Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 3: Người đại diện

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên tuổi của Giản Hoa, đối với người dân Trung Quốc trên toàn thế giới, giống như sấm nổ bên tai.

Giản Hoa năm nay 49 tuổi, sinh ra ở hải ngoại, cuối thập niên 80 tham gia bộ phim điện ảnh sử thi ≺Tần Thủy Hoàng≻ do hai nước Trung-Ý hợp tác sản xuất. Năm ấy phim giật được bảy hạng mục lớn giải Oscar, chấn động giới điện ảnh.

Trong phim Giản Hoa đóng Doanh Chính thời thiếu niên, một vai đã thành danh, sau đó liền dấn thân vào Hollywood, hai năm sau nhờ vào tác phẩm mới, nhận được đề cử Quả Cầu Vàng hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc nhất, khi ấy Giản Hoa mới 20 tuổi đã nghiễm nhiên trở thành sao hạng A ở Hollywood.

20 năm sau đó, gã vẫn luôn duy trì khả năng sáng tác bậc thầy và tài hoa ngút ngàn, chẳng khi nào sợ thiếu tác phẩm xuất sắc. Bom tấn mới nhất Hollywood năm ngoái là một bộ phim khoa học viễn tưởng tỷ đô, kể về một nhà khoa học thiên tài. Nhờ vai diễn này, mà ở cái tuổi đi hết nửa đời người, gã giành được giải Tinh Thần Độc Lập cho nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Gã được dòng phim chính thống của Hollywood thừa nhận, là một trong số ít minh tinh màn bạc người Hoa, vì vậy hiển nhiên có địa vị rất cao trong giới làm phim Trung Quốc.

Còn về cuộc sống riêng tư của đại thần Giản Hoa, cũng trở thành một quyển sổ nợ không sao tính được.

Vào cuối thập niên 90, Giản Hoa trở về tổ quốc, lựa chọn hợp tác với vài đạo diễn tài năng mới nổi trong nước, những năm sau đó công việc và sinh hoạt của đại thần nghiêng dần từ Hollywood sang Trung Quốc.

Hồng Kong năm 1997, Giản Hoa cùng với nữ diễn viên nổi tiếng Ninh Hiểu Nghiên kết hôn. Năm kế tiếp, con trai của họ ra đời, ngày ấy đầu đề China Daily cùng hoàng loạt các đầu báo khác đều đưa tin về cậu con quý tử này. Ai ngờ chỉ hơn một năm sau đó, mùa thu Macao, Ninh Hiểu Nghiên được phát hiện cắt cổ tay tại nhà riêng, may là đưa đến bệnh viện kịp thời, không có gì nguy hiểm đến tính mạng.

Truyền thông đại chúng đồng loạt bùng nổ, mỗi người một suy đoán. Ninh Hiểu Nghiên sau khi xuất viện cùng với phía Giản Hoa nhanh chóng đưa ra thông cáo chung, giải thích rằng nhà gái bị trầm cảm sau khi sinh, tính tình thay đổi, dẫn đến tình cảm vợ chồng rạn nứt, sau khi hai bên cùng suy xét kỹ lưỡng, quyết định ngừng cuộc hôn nhân này lại. Tiếp đấy Ninh Hiểu Nghiên tuyên bố giải nghệ, di cư sang nước ngoài, từ đây không còn tin tức. Hai tháng ngắn ngủi sau đó, ngay trước thềm giao thừa Thiên Niên Kỷ, Giản Hoa cưới nữ minh tinh đang hot Tất Phương Thần, tháng năm năm sau, Tất Phương Thần sinh hạ một bé trai —— Đại thần chưa ly hôn đã ngoại tình, đây là sự thật ván đã đóng thuyền không cần bàn cãi.

Nhưng thời đó internet không phát triển như bây giờ, Giản Hoa lại có địa vị rất cao cùng sức ảnh hưởng mạnh mẽ, truyền thông ám chỉ khắp nơi, nhưng chẳng tờ báo nào dám bóc phốt thẳng mặt bê bối ngoại tình của gã.

