Gian Khách

Quyển 4 - Chương 311-313: Cô độc giữa lòng địch (3)

Vì cái gì lại phải chiến đấu, chính là bởi vì địch nhân vẫn còn ở nơi đó!

Đây chính là một câu danh ngôn của Tiểu đội 7 năm đó đã từng làm rung động toàn bộ Liên Bang, chỉ có điều gã Lan Hiểu Long năm xưa đứng trên bục nhận Giải thưởng Tinh Vân nói ra câu nói nổi tiếng này, hiện tại sớm đã công thành danh toại, không còn đứng ở tiền tuyến nữa rồi.

Vì cái gì phải đi leo núi? Bởi vì núi chính là vẫn còn ở nơi đó!

Đây chính là một câu danh ngôn nạm vàng, là tín điều trong lòng của rất nhiều người mạo hiểm, vô cùng được tôn sùng. Nhưng mà khi đám người Hùng Lâm Tuyền nhìn thấy tòa núi cao ngất, vách đá cheo leo không nơi nào bám víu đang đứng sừng sững giữa bầu trời hoàng hôn có chút hôn ám kia, nhìn thấy những vách núi mạo hiểm gập gềnh bị những đám mây trắng cắt ngang giữa chừng kia, lại nghe được cái câu nói trực tiếp do Hứa Nhạc nói ra để mà so sánh, trong lòng ngực thế nhưng lại hoàn toàn không sinh ra được chút xíu nào nhiệt huyết cả.

Hầu Tử móc trong túi ra quyển sổ tay chiến thuật điện tử, hướng tới mọi người xung quanh thông báo độ cao so với mực nước biển của ngọn núi cao vút này, sau đó khẽ nhún nhún vai mấy cái, nói:

- Hơn phân nửa phần trên của ngọn núi cao này hoàn toàn vừa vặn nằm ở phía trên tầng mây bình lưu, các khỏa vệ tinh quân sự trên không trung có thể vô cùng rõ ràng phát hiện ra mọi động tĩnh xuất hiện bên trên đó. Nếu như chúng ta muốn lén băng ngang qua nó, như vậy cũng chỉ có thể là đi vào buổi tối mà thôi, hơn nữa vẫn như cũ chấp nhận sự phiêu lưu mạo hiểm phi thường lớn.

Độ cao của ngọn núi này quả thật là có chút kinh người, huống chi lại là sờ soạng leo lên vào buổi tối như vậy, trình độ nguy hiểm của nó thậm chí còn nâng cao thêm một bậc nữa. Đám đội viên quay sang nhìn về phía Hứa Nhạc, tuy rằng không có trực tiếp mở miệng phản đối, nhưng mà sự do dự trong ánh mắt của mọi người đã biểu lộ rõ ràng tình tự của bọn họ.

- Chúng ta băng ngang qua đỉnh ngọn núi cao này, đương nhiên cũng không phải là bởi vì nó đứng ở nơi đó khiến cho tôi nhìn thấy không vừa mắt, nói thế nào cũng muốn đi lên giẫm cho mấy cái…

Cảm nhận được cảm xúc khẩn trương ngờ vực vô căn cứ tràn ngập trong vẻ ngoài trầm mặc của đám người xung quanh mình, Hứa Nhạc mở miệng nói một câu chê cười không chút nào thú vị, đưa tay chỉ thẳng lên ngọn tuyết phong kia, nói:

- Chính là bởi vì ngoại trừ biện pháp trực tiếp băng ngang qua nó, chúng ta tìm không ra được bất cứ biện pháp nào khác cả. Những địa phương cách xa sự nguy hiểm đến từ tự nhiên, thông thường chính là nơi dễ dàng gặp phải những sự nguy hiểm đến từ chính đồng loại của mình nhất!

- Ba năm không gặp, không ngờ Lão đại cậu như thế nào lại biến thành một gã triết học gia tam lưu như thế này vậy?

Hùng Lâm Tuyền khẽ cau mày, hạ giọng lẩm bẩm nói, sau đó từ trong cái ba lô hành quân sau lưng mình lấy ra một tấm bản đồ điện tử tinh vi, bắt đầu tìm kiếm một con đường leo núi tương đối an toàn nhất. Cười nhạo là một chuyện, thế nhưng chấp hành nhiệm vụ lại là một chuyện hoàn toàn khác.

o0o

Cái ngọn núi cao mà cực kỳ hiểm trở sừng sững nằm ngay bên cạnh khu vực khai thác mỏ ở phía Tây Nam Tinh cầu Mặc Hoa này cũng không có tên rõ ràng, độ cao so với mặt nước biển ước chừng khoảng hơn sáu cây số, dọc theo vách núi nhìn qua cũng không có quá nhiều những thực vật xanh biếc, mà chỉ là một loại đá núi nham thạch màu xám đen giống như màu của tro núi lửa, trong lòng núi cũng không có bất cứ khoáng sản nào cả, căn bản không có bất cứ tiềm năng gì để mà khai thác cả. Đám người Đế Quốc đã từng ở trên khỏa Tinh cầu này đào móc các loại quặng graphit cường độ cao, trong suốt mấy ngàn năm nay cũng chưa từng chân chính quẳng ném ánh mắt để ý đến ngọn núi cao này.

Cuối cùng đội ngũ bọn họ cũng lựa chọn mục tiêu là một con đường sơn đạo dốc nằm phía bên trái của ngọn núi đá vô danh này, đ chính xác của nó khoảng chừng 5,4 km. Tuyến đường di chuyển của con đường này tương đối mà nói thì an toàn hơn một chút, hơn nữa độ dốc cũng không quá cao.

Khí hậu trên khu vực sườn núi này quả thật có chút dị thường, trên con đường sơn đạo gập gềnh có chút gian nan khó khăn, xuyên qua tầng tầng lớp lớp những rừng cây lá thấp dọc theo con đường sơn đạo gập gềnh, rốt cuộc cũng đã đi ra khỏi khu vực bị bao phủ bởi đám sương mù quỷ dị kia, đám người bọn họ liền đi vào bên trong một tầng mây giữa lưng chừng núi chẳng biết là dày bao nhiêu thước.

Đám đội viên đã từng dày dặn kinh nghiêm chiến trường thủy chung nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, vì cái gì mà trận chiến đấu thảm thiết này, lại có thể một phen đem cả tầng mây cũng đều áp bách xuống đến khu vực thấp đến như thế này.

Nếu như cấp cho Hứa Nhạc thêm một chút thời gian nữa, thì hắn đại khái có thể thông qua một số con đường đặc biệt nào khác mà mơ hồ tính toán ra, một phen đem số lượng đạn dược mà song phương đầu nhập vào, những số liệu điện từ loạn lưu cùng với cái loại hiện tượng thiên văn kỳ dị này mà cấu thành nên một cái công thức nào đó.

Nhưng mà lúc này thì hai tay của hắn đang nắm chặt lấy một đầu cáng cứu thương, giương mắt nhìn chằm chằm vào con đường sơn đạo dốc đứng gập gềnh bên dưới, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống từng giọt từng giọt lớn, căn bản vốn không có tinh lực để đi làm những cái công tác nhàm chán như thế này.

Nếu như đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 đã được dưỡng thần nghỉ ngơi cẩn thận lâu ngày, vừa mới tiến vào chiến trường tác chiến, thì dùng thời gian một đêm dài mà bám víu lên trên đỉnh của ngọn núi đá này, cũng không phải là một chuyện tình gì quá mức khó khăn cả. Nhưng mà hiện tại cái chi đội ngũ NTR này đã ở tại chiến khu Tây Nam trốn chết quá nhiều ngày, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi rồi.

Trang bị trên người của đám đội viên bị thương nhẹ toàn bộ đều đã được các đội viên khác tiếp nhận thay cho rồi, Bảo La vốn dĩ cùng với tên tù binh Đế Quốc quá cố kia phụ trách khiêng cáng cho Đông Phương Ngọc, hiện tại sớm đã kiệt lực, chỉ có thể đủ khả năng tự mình di chuyển mà thôi, cho nên trách nhiệm khiêng cáng cứu thương chuyển sang cho Hứa Nhạc cùng với Hùng Lâm Tuyền.

Hai người Hứa Nhạc cùng với Hùng Lâm Tuyền chính là hai người có thể lực cường hãn nhất trong đội ngũ, trên vai của bọn họ còn khiêng thêm năm sáu khẩu súng ống hỏa lực mạnh cực kỳ nặng nề nữa, cả người nhìn qua giống hệt như là hai con nhím đang chỉa lông cứng rắn ra khắp bốn phía xung quanh, hơn nữa trên người lại còn bị gắn thêm vô số trái cây đủ loại hình dạng nữa.

Đám đội cứ như vậy trầm mặc hành tẩu trên đường, luôn luôn duy trì khoảng cách giữa người đầu tiên và người cuối cùng không quá hai mươi thước. Không có bất cứ ai mở miệng nói chuyện, không hề có ai đàm tiếp, tiết kiệm hết thảy mọi thể lực có thể tiết kiệm.

Cũng không có bất cứ người nào có ý nịnh nọt hoặc là có lòng yêu thương ý đồ muốn tiếp nhận những khẩu súng nặng nề trên lưng Hứa Nhạc cùng với Hùng Lâm Tuyền cả, bởi vì đây chính là một hồi trốn chết, đây chính là chiến đấu, cái mà mọi người cần phải làm chính là bảo trì tối đa hiệu suất của toàn bộ tiểu đội.

