Gian Khách

Quyển 1 - Chương 45: Bi kịch của Thượng Tuyết Lâm

Bóng hình Hứa Nhạc biến mất sau chỗ rẽ, mấy sĩ quan trường quân đội Tây Lâm vẫn nhìn theo hắn mất dạng, thu lại ánh mắt, nét mặt không có gì thay đổi, nhưng có lẽ trong lòng ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Lúc này họ đã biết, tiểu thư dường như rất ỷ lại vào thiếu niên này, họ thân là quân nhân Tây Lâm, tự nhiên không thể tiếp tục chủ động đi thách thức, hơn nữa xem ra người trẻ tuổi tên Hứa Nhạc này cũng không phải là kẻ thù dai nhớ lâu, nhưng không biết tại sao, trong lòng họ luôn thấy căng thẳng, xen lẫn chút không cam lòng.

Viên sĩ quan Vương Mãnh bóp chiếc trán vẫn còn nhức nhối của hắn, cúi đầu mắng vài câu gì đó, trong đám người bọn họ bị Hứa Nhạc đánh ngã năm người, quả thực là một cảnh khó chịu nhất trong chuyến đi của họ. Chu Cẩn thở dài, chống tay bên cửa sổ, nói với mấy đồng học của mình: “Không có gì đáng oán trách cả, đánh không lại thì là đánh không lại thôi, ghi hận trong lòng cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Phải, dù gì chúng ta cũng là quân nhân chức nghiệp, không phải là chuyên môn nghiên cứu kỹ kích (kỹ thuật công kích).” Nữ sĩ quan nhẹ nhàng giải tỏa cho mọi người, lời nói này cũng đúng, học viện quân sự ngày nay tuy vẫn rất coi trọng việc rèn luyện kỹ thuật chiến đấu trong quân đội, nhưng cái thực sự quyết định đến tố chất tốt kém của quân nhân, vẫn là suy xét đến tố chất tổng hợp, ví dụ như các phương tiện giao thông, thậm chí các kỹ năng điều khiển tàu phi hành, sử dụng các loại vũ khí làm chủ, liên quan đến vũ lực cá nhân, cho dù mạnh đến cùng cực thì sao?

“Đừng quên rằng, hắn chỉ là một tên lính giải ngũ.” Chu Cẩn khẽ xoay người, nhìn đám bạn học coi mình là thủ lĩnh, không nén được thở dài, lắc đầu nói: “Không chỉ các ngươi, mà còn có cả ta, phàm là học viên đi ra từ Tây Lâm, đôi mắt đều quen thói mọc trên đỉnh đầu, ngay cả ba học viện quân sự lớn ở Thượng Lâm cũng không coi ra gì, nhưng ai ngờ được, chúng ta nhiều người như vậy, lại bị một tên lính giải ngũ đánh ngã…”

“Đúng là bi kịch.” Chu Cẩn cong khóe môi lên, nói một cách đầy châm biếm bản thân.

Góc rẽ ở hành lang đã trở lại yên lặng, nữ sĩ quan trong lòng cũng cảm thấy bất lực, vô thức đá giày vào tường, bỗng Vương Mãnh buông tay trên trán xuống, trầm giọng nói: “Tên tiểu tử đó trong thì thật thà, nhưng lại ra tay rất độc, ta không tin hắn thật tâm đối xử tốt với tiểu thư.”

“Đừng tìm lý do.” Chu Cẩn trợn mắt nhìn hắn, “Bản thân muốn báo thù thì là báo thù.”

“Ta chính là muốn như vậy.” Vương Mãnh tức tối nói: “Ta vẫn không tin, ta lại không đánh lại một thằng nhóc! Không được, ngày mai là đến Thượng Lâm rồi, tối nay ta sẽ tìm hắn, ngươi yên tâm, lần này thuần túy chỉ là đọ sức thôi.”

“Đừng làm bừa.” Chu Cẩn sắc mặt tối sầm lại, trách móc: “Lần trước trong phòng có thể động thủ, là vì thuyền trưởng đại nhân ngầm đồng ý, hiện tại tình hình này ngươi còn đọ sức cái gì? Đừng làm bừa trên tàu, xảy ra chuyện gì mà bị trừ điểm, ta sẽ không lo cho ngươi đâu.”

“Vậy chuyện này cứ thế mà chấm dứt sao? Đầu của ta bị đập như bao cát, ngươi bị đánh đến mặt mũi đầy máu, Hải Lâm cũng đang phải đeo băng… Ta không cam tâm.”

“Không cam tâm cũng phải cam tâm.” Giọng nói Chu Cẩn khàn đi, hắn vô thức sờ vào cổ họng của mình, nghĩ đến cánh tay cứng như thép hôm đó đập vào cổ họng mình, trong lòng chợt lạnh toát, “Bản thân luyện tập cho tốt đi, đừng tự đi chuốc nhục vào thân, ngày nào ngươi có tự tin rồi, hãy đi tìm hắn. Yên tâm ta nghĩ tương lai cơ hội gặp hắn còn rất nhiều.”

