Giải Mộng

Chương 10: C10 Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lâm Tùy Ý hú hồn, vẻ mặt đầy hoang mang.

Cậu bị lời chính mình buột miệng thốt ra dọa đến mức kinh ngạc.

Sinh ra một tiểu quỷ? Quá kinh thế hãi tục.

Trong giấc mơ của Ứng Triều Hà còn có Thầy Giải Mộng khác. Nếu Ứng Triều Hà thật sự sinh hạ một tiểu quỷ mà bị bọn họ biết được, với độ nổi tiếng của Ứng Triều Hà, giới giải trí sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.

Lâm Tùy Ý nhớ lại lúc Ứng Triều Hà tới cửa hàng 108 cầu xin Lâu Lệ giải mộng, trạng thái vô cùng tiều tụy. Nếu bị Thầy Giải Mộng khác biết được bí mật, hoặc là uy hiếp tống tiền hoặc là thông báo công khai, vô luận như thế nào, chỉ sợ Ứng Triều Hà đều khó có thể chống chịu nổi.

“Cô ấy không sinh ra tiểu quỷ.” Lâu Lệ từ vẻ mặt Lâm Tùy Ý nhìn ra suy nghĩ của cậu.

Lâm Tùy Ý nhìn anh, trên mặt viết rõ nghi vấn.

“Bằng không cô ấy tới tìm tôi không phải để giải mộng, mà là đuổi quỷ.” Lâu Lệ giải thích.

Trọng điểm chú ý của Lâm Tùy Ý bị lệch. Lâu tiên sinh còn biết đuổi quỷ!

Ngẫm lại cũng hợp tình hợp lý. Láng giềng trên đường Kim Hoa đều mặc định cửa hàng 108 bị quỷ ám, đôi khi Lâm Tùy Ý đi ngang qua đều nghe thấy tiếng bà lão kêu r3n.

Nhưng từ khi Lâu Lệ thuê cửa hàng 108, người ở đường Kim Hoa không còn nghe được tiếng bà lão thống khổ r3n rỉ, đề tài cũng chuyển từ bà lão sang Lâu Lệ.

Cho tới hôm nay, người biết cửa hàng số 108 trên đường Kim Hoa đang kinh doanh cái gì chỉ có một mình Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý bỗng có cảm giác thù vinh, vừa tự hào vừa hơi đắc ý. Cậu nói: “Lâu tiên sinh, có khả năng Ứng Triều Hà không biết mình sinh ra quỷ thai không? Cho nên mộng này cảnh báo cô ấy, cũng bởi vậy cô ấy tới tìm tiên sinh giải mộng.”

Lâu Lệ trầm mặc liếc cậu một cái.

Lâm Tùy Ý: “Xin lỗi…”

Này thì đắc ý vênh váo.

“Ừm.” Lâu Lệ bỗng mở miệng: “Có khả năng này.”

Lâm Tùy Ý hơi giật mình. Cậu lén xem Lâu Lệ, trên mặt Lâu Lệ không có ý phản bác, còn tán thành cậu?!

Nhưng Lâm Tùy Ý không dám đắc ý nữa, giữ im lặng nghe Lâu Lệ nói: “Chỉ có thông tin một hung thần là không đủ. Rốt cuộc cô ấy sinh quỷ thai, hoặc biết mình sinh quỷ thai hay không, cần giải thêm hung thần.”

“Đừng sợ, tôi cũng sẽ phạm lỗi.” Thanh âm Lâu Lệ nhàn nhạt. Sau khi thấy Lâm Tùy Ý sợ hãi gật đầu, mở miệng hỏi cậu: “Biết tìm hung thần như thế nào không?”

Lâm Tùy Ý nhấp môi suy nghĩ. Lâu Lê nói với cậu nhập mộng là vì tìm hung thần, không nói với cậu tìm như thế nào. Chó đen là nhờ áo sơ mi bông dùng Mồi nghiệm chứng hung thần, còn hung thần khác đang ở đâu?

Cậu có ý tưởng: “Lâu tiên sinh nói điềm xấu không nhất định là hung thần, nhưng hung thần chắc chắn là điềm xấu. Chúng ta có thể bắt đầu tìm từ điềm xấu trong mộng.”