Hơn nữa sau khi kết hôn với Tất Phương Thần, Giản Hoa mau chóng rời trọng tâm công tác trở về hải ngoại, vụ bê bối này cũng dần chìm vào lãng quên. Đến mấy năm gần đây, scandal này bị người ta đào lại, vậy nhưng đại thần sống rất kín tiếng, không chơi twitter với ins, không tạo weibo, ngoại trừ lễ trao giải, chẳng mấy khi nhận trả lời phỏng vấn, số lượng fan tích góp qua nhiều năm đều là fan cứng của tác phẩm, lại thêm việc dù không phát triển ở trong nước, nhưng lòng luôn hướng về tổ quốc, mỗi lần nhận giải ở nước ngoài, gã đều đặc biệt cường điệu thân phận người Trung Quốc của mình, mỗi khi đất nước gặp rủi ro thiên tai, gã cũng ngay lập tức quyên góp tiền của vật chất, thậm chí nhiều lần còn tự mình đi tới khu vực xảy ra thiên tai làm tình nguyện viên, bởi vậy đối với Cnet, hình tượng của gã bị thần thánh hóa. Cho dù trên mạng có người biết, khui lại vụ bê bối năm ấy, thì cư dân mạng cũng sẽ dùng câu “đến thánh còn phạm sai lầm” để tẩy trắng giúp Giản Hoa.

Đến thánh còn phạm sai lầm, vì lẽ đó dù Giản Hoa có phạm sai lầm thật, cũng sẽ được mọi người tha thứ.

Chỉ là trong số “mọi người” này, không bao gồm cậu con trai của gã và Ninh Hiểu Nghiên.


[1] Giải Quả cầu vàng: giải thưởng của Hiệp hội báo chí nước ngoài ở Hollywood trao hàng năm cho các cống hiến xuất sắc trong ngành kỹ nghệ giải trí, cả ở Hoa Kỳ lẫn nước ngoài, và nhằm hướng sự chú ý của công chúng vào phim và chương trình truyền hình hay nhất.

[2] Giải Tinh thần độc lập: giải thưởng điện ảnh của tổ chức “Film Independent”, một tổ chức bất vụ lợi, nhằm khuyến khích ngành phim tư nhân độc lập không do Hollywood sản xuất.




“Vậy ra Ninh Hiểu Nghiên là mẹ mày!” Tần Trận mãi mới ngớ ra điều này, không khỏi tăng cao âm lượng, lại vội vàng nhìn Vương Tử Diệp đang ngủ ngáy, nhỏ giọng nói: “Bố tao thích cô ấy lắm, còn chuyên môn sưu tập lịch treo tường cũ có hình cổ, kể với tao là ngày xưa do mẹ tao có nét giống mẹ mày nên ổng mới đồng ý yêu đương đấy… Cô ấy bây giờ không ở trong nước thật à?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Ở Canada, gả cho một ông da trắng, tòi thêm cho tao cô em gái lai tây, sống cũng có vẻ rất hạnh phúc. Tầm tuổi bọn mình, em trai em gái đủ cả như tao được mấy người.”

Tần Trận muốn an ủi cậu, nhưng nhìn vẻ mặt của Giản Ninh Xuyên, cũng chẳng cần được an ủi, anh vươn tay xoa xoa tóc cậu, nói: “Nếu mày không chê thì coi tao như anh ruột đi.”

Giản Ninh Xuyên hiếu kỳ hỏi: “Mày không trách tao giấu giếm mày lâu vậy à?”

Tần Trận nói: “Trách mày cái gì? Nếu tao là mày cũng sẽ không nói, chuyện nhà mày… chuyện này… thật sự khó mở lời lắm. Mày yên tâm, tao sẽ không kể cho người khác.”

Giản Ninh Xuyên có chút ngại ngùng, nói: “Trước đây là tao lấy lòng tiểu nhân đo lòng mày quân tử.”

