Thích Vân Kha theo lệ đứng ra giảng hoà: “Tên Tư Mã An này tội ác tày trời, Cừu huynh đệ cũng là tấm lòng hiệp nghĩa. Chuyện cũng đã xong, mọi người vào điện thôi.”
Tống Thời Tuấn từ chối cho ý kiến, quyết định tạm thời nhịn xuống một hơi, chầm chậm lùi về.
Ai ngờ Cầu Nguyên Phong không chịu bỏ qua, ý cười khiêu khích: “Thích Tông chủ đã nói vậy, dĩ nhiên Thái Sơn quán không hai lời. Nhưng ta khuyên lần này Tống môn chủ sau khi trở về nên chỉnh đốn môn hộ cho tốt…”
Tống Thời Tuấn trầm mặt: “Ngươi đây là ý gì.”
Cầu Nguyên Phong: “Lần này Lôi Công trại cầu cứu, kẻ biết chuyện, là Quảng Thiên môn gia đại nghiệp đại bận bịu mà bỏ sót, còn không biết, còn tưởng tên Tư Mã An biếu đủ vàng bạc của cải, đám chú bác Quảng Thiên môn bị mua chuộc, nên mới giả câm vờ điếc đây.”
Lời có phần âm hiểm, cả đời Tống Thời Tuấn chưa từng nhận khi nhục lớn cỡ đó, chưa kịp nổi giận, trưởng tử Tống Mậu Chi của ông đã không thể kìm được, chửi ầm: “Họ Cừu ngươi thả rắm gì đó!” — được đà, lúc này chúng đệ tử Quảng Thiên môn vượt ra khỏi đám người, cả đám kích động chửi rủa.
Hôm nay đệ tử Thái Sơn quán đi đông thế này cũng không phải để trưng, thế là kéo cao giọng, ăn miếng trả miếng mắng theo.
Trong tích tắc, trước Mộ Vi cung cứ như ngoài phố chợ, ô ngôn uế ngữ cay nghiệt thô bỉ bay đầy trời, náo nhiệt túi bụi. May là hôm nay tế điển, chúng đệ tử đều không động võ, không thì e là đã chóng bát nháo loạn xị đùng đùng ì xèo.
Tĩnh Viễn sư thái không nói không rằng, chỉ cúi đầu niệm kinh —— nội bộ sáu phái Bắc Thần phân tranh cỡ này, tất nhiên người bên ngoài không dễ can thiệp. Vẫn là Pháp Không thượng nhân nhìn không được, xoay qua khuyên nhủ Thương Khung tử: “Vốn dĩ chuyện của quý phái không đến phiên lão nạp nhiều lời, nhưng thủ túc tương tàn cũng không phải phúc phần của chính đạo. Đạo trưởng là trưởng bối của các vị chưởng môn, cũng nên ra nói một câu lắng lại phân tranh.”
Thương Khung tử lại nói: “Nguyên Phong sư điệt ra cử chỉ hiệp nghĩa, chả nhẽ ta làm trưởng bối còn trách cứ nó à. Huống chi bây giờ ta là phế nhân, muốn quản cũng quản không được.”
Pháp Không thượng nhân lắc đầu, không còn gì để nói.
Thấy tình hình, Thích Vân Kha và Chu Trí Trăn nhíu chặt chân mày, Dương Hạc Ảnh nhẹ nhàng lặng lẽ lui lại mấy bước, không muốn dấn thân vào, chỉ Thái Bình Xuân đứng một bên không chút nổi sóng.
Ở một góc khác Ninh Tiểu Phong buồn bực ngán ngẩm, liền bốc quả quýt trong giỏ trái cây quản sự rảnh rỗi bên cạnh để đó bóc ăn, ăn một miếng, phát hiện khí hậu ngọn Vạn thủy thiên sơn thực không tồi, quýt trồng được thật ngọt thuần khiết, thế là nhờ quản sự đem qua cho con gái mấy quả. =]]
Khi quản sự ôm đầy một ôm quýt đưa qua chỗ Thái Chiêu, nghe Thường Ninh đứng đó có xíu cười trên nỗi đau của người khác nói: “… Thật sự là đồng khí liên chi, sáu phái đồng tâm nha.” Ngó lại thấy tiểu cô nương đang vụng về bóc từng miếng từng miếng vỏ nhỏ, lập tức giật lấy, “Quýt không phải lột như thế.”