Vương Mãnh hỏi: “Nghe nói tên tiểu tử đó là người Thượng Lâm, bộ quốc phòng sắp xếp ổn thỏa cho hắn rồi, sau này ta đi đâu tìm hắn chứ?”

“Ta không cho rằng như vậy, quân khu hiện tại đang cần nhân tài, một người không nổi bật nhưng lại có thực lực như hắn, quân khu sẽ không bỏ qua đâu.”





Phán đoán của Chu Cẩn không sai, tuy thuyền trưởng béo đã nói với thư ký, Hứa Nhạc không phải là kẻ thiên tài mà hắn muốn tìm, nhưng năng lực tấn công mà Hứa Nhạc biểu hiện, khiến thuyền trưởng vẫn có lời mời hắn. Trong tình cảnh gặp riêng, thư ký đã đưa ba bản văn kiện cho Hứa Nhạc xem, một là giấy nhập học đặc biệt vào trường quân đội Tây Lâm, một bản nữa là giấy tuyển binh lần hai không thông qua bộ quốc phòng, bản cuối là giấy ứng tuyển vào một công ty nào đó ở thủ đô Tinh Quyển.

Hứa Nhạc có đôi chút nghi hoặc, giở ba tờ giấy đó xem một lượt, mới biết thuyền trưởng có ý gì. Bất luận là trường quân đội Tây Lâm hay là tuyển binh lần hai, đối với một tên lính mới giải ngũ mà nói, tuyệt đối có thể tính là một miếng ngon từ trên trời rơi xuống. Còn đãi ngộ của công ty đó ở thủ đô Tinh Quyển cũng cực kỳ nồng hậu, công ty chuyên kinh doanh về chế động lực tàu vũ trụ, có thể là thù lao và điều kiện ăn ở tốt cho Hứa Nhạc.

“Suy nghĩ một lát.” Thư ký vui vẻ nhìn Hứa Nhạc, giống như tiểu thư, hắn cũng nhìn ra sự thành thực trong bản tính tên tiểu tử này, rất hi vọng đối phương có thể gia nhập vào bên của mình, tuy nói thực lực ngày hôm nay rất bình thường, tài năng về mặt cơ tu cũng cần xác định lại, nhưng một tảng đá có tiềm chất như vậy, rất dễ lấy được sự quan tâm chú ý của người khác.

Hứa Nhạc xem kỹ càng một lượt, trong lòng không khỏi than thở tiếc nuối, nếu thay bằng hắn của ngày trước, bất luận là điều kiện nào hắn cũng đều vui vẻ chấp nhận, bởi vì có thể rời khỏi Đông Lâm, hơn nữa làm được việc mà hắn thích. Ban đầu khí hắn tham gia thi sĩ quan của bộ quốc phòng, cũng chẳng phải là vì cái này sao? Nhưng hắn của ngày hôm nay lại không thể không từ chối, bởi vì hắn… Là một đào phạm, một đào phạm đã lừa gạt cả liên bang, hắn không muốn có quá nhiều quan hệ với phía chính phủ.

Ông chủ của mình đã từng nói, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, câu nói này chỉ được tin ba lần. Hứa Nhạc không muốn dễ dàng mất đi ba cơ hội này, hơn nữa đối với Tây Lâm, hay nói là quân khu bốn… Trong lòng Hứa Nhạc ý nghĩ đối chọi vẫn vô cùng lớn, cái chết của ông chủ không thể không có liên quan đến quân khu bốn, tuy nói chắc chắn là mệnh lệnh của liên bang, quân khu bốn chỉ là kẻ chấp hành, nhưng Hứa Nhạc vẫn không thế nào ở cùng những người này, nếu không phải vì nguyên nhân có Dưa Hấu Nhỏ, có lẽ hắn cũng không mong muốn nói chuyện với những người này.

“Xin lỗi, ta không có ý nghĩ trở lại quân đội, hơn nữa bộ quốc phòng hình như đã sắp xếp đơn vị cho ta rồi.” Hứa Nhạc lắc đầu tỏ ý áy náy, hắn có thể nhìn ra, vị thư ký trước mặt này đích thực là đang suy nghĩ cho mình.

Thư ký lắc đầu tỏ ý tiếc nuối, có điều hắn không phải quá thất vọng, dù gì mình đã gắng hết sức, hơn nữa cũng có ý báo đáp đối phương thay cho tiểu thư, chỉ là đối phương vì nguyên nhân nào đó mà mình không biết, nên không muốn tiếp nhận mà thôi.





Chuyến đi vũ trụ yên lặng từ từ kết thúc, một tiếng ầm vang nặng nề vang lên trong phi thuyền hiệu Cổ Chung, động lực vô cùng lớn đang giúp tàu vũ trụ khổng lồ điều chỉnh tư thế và phương hướng. Hứa Nhạc đã thu dọn xong hành lý, khoác lên hai vai mình, hắn nhìn ra tinh cầu màu lam nhạt bên ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên tia phấn kích.

