Giai Thoại Ngao Du Của Ăn Chơi Trác Táng

Chương 4: 4 Rosa Và Alan


Seith Courteney, tám tuổi, tính đến hiện tại đã vượt qua kiếp sống trên giường suốt hai tuần.

Tới nỗi mà, nhỏ cảm thấy cơ thể mình như muốn mốc cả lên.
Sophie lần này đã nâng cao tinh thần cảnh giác đến độ mang cả việc may vá vào phòng cô chủ, vừa làm việc vừa trông chừng.
Nằm không trên giường quá mức nhàm chán, Seith lại bắt đầu suy nghĩ về cái hôn ước cứu mạng mình kia.
Nói thật, nhỏ rất phản cảm với hôn nhân sắp đặt.

Hầu tước cùng phu nhân Irene là bằng chứng sống cho sự thất bại của liên hôn chính trị.

Dù trường hợp của Seith có vẻ không liên quan đến tranh đấu chính trị gì đó nhưng cũng không phải việc người tình ta nguyện gì.
Seith dĩ nhiên rất sẵn lòng, dù sao mấy ngày qua cũng là quãng thời gian mà cô nhóc cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh nhất.

Nhưng còn Titus Arden, cậu ta thậm chí còn chẳng quen biết Seith, liệu có nguyện ý gắn bó cuộc đời mình với một kẻ xa lạ, và cũng không có điều gì đảm bảo sau khi gặp được Seith, cậu ta sẽ hài lòng cả?
Seith Courteney tám tuổi, đã bắt đầu lo lắng cho cuộc sống hôn nhân còn lâu lắm mới tới của mình.
Công tước Arden là người đã đưa ra đề nghị liên hôn, TitusArden không chịu cũng phải chịu.

Cách dễ dàng nhất là cứ ăn no ngủ tốt, chờ đến lúc rồi gả đi.

Cậu ta có bất mãn thì cũng cứ mặc kệ mà sống.

Dù sao đó cũng là cách đã giúp Seith sống sót đến bây giờ.
Nhưng cứ bị động để mọi thứ diễn ra như thế không phải là cách sống mà Seith mong muốn.

Nhỏ biết tại sao phu nhân Irene chọn mang theo Keith và để mình ở lại, cũng không thể quên được cái cảm giác bất lực chờ đợi tử vong khi sự bài xích xuất hiện.

Tất cả cũng tại bản thân quá mức yếu đuối, lúc nào cũng là "kẻ cần được bảo vệ".
Phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức không ai có thể thay mình quyết định vận mệnh.
Bước đầu tiên là phải giảm sự phụ thuộc vào Thánh ngọc.

Có hai cách để tăng độ phù hợp của ma hạch và cơ thể, hoặc giảm bớt trữ lượng ma hạch hoặc tăng cường độ cơ thể.
Giảm bớt trữ lượng ma hạch? Nghe mà rợn cả người.

Ma hạch từ lúc hình thành đã mang chức năng như một loại nội tạng.

Seith thì chưa nghe nói ai đó sống sót sau khi cắt đi một phần tim hay phổi?
Vậy chỉ có thể tăng cường độ cơ thể.
Seith lặng lẽ ngắm nhìn cổ tay nhỏ bé của mình, cảm thấy gánh nặng đường xa.
Nhưng đã hạ quyết tâm thì phải làm.

Và Seith Courteney thì hoàn toàn thuộc về phái hành động.
Cô nhóc ngồi bật dậy, xuống giường.
Sophie thấy vậy, vội vàng dừng công việc trên tay, chạy đến ngăn cản.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên quyết của Seith, cô hầu cũng không dám làm gì quá phận, đành phải chắp hai tay trước người, rũ mi, đứng chắn trước mặt cô chủ.
"Thay đồ cho ta! Ta muốn gặp phụ thân."

Nghe vậy, cô hầu hơi sửng sốt, trước nay Seith chưa từng chủ động đi gặp Hầu tước lần nào.

Có lẽ lần này, cô chủ hiểu chuyện, muốn thân cận hơn với phụ thân chăng? Sophie tự suy diễn rồi cũng tự vui mừng, vội vàng tránh ra, đi lấy quần áo.
Hôm nay, Seith diện một bộ váy màu xanh biển nhạt, tay phồng, mái tóc đen nhánh vốn ngắn ngang mép tai, chỉ cần chải gọn gàng là được.
Dưới tác dụng của Thánh ngọc cộng với sự bồi bổ mấy ngày qua của Sophie, sắc mặt của Seith cũng hồng hào hơn đôi chút.
Sophie cứ mãi ngắm qua ngắm lại xem có chỗ nào chưa ổn, dùng dằng mãi khiến một người có rất nhiều sự kiên nhẫn như Seith cũng có hơi bực mình.
Nhìn cô chủ sắc mặt hồng hào, hai má bầu bĩnh đáng yêu đặc trưng của trẻ con, đôi mắt xám tro lại toát lên thần thái lạnh nhạt, cao quý không gì sánh được.

