, nhưng bây giờ thấy nàng sử ra một chưởng lợi hại như vậy cũng phải tự nhủ:
"May mà người tỷ đấu với Triệu Nhã Hinh ở trên lôi đài là Bắc Văn Minh chứ không phải ta. Giả tỷ ta gặp nàng mà dính một chưởng này, nếu không bị thiêu thành củi khô thì cũng phải hóa thành tượng băng."
Chỉ thấy phía dưới, Bắc Văn Minh cười ha hả, hô lên:
"Nhã Hinh muội thật kinh ta không biết đề phòng lắm ư!"
Nói rồi hai ống tay áo trên người của gã phồng lên, bay phấp phới như hai cánh buồm no gió. Đấy là do nãy giờ Bắc Văn Minh tích nội lực vào song quyền đã đến đỉnh điểm.
Ngay lúc đó, Bắc Văn Minh hai quyền song song cùng đánh ra. Kình khí xoắn tít lại phá không phóng tới, thật giống như Phách Không Thần Quyền bình thường mà thôi. Nhưng trong cái bình thường đó lại có cái không tầm thường chút nào. Điểm đặc biệt của chiêu này là xoáy khí bên quyền phải thì ngược chiều kim đồng hồ, còn xoáy khí bên quyền trái lại thuận chiều kim đồng hồ.
Nếu như tưởng tượng, thì hai luồng quyền khí này tựa hồ như hai luồng khí nghịch lưu, một thuận một ngược. Nhưng lại tương hỗ lẫn nhau, khiến quyền phong mạnh lên gấp bội. Đấy chính là chiêu "Song Thủ Hỗ Bác" trong bộ Bạch Hổ Quyền của Bắc Văn gia tộc.
Úi chà!
Toàn bộ những người quan chiến thấy một màn đối chiến kinh tâm động phách như thế thì không khỏi ngơ ngẩn xuất thần, số đông bật lên những tiếng hoan hô vang dội.
Ầm!
Song quyền cùng song chưởng chạm nhau giữa không trung tạo nên một tiếng nổ vang rùng rợn.
Triệu Nhã Hinh tuy chưởng lực bao gồm cả âm lẫn dương; âm là khí công, dương là ma pháp. Bất quá, ma pháp của nàng tu luyện vượt trội hơn, một chiêu vừa rồi đa phần là ma pháp hỏa hệ bù vào bên trong. Nên chưởng lực mạnh mẽ thật nhưng lại thiếu đi phần tinh tế.
Còn như Bắc Văn Minh thì quyền kình không còn dừng lại chiêu thức tầm thường, kỹ xảo tương hỗ trong song quyền đã đạt tới mức cân bằng nhất định.
Điều khó khăn nhất ở đây chính là, muốn phá một chiêu "Song Thủ Hỗ Bác" này nhất định phải đồng thời hóa giải kình khí của cả hai quyền. Nếu như chỉ hóa giải được một quyền, thì kình khí ở quyền thứ hai lại bổ trợ cho quyền vừa bị phá, từ đó lại tạo thành thế của song quyền nhất kích. Quả là không thẹn với hai từ "Hỗ Bác".
Lúc này đây Băng Tâm Liệt Diễm chưởng của Triệu Nhã Hinh bị kẹp giữa song quyền khí của đối phương. Chưởng lực của nàng đang không ngừng bị triệt tiêu. Cứ tưởng tượng chưởng lực của nàng như một miếng thịt lọt vào một cái máy xay. Được kẹp giữa bởi hai lưỡi dao sắc bén không ngừng xoáy tít, chính là song quyền của Bắc Văn Minh. Miếng thịt kia chắc chắn sẽ bị cắt thành từng miếng vụn.
Lại nghe "Bình!" một tiếng lớn.
Nhất phách song chưởng của Triệu Nhã Hinh đã bị phá. Song quyền của Bắc Văn Minh liền thừa thắng xông đến.
Trên đài, Đường Vấn Tâm thấy thế, kinh hoảng la lên:
"Nhã Hinh, cẩn thận. Mau lui lại đi!"
