Trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm màu đen rác rưởi neo đậu trên tầng khí
quyển xa xôi bên ngoài Tinh cầu Ba Phổ Tinh, lão già Phỉ Lợi Phổ cô đơn
một mình thông qua hệ thống thông tin liên lạc tầm xa, hướng về phía một cái tảng đá nào đó đang đứng sững trong căn phòng ngủ xa hoa trên đỉnh
tầng của một cái khách sạn nào đó trên mặt đất, dùng ngữ khí vui mừng
khi người khác gặp họa, kêu gọi đầu hàng, nói:
- Tuy rằng hiện
tại ta đã không có năng lực khống chế hết thảy mọi chuyện phát sinh trên cái thế giới này nữa, nhưng mà ít nhất ta vẫn còn có thể nghe được a!
Ta phải cảm khái nói rằng, cái đoạn chuyện xưa phát sinh vào buổi tối
ngày hôm qua thật sự là phi thường phấn khích đó…
- Cái đoạn
chuyện xă này phấn khích đến trình độ khiến cho tôi nhịn không được,
không thể không phá vỡ hợp đồng giữa cậu và tôi, chủ động tiến đến tỏ vẻ tán thưởng cùng với chúc mừng a!
Thanh âm thanh thúy mà tinh tế của Phỉ Lợi Phổ đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, kiên định nói:
- Thế nhưng mà cho dù lời thông báo tiếng lòng của cô nàng thiếu nữ có
động lòng người đến đâu đi chăng nữa, thì cậu nhất định cũng cần phải
bảo trì tỉnh táo a, không thể là một tên cầm thú được, cô nàng cũng chỉ
mới có mười lăm tuổi đó a!
Sự trầm mặc không nói gì của Hứa Nhạc
rõ ràng đã khiến cho Phỉ Lợi Phổ, kẻ vốn dĩ cũng không quá mức tinh
thông biểu hiện tình cảm của Hứa Nhạc sản sinh ra một sự phán đoán sai
lầm nào đó. Chỉ nghe thấy hắn ta đột nhiên kinh hoàng thất thố hét to
lên một tiếng:
- Hứa Nhạc, cậu cũng không thể thật sự làm chuyện
xằng bậy như vậy a! Nếu như cậu dám làm chuyện xằng bậy, tôi, tôi… Sau
khi quay trở về Liên Bang xong, tôi liền đem những chuyện mà cậu làm
toàn bộ nói lại cho Giản Thủy Nhi biết! Ta cũng sẽ nói cho Thương Thu,
sẽ nói cho Nam Tương Mỹ, còn nữa, tôi cũng sẽ nói cho Trương Tiểu Manh,
cô nàng mối tình đầu của cậu đó! Nếu như cậu một phen bức cho tôi nóng
nảy lên, tôi liền đem cậu bán đứng cho Điền Đại Bổng a!
Cái pho
tượng tên gọi Hứa Nhạc đang ngây người bên trong căn phòng ngủ xa hoa
kia rốt cuộc cũng bị thanh âm thét gào của lão già nào đó khiến cho sống lại. Hắn tức giận đưa tay lên ôm chặt lỗ tay, bực tức quát lớn một
tiếng:
- Đi chết đi! Không thấy tôi đang rất phiền toái hay sao…
Trong lúc nhất thời mối liên hệ giữa hai người một trên mặt đất, một giữa
không trung đột nhiên biến thành một mảnh thời gian dài trầm mặc. Sau đó theo một tiếng u u nhàn nhạt, thanh âm u oán của Phỉ Lợi Phổ lại một
lần nữa vang lên, nói:
- Làm gì hung hăng như vậy chứ? Có muốn
tôi kiếm một bộ phim điện ảnh nhạc đệm tình yêu cho cậu nghe hay không?
Là bộ phim điện ảnh tình yêu chân chính á, chứ không phải là cái loại
phim tình yêu mà cậu thường thích xem kia đâu, như thế nào?
o0o
Trong thời gian mấy ngày sau đó, Chung Yên Hoa tựa hồ như đã khôi phục lại bộ dáng ôn nhu nhẹ nhàng như bình thường, mỗi thời điểm ở cùng một chỗ với Hứa Nhạc vẫn luôn luôn ôn nhu bình tĩnh, vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời, cũng không lần nào nói đến mấy cái loại vấn đề như là nhạc đệm hay là
giọng chính gì đó nữa cả.
Sau khi Hứa Nhạc trải qua một khoảng
thời gian dài tự hỏi mọi chuyện, liền nghĩ thấy cái loại sự tình này,
chính bản thân mình cũng không có năng lực để mà xử lý. Vì thế hắn quyết định xem như là đêm hôm đó hắn cũng không hề nghe qua cái loại thông
báo này nọ gì cả, sau khi quay về Liên Bang, nếu như còn có thể sống sót bước trên những ngày mai tương lai tươi đẹp, tự nhiên là sẽ có những cô nàng nữ tử thông minh hơn giúp đỡ hắn giải quyết chuyện này, còn về
chuyện bản thân những cô nàng nữ nhân kia là ai, thì hắn cũng không quá
mức đặt nặng tâm tư vào chuyện đó…
Cứ như vậy xem như cái vấn đề này căn bản cũng không có tồn tại i!
Sau khi làm ra được cái quyết định như thế này, hắn liền thoải mái đội mũ
cùng với kính râm lên người, cùng với Lý Duy tận tình dạo chơi đủ khắp
các nơi bên trong Bách Mộ Đại, trong lòng căn bản là phi thường thoải
mái cùng với nhẹ nhàng.
Bên trong lãnh thổ Bách Mộ Đại, vừa mới
trải qua một hồi chiến tranh huyết tinh vô cùng thảm thiết, đã dùng một
loại tốc độ khiến cho người khác vô cùng khiếp sợ mà hồi phục lại sự
bình tĩnh lúc đầu. Những hình ảnh ca múa thái bình, khí tức son phấn vui hoan rất nhanh chóng đã chiếm cứ tất cả các con đường trên Tinh cầu Ba
Phổ Tinh.
Bản thân Hứa Nhạc trong lúc đó đang chạy trên các con
đường dẫn tới sòng bạc, nhìn thấy một thế giới cùng với mấy ngày hôm
trước hoàn toàn bất đồng nhau, trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần.
Hắn nghi hoặc đối với năng lực chữa thương củ abarn thân xã hội nhân
loại chính mình không ngờ lại cường đại đến mức không thể nào tin nổi
như thế này.