Con đường sơn đạo này càng ngày càng dốc hơn, càng thêm gập gềnh, thậm chí đến cuối cùng đã hoàn toàn không còn gọi là con đường nữa. Chi đội ngũ chỉ là bám lấy bất cứ những khe hở nào xuất hiện dọc theo phần vách núi thẳng đứng có màu xám đen của núi lửa lâu ngày. Nhiệt độ không khí xung quanh thân thể bọn họ cũng càng ngày càng giảm xuống mãnh liệt, những tiếng thở dốc của đám đội viên cũng càng ngày càng nặng nề hơn. Những luồng hơi thở ra khỏi miệng, mũi bọn họ dần dần biến thành những mảnh sương trắng nồng đậm.

Sau khi leo dọc lên sườn núi khoảng chừng hơn bảy km, trên sườn núi thẳng đứng có một khối tảng đá lớn nhô ra khỏi sườn núi, chi đội ngũ dừng lại trên tảng đá lớn này để bổ sung một chút dinh dưỡng cùng với nước uống, đồng thời cũng nghỉ ngơi khôi phục lại một chút thể lực.

Hứa Nhạc đón lấy cái ghi đông nước bằng inox quân dụng, nhấm lấy hai ngụm, sau đó đưa trả lại cho Hùng Lâm Tuyền ngay bên cạnh mình. Thông qua ánh sáng của ngọn đèn dò ường cự ly gần gắn ngay phía trước cái mũ giáp trên đầu mình, hắn nhìn về phía đám sương mỳ càng ngày càng dày đặc phía trên sườn núi, mở miệng hỏi:

- Còn bao lâu nữa thì có thể đi ra khỏi tầng mây này?

- Rất nhanh thôi!

Hùng Lâm Tuyền đưa tay gạt đi mớ mồ hôi đổ đầy trên vầng trán lạnh như băng của chính mình, từ trong cái ba lô hành quân sau lưng mình lấy ra một tấm chăn tự động tăng nhiệt độ quân dụng đắp lên trên người Đông Phương Ngọc đang nằm trên cáng cứu thương bên cạnh mình, nhàn nhạt nói:

- Vấn đề chính là dựa theo biểu đồ địa hình đo đạc được trong bản đồ quân dụng mà nói, thì con đường phía trên so với hiện tại khẳng định sẽ dốc hơn rất nhiều lần, hơn nữa cực kỳ có khả năng còn có tuyết phủ nữa… Hiện tại chúng ta còn có thể vừa nâng cáng vừa di chuyển, thế nhưng một lát nữa khẳng định sẽ không có biện pháp nào nữa!

- Chúng ta vác lên lưng mà đi!

Hứa Nhạc liếm liếm nhẹ cặp môi đã có chút khô cạn của mình, không một chút do dự, nói:

- Hai người chúng ta luân phiên nhau vác cáng cứu thương! Hơn nữa cậu cũng cần phải để ý một chút việc giữ ấm thân thể cho đám đội viên, nhất là mấy gã bị thương đó. Tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề gì.

Hùng Lâm Tuyền gật gật đầu, cũng không nói ra bất cứ lời dị nghị hay là nghi hoặc gì cả, tuy rằng trên lưng vác theo một gã quân nhân trọng thương lao lên một ngọn núi vừa cao vừa dốc vừa hiểm trở như thế này, khẳng định là sẽ phải gánh vác một sự phiêu lưu mạo hiểm với trình độ nhất định, nhưng mà hắn thật sự vô cùng quen thuộc với việc dựa theo mệnh lệnh của Lão đại mà làm việc, hơn nữa lại còn phi thường kiêu ngạo với loại tín nhiệm này.

Trên cái cáng cứu thương ngay sau lưng hai người, Đông Phương Ngọc có chút gian nan nâng cánh tay phải lên, kéo kéo một chút tấm chăn quân dụng đang dần dần gia tăng nhiệt độ trên người mình lên một chút. Nghe được đoạn đối thoại này giữa hai người, hắn tựa hồ như muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng chung quy cuối cùng cũng không nói gì cả, chỉ là trầm mặc cố gắng nhấm nuốt một chút thức ăn dinh dưỡng tổng hợp đóng gói sẵn.

o0o

Rời khỏi khu vực đá núi lửa một mảnh màu xám đen dày dặc mây mù, quả nhiên rốt cuộc cũng tìm không ra được con đường thông đạo có sẵn nào nữa. Gã Hầu Tử am hiểu nhất việc leo trèo, phụ trách tiến hành dò đường trên khu vực núi đá cheo leo mới. Hắn dùng cái đèn phát ra ánh sáng huỳnh quang gắn ngay sau thắt lưng mình để mà đánh dấu phương vị, còn đám đội viên còn lại thì cẩn cẩn thận thận di chuyển từng chút một theo sau lưng hắn, bất cứ thời khắc nào cũng cực kỳ chú ý để không giẫm phải vào khoảng không, ngã xuống phần vực sâu tối đen vô tận ngay bên cạnh phần sườn núi cheo leo ngất ngưỡng này.

Cái cáng cứu thương sau khi gỡ bỏ hết thảy các loại thiết bị cấp cứu dịch áp cần thiết, đã bị quẳng lại trên tảng đá lớn nhô ra bên cạnh vách núi bên dưới kia, Hứa Nhạc một phen đem đám súng ống hỏa lực cao nặng nề sau lưng chuyển sang phía trước ngực mình, dùng hai cái đay đeo hành quân chắc chắn một phen buộc toàn thân Đông Phương Ngọc gắt gao lại phía sau lưng mình, đi theo ngay sau lưng của Bảo La, bất cứ thời khắc nào cũng để ý đến mỗi một động tác của tiểu tử kia, nhằm tránh xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn.

Hùng Lâm Tuyền là người đi phía cuối cùng của chi đội ngũ, ngay sau lưng của Hứa Nhạc. Đúng lúc này hắn chợt cao giọng nói vọng lên:

- Đi thêm khoảng chừng trăm thước nữa thì đổi người!

Tay phải của Hứa Nhạc ghim thật sâu vào bên trong cái khe nứt lớn trên vách núi, kêu khẽ một tiếng rướn người leo lên, nhưng cũng không mở miệng nói bất cứ lời nào.

o0o

Cũng gần đến khoảng thời gian dựa theo tính toán ban đầu, ở trên cái vách núi đá cheo leo kia di chuyển không bao lâu nữa, chi đội ngũ liền xuyên qua được khu vực bị bao phủ đầy những mây mù dày đặc, đi tới được bên dưới bầu trời đêm sáng sủa. Tuy rằng thời gian tiêu hao của bọn họ thật sự cũng không quá dài, nhưng mà một đoạn đường di chuyển này quả thật cũng đặc biệt gian nguy.

Ánh trăng sáng tròn vành vạnh màu trắng tươi trên bầu trời, giờ phút này vẫn còn nằm ở tận đầu bên kia của đường chân trời, bị tầng mây dày dặc che giấu đại bộ phận ánh sáng chiếu rọi xuống, thế nhưng phía trên vách núi đá này vẫn như cũ phi thường sáng ngời, bởi vì trên trời vẫn còn đầy đủ ánh tinh quang sáng rọi.

Đám đội viên vốn đang cực kỳ mỏi mệt chợt gặp lại vách tường đá cheo leo trở nên sáng rọi một màu trắng toát như thế này, bọn họ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy bên trên bầu trời trong vắt thuần một màu đen tuyền, đang treo trên đó vô số những ngôi sao lóe sáng rực rỡ. Bọn họ nhẹ nhàng khẽ nheo cặp mắt lại một chút, một phen ngắm nhìn ánh sáng tinh quang chiếu rọi lên trên vách núi, cũng như chiếu rọi thẳng lên trên thân thể vô cùng mỏi mệt của đám người đang bám lên trên vách núi này.

Phong cảnh này nhìn qua quả thật vô cùng mỹ lệ, ánh sáng tinh quang quả thật không hề có bất cứ sự cố kỵ nào cả, không màng đến danh lợi, những thương thế mỏi mệt trong thân thể của đám đội viên, những khí tức khói thuốc súng cùng với sự chết lặng bên trong vô số các tràng chiến đấu mang lại, phảng phất như là trong khoảnh khắc này đã bị quẳng ném hết vào trong khoảng không rồi.

Bọn họ phi thường nguyện ý cứ như vậy mà nhìn ngắm ánh sáng tinh quang vùi vào trong giấc ngủ, không bao giờ nguyện ý nâng lên hai chân đã sớm mỏi nhừ của chính mình lên nữa, không muốn hướng lên trên phần vách núi cheo leo phủ đầy tuyết đọng nguy hiểm mà leo lên nữa, mà nguyện ý quay trở lại lại bên trong phiến mây sẫm màu dày đặc bên dưới hơn.

Hứa Nhạc đưa mắt nhìn lên bầu trời tràn ngập ánh sao bên trên kia, khẽ nheo nhẹ cặp mắt ti hí của mình, vỗ nhẹ mấy cái lên trên đầu vai có chút gầy yếu của Bảo La ngay trước người mình, ý bảo hắn tiếp tục tiến lên trên, sau đó hạ thấp giọng, ra mệnh lệnh:

- Tiếp tục leo lên!

Phần vách núi đá này càng ngày càng cheo leo dốc đứng hơn, thể lực của đám đội viên đã sớm đến bên cạnh bờ vực hỏng mất rồi, nhưng mà hắn quyết không thể cho phép đám đội viên ngừng lại nghỉ ngơi chút nào, bởi vì nơi này có độ cao so với mặt nước biển quả thật chênh lệch rất lớn, nhiệt độ lại rất thấp, một khi dừng lại không cử động thì rất dễ dàng xảy ra vấn đề.

