Gian Khách

Quyển 1 - Chương 61: Phi đao của Hứa Nhạc

Đêm nay, sau khi tập xong toàn bộ động tác trong bóng tối, Hứa Nhạc đã cảm thấy mệt mỏi hết sức, hắn lại đi vào phòng toilet, tắm mình dưới dòng nước lạnh, tinh thần của hắn dường như đã tốt hơn rất nhiều, hắn lấy một thanh tiểu đao nhỏ sắc bén từ dưới phần gạch được đào sau tấm gương ra, bắt đầu nhìn vào gương, chăm chú cạo lông mày, từng sợi từng sợi đều được chỉnh sửa một cách tỉ mỉ, cuối cùng, hắn chút nước làm săn da hiệu Hoạt Tuyền vào giữa hai chân mày, nhìn khuôn mặt trong gương, hắn hài lòng gật đầu.

Hứa Nhạc thực ra không có thói quen tự yêu bản thân, cũng không có suy nghĩ để khuôn mặt bình thường của mình trở nên anh tuấn hơn, cho dù hắn có, cũng không thể nào làm công việc này vào lúc nửa đêm, trừ khi hắn là một kẻ thần kinh---Trong quảng cáo của kênh 23 nói loại nước làm săn da này có thể thu nhỏ lỗ chân lông, cho nên trong hai tháng này hắn vẫn luôn dùng thử. Ngắm mình trong gương một hồi lâu, nếu không dùng kính lúp nhìn, tuyệt đối không thể nhìn ra trên vùng da mịn màng này lẽ ra cũng có lông mày.

Trên khuôn mặt bình thường này, điểm nổi bật nhất chính là đôi lông mày, ngày xưa khi ở trong hầm mỏ, Phong Dư đã từng nói lông mày của hắn xuống như một con dao, quá thẳng, quá đoan chính…Việc sửa sang lại lông mày của mình không phải để cho ngũ quan của mình nhu thuận hơn, mà là để thay đổi gương mặt của mình qua việc sửa lại nó. Dù gì thân phận thực của hắn cũng không được phép bại lộ, Tây Lâm và Đông Lâm tuy cách thủ đô Tinh Quyển rất xa, nhưng chuyện trên đời ai có thể nói chính xác được điều gì? Nói không chừng lúc nào đó, sẽ có người đã từng gặp Hứa Nhạc đến đại học Lê Hoa này…

Đôi mày lúc trước của Hứa Nhạc đen như mực, hơn nữa ở giữa như liền với nhau, trông giống như một thanh khảm đao lớn sắc bén mà uy vũ, trong hai tháng này hắn không ngừng sửa chân mày của mình, chính là để cắt đoạn liền giữa đôi mày thẳng tắp này…Hiệu quả đích thực không tồi, ít nhất khuôn mặt ở trong gương kia, và bộ dạng ban đầu quả thực đã có chút khác biệt, tuy sự khác biệt ấy không được rõ lắm.

Nếu như nói đôi mày của Hứa Nhạc trước đây là một đại khảm đao, vậy thì đôi mày hiện giờ của hắn vẫn thẳng như vậy, vẫn đen bóng như vậy, nhưng đã biến thành hai thanh tiểu đao dài tới gần tóc mai.





Đêm nay hắn không ngủ, Hứa Nhạc ngồi trong bóng đêm nhìn về chiếc cửa sắt đang đóng im lìm, những chuyện liên quan đến trực giác, kỳ thực chỉ là sự phán đoán nhạy cảm từ vô số sự nhỏ nhặt mà ra, thậm chí là một sự phán đoán theo bản năng, Hứa Nhạc là người giỏi quan sát sự vật, khi xưa Phong Dư đã từng hết sức tán thưởng điểm này của hắn, cho nên hắn tin vào trực giác của mình, còn việc mấy ngày trước cửa phía Tây bỗng nhiên được mở trở lại, cửa sau trường lúc này lại tuyệt đối yên tĩnh, điều này mang ý nghĩa gì. Hắn ngửi thấy mùi vị của nguy hiểm, cũng giống như trên thảo nguyên xanh ở thành tường bao vây điện tử, dường như trong bụi cỏ đang tiềm tàng rất nhiều thú dữ, điều khiến hắn bất an là, bản thân không cách nào phát hiện được những nguy hiểm đó rốt cuộc đang ở đâu.

