Giả Trai

Chương 108: PHIÊN NGOẠI 10 MINH CHÂU NHỎ

Mặt Lục Dao nhỏ trắng bệch ra.

Lúc cậu rút ra kết luận này, cả người đều thấy không thoải mái.

Một người có tiêu chuẩn kén vợ cực kỳ nghiêm khắc như Lục Dao nhỏ, sau này sao lại biến thành gay?

Lục Dao thấy mặt cậu như vậy, biết cậu đã hiểu lầm.

Lục Dao là người từng trải nên cậu rất thông cảm cho Lục Dao nhỏ.

Năm đó Lý Minh Châu giữ bí mật quá tốt, đương nhiên Lục Dao không thừa nhận mình ngu ngốc nên cậu chỉ cảm thấy vợ mình rất có bản lĩnh.

Cậu rối rắm hai ba năm, liều lĩnh bẻ cong bản thân, ai ngờ, bà Lục lại là nữ.

Dáng vẻ hiện tại của Lục Dao nhỏ không khác gì cậu hồi xưa.

Lục Dao nói: “Cậu gặp người đó khắc biết!”

Cậu không nói cho Lục Dao nhỏ biết, gia sư đó là một cô gái.

Con người ta khi nằm mơ, có lúc biết chính mình đang mơ, có lúc lại cứ ngỡ mình đã tới thế giới khác.

Bây giờ Lục Dao cảm thấy mình đang ở một thế giới khác.

Hơn nữa cậu còn lo chẳng may cậu nói cho Lục Dao nhỏ biết chuyện Lý Minh Châu là nữ sẽ khiến lịch sử thay đổi, về sau cô ấy yêu người khác thì sao?

Lục Dao không muốn hậu quả đáng tiếc xảy ra, nên cậu kiên quyết không chịu nói ra chuyện Lý Minh Châu là nữ.

Mà phỉnh phờ Lục Dao mười lăm tuổi là: Cậu về nhà khắc biết.

Lục Dao nhỏ tuy đang bị khủng hoảng tuổi dậy thì nhưng cũng không dễ lừa cho lắm, cậu cao giọng: “Anh có ý gì?”

Lục Dao nói: “Là ý đó đó, cậu về nhà, gặp người kia khắc biết.”

Cậu nói: “Người đó rất đẹp!”

Lục Dao nghẹt thở, vội vã mở miệng: “Sau này sao tôi lại biến thành anh được chứ, anh bị ngu à? Đàn ông đẹp trai không phải vẫn là đàn ông sao?”

Lục Dao: “Cậu quan tâm chuyện người đó là đàn ông hay không làm gì, dù sao cậu cũng thích người đó, về sau muốn cưới người đó.”

Lục Dao nhỏ cãi: “Tôi chưa gặp người đó làm sao mà thích được!”

Lục Dao trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện mình có ngày sẽ không thích Lý Minh Châu.

Cậu chẳng buồn giải thích cho Lục Dao nhỏ hay, túm lấy cậu ta kéo về nhà.

“Cậu vừa trông thấy người ấy là thích ngay, yên tâm, tôi nói thật đấy, cậu chỉ cần nghe lời tôi, ngoan ngoãn theo đuổi người này, sau đó cưới về nhà là được…”

“Tôi thấy cậu phải cố cưới người ấy sớm một chút, người này rất gian xảo, cậu cẩn thận đừng để bị lừa. Còn nữa, người này từng chịu rất nhiều khổ cực, cậu không được để người ấy chịu khổ, nếu không tôi cho cậu ăn đòn đấy.”

Lục Dao nhỏ vô cùng ấm ức: Sau này mình là một thằng đầu đất!

Cậu bôi đen bản thân không chút đắn đo.

Cảnh vật mười mấy năm không có gì thay đổi, Lục Dao dựa vào trí nhớ tìm được biệt thự của mình.

Lúc này người giúp việc không phải Tiểu Lâm mà là một bác lớn tuổi họ Trương, Lục Dao nhỏ hay gọi bà là cô Trương.

