Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Chương 5: C5 Thẩm vấn

Lúc Biệt Lý bị đưa vào phòng thẩm vấn vẫn còn bối rối, đây cũng không phải là dáng vẻ điều tra!

“Đêm qua cô đến số 24 sát vách lúc mấy giờ?”

Biệt Lý nuốt nước bọt một cái: “Không biết nữa, tôi bị đánh thức sau đó bỏ chạy ngay không cầm theo bất kỳ thứ gì, hôm nay sau hừng đông mới quay về nhà, thật đó chú cảnh sát ơi, không phải, anh cảnh sát, anh phải tin tưởng tôi, tôi không biết gì hết.”

Sắc mặt Biệt Lý tái nhợt, cảm thấy lời nói thật của mình còn hoang đường hơn so với kiếm cớ.

Quả nhiên anh cảnh sát không tin, nghiêm túc nhìn Biệt Lý hi vọng cô có thể tỉnh táo một chút, nhanh chóng nhận thức được sai lầm của mình, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

Suýt chút nữa là Biệt Lý bật khóc, bạn nói tôi có trêu chọc ai đâu?

“Thật mà, lúc đó chỉ có nhà đó sáng đèn nên tôi chạy qua, cửa không đóng, đèn cũng không tắt, tôi gọi mãi mà không có ai để ý tới tôi.”

“Rồi cô vào đó?”

Biệt Lý gật mạnh đầu: “Đúng vậy, tôi nghi ngờ có quỷ đuổi theo tôi.”

Biểu cảm của cảnh sát một lời khó nói hết, hơn phân nửa là giễu cợt.

Biệt Lý đành phải im miệng không nói ra lý luận đông người thì nhiều dương khí: “Tôi đi vào vẫn luôn miệng gọi người nhưng mà không có ai lên tiếng, tôi cũng không dám đi vào trong, chỉ trốn ở vách ngăn chứ không đi đến nơi khác, thật đó, lúc ấy tôi còn không mang giày, sau hừng đông mới trở về.”

“Không phải cô nói nhà kia có quỷ quấy phá sao? Sao còn dám về?”

Biệt Lý likếm môi một cái: “Nói thật là tôi không dám nhưng mà tất cả quần áo của tôi đều ở trong đó, tôi chuẩn bị tìm bảo vệ báo nguy, sau đó đụng phải… Bạn trai tôi, anh ấy cùng tôi về.”

“Bạn trai?” Cảnh sát vỗ bàn một cái: “Vậy sao anh ta nói là bạn bè bình thường?”

Biệt Lý likếm môi: “Anh ấy thẹn thùng.”

Đêm qua camera ghi hình không biết xảy ra chuyện gì, sau khi bình thường lại đã là sáng hôm nay, lúc hơn chín giờ thật sự có thể nhìn thấy Biệt Lý đi chân trần hoảng sợ chạy ra ngoài, sau đó gặp người đàn ông kia mới quay về nhà.

Nhưng những thứ này cũng không thể chứng minh cô không liên quan tới người chết.

“Đêm qua cô ra khỏi nhà lúc mấy giờ?”

Biệt Lý khóc nức nở nói: “Tôi thật sự không biết mà, tôi cảm thấy như trôi qua cả một năm trời, rất đáng sợ.”

Lúc này có người đi vào không biết nói cái gì, cảnh sát kia hỏi cô thêm mấy vấn đề, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy ý này. Biệt Lý nơm nớp lo sợ như giẫm lên lớp băng mỏng, sợ sơ ý sẽ trở thành tội phạm giết người.

“Thật sự có quỷ, trong điện thoại di động của tôi có một nhóm Wechat, đêm qua nhóm kia mới thêm tôi vào, thậm chí thoát ra cũng không được.”

Vẻ mặt Biệt Lý buồn rười rượi nói rất nhiều.

Nữ cảnh sát lấy điện thoại từ túi áo khoác của cô, Biệt Lý chỉ cho cô ấy xem: “Là cái này, nhóm này này! Người bên trong đều gọi là Diêm Vương Hắc Vô Thường Mạnh Bà Phán Quan, cô thấy không? Còn đổi tên tôi thành Giám đốc phòng làm việc nhân giới! Tôi thật là…”

Cô vừa dứt lời, ngón tay nữ cảnh sát bấm một cái, thoát nhóm thành công.


Hai người trong phòng nhìn Biệt Lý như nhìn thiểu năng.

Biệt Lý như người bị thiểu năng nhìn điện thoại di động của mình.

