Khi nãy Bảo Long Đào cũng không thấy được chuyện đã xảy ra dưới gốc cây canh. Nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho hắn trong việc chặn đường gã thiếu niên đang dùng mũ che mặt này. Lúc này hắn cũng có chút cảnh giác, tiến về phía trước hai bước, hắn cúi thấp đầu, khẽ hạ giọng nói thầm vào tai Hứa Nhạc:
- Có lẽ ta không nên hỏi ngươi, ta nên đến hỏi Lý Duy thì hơn.
Một quan chức của Liên Bang nếu muốn đối phó với thế lực trong bóng tối tại một ngã tư đường, cũng giống như một kẻ quản lý vườn thú đối phó với mấy con dã thú không nghe lời vậy. Bất luận là dùng roi da hay là thịt tươi, luôn luôn có vô số thủ đoạn có thể lợi dụng. Bảo Long Đào tự nhiên nói ra tên tuổi của Lý Duy, tự nhiên chính là đang muốn uy hiếp Hứa Nhạc, ý muốn nói, mặc dù bản thân hắn không tự mình ra tay, nhưng Hứa Nhạc cũng đừng mong có thể che dấu thân phận của mình.
Chỉ là Hứa Nhạc cũng không hề lo lắng đến chuyện này. Hắn tin rằng, mấy tên cô nhi bên phía Lý Duy tự nhiên là có biện pháp để tự mình sinh tồn. Hắn khẽ xoay người tránh sự thân thiết giả tạo của Bảo Phó cục trưởng, khẽ cúi đầu, có chút khiêm tốn bước nhanh vào bóng đêm.
Bảo Long Đào nới lỏng cây gậy cảnh sát trong tay ra, nói với theo bóng dáng gã thiếu niên kia:
- Có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
o0o
Rất nhanh sau đó, hai người đã gặp lại nhau, nhanh đến mức có chút kinh tâm động phách, nhanh đến mức khiến cho người ta cảm thấy có chút hoang đường.
Ngay tại bên hông của công viên màu xanh của tiểu khu, trong một góc tối. Hứa Nhạc có chút giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời lúc này đã hơi híp lại một chút, có chút không tin nổi nhìn vào gã trung niên đang tiêu sái đứng dựa trên tường, dáng vẻ y như là đang biểu hiện mình có khả năng điều khiển hết mọi thức, Phó cục trưởng Cục 2 Cục cảnh sát Bảo Long Đào. Hứa Nhạc giật mình ở chỗ, người này làm thế nào có thể theo sau mình đi đến một địa phương hẻo lánh như vậy, hơn nữa chính mình cũng không phát hiện ra.
- Ta nói rồi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại... Hơn nữa, khiến ta rất hài lòng chính là, nơi chúng ta gặp nhau này, cũng không hề có thiết bị quan sát nào, cũng không hề có người qua đường, không ai làm phiền đến cuộc trao đổi của chúng ta.
Bảo phó cục trưởng, thân mặc một bộ cảnh phục màu đen, từ trong bóng đêm bước ra. Vẻ mặt tươi cười của hắn tràn ngập vẻ âm trầm cùng với đắc ý. Cây gậy cảnh sát bên hông hắn đã rút ra, đầu mũi nhọn của cây gậy kim loại hình thoi đặc chế đang phát ra một tia lam điện lóng lánh, khiến người khác nhìn qua phải sợ hãi. Tia điện màu lam kia tuy rằng cực kỳ mỏng manh, nhưng uy lực vô cùng a.
Không để cho Hứa Nhạc bất cứ cơ hội chạy trốn nào, cũng không có để cho Hứa Nhạc cơ hội để từ chối. Theo thói quen, Bảo Long Đào vốn dự định dùng điện chích cho gã thiếu niên cứng đầu này ngất đi, sau đó dùng sự thống khổ cùng cực, khiến cho tâm trí đối phương phải mềm yếu đi, buộc đối phương phải khai ra vì sao biết được tin tức nội bộ của Cục Cảnh Sát, hơn nữa phải cung khai ra danh tính của người giấu mặt phía sau, đang lợi dụng sự mâu thuẫn trong thượng tầng cao cấp ở Hà Tây Châu kia.