Lâu Lệ: “Trong mộng thiên biến vạn hóa, điềm xấu nhiều như lông trâu. Mơ rạn nứt là hung, mơ nước giếng vẩn đục là hung, mơ xe không chạy là hung, cậu muốn tìm như thế nào? Bên cạnh cậu không có Mồi, muốn nghiệm chứng như thế nào?”

Lâm Tùy Ý nghiêm túc lắng nghe. Lâu Lệ nêu ví dụ những thứ đã xuất hiện trong giấc mơ này.

Trong nhà ông già bọn họ tạm trú, sàn nhà rạn nứt là điềm xấu, nước giếng ngoài sân vẩn đục là điềm xấu, xe cày bị thiếu một bánh xe của ông già cũng là điềm xấu.

Đây chỉ là những thứ bọn họ phát hiện, trong mộng chắc chắc còn nhiều điềm xấu khác chưa thấy.

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý hiểu ý Lâu Lệ: “Điềm xấu phân loại quan trọng và không quan trọng. Điềm xấu không quan trọng không có ý nghĩa, chỉ là bộ phận cấu thành cảnh trong mơ. Để biết điềm xấu có liên quan hay không, cần xem Ứng Triều Hà có tiếp xúc hay không. Ứng Triều Hà là người nằm mơ, điềm xấu cô ấy tiếp xúc mới là quan trọng, và mới có thể là hung thần.”

Mỗi nhà mỗi hộ thôn Lân Hà đều nuôi chó dữ giữ nhà, Ứng Triều Hà giống như bọn họ cũng ở nhờ nhà thôn dân, hiển nhiên có tiếp xúc với chó đen.

Chó đen là hung thần phù hợp yêu cầu.


“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nói rõ tiếp theo nên làm gì, cậu nói: “Giờ chúng ta đi tìm Ứng Triều Hà, xem cô ấy tiếp xúc với cái gì, đúng không?”

Lâu Lệ “Ừm” một cái, khẳng định lý giải của Lâm Tùy Ý.

Sự khẳng định làm Lâm Tùy Ý nóng lòng muốn thử, cậu nói: “Vừa rồi tôi nghe các bác gái nói về Ứng Triều Hà. Các bác nói Ứng Triều Hà tới thôn Lân Hà cũng để bái lạy. Tôi cứ cảm thấy Ứng Triều Hà tới tế bái cái gì đó, có lẽ liên quan đến bụng cô ấy. Lâu tiên sinh, chúng ta có thể ra tay từ chỗ này, thử tìm hung thần?”

Lâu Lệ: “Có thể.”

Vừa rồi bọn họ đi vài vòng quanh thôn trang mà không thấy Ứng Triều Hà, cũng không thấy người thành phố ngàn dặm xa xôi tới thôn cúi chào vật gì đó, vì thế họ đặt ánh mắt đến nơi ngoài thôn trang… núi cao kia.

Thôn Lân Hà lưng dựa vào một núi cao cây cối xanh um. Mà núi sâu rừng già luôn là tín hiệu thần bí nguy hiểm. Nếu Ứng Triều Hà muốn tới thôn Lân Hà cúi chào, muốn lạy vật gì đó, rất có thể sẽ ở chỗ núi này.

Lâm Tùy Ý theo Lâu Lệ đi vào trong núi. Bọn họ từng đi con đường nhỏ lầy lội dẫn tới thôn, sau khi vào thôn mới phát hiện con đường này xuyên qua thôn Lân Hà thôn hướng vào trong núi.

Đường nhỏ lầy lội vẫn ẩm ướt dầm dề, tuy rằng bầu trời không có mưa.

Lâm Tùy Ý sợ làm bùn bắn lên người Lâu Lệ. Cậu chuyên tâm đi đường, mỗi một bước đều rất cẩn thận.

Núi cao tuy rằng nhìn như dựa lưng thôn Lân Hà, nhưng bọn họ đi đường khoảng hơn nửa giờ mới thực sự tới chân núi.

Lâm Tùy Ý ngửa đầu nhìn, đường dưới chân uốn lượn về phía trước, nhưng lại không thể thấy rõ. Hơi nước sương mù lập lờ ở cửa vào chân núi, che mờ tầm mắt người vào núi.

Làn sương mù đặc sệt, tầm nhìn rất ngắn.

Lâm Tùy Ý có hơi lo lắng.

Ứng Triều Hà nếu thật sự ở trong núi, bọn họ xui xẻo chạm mặt Ứng Triều Hà, thế thì đến cơ hội giãy giụa cũng không có.