Sự tương phản này tạo ra một khí chất rất đặc biệt.
Thật là xinh đẹp như búp bê!
Cuối cùng Sophie cũng vừa lòng để Seith rời phòng, mình thì lặng lẽ theo sau như mọi khi.
Khi đi đến khuôn viên, Seith loáng thoang nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con.

Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết bọn họ là ai.

Con cái của người hầu sẽ không dám cười đùa như thế ngay trong khuôn viên.

Trước kia thì Keith cũng hay chơi đùa ầm ĩ với chúng.

Nhưng nếu không có cậu ta bảo kê, tuyệt nhiên sẽ chẳng ai dám chơi đùa như thế cả.
Vậy chỉ có thể là những đứa trẻ mà Hầu tước mang về cùng người phụ nữ kia.

Sophie tuy ít nói nhưng thông tin rất là nhanh nhạy, chỉ cần gió thổi cỏ lay trong dinh thự thôi, cũng nắm bắt ngay được.

Việc của Margaret Amber và hai đứa con cũng đã được Sophie báo cáo lại trước đó.
Cô hầu cũng nghe thấy tiếng cười đùa, lo ngại nhìn cô chủ.

Nhưng Seith Courteney vốn chẳng quan tâm đến chúng, cứ đi tiếp như cũ.
Nhưng không may cho Seith, không biết từ góc nào, một quả cầu tuyết bay tới, xuyên qua hành lang đáp cái "bốp" lên mặt cô nhóc.

Quả cầu vỡ thành nhiều mảnh, văng tung tóe khắp quần áo, mặt mũi.

Nhưng có lẽ là do sở hữu băng ma lực, Seith cảm thấy đám tuyết cũng không lạnh lẽo là bao.
Sophie thì cuống quýt lấy khăn tay lau mặt cho nhỏ.
Từ xa vang đến tiếng bước chân.

Một cô nhóc lùn tịt với mái đầu vàng óng ánh, xoăn tít, bồng bềnh chạy vội đến, phía sau một cậu nhóc cao kều với quả đầu rực lửa cũng đuổi theo.
Cả hai dừng lại trước mặt Seith, cô nhóc tóc vàng với vẻ mặt lo lắng hỏi: "Bạn gì ơi, bạn không sao chứ?"
Giọng trong veo như những giọt sương sớm đọng trên những chiếc lá.
Seith không muốn có quá nhiều sự liên quan với những người này, chỉ lạnh nhạt lắc đầu, sau đó giơ chân ý đồ rời đi.

Nhưng vừa bước hai bước, ống tay áo đã bị nắm chặt.
Nhỏ không có thói quen đến gần người lạ, nên hơi nhíu mày, nhìn đôi tay đang khiến đống diềm xếp trên tay áo nhăn nhúm hết cả lên.
Cô nhóc tóc vàng không nhận thấy được vẻ khó chịu của Seith, tiến lên thêm một bước, ngửa đầu: "Nhưng trán cậu đỏ ửng lên cả rồi."
Lúc này, nhỏ mới kịp nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương.


Đôi mắt xanh ngọc lục bảo to tròn, lúng liếng, mang theo vẻ ngây thơ, đáng yêu cùng làn da trắng như sứ.

Nếu như phía sau lưng cô nhóc có đôi cánh, chắc chính là thiên thần mà trong sách hay miêu tả.
"Tớ xin lỗi, ban nãy tớ không để ý chỗ này có người, để tớ xoa xoa cho hết đau nha."
Nói đoạn, cũng thật sự vươn tay, tính chạm vào vùng đỏ ửng trên trán Seith nhưng nhỏ thì nhanh chóng lùi lại, nhìn đối phương bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
"Cậu có thể tránh ra được rồi!" Giọng nói không mang theo chút tình cảm nào thành công khiến cô nhóc đối diện rút tay lại, vẻ mặt hối lỗi tránh ra.

Hai mắt nhỏ long lanh, miệng mếu máo như chực khóc.