Nhưng hiện tại Triệu Nhã Hinh nào còn sức để di chuyển đâu? Lúc nãy, nàng bị ma pháp bành trướng trong cơ thể hoàn toàn không phải là giả vờ. Nhưng vì tính tình kiên cường bất khuất nên mới nhân cơ hội đánh ra một kích toàn lực mà thôi. Một chưởng đó rút đi toàn bộ ma lực cùng khí công trong người nàng nên bấy giờ nàng không hề có một tia khí lực nào cả. Nếu muốn phục hồi ít nhất phải mất mấy ngày mới được. Triệu Nhã Hinh gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng hai chân lại nhũn ra rồi ngồi bệt xuống đất.
Nào ngờ song quyền của Bắc Văn Minh sắp đánh tới, dường như đụng phải một vách ngăn vô hình. Nghe "Bình!" một tiếng lớn, không tài nào phóng tiếp được.
Mọi người đều ồ lên một hơi, hóa ra vừa rồi là Hoàng Bá Đạo đã kịp xông tới ngăn cản.
Hoàng Bá Đạo đứng giữa lôi đài, ánh mắt khẽ liếc hai người, trong đó toát lên một ý tán thưởng, đoạn dõng dạc hô lên:
"Trận này Bắc Văn Minh thắng."
Nguyên Hoàng Bá Đạo chỉ đọc tên người thắng mà không kể tên người bại. Âu cũng là giữ thể diện cho Triệu Nhã Hinh đó vậy.
Triệu Nhã Hinh cung kính đáp "Dạ". Rồi vội hít sâu một hơi chân khí. Nội lực từ đan điền chuyển xuống hai chân, khi đó hai chân mới có lực, liền đứng dậy quay về chỗ ngồi.
Lúc đi qua chỗ Quảng Mục Thiên, ánh mắt Triệu Nhã Hinh khẽ liếc một cái. Dùng thuật truyền âm nói:
"Ta đã cố hết sức rồi, chỉ đến được mức này mà thôi. Mong rằng các hạ có thể hoàn thành giao dịch này."
Quảng Mục Thiên không đáp mà chỉ cười mỉm một cái.
Sau năm cặp đấu, tổng cả thảy chọn ra được năm người. Theo thứ tự là Long Tuấn, Đạm Khinh Nhu, Hắc Yên Tử, Mộc Yến Hòa, và Bắc Văn Minh. Thêm Quảng Mục Thiên trúng luân không nữa là sáu người. Bấy giờ số người đã là chẵn nên không cần phải bốc thăm luân không nữa. Chỉ cần phân cặp đấu mà thôi.
Quảng Mục Thiên được phân vào trận đấu thứ hai. Đối thủ của hắn là một nữ nhân, tên Đạm Khinh Nhu.
Sau khoảng thời gian một nén nhang nghỉ ngơi. Trận đầu tiên của ba cặp đấu lại được diễn ra. Đứng trên lôi đài hiện là hai người Mộc Yến Hòa cùng Hắc Yên Tử.
Chỉ thấy hai người này đều sử kiếm. Trong đó một người mặc áo màu lục, tuổi tầm hai tám, lông mày xếch ngược, dáng vẻ thập phần kiêu ngạo vô cùng.
Đường Vấn Tâm chợt lấy tay chỉ vào người kia rồi quay ra hỏi:
"Tên kia là Mộc Yến Hòa, đệ tử của Thần Kiếm Môn. Quảng huynh có nghe nói qua chưa?"
Quảng Mục Thiên chầm chậm lắc đầu.
Đường Vấn Tâm tặc lưỡi, ngón tay lại chỉ sang người tiếp theo. Đó cũng là một thanh niên trẻ tuổi, mặc trường bào màu tím. Mày kiếm mắt đao, trên trán điểm một ấn ký màu đen hình thù kỳ lạ. Chính là thanh niên đã từng phái người theo dõi Quảng Mục Thiên trước đó. (Chương 47)
Đường Vấn Tâm lên tiếng hỏi:
"Thế còn người này? Hắc Yên Tử."
