Sau khi Phong Vô Ưu ngồi xuống, cũng không nhiều lời, nhưng tất cả đều có thể nhìn thấy Tiết phu nhân đối với nàng vô cùng tôn kính. . . . . . Nói dễ nghe là tôn kính, nói trắng ra thì, sợ hãi thì đúng hơn.
Lúc trước Tiểu Đao đối với Phong Vô Ưu cũng không có nhiều thành kiến, chẳng phải chỉ là một nữ nhân có ý với Tiết Bắc Phàm thôi sao. Nhưng mà sau đó lại nghe nói phàm là người mà Tiết Bắc Phàm thích nàng ta đều giết chết, liền cảm thấy nữ nhân này có thể không đơn giản. Hiện giờ ngồi đối diện, ánh mắt oán độc của Phong Vô Ưu nhìn đến trên người mình, sinh ra một loại cảm giác quỷ dị.
Tiểu Đao lập tức hiểu ra —— Chậc! Nguyên lai trước đó là Phong Vô Ưu nhìn chằm chằm mình, nên mới có cảm giác nổi da gà kia, nữ nhân này bị điên à, ánh mắt cứ như muốn giết người vậy!
Nghĩ đến đây, tâm tư đùa giỡn của Tiểu Đao bỗng nhiên nổi lên, lại nói nha đầu kia cũng là loại người e sợ thiên hạ bất loạn, thầm nói Phong Vô Ưu ngươi không phải thầm mến Tiết Bắc Phàm sao, không phải thích hắn đến mức người cũng muốn giết sao, lúc này xem ta chỉnh chết ngươi!
Nghĩ xong, Tiểu Đao nâng cằm nhìn cái chén trước mặt Tiết Bắc Phàm, vừa rồi hạ nhân đưa lên món đậu hủ dồn cá chạch (1), Tiểu Đao nheo mắt lại, há miệng, “Ta muốn ăn món cá chạch kia.”
Tiết Bắc Phàm thuận tay cẩn thận gỡ xương cá, cầm đũa gắp một miếng đến bên miệng nàng.
Tiểu Đao ăn, vừa nhai vừa hỏi Tiết Bắc Phàm, “Cái đó bắt được chưa?”
Tiết Bắc Phàm ngẩn người, không hiểu Tiểu Đao vừa nói gì, có điều bắt gặp ánh mắt nha đầu sáng lên như kẻ trộm, nghĩ có lẽ lại có trò gì đây, vì thế thuận theo đó mà gật đầu.
Tiểu Đao cười tủm tỉm còn cẩn thận dặn dò, “Vật tốt lại quý giá nên mới mua về, chàng phải nuôi cho tốt, không cho phép làm nó bỏ chạy biết không!”
“Ừm. . . . . .” Tiết Bắc Phàm gật đầu, tự hỏi cái gì vậy? Là vật sống à?
Hiểu Nguyệt đang ăn canh, nhịn không được hỏi Tiểu Đao, “Cái gì thế?”
Tiểu Đao ghé sát bên tai nàng thì thầm vài câu, Hiểu Nguyệt kinh ngạc, “Còn có thể nói chuyện sao?”
“Tất nhiên rồi!” Tiểu Đao cười đến đắc ý, “Khó khăn lắm mới tìm thấy.”
Lúc này thức ăn đều dọn lên hết, mọi người ăn được mấy miếng, những gì trong lòng tạm bỏ qua, cũng bắt đầu cười đùa với nhau.
Hách Kim Phong hỏi Tiểu Đao, “Muội tử, muội lại tìm được bảo bối gì vậy? Cho Tiết huynh xem mà không cho đại ca xem?”
Tiểu Đao cười thần bí, ra vẻ bí mật, “Lát nữa cho huynh xem.”
Tiết Bắc Phàm nhìn bộ dạng như kẻ trộm của nàng, chỉ biết nhịn đến sắp hỏng mất, bèn cười, “Chuyện này, để cho bọn họ nhìn đi, ta rất sẵn lòng!”