Ứng Triều Hà là mộng, sẽ giế t chết người sống. Bọn họ muốn tìm Ứng Triều Hà, nhưng không thể bị Ứng Triều Hà phát hiện.

Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ khẽ nhăn mi, đoán được Lâu Lệ đồng dạng lo lắng với cậu.

Phát hiện Lâm Tùy Ý đang nhìn mình, Lâu Lệ nói: “Từ từ xem sương mù có tan không.”

Lâm Tùy Ý: “Được.”

Bọn họ ở chân núi chờ đợi, chờ đến khi thôn Lân Hà dâng khói bếp vẫn không thấy sương mù tan. Lâm Tùy Ý là đầu bếp, quanh năm suốt tháng đứng nấu, nên cậu không cảm thấy khó chịu bao nhiêu.

Cậu lén nhìn Lâu Lệ một cái. Vài lần cậu đến cửa hàng 108, Lâu Lệ đều ngồi ngay ngắn sau bàn nước chảy. Cậu không biết Lâu Lệ có thấy mỏi hay không, huống chi Lâu Lệ từ tối qua đến sáng nay tận giữa trưa còn chưa ăn một tí nào.

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý lấy hai quả trứng gà trong túi, tiến đến bên cạnh Lâu Lệ: “Ngài ăn trứng gà không?”

Đây là bữa sáng cậu cố ý nhét vào túi.

“Ăn chút gì đi.” Lâm Tùy Ý sợ Lâu Lệ tư chối, cậu không cho người ta cơ hội từ chối, mỗi tay nắm một quả trứng gà, sau đó ‘tách’ đập vào nhau bắt đầu lột vỏ: “Tôi biết ngài chỉ ăn chay. Ngài ăn lòng trắng trứng tôi ăn lòng đỏ trứng.”

Lâu Lệ không biết Lâm Tùy Ý dựa vào bằng chứng gì để tách trứng gà chay mặn, nhưng Lâm Tùy Ý đã cẩn thận lột vỏ. Để không làm dơ lòng trắng trứng, cậu còn để lại một lớp màng mỏng vỏ trứng.

Lâu Lệ rốt cuộc chịu ăn.

Lâm Tùy Ý rất vui, cậu không chê trứng gà bị Lâu Lệ chạm qua, nhét lòng đỏ trứng còn dư vào miệng, sau lại muốn lột quả trứng gà thứ hai.

Còn chưa lột xong, Lâu Lệ bỗng nói: “Có người tới!”

Lâm Tùy Ý chưa phản ứng lại, đã bị Lâu Lệ kéo vạt áo ra sau một thân cây thô to.

Cậu không dám nhai lòng đỏ trứng trong miệng, nhìn chằm chằm sương mù dày đặc.

Sương mù an tĩnh lại, quả nhiên Lâm Tùy Ý nghe thấy được tiếng bước chân từ sương mù dày đặc.


Hai tiếng chân lận!

Tiếng bước chân hơi dồn dập, sương mù dày đặc che tầm mắt Lâm Tùy Ý, cậu không biết tiếng bước chân có phải Ứng Triều Hà hay không, không khỏi nín thở không dám hô hấp.

Nghẹn đến mức đầu phình to, Lâm Tùy Ý thấy từ sương mù dày đặc có hai người đi ra.

Không phải Ứng Triều Hà mà là hai Thầy Giải Mộng vào mộng rèn luyện.

Bọn họ không biết sau gốc cây có người, thương lượng: “Tôi cảm thấy trong núi rất cổ quái, sao có thể bỏ lại như vậy? Hay là nhờ vị tiên sinh kia nhìn xem đi?”

“Chúng ta tới rèn luyện, không phải tới ôm đùi.”

“Nhưng rèn luyện cũng không thể vứt luôn mạng chứ. Tình huống hiện tại hai ta không thể giải quyết.”

“Tình huống như thế nào?”

Lâu Lệ bỗng nói, Lâm Tùy Ý hoảng sợ, hai người kia vốn dĩ căng thẳng thần kinh, bị Lâu Lệ dọa sợ tới á á gọi bậy.

“Tiên, tiên sinh?”

Thấy Lâu Lệ xuất hiện từ sau cây thân, hai người chỉnh đốn một chút, sau khi lấy lại tinh thần song song hướng Lâu Lệ chắp tay hành lễ.