Quảng Mục Thiên lại tiếp tục lắc đầu, đáp:
"Chưa nghe qua bao giờ."
Đường Vấn Tâm cười khổ, nghĩ bụng:
"Người này tính tình chủ quan quá! Thi đấu mà không thèm tìm hiểu đối phương gì cả."
Tuy nghĩ vậy, nhưng hắn bên ngoài vẫn mỉm cười, giới thiệu:
"Thế để ta nói qua về tay Mộc Yến Hòa trước vậy. Nghe nói người này là một cao thủ trẻ tuổi của Thần Kiếm môn, trước đó thanh danh không có gì nổi bật. Bất quá bởi vì lần này Trương Ngọc Liên cáo bệnh không đến, nên gã Mộc Yến Hòa mới được dịp trổ tài. Gã này tinh thông kiếm thuật, từng cải trang tham gia vào các dong binh đoàn đi chiến đấu với ma thú. Chiến đấu sành sỏi, so với các bậc cùng lứa thì gan dạ hơn một chút."
Quảng Mục Thiên hỏi:
"Thế còn gã Hắc Yên Tử thì sao?"
Đường Vấn Tâm ậm à một hơi dài, rồi mới nói:
"Gã này... nghe bảo là con nuôi của Quỷ Y tiên sinh. Tuổi tuy trẻ nhưng võ công trong thiên hạ biết nhiều hiểu rộng, nghe đồn là có thể thi triển nhiều chiêu thức của các môn phái khác nhau. Tuy nhiên chưa có chứng thực. Người này ẩn ẩn hiện hiện như ma quỷ, không ai nắm rõ hết tư liệu về y. Nhưng ta dám chắc rằng, y là một đối thủ đáng gờm."
Quảng Mục Thiên nghe vậy thì ngạc nhiên, nghĩ thầm:
"Quỷ Y tiên sinh. Đó chẳng phải là gã tính tình cổ quái, thích cắt thịt xẻ người của Tà Phái hay sao? Không ngờ y cũng bị đưa tới đây."
Nhưng hắn lại chợt nhớ ra điều gì đó, đoạn lại nghĩ:
"À phải rồi, lúc trận chiến cuối cùng kia. Người ném thanh Thiên Diệt kiếm cho Lãnh Mạc Tà chẳng phải là Quỷ Y hay sao? Nếu thế thì cũng không quá ngạc nhiên lắm."
Chỉ thấy phía dưới lôi đài, hai người kia đã bước ra đứng đối diện nhau. Mộc Yến Hòa cười nhẹ, theo đúng phong độ của bậc quân tử, thu kiếm về sau lưng, đoạn nói:
"Tại hạ Mộc Yến Hòa, đệ tử hàng thứ hai của Thần Kiếm Môn. Xin được các hạ chỉ giáo."
Nói rồi khẽ gật đầu đợi đối phương đáp lời.
Nào ngờ Hắc Yên Tử hừ lạnh một tiếng. Tiếp đó, gã đột nhiên cong người về sau rồi chợt phóng về phía trước như một mũi tên rời cung. Mũi kiếm lóe sáng, nhằm vào mi tâm của Mộc Yến Hòa mà đâm tới rất là mau.
Chợt có người kinh ngạc hô lên:
"Là Cung Thân Ảnh Đạn của Thanh Phong Môn."
Mộc Yến Hòa thấy đối phương không thèm chào hỏi mà vung kiếm tấn công thì vừa kinh hãi vừa tức giận. Trong sát na đó, hắn bèn vung kiếm lên gạt đỡ. Nghe chát một tiếng, kiếm cả hai người cùng bị đánh bật ra. Nhưng Hắc Yên Tử phóng chiêu đầu chiếm được tiên cơ rồi làm sao để cho đối phương kịp phòng bị. Tay phải đang cầm kiếm liền xoay nhẹ, rồi bổ từ trên xuống một cái, uy thế thật mãnh liệt.