Càng nguy hiểm hơn nữa chính là, đồng thời khi mà ánh sáng chiếu rọi lên trên con đường phía trước của bọn họ, thì những khỏa vệ tinh quân sự ở bên ngoài tầng khí quyển kia cũng thật dễ dàng phát hiện ra bọn họ.

- Thay đổi người đi!

Thanh âm thở hào hển của Hùng Lâm Tuyền vang lên, hắn chầm chậm leo lên đến gần chỗ của Hứa Nhạc, ôm lấy chân của hắn, nói:

- Cậu đã một phen di chuyển quá quãng đường định mức rất nhiều rồi, dù sao cũng nên phân lại cho tôi một chút chứ?

Hứa Nhạc quay đầu lại, nhìn hắn nở nụ cười rạng rõ, hai hàm răng sáng lóa chỉnh tề trong miệng hắn dưới ánh tinh quang chiếu rọi càng trở nên trắng noãn hơn rất nhiều, nói:

- Chờ đến thời điểm khi nào mà tôi cũng thở hào hển giống như là cậu vậy, thì cậu hãy đến mà đổi người.

Đông Phương Ngọc đang bị buộc chặt trên lưng của Hứa Nhạc, trong lần leo núi cực khổ này chính là người nhẹ nhàng duy nhất trong đám. Nhưng mà nhiệt độ cực thấp trên sườn núi này cộng với những xốc nảy mỗi lần Hứa Nhạc leo trèo cũng khiến cho hắn cảm giác cực kỳ khó chịu. Chỉ có điều là hắn cũng không nghĩ muốn làm ảnh hưởng đến việc leo núi của cả đội ngũ, cho nên suốt đường đi vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào. Thậm chí ngay cả thời điểm khi mà chỗ miệng vết thương trên bụng hắn truyền đến cảm giác đau đớn xé rách cực kỳ kịch liệt, hắn cũng chỉ là một phen nhăn tít cặp mày, chắn chặt răng lại, tùy tiện để cho chỗ chân răng của mình bởi vì chắn lại quá chặt mà tươm máu chảy ra khóe miệng, cũng không chịu phát ra bất cứ thanh âm rên rỉ nào cả.

Nhưng mà lúc này nghe được những lời nói của Hứa Nhạc, rốt cuộc hắn nhịn không được khẽ nhếch miệng lên một cái, dùng hai bàn tay duy nhất có thể di động khẽ nắm thật chặt cái tấm mền tăng nhiệt tự động quấn trên người mình, mở miệng cười nhạo nói:

- Cái tên gia hỏa này thích ra vẻ, vậy thì Đại Hùng cậu cứ việc để mặc cho hắn tiếp tục ra vẻ đi.

Hứa Nhạc cũng chẳng thèm để ý gì đến những lời trêu chọc của Đông Phương Ngọc, thả nhanh cước bộ đi theo sau lưng của Bảo La, bắt đầu gian nan leo lên. Những khẩu súng ống hỏa lực cao nặng nề phía trước ngực của hắn giống như là những thanh phong linh cùng gắn chung một chỗ với nhau vậy, lung lay qua lại, va chạm lẫn nhau, phát ra thanh âm lanh canh thanh thúy, đặc biệt có vẻ phi thường có tiết tấu.

o0o

Trải qua thời gian hơn một tiếng đồng hồ bám víu leo trèo trên vách núi cheo leo, chi tiểu đội cô đọc đã bị tất cả hai phương xem như là địch nhân này, rốt cuộc cũng thành công leo lên được một động khẩu hiếm có dấu vết người trên ngọn núi vô danh kia.

Bên trong cái động khẩu độ cao so với mặt nước biển lên đến hơn năm ngàn thước, mật độ dưỡng khí đã xuống đến mức cực kỳ thấp, nhưng mà chi đội ngũ này vẫn như cũ nghênh đón một trận hoan hô nhẹ không thể nào áp lực xuống nổi. Đám đội viên sớm đã mỏi mệt đến cực điểm, lúc này trên mặt ai nấy cũng đều lộ ra một nụ cười đầy vẻ cuồng nhiệt. Bọn họ gian nan đi thẳng vào bên trong cái động khẩu nông trên vách núi, căn bản không để ý đến mớ băng tuyết dính đầy bên dưới mặt đá của căn động khẩu kia, cứ như vậy mà ngã chỏng vó nằm dài xuống dưới nghỉ ngơi.

Có được phần đỉnh động khẩu bằng đá che đậy lại, cho nên cũng không cần phải lo lắng bị các vệ tinh quân sự trên bầu khí quyển bên ngoài phát hiện ra, vì thế Hùng Lâm Tuyền cũng không có ngăn cản đám đội viên cuồng nhiệt hoan hô cùng với tê liệt ngã rạp xuống nghỉ ngơi Hắn chỉ là hít thật sâu một ngụm khẩu khí, cố gắng xua đuổi đi cảm giác mỏi mệt bên trong bụng của chính mình, bắt đầu cấp phát khẩu phần thức ăn tổng hợp cho đám đội viên.

Hứa Nhạc một phen đem Đông Phương Ngọc cùng với mấy cây súng hỏa lực cao nặng nề kia chất thành thành một đống trong một góc sạch sẽ bên trong cái động khẩu này, tiếp nhận một phần thức ăn tổng hợp do Hùng Lâm Tuyền đưa qua. Theo những nhãn hiệu đánh dấu bên trên thanh thức ăn tổng hợp này, phát hiện ra không ngờ lại là phần thức ăn cấp dưỡng của Quân đội Đế Quốc, lúc này mới chợt nhớ tới bọn họ đã trốn chết bên trong Chiến khu Tây Nam này suốt hai tháng trời rồi, những phần cấp dưỡng trước đây khẳng định cũng sớm đã không còn nữa.

Tùy tiện nhai nuốt một chút thanh thức ăn tổng hợp năng lượng cao chuyên dùng cho quân đội, Hứa Nhạc đi đến bên cạnh Bảo La, hạ giọng nói mấy câu gì đó, sau đó nhấc lên cái ba lô hành quân của chính mình, hướng về phía bên ngoài động khẩu nhỏ mà đi tới.

Hùng Lâm Tuyền lúc này đang ngồi một bên giúp Hầu Tử thay lại một chút băng dính chỗ vết thương phía sau lưng của hắn, nghi hoặc liếc mắt nhìn theo bóng dáng của Hứa Nhạc, không hiểu đến tột cùng Hứa Nhạc đang muốn làm cái gì. Phải biết rằng hiện tại xuất hiện bên dưới ánh sáng tinh quang thêm một giây đồng hồ thôi, cũng liền rất có thể mang đến cho chi đội ngũ bọn họ càng nhiều sự nguy hiểm a!

Cũng giống hệt như chi tiểu đội cô độc mỏi mệt giữa lòng địch nhân này, ánh trăng sáng trên bầu trời của Tinh cầu Mặc Hoa này đồng dạng vô cùng gian nan chậm rãi leo lên, cũng rốt cuộc đột phá được sự phong tỏa của tầng mây xám đen kịt ở lưng chừng trời, bay thẳng lên trên bầu trời đêm trong xanh thăm thẳm, đem ánh sáng sao trời bốn phía xung quanh nhất thời che lấp hết lại.

Ánh trăng chiếu rọi xuống trên bầu trời vẫn như cũ vô cùng trong trẻo, nhưng lại pha lẫn thêm một chút lạnh lùng, từ bên trên tầng khí quyển tà tà rơi thẳng xuống, đem toàn bộ cái động khẩu nhỏ đọng đầy tuyết trên vách núi cheo leo chiếu rọi thành một mảnh trong trẻo. Xa xa hơn ở bên ngoài cái động nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh trăng pha lẫn với vô số những mây mù dày đặc không ngừng nhảy múa, hóa thành một màn hình ảnh huyền ảo phi thường kỳ quái.

Không biết có được bao nhiêu người có thể tận mắt nhìn thấy được một màn cảnh tượng mây mù cùng với ánh trăng cùng nhau nhảy múa giữa đêm khuya cực kỳ hiếm thấy như thế này, thế nhưng Hứa Nhạc đi ra khỏi cái động khẩu nhỏ này cũng không phải là bởi vì đi thưởng cảnh. Hắn giẫm lên trên vách núi đá trong bóng đêm, đi đến bên cạnh vách đá cheo leo thì liền dừng lại cước bộ, đứng ở giữa bóng đêm, một phen đem cái ba lô hành quân trong tay mình ném thẳng xuống dưới mặt đất tràn ngập ánh trăng.

Những ngón tay dài nhỏ mà ổn định của hắn, rất nhanh tiến hành điều chỉnh các thiết bị bên trong ba lô, lại còn cực kỳ chăm chú lắng nghe những thanh âm điện báo có chút rè rè khó nghe từ trong tai mình truyền đến, dùng một loại tiết tấu cố định, chậm rãi không ngừng hướng về phía khoảng không bên trên, xoay chuyển liên tục xác định phương hướng. Rốt cuộc cuối cùng hắn cũng nghe được một thanh âm bình thường quả thật phi thường ghét cay ghét đắng, nhưng hiện tại lại có vẻ đặc biệt dễ nghe:

- Tôi ở nơi này! Tôi ở nơi này! Tôi ở nơi này! Tôi ở nơi này! Tôi chính là đang ở nơi này…

Bên tai nghe được thanh âm không ngừng lặp đi lặp lại một cách nhàm chán của Phỉ Lợi Phổ, Hứa Nhạc nhịn không được khẽ nhíu nhẹ cặp mày rậm rạp, hạ thấp giọng khiển trách một tiếng:

- Này, ông chính là đang phát băng ghi âm hay là đang niệm thơ vậy?