Bọn họ không hỏi Lâu Lệ tại sao tới đây, mọi người vào giấc mộng đều là vì giải mộng, muốn giải mộng thì phải xuống tay từ trên người đương sự.

Lâu Lệ nhìn núi, hỏi: “Bỏ lại ai? Ứng Triều Hà?”

Lâu Lệ từ sau thân cây xuất hiện, Lâm Tùy Ý cũng đi ra.

Cậu nuốt lòng đỏ trứng xuống bụng, tò mò nghe hai người kia kể chuyện trong núi.

Một trong hai người nói: “Ngày hôm qua nghe tiên sinh chỉ đạo, tôi và sư đệ vẫn luôn đi theo Ứng Triều Hà. Hôm nay trời chưa sáng Ứng Triều Hà đã đi lên núi. Chúng tôi không dám đến quá gần, cũng may con đường này lầy lội, mặt đường lưu lại dấu chân. Chúng tôi đi theo dấu chân Ứng Triều Hà, đi theo không xa không gần, nào biết…”

Người kể dừng một chút: “Dấu chân đột nhiên biến mất.”

Người còn lại xúc động: “Sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng nước.”

Lâm Tùy Ý: “Ứng Triều Hà rơi xuống nước?”

“Không. Không phải tiếng rơi xuống nước.” Sư huynh trong hai người nói: “Là âm thanh thứ gì đó đánh vào mặt nước.”

Sư đệ sợ hãi nói: “Tôi cùng sư huynh cẩn thận tiếp tục đi về phía trước con đường một lát, không thấy có nước, cũng không thấy dấu chân Ứng Triều Hà. Chúng tôi nghi trong mộng có Tà Ám trốn trong núi, vì thế không dám ở lại trong núi.”

Vì vậy hai người bọn họ xuống núi, gặp Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý không hiểu Tà Ám là gì, nhưng hiện tại không phải thời gian để hỏi. Cậu thấy Lâu Lệ vốn dĩ giữ mặt lạnh, nghe sư huynh đệ hai người kể xong càng lạnh.

Sư đệ ngượng ngùng nói: “Tôi muốn mời tiên sinh đến xem sao, liệu trong mộng có Tà Ám tác quái hay không.”

Lâu Lệ không lập tức trả lời. Anh lại hướng trong núi nhìn từ xa vài lần, sau đó nói Lâm Tùy Ý: “Tôi đi xem.”

Anh nói là ‘tôi đi xem’, mà không phải ‘đi xem’ hoặc ‘chúng ta đi xem’, nói cách khác, Lâu Lệ muốn đi một mình.

Lâm Tùy Ý cảm giác được tính nghiêm trọng của Tà Ám, nhưng cậu không có lập trường ảnh hưởng quyết định của Lâu Lệ. Cậu đối với giải mộng cái biết cái không, tùy tiện đi theo Lâu Lệ chỉ sợ sẽ vướng chân người ta.

Cậu như nhân viên hậu cần tiếp viện, vội đưa quả trứng gà đã lột vỏ xong trong tay: “Lâu tiên sinh, ngài ăn thêm một miếng nhé.”


Ăn no mới có sức lực làm việc!

Sư huynh đệ hai người nghe Lâm Tùy Ý xưng hô mà sửng sốt, ý thức được thân phận của Lâu Lệ.

Sư đệ không thể tin nổi, ấp úng ra tiếng: “Lâu… Lâu tiên sinh? Là Lâu tiên sinh?”

Sư huynh lập tức chắp tay làm lễ cực kỳ tiêu chuẩn: “Lâu tiên sinh Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

Dưới ánh mắt cuồng nhiệt của sư huynh đệ, Lâu Lệ nhận trứng gà, nói với Lâm Tùy Ý: “Ứng Triều Hà đang trong núi, đến chỗ cô ấy nghỉ chân tìm điềm xấu.”

Ứng Triều Hà đã tiếp xúc với điềm xấu ở chỗ nghỉ chân. Lâm Tùy Ý gật đầu: “Được!”

Sư huynh nói: “Tiên sinh nếu không ngại, tôi có thể đi theo tiên sinh không?”

Hắn nói: “Đây là lần thứ bảy tôi nhập mộng, ít nhiều cũng có thể cùng tiên sinh chiếu ứng lẫn nhau. Cảm giác phương hướng của tôi khá tốt, có thể dẫn tiên sinh đi tìm vị trí Ứng Triều Hà biến mất.”