Mắt thấy tia lam điện trên cây gậy cảnh sát đã sắp đánh xuống lưng Hứa Nhạc, bỗng nhiên Bảo Phó Cục Trưởng lại cảm giác được một trận thống khổ đột nhiên ập tới!
Một dòng điện lưu cực mạnh trong nháy mắt chụp xuống toàn thân hắn, khiến cho cả người hắn phải run rẩy. Cảm giác thống khổ không thể chịu nổi, thân thể hắn run rất liên hồi, tựa như là bệnh động kinh đang phát tác vậy, cả người ngã lăn ra mặt đất, trên miệng cũng bắt đầu sùi bọt mép.
Trong không khí mơ hồ để lại một ít mùi cháy khét của hồ quang. Trên tường phía sau lưng Bảo Long Đào còn có một ít dấu vết cháy xém của dòng điện vừa xẹt qua!
Xác nhận Bảo Long Đào đã không còn năng lực phảng kháng, Hứa Nhạc cẩn thận cầm cây gậy kích điện trong tay, nhét lại vào trong túi mình.
Cây gậy kích điện của hắn mặc dù chỉ to cỡ ngón tay cái, nhưng dòng điện lưu mà nó phóng thích ra mạnh hơn so với cây gậy mà hắn giao cho Lý Duy lúc náy rất nhiều, thậm chí còn mạnh hơn dòng điện trong cây gậy cảnh sát nằm trong tay Bảo Long Đào nữa.
Bảo Long Đào cố tình để cho hắn rời đi, sau đó âm thầm theo dõi, muốn trong một góc tối tiến hành cực hình bức cung hắn, nhưng Bảo Long Đào nói thế nào cũng không tin nổi, gã thanh niên nhìn qua gầy yếu thế này, lại có thể dễ dàng đánh bại mình.
Hứa Nhạc bước tới bên cạnh Bảo Long Đào, ngồi xổm xuống, dò xét tình hình đối phương một chút, lấy ra một vật giống như là một phiến kim loại đặt bên tai, hạ giọng nói:
- Giám sát Điều tra viên mã số 78 hồi báo, tình huống có biến, có cần giết người diệt khẩu?
Hứa Nhạc ngồi xổm xuống bên cạnh thân thể đang hôn mê của Bảo Long Đào, tựa hồ đang đợi mệnh lệnh từ ai đó. Một lúc sau, hắn nhận được mệnh lệnh xác nhận, không hề để ý đến Bảo phó cục trưởng đang nằm bên cạnh nữa, đứng dậy sửa sang lại y phục, kéo mũ sập xuống che kín khuôn mặt của mình, biến mất vào trong bóng tối bên cạnh cái công viên nhỏ.
Nơi hắn ở, tự nhiên không phải là cái công viên nhỏ này.
o0o
Một lúc lâu sau, Bảo phó cục trưởng đang nằm dưới chân tường mới chậm rãi mở mắt ra, xác nhận gã thiếu niên thần bí kia đã hoàn toàn biến mất, lúc này hắn mới dám giãy dụa ngồi dậy, đưa tay áo lau đi bọt mép trên miệng, sắc mặt âm trầm bất định nhìn về phía hướng gã thiếu niên biến mất.
Cảm giác đau đớn trong cơ thể cùng với choáng váng tâm trí vẫn còn chưa giảm bớt, nhưng cũng không có che dấu được sự khiếp sợ trong lòng Bảo Phó cục trưởng. Sau khi bị cây gậy chích điện kia đánh ngã, hắn cũng không có hoàn toàn hôn mê, lúc gã thiếu niên kia gọi điện xin chỉ thị, hắn hoàn toàn nghe rõ. Mấy từ 'Giám sát Điều tra viên' cùng với 'giết người diệt khẩu' càng khiến hắn kinh hãi, lại càng không dám mở mắt ra nhìn.
Giám Sát Điều tra viên? Từ khi nào có cái chức vụ này? Đài truyền hình Liên Bang trực thuộc sự quản lý của Ủy Ban cùng với Tổng Thống đồng thời khống chế. Trong ánh mắt Bảo Long Đào hiện ra một tia sợ hãi cùng với kiêng kỵ. Có lẽ nào người ở phía sau âm thầm xúi giục đám cô nhi gây chuyện trên đường phố chính là Đặc cảnh do Tinh Quyển Thủ Đô phái tới? Nhất là cây gậy chích điện mà khi nãy Hứa Nhạc lặng yên không một tiếng động phóng tới, lại càng làm tăng lòng tin của Bảo Long Đào vào suy đoán của mình.
