Mộ lâu chủ chủ động ôm Quốc sư đại nhân đang ai oán, mặt không đỏ tâm không nảy nói, "Bản lâu chủ chỉ không quá thích ứng với hoàn cảnh mới mà thôi."
Lời này vừa nghe đã biết ngay là nói dối nhưng ánh mắt Văn Nhân Dịch chợt loé, trong nháy mắt đã hồi phục lại tinh thần, Mộ lâu chủ cư nhiên chủ động ôm hắn, vậy thì cũng không giống như những gì hắn đang suy đoán - quyết tử thủ duy trì khoảng cách với hắn.
Xem ra, hắn đã suy nghĩ sai lệch rồi, hoặc là nói do Mộ lâu chủ cố ý khiến hắn suy nghĩ sai lệch.
Nhạy cảm phát hiện ra cảm xúc của hắn có biến đổi, Mộ Lưu Ly nhíu nhíu mày, có chút ảo não. Đã biết rõ Quốc sư đại nhân không phải hạng tầm thường, khi giao đấu với hắn, một chút cũng không thể thả lỏng, nàng còn không cẩn thận như vậy - buông lỏng đề phòng khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương của hắn.
Quốc sư đại nhân quả không hổ là con cáo già, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bất tri bất giác lộ ra mục đích thật của bản thân.
"Phu nhân..."
Khoé miệng Văn Nhân Dịch khẽ nhếch, hai chữ này tựa như ma âm mê hoặc lòng người.
Mộ Lưu Ly tựa vào trong lòng hắn, cụp mắt không để ý đến, trong đầu lại đang nghĩ phương pháp để cứu vãn nhưng Quốc sư đại nhân cũng không phải dễ lừa như vậy. Nếu đã bị hắn phát hiện dấu vết, chỉ sợ một kế này cũng sẽ thành đồ bỏ. Càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng mà.
Quốc sư đại nhân nhìn bộ dạng đà điểu của nàng, độ cong nơi khoé miệng không khỏi mở rộng thêm một chút, thiếu chút nữa là bị nàng lừa rồi. Xem ra, khi giao thủ với Mộ lâu chủ một khắc cũng không thể thả lỏng a!
Thấy Mộ lâu chủ tựa hồ muốn thành đà điểu thật, tay Quốc sư đại nhân nâng đầu nàng lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia.
Mộ Lưu Ly rối rắm một chút, sau đó phối hợp mở miệng, dĩ nhiên trong lòng Quốc sư đại nhân tràn đầy vui sướng, đầu lưỡi không khách khí mà tham nhập, chuẩn bị công thành đoạt đất... Còn không chờ hắn tìm được cái lưỡi đinh hương đó, đột nhiên đầu lưỡi truyền đến một trận đau nhức, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Quốc sư đại nhân bất ngờ rên lên một tiếng, chống lại tầm mắt khiêu khích của Mộ lâu chủ, bất đắc dĩ cười cười, vẫn ôm nàng như trước, vuốt nhẹ mái tóc của nàng, trong mắt tất cả đều là ôn nhu sủng nịch.
Hiển nhiên, đây là lần đầu Quốc sư đại nhân lộ ra thần sắc ôn nhu như vậy, Mộ lâu chủ không khỏi sửng sốt một chút, nhìn đôi mắt thản nhiên của Quốc sư đại nhân, tâm tình có chút phức tạp, trong miệng cũng bất tri bất giác thả lỏng lực đạo.
Chưa bao giờ có người lộ ra thần sắc như vậy với nàng, cho dù là khi bé được phụ mẫu sủng ái vô tận, cũng chỉ là phương diện vật chất mà thôi, vẫn chưa quá thân cận với nàng. Về sau, không có ai sủng ái nàng như vậy nữa, tuy Tề Dương ở trước mặt nàng rất ôn nhu nhưng phần ôn nhu đó trộn lẫn âm mưu hiểm kế, mà nàng, từ lúc bắt đầu đều xem hắn ta là đối thủ. Bọn họ - bất quá chỉ là diễn trò mà thôi.
Lại không ngờ rằng, bây giờ nàng có thể nhìn thấy sự sủng ái thuần tuý từ trong mắt một con hồ ly giả dối như hắn.
Dù Mộc Vũ tự tay đưa độc dược cho nàng, nàng chỉ cảm thấy có điểm thất vọng, cũng có chút mệt mỏi, cảm xúc cũng không có biến hoá gì lớn, không hỉ không nộ, thậm chí còn mang theo một tia giải thoát. Cho nên, nàng nghĩ, nàng đã sớm thờ ơ với trần thế này.
Nhưng đến giờ khắc này nàng mới hiểu được, mặc kệ nàng tự làm cho bản thân lạnh nhạt vô tình đến cỡ nào, sâu trong nội tâm vẫn khát vọng một tia ấm áp, cho nên mới buộc bản thân không được kỳ vọng quá lớn, nếu đã biết rõ không phải là của mình thì cần gì phải nuôi hy vọng hão huyền. Trước không nói đến việc làm cho bản thân trở nên hèn mọn, đến cuối cùng chỉ còn thất vọng mà thôi, thậm chí, còn có thể làm cho bản thân vong mệnh.
Văn Nhân Dịch này luôn che dấu mục đích thật sự rất sâu, người như vậy luôn làm cho người ta theo bản năng mà phòng bị. Chỉ là, Văn Nhân Dịch rất giống nàng, cho nên, đồng thời lúc nàng phòng bị lại bất tri bất giác cho hắn cơ hội đến gần.