Hùng Lâm Tuyền cùng với đám đội viên của Tiểu đội 7
cũng vô cùng nghi hoặc cùng với khó hiểu. Bản thân bọn họ được bên phía
Bách Mộ Đại nhiệt tình tiếp đãi có thể nói là hơi quá mức bình thường,
tuy rằng bọn họ đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc mà từ
khi gia nhập quân đội cho đến bây giờ, bọn họ cũng chưa từng được hưởng
thụ qua, nhưng mà bọn họ lại vẫn là có chút không rõ ràng, đối diện với
thời khắc khẩn trương trước mặt như thế, vì cái gì mà Hứa Nhạc lại còn
muốn để cho đám người bọn họ còn ở lại Bách Mộ Đại lâu đến như thế, mà
không phải là trực tiếp giết tiến thẳng về Liên Bang cơ chứ?
- Bởi vì chúng ta cần làm một chút chuẩn bị trước cái đã….
Trên sân bay không cảng của Tinh cầu Ba Phổ Tinh, Hứa Nhạc hướng về phía đám đội viên, cười cười giải thích như thế. Nghe được những chỉ lệnh sắp
xếp mà Phỉ Lợi Phổ vừa mới truyền tải xuống, hắn tiến lên mấy bước, trầm mặc cùng Lý Duy ôm chặt một cái, sau đó bước lên chiếc Phi thuyền vận
chuyển mà rời đi, tay phải vẫn như cũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chung
Yên Hoa!
o0o
Một chiếc Phi thuyền vũ trụ màu đen tựa hồ
như do vô số cái thùng rác kim loại tổ hợp lại tạo thành, thong thả
không một tiếng động ở trên bề mặt một Tinh cầu quặng mỏ hẻo lánh nào đó tại Tinh vực Bách Mộ Đại chậm rãi hạ xuống. Đám bụi bặm đất đá trên bề
mặt hành tinh có trọng lực khá thấp, nhất thời bị từng luồng khí lưu
thổi quét cho tung bay tán loạn bốn phía xung quanh, tạo thành một tầng
bụi bặm mờ ảo mỏng mang ở bên trên cái đường băng dài của một cái không
cảng cũ xưa. Sau đó hệ thống quét dọn tự động rất nhanh đã tiến hành tẩy trừ cho hệ thống đường băng dài.
Cánh cửa khoang điều khiển nằm
dưới bụng của chiếc Phi thuyền lớn màu đen, có hình dạng như một cái tổ
chimm chậm rãi mở ra. Một đám đội viên mặc trên mình trang phục du hành
vũ trụ nguyên bộ, đi theo sau lưng Hứa Nhạc, chậm rãi bước xuống. Ánh
mắt bọn họ nhìn xuyên thấu qua cái mũ giáp, tò mò dò xét hết thảy mọi
thứ mới lạ xung quanh chính mình.
- Trang bị vô cùng hoàn thiện, hệ thống động lực cao cấp, phi thường tiên tiến…
Cố Tích Phong nhìn về phía mấy cánh tay sửa chữa máy móc đang mò mẫm tìm
hiểu khắp nơi trên khu vực đồi núi xung quanh, tiến hành xây dựng các cơ sở hạ tầng quy mô nhỏ, biểu tình trên mặt thể hiện ra vẻ tán thưởng vô
cùng. Ngay từ đầu hắn đã đoán ra được nơi đây hẳn chính là căn cứ bí mật của Lão đại ở Bách Mộ Đại a. Thế nhưng hắn lại không cách nào lý giải
nổi, một cái căn cứ lớn đến như vậy, như thế nào lại có thể xuất hiện ở
nơi này được.
- Những thứ ở nơi này cùng với bên phía Đế Quốc
không có chút quan hệ nào cả, cũng không phải là di tích của nên văn
minh cổ xưa gì…
Sau khi tiến vào căn phòng điều khiển của không
cảng, cùng với một dòng khí lưu áp vù vù thanh thúy, đám nam nhân vừa
mới rời khỏi phi thuyền, tiến vào môi trường có thể hoạt động bình
thường, liền ngay lập tức dỡ xuống cái mũ giáp nặng nề khiến kẻ khác có
chút khó chịu ra, Hứa Nhạc liền đơn giản giải thích một câu, sau đó cũng không tiếp tục nói thêm bất cứ chi tiết nào nữa cả. Nhưng mà đối với
đám người Hùng Lâm Tuyền, Cố Tích Phong mà nói, một khi Hứa Nhạc đã nói
cái căn cứ bí mật này không có quan hệ gì với bên phía Đế Quốc, như vậy
liền đã đủ rồi.
Nói về cái khu căn cứ này mà nói, kỳ thật cũng là có một câu chuyện xưa vô cùng thú vị.
Cách đây khoảng chừng hơn ba năm, một gã thương nhân buôn lậu võ trang tại
Bách Mộ Đại, trong lúc đang bị chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm uy hiếp cướp bóc, đang trong thời điểm tuyệt vọng nhất, Lý Tại Đạo ở bên dưới nền
đất của Cục Hiến Chương Liên Bang đột nhiên thành công khiến cho cỗ Máy
vi tính Trung ương Liên Bang đột nhiên khởi động lại, chiếc Phi thuyền
Ba cánh hạm liền biến thành một đống kim loại lạnh như băng không có bất cứ kẻ nào khống chế cả.
Gã thương nhân buôn lậu võ trang tham
lam kia biết rõ ràng trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến của chiếc Phi
thuyền Ba cánh hạm, liền không chịu buông tha một cái cơ hội tuyệt vời
như thế này, vì thế đã một phen cho Phi thuyền vận tải kéo luôn cả chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm quay trở về không cảng bí mật của chính mình,
chuẩn bị tiến hành phân rã ra mà nghiên cứu.
Thế nhưng mà bên
phía phương diện không cảng của gã thương nhân buôn lậu kia còn chưa kịp làm bất cứ chuyện gì đối với chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm, về sau có
một ngày nào đó, đột nhiên lão già kia, hoặc là nói Phỉ Lợi Phổ ở bên
trong chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm bất ngờ thức tỉnh, dưới ánh mắt khiếp sợ vô cùng của đám người Bách Mộ Đại, mang theo cả người đầy bụi mù mà
bay trở về Liên Bang, bắt đầu nghĩ cách cứu viện cho gã đại binh cô độc
Hứa Nhạc.
Kết thúc cuối cùng của câu chuyện xưa này chính là, sau khi Phỉ Lợi Phổ ở Liên Bang cứu ra được Hứa Nhạc, trước khi cái tổ hợp
ba người kỳ quái kia lưu lạc ở bên trong vũ trụ, thì chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm đã lặng lẽ không một tiếng động chạy trở về cái không cảng bí
mật này.
Bắt đầu từ lúc đó trở đi, cái không cảng bí mật này liền trở thành căn cứ bí mật của Phỉ Lợi Phổ. Cái gã thương nhân buôn lạia
võ trang Bách Mộ Đại k cùng với đám thuộc cấp của hắn dưới tổ hợp của
Hứa Nhạc cùng với Phỉ Lợi Phổ đã cực kỳ dễ dàng, nhẹ nhàng mà bị thu
phục.
Chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm ban đầu sau đó được phân ra
thành bảy chiếc Chiến thuyền loại nhỏ có tốc độ phi thường cao. Phỉ Lợi
Phổ lưu lại hệ thống tính toán chính của chính mình, đặt tại khu điều
khiển của không cảng nhằm quản lý không cảng cùng với bảy chiếc Chiến
thuyền đi khắp nơi trong vũ trụ.
Sau đó bảy chiếc Phi thuyền loại nhỏ tốc độ cực nhanh liền bắt đầu tiến hành công tác càn quét các đường dây buôn lậu không gian tại khu vực Bách Mộ Đại. Dù sao cái loại mua
bán không vốn này, Phỉ Lợi Phổ cũng đã sớm làm rất nhiều năm rồi, cho
nên hiện tại có thể nói là phi thường quen thuộc.
Thông qua các
công tác thông tin lên lạc tầm xa xuyên vũ trụ, ba người Hứa Nhạc có thể dễ dàng khống chế bảy chiếc Phi thuyền Chiến hạm vô cùng tiên tiến này, hơn nữa còn đối với đám người Bách Mộ Đại bên trong khu căn cứ này phát ra những chỉ lệnh rõ ràng mạch lạc.
Bằng vào vô số những nguồn
tài nguyên cuồn cuộn không ngừng đổ về, cái không cảng nhỏ năm nào đã
bắt đầu dùng một loại tốc độ cực kỳ đáng sợ mà không ngừng mở rộng ra
xung quanh. Khu vực Bắc bán cầu của một cái Tinh cầu quặng mỏ vứt đi kia đã dần dần được tu kiến tạo thành một khu nhà xưởng quân sự công nghiệp đơn giản.
Cái loại súng trường bắn tỉa TP nhắm bắn cực kỳ tiên
tiến kia, đúng chính là do Phỉ Lợi Phổ cùng với Hứa Nhạc cùng nhau thiết kế tạo ra. Sau đó bắt đầu được cái nhà xưởng thiết bị quân sự đơn giản
tại cái không cảng cũ này chế tạo ra với quy mô lớn. Vì để tránh khỏi sự chú ý của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, bọn họ đã cố tình lựa chọn Quý Hỏa, gã đầu lĩnh buôn lậu súng ống đạn dược của Bách Mộ Đại, thông qua
các con đường khác nhau mà đưa tới nhà cổ Tây Lâm.
Cái gã thương
nhân buôn lậu võ trang Bách Mộ Đại kia, tuy rằng mãi vẫn luôn không được tiếp xúc đến khu vực trung tâm cơ mật nhất của căn cứ, thế nhưng sau
khi đầu nhập dưới quyền của đám người này, thông qua buôn bán vũ khí, đã thu được một khoản tài phú khổng lồ, thu nhập một năm bằng gần mười năm trước đây của hắn, không hề nghi ngờ gì, đây chính là nhân họa được
phúc a!
Ngày hôm nay trước khi chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm này
đáp xuống trước khu căn cứ này, Phỉ Lợi Phổ đã sớm đã thông báo cho đám
người Bách Mộ Đại rút lui khỏi nơi này, cho nên hiện tại đám người Hùng
Lâm Tuyền khi tới đây cũng chỉ nhìn thấy một khu căn cứ trống rỗng không một bóng người mà thôi.
Thanh âm kết cấu kim loại va chạm không
ngừng gầm rú kêu lên. Đám đội viên đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn thấy
những dòng hàng hóa đang không ngừng cuồn cuộn di chuyển bên dưới, từ
bên trong chiếc Phi thuyền Chiến hạm Ba cánh hạm thông qua hệ thống băng chuyền tự động vận chuyển vào bên trong khu căn cứ, lại nhìn thấy mấy
trăm thùng tinh quặng mỏ tinh khiết nhất được vận chuyển ngược lại đi
vào trong bụng chiếc Phi thuyền, sắc mặt nhất thời trở thành cực kỳ
khiếp sợ.
Sơn Pháo mang theo vẻ mặt thất kinh không thể nào tin nổi, hỏi:
- Lão đại, trong thời gian ba năm nay, anh chính là ở nơi đây tiến hành buôn lậu hay sao?
Hứa Nhạc lúc này đang tiến hành kiểm tra các bản ghi chép chi tiết xuất
nhập hàng mấy ngày gần đây trên cỗ máy tính điều khiển ở trước màn hình
lớn trong phòng, nghe hắn hỏi như vậy, khẽ gật gật đầu, thấp giọng hồi
đáp:
- Tuy rằng tôi quả thật chưa bao giờ đi quản cái loại sự
tình này, nhưng mà cũng có thể nói như vậy. Trong ba năm gần đây cũng
cướp được không ít thứ đâu, đại bộ phận cũng đều đã bán đi cả… Đúng rồi, bên trong kho hàng có lưu lại một đám tơ lụa thượng hạng, năm xưa cướp
được từ một đám thương nhân buôn lậu vừa mới rời khỏi Ly Phản Tinh, nếu
như các người muốn lấy tặng bạn gái, một lúc nữa vào đó lấy vài tấn mang theo đi…
- Vài tấn tơ lụa thượng hạng?
Hùng Lâm Tuyền đưa tay vỗ một cái thật mạnh lên trán mình, trong lòng thầm nghĩ:
- Anh cái tên gia hỏa này, làm anh hùng chiến đấu của Liên Bang cũng
không chịu, Hoàng đế Đế Quốc cũng không chịu làm, hóa ra chính là muốn ở nơi này làm một tên cướp biển vũ trụ a!
Công tác dỡ hàng trao
đổi buôn lậu hàng hóa cuối cùng cũng xong. Từ chỗ cái không cảng cũ xưa
đang được tiếp tục tiến hành cải tạo đi đến khu căn cứ cũng không có im
lặng như vậy. Bên trong bầu không khí có chút vắng vẻ không ngừng truyền đến đủ các loại thanh âm nổ vang trầm thấp. Những tràng chấn động mạnh
mẽ không ngừng từ mặt đất bên dưới truyền lên, khiến cho tất cả mọi
người đang đứng bên trong cánh cửa sổ quan sát cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Đám người bọn Hùng Lâm Tuyền liền hướng về phía bên
ngoài cửa sổ mà nhìn lại, cũng chỉ nhìn thấy ở phía cuối chân trời thuần một màu vàng vọt đơn giản của khu Tinh cầu quặng mỏ thong thả xuất hiện một đống cấu kiện kim loại khổng lồ. Những cái cấu kiện kim loại này
cũng không hề có bất cứ hình dạng quy tắc nào cả. Bên dưới lớp vỏ giáp
bên ngoài hoàn toàn sơn một màu đen tuyền, mơ hồ có thể nhìn thấy những
tầng dấu vết gì đó, nhìn qua giống hệt như là một đống rác rưởi vậy.