Chỉ ngắn cỡ ngón tay cái, lại có thể phóng thích ra tia điện trong phạm vi hơn năm mươi cm. Loại vũ khí tinh xảo mà cường đại như thế, tuyệt đối không phải là thứ mà những bang phái trong dân gian có thể chế tạo ra. Bảo Long Đào từng nghe nói qua trong quân đội cũng có những trang bị như vậy, nhưng đó lại là vũ khí chuyên dùng của Đặc Cảnh.
Gã thiếu niên kia đến tột cùng là người của Ủy ban Quản lý hay là người của Tổng Thống đây? Nhưng mà, bất luận là người của ai, đều là những người mà mình không thể đụng tới a. Bảo Long Đào sợ hãi vịn vào vách tường mà lết đi, hắn biết mình hôm nay đã đụng phải ổ kiến lửa, chuyện này từ nay cũng không thể tìm hiểu tiếp nữa.
o0o
Nước ấm không ngừng chảy ra từ vòi nước. Những phúc lợi nhỏ nhặt này của Liên Bang từ trước đến giờ cũng không tồi a. Hơi nước bốc lên lan tràn khắp nơi, làm cho buồng vệ sinh đều tràn ngập một loại hương vị huyền ảo. Hứa Nhạc đứng trước tấm gương trong phòng tắm, nhìn khuôn mặt trong tấm gương đang dần dần bị hơi nước làm cho mơ hồ. Hắn kinh ngạc lặng yên đứng đó một lúc khá lâu, mới nặng nề thở ra một hơi.
Từ trong lỗ tay lấy ra một vật bằng kim loại, lại từ đầu lưỡi nhả ra một vật kim loại khác, chuyên dùng để thay đổi thanh âm. Hứa Nhạc đem hai thứ đó quăng lên trên lavabo, phát ra hai tiếng vang thâm thúy. Nhìn qua đó là hai vật giống như là hai cái nút kim loại vậy.
Hứa Nhạc cúi đầu, hả họng thở to, tựa hồ như muốn đem những sợ hãi từ trong nội tâm phun ra hết vậy. Dựa vào hai cái nút bằng kim loại nhỏ này mà hắn đã qua mặt được kẻ khiến cho vô số cô nhi kinh hãi, Bảo Long Đào. Thế nhưng trong lòng hắn cũng không hề có cảm giác chiến thắng. Nếu không phải bởi vì lo lắng Bảo Long Đào sẽ ra tay đối phó Lý Duy, hắn cũng tuyệt đối không làm loại chuyện này.
Hắn chẳng phải là Đặc cảnh gì cả, càng không hề có chút xíu quan hệ gì với các đại nhân vật ở Tinh Quyển Thủ Đô xa xôi kia. Hắn chỉ là một người bình thường có chút thiên phú đối với phương diện máy móc mà thôi, chỉ là một thiếu niên bình thường.
Bảo Long Đào cứ nghĩ rằng sau lưng của hắn nhất định có một thế lực nào đó. Chỉ có mình Hứa Nhạc là rõ ràng, sau lưng của hắn chỉ có cái tên chết tiệt kia. Nếu không phải là do tên chết tiệt kia đến khóc lóc van cầu mình, mình như thế nào lại lôi kéo đám cô nhi cùng với bản thân mình lâm vào cục diện hoang đường như vậy chứ.
Không biết Bảo Long Đào có tiếp tục điều tra chuyện này nữa hay không, trong lòng Hứa Nhạc có chút lo lắng.
Hứa Nhạc dùng nước ấm ra sức tẩy rửa khuôn mặt mình, mãi đến khi khuôn mặt non nớt có chút ửng đỏ lên, hắn mới dừng lại. Căm tức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình bên trong tấm gương, hạ giọng mắng:
- Phong Dư, tên khốn kiếp nhà ngươi rốt cuộc là ai đây?