Giả Yêu Thành Thật

Chương 215: Lâm vào đường cùng, một mình sống?

Có tiếng đập cửa vang lên bên tai, môi Minh Tranh lại không nhúc nhích.

Tạ Nam bưng ly coffee đi vào, thấy bóng anh thon dài bóng dáng đứng trước cửa sổ, "Lão Đại."

Tay Minh Tranh nắm thành quyền gõ vài cái, Tạ Nam đem coffee để tới trên bàn làm việc."Sắp đến giờ đi Bắc Kinh, anh đi nghỉ một lát đi, đến giờ tôi sẽ gọi."

Minh Tranh không động đậy, "Cô tan làm đi."

"Tôi còn có chút việc chưa làm xong, anh có chuyện gì cứ gọi tôi." Tạ Nam biết rõ anh lúc này chỉ muốn được yên tĩnh vội lui ra ngoài.

Trời càng lúc càng tối đen, như sắp có một trận mưa lớn, La Văn Anh khôi phục tinh thần lại cảm thấy bụng kêu vang mới nhớ ra mình còn chưa ăn cơm. Đi ra khỏi phòng làm việc, La Văn Anh biết tối Minh Tranh sẽ bay, anh một khi lo lắng thì cái gì cũng sẽ không để ý, lúc này khẳng định cũng đang thấy đói bụng.

La Văn Anh bất tri bất giác đi tới phòng làm việc của Minh Tranh, Tạ Nam đứng dậy chào hỏi, "Quản lý La."

"Lão Đại có ở bên trong không?"

Tạ Nam nhìn bên trong, “Vâng, có."

La Văn Anh bước chân đi về phía trước, Tạ Nam vội ngăn, "Quản lý La, Tổng giám đốc nói ngài cần yên tĩnh, dặn tôi không để cho người khác quấy rầy."

"Tôi biết rồi." La Văn Anh gật gật đầu, cũng không có ý dừng bước, cô không gõ cửa, học Minh Tranh mỗi lần trở về đều trực tiếp mở cửa phòng cô đi vào, Tạ Nam thấy thế cũng không thể nói thêm nữa.

Minh Tranh quay đầu lại, thấy La Văn Anh đang đứng ở cửa, anh ngẩn ra một lúc mới mở miệng, "Sao giờ này vẫn còn ở đây?"

“Hôm nay em tăng ca."

Minh Tranh nhìn chằm chằm La Văn Anh, nhẹ nhàng nói, "Ai đã nói về sau kiên quyết không tăng ca?"

La Văn Anh không trả lời, cô từ cửa bước vào phòng, "Anh ăn cơm tối chưa?"

Một ngày nào đó, cũng lời này anh đã hỏi cô, lần này đổi lại là cô đang hỏi.

Minh Tranh lắc đầu, "Còn em?"

"Đi ăn một chút gì đi, sau khi ăn xong em sẽ về nhà, cũng sắp đến giờ ra sân bay rồi."

Tạ Nam trong phòng nhìn thì cửa thình lình bị mở ra, La Văn Anh ra trước, theo sau là Minh Tranh, hai người không nói gì nhưng lại cùng bước đến thang máy.

Nhà ăn Hào Khôn hôm nay cũng phá lệ mở cửa ban đêm, ngẫu nhiên cũng có thể gặp nhân viên xuống ăn.

Minh Tranh có riêng một phòng ăn nhỏ, bốn món mặn một món canh rất thịnh soạn được dọn lên, Minh Tranh đưa cơm cho La Văn Anh, La Văn Anh liền nếm thử hương vị, "Ừ, uống rất ngon, về sau em cũng muốn đến đây ăn."

Minh Tranh gắp mỗi món một miếng cho La Văn Anh đến khi bát cô thành hình một chiếc núi nhỏ, La Văn Anh nắm chặt đôi đũa trong tay, "Em ăn không hết nhiều như vậy."