Thực sự rất giống một chú hamster đang sợ hãi.
Được nhường đường, Seith cũng không nấn ná quá lâu, nhanh chóng cất bước rời đi.
Sau khi Seith rời đi, cô nhóc tóc vàng lo lắng hỏi cậu nhóc bên cạnh:
"Chắc cậu ấy đau lắm, em lại làm sai rồi!"
Cậu nhóc bên cạnh chỉ mỉm cười một cách thật dịu dàng, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc:
"Không sao đâu, Rosa là đứa trẻ ngoan, em đã xin lỗi rồi mà!"
Nghe vậy Rosaria nắm lấy tay cậu nhóc, vẻ mặt buồn bã lúc nãy cũng biến mất ngay tắp lự, đôi mắt xanh ngọc lục bảo lại sáng rực lên.
"Vậy thì anh hai phải tiếp tục chơi cùng Rosa, không cho phép từ chối, đi thôi!"
Cậu nhóc vẻ mặt bảy phần cưng chiều ba phần bất lực bị Rosaria kéo đi tiếp tục đắp tuyết.
Cảm nhận hơi ấm từ đôi tay nhỏ truyền đến qua lớp bao tay, cậu khẽ mỉm cười.
Rosa là mặt trời nhỏ của cậu.
...
Hầu tước nhìn cô nhóc ngồi im lặng đúng quy củ đối diện.

Không hiểu sao ông lại cảm thấy căng thẳng còn hơn cả khi bái kiến Hoàng đế bệ hạ.

Bèn lấy tay day day trán.

"Con có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
"Con muốn học kiếm thuật."
Hầu tước thấy lạ.

Không lẽ con bé cảm thấy bất mãn với hôn sự nên mới tính toán luyện tập cơ thể rồi trả lại Thánh ngọc cho nhà Arden? Nhìn vẻ mặt không có chút cảm xúc nào của Seith, tự dưng Hầu tước thấy chột dạ.

Ông cảm thấy mình thật là một người cha thất bại.

Bản thân đã trải qua hôn nhân không mấy tốt đẹp vậy mà vẫn để con gái đi lên con đường giống mình khi xưa.
Vẻ mặt vi diệu của Hầu tước khiến Seith thấy không được tự nhiên, vội vàng lên tiếng.
"Vì con thích."
Không hổ là hậu duệ nhà Courteney!
Thời trẻ Hầu tước từng đi ngao du, thích nhất là những kiếm sĩ nay đây mai đó, lấy việc giúp người làm niềm vui, tiêu dao tự tại.

Thực ra ông cũng từng ôm mộng trở thành một kiếm sĩ huyền thoại.

Nhưng huyền thoại không thấy chỉ có hiện thực tàn khốc.
Vẻ mặt Hầu tước lại trở nên vi diệu hơn nữa.
Seith hết nói nổi, cũng không định tiếp tục lên tiếng.
Hai cha con cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu.

Hầu tước cuối cùng cũng từ trong hồi tưởng trở lại hiện thực.

Ông vui vẻ nhìn con gái.
"Được, ta sẽ chuẩn bị cho con thầy giáo tốt nhất."
Seith thấy mục đích đã đạt được, cũng không muốn ở quá lâu với người biến chuyển sắc mặt như lật sách đối diện, đứng dậy cúi chào theo đúng nghi thức rồi rời đi.
"Đã đến rồi thì cùng ta ăn trưa đi!"
Hầu tước đột nhiên lên tiếng khiến Seith dừng bước.

Nhỏ không hứng thú lắm với lời đề nghị của phụ thân, nhưng suy xét tới khả năng trong tương lai còn rất nhiều chuyện cần nhờ.

Seith cố mà ở lại.
Seith theo chân Hầu tước tới nhà ăn.

Dù đã sống ở đây từ nhỏ, nhưng số lần đến những nơi tràn ngập hơi ấm gia đình như thế này có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ngày thường, người hầu sẽ chuẩn bị thức ăn rồi đưa thẳng luôn đến phòng riêng.

Đôi khi Keith sẽ ghé quá cùng ăn, nhưng đa số là Seith tự mình dùng bữa.
"Ngài Hầu tước tới rồi."
Seith lại nghe được giọng nói trong veo quen thuộc.

Là cô nhóc hồi sáng.
Rosaria vốn đã ngồi sẵn ở bàn ăn cùng mẹ và anh trai nhưng khi thấy Hầu tước, cô nhóc nhanh chóng leo xuống ghế, chạy vội đến cửa, ôm lấy chân Hầu tước.

Ông cũng cười nhìn cô nhóc, xoa xoa đám tóc bồng bềnh, động tác quen thuộc như đã làm rất nhiều lần, rồi dùng giọng điệu thật dịu dàng đáp lại:
"Rosa chờ lâu chưa, có đói bụng không?"
"Không đâu ạ, con mới tới thôi, Ngài Hầu tước có đói bụng không ạ?"
Nói xong, Rosa mới chú ý thấy phía sau Hầu tước có người.

