*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn 12h trưa, trời nắng chói chang.
Giản Ninh Xuyên che một cái ô màu đen bên trên có hình một đóa hoa cúc đỏ, đứng ở cổng trường đợi Hoắc Phù.
Hoắc Phù dừng xe cạnh cậu, hạ cửa sổ xuống, lộ ra khuôn mặt mỉm cười, nói: “Cái ô bắt mắt quá, nhìn cái nhận ra cậu luôn.”
Giản Ninh Xuyên xoay xoay cán ô, nói: “Vừa nãy có hai cô bạn học cho tôi mượn.”
Cậu nhỏ tuổi nhất lớp, lại đang trong thời kỳ ‘tuổi dậy thì’, Tần Trận với các bạn nữ vừa nhìn thấy cậu là auto bày ra hào quang của mẹ. Hai cô gái kia thấy Giản Ninh Xuyên đứng dưới nắng gắt, bèn cho cậu mượn một cái ô để tránh tia cực tím, còn họ thì che chung một cái khác rời đi.
Hoắc Phù nói: “Lên xe trước đi, bên ngoài nóng quá.”
Giản Ninh Xuyên quen tay định mở cửa sau xe, vừa đụng vào tay cầm, mới nhận ra làm vậy rất bất lịch sự, lại vòng qua bên cạnh ngồi lên ghế phụ.
Hoắc Phù cười tủm tỉm nhìn cậu.
Cậu đột nhiên nhận thấy bữa nay Hoắc Phù hơi khang khác, nói: “Hôm nay anh không đeo kính à?”
Hoắc Phù làm động tác nâng kính, nói: “Tôi không bị cận, thi thoảng đeo kính không số cho đẹp thôi. Cậu thấy thế nào?”
Giản Ninh Xuyên không hiểu, cậu cảm thấy cái gì?
Hoắc Phù nói: “Tôi đeo kính trông đẹp không?”
Giản Ninh Xuyên: “… Cũng được.”
Hoắc Phù vẻ mặt đắc ý: “Tôi đeo kính quá hợp luôn.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù hôm nay và Hoắc Phù hôm trước như hai người khác nhau, một kẻ lưu manh trí thức, một kẻ tự luyến như chim công.
Làm Giản Ninh Xuyên nhớ đến ≺Kichiku Megane≻ một BL game C18 ngày xưa rất hot. Đeo với không đeo kính CMN khác nhau dữ vậy à?
“Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi, vừa ăn vừa bàn.” Hoắc Phù nói: “Cậu quen thuộc chỗ này hơn, giới thiệu một quán đi.”
Giản Ninh Xuyên liền đề cử một nhà hàng chuyên đồ Nhật, lái xe mất khoảng mười mấy phút.
Suốt hành trình, Hoắc Phù nghiêm túc nghe cậu chỉ đường.
Giản Ninh Xuyên để ý bàn tay đang lái xe của hắn, rất đẹp, ngón tay thon dài, móng cong tròn vừa phải, cắt tỉa cũng gọn gàng. Người ta thường nói, mấy chuyện vớ vẩn như cắt móng tay, thẳng nam sẽ cắt cụt tận mép, càng cụt càng sạch sẽ; mà gay thì mười thằng hết tám đều quen giũa móng.
Xe dừng bánh, Giản Ninh Xuyên đột nhiên tỉnh táo lại, mày mày mày đang nghĩ cái vẹo gì đấy?!
Tiến vào nhà hàng Nhật, lúc gọi món, Hoắc Phù chỉ lật sơ qua thực đơn, nói: “Cậu chọn đi, tôi ăn gì cũng được.”
Chờ Giản Ninh Xuyên chọn xong, hắn nói tiếp: “Không gọi đồ tráng miệng à? Tôi nhìn hình có vẻ ngon lắm nha.”
Giản Ninh Xuyên: “Cái nào?”
Hoắc Phù chỉ một cái Bingsu matcha đậu đỏ, mặt đầy chờ mong.
Anh muốn ăn sao không tự gọi? Giản Ninh Xuyên nói: “Được rồi, cho một phần.”
Chờ người phục vụ đi rồi, Hoắc Phù cười nói: “Lâu rồi không ăn cơm với người khác, đột nhiên có chút không quen.”
Giản Ninh Xuyên không muốn quanh co lòng vòng, muốn đi thẳng vào việc chính, thuận mồm nói: “Bình thường anh không ăn cơm với nghệ sĩ dưới trướng à?”
Hoắc Phù nói: “Ăn kiểu đấy thường đi theo nhóm, chẳng mấy khi đi riêng hai người.”
Giản Ninh Xuyên nghĩ tới Dương Song Song.
Hoắc Phù hiển nhiên cũng nghĩ tới, chủ động nói: “Với Song Song cũng thế. Công tác của nghệ sĩ rất bận rộn, thời gian riêng tư của tôi cũng không nhiều. Ví dụ như bây giờ đây, kỳ thực tôi vẫn đang trong giờ làm việc.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Trước tiên tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
Hoắc Phù hiểu ý nói: “Hỏi tôi vì sao chọn cậu à?”
Giản Ninh Xuyên luôn luôn tự tin vào chính mình, nói: “Chắc do tôi đẹp trai quá à?”
Hoắc Phù cười nói: “Cậu đẹp trai thật, có điều khoa biểu diễn làm gì có sinh viên xấu.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Vậy thì tại sao? Tôi còn chưa từng đóng phim.”
Hoắc Phù nói: “Câu ‘lần trước’ mà tôi nói không phải đang ám chỉ lần gặp ở cao ốc Hồ Nam, mà là lần trước nữa, khi ấy cậu casting nam thứ một bộ phim thanh xuân học đường, biết tại sao mình tạch không?”
Giản Ninh Xuyên thành thật nói: “Không biết.” Cậu tự thấy khi ấy mình diễn rất tốt, lần nào casting cậu cũng cảm thấy hài lòng.
Hoắc Phù nói: “Người đại diện của nam chính cho rằng, cậu sẽ cướp mất nổi bật của nghệ sĩ nhà mình.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù nói: “Cậu hiểu hông?”
Giản Ninh Xuyên đáp: “Hiểu rồi.”
Hoắc Phù hỏi: “Hiểu cái gì?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Luôn có hạng điêu dân muốn hại trẫm, trẫm ưu tú quá mà.”
“…” Hoắc Phù nói: “Cái cậu cần phải hiểu, là cậu cần một người đại diện ưu tú giống mình. Mà người này, chính là tôi.”