Tiểu Đao liếc Tiết Bắc Phàm một cái, biết hắn thông minh, vì thế để mọi người chờ một chút, nàng trở vào trong phòng.
Không lâu sau, Tiểu Đao chạy ra, trong tay cầm theo cái lồng chim, bên trên lồng sắt có bao một cái khăn giống như cái lồng lúc mấy lão đầu trong viện đem chim đi dạo vậy.
“Nuôi chim sao?” Tiết phu nhân rất hiếu kỳ, “Chim gì vậy?”
Tiểu Đao thật cẩn thận đem con chim đặt vào tay Tiết Bắc Phàm, còn chưa nói gì, chợt nghe Tiết Bắc Phàm nói, “Là Liêu ca (2), miệng gian xảo, hay líu ríu, nhưng lại làm người khác vui vẻ.”
Tiểu Đao nhếch mày liếc hắn —— tâm nói người này thật đúng là quá thông minh đi.
“Là Liêu ca sao?” Hách Kim Phong rất hứng thú, “Để nó bắt chước tiếng người nói nghe một chút.”
Tiểu Đao cản cánh tay đang vươn tới của Hách Kim Phong, “Ấy, đại ca, đừng làm nó sợ, loài chim này rất nhát gan!”
“Vậy à?” Hách Kim Phong có chút tiếc hận.
“Nuôi vài ngày nữa là tốt rồi, mấy ngày nay không thể để cho nó nhìn thấy người khác!” Tiểu Đao cười hì hì, “Liêu ca này ấy hả, là thế này, trước tiên phải bắt đầu chăm sóc, sau đó nó mới nhận thức! Nó đã nhận định theo người nào, thì có đuổi cũng không đi, không nhận định theo người nào, có lừa thế nào cũng không phản ứng.”
Mọi người gật đầu, Liêu ca thì ra chính là như vậy.
Chỉ có mình Phong Vô Ưu nghe ra chút ý vị khác trong đó, bởi vì Tiểu Đao còn cố ý vô tình liếc nàng một cái, trong ánh mắt kia, mang theo vài phần khiêu khích.
Phong Vô Ưu âm thầm cười lạnh, tâm nói nha đầu chết tiệt kia đúng là không biết trời cao đất rộng.
Tiểu Đao nói xong, cầm một cây chiếc đũa, cách lớp vải nhẹ nhàng gõ gõ cái lồng, “Đỗ quyên đỗ quyên~”
Tiếng nói vừa dứt, thật sự rất thuyết phục, con Liêu ca này thật đúng học vẹt, nói theo hai câu “Đỗ quyên đỗ quyên”, âm sắc thuần khiết, cà lăm thập phần rõ ràng.
“U!” Hách Kim Phong lại sôi nổi hẳn lên, nhích lại gần, “Đại ca.”
Tiểu Đao vỗ hắn một cái, “Sao lại dạy một con chim gọi ca?”
Hách Kim Phong vò đầu bứt tai, “Cái này không phải rất vui sao. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe con chim kêu hai tiếng “Đại ca đại ca”.
Hách Kim Phong mừng rỡ vỗ tay cười to.
Tiết Bắc Phàm hơi hơi nhíu mày —— nha đầu này, từ lúc nào lại nuôi con Liêu ca này thế nhỉ? Lập tức vươn tay nhẹ nhàng vỗ lồng sắt, bên trong truyền đến thanh âm “Phịch phịch”, giống như là con chim hoảng sợ.
Tiểu Đao trừng mắt liếc hắn một cái, “Đã nói với chàng không được hù dọa nó, đây là con chim của chàng!” (Ngạn: thỉnh mọi ng` suy nghĩ theo nghĩa đen =))) )
Tiết Bắc Phàm cười, đùa Liêu ca, “Nha đầu điên, nha đầu điên. . . . . .”
Liêu ca kia vừa “Điên” một tiếng còn chưa kịp nói “nha đầu”, Tiểu Đao đã cầm chiếc đũa gõ mạnh vào lồng sắt, bên trong liền vang lên tiếng phịch phịch, Tiết Bắc Phàm vội vàng đem lồng sắt đoạt lại, “Của ta!”