"Anh sẽ dặn bọn họ, về sau em muốn ăn cơm trực tiếp tới đây, muốn ăn gì thì nói với họ."

La Văn Anh gắp thức ăn, "Không cần, em đùa thôi."

"Anh không đùa với em." Minh Tranh cúi đầu ăn cơm.

La Văn Anh như nghẹn ở cổ họng, "Minh Tranh?"

"Ừ?"

"Sắp đi Bắc Kinh, anh không về nhà một chuyến sao?"

"Không cần." Minh Tranh nuốt thức ăn lúc này mới mở miệng, "Anh gọi điện thoại về rồi, có về hay không đều giống nhau."

Nói đến tình thân, anh vẫn luôn đạm bạc như vậy, Minh Tranh ngẩng đầu, con ngươi toát ra vẻ lạnh lẽo như lúc mới gặp La Văn Anh. Cô cũng từng cố gắng trong mắt anh nhìn ra điều gì đó, nhưng Minh Tranh vẫn luôn cảnh giác, chỉ sợ lúc này, rõ ràng là lòng nóng như lửa đốt, nhưng anh lại như cũ gắp từng miếng từng miếng cơm. La Văn Anh gục đầu xuống, liên tục uống chén canh.

Một bàn tay to đưa tới, cầm chén canh bỏ xa ra một chút, "Uống canh nhiều như vậy cũng không sợ mặn sao?"

La Văn Anh bỏ thìa trong miệng xuống, "Việc lần này có phải rất khó giải quyết không?"

"Cũng bình thường." Minh Tranh che dấu ánh mắt, "Có khả năng phải ở lại Bắc Kinh, cũng không biết khi nào thì về."

La Văn Anh không thể cho anh bất kỳ lời hứa hẹn nào, đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của Minh Tranh cô chỉ có thể quay mặt đi.

Hai người ngồi ở nhà ăn, thời gian trôi qua rất nhanh, La Văn Anh gọt quả cam trong tay đến mức nhẵn thín, tựa hồ không làm như vậy thì không còn việc gì khác, Minh Tranh biết cô đang tránh né, nhẹ nhàng nói, "Anh đưa em về nhà."

"Không cần." La Văn Anh đặt quả cam xuống, lau tay sạch sẽ, "Em đưa anh ra sân bay."

Minh Tranh nhìn cô một lúc, "Em về nhà đi."

La Văn Anh đứng dậy, "Sắp đến giờ rồi, đi thôi."

Tạ Nam nhìn hai người trở về, La Văn Anh thấy cô vẫn còn ở đây, sửng sốt hỏi, "Cô còn làm việc sao?"

"Vâng, tôi còn chút việc phải làm."

La Văn Anh gật đầu, chờ Minh Tranh từ phòng làm việc ra ngoài, Tạ Nam giật mình nhìn hai người như muốn cùng rời đi, "Lão Đại, tôi giúp anh gọi điện thoại cho tài xế."

"Không cần." Minh Tranh ngắt lời, cũng không nói thêm gì, đi theo La Văn Anh đến thang máy.

Minh Tranh ngồi vào ghế lái phụ, xe vừa mới ra khỏi cửa Hào Khôn, liền bị một chiếc xe màu đen cản đường.

La Văn Anh mượn ánh đèn thấy bóng người từ chỗ ngồi phía sau chiếc xe kia bước xuống, bởi vì trời mưa, cho dù đối phương không cầm ô, cô nhất thời không nhận ra ai, đến khi đối phương đến gần hơn, mới nhận ra là Lý Vận Linh.

Lý Vận Linh cũng không thể xác định người bên trong có phải Minh Tranh hay không, bà ở nơi này đã chặn không dưới mười chiếc xe. Bởi vì lúc trước Minh Tranh đã thông báo không để cho bà bước vào Hào Khôn nửa bước, Lý Vận Linh thật sự không còn cách nào khác ngoài đứng chờ ở bên ngoài.