Nói xong hắn lưu loát tách lòng quýt đến ngọn nguồn, xoẹt xoẹt hai cái xé ra vỏ quýt thành hai, sau đó đặt thịt quýt hoàn hảo vào bàn tay trắng nõn của Thái Chiêu, trong giọng yêu thương khó nén: “Ăn đi.”
Quýt đúng ngon, Thái Chiêu vui vẻ cười một tiếng với Thường Ninh.
Thường Ninh nhìn thấy nụ cười xinh tươi của tiểu cô nương, lần đầu trong đời cảm nhận được cảm xúc vi diệu ‘thấy người khác ăn còn vui hơn chính mình ăn’. Dù không rõ nguyên do, nhưng thật thấy vui vẻ khó hiểu, thế là hắn lại cầm quả quýt vui vẻ lột.
Phàn Hưng Gia: “…” thật ra sư huynh ta cũng không biết lột quýt nè.
Mẹ con Ninh Tiểu Phong ăn quýt đang vui, Doãn Tố Liên rốt cuộc không thể nhẫn nại, một mạch chạy vội ra trước nhất, giọng the thé: “Hôm nay là ngày giỗ hai trăm năm của Lão tổ, các ngươi muốn gây chuyện cũng phải chọn ngày! Ồn ào trắng trợn không để ý đến thân phận thế này, thật là mất mặt xấu hổ trước chúng bạn hữu, đây không phải cố ý làm mất thể diện Thanh Khuyết Tông chúng ta sao?!”
Bà trước là con gái giờ là vợ của ngôi vị Tông chủ Thanh Khuyết Tông, vênh mặt hất hàm sai khiến mấy mươi năm, mới mở miệng tự có đệ tử Thanh Khuyết Tông bốn phía thét ra lệnh yên tĩnh. Thật ra chiêu này của Doãn Tố Liên có phần kì diệu, bà hạng nữ lưu, thân phận cao quý nhưng võ công cực kém, nếu Cầu Nguyên Phong đối chọi gay gắt với bà, ắt có nỗi ngại ức hiếp nữ lưu, nếu không phản bác thì coi như tự nhận phần xui đi.
Ai ngờ Cầu Nguyên Phong xoay chuyển ánh mắt, cười nói: “Ô, là Doãn sư muội à, hôm nay Khâu sư huynh của muội về rồi sao? Ài, nhắc đến, ta và Nhân Kiệt huynh đệ cũng đã nhiều năm không gặp rồi ấy nhỉ.”
Vừa dứt lời, gương mặt Doãn Tố Liên đỏ lên, xấu hổ giận dữ khó tả. Nhưng ngoại trừ đám đệ tử lớn tuổi, chín phần người giữa sân đều không hiểu ý Cầu Nguyên Phong.
“Khâu Nhân Kiệt là ai thế?” Thái Chiêu cũng không biết.
Phàn Hưng Gia thật ra cũng có nghe một ly nửa móng, ngập ngừng không dám nói.
“Khâu Nhân Kiệt là vị tài năng xuất chúng nhất trong bảy vị đệ tử của Doãn Đại Lão tông chủ, cũng là người được dự định chọn làm Tông chủ. Cha ta nói, ông ấy với Tố Liên phu nhân vốn có định hôn.” Thường Ninh trả lời rất vui sướng.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Thích Tông chủ đột phá ràng buộc kinh mạch Thiên hỏa long, thần công tiến mạnh, tỷ thí với bốn vị trí kỹ kinh trong Thanh Khuyết Tông một phát xếp thứ nhất —— vị Khâu sư bá với Tố Liên phu nhân từ đó cũng không còn sau đó nữa.”
Thái Chiêu ngẩn ra, không tự chủ ngó Thích Lăng Ba Tống Úc Chi thậm chí Đới Phong Trì ba người: “Doãn gia này, thật đúng là…”
Cô chợt nhớ tới bà mẹ Ninh Tiểu Phong.
