Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 47: Đây Chính Là Điêu Khắc Cát



Lý Do Hỉ dựa vào dải đá, mặt hướng ra biển hóng gió, cắn hạt dưa, rất nhàn nhã.
Thập Dương ôm hổ nằm bên cạnh, lúc có lúc không vuốt lông cho nó.

Mấy tháng này Lý Viên Viên không ăn thì ngủ, thân thể lớn lên điên cuồng, bây giờ béo thành một đống to lù lù, vừa mượt mà, vừa mềm mại, toàn thân là thịt.
Thập Dương cầm móng vuốt nhỏ của nó nghịch, hỏi Lý Do Hỉ: “Vì sao chị phải hẹn ba ngày sau, có gì cần chú ý đặc biệt à?”
Lý Do Hỉ phun vỏ hạt dưa ra, “Tôi chú ý cái gì đâu, nói lung tung ý mà.

Nhưng mà vừa đẹp, chúng ta lại chơi thêm mấy ngày, khó có cơ hội ra bờ biển, cậu nhìn biển xem này, rộng lớn biết bao; cậu nhìn trời này, xanh ngát biết bao; cậu nhìn nước này, trong biết bao… Ôi, nhân gian mỹ lệ.”
Lý Viên Viên duỗi thẳng lưng, lật người, lộ ra cái bụng.

Thập Dương chôn mặt vào cái bụng da lông mềm mại của nó, hít một hơi thật sâu, lại hôn mặt nó, tràn ngập yêu thương.
Cậu ta ngẩng đầu, lúc có lúc không vuốt ve, nhìn ra phía xa, nói: “Người kia đã ngồi đó rất lâu rồi.”
Phía xa đó có một người đầu chó, ngồi ôm đầu gối trên tảng đá, hướng mặt ra biển.

Không biết đã ngồi bao lâu rồi, chỉ im lặng nhìn sóng biển dập dờn, dáng vẻ hơi cô đơn.
“Tôi đoán chắc anh ta cũng bị nước biển đẩy dạt đến đây, khả năng là đang nhớ người thân trong nhà ở phương xa.” Thập Dương ngây thơ: “Nói không chừng chính là cha của Diêu Diêu đấy!”
Hạt dưa Lý Do Hỉ đang cắn bay cả lên: “Hay là cậu đi hỏi thử?”
Thập Dương lắc đầu luôn, “Không đi, không đi, bây giờ tôi vừa nghe thấy chó sủa thì đầu đã to gấp đôi rồi! Hận không thể bị điếc luôn!”

“Haizz.” Lý Do Hỉ thở dài: “Có lúc, vận mệnh chính là như thế, nếu không có năng lực phản kháng thì dứt khoát nằm luôn đi thôi.

Đến được đây cũng xem như là may mắn, tốt hơn việc chết chìm ngoài biển làm mồi cho cá ăn nhiều.”
Nàng cắn hết một túi hạt dưa, phủi tay, đứng lên hoạt động một chút: “Nhắc đến Diêu Diêu ý mà, lúc trước khi đi, tôi đã lén lút để lại dưới gối cô bé rất nhiều tiền, đủ cho cô bé dùng cả đời này, xem như là đồ cưới đi.

Diêu Diêu thông minh như thế, chắc chắn có thể sắp xếp cho chính mình thật tốt.”
“Cũng đúng.” Thập Dương đứng đậy, phủi mông, chỉ vào bãi cát ánh vàng rực rỡ bên dưới dải đá, nói: “Nếu đã chơi thì phải chơi cho thật đã vào, chúng ta xuống dưới chơi đi!”
Lý Do Hỉ nói: “Được, chúng ta đi nghịch điêu khắc cát.”
Thập Dương hỏi: “Điêu khắc cát là cái gì?”
Sau nửa canh giờ, Lý Do Hỉ đắp cát thành một cái đầu Thập Dương, chỉ vào đó, nói: “Đây chính là điêu khắc cát.”
Thế là hai binh sĩ đầu chó trông coi Lý Do Hỉ nhìn thấy mỗi ngày hai người đều đào hố, đắp cát, bơi lội, nướng hải sản, thậm chí có lúc còn mời họ cùng chơi trò ném bóng.
Lúc đầu, hai binh sĩ này còn hơi câu nệ, sau đó lại thật không có cách nào chống cự sự mê hoặc của trò ném bóng, thè lưỡi, chạy điên cuồng trên bãi cát.