Lâu Lệ không cự tuyệt, ăn lòng trắng trứng xong liền đi vào núi.

Sư huynh lập tức đuổi kịp, chạy vài bước quay đầu nói với sư đệ nhà mình: “Sư đệ, đừng lười biếng, cũng đi tìm điềm xấu đi.”

Sư đệ: “… Ặc.”

Lâm Tùy Ý cùng vị sư đệ này trơ mắt nhìn Lâu Lệ và sư huynh đi vào sương mù dày đặc. Hai người bọn họ liếc nhau.

“Xin chào.” Lâm Tùy Ý nói: “Tôi tên Lâm Tùy Ý.”

“Xin chào, Phương Kiền.”

“Chúng ta đi?”

“Đi thôi, đi tìm điềm xấu.” Phương Kiền nói: “Sư huynh tôi không cho tôi nghỉ ngơi, nếu xuống núi mà tôi không tìm được điềm xấu, kiểu gì cũng thuyết giáo một trận.”

Lâm Tùy Ý buồn cười.

Tối hôm qua Phương Kiền đi tìm Ứng Triều Hà, hắn biết Ứng Triều Hà ở nhà nào. Lâm Tùy Ý đi theo hắn trở lại thôn Lân Hà, đến chỗ Ứng Triều Hà ở nhờ.

Buổi chiều, thôn dân đi ra ngoài làm việc.

Trong nhà không có ai, chỉ có chó đen giữ nhà.

Lâm Tùy Ý không dám đi cửa chính, vừa vặn Phương Kiền cũng không tính đi cửa chính, hắn tính đi vào từ hậu viện.

Lâm Tùy Ý do dự giữa trèo tường và đi cửa chính trong chốc lát, quyết định chọn đi theo Phương Kiền đột nhập nhà người ta. Người thành thật lần đầu tiên làm như vậy rất là chột dạ, chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân: Đây là mộng đây là mộng, không tính là trộm cắp.

“Cô ấy ở phòng này.” Phương Kiền đến một gian phòng ở ngoài, chỉ vào khóa cửa nói: “Trên cửa có khóa, tôi vào từ cửa sổ.”

Lâm Tùy Ý: “Được…”

Nhìn là biết không phải lần đầu tiên Phương Kiền làm loại việc này. Hắn nhanh tay đẩy cửa sổ, thời điểm xoay người nhảy vào, Lâm Tùy Ý gọi hắn lại: “Phương Kiền, cẩn thận một chút, chớ chọc hung thần.”

Tuy rằng Ứng Triều Hà ở trong núi, bọn họ sẽ không gặp Ứng Triều Hà, nhưng tìm điềm xấu cũng là một chuyện nguy hiểm. Ai dám bảo đảm điềm xấu nào là hung thần, càng không biết hành động nào sẽ vô tình chọc hung thần.

“Giải mộng chính là liều mạng, nếu cẩn thận một chút liền có thể tránh chọc phải hung thần, hàng năm đã không có nhiều Thầy Giải Mộng chết ở trong mộng. Dựa số trời!” Phương Kiền đã nhảy vào, chỉ chỉ trần nhà: “Người chết có mệnh phú quý ở trời, chọc trúng hung thần hay không là ý ông trời.”

Lâm Tùy Ý ngẫm lại thấy cũng đúng. Ai mà biết bị chó đen cắn nghĩa là chọc hung thần đâu?

Cậu cũng nhảy vào.

Phương Kiền bắt tay vào việc. Hắn cẩn thận quan sát từng góc phòng: “Gương, tủ quần áo, ồ, còn cắm hoa hồng.”

Phòng Ứng Triều Hà rõ ràng đã được dọn dẹp cẩn thận. Bày biện trong phòng và kiến trúc không hợp nhau, hình như cô tự mang đồ đến.

“Kẻ sĩ mộng hoa hồng quá độ, dự thi tất liền tiệp, thai phụ mộng hoa hồng, tất sinh quý tử.” Phương Kiền nghịch cánh hoa hồng: “Tổng kết, mộng hoa hồng, đại cát!”

“Được, cái tiếp theo.” Phương Kiền đi xem bộ trà cụ trên bàn.