Trên bình đài có vài người không nhịn được mà đứng bật cả dậy, hít sâu một hơi, khẽ hô:
"Là chiêu Ma Thiểm Đoạn Hồn của Bá Đao Trần Trung!"
Mộc Yến Hòa tức đến đỏ mặt, muốn mở miệng chửi bới nhưng ngặt nỗi đối phương huy kiếm tới quá rát, không kịp nghĩ liền nghiêng người sang tránh khỏi.
Ngay lúc đó, Hắc Yên Tử xoay người thật nhanh, chân phải đá mạnh ra trúng ngay bụng của Mộc Yến Hòa.
Mộc Yến Hòa kêu hự một tiếng liền bị hất văng ra. May thay, lúc ở trên không trung, gã lanh trí, liền thi triển Thiên Cân Trụy. Thân hình rơi bịch một phát xuống sát mép lôi đài. Hắc Yên Tử lưỡi đánh "Chậc" một tiếng. Có vẻ như liên chiêu vừa rồi không bức được Mộc Yến Hòa rớt khỏi lôi đài, khiến hắn hơi thất vọng.
Bất quá mọi chuyện vẫn chưa đơn giản dừng lại, Hắc Yên Tử không để cho đối phương kịp định thần. Thân hình nhún cái vọt tới trước mặt Mộc Yến Hòa. Mọi người quan chiến chỉ thấy bóng tím lóe lên, hai người kia vốn cách nhau cả chục trượng, không biết Hắc Yên Tử làm thế nào mà loáng một cái đã tới nơi.
Đến giờ này thì ngay cả Hoàng Bá Đạo cũng phải kinh sợ mà thốt lên:
"Duy Linh Bộ Pháp của ta. Làm sao tiểu tử này học lỏm được."
Chỉ thấy tiếp đó, Hắc Yến Tử phóng người lên không trung, kiếm của hắn vẽ nên một hình tròn trong không khí. Khí của hắn phóng ra theo hình trôn ốc, khiến khí phong xung quanh tụ lại thành một cơn lốc nhỏ đánh xuống đầu Mộc Yến Hòa.
Toàn trường thấy một chiêu này đều trầm trồ, hô lên đầy vẻ kinh dị:
"Đây chẳng phải là chiêu Phong Lôi Kích Đỉnh. Mai Hoa Bát Phiến nhị thức của Phiến Đế hay sao?"
Điều đáng sợ ở đây là, chiêu Phong Lôi Kích Đỉnh này vốn là dùng thiết phiến để đánh ra. Nhưng Hắc Yên Tử chỉ dùng một mũi kiếm cũng có thể đánh ra một cơn cuồng phong đến bực này. Nếu để cho Xích Yến Hàn đứng ở đây chắc hẳn cũng không thể nào tin được. Gã Hắc Yên Tử khiến tâm thần mọi người đi từ kinh động này đến kinh động khác. Chỉ trong vòng nửa nén nhang, y đã thi triển tới bốn tuyệt kỹ thành danh của các bậc tiền bối trên giang hồ.
Cung Thân Ảnh Đạn của Thanh Phong Môn.
Duy Linh bộ pháp của Hoàng Bá Đạo.
Ma Thiểm Đoạn Hồn của Bá Đao Trần Trung.
Phong Lôi Kích Đỉnh của Bạch Ngọc Phiến Đế.
Ta nên biết rằng, võ công trong thiên hạ nhiều vô số kể. Nhưng chung quy lại vẫn tồn tại dưới dang "Hình" và "Khí". Hình chính là chiêu thức bên ngoài. Còn Khí chính là nội lực cốt lõi bên trong.
Các môn các phái trong giang hồ, vì không muốn tuyệt nghệ của bổn môn bị truyền ra bên ngoài. Nên họ tách Hình và Khí làm hai mục khác nhau.
Từ bao đời nay, Hình luôn phải đi song song với Khí. Nếu có Hình mà không có Khí thì chiêu thức chỉ là làm cảnh cho vui, không có tý sát thương nào cả.
