Giấc Mộng Ngày Xuân

Chương 33

Hiểu không biết Mùa đang suy nghĩ cái gì, tay cô run run làm anh lo lắng. Anh bóc cái hộp ra đọc qua một lượt rồi nói:

Đúng ra thì thử vào buổi sáng sẽ cho kết quả sớm hơn. Khi nãy anh mua họ cũng nói thế, mà trong đây họ cũng ghi thế.

Nhưng anh hồi hộp lắm, không nhịn được, em thử luôn đi cho anh xem nào..

Anh đi mà thử!

Mùa nói giọng giận dỗi.

Ơ... sao lại giận anh?

Con ở trong bụng em chứ có phải trong bụng anh đâu mà anh thử được?

Ai nói với anh là em có con?

Mẹ anh Đông?

Hiểu thật thà khai báo.

Cái gì?

Mùa ngạc nhiên không kém.

Tại bác ấy bảo nhìn em xanh xao, da dẻ trông mái mái, không được khỏe lắm. Đoán là em có thai, sợ mình còn trẻ không có kinh nghiệm nên bác nói với anh để mua cho em thử. Nếu thật thì còn biết đường chăm sóc cho cẩn thận....

Anh... Cả bác nữa, nói xấu sau lưng em à?

Anh không có ý đấy. Thì em cứ thử đi, không phải thì thôi, cũng có mất cái gì đâu?

Mà bác ấy nói anh mới để ý, đúng là độ này nhìn em xanh xao hơn thật, sắc mặt hơi xấu...

Ý anh là anh chê em xấu?

Không phải. Em là xinh nhất!

Ai nịnh thô thế?

Nhưng mà em cứ thử đi, anh cứ đi hoang dã vào trong như thế mà ko có thai thì hóa ra anh bất tài vô dụng à?

Cũng đúng. Hiểu nói cũng có lý, cô cứ để anh làm tới nhiều lần như vậy, cả hai đều không phòng tránh gì, nếu không có thai thì chẳng phải cả anh cả cô đều có vấn đề sao? Nghĩ vậy Mùa ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh kiểm tra thử xem thế nào. Nào ngờ, buổi trưa thử mà que hiện lên 2 vạch căng đét, Mùa xem kết quả mà đầu óc choáng váng. Cô không ngờ là bản thân đã có thai, trời ơi chuyện gì vậy... Cầm que thử trên tay, cô đi như người mất hồn bước ra ngoài, Hiểu ngồi chờ cũng hồi hộp không kém, thấy vẻ mặt của Mùa anh lo lắng hết sức, tưởng cô làm sao.

Em sao thế?

Que thử có vấn đề à? Hay sao?

Anh tự xem đi!

Mùa chìa cái que thử ra trước mặt Hiểu, anh ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Hai vạch à? Hai vạch là có thai hay là không có?

Mùa bơ lác câu hỏi của anh, cô lặng thinh không trả lời. Hiểu lúng túng nhìn lại hướng dẫn sử dụng trên hộp giấy...

A.. ahahaha.. haha...

Hai vạch là có thai.. hai vạch là có thai..

Haha.. có thai rồi em ạ! Có thai rồi!

Hiểu sung sướng cười như một đứa trẻ con, anh bế thốc Mùa lên cao, quay một vòng, vì vui sướng quá nên anh nói hơi to, mọi người trong nhà đều giật mình. Anh Đông ngơ ngác ko hiểu gì, đứa bé con cũng thế, hai bố con thì thầm với nhau, bác gái thì đoán được sự việc, có lẽ Hiểu đã được làm bố. Cúc thì nghe được vì cô là người Việt Nam mà, thấy Hiểu nói to vậy cô cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng lát sau cô định thần được ngay, hai người ấy đi lại với nhau nhiều như vậy, có bầu cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tự nhiên Cúc thấy vui, vì giờ đây không phải mình cô mang bầu nữa, mà có thêm Mùa!!

Anh điên rồi! Bỏ em xuống, nói to thế cho người ta nghe thấy à?

Ôi, anh xin lỗi, anh quên mất!

Hiểu vội thả Mùa đứng xuống, niềm vui trên khuôn mặt anh không sao che giấu đi được. Còn Mùa, cô vui cũng có mà buồn cũng có luôn, vui vì cô sắp được làm mẹ, được đẻ con cho người đàn ông mà cô yêu thương. Nhưng ngược lại Mùa cũng thấy buồn, có thai mà phải chốn chui chốn lủi thế này, đám cưới chưa có, hai người chưa là gì của nhau. Chẳng may duyên đứt giữa đường, anh không còn quan tâm đến cô nữa thì... cả cô và Cúc, hai cái bụng bầu biết phải xoay sở làm sao?