Tần Trận vừa cười nói: “Không sao không sao hết.” Vừa cẩn thận nhìn kỹ mặt cậu: “Chẳng trách mày lớn lên đẹp trai thế, gen tốt thật sự luôn, nhìn cái mặt mày xem, chậc chậc, nhìn coi nhìn coi.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Mày cũng được phết mà, y hệt Huỳnh giáo chủ.”

Tần Trận: “… Tao chửi chết mày giờ.”

Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Cậu cất cẩn thận tấm thiệp chúc mừng, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi trở ra thì Tần Trận nói: “Điện thoại mày reo nãy giờ kìa.”

Giản Ninh Xuyên lau lau tay, cầm điện thoại lên xem, 6 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Lý Tranh gọi tới, thấy cậu không nghe máy, lại gửi mười mấy tin wechat, toàn bộ đều nói đỡ cho Giản Hoa: “Bố nuôi không phải cố ý muốn lừa con”, “Chỉ hi vọng hai ba con có thể nói chuyện tử tế”, “Các ba là vì tốt cho con”… Xí.

Tần Trận làm bộ như chưa từng dòm trộm thông báo, hỏi: “Bố nuôi mày hả?”

Giản Ninh Xuyên tức giận nói: “Không phải, tao với ổng đoạn tuyệt quan hệ bố con.”

Tần Trận nói: “Tao thấy hai người ở chung rất hòa thuận.”

Giàn Ninh Xuyên: “Đều là giả vờ hết! Ổng cùng phe với ba tao! Nếu tao với lão cùng rơi xuống nước, khẳng định ổng sẽ cứu lão.”

Tần Trận: “…”

Giản Ninh Xuyên nói: “Ổng còn không tặng quà sinh nhật cho tao.”

Tần Trận nói: “Tao cũng không có mà.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Bánh gato buổi chiều chắc chắn là mày mua.”

Tần Trận nói: “Đoán lệch rồi, là Tử Diệp mua.”

Giản Ninh Xuyên cảm động nhìn Vương Tử Diệp đang ngủ say như chết, quay sang giận Tần Trận luôn: “Còn mày thì sao?”

Tần Trận vẻ mặt vô tội: “Tao với nó tính cả rồi, nó mua bánh gato, cơm liên hoan tao trả, mày đã không cảm động thì thôi lại còn đem tiền bắn lại cho tao. Hay mai mày muốn ăn gì? Tao bao?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Mai tao muốn ăn thịt lợn Iberia-thịt bò Kobe-nấm Matsutake-phomai nai sừng tấm-gà mặt quỷ-trứng cá Caviar-súp vi cá mập-cua hoàng đế…”

Tần Trận: “Đéo chơi!”

Giản Ninh Xuyên vô vị nói: “Bánh bao xào chay, bánh bao cà rốt, bánh bao thìa là, tùy mày chọn.”

Tần Trận thở ra một hơi, đáp ứng nói: “Được rồi.”

Giản Ninh Xuyên bò lên giường, nói: “Chúc má ngủ ngon.”

Tần Trận bị gọi thế có chút không tự nhiên, nhưng vẫn đáp: “Xuyên Xuyên ngủ ngon.”

Anh cũng không định ngủ ngay, theo thói quen nghịch điện thoại, được một lúc, Giản Ninh Xuyên đột nhiên thò đầu từ trên xuống.

Tần Trận: “Gì mày???”

Giản Ninh Xuyên nói: “Mày biết Dương Song Song không?”

Tần Trận: “Biết, đàn chị năm tư bị treo bằng tốt nghiệp.”

Giản Ninh Xuyên: “Hể? Cùi bắp thế cơ à?”

Tần Trận: “Tao nghe bọn năm tư nói, bà chị này bốn năm nay chưa từng đến trường, anh cả còn biết tìm bọn mình điểm danh hộ, còn bả thiếu quá nhiều tiết, học phần cũng không đủ, thành tích thi thảm hại, nghe bảo hiệu trưởng chỉ đích danh cho lưu ban một năm.”

