Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 87: Khố phòng bị trộm

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Nhưng Quốc sư đại nhân vẫn chậm một bước, Mộ lâu chủ đã tỉnh giấc. Khi hắn vừa mới bước vào cửa viện thì đã nhìn thấy phu nhân nhà hắn ở xa xa. Nàng híp mắt lại, đôi chân lướt như gió về phía này. Dưới ánh trăng, bạch y lay động theo làn gió, mái tóc dài tung bay phiêu dật tựa nàng tiên.

Khi thấy Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ dừng lại. Hắn bước nhanh đến chỗ nàng, dùng tay vén sợi tóc đang bay trước mặt nàng. Nàng nhào vào lòng hắn, luồn hai bàn tay lạnh cóng của mình vào lồng ngực hắn để sưởi ấm rồi mới nhìn ra ngoài cửa viện.

Minh Y đưa cây sáo bằng ngọc sáng bóng lên môi, ngón tay liên tục động đậy nhưng không hề có một âm thanh nào cả.

Tang Nhu đang xụi lơ ngồi trên mặt đất chợt nóng nảy đứng dậy, dần dần trở nên điên cuồng, hai mắt toát lên hận thù khiến cho người khác kinh hãi. Hai mắt ả đỏ ngầu, há miệng muốn hét lên nhưng vẫn không nói thành tiếng.

Thấy cảnh này, sự hứng thú đã đánh bay cơn buồn ngủ của nàng.

Tang Nhu không kêu thành tiếng là vì Minh Y đã điểm á huyệt của ả từ trước. Còn tiếng sáo của Minh Y thì vẫn phát ra âm thanh nhưng đã bị y khống chế chỉ lọt vào tai của một mình Tang Nhu.

Với Minh Y, tuân theo mệnh lệnh của Quốc sư đại nhân rằng hãy để Tang Nhu bị nỗi hận của bản thân giết chết không phải là chuyện khó gì. Một khi nỗi hận bị phóng đại gấp bội thì sẽ cực kỳ kinh khủng, chỉ cần nhìn tình trạng bây giờ của Tang Nhu là biết.

Khi ngón tay của Minh Y nhanh hơn, Tang Nhu đã lăn qua lộn lại trên mặt đất, hai bàn tay tàn nhẫn cào mặt đất giống như mặt đất là kẻ thù không đội trời chung của ả.

Mộ lâu chủ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Quốc sư đại nhân. Sau đó, nàng nhíu mày rồi thầm thì mấy câu với hắn. Quốc sư đại nhân mỉm cười rạng rỡ, tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng, gật gật đầu.

Cảm nhận được sự dao động trong không khí, nàng liền biết ám vệ có việc phải làm nên cũng không quan tâm đến Tang Nhu nữa, kéo Quốc sư đại nhân về phòng rồi nói: "Ngày mai chúng ta trở về đi!"

Tất cả mọi chuyện cần giải quyết cũng đã được xử lý xong xuôi, vậy thì họ không phải ở lại đây nữa. Tuy Vân quý phi và Thái tử điện hạ vẫn bị Quốc sư đại nhân khống chế nhưng lỡ có người giúp đỡ một trong hai người này thì sao?

"Được."

Nhìn theo bóng dáng của hai người đã đi xa, Kinh Thiên gãi gãi đầu rồi ngửa mặt lên trời. Rốt cuộc, gã có bị giám sát không đây?

Minh Y hành động như thể đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra, thân ảnh chợt loé rồi biến mất. Chỉ là, nhìn Tang Nhu vẫn thống khổ lăn lộn trên mặt đất thì biết "Khúc yên giấc" của y vẫn còn tiếp diễn.

Kinh Thiên bị bỏ rơi khó chịu lầu bầu vài câu rồi cũng biến mất.

Lục Diễn đang say giấc chợt bừng tỉnh, bần thần ngồi ở trên giường rồi mới xoa xoa thái dương. Sau đó, gã nhìn vết máu loang lổ trên giường, trong lòng cả kinh, kí ức về đêm qua tuôn ra, sắc mặt của Lục Diễn trở nên cực kỳ khó nhìn khi gã nhận ra gã đã làm gì đêm qua. Gã không thấy Tang Nhu ở trong phòng, sợ nàng nghĩ quẩn thì vội vàng đi tìm người.

Lúc gã tìm được Tang Nhu thì nàng đang nằm trên mặt đất, cả người dính đầy máu nhưng không nhúc nhích. Có hai người đang đứng bên cạnh nàng, Tần Việt và một đệ tử Tần Việt dẫn theo từ phái Vô Song.

Hai người không phát hiện Lục Diễn đang đứng gần đó, chỉ nhìn chằm chằm vào Tang Nhu đang nằm trên mặt đất.

Lục Diễn nhìn Tang Nhu, trong nháy mắt, đầu óc của gã trắng xoá, quên mất phải đi tới. Chờ gã hoàn hồn thì nghe đệ tử của phái Vô Song nói: "Chưởng môn, nếu Lục sư huynh biết thì sao đây?"