Cô Trương thấy Lục Dao nhỏ về, vội vàng chào cậu: “Dao Dao về rồi đấy à? Hôm nay đi học thế nào? Có ăn cơm được không? Có muốn ăn gì không để cô làm cho con!”

Một bà cô hết mực cưng chiều Lục Dao nhỏ.

Lục Dao nhỏ từ bé đã được người ta yêu thích, có thể nói là sát thủ mang khuôn mặt trẻ thơ, những phụ nữ có thiên tính làm mẹ mạnh mẽ hoàn toàn không hề có sức chống cự trước cậu.

Lục Dao nhỏ nói: “Con không ăn, cô ơi, bà cụ Vương đâu?”

Cô Trương nói: “Bà cụ Vương vừa ra ngoài với gia sư của con, lát nữa sẽ về!”

Lục Dao nhỏ nói: “Cô Trương, con khát nước, cô có thể rửa táo cho con được không? Cảm ơn cô ạ.”

Cậu cố ý tiễn cô Trương đi để Lục Dao có cơ hội vào nhà.

Lục Dao hơn hai mươi tuổi vào nhà của mình mà cứ như đi ăn trộm.

Cậu rảo bước đi vào, Lục Dao nhỏ lập tức dắt cậu chạy lên lầu hai.

Phòng ngủ của Lục Dao từ nhỏ đến lớn không hề thay đổi, tuy cậu thích màu đen và đồng, nhưng vì Lục Dao không thích bài trí phòng ốc, vì thế bà cụ Vương là người ra quyết sách. Bà bố trí cho cậu một căn phòng rộng rãi tràn đầy ánh nắng trông rất tươi sáng, thậm chí còn có phần hơi nữ tính.

Lục Dao nhỏ ném cặp lên cái bàn có đặt một hộp bút màu hồng trên đó.

Cậu liếc nhìn cái hộp bút, gọi với xuống lầu: “Bà ơi! Bà đừng mua đồ màu hồng cho con nữa! Làm gì có con trai nhà ai xài màu hồng!”

Lục Dao nhắc nhở cậu: “Bà cụ Vương chưa về.”

Lục Dao nhỏ bĩu môi: “Tôi đợi bà ấy về sẽ nói cho bà ấy nghe.”

Lục Dao nhìn quanh căn phòng một vòng.

Sau khi học cấp Ba xong, cậu không ở đây nữa, kiếm được việc là dọn tới thành phố S luôn. Khi Lý Minh Châu quay về hai người lại chuyển tới thành phố B nên hồi ức của cậu với căn phòng này chỉ có mấy năm học cấp Ba.

Lục Dao nhỏ hỏi: “Anh nhìn kỹ thế làm gì?”

Lục Dao: “Tôi nhìn phòng tôi thì mắc mớ gì tới cậu?”

Lục Dao nhỏ: “Đây cũng là phòng của tôi!”

Lục Dao mở miệng: “Mai mốt chỗ này sẽ bày ảnh cưới.”

Cậu chỉ xuống tủ đầu giường.

Lục Dao nhỏ tức khắc nhớ lại sự thật mà vừa rồi cậu liều mạng muốn quên đi: Cậu sẽ thành gay.

Mặt Lục Dao nhỏ xám như tro, bị đả kích nặng nề. Cậu ngồi trên giường, trông rất suy sụp.

Lục Dao đá cẳng chân cậu: “Này, cậu sao vậy? Đột nhiên trông ủ ê thế?”

Lục Dao nhỏ thở dài thườn thượt: “Tại sao tôi mới nhỏ thế này để phải tiếp nhận cú sốc cuộc đời lớn cỡ đó?”

Lục Dao:….

Lục Dao nhỏ thở vắn than dài.

Lục Dao nói: “Không phải cậu nằm mơ cũng muốn giải cứu thế giới sao? Nhiệm vụ này thì có gì gian khổ đâu? Chẳng lẽ gian khổ hơn cứu thế giới à?”