Tinh cầu đó quả thực rất đẹp, nước biển xanh mát, màu đất nâu nhạt, mây trắng bồn bềnh phía trên. Bên ngoài cửa sổ, hai phi thuyền nhỏ màu lam sậm đang di động thoát ly khỏi tàu mẹ hiệu Cổ Chung, bay thẳng vào tầng mây trắng, đây quả là một cảnh đẹp rung động lòng người.

Nơi đây chính là thủ đô Tinh Quyển, còn được gọi là chủ tinh hành chính của đại khu Thượng Lâm, trong tâm của cả văn minh liên bang, tòa văn phòng làm việc của tổng thống màu trắng, tòa nghị sự ban quản lý màu xám, còn có cục hiến chương trong truyền thuyết, những nơi tượng trưng cho quyền lực có thể thao túng cả liên bang này, toàn bộ đều đặt trên tinh cầu mỹ lệ này.

Hứa Nhạc nghe lời nhắc của âm thanh điện tử phát ra, cố gắng kiềm chế sự hưng phấn, đi vào khoang thoát ly. Sau khi từ chối đề nghị tối qua của thư ký tiên sinh, hắn đã không còn nhìn thấy người Tây Lâm nào, ngay cả Dưa Hấu Nhỏ cũng không thấy, tuy có chút tiếc nuối, nhưng hắn rất rõ, với thân phận đào phạm hàng đầu liên bang của mình, chỉ có thể giữ khoảng cách với một người thân thế cao quý như Dưa Hấu Nhỏ.





Phi thuyền tiếp nối giữa không phận và mặt đất bắt đầu giang rộng hai cánh hợp kim ở độ cao tám nghìn mét, biến thành một chú chim trong bầu trời xanh mây trắng, duy trì sự ổn định tuyệt đối, bay xuống bề mặt tinh cầu. Phi thuyền càng lúc càng thấp, cuối cùng đã vụt qua ranh giới tiến vào tầng mây trắng chân thực bao phủ dày đặc.

Hứa Nhạc có chứng sợ bay, khi đã xem đủ phong cảnh và các ion hệt như ngọn lửa bên ngoài cửa sổ, hắn nhắm chặt mắt lại, chờ đợi giây phút đáp đất. Thời gian chờ đợi dường như dài hơn, dài đến mức hắn sắp ngủ thiếp đi, chỉ khi cảm thấy hơi chấn động, hắn mới mở mắt ra, cùng các hành khách khác bên cạnh mình thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn đường băng cùng tháp chỉ huy điện tử hai màu đen trắng xen kẽ nhau bên ngoài cửa sổ, hé một nụ cười trên khóe môi.

Bước ra khoang cửa, một cơn gió lạnh táp vào người, Hứa Nhạc nhìn mặt đất trước mặt và các công trình kiến trúc phía xa, cả người cứng lại, thiếu chút nữa không động đậy nổi chân… Thứ lạnh lẽo mềm mại màu trắng này, chẳng lẽ là tuyết trong truyền thuyết?

Các hành khách sau lưng hắn giục giã đi xuống cầu thang, càng đi càng thấy cứng người, nhìn như có vẻ đang luyện công trong hầm mỏ vậy. Thời tiết của Thượng Lâm quá lạnh, hắn bị đông cứng đến chỉ muốn giậm chân xuống đất, nhưng lại không muốn tạo ra sự chú ý của mọi người ở sân bay. Kỳ thực hắn muốn không thu hút chú ý của mọi người cũng không được, trong khu vực này, tất cả mọi người đều mặc những chiếc áo ấm dày, còn mang găng tay và mũ, chỉ có mình hắn vẫn mặc chiếc áo đơn lúc đầu, khoác lên một túi lớn cũ kỹ trên hai vai, nhìn thấy trông thật đáng thương.

Hứa Nhạc thổi phù phù vào đôi tay ửng hồng, cả người đã bị đông đến tê dại, khi hắn rời Đông Lâm, Đông Lâm cũng là mùa đông, chỉ là bốn mùa của Đông Lâm vốn không có quá nhiều khác biệt, mấy nghìn năm nay đều không có tuyết rơi, hắn đâu có thể ngờ được, mùa đông của thủ đô Tinh Quyển... lại lạnh như vậy!

Một bông tuyết phiêu du bay xuống, đáp trên mặt hắn, khiến hắn run lập cập, trong lòng thầm nghĩ mình đã đến thủ đô, lẽ nào lại phạm một sai lầm lớn? Đây là lần đầu tiên trong đời Hứa Nhạc nhìn thấy tuyết, nhưng lại không cách nào cảm thấy được sự băng thanh ngọc khiết của nó, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo, tất cả là vì sự chuẩn bị của bản thân không đủ, quả thực là một bi kịch.