Tiểu Đao cùng hắn nháo, nói con chim ngốc này không nghe lời, đánh chết nó đi, Tiết Bắc Phàm không cho.
Vương Bích Ba ở một bên ngậm miếng điểm tâm khô khốc nhìn, Hách Kim Phong chăm chú ăn cơm, Trọng Hoa thì nghiêm túc đút cơm cho Hiểu Nguyệt. . . . . . Mọi người ngồi cùng một bàn đều bận rộn, chỉ có mình Phong Vô Ưu cùng Tiết phu nhân không tập trung.
Phong Vô Ưu yên lặng nhìn chằm chằm chiếc muỗng trong tay mình ngẩn người, còn lại Tiết phu nhân thì tâm sự ngổn ngang.
Chờ cơm xong, mọi người đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Hách Kim Phong quấn quít lấy Tiểu Đao, “Muội tử ngoan, con chim của muội cho ta nuôi hai ngày được không?”
Tiểu Đao tựa hồ rất khó xử, ngược lại Tiết Bắc Phàm rất hào phóng, “Đại ca thích mượn nuôi sao?”
“Phải treo ngoài cửa sổ đó! Buổi tối không được vén rèm, nếu muốn thì sáng mai mới có thể chơi đùa được!” Tiểu Đao dặn dò kỹ lưỡng, Hách Kim Phong chăm chú nhớ kỹ. Buổi tối hắn sợ la to sẽ làm con chim sợ hãi, vì thế cố tình treo xa một chút.
Lúc sau, mọi người đều tự quay về phòng, Hiểu Nguyệt vừa ngồi xuống, Tiểu Đao liền lại gần, “Hiểu Nguyệt, Trọng Hoa có nói khi nào thì tổ chức hỉ sự với cô không?”
Hiểu Nguyệt mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói, “Làm gì nhanh như vậy!”
“Có có.” Tiểu Đao cười đến đắc ý, “Chỉ cần cô gật đầu, hắn lập tức chuẩn bị, ta thấy Trọng Hoa còn chờ không kịp nữa đó.”
Trong phòng cách vách, Trọng Hoa túm lấy Tiết Bắc Phàm, “Này, ngươi nói hiện tại ta cầu hôn có phải là có chút vội vàng hay không? Hiểu Nguyệt có thể cảm thấy ta quá lỗ mãng hay không?”
Tiết Bắc Phàm vừa chống má ngẩn người vừa lắc đầu, “Nha đầu Hiểu Nguyệt thật sự đã chết tâm rồi, nếu nàng chọn ngươi, đời này có lẽ liền nhận định sẽ không thay đổi, người nàng muốn là ngươi, muốn cầu hôn thì ngươi phải bình tĩnh.”
Trọng Hoa đứng ngồi không yên, “Ai nha, không được, có lẽ ta nên lấy nàng về sớm một chút thôi!”
Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, “Nhìn bộ dạng như khỉ của ngươi thật là, ngươi cũng đừng quên ngươi là chủ nhân Trọng Hoa lâu, sao lại giống như tiểu tử mới biết yêu thế kia!”
“Lão tử nguyện ý giống như ngốc tiểu tử thì thế nào chứ?!” Trọng Hoa ấy vậy mà rất có tinh thần, “Đừng nói là ngốc tiểu tử, dù là ngốc tử* ta cũng chấp nhận! Hiểu Nguyệt rất tốt!”
* Ở đây Trọng Hoa chơi chữ, ngốc tiểu tử (傻小子) là tên ngốc, còn ngốc tử (傻子) là tên đần, dĩ nhiên, đần >> ngốc, cho nên Trọng Hoa ám chỉ cho dù đần thối mặt ra cũng phải lấy Hiểu Nguyệt cho bằng được
Tiết Bắc Phàm nghe đến nỗi răng nanh cũng run lên*, lắc đầu đứng dậy, “Được rồi, ta dẫn Tiểu Đao rời đi, ngươi nhanh chóng qua bồi người ta đi.”