Hôm nay ấn tượng của Giản Ninh Xuyên với Dương Song Song cũng không tốt lắm, trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa: “Hôm nay tao đi casting gặp mẻ ấy đi với một ông, hai người họ như kiểu quan hệ ấy ấy, còn cãi nhau nữa. Không biết tên kia là ai, trông… đẹp trai phết.”

Tần Trận nói: “Ồ ố ô, đẹp trai phết?”

Giản Ninh Xuyên làm bộ không nghe thấy anh trêu ghẹo, nói: “Mày hóng hớt được scandal của mẻ này không? Tên kia là ai thế?”

Tần Trận nói: “Không biết, chẳng hóng được gì cả.”

“Tao biết, là Hoắc Phù (huofu) đó đa.” Vương Tử Diệp giường đối diện trở mình, lầm bà lầm bầm ngồi dậy, nói: “Bọn bây không định ngủ à? Ồn chết được.”

Tần Trận cùng Giản Ninh Xuyên sợ hết hồn, Tần Trận nói: “Mày tỉnh khi nào thế?”

Vương Tử Diệp xuống giường tìm nước uống: “Lúc Trận cưa nói đàn chị Dương không tốt nghiệp được.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Thằng nhãi này, vẫn mơ ngủ à, họa phúc (huofu)? Tuần này mày diễn ‘trong họa có phúc’ à?”

Từ năm nhất Vương Diệp Tử đã tham gia kênh khoa giáo thiếu nhi, chuyên diễn kịch ngắn, mỗi tuần một tập, nói về cố sự thành ngữ, cho đến nay cậu ta đã từng diễn: mất bò làm chuồng, đua đòi mất gốc, lời hứa ngàn vàng, giận quá mất khôn… gần một trăm cố sự thành ngữ, thường xuyên khoe mẽ mình mà tham gia đại hội thành ngữ kiểu gì cũng nhất.

Không cần Vương Tử Diệp trả lời, Tần Trận đã nói: “Hoắc Phù là tên người, không phải chứ Tiểu Giản, Hoắc Phù mà mày cũng không biết à?”

Giản Ninh Xuyên không biết thật, nói: “Sao tao phải biết?”

Tần Trận nói: “Lão ấy là người đại diện hàng đầu đấy! Ể? Hình như là người đại diện của Dương Song Song.”

Vương Tử Diệp uống nước xong, quay về giường nằm, nói: “Chuẩn, chính là người đại diện của Dương Song Song đó đa.”

Tần Trận nói với Giản Ninh Xuyên: “Hoắc Phù là người đại diện trâu bò nhất đấy! Tao nói cho mày biết, nếu như có chương trình ≺Người Đại Diện 101≻ thì trăm phần trăm Hoắc Phù giật được vị trí Center đó, đã hiểu chưa?”

Giản Ninh Xuyên không chắc chắn nói: “Bọn mình đang nói về cùng một người à? Tao thấy lão kia chưa chắc đã là Hoắc Phù.”

Vương Tử Diệp bỗng nhiên hưng phấn hô: “Phải chắc luôn! Hai đứa bây không để ý hóng hớt Showbiz à? Ban tối Dương Song Song đăng weibo, bôi đen Hoắc Phù, nói lão đùa giỡn tình cảm của mẻ, bắt cá hai tay, vừa yêu đương với mẻ vừa thả thính con khác, người kia còn là tân binh của Hoắc Phù.”

Ai lại không thích hóng hớt Showbiz! Giản Ninh Xuyên cùng Tần Trận cấp tốc vây xem tin weibo Dương Tử Diệp nói.

