Giấc Mơ Ngọt Ngào

Chương 12: Ngôi sao thứ mười hai

Khi Đại Vị Hi đến phòng của Mã Vệ Quân đặt trước, thì mọi người đã có mặt đông đủ.

Mã Vệ Quân đang bận trò chuyện với người khác về công việc, không chú ý thấy cô đi vào. Tô Giai Giai vừa nhìn thấy cô liền nhanh chóng đứng lên kéo cô ngồi vào bên cạnh.

“Vị Hi, em nhớ chị muốn chết.” Tô Giai Giai thân mật kéo tay cô chạm một cái.

Đại Vị Hi cười ngọt ngào, Tô Giai Giai kể lại cho cô những chuyện vui xảy ra trong thời gian cô vắng mặt hơn một tháng. Thỉnh thoảng cô hỏi một vài câu, nhưng cuộc sống của cô nhàm chán không có gì để nói, nên chủ yếu là nghe Giai Giai nói.

“À, đúng rồi!” Tô Giai Giai đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: “Trước khi chị đi có phải là chị không nói cho Tống Tinh Trần biết đúng không?”

Đại Vị Hi lúng túng gật đầu một cái.

“Chị cũng thiệt là, dù sao anh ấy cũng thường xuyên đưa chị về khách sạn, lúc chị đi cũng không nói người ta một tiếng. Ngày đó anh ấy có tìm em, mà có vẻ không vui, không biết có phải vì chuyện này không.” Tô Giai Giai chống cằm nói, cô nghi ngờ không biết Đại Vị Hi có phải là fan của Tống Tinh Trần hay không nữa.

“Lúc đó chị quên mất.” Đại Vị Hi không được tự nhiên sờ lỗ tai, một lúc sau mới hỏi: “Tiệc đóng máy lần này Tống Tinh Trần có đến không?”

Đại Vị Hi nghĩ rằng anh có tham dự diễn xuất ”Falling“ nên cũng sẽ đến.

“Nhất định không đến, người ta bận rộn, làm gì có nhiều thời gian như vậy.”

Đại Vị Hi cúi đầu, anh không đến, cô còn tưởng rằng có thể nhìn thấy anh.

Tô Giai Giai nhìn thấy dáng vẻ không vui vẻ của cô, suy nghĩ một hồi nói: “Nhớ anh ấy sao? Đội trưởng của anh ấy ở đâu nhỉ, chị đi hỏi thử xem?” Tô Giai Giai vừa nói lấy tay chỉ về vị trí của Mã Kỳ Nhuận.

“Chị không có, chị chỉ muốn nói xin lỗi thôi.” Đại Vị Hi đáp, nếu anh ấy không đến cũng được, dù sao sau này cô cũng sẽ không gặp nữa.

Đại Vị Hi uống hơi nhiều, báo một tiếng với Tô Giai Giai rồi đi ngay vào nhà vệ sinh.

Sau khi giải quyết xong, cô muốn quay lại nói với đạo diễn Mã một tiếng rồi rời đi, vừa đến cửa đã có người gọi cô lại.

“Cô Đại?” Giọng nói quen thuộc truyền đến, tim của Đại Vị Hi lỡ một nhịp, quay đầu thì thấy đây là người đàn ông mình đang nghĩ đến.

“Thật sự là cô sao? Tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm.” Tống Tinh Trần cười nói, thật ra anh biết mình không nhận sai người, chẳng qua nhất thời không biết nói gì, liền nói: “Đến tham gia buổi đóng máy ”Falling” sao?”

Đại Vị Hi gật đầu một cái: “Ừ.”

“Cô đối với tôi lạnh nhạt thật. Lúc đi không nói với tôi, bây giờ gặp lại cũng không nói chuyện.” Tống Tinh Trần vừa nói, không biết anh cười cái gì, nụ cười chưa từng biến mất.

Đại Vị Hi đột nhiên nhớ lại, cô phải xin lỗi, liền nói: “Thật xin lỗi, khi đó tôi quên…” Đại Vị Hi suy nghĩ một chút, không biết nói tiếp thế nào.

“Chỉ như vậy thôi sao?” Tống Tinh Trần hỏi.

Đại Vị Hi cảm thấy lời xin lỗi của cô thật sự không có thành ý, suy nghĩ xong liền dò hỏi một chút: “Anh có thể cho tôi WeChat được không? Tôi sẽ trả tiền cho anh.”

Tống Tinh Trần không kiềm được cười ra tiếng, anh biết cô nói về ngày đó, anh đã đưa cho cô một chút lộ phí, nhưng anh muốn trêu chọc cô gái nhỏ một chút, liền nói: “Này, muốn thêm WeChat của tôi thì cứ việc nói thẳng, không cần phải viện cớ đâu?”

Đại Vị Hi nóng nảy, vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, tôi chỉ muốn trả lại lộ phí cho anh thôi, cảm ơn anh mấy ngày đó đã đưa tôi về khách sạn.”

Tống Tinh Trần lấy điện thoại ra, mở WeChat, “Thêm đi, tiền thì tôi không cần, chỉ cần đáp ứng điều kiện của tôi.”

“Cái gì?”

“Đầu năm tôi có một buổi biểu diễn ở thành phố D, đến lúc đó cô nhớ đến.” Tống Tinh Trần nhìn dáng vẻ đắn đo của Đại Vị Hi, lại nói thêm một câu: “Coi như là thần tượng mời fan đi, có được hay không?” Trong giọng điệu có chút cầu xin.