Trên lý thuyết mà nói, việc lấy Hình của môn võ này chắp vào Khí của môn võ khác, đều xảy ra hiện tượng xung khắc. Nhẹ thì tức ngực khó thở, khí huyết công tâm. Nặng thì đứt gân gãy cốt, kinh mạch bị phế. Vì thế nên các chiêu thức trong võ lâm nhiều lắm, nhưng không một ai trong đó có gan lấy Khí của mình ra mà thử cả.
Tỷ dụ như chiêu Cung Thân Ảnh Đạn của Thanh Phong Môn. Nếu không có lộ tuyến vận khí phù hợp, thì chỉ uốn người nhẹ một cái thôi kinh mạch cũng bị đứt đoạn mất rồi; chứ đừng nói phóng kiếm tới phía đối thủ.
Điều muốn nói ở đây chính là, Hắc Yên Tử không có nội lực của Thanh Phong phái, không có nội lực của Phiến Đế, hay Hoàng Bá Đạo... Nhưng hắn vẫn có thể thi triển chiêu thức của mấy người bọn họ mà không bị vấn đề gì. Tuy uy lực có chút thấp, nhưng về kỹ xảo vận hành hay kết hợp đều hoàn mỹ tuyệt đối. Đây mới chính là điểm nghi vấn thực sự.
Trong khi đó, Mộc Yến Hòa vừa sợ vừa giận, gã biết ngay đối thủ lần này của mình cực khó nhằn. Nếu không ra tay hết sức, người bại chắc chắn là mình chứ chẳng ai khác. Gã không tiếc hết thảy liền đảo ngược dòng chảy của nội lực, kích phát tiềm hạn cơ thể đến cùng cực. Đoạn gầm lên giận dữ:
"Tên khốn kiếp, thật khinh ta quá lắm."
Nói rồi thân hình cấp tốc xoay tròn như chong chóng, tay phải cầm kiếm múa lên hộ vệ toàn thân. Gã tụ nội lực vào đầu mũi kiếm, khiến kiếm mang sơ hiện. Đợi Hắc Yên Tử tiếp cận lại gần liền đâm ra mấy phát. Nội lực Mộc Yến Hòa bùng nổ, kiếm phong tua tủa đâm ra như hàng trăm nghìn đầu phi bạc hướng về Hắc Yên Tử mà phóng tới.
Phải nói Mộc Yến Hòa không hổ là một tay kiếm thuật cừ khôi. Trong tình thế cấp bách như vậy vẫn có thể vừa thủ vừa công.
Vòng bảo hộ được tạo bởi kiếm khí bao bọc Mộc Yến Hòa phía bên trong. Trong khi đó kiếm mang lại đâm ra tua tủa. Nếu không phải là người thân kinh bách chiến, trong trường hợp kia khó lòng nào mà phản ứng được tương tự như gã vậy.
Nào ngờ, Hắc Yên Tử chẳng thèm thoái lui. Chiêu Phong Lôi Kích Đỉnh vừa đánh ra, lại bồi thêm vào một chiêu khác nữa. Chỉ thấy mũi kiếm của Hắc Yên Tử khẽ điểm liền ra chín phát kiếm, dưới ánh sáng mặt trời chẳng khác nào chín con thần long không ngừng lồng lộn trên không trung, khuấy đảo rồi lao thẳng đến người Mộc Yến Hòa.
Mộc Yến Hòa vừa thấy đối thủ sử ra một chiêu này thì tức đến nổ phổi, mặt đỏ như bấc, gầm lên:
"Tên chó má này, dám lấy võ công của Thần Kiếm môn ra để đối phó ta ư? Thật khinh người quá đáng."
Nguyên lai chiêu vừa rồi có tên là Cửu Long Lôi Thần Kích. Một sát chiêu của Thần Kiếm môn.
Hắc Yên Tử đánh ra chiêu này vừa là để khiêu khích vừa chọc giận đối phương.
Quả nhiên, Mộc Yến Hòa khí giận công tâm, ọc lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Ngất ngay đương trường.