Cô nhóc trừng lớn mắt:
"Là cậu!"
Hầu tước thấy hai đứa trẻ có vẻ quen biết, cũng có hơi tò mò, dắt theo Rosa rồi ra hiệu cho Seith ngồi vào chỗ.
"Rosa và Seith quen biết nhau sao?"
"Vâng ạ.

Lúc sáng con lỡ ném bóng tuyết trúng cậu ấy, trán cậu ấy đỏ hết cả lên."
Rosaria vừa nói vừa nắm chặt tay, hơi chột dạ.
Hầu tước nghe vậy cũng nhớ tới lúc sáng thấy trán Seith có vết đỏ.

Ông có hỏi nhưng con bé chỉ nói là do trời lạnh.

Hầu tước nghe vậy cũng không tiện hỏi thêm thứ gì.

Thì ra lý do thực sự là như vậy.
Ông nâng mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh như chuyện không liên quan đến mình của con gái, khẽ thở dài trong lòng.

Quan hệ của hai người thật sự xa lạ đến độ chỉ có một chút chuyện vặt vãnh thôi mà con bé cũng không nguyện ý chia sẻ.
"Con đã xin lỗi tiểu thư chưa?"

Margaret Amber ngồi bên cạnh, dùng giọng điệu nghiêm khắc nói chuyện với Rosaria.
Rosa thấy mẹ nghiêm túc cũng trở nên căng thẳng: "Dạ rồi ạ."
"Lần sau không được nghịch ngợm như vậy nữa."
Margaret vẫn thấy không yên tâm mà nhắc nhở thêm.

Sau đó thì quay sang nhìn Seith một cách áy náy.
"Xin lỗi tiểu thư, con bé nghịch ngợm quá."
Seith không hé răng.
Hầu tước vội vàng lên tiếng: "Đừng gọi tiểu thư, quá mức xa lạ.

Rosa sinh vào tháng mấy ấy nhỉ?"
Thấy Hầu tước nói đến vấn đề khác, Rosa nhanh nhảu đáp: "Dạ tháng mười, sinh nhật Rosa là hai mốt tháng mười ạ"
Hầu tước hơi gật đầu: "Vậy Rosa phải gọi Seith là chị rồi."
Rosa ngay lập tức cười thật tươi.
"Dạ vâng ạ, chị Seith."
Nghĩ Seith lúc nào cũng chỉ có một mình, Hầu tước nói thêm:
"Sau này Rosa có rảnh thì nhớ tìm chị Seith chơi nhé!"
"Rosa muốn cùng chị chơi búp bê."
"Vì sao?"
"Vì con cảm thấy chị Seith còn xinh đẹp hơn cả búp bê.

Nhưng anh hai không chịu.

Con phải để ảnh tận mắt nhìn thấy, so với chị Seith mấy con búp bê của ảnh chẳng là cái gì hết."
Nói đoạn, nhỏ còn nhìn về phía Alan thách thức.

Cái cằm nhỏ ngẩng cao, môi vểnh lên ra vẻ thách thức.
Cả Hầu tước và Margaret thấy điệu bộ buồn cười của cô nhóc cũng bật cười theo.
Alan lắc đầu: "Không dám, thưa nữ vương bệ hạ."
Seith ngồi một bên, thu hết cái khung cảnh hòa thuận vui vẻ kia vào đáy mắt.

Bữa cơm gia đình có lẽ giống như thế này.

Chỉ là nhỏ cảm thấy nó có vẻ không phù hợp với mình lắm.
Hầu tước lúc này lại nói: "Bây giờ mấy đứa hãy chính thức giới thiệu với nhau lần nữa đi! Dù gì sau này cũng sống chung một nhà."
Hầu tước nói xong, sắc mặt ba người nhà Amber như thường, có vẻ đã biết chuyện này từ trước.

Seith thì trước giờ vốn chẳng có cảm xúc gì đáng kể với ba người kia.
Việc cứ trú bất thường của ba người qua một câu nói vu vơ của Hầu tước cứ như vậy trở thành một chuyện hết sức bình thường.
"Em là Rosaria tám tuổi, tên cún cơm là Rosa.

Sau này chị hãy gọi em là Rosa nha."
"Anh là Alan, chín tuổi."
Seith hơi gật đầu, đáp: "Seith Courteney."
Đến lúc thức ăn được dọn lên, cũng không ai nói chuyện nữa.

Rosa và Alan tuy là thường dân nhưng được giáo dục rất tốt.

Các quy tắc trên bàn ăn, tụi nhỏ đều thực hiện đúng mực.

Lúc này Seith mới cảm thấy thoải mái đôi chút, đây mới là cái không khí mà cô nhóc quen thuộc..