- Vì để cho cậu bất cứ thời điểm nào cũng có thể tìm được đồng thời liên lạc được với tôi, tôi quả thật không thể không mãi lúc nào cũng không ngừng giống như một tên ngu ngốc vậy, lặp đi lặp lại liên tục những lời nói này. Quả thật hết sức vất vả rồi a! Còn về phần niệm thơ, nếu như là niệm thơ mà nói, như vậy tôi sẽ không phải là nói như thế, mà khẳng định là sẽ nói, tôi không ở nơi này, tôi chính là ở một nơi khác a…

Hứa Nhạc khẽ ngẩn người ra một chút, sau đó mới bật cười nhạo một tiếng:

- Vừa rồi mới có người cười nhạo tôi là một gã triết học gia tam lưu, hiện tại mới hiểu được hóa ra là tôi bị một gã triết học gia tư lưu là ông khiến cho bị ảnh hưởng a!

- Thôi cho tôi xin đi, cậu yêu cầu một cái đầu máy móc đi nắm giữ cái loại trò chơi giống như là ma pháp nhàm chán của cái đám loại người gọi là triết học gia kia sao?

- Bớt nói những lời vô nghĩa đó đi!

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu xuống, thu thập lại một chút cái ba lô hành quân dưới chân mình, nói:

- Nhanh nhanh đưa chiếc phi thuyền đáp xuống dưới này đón chúng ta lên đó đi. Tổng cộng có mười bốn người, phương vị thì chính ông tự tính toán đi!

Theo suy nghĩ của Hứa Nhạc, một khi song phương đã có thể tiên hành liên hệ với nhau rồi, muốn một phen tiếp nhận chi tiểu đội bên trên ngọn núi cao này đi đến khu vực an toàn, với năng lực của Phỉ Lợi Phổ căn bản chính là chuyện tình phi thường đơn giản. Cho nên lúc này hắn cực kỳ có tâm tình, bắt đầu ngắm nhìn ánh trăng sáng mờ ảo ở bên ngoài động khẩu, chính mình thì dựa người lên phần vách đá sau lưng, đứng bên dưới ánh trăng sáng ngời, bắt đầu cất giọng trêu ghẹo Phỉ Lợi Phổ đã lâu không gặp kia mấy câu gì đó.

Nhưng mà câu trả lời ngay tiếp theo sau đó của Phỉ Lợi Phổ, đã trực tiếp dập tắt hoàn toàn hết thảy mọi hy vọng của hắn.

o0o

Ở bên ngoài tầng khí quyển của Tinh cầu Mặc Hoa, chiếc Phi thuyền vũ trụ màu đen tuyền bộ dáng cực kỳ cổ quái kia, giờ phút này đang dùng một loại tốc độ cực kỳ cao di chuyển với những quỹ đạo không theo bất cứ quy tắc nào cả. Cách chiến Phi thuyền vũ trụ kia mấy ngàn km phía sau, có hai chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm đang có ý đồ tìm kiếm cái gì đó.

Bên trong văn phòng điều khiển nằm chính giữa chiếc Phi thuyền vũ trụ màu đen kia, một cánh tay máy móc điện tử bằng hợp kim có chút mảnh khảnh, phẫn nộ dùng tốc độ cực kỳ cao mà rung động. Phỉ Lợi Phổ thông qua hệ thống thông tin liên lạc tầm xa, hướng về phía một đỉnh núi vô danh nào đó đang chìm bên trong bóng đêm ở phía Tây Nam của Tinh cầu Mặc Hoa bên dưới, dùng thanh âm gầm rú nói:

- Cái tảng thiên thạch kia cũng đâu phải là cái nhà mà tôi chuẩn bị tốt tại Bách Mộ Đại đâu, làm sao có thể vĩnh viễn ẩn nấp ở dưới đó được chứ? Vì để tìm được tung tích của cái tên gia hỏa vô tổ chức vô kỷ luật, tràn ngập tinh thần người tốt là cậu kia, làm thế nào có thể không bị đám phi thuyền rác rưởi kia phát hiện ra được chứ?

- Đúng vậy, chúng nó là phi thuyền rác rưởi, tôi là phi thuyền xuất sắc, nhưng mà thật sự không xong a, Chiến thuyền, Chiến hạm, Hạm đội của cả hai bên cũng đều đồng thời phát hiện ra tung tích của tôi a! Nhất là chi Hạm đội bên phía Liên Bang bên kia, tựa hồ như là đã phát điên lên vậy, phái ra một đám Phi thuyền Ba cánh hạm đi khắp nơi truy tìm tôi, tôi ngoại trừ giống như một tên trộm vặt bỏ chạy khắp nơi ra, còn có thể làm sao nữa bây giờ?

Cô nàng thiếu nữ Chung Yên Hoa hiện tại đang ngồi xếp bằng trên chiếc ghế bành giữa phòng điều khiển, lúc này bộ dạng bình tĩnh không chút lo lắng gì mà ngồi dựa lưng lên ghế bình thản ăn kem. Thỉnh thoảng cô nàng chỉ khẽ liếc mắt nhìn về phía hình ảnh vũ trụ ngay phía sau đang thể hiện trên màn hình điều khiển, xác nhận hai chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương Liên Bang giống hệt như là hai đầu ruồi bọ bám dính không tha phía sau có thể nào phát hiện ra những tia sóng điện từ do chính mình lưu lại hay không.

Đối với cái loại tràng cảnh mà trong thời gian ba năm qua đã thường xuyên trình diễn không biết bao nhiêu lần, cô nàng thiếu nữ này sớm đã không còn bất cứ hứng thú nào tham gia vào nữa rồi. Tuy rằng cô nàng vẫn lo lắng cho sự an toàn của Hứa Nhạc, nhưng lại biết rõ ràng hơn những lời mà Phỉ Lợi Phổ nói chính là sự thật. Trong khoảng thời gian mấy mươi giờ đồng hồ này đây, Hạm đội Liên Bang đột nhiên hướng về phía khu vực bán cầu tối đen của khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này gia tăng cường độ tuần tra lên gấp mấy chục lần. Chiếc Phi thuyền xấu xí nhìn qua tựa hồ như không có chuyện gì không thể làm này, có mấy lần suýt chút nữa đã bị vô số chiếc Phi thuyền Chiến hạm bao vây tiêu diệt rồi.

Không biết Hứa Nhạc thông qua hệ thống thông tin liên lạc tầm xa kia nói mấy câu gì đó với hắn, mà cánh tay hợp kim camera mảnh khảnh kia lại càng run rẩy càng thêm dữ dội hơn trước rất nhiều, giống hệt như một đứa bé hồn nhiên bị thương tổn nặng nề về mặt cảm tình vậy, không ngừng nhảy đổng lên liên hồi, phẫn nộ hét lớn:

- Tôi đương nhiên là có năng lực tiếp đất lên mặt đất của Tinh cầu Mặc Hoa rồi, chẳng lẽ cậu lại còn không hiểu nổi năng lực của tiểu gia tôi hay sao? Chỉ cần có thể phá hủy đi bốn chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liên Bang, tôi tuyệt đối có thể thoải mái mà dễ dàng đem đám bộ đội rác rưởi các người tiếp nhận lên!

Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ vào thời khắc này đột nhiên trở nên nghiêm túc cùng với ngưng trọng hẳn lại:

- Căn cứ vào sự tính toán của tôi, trên bốn chiếc Chiến hạm Liên Bang kia có đến tổng cộng 23556 gã binh lính Liên Bang, toàn bộ cũng sẽ tử vong cả, cậu xác định sẽ làm chứ?

Bên trong căn phòng điều khiển nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc. Sau khi Phỉ Lợi Phổ nghe xong câu trả lời của Hứa Nhạc, liền ngay lập tức kiêu ngạo nói:

- Lão nương ta đã biết rõ cái tên theo chủ nghĩa hòa bình ngụy quân tử tâm chí không kiên định như cậu, căn bản vốn không có đủ năng lực cùng với quyết tâm hạ xuống loại quyết định như thế này mà! Nếu như cậu là Đỗ Thiếu Khanh, tôi có cần phải do dự không quyết như thế này đâu chứ?

Sau đó thanh âm của hắn lại một lần nữa nghiêm chỉnh cùng với ngưng trọng hẳn lên:

- Cho tôi thêm một chút thời gian nữa đi. Tôi một mực vẫn luôn có ý đồ muốn xâm nhập vào hệ thống mạng lưới chỉ huy chiến địa của Liên Bang, chẳng qua là… cái cỗ máy tính rác rưởi lạnh như băng nằm bên dưới lòng đất của Tinh cầu S1 Liên Bang kia, rõ ràng là đã làm ra đầy đủ những sự chuẩn bị cực kỳ chu toàn rồi, tiến độ xâm nhập quả thật rất chậm. Nói cho cậu biết một cái tin tức xấu, cái tên gia hỏa kia dạo gần đây đã tiến bộ hơn trước rất nhiều a!

o0o

Hùng Lâm Tuyền nhìn thấy Hứa Nhạc một lần nữa xoay người đi vào cái động khẩu nhỏ, chú ý thấy biểu tình của hắn có chút khác thường, mới nhíu mày hạ giọng hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Mới vừa rồi nghe qua dường như cậu đang tiến hành liên lạc với ai có phải không?

- Tôi có bố trí sẵn một chiếc Phi thuyền ở bên ngoài tầng khí quyển! Yên tâm đi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!