*đại khái cũng tựa tựa nghe ngọt tới mức mà nổi cả da gà da vịt
Trọng Hoa trước mắt sáng ngời, lại lo lắng, “Có phải quá lỗ mãng hay không?”
Tiết Bắc Phàm một cước đá qua, “Ngươi có bệnh hả, thời điểm nên đùa giỡn làm lưu manh còn giả vờ làm Liễu Hạ Huệ gì nữa, nắm chắc liền thừa thắng xông lên, ôm một cái hôn một cái, tặng luôn tín vật đính ước. . . . . .”
Tiết Bắc Phàm còn chưa nói xong, Trọng Hoa từ dưới giường lấy ra một cái thùng gỗ to bằng người.
Tiết Bắc Phàm giật bắn người, “Ngươi muốn làm gì? Đem theo bên người cả một cỗ quan tài!”
“Quan tài cái đầu ngươi!” Trọng Hoa liếc hắn, “Đây là lễ vật dọc đường ta mua cho Hiểu Nguyệt.”
“Dọc đường. . . . . . Dọc đường nào?” Tiết Bắc Phàm trừng mắt nhìn, “Chúng ta ngồi thuyền tới mà!”
Trọng Hoa vuốt trán có chút lo lắng không đủ, “Thì. . . . . . là lúc xuất môn trước bữa ăn. . . . . .”
Tiết Bắc Phàm khóe miệng nhếch lên muốn dừng cũng không được, đành đè quai hàm, “Ngươi tiếp tục, ta đi dẫn nha đầu điên kia đi.”
Hai người phân công nhau hành động.
Tiểu Đao mới vừa rửa mặt, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến ba tiếng vang nhỏ, “Cốc cốc cốc”, liền nheo mắt lại.
Cửa sổ nhẹ nhàng mở ra một khe hở, Tiết Bắc Phàm vươn tay, hướng nàng ngoắc ngón tay, “Nha đầu!”
Tiểu Đao thở dài, vừa nhìn qua khe cửa, kinh ngạc đến nhảy dựng, chỉ thấy Trọng Hoa khiêng một cái thùng gỗ to như cỗ quan tài đứng ở đó, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
Tiểu Đao đành phải choàng áo khoác, thức thời rời đi.
Vừa đóng cửa lại, bên trong chợt nghe tiếng Trọng Hoa hưng phấn nói với Hiểu Nguyệt, “Hiểu Nguyệt, ta mua cho nàng vài món lễ vật nhỏ này.”
Tiểu Đao kìm chế hai bên khóe miệng đang run rẩy, nhìn Tiết Bắc Phàm, “Huynh đệ của chàng cứ như vậy không sao chứ? Như vậy mà là lễ vật nhỏ. . . . . .”
“Mặc kệ hai người bọn họ.” Tiết Bắc Phàm túm lấy tay áo nàng, hỏi, “Mà nè, tại sao nàng đem nó ra? Nàng mua Liêu ca khi nào vậy?”
Tiểu Đao vui vẻ nhìn hắn, “Liêu ca gì?”
“Là. . . . . .”
Tiết Bắc Phàm nói còn chưa kịp mở miệng, liền nghe tiếng chim ban nãy lại vang lên, “Tiết Nhị Tiết Nhị, Tiết Nhị đầu đất.”
Tiết Bắc Phàm nhìn xung quanh trái phải, xác thực không thấy con chim, nhưng thanh âm này từ đâu phát ra? Cuối cùng hắn đem ánh mắt dừng trên người Tiểu Đao, “Nàng. . . . . .”
“Tiết Nhị.” Tiểu Đao không há miệng, nhưng thanh âm quả thật là từ nàng vọng lại.
Tiết Bắc Phàm há to miệng, “Nàng biết khẩu kỹ* sao?”
* khẩu kỹ: một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước các âm thanh khác
Tiểu Đao đắc ý nhướng mày, “Phúc ngữ thuật a phúc ngữ thuật (3)!”
“Nàng sao lại biết cao chiêu này. . . . . .” Tiết Bắc Phàm kinh ngạc không thôi.