Giải thích cái này như thế nào! Giải thích cái này như thế nào!

Biệt Lý liếkm môi một cái: “Có thể là lúc tôi bấm điện thoại bị kẹt khi đặt hàng…”

Trong thoáng chốc bầu không khí lại lúng túng.

Dấu vết nhận dạng đã chứng minh lời Biệt Lý nói là đúng, cửa lớn, sân và cửa chính, không hề đi vào phòng khách, nhưng mà đây chỉ là mặt ngoài, không ai biết có phải là làm giả hiện trường hay không.

Thế là Biệt Lý ở trong cục cảnh sát cả một ngày trời…

Lúc đi ra cô hoảng hốt muốn hát một bài nước mắt sau song sắt, Cửa sắt, cửa sổ sắt, xích sắt/Hãy tựa vào cửa sổ sắt và nhìn ra ngoài/Cuộc sống ngoài kia thật đẹp/Khi nào tôi sẽ trở về nhà của mình…

Văn Khúc ở bên ngoài đón cô, vừa nhìn thấy người, đầu tiên anh cười như gió xuân hoa đào nở rộ giữa không trung, Biệt Lý lập tức đi ra khỏi song sắt.

Văn Khúc đưa tay dẫn Biệt Lý ra ngoài, người cảnh sát tiễn cô khách khí nói: “Gần đây tốt nhất cô đừng ra ngoài, có tình huống gì sẽ liên hệ với cô.”

Biệt Lý phối hợp gật đầu.

Cô không nhịn được muốn nhấn mạnh một lần nữa, cô thật sự gặp quỷ.

Biệt Lý vuốt dạ dày trống rỗng: “Đi, đi ăn cơm.”

Coi như xả xui.

Hai bát mì thịt bò chọn thêm một chút đồ ăn, tiêu hết hai mươi tám tệ no căng cả bụng, Biệt Lý nhận được điện thoại của quản lý.

“Cô không cần phải đến nữa, bỏ bê công việc nên giảm một nửa tiền lương, tiền lương được gửi vào thẻ của cô. Với thái độ như cô thì người ta sẽ chẳng thanh toán lương cho cô đâu, chỉ có tôi mới trả một nửa đấy…”

Biệt Lý vừa trợn trắng mắt vừa tra số dư tài khoản! Tức quá vì số dư thẻ ngân hàng chỉ còn 800.

Mì thịt bò dường như đè nặng lên trái tim làm cô nghẹn ngào.

Văn Khúc nhìn sắc mặt của cô một chút, còn khó coi hơn lúc mới ra khỏi cục cảnh sát: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Biệt Lý ôm ngực vẻ mặt tuyệt vọng: “Tôi sắp chết.”

Văn Khúc nhìn kỹ một chút rồi trấn an cô: “Không nhanh như vậy, ước chừng phải còn ba đến năm năm nữa.”

Tim Biệt Lý càng đau hơn, sau khi trải qua chuyện hai nữ quỷ trong nhà, cô thật sự tâm phục khẩu phục Văn Khúc, chắc chắn đây là cao nhân!

Nhưng cao nhân này nói cô sắp chết!


Vậy thì đại khái không sai được.

Hai ngày nay trải qua quá nhiều chuyện, giờ Biệt Lý hơi choáng váng.

Điện thoại liên tục vang lên mấy tiếng, Biệt Lý ỉu xìu lấy ra, cô chợt hưng phấn, cầm điện thoại bấm nút thoát khỏi nhóm, bấm đến ngón tay gần như chuột rút vẫn không có phản ứng.

“Đệt!”

Biệt Lý mắng một câu th,ô tục, cô quay lại gia nhập nhóm rồi cất giọng nói: "Các người bị bệnh à, chúng ta có quen nhau sao? Hù dọa người khác bằng những cái tên khoa trương như vậy có vui không? Rời nhóm đi!"

Không rời nhóm được.

Hắc Vô Thường: Giả thần giả quỷ hả? Không có mà, chúng tôi là quỷ thật đó.

Biệt Lý mắng người xong vừa thở phào một hơi: “…”

Haha, tôi tin sao?

Hắc Vô Thường: Tôi là Hắc Vô Thường thật đó, tôi gọi anh em tôi tới làm chứng @Bạch Vô Thường.

Bạch Vô Thường: /Khinh thường

Phán Quan: Lần trước chưa nói xong, tôi nói ngắn gọn, cô có biết tử kiếp của cô sắp tới không?