"Lái đi." Minh Tranh nhíu mày thúc giục.

La Văn Anh khó xử, "Nói không chừng thật sự có chuyện bác gái mới tìm anh."

Lý Vận Linh đã nhìn rõ hai người trong xe, bà ra sức vỗ vỗ cửa kính xe, "Minh Tranh, Minh Tranh."

La Văn Anh nhìn anh một cái rồi hạ cửa kính xe, đúng lúc thấy Lý Vận Linh bởi vì vội vàng mà mặt mày nhăn lại, "Minh Tranh, con với mẹ nói chuyện chút đi. Mẹ biết công ty gặp phiền toái, con đừng nóng vội, mẹ sẽ nghĩ cách."

"Chuyện này không liên hệ gì tới bà!" Minh Tranh không chút lưu tình ngắt lời Lý Vận Linh.

Tóc Lý Vận Linh ướt nhẹp vì nước mưa, đôi tay bà cố giữ cửa kính xe, "Con đừng hành động theo cảm tính, ba con khi còn sống cũng có không ít bạn bè, mẹ có thể tìm bọn họ nhờ giúp đỡ, Minh Tranh..."

Minh Tranh bỗng nhiên dùng sức mở cửa xe, Lý Vận Linh không thể không lui về phía sau, La Văn Anh vội vàng định xuống xe, lại thấy tiếng anh hòa cùng tiếng mưa truyền vào tai, mang theo cả sự tức giận, anh gầm lên, "Chuyện của tôi tại sao phải cần bà lo? Cút, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa."

Lý Vận Linh khó nhọc nhìn anh, "Minh Tranh, mẹ thật sự muốn giúp con."

"Thật không?"

La Văn Anh chỉ có thể nhìn bóng lưng Minh Tranh, mười phần cao lớn nhưng cũng vạn phần cô đơn, rõ ràng là máu mủ ruột già, lại nhất định làm tổn thương nhau sâu sắc. Hai tay La Văn Anh nắm chặt tay lái, Lý Vận Linh từ đầu đến cuối cũng đã cố gắng rất nhiều, nhưng có ích gì, thương tổn hai mươi mấy năm trước là thâm căn cố đế.

Minh Tranh vào trong xe, tay đang định kéo cửa xe, Lý Vận Linh lại bước đến một bước ngăn cản, "Minh Tranh, trong lòng con oán hận mẹ như thế nào, mẹ biết rõ, là mẹ gây nghiệt mẹ phải chịu. Con oán hận thì oán hận, nhưng trăm ngàn lần đừng vì xúc động mà vội vàng, mẹ làm gì cũng đều là vì muốn tốt cho con."

Minh Tranh gạt tay Lý Vận Linh, dùng sức đóng cửa lại.

La Văn Anh xiết chặt tay lái, thấy Lý Vận linh tự động tránh ra nhường đường, lúc này mới lái xe đi.

Cho đến khi hình ảnh Hào Khôn ở kính chiếu hậu biến mất, La Văn Anh mới mở miệng, "Vẫn không bỏ xuống được sao?"

Minh Tranh không mở miệng.

Cần gạt nước đong đưa, La Văn Anh nhìn chằm chằm đèn giao thông phía trước, mưa đã rơi gần như cả ngày hôm nay, "Nghe nói ở Bắc Kinh mưa rất to, anh chú ý an toàn."

Vừa quay đầu lại phát hiện Minh Tranh đã ngủ thiếp đi.

La Văn Anh lái xe đến nơi, nhìn bóng Minh Tranh vào sân bay. Minh Tranh đi rất nhanh, tựa hồ rất gấp.

La Văn Anh vẫn chưa xuống xe, cô sững sờ nhìn chằm chằm nơi bóng anh biến mất.

Cho đến một lúc lâu sau, thấy trên đầu có máy bay bay qua, La Văn Anh lúc này mới lái xe trở về.