Lục Dao nhỏ nhìn cậu một cái: “Đang yên đang lành sao anh lại làm gay thế, anh nói cho tôi biết đi, tới khi tôi bằng tuổi anh rốt cuộc bước nào xảy ra vấn đề, sau khi anh nói cho tôi biết tôi sẽ sửa ngay.”

Lục Dao nghĩ bụng: Cậu dám!

Nếu sửa lại, không phải tương đương với việc đẩy Lý Minh Châu đi sao?

Lục Dao ôn tồn dạy bảo cậu: “Tình yêu khó hiểu thế đấy, ai mà biết được.”

Lục Dao nhỏ nói: “Tôi cảm thấy tôi không phải gay.”

Lục Dao vừa lòng gật đầu, nghĩ: Thằng nhãi này có tính giác ngộ cao đấy, không hổ là mình.

Lục Dao nhỏ nói: “Tôi không thích nam.”

Lục Dao nói: “Yên tâm, đời thay đổi nhanh lắm.”

Cậu nói xong thì giọng bà cụ Vương vang lên dưới lầu.

“Dao Dao à! Mau xuống đây, bà tìm gia sư cho con này! Con mau đem vở bài tập xuống, để thầy dạy kèm cho con luôn!”

Lục Dao nhỏ đờ người ra.

Cậu vốn không nên có phản ứng này.

Lục Dao nhỏ nghe nói bà cụ Vương tìm gia sư cho cậu, sự phản nghịch trong xương tủy lại phá kén chui ra.

Cậu khăng khăng cùng đám bạn nghĩ xem nên ra oai phủ đầu tên gia sư không biết sống chết này thế nào.

Cậu đã tính toán mọi chuyện đâu vào đấy, thậm chí còn tưởng tượng kế hoạch sẽ tiến triển ra sao.

Tâm tư kẻ làm đại ca rất tỉ mỉ, kế hoạch của cậu không có chút sai sót nào, chuyện duy nhất không ngờ tới là giữa đường lại lòi ra một Lục Dao.

Một Lục Dao đến từ mười mấy năm sau.

Đương lúc Lục Dao nhỏ quyết chí sửa lưng gia sư của mình, cho người ta biết tay, Lục Dao đến từ tương lai này lại nói: Vị gia sư hôm nay tới dạy kèm cho cậu là vợ tương lai của cậu.

Lục Dao nhỏ suýt nữa thì hai mắt trợn ngược, đi theo anh trai luôn.

Nhưng bây giờ cậu không thể đi theo anh ấy được, đã là người thì ai cũng phải đối mặt với hiện thực.

Đám bạn thân và cô bạn gái đã bị cậu đuổi đi, hiện giờ cậu chỉ có thể một mình xuống lầu đối diện với “cô vợ tương lai”.

Lục Dao nhỏ liếc nhìn Lục Dao.

Lục Dao không não nề như cậu ta, cậu rất yêu Lý Minh Châu, bất kể cô lớn hay nhỏ đều là người quan trọng nhất cuộc đời cậu.

Lục Dao nhỏ không có chút tình cảm nào với vị gia sư dưới lầu, nhưng với Lục Dao mà nói thì cô chính là sinh mệnh của cậu.

Lục Dao muốn gặp cô, nhưng lại không dám đường hoàng đi xuống.

Lục Dao nhỏ thấy dáng vẻ mình khi hăm sáu tuổi lúng túng như thế thì âm thầm khóc than: Mẹ kiếp sao trông mình bết bát thế kia, than ôi một thời oanh liệt nay còn đâu!

Lục Dao nhỏ cảm thấy thanh danh và tiền đồ vĩ đại một đời của mình đều bị hủy hoại bởi “gã con trai” dưới lầu.

Cậu nói: “Anh giữ chút thể diện được không hả?”

Lục Dao khinh thường cậu: “Nếu mười năm nữa mà cậu còn có bản lĩnh nói câu đó, tôi sẽ tin cậu.”

Mười năm sau… không phải mình sẽ biến thành anh ta sao!

Lục Dao nhỏ đẩy cửa ra, lẩm bẩm: “Con trai thì đẹp tới đâu chứ?”