Hứa Nhạc cũng không có buông xuống cái ba lô hành quân to lớn nặng nề trong tay mình, trực tiếp hướng về phía đám người đang nằm dài khắp nơi trong cái động khẩu nhỏ, lớn tiếng nói:

- Nếu đã nghỉ ngơi tốt rồi thì nhanh chóng triệt thoái, chúng ta cần phải tranh thủ trước khi rạng sáng cần phải đi ra khỏi tầng mây này mới được!

Cũng không có bất cứ gã đội viên nào có chút do dự gì, bọn họ nhanh chóng gỡ ra những thiết bị hỗ trợ hô hấp gắn trên mũi mình, đứng thẳng người lên, nhanh chóng sửa sang lại trang thiết bị cá nhân. Mãi cho đến lúc Bảo La, từ đầu đến giờ vẫn một mình một người ngồi xổm ở một góc bên trong cái động khẩu, trầm mặc gỡ xuống cái mền tăng nhiệt tự động trên người mình, đưa trả lại cho Sơn Pháo ở bên cạnh mình, sau đó giống như lúc trước vậy, đón nhận cái ba lô hàng quân nặng nề trong tay của Hứa Nhạc vác lên vai.

Đến lúc Hứa Nhạc một phen đem mấy khẩu súng hỏa lực cao nặng nề quải lên trên bụng của mình, quay đầu lại chuẩn bị buộc Đông Phương Ngọc lên lưng mình, mới phát hiện ra Hùng Lâm Tuyền từ trước đã sớm một phen buộc xong Đông Phương Ngọc lên lưng chính mình, hơn nữa cũng đã đi ra ngoài cách hắn hơn mười thước rồi.

Vẫn có thể mơ hồ nghe được Đông Phương Ngọc nằm ở trên cái lưng dày rộng của Hùng Lâm Tuyền hạ giọng lẩm bẩm nói:

- Một tên phế vật giống như là lão tử vậy, không ngờ lại biến thành một bảo vật vị người ta tranh đoạt a!

Hứa Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt, từ trong tay của Hầu Tử đoạt lấy cái hòm cấp dưỡng nặng nề, rất nhanh chạy ra ngoài động khẩu.

Đỉnh núi vô danh này vẫn như trước thuộc phạm vi của Sơn mạch Bình Lương. Sau khi bọn bị băng lướt qua khu vực động khẩu kia, liền tương đương đã vượt qua toàn bộ cả tòa sơn mạch này, đi đến khu vực phía Nam.

Địa thế ở bên này của ngọn núi rõ ràng là bằng phẳng hơn bên kia rất nhiều. Tuy rằng khoảng cách từ đỉnh núi đi xuống chân núi rõ ràng trở nên tương đối xa xôi hơn một chút, nhưng mà ít ra thì không có gian nan nguy hiểm giống như leo lên vách núi dựng đứng như lúc trước vậy. Chi đội ngũ từ trên độ cao hơn năm ngàn thước so với mặt nước biển, lại một lần nữa quay trở lại bên trong tầng mây mù dày đặc ở lưng chừng núi, cũng không có mất quá nhiều thời gian.

Ánh trăng cùng với ánh tinh quang trong trẻo trên bầu trời lại một lần nữa bị mây mù cắn nuốt mất, bốn phía lại biến thành một mảnh hắc ám. Chỉ có ánh đèn huỳnh quanh chiếu rọi cự ly ngắn gắn trên mũ giáp trên đầu cùng với ánh đèn huỳnh quang dẫn đường gắn trên phần mông của Hầu Tử đang đi đầu dẫn đường chiếu sáng con đường dưới chân mình mà thôi.

Sau khi di chuyển đến một khu rừng lá kim có chút thưa thớt ở giữa sườn núi cao, chi đội ngũ quyết định tạm thời dừng lại, điều chỉnh nghỉ ngơi một chút.

Hùng Lâm Tuyền đứng ở trước sườn núi đá màu xám đen, chỉ thẳng về phía trước mặt, nói:

- Đi theo phương hướng này, tiếp tục đi về phía trước khoảng chừng ba mươi km nữa, có thể gặp được một cái hồ nước lớn. Băng qua khỏi cái hồ nước lớn kia, chính là đi đến được Thu Diệp Nguyên. Tiếp tục đi xuyên qua một mảnh đồi núi nhỏ nữa, sẽ đi đến được phiến doanh địa. Nếu như Lão Cố không gặp phải chuyện tình gì không may, hiện tại hẳn vẫn là đang ở bên trong phiến doanh địa kia mà chờ đợi chúng ta.

Hứa Nhạc đang đứng ở bên cạnh của hắn, khẽ nheo nhẹ mắt lại, hướng về phía màn đêm đen vô tận ngoài kia mà nhìn lại:

- Bên phía căn cứ không biết được vị trí cụ thể chính xác của doanh địa sao?

- Đây chính là thói quen trước giờ của Tiểu đội NTR, vị trí doanh địa lâm thời vẫn luôn luôn được giữ bí mật cực kỳ nghiêm khắc. Vị trí của doanh địa vẫn luôn là tạm thời tuyển định trên đường tiến hành nhiệm vụ, thậm chí ngay cả bên phía Sư Bộ của Sư đoàn cũng không biết là doanh địa nằm ở nơi nào nữa.

Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu, ánh mắt khẽ nheo lại một chút. Những tầng sương mù bao phủ bốn phía khắp nơi đầy trên vách núi, trên thực tế chính là cái tầng mây dày đặc mà dưới mặt đất chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn thấy mà ngưỡng mộ, gắt gao che khuất hết tất cả ánh sáng ở tất cả các phương hướng trên không trung, căn bản không có khả năng nhìn thấy được cái hồ nước lớn cùng với Thu Diệp Nguyên theo như lời Hùng Lâm Tuyền nói.

Hùng Lâm Tuyền mở ra tấm bản đồ điện tử, ngón tay khẽ chỉ nhẹ lên mấy con đường vẽ trên đó, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta sẽ đi theo con đường này, men theo bên cạnh Thu Diệp Nguyên. Mệnh lệnh do bên phía Bộ Tham Mưu của căn cứ đưa xuống, nghiêm cấm tất cả bộ đội Liên Bang tiến vào khu vực phía Đông của Thu Diệp Nguyên này.

- Vì cái gì?

- Nghe nói là tiểu đội hỗ trợ nghiên cứu gồm những chuyên gia đến từ Viện Khoa Học Liên Bang phát hiện ra những quặng mỏ graphit ở phía Đông Thu Diệp Nguyên này phát sinh biến dị, cường độ phóng xạ đặc biệt phi thường nghiêm trọng, với thân thể bình thường của nhân loại, căn bản không có khả năng chống cự nổi với loại cường độ phóng xạ mạnh mẽ như thế.

- Nếu như đi vòng qua như thế, quãng đường sẽ kéo dài ra không ít. Hơn nữa khả năng gặp phải địch nhân sẽ càng gia tăng lên cao hơn rất nhiều.

Hứa Nhạc nhìn những tuyến đường đánh dấu màu đỏ trên tấm bản đồ điện tử kia, khẽ nhíu mày, hỏi:

- Những thuyết pháp này của Bộ Tham Mưu có chứng cứ cụ thể nào hay không? Có thể nào là có vấn đề gì đó hay không?

- Bên phía Tổ chức Bình dân Phản kháng mãi vẫn luôn đưa tin tức tình báo sang Liên Bang chúng ta. Bên dưới phiến cao nguyên kia có những quặng mỏ graphit vô cùng phong phú, thế nhưng bên phía Đế Quốc cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tiến hành khai thác qua, đó có thể xem như là một loại chứng minh đi.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, cũng nhận thức tán đồng cái loại phán đoán này. Hắn cùng với Hùng Lâm Tuyền cũng đều không có để ý đến, Đông Phương Ngọc đang ngồi phía sau lưng hai người sau khi nghe xong đoạn trao đổi kia, cặp mày nhất thời nhăn tít lại, nhưng cũng không có nói gì.

- Tôi vẫn còn lo lắng chuyện trên không trung, vừa rồi ở trên đỉnh núi di chuyển trong thời gian quá dài rồi, có khi nào bị bên phía căn cứ phát hiện ra hành tung của chúng ta hay không?

Hùng Lâm Tuyền thu lại tấm bản đồ điện tử, quay sang nhìn Hứa Nhạc, lo lắng nói:

- Độ linh mẫn của vệ tinh quân sự thật sự không cao cho lắm, nhưng mà bên phía Cục Hiến Chương khẳng định ở trên bầu trời của Chiến khu Tây Nam này quẳng ném không biết bao nhiêu trạm trung chuyển tín hiệu điện tử mà nói. Mấy thứ kia đối với cường độ tín hiệu điện tử phát ra từ các con chíp vi mạch nhân thể có độ linh mẫn phi thường cao đó.

Nói đến chỗ này, Hùng Lâm Tuyền theo bản năng sờ sờ một chút phía sau gáy của chsinh mình, nở nụ cười tự giễu, nói:

- Sống trên đời này sắp đến bốn mươi tuổi rồi, thế nhưng cũng không có mấy lần nhớ tới phía sau gáy chính mình còn gắn vào một con chíp vi mạch nhân thể, hiện tại mới phát hiện ra hóa ra cái loại đồ vật này thật sự phiền toái muốn chết a!

- Lão đại, cái con chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy của cậu hiện tại có còn hay không vậy? Bên phía Đế Quốc bên kia có biện pháp nào lấy nó ra được không?

- Nói đi cũng phải nói lại, nếu như bên phía Đế Quốc có được trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến đến như thế, thì trận chiến tranh này căn bản là không có khả năng đánh nữa rồi a!