Cho dù chỉ là một đống rác rưởi kim loại vứt đi, nhưng mà một đám rác rưởi
kim loại số lượng nhiều đến như vậy, đột nhiên dũng mãnh chạy vào trong
khu căn cứ, vẫn như cũ dọa cho đám người Hùng Lâm Tuyền phải nhảy dựng
lên. Đám người Hùng Lâm Tuyền hai mắt liếc nhìn nhau, vô cùng tự nhiên
đem cái đám rác rưởi kim loại khổng lồ kia cùng với chiếc Phi thuyền
Chiến hạm to lớn nằm phía trước không cảng mà liên hệ với nhau. Bởi vì
cái chiếc Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi kia cùng với đống rác rưởi kim
loại này nói thật sự một chút cũng chẳng có cái gì khác nhau cả.
Đúng như những gì mà bọn họ vừa mới dự đoán. Ngay sau khi đống rác rưởi kim
loại kia dừng lại giữa trung tâm căn phòng lớn tại khu căn cứ, hệ thống
thiết bị bão dưỡng to lớn bên trong khu không cảng bắt đầu nhanh chóng
khởi động. Hơn mười cái cánh tay máy móc tráng kiện từ hai bên vách của
căn phòng lớn trong không c㮧 nhanh chóng duỗi ra, bắt lấy những khối cấu kiện kim loại rác rưởi bên ngoài của đống rác lớn kia, sau đó thong thả nâng lên, gắn lên trên bên ngoài sườn của chiếc Phi thuyền.
Mấy
ngàn đốm lửa điện giống hệt như những đốm phóa hoa nhất thời lóe lên
liên tiếp, chiếu sáng khắp bốn phía bên trong căn phòng căn cứ. Chiếc
phi thuyền rác rưởi màu đen giống hệt như là mặc trên người một chiếc
xiêm y đã trải qua vô số năm trời vậy, sau đó dùng lớp nguyên liệu tinh
quặng mỏ graphit cứng rắn tinh khiết nhất cùng với vô số đốm lửa pháo
hoa ngập trời, đem những cấu kiện kim loại rác rưởi nặng nề gắn hết lên
trên người của chính mình.
Theo thời gian dần dần trôi qua, lớp
cấu kiện kim loại màu đen chắp vá lên trên người của chiếc Phi thuyền
Chiến hạm rác rưởi kia cũng càng ngày càng nhiều hơn. Vô số những cái
cấu kiện nặng nề giống hệt như vô số lớp áo chắp vá quanh co chồng chất
khắp nơi xung quanh thân phi thuyền, chiếc Phi thuyền Chiến hạm nhất
thời biến thân trở thành một vị lão nhân lăn lóc trong những đống rác
của Bách Mộ Đại!
Đám người Hùng Lâm Tuyền ngắm nhìn những hình
ảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn về phía vô số những cấu kiện kim loại ở trong căn phòng lớn của khu không cảng đang không ngừng lung tung chắp vá lên bên ngoài chiếc Phi thuyền kia. Bọn họ nhìn thấy chiếc Phi thuyền Ba
cánh hạm của Cục Hiến Chương Liên Bang mà mấy ngày trước đây chính mình
đã cưỡi trên đó đi đến nơi này, đã ở bên trong cái căn cứ không cảng cũ
xưa này mà càng ngày càng trở nên to lớn hơn rất nhiều, càng ngày càng
trở nên khó coi xấu xí hơn, không khỏi choáng váng không biết nói gì cho phải.
- Đem một đống thứ cấu kiện rác rưởi như vậy bọc lấy chiếc Phi thuyền, có tác dụng gì chứ?
Trong đầu Hùng Lâm Tuyền nhất thời nhớ tới một màn hình ảnh chiếc Phi thuyền
rác rưởi màu đen này, cách đây hơn ba băm đã ở trên không trung Tinh cầu S1 giương oai, đưa tay gãi gãi mái tóc cắt lởm chởm của chính mình,
nghi hoặc hỏi:
- Chẳng lẽ Lão đại thật sự chuẩn bị dùng chiếc Phi thuyền Chiến hạm này mà đập bể luôn Dinh thự Tổng Thống hay sao?
Cái công tác khoác thêm lớp vỏ của chiếc Phi thuyền bên trong không cảng
cực kỳ đơn giản buồn chán lặp đi lặp lại. Tuy rằng một màn hình ảnh này
nhìn qua cực kỳ rung động, nhưng mà nhìn mãi thì cũng sẽ nảy sinh cảm
giác chán nản. Khoảng thời gian tiếp theo sau đó, đám đội viên liền trầm mặc tự mình đi tiến hành những công tác riêng của chính mình, cũng
không còn tiếp tục hướng ra bên ngoài cửa sổ mà ngắm nhìn nữa.
Cố Tích Phong cầm quyển sổ tay điện tử, ghi chép lại những số liệu tính
toán gì đó trong màn hình máy tính điều khiển nội bộ, xác nhận tiến
trình cung cấp nguyên liệu cũng không có xảy ra vấn đề gì cả. Sau khi
làm xong cái nhiệm vụ lâm thời khi không có việc gì làm này, hắn có chút mệt mỏi ngồi xuống trở lại ghế dựa, một phen đem hai chân mình gác lên
trên cái máy tính lớn điều khiển nội bộ trung tâm.
Bình tĩnh châm một điếu thuốc lá, cầm tách cà phê trên bàn lên hớp nhẹ một ngụm, Cố
Tích Phong khẽ nheo nhẹ cặp mắt lại, ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ. Bên
trong cái không cảng bí mật này cũng không có bất cứ hoạt động giải trí
gì cả, chỉ có trơ mắt nhìn những hoạt động phía xa xa đằng kia mà thôi.
Hùng Lâm Tuyền sau khi chấm dứt nhiệm vụ đi tuần kiểm tra tình huống xung
quanh, dắt theo đám người Sơn Pháo quay trở về phòng điều khiển nội bộ.
Hắn không một chút khách sáo, cầm lấy tách cà phê trên bàn của Cố Tích
Phong hớp một ngụm lớn, sau đó móc từ trong túi áo ra một hộp thuốc lá,
đem đưa cho mỗi gã đội viên một điếu thuốc lá.
Lách cách! Lách cách!
Cùng với thanh âm lách cách nhàn nhạt vang lên, Hùng Lâm Tuyền miệng ngậm
điếu thuốc lá, trong tay cầm khẩu súng trường nhắm bắn tỉa TP, hai bàn
tay rất nhanh chuyển động, đã phân rã khẩu súng ra. Ánh mắt hắn xuyên
thấu qua làn khói thuốc lá, nhìn qua có chút say mê.