Trong sáu phái e là không ai không biết Ninh Tiểu Phong và Doãn Tố Liên không hợp nhau, chắc chắn Ninh Tiểu Phong cũng biết quá khứ của Doãn Tố Liên, nhưng cho dù bà nổi điên cỡ nào, cũng chỉ châm chọc Doãn Tố Liên vong ân phụ nghĩa hai mặt, chưa từng từng trước mặt người khác đề cập Khâu Nhân Kiệt.
Thái Chiêu tự dưng thấy đầy kiêu ngạo, khinh miệt liếc Cầu Nguyên Phong — chưởng môn Thái Sơn quán gì chứ, khoan dung còn không bằng mẹ cô, một tiểu nữ tử!
Thích Vân Kha thấy vẻ ngả ngớn của Cầu Nguyên Phong đối với vợ mình, giọng mang vẻ khi nhục, rốt cuộc cũng nổi giận, lúc này dồn khí đan điền, cao giọng thét ra lệnh: “Chuyện này chấm dứt ở đây!” —— sáu chữ như chuông lớn vang trong lòng đất, chữ chữ phát lực, tràn ngập một cỗ lực hùng hậu áp bách, tất cả chấn kinh.
“Chuyện của Lôi Công trại tự có Quảng Thiên môn và Thái Sơn quán bàn bạc xử lí, Thanh Khuyết Tông không muốn xen vào. Trừ bạo an dân vốn là một chuyện tốt, mong Cầu quán chủ đừng biến mâu thuẫn lục đục với nhau thành cây đao khuếch trương thế lực.”
Thích Vân Kha nhìn Cầu Nguyên Phong, gằn từng chữ: “Ta nói chuyện này dừng ở đây, nếu còn gút mắc, hôm khác lại nói —— Cầu quán chủ nghe rõ chưa.”
Cầu Nguyên Phong mắt đối mắt thật lâu, thu liễm thần sắc không ai bì nổi: “Tốt thôi, nghe Tông chủ sắp xếp.”
Tống Thời Tuấn bị tức không nhẹ, vốn định lên chế nhạo Cầu Nguyên Phong mấy câu lại bị Thái Bình Xuân sau lưng kéo lại, ông cả giận: “Tiểu Xuân ngươi cũng muốn xen vào việc người khác hả!”
Thái Bình Xuân bình tĩnh nói: “Vốn là Quảng Thiên môn không đúng, để Lôi Công trại khẩn cầu không được, lần này Thời Tuấn đại ca về nên thanh lý môn hộ, sau này đừng để kẻ khác thừa dịp cơ hội.”
Nghe nửa câu trước Cầu Nguyên Phong còn nhếch miệng cười, nghe xong nửa câu cuối không cười nổi: “Thái cốc chủ có ý gì, chả nhẽ ám chỉ Thái Sơn quán ta thừa dịp vắng mà vào.”
Thái Bình Xuân bình tĩnh nói: “Chưa bàn tới thừa dịp vắng mà vào, nhưng mà Quảng Thiên môn giàu có thiên hạ đều biết, nếu nói Tống môn chủ chỉ vì chút chỗ tốt mà dung túng Tư Mã An khi sư diệt tổ, e là sẽ không ai tin. Có điều hành hiệp trượng nghĩa luôn là chuyện tốt, lần sau nếu Cầu quán chủ lại nổi cơn hào hứng, không ngại đến trong hạt giới của Lạc Anh Cốc để thanh trương chính nghĩa, tệ phái nhất định giăng đèn kết hoa hoan nghênh. Lạc Anh Cốc thế nhỏ, nhưng cũng có chén nước trong màn thầu chấm tương có thể chiêu đãi chư vị.”
Tống Thời Tuấn hắc hắc bật cười: “Tiểu Xuân ngươi lúc nhỏ rất thật thà, giờ mở miệng cũng học hư của Ninh Tiểu Phong rồi!”
“Ta nói thật mà. Nếu Thái Sơn quán muốn, Lạc Anh Cốc còn có thể đem chuyện bất bình các nơi chỉnh lý thành sách, mời chư vị đạo huynh đến thanh trương chính nghĩa.” Thái Bình Xuân nói.