Tần Việt hừ lạnh rồi nói: "Lục Diễn sẽ không nghĩ nhiều đâu. Nữ nhân này chết ở đây thì Lục Diễn sẽ cho rằng Mộ Lưu Ly đã ra tay!"

Nghe vậy, vị đệ tử kia cũng không nói thêm gì nữa. Hai người nhìn Tang Nhu nằm dưới đất lần cuối rồi rời đi.

Lục Diễn cả kinh, thân hình loé lên một cái rồi núp đằng sau ngọn núi giả. Đợi hai người kia đi xa thì gã mới chậm rãi đi đến trước mặt Tang Nhu. Gã vẫn còn mơ màng, khi ôm Tang Nhu vào lòng mới phát hiện toàn thân ả không có chỗ nào còn nguyên vẹn, từng lớp da rạn nứt. Nhưng vết thương không giống như bị dao kiếm gây ra, mà tựa như làn da tự nứt ra vậy. Khuôn mặt tái nhợt cũng bị cào nát bươm.

Lục Diễn đưa tay xuống dưới mũi của Tang Nhu, phát hiện nàng đã ngừng thở. Trong lòng gã đau đớn rồi chợt nhớ ra lời nói của Tần Việt, gã siết chặt nấm đấm, đôi mắt ngập tràn phẫn nộ và hận thù. Gã chưa bao giờ ngờ được vị sư phụ mà gã kính trọng sẽ làm ra chuyện như vậy, giết ý trung nhân của gã rồi vu oan giá hoạ cho Mộ Lưu Ly.

Minh Y ẩn thân trong bóng tối, y không để tâm đến Kinh Thiên đang lộn xộn ở bên cạnh mình, ngón tay nhảy múa trên sáo ngọc vài cái rồi mới dừng lại, lạnh nhạt nhìn Lục Diễn thương tâm. Không thể trách y vô tình được, chuyện nữ nhân kia gây ra là tội chết, mà Lục Diễn không biết đúng sai, lấy oán trả ơn với Chủ mẫu cũng đáng chết. Về phần Tần Việt, lão muốn bán cơ mật của Lạc Tiên lâu cho Địa Ngục nhai, đây là tội đáng muôn chết!

Mộ lâu chủ biết Tần Việt là hạng người gì, nàng cũng biết lão ta chỉ tạm thời nhẫn nhịn, một khi tìm được cơ hội thì sẽ xuống tay với Lạc Tiên lâu. Nàng chỉ không lường được, Tần Việt lại thiếu kiên nhẫn đến bực này, nhanh như vậy đã liên lạc với Địa Ngục nhai.

Tất nhiên là Tần Việt cũng có nghe giang hồ đồn thổi về quan hệ mập mờ giữa Địa Ngục nhai và Mộ lâu chủ nhưng lão ta cho rằng Nhai chủ Địa Ngục nhai tiếp cận Mộ lâu chủ là có mục đích riêng. Một núi không có hai hổ, nếu Lạc Tiên lâu tiếp tục phát triển thì sẽ ảnh hưởng đến Địa Ngục nhai. Huống hồ chính tà bất lưỡng lập, chính đạo và tà đạo trong chốn võ lâm chưa bao giờ hoà thuận với nhau cả.

Thật không may, lão muốn bán đứng Mộ lâu chủ, ai dè lại bán nhầm cho phu quân của người ta, đúng là tự tìm đường chết mà. Huống hồ, cơ mật trong tay lão cũng không có giá trị gì cả. Chỉ cần là người biết suy nghĩ thì sẽ biết Mộ lâu chủ sẽ đề phòng Tần Việt từ trước. Nếu lão ta thật sự tin đây là cơ mật của Lạc Tiên lâu thì sẽ đạp trúng cạm bẫy mà Mộ lâu chủ đã giăng sẵn rồi.

Chắc Tần Việt nên cảm tạ tính cách cẩn thận của bản thân, lão chưa từng nghĩ rằng chỉ tiết lộ một cơ mật của Lạc Tiên lâu là có thể đối phó với Lạc Tiên lâu nên lão không tự ra tay. Nếu không, lão đã chết một vạn lần. Nhưng bây giờ lão cũng không sống thọ được.

Mặc dù trong mắt của Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ, hành động này của Tần Việt chính là một trò cười nhưng không thể để lại Tần Việt được. Hai người vốn không phải là người nhân hậu, bây giờ lại có thêm một kẻ thù bí ẩn thì càng phải cẩn thận hơn, diệt cỏ tận gốc mới là kế sách đúng đắn!

Sáng sớm hôm sau, Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ liền về Kinh thành, không quan tâm Lục Diễn và Tần Việt hay những người còn ở tại Hướng Liên Thiên các nữa.

Nhưng trên đường về, họ liên tục nhận được tin tức. Nào là Lục Diễn khi sư diệt tổ, độc chết Tần Việt rồi bị phái Vô Song đuổi giết, gã chết rất thê thảm. Khi họ đến phủ Quốc sư thì có một tin tức truyền đến, phái Vô Song như rắn mất đầu, bị Địa Ngục nhai phá huỷ.

Bây giờ, trong chốn giang hồ đã không còn phái Vô Song.