Nhẹ nhàng gỡ ra hệ thống đánh lửa phía sau, gỡ ra thanh nòng xoắn đẩy đạn lò xo nén
bên trong, Hùng Lâm Tuyền dùng hai đầu ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, đưa
lên gần trên ngọn đèn nơi đỉnh tầng mà chăm chú quan sát một lát. Hắn
khẽ nhíu mày lại, nói:
- Cái chuôi súng trường nhắm bắn mà Lão
đại thiết kế ra ngày thật sự là quá mức mạnh mẽ a! Đáng tiếc là nhân số
chúng ta hiện tại còn lại quá ít, cũng không có biện pháp nào tạo thành
mạng lưới hỏa lực dày đặc được. Nếu sau này quay về Liên Bang, sử dụng
nó để mà ám sát thật sự không gì tuyệt hơn nữa. Thế nhưng mà nếu quả
thật dùng để đối đầu hỏa lực với đám bộ đội chiến đấu đặc chủng của Cặp
Mắt Ti Hí thì chỉ sợ ý nghĩa cũng không quá lớn.
Dùng tay búng
nhẹ đầu lọc còn sót lại của điếu thuốc lá vào trong cái gạt tàn đặt trên bàn, Hùng Lâm Tuyền nhíu mày nhìn một màn hình ảnh pháo hoa bắn tràn
ngập bên ngoài cánh cửa sổ của không cảng, nhịn không được, ngữ khí có
chút buồn bực, nói:
- Tiêu phí nhiều tài nguyên năng lượng như
vậy, toàn bộ chỉ là dùng để khoác thêm vài lớp áo bông cho chiếc Ba cánh hạm kia. Cho dù cái này không phải là áo bông, mà là một lớp vỏ bọc
chống đạn đi chăng nữa, cũng không có khả năng cùng với Hạm đội Liên
Bang mà tiến hành đối chiến trực tiếp a! Cũng không biết hiện tại Lão
đại là suy nghĩ như thế nào nữa? Nếu như là muốn gia tăng hỏa lực cường
đại một chút, như vậy thì tập trung làm ra vài đầu MX càng có tác dụng
hơn một chút.
- Lão đại đã nói qua, cái khu căn cứ cùng với không cảng này cũng chẳng có chút quan hệ gì với bên Đế Quốc cả, điều này
chính là tương đương muốn nói tất cả cái này đều là thành quả do một
mình hắn một tay làm ra.
Cố Tích Phong lắc lắc đầu, nói:
- Bất cứ trang bị vũ khí nào đó, cho dù là những loại trang bị vũ khí mà
bình thường các cậu nhìn thấy vô cùng đơn giản, nhưng sự thật đều là một hệ thống công trình vô cùng phiền toái. Không có được một hệ thống khoa học kỹ thuật đỉnh cao nguồn lực lớn chống đỡ, không có cột trụ một nền
đại công nghiệp to lớn. Lão đại có thể làm ra được như thế này, đã khó
có thể tin nổi được rồi. Cái loại như là Robot quân dụng này nọ, cho dù
nghĩ muốn cũng đừng hòng nghĩ tới một chút. Ngoại trừ Liên Bang cùng với Đế Quốc ra, làm gì có ai có được loại năng lực này? Chẳng lẽ đám người
Bách Mộ Đại không nghĩ đến hay sao?
o0o
Chiếc Phi thuyền
Ba cánh hạm màu đen vẫn như cũ nằm trong căn phòng khổng lồ bên ngoài
cửa sổ phòng chỉ huy không cảng. Nó trong khoảng thời gian này đang dùng một loại tốc độ có thể thấy bằng mắt thường mà càng thêm khổng lồ cùng
với xấu xí hơn. Trên thực tế, cứ mỗi một phút đồng hồ trôi qua, nó tựa
hồ như đều lớn lên thêm một chút. Hiện tại thể tích lớp ngoài cơ thể của nó đã biến thành phi thường khủng bố. Chỉ nhìn một cách đơn thuần bề
ngoài thôi, tựa hồ như muốn đè sập vài cái Tòa nhà Nghị Viện cũng không
thành vấn đề.
Hùng Lâm Tuyền liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ,
nhìn thấy chiếc Phi thuyền Chiến hạm to lớn gần như một phen đem toàn bộ bầu trời cũng hoàn toàn chiếm cứ hết cả, trong lòng cảm thụ được sự nhỏ bé của thân thể nhân loại, nhịn không được, khẽ nhíu mày lại, nói:
- Thật sự muốn liền cứ như vậy mà phóng vọt và Đặc khu Thủ Đô hay sao?
Vấn đề chính là thể tích càng lớn thì sẽ càng dễ dàng bị Quang huy Đệ
Nhất Hiến Chương phát hiện ra, càng dễ dàng bị Chủ pháo Chiến hạm công
kích trúng mục tiêu hơn!
Vào đúng thời điểm này, Hứa Nhạc đột
nhiên đẩy cửa phòng bước vào. Trong thời gian hai ngày sau khi hắn trở
về không cảng, hắn vẫn luôn một mực cùng với thượng tầng đám người tại
không cảng, vội vàng phối hợp với Phỉ Lợi Phổ tiến hành cải trang chiếc
Phi thuyền, cũng không có nghe những lời nghị luận nghi hoặc khó hiểu
của đám đội viên Tiểu đội 7, cũng không biết được sự sầu lo lúc này của
Hùng Lâm Tuyền.
Đi đến bên cạnh cửa sổ, hai tay Hứa Nhạc chống
lên eo mình, xoay chuyển hoạt động một chút thân thể có chút cứng ngắc
của chính mình. Hắn nhìn thấy bóng râm của chiếc Phi thuyền khổng lồ bên ngoài cửa sổ, đang dần dần sắp thành hình, hoặc là nói dần dần biến
thành không ra hình thể gì cả, trên mặt chợt hiện lên một tia nụ cười
thỏa mãn. Hắn quay đầu lại, hướng về phía mọi người, nói:
Cố Tích Phong khẽ nhún nhún vai mấy cái, buông tay ra, nói:
- Lão đại, anh cũng biết đó, bất luận là đặt tên cho người hay là cho
Chiến hạm, vĩnh viễn cũng là chuyện tình khó khăn nhất đối với một gã
nam nhân a!
Châu Tử đứng một bên, hưng phấn nói:
- Chúng ta sau này sẽ cùng Lão đại cùng nhau quay về Liên Bang, như vậy hay là chúng ta gọi nó là Tiểu đội 7 đi?
- Như vậy không được!