“Kỳ lạ lắm à!” Tiểu Đao liếc hắn, “Nương ta là thiên hạ đệ nhất thần thâu, chàng nghĩ là thần thâu chỉ biết trèo tường thôi sao? Tuyệt chiêu của nương ta còn nhiều!”
Tiết Bắc Phàm vẻ mặt bội phục, “Nhạc mẫu quả nhiên rất tài giỏi!”
“Đó là. . . . . .” Tiểu Đao quay người, lại lấy chân đá hắn, “Ai là nhạc mẫu của chàng!”
“Nàng lừa Phong Vô Ưu?” Tiết Bắc Phàm tránh được một cước kia, tiến đến bên tai nàng, “Nàng ta sẽ trúng chiêu sao?”
“Ừm, khó nói lắm, ta muốn biết một chút rốt cuộc nàng ta đối với chàng có tâm tư gì.” Tiểu Đao nói xong, lắc đầu chậc chậc hai tiếng, “Nếu nữ nhân đó thật sự điên đến một mức độ nhất định, chắc chắn sẽ không nhịn được mà xuống tay với con chim kia.”
Tiết Bắc Phàm không nói lời nào.
“Có biết điều mà nàng ta không chấp nhận nhất là gì không?” Tiểu Đao hỏi.
Tiết Bắc Phàm lắc đầu.
“Nương ta từng nói, có một loại người, rất là cố chấp.” Tiểu Đao ôm cánh tay, “Chàng cũng đã gặp qua người cố chấp rồi đúng không? Người như thế nhìn bề ngoài không thể phát hiện ra, nhưng tính chiếm hữu rất mạnh, nhất là Phong Vô Ưu, loại người được xưng là đại mỹ nhân – một trong Tứ đại Bảo khố của Võ lâm!”
Tiết Bắc Phàm cái hiểu cái không gật gật đầu, “Như thế nào là một kẻ cố chấp?”
“Với thói quen cho rằng tất cả mọi người đều phải ngẩng mặt nhìn mình, trong mắt mọi người chỉ có chàng, một khi có người không nhìn chàng hoặc là hoàn toàn không nhìn chàng, thì rất rất khó chịu!” Tiểu Đao cười, “Chàng muốn biết lúc nàng ta giết mấy con mèo con chó chàng nuôi có tâm trạng gì không?”
Tiết Bắc Phàm khẽ nhíu mày, nhìn Tiểu Đao.
Tiểu Đao khẽ nhếch hai hàng lông mày, bắt chước bộ dạng hung hãn, “Thời gian chăm sóc mấy con mèo kia còn nhiều hơn thời gian ngươi nhìn ta, ta tuyệt sắc khuynh thành như vậy, chẳng lẽ còn không bằng một con mèo? Ngươi dám không nhìn ta, ta sẽ giết con mèo của ngươi, để xem ngươi còn nhìn ai!”
Tiết Bắc Phàm híp mắt nhìn Tiểu Đao, thật lâu sau, “Tiểu Đao, nàng thật gian ác!”
Tiểu Đao lại đá hắn, “Là ta bắt chước nàng ta!”
Tiết Bắc Phàm buồn cười, “Nàng cũng không phải nàng ta, làm sao biết nàng ta nghĩ như thế?”
Tiểu Đao đắc ý chống nạnh, “Dù chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, muốn giết người và giết người là hai việc khác nhau. Thời điểm nữ nhân làm nũng hoặc là phát giận đều nói những lời dữ tợn như vậy, nhưng dám làm thật thì có mấy người?”
Tiết Bắc Phàm đánh giá trên dưới bộ dạng chống nạnh trừng mắt của Tiểu Đao, có chút buồn cười, về sau nương tử trên phố mắng tướng công, phỏng chừng cũng là bộ dạng này. Nghĩ đến về sau, trong lòng lại dâng lên một tia bất an, về sau. . . . . . Thật sự có về sau sao?
“Đi thôi! Đừng ủ rũ nữa, ta thay chàng giáo huấn nàng ta.” Tiểu Đao vươn tay tóm hắn, dẫn hắn vào căn phòng cách vách.