Sau khi về lại phủ Quốc sư thì Mộ lâu chủ phát hiện nơi này đã thay đổi. Nàng nhìn những mầm cây được gieo xuống rồi hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Quốc sư đại nhân cong môi cười: "Đây là mầm của hoa anh đào đỏ, giống cây này lớn rất nhanh, sang năm là đã có thể thấy được hoa anh đào nở rồi."

Hắn biết nàng thích hoa anh đào đỏ nhưng hiện giờ hắn không thể rời nhà thường xuyên, tạm thời không có cách nào dẫn nàng đi xem hoa anh đào đỏ vừa mới nở. Nếu đã như vậy thì hắn phải chuyển mầm của loài cây này vào phủ Quốc sư.

Trong quá khứ, hắn còn phải cố kỵ rất nhiều điều nhưng bây giờ, nhà nhà đều biết phu thê họ ân ái nên hắn cũng không cần kiêng dè nhiều như vậy. Nàng thích cái gì thì hắn sẽ tìm cái đó cho nàng, có thể sủng nàng lên tận trời đúng là rất tốt. Nhưng sau đó phải cẩn thận gấp bội. Tuy năng lực của Mộ lâu chủ là nhất phẩm nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*.

(*Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: Đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng.)

Mộ lâu chủ lắc lắc đầu khi mấy chỗ trồng cổ thụ được đổi thành mầm cây hoa anh đào đỏ, ngay cả hoa trong vườn cũng bị nhổ sạch: "Sao ta có cảm giác chàng có tiềm chất làm hôn quân nhỉ?" Mấy gốc cây cổ thụ này không phải mọc sau một đêm đâu.

"Hoàng đế?" Quốc sư đại nhân nhíu mày, ôm nàng rồi cười đáp: "Mộ lâu chủ, nàng nhìn thử Bổn toạ xem, bộ ta giống như người không có chí hướng vậy sao?"

Mộ lâu chủ nhìn hắn, nghiêm nghị lắc đầu: "Không giống." Nếu Quốc sư đại nhân muốn làm Hoàng đế thật thì đúng là dễ như trở bàn tay. Chỉ là hắn không có dã tâm đó.

Trên thực tế, quyền lực hiện tại của Quốc sư đại nhân cũng ngang ngửa với Hoàng đế. Nhưng mà, so với làm hoàng đế, hắn vẫn thích làm Quốc sư hơn. Mộ lâu chủ cũng cảm thấy xưng hô "đại gian thần" thích hợp tên yêu nghiệt này hơn.

Tuy Mộ lâu chủ không tỏ vẻ gì với mấy mầm cây nhỏ xíu nhưng đêm đó nàng cực kỳ dung túng cho Quốc sư đại nhân được voi đòi tiên. Cuối cùng, bị con sói nào đó ăn không nhả xương.

Họ rời khỏi Kinh thành cũng được một khoảng thời gian, dù Quốc sư đại nhân năng lực xuất chúng nhưng vẫn tồn đọng không ít việc. Hắn ở lỳ trong thư phòng từ sáng sớm đến tối mới ra. Nhiều việc cỡ nào thì cũng không thể vắng vẻ phu nhân được, tất nhiên hắn phải dùng bữa tối với phu nhân nhà hắn. Hắn cũng muốn dùng ngọ thiện chung với nàng nhưng buổi trưa nàng có việc nên nàng bỏ rơi hắn rồi về Lạc Tiên lâu.

Nàng vừa thấy hắn thì đã kéo hắn ngồi xuống ghế, cười cười bóp vai cho hắn làm cho Quốc sư đại nhân thụ sủng nhược kinh. Trong lòng hắn hoài nghi, đôi mắt hoa đào nhìn nàng đang mỉm cười vui vẻ, hắn hỏi: "Tâm tình của phu nhân tốt lắm?" Chẳng lẽ, Lạc Tiên lâu lại có thêm một khoản thu nhập không nhỏ?

Không thể không nói, Quốc sư đại nhân đoán việc như thần. Hắn vừa dứt lời thì đã nghe ám vệ bẩm báo rằng khố phòng bị trộm. Người trộm là vị sư đệ tốt của hắn, mà số tài vật bị đánh cắp cũng không nhiều, chỉ một phần ba mà thôi.

Yến Kinh Thiên chưa bao giờ dám trộm đồ của hắn, bây giờ lớn mật như vậy, không cần nói cũng biết là vì có núi dựa. Chỉ có một mình Mộ lâu chủ làm núi dựa thì gã mới dám chơi lớn như này. Huống chi, nếu không phải có người trợ giúp thì còn lâu Yến Kinh Thiên mới nhẹ nhàng trộm đi không ít tài vật của hắn.

Nhìn Mộ lâu chủ vẫn cười kinh diễm, Quốc sư đại nhân chợt nhớ về câu nói khi Mộ lâu chủ không nhận chìa khoá của khố phòng khi hắn đưa nàng: "Của chàng vốn là của ta, đặt ở chỗ ai cũng giống nhau cả thôi." Quốc sư cảm thấy dở khóc dở cười khi nàng lại trộm đi một phần ba tiền bạc của hắn.