Chơi mệt rồi thì ngồi xuống cùng ăn đồ nướng, nói một cách đơn giản là rất vui vẻ.
Cứ ung dung, nhàn nhã như thế qua ba ngày phép, đến ngày thứ tư, rốt cuộc cũng bắt đầu làm chính sự.
Còn chưa đến giờ Thìn, sương mù trong rừng dần dần tản đi, vầng mặt trời mọc lên trên mặt biển, rải xuống mấy mảnh vàng kim nhấp nhô theo sóng.
Dưới chân núi đá có tòa đình, đứng đen đặc toàn người đầu chó.

Suốt dọc đường mòn lên núi đều có binh sĩ canh gác, đến cả xung quanh cái đình cũng đầy người vây xem, có một nhà ba người Cẩu Hoàng đế, hoàng thất và văn võ bách quan…
Thập Dương ôm hổ đứng ở một bên, đảm đương vị trí hộ pháp, Lý Do Hỉ tràn đầy tự tin, cố ý mặc một bộ váy trắng chấm đất cho phù hợp với hình tượng tiên cô, còn giả vờ dùng son chấm lên trán một điểm nữa…..
Nhưng mà hình tượng ngọc nữ tiên khí lượn lờ chẳng hề duy trì được lâu, nàng giơ một cái kiếm gỗ lên, bắt đầu nhảy tưng tưng quanh giếng.
“A u na, y hê ô, trời bao la, đất mênh mông…..

A hự, trời xanh đất linh….., binh tùy ấn truyền, tương trục lệnh hành (1)…..
Này! Yêu quái! Chạy đi đâu…..” Lý Do Hỉ ném kiếm gỗ vào trong giếng, thả người xuống nhảy vào trong.
Bọt nước bắn lên mặt Cẩu Phú Quý, cậu ta ngơ ra một chút, rất nhanh đã phản ứng lại được, “Tiên cô thần võ!”
Nước giếng lạnh băng, bên dưới đen ngòm một mảnh, sâu không thấy đáy, Lý Do Hỉ khua cả tứ chi bơi xuống dưới.
Bên cạnh giếng lại im lặng một lúc rồi Cẩu Hoàng đế và Cẩu Phú Quý nhanh chóng sáp tới gần nhìn thử, mặt nước hơi gợn lên, trong nước lại tối đen như mực, chẳng nhìn rõ cái gì cả.
Lý Do Hỉ bật đèn hoa sen, không biết đã bơi bao lâu rồi mà vẫn còn chưa đến đáy.

Vách giếng vốn bóng loáng dần trở nên thô ráp, càng giống một cái huyệt động tự nhiên hơn.
Bơi thật lâu mà vẫn không thấy đáy, càng xuống dưới lại càng tối, phạm vi đèn hoa sen có thể chiếu sáng càng nhỏ đi.
“Sao lại tối thế này, cái hộp bị rò nước, uế khí tràn ra ngoài à?” Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể chậm rãi chìm xuống theo bản năng, dòng nước trước mặt lại bỗng trở nên ấm áp, trong nước có vị mặn, như là thông ra biển vậy.
Đã sâu đến thế rồi sao.
Phía trước như có một cái xoáy nơi hai dòng nước giao nhau, bản năng của nàng muốn bơi theo dòng nước ấm kia, đi tìm lối ra.
Chỉ là càng bơi về phía trước thì tim nàng càng đập nhanh hơn hẳn, tựa như đã cách rất gần uế thân của Đại Ma Vương rồi.