“Làm gì?”
“Nơi này có thể nhìn thấy cửa sổ phòng của đại ca!” Tiểu Đao hướng hắn đặt tay lên môi, “Suỵt, lát nữa sẽ có trò hay để xem đó.”
Tiết Bắc Phàm thấy nàng chu miệng, liền cong môi tiến lại gần, Tiểu Đao liền một tay đẩy ra.
Tiết Bắc Phàm bụm mặt đáng thương cười cười nhìn nàng.
Hai người tắt đèn, ngồi ở trước cửa sổ nhìn lén, Tiểu Đao chọt hai cái lỗ trên giấy dán cửa, cầm một lồng hấp cua cùng một cái đĩa dấm chua, chậu nước rửa chân được quấn da xung quanh.
Trong phòng đối diện, Hách Kim Phong đã sớm ngủ, hắn từ trước đến nay đều nghe lời Tiểu Đao, để sáng có thể chơi đùa hắn liền nhanh chóng đi ngủ sớm, đặng sáng mai dậy thật sớm.
Trong viện vô cùng im ắng.
Không lâu sau, bỗng nhiên, truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Tiết Bắc Phàm lại gần nhìn kỹ, thấy ở cửa viện, thật sự xuất hiện một bóng người.
Hắn cùng Tiểu Đao đều nín thở ngưng thần chờ đợi, không lâu sau, một nữ tử áo trắng đi ra, nhìn trái phải thật cẩn thận, chẳng phải đó chính là Phong Vô Ưu sao.
Tiết Bắc Phàm nhíu mày, Tiểu Đao bên cạnh hướng hắn nháy mắt —— Đã thấy chưa?
Phong Vô Ưu bước nhanh đến cửa sổ ngoài phòng Hách Kim Phong, bởi vì lồng chim được treo cũng không quá gần, Phong Vô Ưu khinh công lại không tồi, vô thanh vô tức, liền nhảy xuống bên cạnh lồng sắt. Trong tay ả rút ra một cây ngân châm, nhờ vào ánh trăng, có thể nhìn thấy trên ngân châm hiện lên màu lam nhàn nhạt.
Phong Vô Ưu rút châm ra, đang chuẩn bị đâm, bỗng nhiên, chợt nghe Liêu ca kia đập cánh vài cái, sau đó nói câu, “Người quái dị, người quái dị!”
Tất nhiên là Tiểu Đao đang nói, nhưng mà Liêu ca đang ở trong lồng, thanh âm lại cách tấm rèm, hợp cùng thanh âm Tiểu Đao từ sau cửa sổ phát ra khá giống, khó khiến người khác nghi ngờ.
Thần sắc trên mặt Phong Vô Ưu rõ ràng xảy ra biến hóa, nàng bắt đầu có chút hổn hển, trừng lồng chim, cắn răng giơ ngân châm lên muốn thử lại, chợt nghe Liêu ca kia líu ríu la lên, “Võ lâm có bốn bảo, tán, thuyền, thực phổ, người quái dị.”
Tiểu Đao càng hang hái, học miệng lưỡi điêu ngoa của chim chóc tiếp tục trêu ghẹo nàng, “Nữ nhân xấu không sợ, già không sợ, chỉ sợ tâm địa độc ác như rắn rết.”
Phong Vô Ưu trong lòng trăm thứ ngổn ngang, con chim này nói cái gì? Vậy ra xú nha đầu Nhan Tiểu Đao kia ngày thường dạy nó những thứ này, ở sau lưng nàng nói xấu như thế sao!
Tiểu Đao lắc đầu, cuối cùng hạ một liều thuốc mạnh, “Phong Vô Ưu nữ nhân rất xấu xa, Nhan Tiểu Đao so với ngươi xinh đẹp gấp trăm lần, trăm lần a. . . . . .”