Tống Thời Tuấn cười không thể ngừng, Cầu Nguyên Phong mặt đen thui, phất tay áo đi.
Một trận phân tranh cuối cùng kết thúc, theo một tiếng Phật hiệu Pháp Không thượng nhân niệm, đệ tử các phái hàng đầu lao xao vào Triêu Dương chính điện, đứng ngay ngắn theo vị trí của mình, trang nghiêm không lên tiếng, rũ mắt. Trên án tế đã dấy lên nhang khói, giữa khói mù lượn lờ, Thích Vân Kha cầm tế văn bằng gấm vàng trong tay, cao giọng đọc ——
“Tuế phùng thái bình, thiên hạ an ninh, chúng đệ tử tưởng nhớ Lão tổ. Nay lấy tam sinh tam tế hoa tươi làm quả tế tiên tổ Bắc Thần Chân Quân chúng ta trên trời có linh thiêng. Lúc yêu ma nổi lên bốn phía, đồ thán sinh linh, xương trắng ngàn dặm, cỏ cây nhuốm đỏ, may có tiên tổ Bắc Thần Chân Quân từ trời xuống, nhận lệnh lâm nguy, vai gánh đạo nghĩa lê dân, lấy an nguy chúng sinh làm nhiệm vụ của mình, phụng dưỡng thiên hạ…”
Thái Chiêu nghe nhíu mày: “Đại sư huynh tìm người viết hộ ở đâu thế nhỉ, hành văn kém thế, còn không bằng tiên sinh viết sổ cuốn trên trấn bọn ta nữa.”
“… Sao sư muội biết là hành văn không đủ?” Phàn Hưng Gia vốn muốn hỏi sao cô biết là không phải sư phụ tự mình viết, ngẫm lại vẫn là không nên tự làm bực mình.
Thường Ninh: “Bởi vì câu nào cổ cũng hiểu cả.”
Thái Chiêu: ╰_╯
Thường Ninh:
Phàn Hưng Gia: …
Niệm xong tế văn, chưởng môn sáu phái tuần tự dâng hương đến Lão tổ, đến phiên Thái Sơn quán Cầu Nguyên Phong lại đẩy ra thế mạng —— cứng rắn muốn đẩy Thương Khung tử lên kính hương.
Thương Khung tử ra vẻ nổi giận: “Chỉ chưởng môn mới có thể kính hương, Nguyên Phong sư điệt đây là ý gì!”
Cầu Nguyên Phong sống động như xướng danh hát trên sân khấu, rưng rưng nói: “Sư thúc là vì an nguy trên dưới Thái Sơn quán mới chịu ám toán thê thảm của yêu nghiệt Ma giáo, con cháu chúng ta há có thể vong ân phụ nghĩa! Nếu không phải sư thúc bị đại nạn này, sau khi sư phụ qua đời vốn đã là sư thúc tiếp chưởng vị trí Quán chủ! Nguyên Phong dù thẹn đảm nhiệm chưởng môn, nhưng ở trong lòng, sư thúc mới là tâm cốt Thái Sơn quán chủ!”
Tất nhiên là Thương Khung tử ba lần chối từ, đương nhiên Cầu Nguyên Phong bốn lượt khẩn cầu, chú cháu nước mắt bay tứ tung cảm động lòng người, cuối cùng Thương Khung tử ‘miễn cưỡng’ đồng ý.
—— cả đám xung quanh bơ mặt xem bọn họ diễn xong kịch, không sót một từ.
Khó khăn lắm lũ lượt kính hương xong, bắt đầu từ đệ tử các phái dâng lên tế phẩm các loại, nào là da hổ trắng thuần sắc, san hô đáy biển, lục ngọc bích cả tấm lớn, kim tháp hai người nhấc, quả nhân sâm trăm năm mới kết, nước suối tiên kéo dài tuổi thọ, còn có một bản kinh chép bằng máu nhìn đã hãi hùng khiếp vía…
Thái Chiêu nhìn hoa mắt: “Nhiều kỳ trân dị bảo thế này, chả nhẽ đều sẽ thuộc về Thanh Khuyết Tông?”
Phàn Hưng Gia vội nói không phải: “Tế điển xong sẽ chia các nhà mang về chứ.”