Nhưng dưới nước chẳng có nguồn sáng nào, tầm mắt càng lúc càng đen, như bị ngâm trong mực đậm, đến cả đèn hoa sen cũng không có cách nào chiếu xuyên qua mảnh tối đen này.
Nàng lại bơi về phía trước một lúc nữa, Kê Vô Trần bỗng nói: “Dừng, chính là nơi này.”
Nàng giơ tay mò mẫm xung quanh, dòng nước xuyên qua kẽ ngón tay, “Tôi không nhìn thấy, ở chỗ nào cơ?”
Nước bên người nàng hơi loạn động, Kê Vô Trần hiện ra ở bên cạnh.

Hắn giơ tay ra phía trước, chạm vào vách tường thô ráp, đầu ngón tay vừa chạm tới cái hộp khảm trên tường thì lại như bị điện giật, phải thu tay về.
Dưới nước không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, Lý Do Hỉ lại cảm nhận được rõ ràng hắn run lên, cắn chặt răng đè nén không kêu đau.

Nàng khua tay mù mờ, tóm được một góc áo của hắn, sốt ruột hỏi: “Anh sao thế?”
Hắn không có cách nào chạm vào cái hộp đen kia, chạm vào thì tất phải chịu nỗi đau thấu tim.

Nếu không thì cũng không cần phải đi tìm ký chủ, ở trong thức hải của người ta.
Theo góc áo tóm được hắn, Lý Do Hỉ túm thắt lưng hắn, sờ soạng loạn lên.

Kê Vô Trần nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, cầm tay nàng dẫn đến chỗ cái hộp trơn nhẵn trên vách tường.
“A! Tôi sờ được rồi, anh đợi một chút.”
Nàng giơ tay tìm kiếm trên vách tường, xác định xong vị trí thì lấy đèn chiếu vào, có thể thấy được mặt ngoài chiếc hộp trơn nhẵn một cách lờ mờ.
“Ô Thiệu Tùng này cũng đúng thật là, giấu gì mà kỹ thế.” Lý Do Hỉ bấm nút thu gọn đèn hoa sen, khôi phục lại lưỡi xẻng bén nhọn, nhấc lên thật cao rồi ra sức nện xuống.
Dòng nước bên người sôi trào lên ngay lập tức, màu đen trong nước rút đi rất nhanh, khí đen bị hắn hấp thu cấp tốc, nước bên cạnh dần dần trở nên trong suốt, có thể nhìn được mọi vật mà không trở ngại.
Tay áo của Kê Vô Trần bay loạn trong nước, hai mắt biến thành đỏ đậm hơn nhiều, biểu cảm có vẻ hơi đau khổ lại hơi sung sướng khi được thỏa mãn.
Rất ít khi hắn có vẻ mặt như thế, chỉ lúc đang hấp thu uế khí mới lộ ra mấy phần hung hãn, hoang dại của Ma Vương.

Nhưng mà rất ngắn, dường như mỗi lần không quá một khắc đồng hồ.
Lý Do Hỉ lặng lẽ chờ đợi, đợi nước giếng trong suốt sạch sẽ hoàn toàn, đợi hắn tỉnh lại.
Nhưng hình như có người lại không hề nguyện ý thanh tỉnh, muốn tranh thủ cơ hội làm chút việc xấu bình thường không dám làm.
Bộ váy áo trắng của người trước mặt đang nở rộ trong nước, vẻ mặt bình thường, chỉ là đang nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt trong suốt.

Trong lòng hắn đang giãy giụa không thôi, mắt thấy thời gian đang trôi qua từng giây từng phút một, lại vẫn luôn không dám vượt qua giới hạn một bước nào.
Lý Do Hỉ hơi nhíu mày, thấy được manh mối trong biểu cảm thay đổi và ánh mắt rối rắm của hắn, “Anh đang nghĩ gì thế, xong chưa đấy?”
[
Quả bóng còn chưa được bơm căng đã xẹp ngay trong chốc lát, hắn cúi đầu ảm đạm -- Xong rồi, nhất định là bản tọa bị giam quá lâu trong Phong Ma đài, bị giam đến ngốc luôn rồi, thế mà đến việc này cũng không dám, nhớ năm đó lúc ở Xích Huyết giới…..
Lý Do Hỉ lại chờ đến không còn kiên nhẫn nữa, túm lấy hắn nhét vào trong lòng, “Được rồi, nhanh về đi, tôi còn phải lên trên nhìn xem tình hình bên ngoài thế nào rồi!”
Kê Vô Trần ngã ngồi trong thức hải, kinh ngạc đến hơi nhếch miệng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và khó hiểu.
Thiên lý ở đâu đây, lẽ trời ở đâu đây! Lúc nào thì bản tọa lại suy bại đến thế này, suy bại đến bậc này!
Đại Ma Vương đấm ngực, dậm chân.
Lý Do Hỉ ra sức bơi trở về, bám lên miệng giếng thò đầu ra, nhìn bốn phía.