Biệt Lý: “…”

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Từ sau khi tự dưng kế thừa biệt thự thì nhìn thấy quỷ, vào cục cảnh sát, hiện tại mọi người đều nói cô sắp chết, anh mới sắp chết!

Phán Quan: Mặc dù là tử kiếp nhưng cũng không phải không có đường sống, huống chi nếu cô làm công chức địa phủ, coi như không vượt qua được tử kiếp thì xuống dưới cũng được đối xử khác, chỉ là một cuộc sống mới chứ không tính là chết, cô thấy sao?

Diêm Vương nói theo ngay, lời Phán Quan nói cũng là lời tôi muốn nói.

Biệt Lý nắm chặt điện thoại, chỉ số IQ tụt không phanh, khớp hàm căng cứng, loại lựa chọn này nhìn như chọn nhưng hoàn toàn không có gì để chọn, nếu như cô từ chối thì chưa kể có làm người cai quản sống chết ở địa phủ có ghi thù hay không mà trăm phần trăm không qua được tử kiếp kia, sau khi chết xuống địa phủ được tiện thể đi du lịch chảo dầu một ngày…

Giám đốc phòng làm việc nhân giới: Các người muốn tôi làm cái gì?

Diêm Vương: Thật ra công việc của cô rất đơn giản, đó là thu thập tàn hồn và quỷ lang thang trong nhân gian, thu thập chúng hoặc liên hệ với Hắc Bạch Vô Thường.

Công việc nghe rất đơn giản nhưng nghĩ kỹ lại thì chắc chắn không dễ dàng như vậy, nhất là nếu như gặp phải quỷ như chị ngực to thì đừng nói tử kiếp, cô hoàn toàn có thể hi sinh ngay lập tức.

Giám đốc phòng làm việc nhân giới: Được, tiền lương và phúc lợi như thế nào?

Dù là lúc nào cũng không quên đòi tiền, Biệt Lý gửi tin nhắn thoại: “Không cần các người phụ trách ăn ở nên dù gì tiền lương mỗi tháng cũng phải ba nghìn đúng không? Ông cũng biết đối với tôi công việc này nguy hiểm nhường nào, có năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở không?


Giọng Diêm Vương hùng hậu như chuông lớn: “Ba ngàn có thể nhưng mà tiền âm phủ cô cũng không dùng tới, có thể nộp năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở cho cô, giữ lại đến lúc cô xuống thì có thể dùng.”

Biệt Lý: “…”

Bỗng nhiên mong đợi cái chết, ha ha ha.

Văn Khúc liếc cô một cái, phát hiện mình có thể nhìn thấy việc riêng tư của người khác, anh đưa nắm tay lên môi ho khan một tiếng.

Biệt Lý uể oải cất điện thoại di động: “Anh bị cảm à? Anh muốn uống nước hay là phải uống thuốc?”

Cao nhân cũng là người mà, bị cảm quá là bình thường.

Văn Khúc rút tay lại, nhìn trái nhìn phải: “…Cái đó, đồng ý cũng ổn.”

Anh nói mà tai hơi đỏ: “Xin bỏ qua sự bất lịch sự này, có lỗi quá, tôi thấy được cái kia của cô…”

Biệt Lý cúi đầu nhìn từ ngực tới chân mình, cái kia là cái nào?

“Diêm Vương làm người cũng ổn.”

À, là điện thoại à.

Biệt Lý không hề để ý vung tay lên: “Không sao đâu, nhìn thì nhìn, ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng đây là lừa đảo.”

Nói đến đây, Biệt Lý lại lấy điện thoại di động ra, nghiến răng hỏi: “Vì sao lúc tôi thoát nhóm thì không được mà người khác bấm một cái là ra ngay vậy?”

Bị người ta nhìn như thiểu năng lừa đảo, mất hết mặt mũi!

Trong nhóm yên lặng mấy giây, không có ai nói chuyện.

Tất cả mọi người vờ như không thấy, cuối cùng vẫn là Phán Quan gánh vác trách nhiệm: Cái đó… Lúc ấy phần mềm bị nghẽn.

Haha, tôi tin à?

Biệt Lý liếc mắt cất điện thoại.

Hai người đi về nhà, đổi công việc lại biết mình cách cái chết không xa, cả người Biệt Lý nặng trĩu, lúc đi ngang qua cửa hàng vòng hoa áo liệm bình ổn giá, cô còn quay đầu nhìn vòng hoa bày ở cửa một cái, suy nghĩ một chốc, Biệt Lý cầm ví tiền tới mua hai bó hương.