Thường Ninh nhẹ mỉm cười: “Đừng nghe Ngũ sư huynh tô vẽ thái bình —— gặp Tông chủ Thanh Khuyết Tông lợi hại cường thế, năm phái còn lại nịnh bợ còn không kịp. Nếu Tông chủ coi trọng cống vật tế phẩm nào, các phái sẽ để món đó lại sau tế điển.”
Thái Chiêu thất vọng: “Chắc chắn bác Thích chẳng để lại thứ gì đâu.”
Phàn Hưng Gia: “…” Đừng nhìn chết dí vô sư phụ chúng ta vậy được không.
Ba người đang nói chuyện phiếm thì chợt nghe một tiếng Ninh Tiểu Phong bén nhọn quát lớn —— “Ngươi là ai!”
Chỉ thấy mặt Ninh Tiểu Phong đầy cảnh giác, một tay kéo chặt Thái Hàm, một tay chỉ thẳng phía trước. Cả đám nhìn theo hướng tay của bà, chỉ là một đệ tử Thái Sơn quán.
Đệ tử kia cúi đầu thật thấp, người gùi một giỏ trúc tơ vàng cao một hai thước, đang từ từ đi đến tế án —— hay là nói, đi đến phía hai vị chưởng môn đứng hai bên tế án.
Cầu Nguyên Phong không vui nói: “Ninh nữ hiệp, cô đừng ở không mà gây sự, đặc biệt khó dễ đệ tử Quán ta…”
Ninh Tiểu Phong không để ý ông ta, tiếp tục hô to: “Người đâu! Mau vây tên này lại!”
Lại nhìn kẻ kia cười lạnh, “Đừng giả vờ nữa, lúc bà cô ngươi chơi thuật dịch dung e là người còn bú sữa ấy! Dám ở trước mặt ta giả thần giả quỷ, ngươi chán sống rồi! Nói đi, có phải ngươi là do Ma giáo phái tới đánh lén!”
Cả đám thất sắc, thì ra đúng là kẻ này dịch dung giả trang.
Mười mấy năm trước Thích Vân Kha đã chứng kiến qua tài bàng môn tả đạo của Ninh Tiểu Phong, biết chuyện không thể giả, lúc này hô to: “Người đâu, vây quanh tên này!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy sắc lạnh chợt lóe, Tống Úc Chi từ sau đám người nhảy lên thật cao, như rồng vọt lên, Thanh Phong ba thước trong tay thế không thể đỡ, xoẹt xoẹt mấy kiếm đâm thẳng tên đệ tử dịch dung, thật có thể nói là mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng (cầu vồng). Đới Phong Trì và Đinh Trác hơi trễ một bước, song song giơ kiếm mà lên, các đệ tử còn lại của Thanh Khuyết Tông kết kiếm trận bao vây.
Tống Úc Chi lại khua mấy kiếm, tính khóa lấy kẻ kia, ai ngờ thân pháp kẻ này rất tinh diệu, liên tục nhảy tránh chỉ nghe xoẹt một tiếng, một kiếm Tống Úc Chi cắt đứt dây gấm buộc giỏ trúc trên vai kẻ kia, giỏ trúc tơ vàng lăn long lóc trên đất.
Từ sau khi biết có người dịch dung lẫn vào Vạn thủy thiên sơn nhai, phản ứng đầu tiên của cả đám là ‘Ma giáo đột kích’, các phái lập tức dính sát nhau, vội tự bảo vệ trước.
Tống Thời Tuấn vừa lo thay con, vừa tự hào thằng con tuấn tú trác tuyệt đến thế, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành một tia mắt trắng oán hận phóng tới Thích Vân Kha.
Đang lúc ông ta định cay cú Thích Vân Kha mấy câu, chợt bị Chu Trí Trăn bên cạnh mạnh mẽ đẩy suýt nữa ngã quỵ. Đang tính quay đầu mắng, lại nghe Chu Trí Trăn cực lực hô to —— “Đó là Bạo vũ lôi đình, mọi người mau tránh!”
Sắc mặt Tống Thời Tuấn đại biến.