Mùa lo lắng bởi cô cũng mơ hồ đoán được sự việc vì sao phải thay đổi chỗ ở liên tục thế này, có lẽ Hiểu không muốn cô lo lắng nên chưa tâm sự thật lòng cho cô nghe. Nhưng cô đoán chắc phía gia đình anh đã có động tĩnh gì đó, hoặc cô tiểu thư kia, bởi vậy đưa cô đi thế này chắc chắn là muốn tốt cho cô rồi. Nghĩ vậy Mùa lại cảm giác có chút yên tâm hơn, hy vọng anh sẽ vì cô, vì đứa bé đang thành hình mà không bỏ mặc cô giữa đường!

Buổi chiều biết tin Mùa mang thai Hiểu đã vui vẻ vô cùng, đêm đến, cũng vì chuyện này mà anh mất ngủ. Nằm trằn trọc toan tính những ngày tháng sau này, anh trước đây như thế nào không còn quan trọng nữa, nhưng con của anh, anh nhất định sẽ không để con phải chịu thiệt thòi gì cả. Sáng sớm hôm sau Anh Đông phải trở lại mỏ quặng để làm việc, Hiểu đáng lý ra cũng phải quay lại đó để làm việc, nhưng giờ có người theo dõi, cộng thêm Mùa có thai nên anh không quay về.

Hiểu gọi điện thoại cho bố, anh nói anh có việc đi xa nên không quản lý công việc ở mỏ quặng được để ông ý điều khiển người khác đến tiếp nhận công việc. Còn hiện tại anh đang ở đâu, làm gì anh không nói cho bố biết. Nhớ đến chiếc xe tải ở gara đêm hôm trước, đó là phương tiện di chuyển duy nhất của anh hiện tại, hôm ấy anh cắt đuôi người theo dõi mình ở đó.

Lại nói về mấy tên thám tử, đêm hôm ấy chờ mãi chờ mãi mà vẫn ko thấy Hiểu đánh xe đi, quán trà đá đóng cửa, gara ô tô đóng cửa mà xe Hiểu vẫn ko đi mất, lúc này bọn chúng mới biết là Hiểu đã ko còn ở đây. Chúng báo cáo lại với chủ, chủ nhân lại bắt một tên khác đến canh chừng gara, chờ đợi Hiểu quay lại lấy xe để tiếp tục theo dõi. Còn hai tên kia lại quay về mỏ quặng, hy vọng Hiểu quay về đấy, bởi công việc chính của anh là ở đấy nên phải bám sát nơi ở.

Sáng ngày hôm sau, Hiểu sao lưu toàn bộ số điện thoại trong sim anh đang sử dụng sang máy và mua một sim khác lắp vào. Tránh nhận được những cuộc gọi trách móc không cần thiết từ gia đình và công việc, anh gọi một chiếc taxi đi đến gần gara hôm nọ để xem động tĩnh, nếu ổn thì anh sẽ lấy xe, hoặc không thì tính kế khác.

Quả nhiên vẫn có một tên cò bơ cò bất lang thang vất vưởng quanh đấy, Hiểu biết là ko thể lộ mặt được nên anh rời đi. Tìm một quán nước kín đáo và đi vào, bấm điện cho thằng bạn bác sỹ, chỉ có nó mới có thể giúp anh, vì trước nay những hoạn nạn anh gặp phải, mọi chuyện buồn vui trong cuộc sống, có lúc yếu lòng Hiểu vẫn thường tâm sự với nó. Đó là một người bạn tốt, chưa bao giờ bán đứng bạn bè. Lúc này đây, sự giúp đỡ của bạn với anh là rất cần thiết.

Anh bác sỹ đang ở bệnh viện, dù đang bận nhưng vẫn cố gắng nghe điện thoại, vì bình thường ko có việc tự nhiên Hiểu không bao giờ gọi điện cho anh. Hiểu nhờ vả, muốn anh bác sỹ đến gara ô tô để lấy xe về giúp anh, hiện tại anh không thể sử dụng xe đó nữa. Lấy ra được thì tìm nơi nào đó bán luôn xe, tiền bán được gửi vào số tài khoản cho anh. Anh sẽ dùng số tiền đó để mua một chiếc xe 4 chỗ cho tiện đi lại.

Anh bác sỹ đồng ý nhưng anh ấy nói phải hết giờ làm việc buổi sáng, chiều anh xin nghỉ thì mới có thể đến địa điểm lấy xe được, nhanh thì có thể bán được luôn trong ngày vì bạn bè anh ấy cũng nhiều. Chậm thì một vài ngày, Hiểu cảm ơn rối rít rồi rời quán nước, anh bắt xe đi lang thang mấy nơi, mua sắm ít đồ đạc rồi lại trở về nhà của anh Đông.