Cậu nện bước trên đôi giày thể thao giá mấy nghìn, kiêu căng ngạo mạn đi xuống lầu.

Vì sự xuất hiện của Lục Dao, có một số chuyện đã thay đổi.

Lúc Lục Dao nhỏ trông thấy Lý Minh Châu, cậu không hếch mũi lên trời trợn mắt nhìn người ta nữa mà quan sát người ta với ánh mắt kỳ quái.

Lý Minh Châu đang ngồi trên sô pha phòng khách, nghe thấy tiếng động trên lầu thì đứng lên, nhìn về phía lầu hai.

Lục Dao nhỏ vừa hay nhìn thấy mặt cô.

Nếu là lần gặp gỡ năm xưa, Lục Dao nhỏ hẳn là rất khinh thường gia sư của mình, hơn nữa từ nét mặt tới cử chỉ đều để lộ thông điệp “ông đây ngứa mắt mày”.

Bởi vậy, Lý Minh Châu cũng ăn miếng trả miếng dùng vẻ mặt không mấy lương thiện đáp lễ Lục Dao nhỏ, lạnh mặt, nhìn cậu bằng đôi mắt hiểm ác.

Nhưng vì cuộc đời Lục Dao nhỏ bị Lục Dao nhúng tay vào nên cậu rất tò mò về Lý Minh Châu, bởi vậy khuôn mặt không khó ở như trước.

Lục Dao nhỏ bây giờ, thoạt trông rất ngoan ngoãn.

Cậu ngoan ngoãn, Lý Minh Châu tự nhiên cũng không mặt nặng mày nhẹ với cậu làm gì.

Bây giờ cô đang đóng giả sinh viên đại học Thanh Hoa, tất nhiên phải diễn cho ra khí chất của sinh viên, cô còn đang làm thầy giáo của người ta nữa, vậy nên Lý Minh Châu đáp lại cậu bằng một nụ cười rất mực dịu dàng.

Cái mặt Poker của cô mà cười thì đẹp vô cùng.

Lông mày giãn ra, cực kỳ mê hồn.

Nụ cười này hạ gục Lục Dao, khiến tim cậu đập loạn.

Lục Dao nhỏ kinh hoàng nghĩ: Không phải chứ! Chẳng lẽ mình bị tên gay Lục Dao kia ảnh hưởng, vừa nhìn người này đã thấy xiêu lòng? Thích đàn ông chẳng lẽ cũng lây được hay sao?

Lục Dao nhỏ đi bước đầu tiên xuống lầu, vì mải nhìn mặt người ta mà bước hụt bậc thang.

May mà Lục Dao nhỏ phản ứng kịp, cậu vịn vào lan can mới không lăn từ lầu hai xuống.

Lý Minh Châu thôi cười, vội nói: “Cẩn thận.”

Giọng nói trung tính, có sự trong trẻo của nam, cũng có sự dịu dàng của nữ.

Tựa như nước.

Trái tim vốn đang đập loạn của Lục Dao nhỏ giờ đã thăng hoa tới mức nhảy Disco, nó nhảy tới mức lỗ tai cậu đỏ au.

Lục Dao nhỏ lén véo đùi mình, điên cuồng cảnh báo bản thân: Cố thẳng đi! Lục Dao! Phải cố thẳng! Mày vẫn còn cơ hội thay đổi tương lai!

Lý Minh Châu nhìn cậu học trò của mình, càng nhìn càng thấy lạ.

Cậu thiếu niên trước mắt tuy rất đẹp trai nhưng cứ kỳ quái thế nào ấy.

Lý Minh Châu hỏi: “Cậu chính là Lục Dao?”

Hai tiếng “Lục Dao” được thốt ra từ miệng cô nghe êm tai không chịu được.

Lục Dao nhỏ tẩy não chính mình: Mình thẳng tắp như cái cây lớn ngoài cửa.

Ngoài cửa chợt nổi lên một cơn gió, bẻ cái cây… cong vèo một góc 125 độ.