Đại Vị Hi gật đầu đồng ý, rõ ràng là cô xin lỗi thế nào mà lại giống như đang lời thế này?

“Vậy được, đến lúc đó, khi nào cô đến thì gọi cho tôi, tôi sẽ nhờ trợ lý đưa vé cho cô.”

“Được.”

Thấy cô gật đầu, Tống Tinh Trần không nói thêm nữa, hai người cùng đi vào phòng.

“Tống Tinh Trần sao lại đến đây, mà còn đi vào cùng với chị?” Đại Vị Hi vừa mới ngồi xuống, Tô Giai Giai liền tiến tới bên người cô hỏi.

“Chị gặp anh ấy ở ngoài cửa, anh ấy nói anh Mã uống rượu không lái xe được, anh ấy tới đón người.”

“Vậy chị đã nói xin lỗi chưa?” Tô Giai Giai hỏi.

“Đã nói ở ngoài cửa rồi.” Đại Vị Hi trả lời.

Tô Giai Giai: “…” Qua loa vậy thôi sao? Nghĩ một chút cũng phải, người như Vị Hi đây nói xin lỗi, thì cùng lắm là xin lỗi là xong. Với mạch não của cô ấy thì làm sao có thể mời người ta đi ăn chứ.

Sau bữa tiệc đóng máy, Tô Giai Giai dẫn Đại Vị Hi đi chơi mấy ngày ở thành phố B, rồi mới trở về thành phố C.

Cô với Tống Tinh Trần cũng không còn liên lạc nữa, thứ duy nhất liên kết họ chính là buổi biểu diễn kia, nhưng vẫn còn hai ba tháng nữa.

Kể từ khi Đại Vị Hi lên đại học, cô chưa bao giờ bỏ lỡ buổi biểu diễn nào của Tống Tinh Trần. Nhưng lần này thì khác, lần này là được đích thân Tống Tinh Trần mời nên Đại Vị Hi có chút mong đợi.

Thời tiết trở nên lạnh dần, trường học cũng lần lượt cho nghỉ. Mộc Lạc Lạc đến tiệm sách thăm cô một chút trước khi trở về nhà.

Đại Vị Hi đưa cô ra sân bay, trước khi đi còn ôm Đại Vị hi khóc thật lâu, nói rằng sau năm mới sẽ mang cho cô nhiều đồ ăn ngon.

Đại Vị Hi bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô, làm như thể sẽ không còn gặp lại được vậy.

Sau khi Đại Vị Hi đưa Mộc Lạc Lạc đi, về đến nhà không lâu, mẹ Vị Hi gọi điện đến thúc giục cô về nhà.

Đại Vị Hi có chút phiền, cô một chút cũng không muốn trở về cái nhà đó. Đó là nhà của La Hân và người khác, không phải là nhà của cô.

La Hân kết hôn ngay sau khi cô lên đại học, hiện giờ có một bé gái ba tuổi, cô trở về thì chỉ là đồ dư thừa.

Nhưng năm nay La Hân rất quản chặt chẽ, cô chỉ có thể quay về. Nhưng nghĩ lại, buổi biểu diễn của Tống Tinh Trần cũng sắp đến nên tóm lại cô vẫn phải trở về thành phố D. Nếu mẹ Vị Hi biết cô trở về thành phố D nhưng lại không về nhà thì không tránh khỏi gây gổ.

Khi Đại Vị Hi đến sân bay thành phố D, mẹ của cô mang theo bé gái ba tuổi nhỏ ở bên ngoài sân bay chờ cô.

Cô bé nhỏ vừa thấy cô đi ra, liền chạy lại ôm lấy chân cô, con bé kêu chị.

Đại Vị Hi gặp con bé mấy lần, biết tên mụ của cô bé là Đoàn Đoàn, cô cũng rất thích cái bánh bao nhỏ này.

Tiểu Đoàn tử trí nhớ không tốt lắm, Đại Vị Hi cho là cô bé sẽ không nhớ cô, chắc là La Hân đã dạy con bé la lên như vậy.

Đại Vị Hi cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn cười một tiếng, nhéo gương mặt nhỏ nhắn của  cô bé một cái.

La Hân ở một bên cũng cười, bà biết rằng con gái oán giận bà, nhưng sẽ không bao giờ gieo rắc sự oán giận của mình lên một đứa con nít.

“Tết nhất trở về thì tốt, Đoàn Đoàn thích con, cùng Đoàn Đoàn vui đùa nhiều một chút thì tốt.” La Hân cười nói.

“Ừ.” Đại Vị Hi gật đầu, cô không muốn nhiều lời.

Đại Vị Hi cùng La Hân về đến nhà, La Hân đi nấu ăn, còn cô với Đoàn Đoàn ở phòng khách xem phim hoạt hình.

Buổi tối ba của Đoàn Đoàn đi làm về. Đại Vị Hi không thích nói chuyện nên chỉ chào một câu chú Quý. Sau khi cơm nước xong thì trở về phòng.

“Này, Vị Hi vẫn không thích tôi.” Ông Quý than thở.

“Tính cách của nó là như vậy, ông đừng có nghĩ bậy.”

“Có lẽ từ từ Vị Hi sẽ chấp nhận gia đình này.” La Hân thở dài, con gái mình trong lòng nghĩ gì, bà là mẹ đương nhiên biết rõ. Nhưng bà muốn cho con gái biết, cô trong gia đình này, không phải là dư thừa