Thì ra, sau khi giỏ trúc tơ vàng vừa rơi xuống đất tên dịch dung kinh hãi, định đưa tay kéo giỏ trúc, Tống Úc Chi liên hoàn mấy kiếm bức lui kẻ nọ mấy bước. Gã như rất gấp, trực tiếp hô to: “Đã có biến, mau mau ra tay!”
Thế là từ trong đám tử đệ Thái Sơn quán lại phóng ra hai tên đệ tử, khua kiếm đâm tới bọn Tống Úc Chi, để tên dịch dung thoát thân. Tên dịch dung rảnh tay, lập tức từ trong túi quần áo tùy thân móc ra hai viên cầu đen như mực, mỗi viên lớn như đầu của trẻ nít, sau đó ra sức ném về phía đám đông hai bên trái phải.
Chu Trí Trăn từng một lần thấy viên cầu đen quen thuộc, con ngươi trợn lớn —— phải biết rằng năm đó Chu lão trang chủ cha của ông chính là trong lúc kịch chiến bị ám khí kia tổn thương, sau mấy năm triền miên nằm giường bệnh cuối cùng chết bệnh.
Thường Ninh không nói hai lời kéo Thái Chiêu trốn sau cột lớn, Phàn Hưng Gia đuổi theo sát, may mà mỗi một cây cột trong Triêu Dương chính điện đều to hai ba người ôm, ba người họ núp phía sau cũng không phải chen nhau.
Theo hai tiếng vang ‘Ầm ầm’ ‘Ầm ầm’ kịch liệt, đỉnh mái vỡ lộn xộn rơi rớt, xen lẫn trong đó là độc châm gai ngược mảnh như lông trâu vọt tới bốn phương tám hướng, trong điện đầy tiếng ối ối không ngừng, cộng thêm mùi thuốc nổ kinh khủng tràn ngập trong không khí, kịch liệt kích thích cảm giác sợ hãi của đám người trong điện.
Thái Chiêu được che trong tay áo rộng của Thường Ninh, đầu óc choáng váng: “Không phải nói từ sau khi Thiên Toàn trưởng lão chết, Bạo vũ lôi đình này đã thất truyền sao, ui da độc châm bay đâu rồi…”
“…” Phàn Hưng Gia bên cạnh ngẩn ra, nhìn Thường Ninh đầy vẻ nghiêm chỉnh, lại ngẩng đầu ngó độc châm lông trâu lướt đi qua hướng khác.
Trong chính điện, Cầu Nguyên Phong dẫn đầu che chở Thương Khung tử, Chu Trí Trăn liên tục khua chưởng hướng lên không trung, dùng chưởng kình bức độc châm lên xà nhà, Tống Thời Tuấn thừa cơ ôm thằng con nấp dưới bàn tế, Thích Vân Kha thì một tay kéo Đới Phong Trì và Đinh Trác tránh sang bên cạnh mình. Thái Bình Xuân thì sớm đã nhào về phía vợ con.
Thật ra hai quả Bạo vũ lôi đình chủ yếu ném về Thái Sơn quán, môn phái còn lại chỉ cần tránh né kịp thời, đa số chưa bị tác động.
Khó khăn đợi đến khi độc châm đầy trời rơi xuống đất, chợt nghe tiếng thảm thiết của Sa Phu nhân Tứ kỳ Môn —— “Cứu mạng, Thiên Tứ! Thiên Tứ con của ta, mau tới cứu mạng…!”
Thì ra tế điển vừa rồi rườm rà nhàm chán, Dương Thiên Tứ (trời ban) còn nhỏ tính nóng nảy, không chịu nổi muốn đi chơi, Sa phu nhân sợ cậu bé quấy mất mặt Tứ Kỳ môn, mới bảo mẫu nha hoàn đi theo chạy tới chạy lui men bức tường bên trong điện.
Vì cách một đám người, vốn không ai phát hiện. Ai ngờ tự dưng có biến cố, trong lúc bối rối cả đám chạy tránh, bảo mẫu nha hoàn bị đám người hoảng sợ chen tản, khiến không ai trông giữ Dương Thiên Tứ.