Hứa Nhạc cười cười hồ đáp, cũng không muốn đầu nhập thảo luận sâu hơn đối với cái chủ đề này nữa. Hắn khẽ vỗ nhẹ bả vai của Hùng Lâm Tuyền mấy cái, nói:

- Không cần phải lo lắng đến bên phía Cục Hiến Chương nữa. Cứ tiếp tục đi xuống thôi, chỉ cần không gặp phải bất cứ người nào là tốt rồi.

Kể từ khi bắt đầu trốn chết cho đến bây giờ, bên trong chi đội ngũ không có bất luận kẻ nào phát hiện ra, bên trong cái túi áo trước ngực của Hứa Nhạc luôn luôn có một cái dụng cụ nhỏ, lúc nào cũng phát ra những luồng lam quang có chút mỏng manh, một luồng lam quang mờ nhạt đến mức không thể nhận ra nổi.

o0o

Dọc theo vách đá của đỉnh núi vô danh một đường đi thẳng xuống phía dưới, chi đội ngũ cô độc mỏi mệt vừa mới ly khai khỏi tầng mây dày đặc, lại tiến vào bên trong một đám sương mù nồng đậm. Trận sương mù dày đặc cực kỳ quỷ dị như thế này khiến cho ở trong lòng của đám đội viên kia tạo thành một loại dự triệu của điềm xấu mãnh liệt.

Căn cứ vào những ghi chép trong sổ tay quân sự của Quân đội Liên Bang, ở trên khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này, nhất là ở khu vực khai thác mỏ của khu vực phía Tây Nam này, vào thời tiết mùa này, từ trước cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ xuất hiện loại sương mù quỷ dị kéo dài một khoảng thời gian dài như hiện tại vậy.

Ngay tại thời điểm khi mà chi đội ngũ này bị loại thời tiết sương mù dày đặc kia khiến cho áp lực không chịu nổi, thì hoàn cảnh bốn phía xung quanh đột nhiên lại xảy ra một sự thay đổi phi thường kịch liệt. Đám sương mù quỷ dị kia dùng một loại tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, cực kỳ nhanh chóng tan rã đi. Càng chính xác hơn mà nói, là bị một loại lực lượng kỳ dị nào đó hấp thụ đi, sau đó rất nhanh bốc hơi lên biến mất không còn gì nữa.

Bầu trời phía cuối con đường sơn đạo gập ghềnh nhất thời trở nên cực kỳ trong trẻo, cái hồ nước lớn tĩnh mịch nhất thời xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhưng mà phiến sương mù khắp nơi xung quanh bị tiêu tán cũng không phải là sự ban ân của ông trời, mà là do ảnh hưởng của chiến tranh do nhân loại gây ra. Đám đội viên đứng trên con đường sơn đạo nhìn thấy bên cạnh bờ hồ nước bên dưới chằng chằng chịt chịt đầy những Robot quân dụng cùng với xe Thiết giáp, nhìn thấy trên bầu trời bay múa đầy những tia đạn khủng bố, cảm thụ được những luồng lửa đạn mãnh liệt khiến cho đám sương mù dày đặc kia cũng phải bốc hơi biến mấy, bị cảm khác khiếp sợ khiến cho nhất thời không nói nổi nên lời.

Bọn họ chính là đang chứng kiến một hồi trận chiến mang tính quyết định cuối cùng ở Chiến khu Tây Nam giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc!

Từ phía chân trời xa xa đằng kia, hơn mấy trăm khỏa tên lửa đạn đạo tuần tra gào thét khủng bố bay thẳng tới, mang theo một loại uy lực cực mạnh không gì có thể chống cự nổi, hung hăng đập thẳng lên trên trận địa đột tiến của đối phương.

Theo một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, vô số vầng thái dương đồng thời ở ven bờ hồ giữa khu vực núi rừng hoang vu bốc thẳng lên, khiến cho vầng thái dương chân chính ở bên trên tầng mây xám đen trên bầu trời cũng phải trở nên càng ảm đạm hơn một chút.

Ánh sáng trắng mãnh liệt chói mắt đại biểu cho nhiệt độ cực nóng, trong khoảnh khắc liền khiến cho tầng sương mù dày đặc đang bao phủ khắp nơi trên chiến trường này cũng phải bốc hơi đi mất. Luồng lực đạo chấn động cực mạnh, nhấc lên mấy chiếc xe Thiết giáp nặng nề bên cạnh đó cũng phải bay tán loạn ra xung quanh. Mất trăm luồng khói thuốc súng nồng đậm dữ tợn lan tràn ra khắp nơi. Vô số những tầng bụi bậm đen ngòm nháy mắt ngưng tụ thành một đám mây nhỏ bao trùm toàn bộ khu vực ven bờ hồ, ngăn cách hoàn toàn tầm mắt của tất cả mọi người.

Cùng với những thanh âm xuy xuy thanh thúy dày đặc khủng bố khiến cho người khác nghe qua cũng phải ù tai một trận, trận địa pháo kích toàn diện của song phương Liên Bang cùng với Đế Quốc đồng loạt khai hỏa. Những luồng đạn bắn so với một cơn mưa lớn càng thêm dày đặc hơn rất nhiều, dùng tốc độ cực cao xé rách bầu không khí tĩnh mịch giữa mặt hồ rộng lớn. Hơn mấy vạn đạo tia sáng mày đỏ rực tinh mịn trong chớp mắt hòa tan đi hết thảy những đám sương mù cuối cùng còn sót lại trong không trung, đập thẳng vào trận địa của đối phương.

Mỗi một đạo ánh sáng màu đỏ tinh mịn kia chính là một quả đạn pháo kích toàn địa hình, hơn mấy vạn quả đạn pháo kích đồng thời nổi mạnh trên khu vực đồi núi điền dã ven bờ hồ, tràng diện nhìn qua vô cùng đồ sộ cùng mãnh liệt, hơn nữa uy lực cũng vô cùng khủng bố.

Đám bùn đất màu đen nằm ở khu vực trước nhất của song phương hai bên bị những tràng oanh kích dày đặc kịch liệt như thế nhấc ngược cả lên, trên cái công sự hợp kim rắn chắc do đám Robot công trình lâm thời xây dựng lên hiện tại cũng đã xuất hiện vô số những cái động lớn vô cùng thê thảm. Thậm chí ngay cả đám người Hứa Nhạc đang đứng phía dưới con đường sơn đạo của ngọn núi vô danh cách đó hơn chừng mười km, cũng có thể cảm thấy được mặt đất dưới chân mình khẽ rung động nhè nhẹ.

Thỉnh thoảng lại có vài mảnh đạn lửa bay lạc, rơi thẳng xuống mặt hồ bên dưới. Tuy rằng xác suất để các viên đạn trận địa pháo kích toàn phương diện bị lệch khỏi quỹ đạo rơi xuống cũng không lớn cho lắm, nhưng mà bởi vì lúc này tần suất pháo kích trên chiến trường hiện tại thật sự là rất cao, cho nên cái mặt hồ vỗn dĩ phi thường bình tĩnh ngăn cách giữa song phương hai bên, bắt đầu nhấc lên từng đợt từng đợt sóng dâng trào mãnh liệt. Vô số các bọt nước pha lẫn với bùn đất vẫn đục bên dưới đáy hồ không ngừng nở rộ. Trên bờ đất bên cạnh bờ hồ lúc này đã có vô số những thi thể đám tôm cá bị chấn động đánh chết chồng chất nhiều không kể hết.

Đám người Hùng Lâm Tuyền đứng bên dưới con đường sơn đạo của ngọn núi vô danh, thông qua các thiết bị theo dõi tầm xa trang bị trên cái mũ giáp trên đầu mình, trầm mặc quan sát phiến chiến trường ở xa xa, biểu tình trên mặt nhất thời trở nên cực kỳ phức tạp.

Bởi vì nguyên nhân bọn họ đứng cách chiến trường một khoảng quá mức xa xôi, cho nên những tiếng nổ mạnh kịch liệt kia đến lúc rơi vào trong màng tai của bọn họ, lại trở nên có chút nhỏ bé, nhưng vẫn như cũ vô cùng nặng nề. Thế nhưng bọn họ lại có thể cảm nhận được một loại cảm giác khí thế như là lay động thiên địa vậy. Bọn càng không thể nghe thấy được vô số những tiếng kêu rên thảm thiết trên chiến trường, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được đang có bao nhiêu vị chiến hữu đang vô cùng thảm thiết kêu rên, sau đó ngã xuống chết đi.

Ngay tại thời điểm khi mà bọn họ vẫn còn đang cảm khái hoặc là còn chưa kịp sinh ra cảm khái trong lòng, thì đám bộ đội Robot của Liên Bang cùng với Đế Quốc ở trên chiến trường đã bắt đầu xung phong lao tới. Mấy trăm đầu Robot quân dụng tiên tiến nhất trên toàn bộ phiến vũ trụ này, hai chân mạnh mẽ giẫm thẳng lên trên mặt đất, những cánh tay máy móc phun ra những đường lửa đạn khủng bố, giống hệt như là hai thanh Khai Sơn Cự Phủ không gì không thể phá hủy được, mạnh mẽ va chạm mãnh liệt với nhau.

Từ sau khi bên phía Liên Bang nghiên cứu chế tạo thành công được đầu Robot MX thế hệ mới này, bên phía Đế Quốc cũng đồng thời nghiên cứu chế tạo thành công đầu Robot Lang Nha, thì Robot quân dụng không bao giờ còn là loại danh từ đại biểu cho thứ phế thải nặng nề vô dụng trên chiến trường nữa, mà là một loại máy móc chiến tranh khủng bố có tính cơ động cùng với lực phá hoại khủng bố, kết hợp có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ, trở thành thực lực tác chiến chính diện chủ yếu trong những tràng chiến tranh.