Hầu Tử ngồi phía sau, lắc lắc đầu, cười ha hả trào phúng, nói:
- Đội ngũ đã gọi là Tiểu đội 7 rồi, như vậy Chiến hạm như thế nào cũng
đặt tên là Tiểu đội 7 được? Về sau thời điểm chúng ta nổ súng tiến hành
chiến đấu, cần phải liên hệ với doanh bộ, như vậy cậu muốn xưng chính
mình là Châu Tử của Tiểu đội 7, người khác còn tưởng rằng cậu là gã binh lính liên lạc của Chiến hạm nữa a!
- Vậy cậu nói đặt tên là gì mới gọi là khí phách đây?
Hầu Tử khẽ huy động hai cánh tay, hào khí tung hoành, nói:
- Vũ trụ 7!
Hùng Lâm Tuyền cũng không có tâm trí đi gia nh cuộc nghị luận, tranh luận
nhảm nhí của đám đội viên bên này. Hắn trầm mặc đi đến bên cạnh Hứa
Nhạc, vẻ mặt ngưng trọng nói ra sự lo lắng của bản thân mình:
-
Thân thể của Chiến hạm hiện tại quá mức khổng lồ, Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương rất dễ dàng phát hiện ra nó, cũng dễ dàng bị Chủ pháo của Chiến
hạm bắn trúng nữa.
Hứa Nhạc bình tĩnh giải thích, nói:
-
Đối với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương mà nói, cho dù chiếc Phi thuyền có nhỏ đến đâu đi chăng nữa, cũng rất dễ dàng bị phát hiện ra. Nhưng mà
đối với chúng ta mà nói, Chiến hạm càng lớn, thì nguy hiểm sẽ càng nhỏ
đi!
Càng lớn thì nguy hiểm lại càng nhỏ đi là loại suy luận ăn khớp quỷ quái chó má gì cơ chứ?
Hùng Lâm Tuyền có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, nhịn không được có chút cảm khái, nói:
- Lão đại, anh thật sự đã trở thành một gã triết học gia tam lưu rồi a!
o0o
Trên khỏa Tinh cầu quặng mỏ đã bị bỏ hoang thỉnh thoảng cũng có những ngọn
gió nhẹ phất động, cũng không có cảm giác tịch liêu, nhưng vẫn như cũ có chút bi tráng, đem toàn bộ cái không cảng cũ xưa hoàn toàn bao phủ bên
trong một cái bóng râm khổng lồ kia thổi quét, toát lên không khí tịch
mịch.
Cùng với mấy ngàn tấn bụi mù bị chấn cho bốc lên ngợp trời, chiếc Phi thuyền màu đen cực kỳ rác rưởi, hoặc là nói chiếc Phi thuyền
Vũ trụ 7, thong thả mà quyết tuyệt rời khỏi mặt đất, một đường bay thẳng vào bên trong không gian vũ trụ tối đen!
Bên trong khoang điều
khiển Phi thuyền nằm sâu nhất ở ngay trung tâm của chiếc Phi thuyền,
chợt vang lên thanh âm cảnh báo giải trừ tín hiệu nguy hiểm, cho phép
mọi người cởi bỏ những sợi dây bảo hộ chấn động trên người mình xuống.
Bởi vì có sự tồn tại của Phỉ Lợi Phổ, cho nên đám đội viên Tiểu đội 7 mãi
cho tới bây giờ cũng chưa từng bước chân vào bên trong khoang chỉ huy
của Phi thuyền, trong này hiện tại cũng chỉ có Hứa Nhạc cùng với Chung
Yên Hoa ở đây mà thôi.
- Lần này xâm nhập vào Bách Mộ Đại, trải
qua quan sát một khoảng thời gian, tôi phát hiện ra trình độ thua kém
của nó so với Liên Bang thật sự là vô cùng lớn, vốn dĩ không có đầy đủ
lực lượng để mà tự bảo vệ chính mình. Nếu như nói thông đạo không gian
Hành lang Gia Lý cùng với Tinh vân Vãn Hạt chính là hai đạo bình chướng
vũ trụ tự nhiên có thể bảo vệ Bách Mộ Đại không bị bên phía Đế Quốc thâu tóm, vì cái gì mà suốt cả mấy ngàn vạn năm qua, Liên Bang không có một
phen đem cái Tinh vực Bách Mộ Đại tràn ngập khoáng sản phong phú này mà
một ngụm ăn luôn chứ?
Hứa Nhạc có chút nghi hoặc, nhìn về phía màn hình điều khiển, trầm giọng hỏi.
Cánh tay máy móc mảnh khảnh ở trước mặt của hắn có chút khẽ lay động mấy
cái, phảng phất như là một vị Giáo sư thất vọng về gã học sinh của chính mình, tỏ vẻ giễu cợt nhàn nhạt. Một cái thanh âm tinh tế ở trong khoang điều khiển chợt vang lên:
- Đệ Nhất Hiến Chương của Liên Bang
quy định rằng Bách Mộ Đại có được quyền tự chủ độc lập tuyệt đối. Cho dù đám người Liên Bang có muốn bỏ mặc qua Đệ Nhất Hiến Chương mà nuốt
chửng đi cả Bách Mộ Đại, cũng cần phải xem lại xem cỗ Máy vi tính Trung
ương Hiến Chương kia có đáp ứng hay không đã.
- Đổi lại một lời
khác mà nói, ngay từ khi nhân loại ở bên trong cái phiến Tinh vực này
bắt đầu phát triển nền văn minh của chính mình, thì cái bảo hộ Bách Mộ
Đại cho tới bây giờ cũng không phải là đám người Bách Mộ Đại, mà là Đệ
Nhất Hiến Chương kia?
- Trước kia chính là ta, hiện tại lại là cái đống sắt vụn khốn kiếp nằm bên dưới lòng đất Cục Hiến Chương trên Tinh cầu S1!
Hứa Nhạc có chút nghi hoặc, hỏi:
- Nếu như nền văn minh hiện tại của phiến Tinh vực này chính là kế tục
toàn bộ kho ADN sinh vật khổng lồ bên trong chiếc Phi thuyền Chiến hạm
của Tiểu tổ năm người năm xưa, như vậy thì vì cái gì mà Tiểu tổ năm
người kia lại để cho Bách Mộ Đại nằm bên ngoài sự khống chế của bọn họ
cơ chứ?
- Sử dụng những con chíp vi mạch cơ bản tiêu chuẩn nhất
để giám sát toàn bộ xã hội nhân loại, nhằm tránh cho nền xã hội nhân
loại mới không giống như nền văn minh trên Tổ Tinh, tự đi vào con đường
tự hủy diệt. Đây chính là tinh thần chân chính của Đệ Nhất Hiến Chương!