Phó Nhiễm nâng cái bụng to tựa vào cửa phòng tập thể thao nhìn Minh Thành Hữu chạy bộ, ánh mắt đầy ý cười, "Muốn qua đây dùng máy xoa bóp không?"

Phó Nhiễm vuốt ve bụng, "Em không dám, anh không phải đang cố sức tập chạy sao? Bây giờ em lại đem cướp mất thú vui của anh, hại anh không đủ sức, em dám sao?"

Minh Thành Hữu cầm khăn trên cổ lau mồ hôi, tốc độ dần dần giảm bớt, toàn thân đầy mồ hôi đi tới bên người Phó Nhiễm, khoe bắp thịt khoẻ đẹp mà rắn chắc, anh đưa tay kéo eo Phó Nhiễm, "Bụng em đã lớn như vậy, anh cũng không thể đụng vào em, thật là muốn giết người."

"Nhanh chóng tắm rửa đi, người anh toàn mùi mồ hôi."

Lý Vận Linh đến Y Vân thủ phủ đúng lúc Phó Nhiễm xuống dưới, cô dặn bảo mẫu đi lên gọi Minh Thành Hữu.

"Mẹ, sao quần áo lại ướt hết vậy? Mẹ mau thay đồ đi."

"Không cần, " Lý Vận Linh cầm khăn lông bảo mẫu đem tới, "Thành Hữu, chuyện của Minh Tranh con biết chưa?"

"Vâng, con có nghe nói, còn đang rất ầm ĩ.”

"Con mau nghĩ cách, mẹ vừa rồi gặp Minh Tranh , nhưng thái độ của nó với mẹ vẫn thế, con khuyên nó một chút, cũng mau nghĩ biện pháp."

"Mẹ, con biết rõ."

Lý Vận Linh ở Y Vân thủ phủ một lúc, Phó Nhiễm thấy bà ướt đẫm, vội bảo chú Vương đưa bà về nhà.

Minh Thành Hữu lấy từ trong tủ lạnh ra bình nước khoáng, Phó Nhiễm trở lại phòng khách, "Sao lại xảy ra chuyện như vậy?"

"Cũng không biết được." Minh Thành Hữu uống ngụm nước, "Anh ngày mai sẽ đi tìm hiểu, nếu cấp trên một mắt nhắm một mắt mở nói chuyện thì dễ giải quyết, chỉ sợ muốn dùng Hào Khôn giết gà dọa khỉ.”

La Văn Anh về đến nhà, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, cô trằn trọc mãi không ngủ được, đứng dậy lại đặt điện thoại ở chế độ chuông.

Đến khi rạng sáng, vẫn không có chút nào buồn ngủ, La Văn Anh tính toán thời gian Minh Tranh đến Bắc Kinh, lúc này chắc cũng đã đến khách sạn, nhưng anh ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

La Văn Anh khoanh chân ngồi trên giường, tắm rửa qua loa tóc cũng không sấy, sợ bỏ lỡ điện thoại, tóc lúc này còn đang ẩm.

Cô lấy điện thoại ra, đóng đóng mở mở, nhưng vẫn là hình nền quen thuộc, ngón tay La Văn Anh bấm số điện thoại Minh Tranh, chỉ cần ấn nút gọi nhưng lại chần chờ không ấn.

Tiếng chuông bỗng nhiên vang lên kèm theo điện thoại trong lòng bàn tay rung bần bật, La Văn Anh thiếu chút nữa ngừng thở, cô nhìn số gọi đến, ấn nút nghe, “Alô.”

"Văn Anh." Giọng Minh Tranh mang vẻ mệt mỏi vang lên.

"Anh đến nơi chưa?"

"Ừ, vừa tới khách sạn." Điện thoại vang lên tiếng bước chân của anh, "Còn chưa ngủ sao?"

"Gội đầu, đang đợi tóc khô."

Minh Tranh cười yếu ớt, lên tiếng, "Dùng máy sấy sấy tóc đi."