Đến lúc Bạo vũ lôi đình nổ vang, cậu còn tưởng giống như pháo mừng lúc sáng, cười hi hi bịt tai thấy chơi rất là vui, xiêu vẹo chạy về hướng chính điện. Trong lúc hỗn loạn, kẻ dịch dung một tay kéo giỏ trúc tơ vàng về cạnh mình, thấy một đứa bé áo gấm chạy tới, tiện tay bắt làm con tin.
Dương Hạc Ảnh từ sau tấm màn tế ra, ngó thấy đứa con yêu giãy dụa khóc lóc trong tay kẻ dịch dung, bị hù sắp nứt cả tim gan, trong tay chụp đầy ám khí nhưng một viên cũng không dám phát; cao thủ còn lại trong điện trong tích tắc đứng nguyên tại chỗ.
Lúc Thái Chiêu chui đầu từ trong ngực Thường Ninh ra thì thấy cảnh này. Tình thế khẩn cấp, không kịp cho cô suy nghĩ nhiều, dùng sức đẩy Thường Ninh xông ra. Đám người chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi thoáng hiện từ sau cây cột lớn, không nói hai lời, một chưởng bổ về phía giỏ trúc tơ vàng trên đất, một chưởng vỗ về hướng kẻ dịch dung.
Tên dịch dung vội vàng đi bảo vệ giỏ trúc, thiếu nữ chợt bổ tới hai chưởng, chưởng lực như kình phong trên ngọn núi, chầm chậm lại mạnh mẽ bức người, chính là chiêu thứ tám Từ Phong Thù nhiên của Cầm Long công —— hai chưởng ép tên dịch dung nghiêng người né tránh.
Lúc này Tống Úc Chi mạnh mẽ tránh khỏi vòng bảo vệ của cha, thấy tình hình tiện tay giật châu phiến trên y phục mình, vận kình bắn tới, lớp lớp hướng vào cổ tay kẻ dịch dung.
Kẻ dịch dung vừa phải che chở giỏ trúc lại vừa phải né tránh, đang luống cuống tay chân, chợt thấy cổ tay chợt tê rần nhẹ, đứa bé trong tay đã bị người kéo đi như diều cột dây.
Tống Úc Chi đầy khen ngợi, cao giọng: “Hay!”
Thì ra Thái Chiêu thừa dịp Tống Úc Chi đánh trúng cổ tay kẻ dịch dung, lại dùng chiêu thứ năm Thù Công kính tiết của Cầm Long công, vận công ‘hút’ Dương Thiên Tứ qua.
Thích Lăng Ba thấy hôn phu khen ngợi Thái Chiêu, chu môi không vui nói: “Có gì đặc biệt hơn người, một ngày không khoe khoang võ nghệ mình cao cường bộ nín chết sao!”
Vừa mới che chở cho cô ta Chu Trí Trăn đứng dậy, vừa vặn nghe thấy, mặc dù không hề trách cứ, nhưng thầm nghĩ Thích Vân Kha với Doãn Tố Liên nuôi cô bé này thật là không biết đạo lý.
Tay kẻ dịch dung đã trống, lúc này phóng đáp lại Thái Chiêu một chưởng. Thái Chiêu một tay nắm lấy Dương Thiên Tứ, một tay đón lấy, chỉ thấy một cỗ nội kình hùng hậu quét đến mặt, lập tức cảm thấy khí huyết cuồn cuộn. Cô không chịu lép vế, cố nén nhịn.
Sa thị phu nhân phóng tới trước tiên, kêu khóc đoạt con từ trong tay Thái Chiêu, đến cảm tạ cũng không có một câu đã chạy.
Thường Ninh thấy thế giận sôi máu, một tay kéo Thái Chiêu về: “Thấy chưa! Hành hiệp trượng nghĩa cũng phải chọn người chứ, gặp Bạch nhãn lang rồi!”
“Thuận cái gì tay, mặt cô trắng bệch cả kìa!” Thường Ninh giận muốn đánh người.
“Điều tức tí sẽ tốt thôi.” Thái Chiêu che ngực, “Ngươi đừng có rống lên, dìu ta tới nghỉ ngơi một chút. Ôi, mẹ ta đến kìa, ngươi bớt lải nhải mấy câu đi…”
Thường Ninh đỡ Thái Chiêu ngồi xuống một bên, thở phì phì.