Ngón tay khẽ khàng vuốt ve tay nắm kim loại trong lòng bàn tay, Hứa Nhạc nheo mắt lại, biết mình chỉ cần khởi động chiếc nút ấn hoạt động này, phía đầu chiếc dụng cụ hình dạng giống máy lưu trữ số liệu này sẽ phóng ra điện lưu cực mạnh, và sau khi dùng hết điện lưu được tích trong đó, còn có thể bắn ra lưỡi dao sắc nhọn. Có một lợi khí hộ thân như vậy, tâm tình của hắn cũng bình ổn hơn rất nhiều, nhưng khi hắn nhớ đến khẩu súng lục của những kẻ hống hách ở cổng tiệm hàng đêm rút ra trên phố, lòng hắn lại không còn được yên ổn như vậy nữa.

Năm xưa hắn được Phong Dư chỉ dẫn, làm ra hai chiếc gậy kích điện, ngoài một cái tặng cho Lý Duy, gián tiếp gây ra tất cả những chuyện phát sinh sau đó, còn một chiếc nữa hắn vẫn mang theo bên người phòng thân, đã từng dùng điện để làm bất tỉnh một con trâu trâu rừng, rồi lại hôn mê cục trưởng cảnh sát, được hắn thân mật gọi là “Bả Thủ” . Khi rời khỏi Hà Tây Châu, “Bả Thủ” đã được hỏa táng theo cùng vi mạch trong chiếc lò lửa thiêu đó. Chiếc cầm trong tay lúc này, được làm lại từ một tháng trước, khoa mà hắn dự thính vẫn chưa bắt đầu lớp thực nghiệm, nhưng tìm kiếm những nguyên liệu thích hợp trong trường lại không phải là chuyện gì khó, sau khi đặt mua trên mạng một số nguyên kiện đặc thù, Hứa Nhạc làm lại thứ này một lần nữa, cuối cúng đã cho nó một cái tên là:

“Phi Đao.”

Đêm dài đằng đẵng, trong sự đợi chờ cảnh giác của Hứa Nhạc đang từng giây từng phút trôi đi. Trời cũng đã dần hửng sáng, hai bóng trăng ảm đạm trên bầu trời tinh cầu S1 cũng lần lượt biến mất ở phía chân trời, một màn sáng mờ ảo bắt đầu bao phủ trên bầu trời, không khí tràn ngập mùi vị tươi mới, trong mát, gió sớm mai thổi vi vu xung quanh khuôn viên trường Lê Hoa, khiến sương mai dần tụ lại, càng lúc càng nồng. Tuy trời đã sáng, nhưng vẫn là buổi sáng tinh mơ, mọi người trong trường vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ, tiếng côn trùng kêu suốt đêm trong bụi cỏ đã cảm thấy mệt lừ, nhao nhác ngừng giọng hát sự sống lại, bốn bề lại trở về yên tĩnh.

Hứa Nhạc cũng bắt đầu thấy buồn ngủ, cười chế giễu mình, lòng nghĩ rốt cuộc mình không có kinh nghiệm chạy trốn phong phú như Phong đại thúc, nghĩ ngợi lo xa khiến bản thân căng thẳng suốt một đêm, nếu cứ tiếp tục thức thâu đêm như vậy, chỉ sợ là không cần chính phủ Liên Bang tới bắt, bản thân cũng bị kiệt sức mệt mỏi mà chết. Hắn mở toang cửa sổ, để làn gió nhẹ bên ngoài thổi vào, sau đó chuẩn bị bật đèn, rồi về giường ngủ bù. Nhưng chính lúc ngón tay hắn sắp chạm vào công tắc, lại nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

Công tắc điện tử cổng sắt tĩnh mịch sau trường đại học Lê Hoa khẽ kêu một tiếng tách nhỏ, sau đó từ từ mở ra trong đám sương mai buổi sớm.

Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn cảnh này, tay nắm chặt “phi đao”, cánh cổng sắt từ từ mở ra dưới con mắt ngạc nhiên mù mờ không biết chuyện gì xảy ra của Hứa Nhạc, chỉ có thể nói rằng người có quyền hạn cao trong trường học, trong tình hình hắn không biết chuyện, nhập vào chỉ lệnh. Nếu lúc này hắn đang chìm trong giấc ngủ, nhất định sẽ không nghe thấy tiếng tách khẽ khàng kia, như vậy bất luận là người từ bên ngoài trường học đi vào, hắn cũng không biết. Chính lúc này, tuy rằng hắn kinh ngạc, nhưng cũng đã bớt nỗi lo trong lòng, tin rằng người khách kỳ lạ sắp tới kia chắc chắn không phải tìm hắn gây phiền phức, bởi bất luận là thời gian nào, cũng không có ai dùng cách thức quang minh chính đại như vậy để đến truy bắt, hơn nữa mở cánh cổng trường học và chuyện bắt bớ mình hình như cũng không liên quan gì đến nhau.

Nhưng nhìn cảnh này đích thực cho chút quỷ dị, trong làn sương mỏng, cánh cổng sắt từ từ mở ra, nhưng bốn bề lại không một bóng người, trông có vẻ như cảnh khủng khiếp nào đó thường thấy trong các bộ phim điện ảnh.

Một chiếc xe đen loáng nhanh chóng lại vào trong làn sương, men theo con đường ngoài trường tiến vào đại học Lê Hoa, chỉ nhìn thấy làn sương biến dạng tan ra, như vậy cũng có thể biết tốc độ của chiếc xe đó nhanh cỡ nào, nhưng dưới tốc độ như vậy, chiếc xe màu đen đó lại không hề phát ra một tiếng động nào, trông giống như một bóng ma lúc ẩn lúc hiện.

Điều nói là thấy kỳ diệu đó là, khi Hứa Nhạc nhìn thấy chiếc xe màu đen đó, hắn cảm thấy mùi vị nguy hiểm xung quanh mình đã vơi đi rất nhiều, lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến hắn bước tới bên cạnh cửa sổ, ngầm liếc nhìn theo dõi cảnh đó, không hiểu rằng chiếc xe có bề ngoài bình thường, thậm chí còn không có ký hiệu nào này, sao có thể lái một cách thông thuận tự nhiên như vậy, thậm chí---Mang lại cho người ta một cảm giác thật sinh động.

Bất chợt, Hứa Nhạc phát hiện trong màn sương mỏng của trong khuôn viên trường không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người, đó là một nữ sinh đeo kính, đang mặc một bộ áo ngủ in hoa, ôm một quyển sách, ngái ngủ bước trên con đường ở trong vườn lê. Nơi đây cách một khoảng khu chung cư, đặc biệt là gần đây vô cùng yên tĩnh, nhưng vẫn có học sinh hứng thú với cảnh đẹp vườn lê mà đến đây đọc sách sáng sớm, nhưng những học sinh đó hiếm khi đến đây sớm như vậy.

Lúc này, Hứa Nhạc không quan tâm đến nữ sinh đó tại sao lại bất chợt xuất hiện ở đây, bởi vì hắn phát hiện, người nữ sinh con mắt còn lờ đờ đó, thân ảnh trong màn sương hoàn toàn không nhìn rõ, còn chiếc xe màu đen từ ngoài trường vào dường như cũng không phát hiện ra cô, vẫn tiếp tục lái với tốc độ cao…Nếu không xảy ra điều bất ngờ nào, có lẽ chỉ sau mấy giây nữa, nữ sinh đáng thương kia sẽ bị chiếc xe đen kỳ lạ này đụng phải rồi bay văng lên bầu trời để ngắm cảnh đẹp vườn lê.

Không còn kịp để hô hoán, bởi vì người trong chiếc xe vốn không thể nào nghe thấy, hơn nữa Hứa Nhạc luôn cảm thấy đối phương cho dù nghe thấy cũng sẽ không giảm tốc độ, còn về nữ sinh đang dật dờ ngái ngủ kia, Hứa Nhạc cũng không dám vọng tưởng có thể gọi tỉnh cô dậy, cho nên hắn trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ, dùng tốc độ nhanh nhất có thể phóng về hướng cô nữ sinh, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn lúc chạy đua với trâu rừng năm đó, trực tiếp đẩy ngã cô nữ sinh vào thảm cỏ bên cạnh con đường!