Dương Song Song khóc lóc than thở vạch tội người đại diện của cô ta là Hoắc Phù. Lợi dụng chức vụ ra tay với một người ngây thơ như mình, không chỉ lừa dối tình cảm mà còn chèn ép con đường sự nghiệp của cô ta. Hiện tại Hoắc Phù và nghệ sĩ mới đang lửa tình nồng cháy, vì lấy lòng đối phương mà đem cả công tác vốn thuộc về cô ta cho nàng, vân vân mây mây… tóm gọn là: Hoắc Phù là kẻ đê hèn vô sỉ, con sâu làm rầu nồi canh giới Cbiz.

Tần Trận nhìn thấy mà lắc lắc đầu: “Thời buổi này người đại diện sao chơi lớn thế, năm ngoái thì rửa tiền, năm nay lại thêm chuyện này.”

Vương Tử Diệp ngủ no rồi, hiện tại tỉnh như sáo, hai người tám nhảm đủ loại tin tức xấu của giới bầu sô.

Giản Ninh Xuyên nằm trên giường, tìm kiếm Hoắc Phù, Hoắc Phù không có weibo cá nhân, nhưng có fanpage giải trí chụp được ảnh hắn. Chính là người ban sáng đụng phải.

Đúng thật là lưu manh có tri thức, mặt người dạ thú.

Nhưng chỉ qua một đêm, sang ngày hôm sau, hướng gió hóng hớt Showbiz lại trở nên cực kỳ vi diệu, từ nghiêng về một phía chửi “thằng đểu Hoắc Phù” chuyển thành 50/50, một bên vẫn chửi “thằng đểu Hoắc Phù”, bên kia đổi thành “Hoắc Phù đểu nhưng đẹp”.

Lại qua một đêm, thiên hạ chia thành ba phe: “Thằng đểu Hoắc Phù”, “Hoắc Phù đểu nhưng đẹp”, “Ngồi hóng vả mặt”.

Hôm sau đi học, trong lớp rất nhiều người nói về scandal này, bấy giờ Giản Ninh Xuyên mới nhận ra, có lẽ chỉ mình cậu không biết Hoắc Phù là tên nào, bạn học thấy ai cũng quen mặt Hoắc Phù, đứa nào cũng kể được vài ba chuyện liên quan đến hắn. Tỷ như khiến ai đấy hết thời hot trở lại, tỷ như khiến chàng ca sĩ vô danh trở thành idol quốc dân, lại tỷ như khiến Dương Song Song chẳng có điểm gì nổi bật trở thành tiểu hoa.

Lớp 24 mạng thì tới 16 người đều đang nói về sự trâu bò của Hoắc Phù, độc một mình Giản Ninh Xuyên vẫn nghệt mặt ra.

Tần Trận lặng lẽ an ủi cậu: “Thế này chỉ mới ‘trâu’ thôi, ba mày mới gọi là ‘trâu bò’.”

Bị Giản Ninh Xuyên đè xuống bàn, đấm không trượt phát nào, oan ức khóc hu hu.

Trong giờ nghỉ giải lao, Giản Ninh Xuyên nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

“Xin chào, Giản Ninh Xuyên.” Bên kia điện thoại là một giọng nam: “Chúng ta từng gặp nhau rồi đó, hôm mùng 1 tháng 6 ở cao ốc Nam Hồ.”

Giản Ninh Xuyên cho rằng là người thông báo kết quả của đoàn phim, khách khí nói: “Xin chào.” Trong lòng thầm viện lý do từ chối.

Đối phương nói: “Cậu hôm nay có thời gian rảnh không? Tôi muốn hẹn gặp cậu.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Vụ này… phim bên anh cuối tháng này khởi quay ạ? Lịch trình của em không khớp, xin lỗi đã làm phiền mọi người.”

Đối phương cười một lúc, nói: “Cậu nghĩ tôi là ai nha?”

Giản Ninh Xuyên: “???”

Cậu đột nhiên nhớ lại, giọng người này nghe quen lắm.

“Tôi là Hoắc Phù.” Giọng nam trong điện thoại nói: “Tôi muốn hốt cậu.”