Phỉ Lợi Phổ bình tĩnh giải thích cho hắn, nói:
- Tiểu tổ năm người năm xưa khi ở trên Tinh hệ Tam Lâm tiến hành xây dựng lại nền văn minh nhân loại, đã tuyển chọn máy tính điều khiển trung tâm của chiếc Phi thuyền Chiến hạm của bọn họ biến thành cỗ Máy vi tính
Trung ương Hiến Chương, cũng chính là ta, để tiến hành cái công tác giám sát này. Bọn họ đặt ra yêu cầu chính là ở sau gáy của mỗi một người
công dân Liên Bang cũng đều phải có một con chíp vi mạch nhân thể chứng
nhận thân phận!
- Nhưng mà cái loại cách làm này dù sao cũng chưa có bất cứ tiền lệ cùng với kinh nghiệm nào cả, thậm chí có thể nói là
đang tiến hành một loại thí nghiệm hoàn toàn mới, đem tiến hành áp dụng
cho toàn bộ xã hội nhân loại a!
- Năm tên gia hỏa ở trên chiếc
Phi thuyền kia mặc dù có kẻ rất tốt, có kẻ rất thích uống rượu, có kẻ
rất thích ăn cá, có kẻ rất thích ăn thịt, nhưng mà điểm giống nhau của
tất cả bọn họ chính là rất lo xa. Những người nam hay người nữ lo xa,
mỗi khi làm bất cứ chuyện tình gì cũng luôn thích lo được lo mất, muốn
lưu trữ lại một chút đường lui nhằm phòng ngừa hậu hoạn. Chính vì thế
cho nên bọn họ liền quyết định chừa lại một phiến Tinh vực, cấp cho một
đám người được bọn họ gọi là dân tự do, chính là những người không gắn
chíp vi mạch nhân thể vào sau gáy! Đó chính là sự bắt đầu cùng với tồn
tại của Bách Mộ Đại. Đồng thời bọn họ cũng quy định rõ ràng trong Đệ
Nhất Hiến Chương, bên phía Liên Bang tuyệt đối không được phép đụng đến
bên Bách Mộ Đại!
- Hóa ra là như thế!
Hứa Nhạc tràn ngập cảm khái, nói:
- Càng biết được nhiều những bí mật tại thời kỳ bắt đầu xây dựng xã hội
nhân loại, tôi càng nghĩ thấy đám pho tượng Tiểu tổ năm người trên Quảng trường Hiến Chương kia thật sự là rất giỏi a! Nếu như không có năm
người đó, nhân loại như thế nào có thể còn tồn tại tại Tinh vực Tam Lâm
này cơ chứ?
Thanh âm Phỉ Lợi Phổ có chút trào phúng, nói:
- Nếu như hiện tại năm tên gia hỏa kia vẫn còn sống, nhất định là sẽ phi
thường cao hứng khi nghe được lời đánh giá của cậu a! Bọn họ mãi vẫn
luôn cho rằng những người biết lo xa liền có khả năng cứu vớt toàn thể
thế giới.
Cái kế hoạch thực nghiệm xây dựng lại nền văn minh mới
cho xã hội nhân loại của Tiểu tổ năm người năm xưa quả thật là phi
thường tuyệt vời, trong suy nghĩ của Hứa Nhạc, đó chính là một bức mặc
họa tuyệt bút phi thường chấn động lòng người. Mà Chung Yên Hoa từ đầu
đến giờ vẫn đứng ở một bên im lặng lắng nghe chuyện xưa, lại là quan tâm đến một cái sự tình khác.
Vào lúc này cô nàng đột nhiên lên tiếng chen vào:
- Hứa Phỉ, cái gì gọi là lo xa vậy?
- Thứ nhất, từ nay về sau xin đừng bao giờ gọi ta là Hứa Phỉ! Cô có thể
gọi tôi là Tiểu Phỉ! Thứ hai, lo xa là một loại danh từ chuyên dụng, bao hàm vô số những hàm nghĩ sâu rộng vô cùng thâm sâu, rất khó giải thích
cho cô hiểu được!
Cái loại phong cách nói chuyện mang theo hương
vị khinh miệt cùng với trào phúng mãnh liệt này, trong thời gian ba năm
gần đây, ở trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi này đã phát sinh qua vô số lần rồi. Chung Yên Hoa cùng với Phỉ Lợi Phổ tựa hồ như là vĩnh
viễn luôn luôn có thể tìm ra được những đề tài nói chuyện mới để mà tiến hành công kích lẫn nhau.
Mà mỗi khi cái thời điểm như thế này
phát sinh ra, thì Hứa Nhạc, kẻ bị xoay như chong chóng đến mức đầu óc có chút u mê kia, vẫn luôn nghĩ thấy rằng chính mình đang nuôi dưỡng một
cặp nữ nhân quật cường song bào thai, vừa là tri kỷ nhưng lại trời sinh
khắc khẩu lẫn nhau, khiến cho hắn cảm thấy phi thường khó chịu.
Hắn vội vội vàng vàng phất phất tay, ngăn cản một hồi khắc khẩu tranh luận
như bão táp chuẩn bị phát sinh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn cằm chằm
vào cái camera nhỏ gắn trên đầu cánh tay sửa chữa máy móc trước mặt
mình, hỏi:
- Về cái tràng động đất bên dưới Cao nguyên Bỉ Cơ trên Tinh cầu Mặc Hoa kia, ông đã tính toán ra được kết quả xem nó rốt cuộc
là chuyện gì đã xảy ra rồi hay chưa?
Phỉ Lợi Phổ trầm mặc một khoảng thời gian cực kỳ lâu, sau đó mới hồi đáp:
- Tôi thiết khuyết những trung tâm xử lý số liệu đầy đủ khả năng tính
toán cao cấp, cũng không có đầy đủ kho số liệu trung tâm để tiến hành
đối chiếu, nhưng mà căn cứ vào những số liệu mà tôi thu thập được, cộng
thêm những số liệu tín hiệu thu thập được trong những tần số liên lạc
nội bộ trên Tinh cầu Mặc Hoa bên kia, tôi chỉ có thể nói, cái kết quả
phỏng đoán mơ hồ ra kia quả thật là phi thường không tốt!
- Là cái kết quả gì?
- Tình huống cụ thể ra sao cũng không biết rõ
Phỉ Lợi Phổ phi thường trực tiếp hồi đáp:
- Tôi chỉ có thể nói cho cậu một điều là, ở sâu bên dưới nền đất của Cao
nguyên Bỉ Cơ có thể bạo phát ra một sức nổ khủng bố của một tỷ trái tạc
đạn mạnh nhất!
Ánh mắt của Hứa Nhạc dần dần nheo chặt lại, trầm mặc một khoảng thời gian cực kỳ dài, sau đó mới nói:
- Chẳng lẽ chính là cái loại bùng nổ hủy diệt giống như cái loại hủy diệt mà năm xưa ông đã từng nói cho tôi biết, cái loại bùng nổ khiến cho Tổ
Tinh bị hủy diệt?