Phong Vô Ưu thẹn quá hóa giận, đột nhiên kéo tấm vải che lồng chim ra, đang muốn một châm độc đâm mù mắt con Liêu ca kia, tốt nhất đem tròng mắt lấy hết ra, ngày mai trộn vào trong ly trà của Tiểu Đao để nàng ăn nó.
Ngay khi nàng xốc lên tấm vải che lên, trong nháy mắt liền nghe được một hồi tiếng “ong ong”.
Phong Vô Ưu sửng sốt, Tiểu Đao che mặt, bắt chước tiếng Liêu ca nói tiếp một câu, “Chọc cái gì không chọc lại đi chọc tổ ong vò vẽ, lúc này mỹ nhân biến đầu heo rồi!”
Phong Vô Ưu mở to hai mắt, chỉ thấy bên trong lồng chim căn bản không phải Liêu ca gì đó, mà là một cái tổ ong vò vẽ.
Tiết Bắc Phàm kinh ngạc nhìn Tiểu Đao.
Tiểu Đao cười, lấy ra một lọ thuốc nhỏ, bên trong có chứa một ít thuốc tê, vừa rồi kia một tổ ong vò vẽ đều bị xông thuốc đến hôn mê, cho nên rất hiền lành. Lúc này dược tính đã hết, đang rất nóng nảy nha.
Quả nhiên, nghe thấy Phong Vô Ưu “A!” hét thảm một tiếng, xoay người bỏ chạy, một đoàn ong vò vẽ “Ong ong ong” đuổi theo nàng không bỏ. Phong Vô Ưu hoa dung thất sắc, chưa từng chật vật như thế, túm tóc, che mặt, khuôn mặt trang điểm cũng biến đổi.
Tiểu Đao mừng rỡ nhảy lên, “Cho ngươi hại người này! Có cho ngươi cũng không dám!”
Tiết Bắc Phàm phi thường kinh hãi nhìn Tiểu Đao.
Tiểu Đao hai tay tạo thành chữ thập cúi lạy, “Lạy mèo lạy chó lạy bà bà quét rác, hôm nay coi như giúp các vị báo thù, chờ ngày nào đó có rảnh ta sẽ giúp các vị cạo đầu của Phong Vô Ưu, biến nàng thành ni cô giúp các vị niệm hướng sinh chú.”
Tiết Bắc Phàm đỡ trán, cũng không biết nói như thế nào, cười cũng cười không nổi mà cũng chẳng biết nên nói gì cho thích hợp, đành bó tay lắc đầu, cuối cùng lấy ngón tay chọt chọt lòng bàn tay của Tiểu Đao.
(1) Cá chạch: là một họ cá có tên là Mastacembelidae, có nhiều chi khác nhau, còn gọi là chạch hay cá nhét, sinh sống ở châu Phi và Đông Nam Á, Nam Á, Sri Lanka, Trung Quốc, Ấn Độ. Các loài cá chạch nói chung sinh sống trong các môi trường nước ngọt và nước lợ có lớp đáy mềm.
(2) Liêu ca: Yểng, Nhồng, Cà Cưỡng đều là nó. Đây là một loài chim thuộc Họ Sáo sống ở các khu vực đồi núi Nam Á.
Yểng sinh sống ở vùng dưới chân núi Himalaya từ Kumaon, Ấn Độ về phía đông tới Nepal, Sikkim, Bhutan và Arunachal Pradesh ở những nơi có độ cao lên đến 2000 m.
Các loài liên quan khác được phát hiện ở Tây Ghats của Ấn Độ và ở Sri Lanka,G. r. indica và G. r. ptilogenys, loài này sinh sống chủ yếu ở Nilgiris và Ceylon Hill Myna, tại Kerala và Sri Lanka. Yểng cũng sống tại Thái Lan, Indonesia, Việt Nam và nhiều nơi ở Đông Nam Á.
Chim yểng lớn có chiều dài 29 cm, lông màu đen xanh biếc, mỏ màu vàng đỏ, đầu có lông sọc vàng. Chúng ăn các loại côn trùng và trái cây.
(3) Phúc ngữ thuật: hay còn gọi là phúc ngữ âm, là thuật phát ra âm thanh bằng bụng