...

Em đưa điện thoại cho anh.

Để làm gì... điện thoại anh đâu?

Anh mới thay số khác, anh giúp em lưu số..

Dùng số kia ko đc à, tự nhiên lại thay số, người khác muốn gọi cho anh thì phải làm sao?

Giờ chỉ có em gọi cho anh thôi, chẳng có ai gọi cho anh hết!

Anh sao thế, anh còn công việc, còn gia đình mà?

Mùa thấy Hiểu lạ lạ..

Anh nghĩ kỹ rồi, lần này anh nghiêm túc bàn chuyện với em!

Thế từ trước đến nay... với em anh đều không nghiêm túc à?

Không có... ý anh là em vẫn hay trách móc anh làm cái gì cũng ko tôn trọng, ko hỏi ý kiến em. Nhưng đó là trước đây, còn bây giờ anh không thế nữa.

Anh như thế làm em ngạc nhiên đấy, anh có gì thì nói đi, vòng vo làm ngườii khác khó hiểu.

Thì bây giờ em có bầu rồi, làm mẹ của con anh rồi, đương nhiên anh phải hỏi ý kiến của em.

Vì em đẻ con cho anh nên anh mới tôn trọng em??

Anh không có ý đó...

Chuyện này, anh khó nói quá, để em phải sống thế này thực sự anh áy náy, cả với Cúc nữa. Nếu cứ tiếp tục, e là sẽ không ổn.

Dường như cô gái kia vẫn ko chịu buông tha cho chúng ta, khi nãy anh ra phố thấy có người vẫn ngầm theo dõi, anh quyết định bán chiếc xe tải đi rồi em ạ.

Mùa ngạc nhiên:

Sao anh lại bán đi, xe để đi làm, để công việc, anh bán đi có hỏi ý kiến bố anh không?

Anh không đi làm nữa! Anh không về mỏ quặng nữa đâu...

Ơ.. hôm nay anh lạ nhỉ?

Anh nghiêm túc đấy... anh còn làm cho bố anh, thì cô gái kia sẽ không tha cho anh đâu, cả em và Cúc nữa. Cô ấy thích anh lâu rồi, từ trước khi em đến đây, nhưng ngày đó chưa như bây giờ.

Anh công khai thích em nên cô ta tức giận, luôn tìm cách để dọa dẫm anh, thực ra anh thay sim cũng vì ko muốn nhận những cuộc gọi, những tin nhắn trách móc của cô ta mỗi ngày...

Những chuyện này Hiểu chưa bao giờ nói ra, nhưng bây giờ, anh nghĩ Mùa có quyền được biết.

Mỏ quặng đang khai thác, phần lớn là bố mẹ của cô ấy thu mua, nói chung hai bên phối hợp làm ăn rất tốt. Cô ta giàu có thì không nói rồi, nhà cô ấy giàu hơn bố anh nhiều, vì cô ấy thích anh nên mới đe dọa thôi. Họ có tiền, hoàn toàn có thể tìm cách kết tội anh, vì em!

Tại sao lại vì em?

Vì em là người Việt!

Bởi vậy, anh cũng chán. Mà nói thật, anh chán làm ở đấy lâu rồi, dùng dằng mãi, quên chưa nói cho em nghe, lần anh bị thương đó là do trong núi bị sạt lở đất, anh vào thu dọn đồ giúp công nhân nên bị đó.

Mùa nhớ lại quãng thời gian anh nằm ở nhà điều trị, vết thương khắp người...

Tại sao anh ko đi bệnh viện?

Vì ở bệnh viện bố anh cứ muốn cô gái kia đến chăm sóc cho anh, anh ko đồng ý nên không cho bố nói với cô ta là anh bị thương...

Cô ấy yêu anh thế cơ mà...

Lại ghen à?

Em ghen đâu, chỉ đang nói sự thật thôi!

Nhưng anh không thích cô ta, nhìn cô ấy anh thấy bóng hình của mẹ kế năm xưa, lạnh lùng và kiêu ngạo, mẫu người như thế đời này anh ko bao giờ đem lòng yêu.

Vậy anh đem lòng yêu người như thế nào?

Người đẻ con cho anh thì anh yêu...

Xạo... cô ấy cũng có thể đẻ con được!

Nhưng cô ấy không phải là em, người anh muốn là cô gái người Việt Nam, mang dòng máu người Việt.. giống như mẹ của anh!!!