Chính trong lúc hai người ngã trên đất, chiếc xe như một bóng ma vụt lướt ra người bọn họ, không hề giảm tốc, không hề dừng xe, thậm chí không có ai chú ý đoạn vừa xảy ra ở đây, chỉ cuốn theo mấy chiếc lá xanh trên đất, biến mất trong vườn trường đầy sương.

Chính lúc mà Hứa Nhạc lao tới, hắn bỗng cảm thấy có nhiều ánh mắt đang nhìn theo mình, nhưng cảnh xảy ra tiếp sau đó, những ánh mắt ấy đồng thời cũng biến mất. Chỉ là lúc này, tâm trạng của thiếu niên có chút tức giận, tức giận vì chiếc xe không quan tâm đến sống chết của con người, cho nên cũng không hề có cảm giác khác lạ nào, hắn giận dữ trừng mắt nhìn theo bóng của chiếc xe màu đen ấy, thấp giọng mắng vài câu.





Trương Tiểu Mạnh nén đau đớn trên đầu gối, giãy dụa thoát ra từ trong lòng của thiếu niên rồi đứng dậy, khóe mắt liếc nhìn theo hướng chiếc xe màu đen đó biến mất, trong lòng dâng tràn một sự thất vọng và phẫn hận khôn tả, ngài nghị sĩ sắp xếp mình trở về đại học Lê Hoa, mục đích chính là tiếp xúc với người đó, để có được tình báo người đó sáng sớm này sẽ đi vào từ cửa sau trường học, người của S2 đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu nỗ lực? Cô cũng hiểu rằng, cách ngẫu nhiên đụng phải chiếc xe đó quả thực quá mạo hiểm, nhưng cô cũng chỉ là bất đắc dĩ…Mắt nhìn việc đang tiến triển theo đúng kế hoạch, kết quả lại bị một sự cố bất ngờ phá vỡ!

Nhưng khi cô quay đầu nhìn cái sự cố bất ngờ ấy, lại bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt như đã từng quen biết, đặc biệt là sự chân thành quan tâm lộ ra trên khuôn mặt và sự thành khẩn trong ánh mắt, khiến cô thoáng cái đã nhận ra đối phương là ai…Người đã chia túi bánh tiểu cấu cho mình. Trương Tiểu Manh kinh ngạc nhìn Hứa Nhạc, cảm giác ánh mắt của đối phương giống như hai thanh phi đao cắm chặt vào con mắt của mình, thoáng chốc thấy mình có chút luống cuống, quên đi mất nhiệm vụ quan trọng nhất của mình.

Hứa Nhạc lúc này cũng ngây người ra, hắn phát hiện cô gái ở trong lòng mình đeo một cặp kính viền đen, chính là nha đầu thuần khiết mình đã gặp trên xe buýt, và nhìn thấy lúc khai trường, cảm giác bàn tay tiếp xúc phải thứ gì mềm mềm, ngay sau đó hắn phát hiện mình vẫn đang ôm chặt eo của đối phương, một hơi thở mùa xuân ập đến, hắn ngay lập tức biến thánh một tảng đá cứng đờ ở quê nhà Đông Lâm.

Khi đôi nam nữ trẻ tuổi này biến thành pho tượng, chiếc xe màu đen đã xuyên qua màn sương mỏng, một người trẻ tuổi chừng mười bảy, mười tám tuổi ngồi ghế sau xe mở to đôi mắt đang mang chút mệt mỏi của mình, vô thức quay đầu lại nhìn một cái.

Người bên cạnh có bộ dạng của quản gia kính cẩn nói:

- Xin thiếu gia yên tâm, tuy trong nhà vẫn không thể phái người, nhưng cục đặc cần đã chủ động phái đến mười hai đặc công, chắc chắn có thể bảm đảm sự an toàn của cậu khi học ở đây.

- Cận thúc, xin cứ gọi tên của ta, Thai Chi Nguyên.

Người trẻ tuổi chân thành nói. Hắn bỗng cười khổ một tiếng,

- Ta luôn cảm thấy vừa rồi có ai đó đang trừng mắt nhìn ta, nhìn một cách dữ dằn, giống như hai lưỡi phi đao vậy, xem ra nhà chúng ta ở Liên Bang quả thực gây cho người khác chán ghét.