Khóe miệng La Văn Anh vén lên, lại cười không nổi, "Anh nhớ chú ý thân thể, sớm nghỉ ngơi một chút đi."

"Được." Minh Tranh nói chúc ngủ ngon, liền cúp điện thoại.

Hôm sau, mưa dầm dề cả ngày ở trấn Nghênh An, tình hình giao thông cũng không tốt khiến cho lòng người rối rắm vô cùng.

La Văn Anh sau khi tan việc liền cùng Tống Cẩm Trác ra ngoài ăn cơm tối. Trong lúc Tống Cẩm Trác gọi thức ăn khe hở, tay La Văn Anh nắm chặt cốc nước, anh đưa thực đơn cho người phục vụ, thấy cô có lời muốn nói, anh mở lời, "Muốn hỏi chuyện Hào Khôn sao?"

Thấy anh không tỏ vẻ kiêng kị, La Văn Anh cũng không quanh co, "Đúng vậy."

"Anh chỉ có thể nói cho em biết chuyện của Hào Khôn rất phiền toái, hơn nữa không ai giúp được."

La Văn Anh vừa đưa cốc đến bờ môi liền dừng lại, "Thật sự khó giải quyết như vậy sao?"

"Ừ." Tống Cẩm Trác gật gật đầu, "Lần này là lệnh bên trên hạ xuống."

"Còn có người trên anh sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, La Văn Anh liền thấy mình ấu trĩ.

Quả nhiên, Tống Cẩm Trác cười to, "Em cho rằng anh nói cái gì thì là như thế sao? Nói như vậy thì khỏi cần ra ngoài kiếm tiền rồi. Lần này cũng coi như Hào Khôn gặp xui, ở trấn Nghênh An, cũng chỉ có Hào Khôn cùng MR là có nhân tài kiệt xuất, nhưng thời gian Hào Khôn thành lập so với MR lâu hơn. Dù sao điều này cũng không có gì đáng lo, chỉ cần không làm chuyện phi pháp thì sợ gì bị điều tra."

La Văn Anh dựa người vào ghế, "Nhưng nếu có, Hào Khôn làm sao để không gặp rắc rối?"

Động tác Tống Cẩm Trác tao nhã cắt thịt bò, "Nó có vấn đề hay không không liên quan đến anh, Văn Anh, em cũng chỉ làm công ở đó thôi, thật sự có chuyện thì đổi nghề."

La Văn Anh im lặng, Tống Cẩm Trác bưng lên ly rượu vang, "Anh sẽ không vô duyên vô cớ đi giúp Minh Tranh, em cũng biết, một khi liên lụy thì sẽ có rất nhiều phiền toái."

"Em biết rõ." La Văn Anh vô lực trả lời, cô không nghĩ tới sự tình nghiêm trọng như thế, cũng không muốn gây phiền phức cho Tống Cẩm Trác, về tình về lý, anh cũng không có lý do để giúp, Hào Khôn trước cũng gặp chuyện như vậy, trước kia có thể an nhiên vượt qua, hiện tại chắc cũng có thể."

Tống Cẩm Trác cười như không cười, "Có thể nghĩ như vậy tốt nhất, chí ít cũng không phải là em phạm tội, nếu liên quan đến em lại là chuyện khác ."

"Không phải anh chấp hành theo pháp luật sao?"

"Chấp pháp cũng có thể nói đến tình."

La Văn Anh nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện, xã hội này chính là như vậy, người gặp chuyện thì sẽ có người khoanh tay đứng nhìn, ai cũng có lý do của riêng mình.

Minh Tranh liên tiếp mấy ngày cũng không gọi điện thoại, La Văn Anh đoán anh lúc này chắc chắn đang rất bận.

Tiểu Chu vội vàng mở cửa phòng làm việc, "Eve, chị biết chuyện gì chưa?"