Nàng vẫn luôn đoán mục đích của Văn Nhân Dịch, vẫn cảm thấy hắn không có ý tốt nhưng rốt cuộc vẫn tin hắn, tin hắn thú nàng không vì âm mưu gì.
Bởi vì nàng tin tưởng bản năng hám lợi tránh hại của chính mình. Người luôn trường kỳ lâm vào hiểm nguy thì đều có bản năng như vậy, chỉ bất đồng về độ mạnh yếu mà thôi.
Tại phương diện này, bản năng đã cứu nàng vô số lần, cho nên, nàng tin tưởng Văn Nhân Dịch. Mặc dù thoạt nhìn nàng tỉnh táo không tin vào hắn nhưng sự thật cũng không hoàn toàn như vậy. Nếu Văn Nhân Dịch thật sự không có hảo ý, nàng tuyệt không thể không có một chút bài xích nào.
Tuy rằng nàng tin Văn Nhân Dịch thú nàng không vì âm mưu gì nhưng nàng vẫn không rõ thái độ của mình với Văn Nhân Dịch. Nàng không chán ghét Văn Nhân Dịch tới gần nàng, không chán ghét nụ hôn của hắn, thậm chí, lúc trước suýt nữa rượu say loạn tính, nàng cũng không cảm thấy phản cảm. Nhưng mà, nàng cũng không dám đảm bảo, đây có phải là điều nàng thật sự muốn hay không.
Mặc dù nàng và Văn Nhân Dịch tương đối tranh phong, trong lòng cũng không có cảm xúc chán ghét nào, cách thức ở chung quá mức tự nhiên lại làm cho nàng có chút mờ mịt. Trường kỳ bị vây trong hiểm nguy làm cho nàng luôn cảnh giác, bên cạnh lại đột nhiên có thêm một người, một chút cũng không bài xích, có thể nói là nguy hiểm đến cực độ. Bởi vì không bài xích, sẽ không phòng bị. Một khi người này sinh ra dị tâm, sẽ khiến nàng
vạn kiếp bất phục.
Nếu chỉ vì Lạc Tiên lâu, nàng nhất định sẽ tin tưởng bản năng hám lợi tránh hại của bản thân mà tin vào Văn Nhân Dịch nhưng nếu muốn đánh cược bằng mệnh của mình, nàng cần phải cân nhắc.
Cho dù hiện tại Văn Nhân Dịch không tính kế nàng nhưng sau đó thì sao?
Nàng luôn nghĩ rằng, nếu đã là người thân mật nhất thì nên phó thác mạng sống cho người đó. Cho nên, một khi nhận định người đó, nàng sẽ hoàn toàn không phòng bị.
Trước khi quyết định, nàng phải cân nhắc chu toàn, Văn Nhân Dịch có đáng giá để nàng đánh cược bằng mạng sống của mình hay không, có phải nàng thật sự muốn hắn hay không.
Mấy ngày nay, tuy nhìn nàng đang so chiêu với Văn Nhân Dịch nhưng trên thực tế đang cấp chính mình thời gian để suy nghĩ kỹ lưỡng.
Chỉ là, Quốc sư đại nhân kiên nhẫn lại đột nhiên nóng nảy, mới trôi qua được vài ngày liền mặt dày mày dạn dính lấy nàng.
Nghĩ đến bộ dạng ai oán của Quốc sư đại nhân, đáy mắt Mộ Lưu Ly không khỏi lộ ra ý cười.
Văn Nhân Dịch thấy tâm tình nàng không tồi, nhíu mày, thừa dịp nàng thất thần, chế trụ gáy của nàng, không để ý đến đầu lưỡi vẫn còn đau đớn, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương, nụ hôn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt. Mộ Lưu Ly nhíu nhíu mày nhưng tay vẫn ôm lấy cổ hắn.
Khi Bích Tiêu tiến vào Vân Y các, vừa vặn nhìn thấy hai người ái muội dây dưa, không khỏi ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở hai người đang hôn nhau đến trời đất quay cuồng.
Mộ lâu chủ vốn đang thập phần nhu thuận, sau khi nghe Bích Tiêu ho, dùng tay đẩy Quốc sư đại nhân ra, thản nhiên mở miệng hỏi, "Chuyện gì?"
Mộ lâu chủ thập phần bình tĩnh nhưng Quốc sư đại nhân đang ôm nàng, không ngừng cọ xát tại cần cổ nàng, thoạt nhìn như thẹn thùng, kì thực đang âm thầm tiếc nuối, không khí tốt như vậy lại bị phá huỷ.
Bích Tiêu rũ mắt nhìn mũi chân của chính mình, dâng bái thiếp đang cầm trong tay lên, nói, "Lâu chủ, thái tử điện hạ mời người đến Thính Phong lâu."
Tay Mộ Lưu Ly nhận lấy bái thiếp, nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng ngoéo môi một cái. Biết ngay là vị Thái tử điện hạ kia không đợi lâu được mà, vội vàng như vậy, hẳn là lo lắng thủ đoạn Quốc sư đại nhân cao minh, sợ hắn đi trước một bước, thiết lập được quan hệ tốt đẹp với Lạc Tiên lâu đi!
Xem ra, Thái tử điện hạ rất kiêng kị Quốc sư đại nhân. Mặc dù cảm thấy bây giờ Quốc sư đại nhân với Mộ lâu chủ thuỷ hoả bất dung, hắn vẫn lo lắng như trước.