Chỉ thấy tất cả người đầu chó đều ngã ra đất, bên ngoài chẳng còn dấu vết của Thập Dương nữa.
Sao lại thế này?
Lý Do Hỉ lau mặt, kêu lên: “Thập Dương?” Sau lưng lại đột nhiên truyền đến một tiếng xé gió, nàng nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh thoát, một con chó vàng to nhảy bổ đến từ sau lưng nàng, phóng qua đỉnh đầu nàng.
Nó vồ phải không khí, quay người nhe nanh với nàng, hạ thấp thân mình vào thế tiến công, đồng thời, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ.
Ngay sau đó, Lý Do Hỉ nhìn thấy tất cả những người đầu chó đang nằm trên đất bắt đầu xảy ra biến hóa.

Cái đầu thì vẫn là đầu chó, thân mình lại xảy ra biến hóa kỳ lạ hơn.

Lưng dần ngắn lại, tứ chi teo nhỏ, làn da bóng loáng nhanh chóng mọc ra lông ngắn màu vàng nâu…..
Lúc đầu Lý Do Hỉ còn tưởng kết quả xấu nhất cũng chẳng qua là không có biến hóa, vì thế mà nàng còn chuẩn bị phương án hai.

Dự đoán thế nào cũng không đoán được kết quả hiện tại, tất cả những người đầu chó nằm trên mặt đất lại biến cả thân thể thành chó!
Chỉ có mỗi thân chó của Cẩu Phú Quý còn gắn một cái đầu người bằng gỗ, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và hoài nghi.
Xem ra, Thập Dương đã cảm thấy được nguy hiểm từ lâu, mang theo Lý Viên Viên bỏ trốn mất dạng rồi.
Mắt thấy tất cả người đầu chó đã đứng lên, tất cả đang nhìn nàng, mắt lộ ánh sáng hung dữ, hận không thể cắn hết thịt nàng, uống cạn máu nàng.
Lý Do Hỉ lại ngụp đầu vào trong nước -- Lúc này không chạy thì còn đợi lúc nào!
“Tõm, tõm, -----”
Một con lại một con chó vàng nối tiếp nhau nhảy xuống giếng, đuổi theo muốn cắn mông Lý Do Hỉ.

May mà nàng có Tỵ thủy châu trong người, có thể hô hấp bình thường trong nước, rất nhanh đã cắt đuôi được rồi.
Uế khí đã bị Kê Vô Trần hấp thu hầu như cạn sạch, dòng nước lại trở nên trong suốt, Lý Do Hỉ bơi trối chết, bơi rất nhanh thuận theo dòng nước ấm áp mà đi.

Không biết là rẽ qua bao nhiêu khúc, nước biển bao phủ trên đỉnh huyệt động nông dần, trước mặt xuất hiện một điểm sáng -- Là lối ra!
Nàng xách váy chạy như điên về phía trước.

Nước biển dưới chân càng lúc càng nông, cuối cùng chỉ còn ngập đến mắt cá chân.
Ánh sáng trước mặt càng lúc càng lớn, cái giếng kia thông với một hang động ngoài bờ biển, ở đây đã có thể nghe được lờ mờ tiếng sóng biển đánh vào bãi cát rồi!
Cứ chạy mãi rồi nàng dần dần chậm bước.
Cửa động xuất hiện một bóng hình màu đen, lỗ tai nhọn, chân nhỏ dài, cái đuôi buông xuống..