"Chuyện gì?" La Văn Anh cũng không ngẩng đầu lên.

"Bắc Kinh mưa rất to, nghe nói đến hôm nay đã có 6 người chết oan uổng. Eve, lão Đại rốt cuộc khi nào mới về?"

La Văn Anh đặt văn kiện trong tay xuống, cô mở máy tính, tin tức thêm hình ảnh hiện lên khiến người nhìn thấy ghê người, Tiểu Chu lo lắng vô cùng, "Lão Đại khẳng định không có chuyện gì, chính là ở nơi đó làm cho người ta lo lắng. Chị nói xem sao lại xui xẻo đến mức này chứ?"

"Tiểu Chu, em ra ngoài làm việc đi."

Tiểu Chu nhìn cô một lúc, cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài.

La Văn Anh lần lượt đọc tin, ngón tay để ở trên con chuột run rẩy, cô vất vả lắm mới có thể tắt được website, cầm điện thoại đi tới cửa sổ.

Lúc này không do dự nữa, La Văn Anh gọi điện cho Minh Tranh, nhưng một lúc lâu cũng không ai nghe. La Văn Anh lo lắng không thôi, càng gọi càng thấy lòng nóng như lửa đốt.

"Alô."

Đột nhiên đầu bên kia lên tiếng làm toàn thân La Văn Anh run lên, "Minh Tranh, anh không sao chứ?"

"Không sao, vừa rồi tín hiệu không tốt, có chuyện gì vậy?"

La Văn Anh nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa, "Nghe nói Bắc Kinh mưa rất to, chỗ anh có sao không?"

"Yên tâm, anh không sao." Minh Tranh không nhiều lời, La Văn Anh nghe được giọng anh, lo lắng ban đầu cũng dần tan biến, "Không sao là tốt rồi."

Cúp điện thoại, cô tiếp tục xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai ngày sau, Minh Tranh thuận lợi trở lại trấn Nghênh An, anh không nói cho bất kì ai, vé máy bay cũng do khách sạn bên kia đặt giúp. La Văn Anh lên lầu thì thấy bóng dáng quen thuộc bước vào thang máy chuyên dụng, cô vội bước qua lại chỉ thấy một đống nhân viên chen chúc chờ thang máy.

Cô cho là mình nhìn lầm thì mấy nhân viên bên cạnh buôn chuyện ầm ĩ.

"Cô có thấy sắc mặt tổng giám đốc không? Chắc chắn chuyện rất rắc rối."

"Chẳng lẽ không phải sao? Tự mình đi Bắc Kinh cũng không thể giải quyết, cũng không biết sau này như thế nào, sẽ không ảnh hưởng tới thưởng cuối năm của chúng ta chứ?"

"Còn lo thưởng cuối năm thưởng đấy, cô nên lo có bị thất nghiệp hay không trước đi."

"..."

Từng tiếng truyền vào tai La Văn Anh, cô theo mọi người đi vào thang máy, đến tầng cao mới phát hiện bên trong thang máy chỉ có một mình mình. La Văn Anh bước ra ngoài, thấy trên hành lang rất nhiều đồng nghiệp đang đứng, sắc mặt đều lộ vẻ nghiêm trọng. La Văn Anh đi tới bàn thư ký, Tạ Nam đứng dậy, "Quản lý La."

"Anh ấy trở về chưa?"

"Đã về ạ." Tạ Nam nghe tiếng “anh ấy” cảm thấy rất khó chịu, dù sao chỉ có quan hệ thân mật mới có thể xưng hô như vậy, "Tổng giám đốc vừa vào phòng làm việc, lúc này chắc rất nhiều việc.”

La Văn Anh gật gật đầu, xoay người đi trở về, cũng không có ý đi vào.

Giờ cơm trưa, Tiểu Chu một mình ngồi ở trong nhà ăn, Tạ Nam bưng hộp cơm qua, "Julie, sao không đi cùng quản lý La?"