“Điện thoại hoa quả 7 kiểu mới, bạn có muốn không? Kèm một bộ sạc chỉ có giá năm mươi."

Bà chủ mập mạp đẩy chiếc hộp nhỏ trên kệ.

Khóe mắt Biệt Lý giật giật, hai kẻ trong nhà còn xem được TV, không cần đến cái này nhỉ?

Năm mươi.

Được, không cần.

Ra khỏi tiệm, Văn Khúc im lặng thật lâu mới nói: “Cô muốn báo cho Hắc Bạch Vô Thường về hai kẻ trong nhà kia sao?”

Không hiểu sao dáng vẻ Song Song bị Văn Khúc dọa dán sát vào tường chợt hiện ra trong lòng Biệt Lý, cô không trả lời vấn đề này, cầm hai bó hương đi về nhà.


Biệt Lý vẫn chưa quen với công việc cụ thể của giám đốc văn phòng này, không riêng gì khác chuyên môn mà còn khác cả chủng tộc.

Bảo vệ ở cổng nhìn thấy Biệt Lý quay về thì kinh ngạc nhìn cô.

Biệt Lý đi tới cười hì hì nói: “Không sao, tôi về rồi này, không làm việc gì trái với lương tâm, vẫn là công dân tốt. Camera đã chứng minh được sự trong sạch của tôi, nhưng mà trong lòng tôi hơi bất an, trong nhà kia… À mà tôi nghe nói đêm qua camera có vấn đề sao?"

Bảo vệ cũng thở dài theo, chiếc ly giữ nhiệt trong suốt trên bàn đang bốc khói, giọng nói như bị hơi nước bao trùm, không rõ ràng lắm: “Không biết sao tối qua camera đột nhiên biến thành màu đen, cho tới sáng nay mới bình thường lại.”

Trong lòng Biệt Lý phiền muộn, nếu đen kịt thì sao chứng minh được sự trong sạch của cô chứ?

“Nhà tôi vốn đã xui xẻo rồi, nhưng hàng xóm kia… Haiz, cũng xui xẻo lắm.”

Người bảo vệ lắc lắc đôi vai vạm vỡ nói: “Cái chết của người hàng xóm không liên quan đến cái đó chứ?”

Chết rồi sao? Trong lòng Biệt Lý cũng khổ sở, trên mặt cô cũng phiền muộn: “Không biết nữa, cảnh sát gọi tôi qua điều tra mà tôi chẳng biết gì cả, chỉ biết hôm qua có cái kia quấy phá.”

Cô giơ hai bó hương trong tay lên: “Không thì sao phải mua về cúng.”

Bảo vệ nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm.

Biệt Lý cô đơn xoay người: “Nếu tôi không dùng hết số tiền của mình để trả phí thủ tục thừa kế căn nhà này, haiz… Nếu biết sớm như thế này thì tôi đã để cho cô em gái của ba tôi chiếm lợi rồi, haiz…”

Bảo vệ nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm hơn.

Biệt Lý vừa đi vừa thở dài.

Văn Khúc đi sau lưng cô, nhìn mái tóc ngắn đung đưa, hơi giống cọng lông ngốc lắc lư trên đầu con chim.

Sau khi đi qua đoạn này, Biệt Lý quay người lại, cau mày nhìn Văn Khúc: “Có phải bây giờ tôi trở thành nghi phạm giết người không? Nếu không thì ban đêm bảo Song Song đi dọa những cảnh sát kia một lượt.”

Nếu không thì ai tin cô chứ.

Mở cửa đi vào, Song Song còn đang khóc, Biệt Lý thuận miệng hỏi: “Nữ chính ung thư chưa khỏi à?”

“Không phải.” Song Song nước mắt lưng tròng: “Lam hính ị ai ạn e ồi” -Nam chính bị tai nạn xe rồi

Biệt Lý lắc đầu: “Nào, cho cô ngửi hai nén hương.”

Không có gì mà ăn không giải quyết được, Song Song nhanh chóng lau nước mắt vung vẩy đầu lưỡi chạy tới: “Được được, muốn ba nén.”

Chị gái ngực to cong chân nằm trên ghế sofa, mái tóc đen mượt mà tản ra.

Biệt Lý nhìn suýt trợn tròn mắt.

Chị gái ngực to hít sâu một hơi, bộ ng,ực cũng nhấp nhô theo, lập tức ghét bỏ bịt kín miệng mũi một cách ghét bỏ.

“Mùi xác sống!”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Khúc: Tôi thích lông xù.