Trong tràng chiến tranh vũ trụ kéo dài liên miên suốt mấy năm trời này, đã có vô số đầu Robot MX cùng với Robot Lang Nha ở trên bề mặt của hơn mười khỏa Tinh cầu này triển khai qua vô số tràng chiến đấu kịch liệt. Một màn hình ảnh những dòng nước lũ hợp kim màu xanh cùng với màu đen lạnh như băng không ngừng va chạm với nhau, thỉnh thoảng lại xuất hiện.

Nhưng mà ngày hôm nay tận mắt chứng kiến được hình ảnh mấy trăm đầu Robot quân dụng dùng tốc độ cao va chạm với nhau, lừng lẫy chém giết điên cuồng, khiến cho tất cả mọi người ở dưới chân ngọn núi vô danh kia vẫn như cũ cảm giác được một cỗ cảm giác nhiệt huyết dâng trào từ trước đến giờ chưa từng có, phảng phất như là rõ ràng nghe thấy được những phần hộ giáp hợp kim chắc chắn, dưới sự va chạm mạnh mẽ tốc độ cao mà biến hình khủng bố cùng với phát ra tiếng vang chói tai mãnh liệt. Bọn họ phảng phất như là chính tai nghe thấy được thanh âm rào rào như mưa rơi của những viên đạn cơ pháo Đạt Lâm bắn thẳng ra khỏi nòng súng vậy…

Tất cả những tiếng vang, tiến đạn bắn, tiếng hợp kim gãy rời, tiếng nổ mạnh…

Toàn bộ đều là những tiếng trống…

Thanh âm của tiếng trống trận…

o0o

Đám bộ đội chủ lực của hai phe Liên Bang cùng với Đế Quốc triển khai quyết chiến ở trên phiến bình nguyên ven bờ hồ, đã đầu nhập vào trong đây biên chế binh lính tuyệt đối vượt qau hơn bốn Chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp bình thường. Cuộc quyết chiến giữa hai phe tại eo biển hiện tại đã tiến vào cục diện kết thúc không thể nào nghịch chuyển được nữa rồi, bên phía Chiến khu Tây Nam đã chiến đấu thảm thiết suốt hai tháng thời gian, hiện tại cũng đã sắp sửa nghênh đón một hồi chiến đấu thắng bại cuối cùng rồi.

Đám bộ đội hỗ trợ của Quân đội Liên Bang hướng về phía Chiến khu Tây Nam vào thời điểm này đã kịp thời chạy tới đây, mà hai chi Đại đội Robot Đặc chiến dự bị từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ lại lưu thủ của Đế Quốc hiện tại cũng đã quẳng ném luôn vào khu vực này.

Chỉnh thể chiến cuộc hiện tại đã lâm vào một hoàn cảnh phi thường xấu. Lúc này đám Quân đội Đế Quốc hiện tại đã phải co rút lại, bảo trì trạng thái co cụm phòng ngự, khẳng định là sẽ không tiếc hết thảy mọi hậu quả, cũng muốn phải bảo trụ vững một khu vực mỏ chiến lược quan trọng nhất trên khỏa Tinh cầu này, hơn nữa còn dùng nó để mà trấn giữ lộ tuyến của Chiến khu Tây Nam, ngăn không cho địch nhân tiến công liên phía Bắc.

Điều càng khiến cho kẻ khác cảm thấy khó hiểu hơn nữa chính là, Quân đội Liên Bang trong tràng chiến dịch này không ngờ lại thể hiện ra một loại tư thái quyết chiến cực kỳ quyết tiệt, tuyệt đối cũng không chỉ đơn giản là vì muốn tiếp ứng cho các chi bộ đội tại tiền tuyến rút lui về phía sau như vậy.

Đám đội viên Tiểu đội NTR hiện tại đang đứng ở ngay chân con đường sơn đạo của ngọn núi vô danh. Với vị trí hiện tại của hắn, tự nhiên cũng không biết rằng trận quyết chiến này đối với mặt chiến lược của Liên Bang là có ý nghĩa quan trọng như thế nào.

Cái bọn họ nhìn thấy chính là một phiến chiến trường chính diện phi thường khủng bố, trong lòng chợt nhớ tới tràng chiến đấu nhỏ bọn họ gặp phải ngày hôm qua, nghĩ lại cảm thấy cực kỳ may mắn. Nếu như lúc ấy bọn họ triệt thoái khỏi nơi đó chậm chạp hơn một chút mà nói, khi mà Doanh đoàn Tiên phong của Đế Quốc toàn bộ ập mặt mà đến, như vậy thì bọn họ tuyệt đối sẽ không có khả năng có biện pháp sống sót được.

Tình tự của đám đội viên kia nhất thời có chút trầm thấp, trầm thấp một cách cực kỳ quỷ dị. Giờ phút này trong lòng bọn họ vốn dĩ là nên có một cỗ nhiệt huyết cực kỳ nóng bỏng, gia nhập vào chi bộ đội của chính mình, hướng về phía đám địch nhân kia mà khởi xướng công kích bằng hết khả năng của chính mình, nhưng mà hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở phiến địa phương cực kỳ xa xôi kia mà trầm mặc quan khán, giống như những người đứng xem bình thường bên cạnh mà thôi.

- Thừa dịp còn chưa bị bên nào phát hiện ra tung tích, chúng ta nên sớm rời đi trước đi.

Hứa Nhạc thu hồi ánh mắt của mình lại, hướng về phía đám đội viên, nhàn nhạt nói:

- Điều chỉnh lại một chút lộ trình định sẵn của chúng ta, hướng về phía đám sương mù kia mà đi. Nơi nào có sương mù, chúng ta cứ việc hướng về nơi đó mà phóng chạy, tận hết khả năng xâm nhập vào càng sâu một chút thì càng tốt.

Chi bộ đội cô độc có chút bàng quan, một mình lặng lẽ rời khỏi ngọn núi vô danh kia, vừa quay đầu lại, liền chui vào bên trong phiến sương mù dày đặc còn sót lại ở khu chân núi phía Nam bên kia. Bọn họ không ngừng hành tẩu bên trong phiến sương mù dày đặc, trầm mặc mà hành tẩu, không biết cuối cùng nên chạy đi đâu, chỉ biết là cần phải rời xa phiến chiến trường kia càng xa càng tốt.

Nhưng mà trên mặt đất rộng lớn vô cùng của khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này, bắt đầu từ ba năm trước đây, thanh sơn thủy biếc ở nơi này, chỗ nào cũng đều là chiến trường cả rồi, bọn họ lại như thế nào có thể chạy trốn được đây?

o0o

- Phiên hiệu?

- Doanh đoàn Trinh sát Sư đoàn Thiết giáp 11!

- Doanh trưởng là ai?

Hùng Lâm Tuyền quay đầu lại nhìn thẳng về phía Đông Phương Ngọc đang nằm trên băng cứu thương. Đông Phương Ngọc dùng khẩu hình trên miệng mình nói ra một cái tên. Hùng Lâm Tuyền khẽ nhíu nhíu mày, có chút không dám tin tưởng lắm vào những gì mình nhìn thấy, do dự một lát mới hồi đáp:

- Nam Sơn Tặc…

Đông Phương Ngọc có chút vô lực hút mạnh một ngụm khẩu khí, thầm nghĩ nhãn lực của gã tiểu tử này thật sự là quá kém, như thế nào lại có thể một phen nhìn Nam Sơn Thực biến thành Nam Sơn Tặc chứ?

Bên kia lớp sương mù dày đặc mơ hồ có thể nhìn thấy được ở giữa hai tảng đá cực lớn dọc trên đường có một con đường nhỏ có chút hẹp dài. Ở bên kia con đường nhỏ, phía sau một tảng đá lớn đang có một gã binh lính Liên Bang đang trầm giọng hỏi:

- Vì cái gì trên người không có dấu hiệu điện tử chứng thực thân phận?

Ở bên trong phiến sương mù dày đặc như thế này mà hành tẩu khắp nơi, rất khó có thể rõ ràng nhìn thấy được những vật thể nào cách mình chừng mười thước. Vì để phòng ngừa bị các vệ tinh quân sự của Quân đội Liên Bang cùng với của Cục Hiến Chương phát hiện ra, cho nên Hùng Lâm Tuyền đã ra mệnh lệnh cho đám đội viên một phen đem tất cả các thiết bị phát tín hiệu chứng thực thân phận tắt hết đi, căn bản không thể biết trước được trên đường đi sẽ gặp phải những tình huống như thế nào, cho nên bọn họ mới cực kỳ không may mắn, đụng phải một gã binh lính Liên Bang, cũng không biết là bị lạc đội ngũ hay là một trạm quan sát tiền tiêu của chi bộ đội nào.

May mắn là lúc trước trên đường hành tẩu, Đông Phương Ngọc bởi vì nhất thời hứng chí, muốn cất giọng trào phúng trêu chọc Hứa Nhạc không để ý đến kỷ luật quân đội, nên đã dùng ngôn ngữ Liên Bang nói một câu trêu đùa đáng chê cười gì đó, bằng không thì chi đội ngũ cô độc này khẳng định là có thể bị đối phương nhắm bắn lén mất rồi.

Nghĩ đến điểm này, trong lòng Hùng Lâm Tuyền liền cảm thấy có chút sợ hãi. Hắn căn bản cũng không thể nào trả lời cho đối phương biết nguyên nhân vì sao mà đội ngũ của mình lại không có thiết bị điện tử chứng thực địch ta như vậy. Lúc này tâm tình của hắn cũng trở nên càng thêm trầm trọng hơn rất nhiều.