Thái Chiêu ngạc nhiên nói: “Thường thế huynh làm gì nổi điên chứ.”
Phàn Hưng Gia thầm nghĩ thì vốn dĩ tưởng rằng chỉ có cô cứu độc nhất vô nhị mình hắn, bây giờ mới biết cô gặp ai cũng cứu, tự nhiên không thoải mái.
Ninh Tiểu Phong rất nhanh chạy vội tới, đổ bình sứ ra hai viên ‘Dược vương Bổ Tâm đan’ —— trái lại bà không giống Thường Ninh trách con không nên cứu người, chỉ quở trách con bé học nghệ không tinh, sau này chuyện không nắm chắc thì bớt ra mặt đỡ mất mặt xấu hổ.
Đan dược cần nước nóng hoà tan, Ninh Tiểu Phong đang muốn đi tìm nước nóng, Thường Ninh liền bưng chén nước nóng tới.
Ninh Tiểu Phong khen: “Vẫn là Ninh nhi hiểu chuyện, không như mi! Trong phòng này nhiều người vậy, đáng để mi ra mặt à!”
“Không phải là con sợ kéo dài thêm một khắc, Dương tiểu công tử sẽ xảy ra chuyện sao ạ!” Thái Chiêu không phục.
“Chưa chắc.” Giọng Thường Ninh cứng nhắc, “Người kia căn bản không có ý tổn thương thằng nhóc nhà họ Dương.”
Thái Chiêu: “Sao ngươi biết.”
“Lúc thằng bé nhà họ Dương chạy tới, độc châm còn tại bay đầy trời, nhưng trên người nó lại không hề có một cây châm quấn tới, đoán chừng là kẻ kia đã vung mở độc châm đi rồi mới bắt lấy thằng bé.” Thường Ninh nói.
Ninh Tiểu Phong khen: “Nãy con nấp sau cột không thấy toàn cảnh, thế mà có thể đoán đúng hết, Ninh nhi rất thông minh.” Nghĩ nghĩ, bổ sung một câu, “Năm đó chị Tiết cũng nghe một hiểu mười.”
Thường Ninh dừng lại, không biết nên nói câu ‘Quá khen’ không.
Thái Chiêu: “Ôi mẹ ơi, mẹ thật sự là hết chuyện để nói.” Mẹ người ta vừa sinh con ra đã bị điên, điên thì điên thôi đi, còn mất sớm, ngài lại ở đấy khen người nữa!
Lúc này, tiếng Pháp Không thượng nhân vang dội trong điện: “Các vị thí chủ tạm thời đừng động thủ, xin nghe lão nạp một lời!”
Là tiền bối nhiều tuổi nhất trong điện bấy giờ, cả đám nhao nhao dừng tay ngừng miệng.
Pháp Không thượng nhân bước lên hai bước: “Lão nạp không biết tôn giá là người phương nào, nhưng vừa xem chuyện tôn giá gây nên cũng không giống như người ti tiện. Tôn giá đã trăm phương ngàn kế lên Vạn thủy thiên sơn nhai, tất có sở cầu, không ngại nói thẳng ra đi.”
Cầu Nguyên Phong thấy đệ tử Thái Sơn quán bị thương nhiều nhất, phẫn nộ hét lớn: “Lộ mặt ra trước đi! Ta thật muốn xem xem ngươi là tên tặc tử Ma giáo nào!”
Kẻ dịch dung lặng thinh một lát, nhìn về hai người giúp đỡ sau lưng gật đầu.
Ba người đồng thời bắt đầu xé lớp da mặt, roạt roạt vài tiếng, chân dung ba người lộ ra. Người vừa ra tay kia đúng là một nữ tử trung niên dung mạo tú lệ thanh lãnh, hai người kia là hán tử to lớn tuổi chừng ba mươi.
Ba người này mẹ con Ninh Tiểu Phong không hề biết, nhưng người Thái Sơ Quan đều biến sắc.
Doãn Tố Liên la thất thanh: “… Nguyên Dung tỷ tỷ, chị, chị còn sống?!”
Vương Nguyên Kính cũng kinh ngạc hô: “Tứ sư muội, cô, sao cô lại tới đây?!”