Phát hiện Lâm Tùy Ý đang xem nhìn mình, hắn ngượng ngùng nói: “Thật không dám giấu giếm, đây là lần thứ hai tôi nhập mộng, tôi có hơi sợ. Tôi mà sợ sẽ nói nhiều, cậu chịu khó nha.”

Lâm Tùy Ý: “Được…”


“Cậu vào mộng rất nhiều lần rồi nhỉ.” Phương Kiền vừa hỏi vừa nghịch trà cụ: “Mộng ấm trà chủ bệnh tật toàn, trừ tai hoạ. Tổng kết, mộng ấm trà cát.”

Lâm Tùy Ý: “Hả?”

Làm sao biết được?

“Lúc chúng ta nhắc tới Tà Ám, cậu không sợ hãi tí nào.” Phương Kiền buông trà cụ: “Có cậu đi cùng tôi tìm điềm xấu, lòng tôi ổn hơn nhiều.”

Lâm Tùy Ý: “…”

Phương Kiền đi xem tiếp đồ vật khác, miệng lẩm bẩm hung cát mãi.

Lâm Tùy Ý còn chưa được như Phương Kiền há mồm liền phán. Cậu rối rắm muốn móc sách ra so sánh, lại lo sẽ dọa sợ Phương Kiền.

Đây là lần đầu tiên cậu nhập mộng.

Nhưng không xem sách, cái gì cậu cũng không biết.

Lâm Tùy Ý đi đến một góc, đưa lưng về phía Phương Kiền móc cuốn sách Giải Mã Giấc Mộng. Cậu nhanh chóng lật tới trang gương… Trong phòng Ứng Triều Hà có gương.

Cậu nhìn trang sách ghi:Mộng kính: Cát.Mộng cầm kính trong tay: Cát.Mộng kính người khác: Cát.Mộng nhìn kính: Cát.Cái gương trong phòng là gương trang điểm hình vuông. Tuy phần lớn ghi chú trong sách đều là điềm tốt, nhưng Lâm Tùy Ý cứ cảm thấy cái gương này quái quái.

Lâm Tùy Ý đến gần xem, mặt kính trơn bóng tỏa sáng. Theo như trong sách ghi, mơ thấy mặt kính như trăng sáng cũng là điềm tốt.

Lâm Tùy Ý nhìn kính, bỗng nhiên khựng lại.

Cậu dụi mắt xem lại gương, phát hiện mình cảm thấy quái chỗ nào: Không có ảnh phản chiếu của cậu trong gương!

Lâm Tùy Ý không rảnh lo lật sách có dọa Phương Kiền hay không. Cậu nhanh chóng dò các ghi chú còn lại trong mục gương, sau đó thấy một dòng: Mộng kính không thấy ảnh, đại hung.

“Phương Kiền, Phương Kiền.” Lâm Tùy Ý lập tức gọi Phương Kiền: “Có điềm xấu, mặt kính không hiện ảnh!”

Không thấy Phương Kiền đáp lại.

“Phương Kiền?”

Phòng không lớn, Lâm Tùy Ý không nghe thấy tiếng hít thở của Phương Kiền, cậu nghi ngờ quay đầu tìm người.

Phương Kiền che miệng mũi, thấy Lâm Tùy Ý nhìn về phía mình, hắn duỗi tay chỉ chỉ cửa sổ, tay chỉ hướng cửa sổ đang run rẩy.

Lâm Tùy Ý căng thẳng trong lòng.

Cậu nhìn lại gương, gương đối diện cửa sổ, nhưng gương không hiện ảnh, trong gương căn bản không có gì ngoại trừ cảnh sắc ngoài cửa sổ. Mặt kính vẫn duy trì độ sáng quỷ dị.

À đúng rồi.

Lâm Tùy Ý nhớ lúc mình tới cửa hàng 108 có mang theo di động.

Giải Mã Giấc Mơ có thể mang vào, di động cũng có thể.

Quả nhiên cậu lấy ra được di động, sau đó mở camera, nhắm ngay sau lưng mình, dùng dư quang liếc màn hình di động…

Có người.

Phụ nữ.

Tóc rối tung.

Mặt không biểu cảm.

Cô ta đang nhìn màn hình, cũng chính là đang nhìn cậu.

Ứng Triều Hà!



Một bộ trà cụ sẽ bao gồm rất nhiều thứ như ấm trà, chén trà, lọc trà, cái kháo trà, khay trà, hộp đựng trà, bộ dụng cụ gắp, bình đun nước và khăn lau bàn.