Hai bàn tay hắn khẽ nắm chặt một chút khẩu súng nặng nề trong tay mình, quay đầu lại nghiêm khắc liếc mắt nhìn một vòng đám đội viên đã sớm tiến vào trong vị trí chiến đấu, tay phải chậm rãi mở ra, vươn lên hai đầu ngón tay, sau đó xòe bàn tay ra quơ nhanh một vòng trong không trung.

Sơn Pháo cùng với Châu Tử giống hệt như hai đầu quỷ mị, quanh co biến mất bên trong phiến sương mù dày đặc phía sau. Khiến cho Hùng Lâm Tuyền cảm thấy hơi có chút thả lỏng tâm tình chính là, Hứa Nhạc sớm đã biến mất không thấy đâu nữa rồi.

Tại một cái hẻm nhỏ phía sau tảng đá lớn cuối con đường trong đám sương mù bên kia, chợt truyền đến một vài thanh âm trầm đục nào đó.

Hứa Nhạc thu hồi bàn tay của mình lại, ngồi xổm xuống bên cạnh hai gã binh lính Liên Bang đã bị hắn đánh xỉu, gỡ ra cái mũ giáp trên đầu của hai gã binh sĩ, gỡ xuống hệ thống liên lạc nội bộ gắn bên trong mũ giáp, đem kết nối vào thiết bị bên trong cái ba lô hành quân của chính mình, sau khi trầm mặc lắng nghe một lúc, sau đó mới nói:

- Vận khí thật sự cũng không tệ, chỉ là hai trạm canh gác mà thôi, hẳn là hai gã binh lính bọc hậu do một chi bộ đội nào đó lưu lại trước khi rút lui. Bọn họ vẫn còn chưa một phen đem những tình huống mới nhất của chúng ta báo cáo lại lên trên, chúng ta vẫn còn có cơ hội trốn thoát.

Nương theo phiến sương mù dày đặc, bọn họ lại tiếp tục khởi hành. Bởi vì nguyên nhân do cùng với chi bộ đội trinh sát Liên Bang kia cách một khoảng cách quá gần, cho nên đám đội viên kia thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, chỉ là yên lặng nhìn thấy bên kia phiến sương mù dày đặc mơ hồ có những bóng người mà thôi, biểu tình trên mặt bọn họ nhất thời có chút khác thường.

Bên kia chính là bộ đội của chính mình a, chỉ là gần người ngay trong gang tấc, thế nhưng đi bên cạnh lại không thể chính thức gặp lại, cái này thật sự rất giống như là một gã con hoang xa nhà bao nhiêu năm, lại nhìn thấy cổng nhà mình, nhưng mà cũng không có biện pháp nào mà đi vào, chỉ có thể như vậy lặng lẽ không một tiếng động đi ngang qua…

Hoặc là nói đi lướt qua mà thôi!

o0o

Cũng không biết từ lúc nào trở đi, chi đội ngũ cô độc giữa lòng địch này đã đi ra khỏi khu vực sương mù dày đặc nhất. Sơn Pháo khẽ quay đầu lại, hướng về phía sau liếc mắt nhìn một chút, nghĩ đến chi bộ đội Liên Bang mà vừa rồi chính mình vừa mới đi lướt ngang mà qua kia, biểu tình trên mặt nhất thời có chút trầm xuống. Mà Hầu Tử Kim Như Thiết ở bên cạnh hắn thì lại cúi đầu xuống, hung hăng lau nhanh mấy giọt nước mắt trên mặt mình.

Biểu tình trên mặt của Hùng Lâm Tuyền cũng phi thường khó nhìn, hiện tại điều hắn lo lắng nhất chính là, lượng cấp dưỡng của đội ngũ mình hiện tại sớm đã thiếu hụt vô cùng nghiêm trọng, đạn dược lại cũng không còn nhiều lắm nữa. Sau khi đi ra khỏi khu vực sương mù dày đặc này, thoát ra khỏi tầng mây đen có sóng điện từ loạn lưu che chắn, chi đội ngũ khẳng định sẽ nghênh đón phải những nguy hiểm càng ngày càng nhiều, đến lúc đó nên phải làm sao bây giờ?

Điều duy nhất khiến hắn có thể an ủi chính mình, chính là ở trong này cách khu Doanh địa I cũng không còn xa nữa, nếu như cái gã Lão Cố kia, kẻ đã dùng thời gian ba năm một phen đem chính mình vỗ béo thành một con heo mập kia, chỉ cần còn sống sót, khẳng định sẽ còn cất giấu rất nhiều thứ tốt a.

Hứa Nhạc nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt của Hùng Lâm Tuyền, mở miệng an ủi nói:

- Tất cả chúng ta đều biết rõ ràng tính cách của cái gã Lão Cố kia mà, cho dù tất cả mọi người đều chết hết đi chăng nữa, thì hắn ta cũng còn chưa có chết đâu.

- Đúng vậy!

Hùng Lâm Tuyền lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng, nói:

- Năm đó lúc theo cậu giết tiến vào trong Quảng trường Hiến Chương, trong đám người cũ chúng ta năm đó, cũng chỉ liền có mỗi một mình hắn là không có chạy trốn, chẳng qua hắn cũng chính là người đầu tiên trong số chúng ta đầu hàng!

o0o

- Tiểu tử cậu đã giết chết quan viên của tiểu tổ điều tra rồi, cho dù là có đầu hàng thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Ta đây dựa vào cái gì mà phải đầu hàng chứ? Hiện tại vấn đề lớn nhất của chúng ta chính là, tiểu tử cậu con mẹ nó như thế nào lại nặng đến như vậy cơ chứ? Rõ ràng đã chảy nhiều máu như vậy rồi, như thế nào mà còn con mẹ nó nặng đến như vậy chứ?

Ở bên trong Ban bXúc của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới ngây người suốt ba năm thời gia, Cố Tích Phong rõ ràng nhìn qua là béo hơn năm xưa rất nhiều, lúc này hắn đang ở bên trong khu rừng rậm này phóng chạy như điên.

Chỉ tiếc rằng việc hắn phóng chạy như điên thì cũng chỉ là có thái độ, thế nhưng lại chẳng có tốc độ được bao nhiêu. Hai cái chân đã sớm tròn lẳng thô to của hắn sớm không thể nhấc lên quá mặt đất được bao nhiêu nữa. Những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu tương thường xuyên chảy dài xuống dưới mặt, lại thủy chung không có cách nào vứt bỏ được đám truy binh cùng với những tiếng súng ở sau lưng hắn.

Tiểu tử Đạt Văn Tây sắc mặt tái nhợt đang nằm dài trên lưng của hắn, bộ dáng phi thường suy yếu, nói:

- Con mẹ nó, phế vật cũng chính là phế vật, lão tử làm sao mà nặng bằng Lão Cố ông được? Ông đấy nha, mỗi ngày trốn trong xó bếp của Ban bếp núc, không biết ăn vụn bao nhiêu cái chân giò heo rừng sấy. Hiện tại đang ở bên trong địa giới của Đế Quốc, ông cũng không sợ đám người Cục HTD đến tìm phiền toái mà. Bảo ông chia cho lão tử vài cái chân giò heo rừng, ông sống chết cũng không chịu cấp cho!

Cố Tích Phong không ngừng hự hự hào hển thở dốc, có chút căm tức run giọng nói:

- Rốt cuộc thì ai mới là phế vật đây? Tiểu tử cậu cứ trực tiếp chạy đi tìm chết là tốt rồi, thế nào lại băng bó cái bụng trọng thương đổ ruột mà chạy đến tìm lão tử, kết quả một phen lại mang đến một đống phiền phức, hại chết lão tử phải dốc sức mà giúp đỡ tiểu tử cậu.

- Ông đó nha, còn có được nhàn tình dật chí dồn sức mắng chửi, không biết một phen đem đống khí lực kia dùng trên hai cái chân mà chạy đi?

Đạt Văn Tây lo lắng mắng lớn:

- Trước kia đã từng nói với ông bao nhiêu lần rồi, đừng có chơi đùa cái trò giả vờ mạnh mẽ lên mặt, cũng nên luyện tập một chút thể dục thể thao cho khỏe mạnh. Ông nhìn xem trong đám đội viên cũ kia, có kẻ nào con mẹ nó giống như ông vừa mập vừa yếu như heo vậy chứ?

Trong cánh rừng phía sau lưng hai người lại một lần nữa vang lên tiếng súng, một thân cây màu trắng ngay bên cạnh liền tróc da rơi ra một mảng lớn. Đạt Văn Tây lại tựa hồ như là không hề nhìn thấy vậy, tiếp tục phẫn nộ lớn tiếng chỉ trích không ngừng:

- Cũng là do Lão đại cùng với Lão Bạch quá mức cưng chiều ông rồi, mới khiến cho chúng ta hiện tại rơi xuống nông nỗi như thế này đây…

- Nói lời vô nghĩa…

Cố Tích Phong vừa không ngừng thở hào hển, vừa lớn tiếng phản bác, thế nhưng mà hắn còn chưa kịp nói cho trọn vẹn câu nói phía sau, liền đã bị Đạt Văn Tây từ trên lưng nhấn mạnh xuống một cái, dùng sức đẩy ngã hắn xuống, nặng nề ập thẳng mặt xuống bãi cỏ bên dưới.

Một đầu tên lửa đạn đạo mini từ trong cánh rừng phía sau đánh úp thẳng tới chỗ của hai người. Sau khi một hồi nổ mạnh xảy ra, bụi cỏ nhất thời dính đầy máu, màu sắc đẹp như ánh hoàng hôn…