- Uy lực quả thật cũng không lớn như vậy đâu, cho nên cũng không phải là đại hỗn đản, mà là tiểu bại hoại!
Phỉ Lợi Phổ bình thản hồi đáp:
- Nhưng mà tiểu bại hoại này cũng rất là phiền toái a. Sau khi chúng ta
quay về Liên Bang, cậu đi làm chuyện tình của cậu, tôi cũng muốn đi làm
chuyện tình của tôi! Phải ngăn cản cái tiểu bại hoại này gây sự a!
Thoáng dừng lại trong chốc lát, Phỉ Lợi Phổ chợt dùng thanh âm nghiêm túc, nói:
- Hiện tại chuyện tình khiến cho tôi cảm thấy khó hiểu nhất chính là, cái đống sắt vụn khốn kiếp bên dưới nền đất của Cục Hiến Chương bên kia, vì cái gì lại không phát hiện ra chuyện tình này cơ chứ?
Chung Yên Hoa mở thật lớn cặp mắt to tròn đen láy của chính mình, nói:
- Có lẽ bởi vì ông không còn ở trong đó nữa, cho nên cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương bên kia đã thay đổi, không còn được mạnh mẽ như trước
đây nữa?
- Tuy rằng chúng ta vẫn thường xuyên tranh cãi với nhau, nhưng mà tôi vẫn là phải cảm ơn lời cảm ơn cực kỳ hiếm có của cô a!
Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ vẫn như cũ không có bất cứ cảm xúc nào cả:
- Nhưng mà cũng đừng có quên rằng, trong vòng thời gian ba năm qua, tôi
vẫn luôn một mực thông qua đủ các loại phương pháp mà quan sát cái cỗ
máy sắt vụn khốn kiếp kia. Tôi có thể xác định rõ ràng, hắn cũng không
có thay đổi khả năng vận hành, hơn nữa so với trước kia lại càng khó đối phó hơn gấp bội!
Bên ngoài cửa sổ vẫn như cũ là một màn không
gian vũ trụ tối đen. Bên trong không gian vũ trụ rộng lớn cũng không
phải chỗ nào cũng có quang cảnh bầu trời đầy sao sáng ngời, xinh đẹp
chăm chú tuyệt vời a. Hứa Nhạc trầm mặc nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa
sổ, nhìn về phía Liên Bang ở phía trước nhưng đến hiện tại vẫn chưa thể
nào nhìn thấy được, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Ông có bao nhiêu phần trăm nắm chắc?
Bên trong khoang điều khiển của chiếc Phi thuyền đột nhiên trở nên cực kỳ
im lặng. Cái câu hỏi này của Hứa Nhạc chính là trực tiếp đề cập đến trận chiến tranh sau khi bọn họ quay về Liên Bang sẽ xảy ra, đến tột cùng là bọn họ có được bao nhiêu phần trăm cơ hội.
Mãi một lúc thật lâu
sau đó, thanh âm bình tĩnh tinh tế của Phỉ Lợi Phổ lại một lần nữa phá
vỡ sự yên lặng, vẫn như cũ đều đều bình thản, nói:
- Cái kho số
liệu trung tâm nằm bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương kia có tổng
cộng đến ba tầng bảo mật cao cấp. Bản thân tôi cũng rất khó có thể nào
xâm nhập vào trình tự trung tâm của nó. Nhưng mà nếu như có được người
đó ra tay trợ giúp, tôi liền có thể thoải mái xâm nhập vào bên trong
tiến trình xử lý trung tâm của cái đống sắt vụn kia. Khả năng thành công mặc dù không nhiều lắm, thế nhưng cuối cùng vẫn là có.
- Mặc kệ là nhiều hay ít, nhưng chỉ cần có là được. Dù sao thì chúng ta cũng cần phải thử xem một chút xem sao.
o0o
Khoảng chừng thời gian một ngày hôm sau, bên trong không gian vũ trụ mênh
mông, một chiếc Phi thuyền màu đen vô cùng rác rưởi bay xuyên qua đường
biên cảnh vô hình trong vũ trụ, rời khỏi Tinh vực Bách Mộ Đại, chính
thức tiến vào Tinh vực Liên Bang.
Khoảng cách của phiến vũ trụ từ biên cảnh Liên Bang đi tới khu căn cứ này có thể nói là cực kỳ xa xôi,
căn bản không thể nào nhìn thấy được cái tầng thành lũy hợp kim lớn cỡ
chừng một khỏa hành tinh nhỏ bên trong vũ trụ, chỉ có nhìn thấy vô số
những trạm tiếp chuyển tín hiệu điện tử cùng với những trạm kiểm tra tự
động dày đặc giống như là những viên trân châu lóe sáng dưới ánh hoàng
hôn, xuất hiện ở phía trước xa xa, vừa tĩnh mịch vừa xinh đẹp bày ra
trước mặt mọi người.
Không biết là căn cứ vào những tính toán như thế nào, chiếc Phi thuyền màu đen rác rưởi kia cũng không có lựa chọn
tránh thoát đi mấy cái trạm kiểm tra tự động của Cục Hiến Chương kia,
cũng không có lựa chọn những khoảng hở của Quang huy Đệ Nhất Hiến
Chương, che giấu sự tồn tại của bản thân, gian nan cẩn thận tiềm hành,
mà là cứ như vậy mạnh mẽ chạy xuyên qua luôn mà thôi.
Cái thân
thể khổng lồ của chiếc Phi thuyền gần như hoàn toàn ngăn cản luôn ánh
sáng chiếu rọi của Hằng tinh thuộc Tinh hệ Liệp Miễn cách bọn họ gần
nhất, mang theo một cái bóng râm khổng lồ khủng bố phóng thẳng đến phía
của trạm kiểm tra lớn nhất của Cục Hiến Chương bố trí tại nơi này.
Các nhân viên thuộc cấp Cục Hiến Chương ở trên trạm kiểm tra biên cảnh kia
đang đứng phía sau bức tường thủy tinh một chiều của thông đạo phân
hình, chăm chú quan sát từng vị lữ khách từ bên phía Bách Mộ Đại quay về Liên Bang, đột nhiên phát hiện ra có một bóng tối chợt ụp tới.
Bọn họ đều đồng loạt quay đầu hướng bên ngoài cửa sổ nhìn lại, sau đó nhìn
thấy một màn hình ảnh mà cả đời bọn họ khó có thể nào quên nổi.
Một đống rác rưởi kim loại màu đen khổng lồ to lớn như cả một ngọn núi,
mang theo bóng tối phô thiên cái địa phóng ập tới, trầm mặc xơ xác tiêu
điều bay xẹt qua đỉnh đầu của bọn họ, hướng về phía Thủ Đô Tinh Quyển mà bay đi.