Cảnh vật xung quanh như lướt qua, khi dừng lại, trước mắt là một căn nhà trọ cũ nát.
Mùi rỉ sắt, hắn nhớ rất rõ nơi đó.
Đó là nơi hắn sống của mẹ và San, hắn nhớ rõ mỗi ngày đều chờ bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu chờ San về nhà.
San sẽ trộm vài cục kẹo hình con gấu cho hắn, hắn sẽ giấu đi trộm ăn, không cho mẹ thấy.
Gương mặt của mẹ trở nên mơ hồ, hắn nghĩ trong trí nhớ đã không còn giữ hình ảnh của bà nữa, nhưng hắn lại nhớ rõ mặt San.
“Lam, xin lỗi.”
“Không cần thế đâu ạ.” Lam Mộc Ân nhìn gương mặt áy náy của San, lắc đầu thở dài, “Nếu con có thể hiểu tâm trạng của người từ sớm thì tốt rồi.”
“Cho dù con hiểu cũng không giúp được ta, ta phải kiên cường nhưng chính ta lại không làm được, xin lỗi con.”
Tay San chống xuống mặt đất lạnh lẽo, hắn cầm bàn tay gầy gò tái nhợt kia lên, “Hai người đi rồi, con gặp được rất nhiều người tốt, cho nên đừng áy náy gì hết, con sẽ không cảm thấy đau khổ vì hai người bỏ con lại, con vẫn may mắn gặp được Kevin và Mai Lâm mà.”
“Con không thấy đau khổ thì ta vui rồi.” San mỉm cười, sáng lạn và tự do.
“Cám ơn, San, con vẫn luôn muốn nói điều này, cám ơn.” Lam Mộc Ân thấy hốc mắt nóng lên, “Với con mà nói, San mới là mẹ con.”
San nhẹ nhàng ôm hắn, “Mẹ của con là Mai Lâm, quên ta đi, giống như quên đi mẹ con vậy, sống cuộc sống của mình, quên chúng ta đi, con có thể sống rất tốt.”
“Con sẽ, nhưng con sẽ không quên người, tuyệt đối sẽ không.” Lam Mộc Ân ôm lấy San.
“Cám ơn con…”
Nụ cười của San dần trở nên mơ hồ, hắn chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy toản thân đau nhức.
Khi mở mắt ra, hắn xác định mình đang ở bệnh viện.
Hắn nghiêng đầu nhìn, Haier ngồi bên cạnh, ngủ gục bên giường, trông có vẻ rất say, đồng hồ treo trên tường chỉ giờ ban ngày, tỏ vẻ đã qua một ngày rồi.
Hắn cẩn thận ngồi dậy, tay trái bị thương được băng bó rất kỹ, tay phải hình như bị trật khớp, chân cũng đau đau, nhưng xem ra không bị thương gì quá nặng, cũng không gãy tay gãy chân, Lam Mộc Ân không rõ tại sao mình chỉ bị thương nhẹ thế này thôi.
Hắn nhẹ nhàng xuống giường, không muốn đánh thức Haier, hắn nghĩ Haier đã bị dọa sợ đủ rồi.
Cẩn thận nhổ kim tiêm cắm ở cổ tay ra, hắn thay quần áo chậm rãi rời khỏi phòng, Haier không nhúc nhích động đậy gì, chắc là đã uống thuốc.
Hắn vừa ra khỏi phòng đã có y tá gọi lại, “Mr. Ames, anh chưa thể xuất viện!”
“Làm ơn nói nhỏ thôi.” Lam Mộc Ân cười khổ, “Vết thương của tôi cũng không nặng, tôi có chuyện quan trọng phải làm.”
“Mặc dù anh ngã xuống đệm hơi, nhưng vẫn té từ độ cao năm tầng, anh phải nằm viện để theo dõi mới biết não có bị chấn thương hay không.” Y tá không ủng hộ nói.
Thì ra là có quân chi viện… Lam Mộc Ân cảm thấy may mắn vì mạng lớn, nhưng hắn lo cho Lan, “Cô có biết bác sĩ Lan Stark không? Hắn có nhập viện không?”
“Không có, trên đầu chỉ bị thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn, không sao cả.” Y tá đáp.
Cũng may… Lam Mộc Ân thở phào, nếu Lan xảy ra chuyện, hắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
“Vậy còn… Pesci Collins? Có bệnh nhân nào tên này không?” Lam Mộc Ân hỏi tiếp.
Y tá lắc đầu, “Không có, hôm đó chỉ có anh và Dr. Stark nhập viện thôi, sáng nay có ba mẹ anh tới thăm.”
“Vậy à… cám ơn cô, tôi phải xuất viện, nếu thấy có gì không ổn tôi sẽ tới bệnh viện ngay, cô yên tâm.” Lam Mộc Ân cười, đi hai bước thì lại nghĩ tới gì đó, xoay đầu nhìn cô, “Phiền cô chăm sóc cái anh nằm trong phòng bệnh của tôi giúp, lúc hắn tỉnh sẽ tự về.”
“Hả? Nhưng mà… Mr. Ames, anh thật sự không thể xuất viện…”
Mặc kệ cô y tá, Lam Mộc Ân rời khỏi bệnh viện, hắn còn rất nhiều chỗ muốn tới.
Hắn gọi taxi, về nhà trước, cảnh tượng trong phòng không khác gì lúc hắn rời khỏi, sau khi tới nhà Haier ở một thời gian, hắn không có quay về nhà, Lam Mộc Ân cởi quần áo xem xét vết thương, xác định không có gì trở ngại mới thay quần áo mới, lấy những thứ cần thiết bỏ vào túi, sau đó lại kêu taxi tới nhà Kevin.
Cảnh sắc quen thuộc lướt nhanh qua ô cửa, giờ phút này thoạt nhìn hoàn toàn khác biệt, lúc hắn phải về nhà, trên đường luôn chuẩn bị tâm lý thật tốt, hắn phải dùng nụ cười tươi tới đâu để đối mặt với hai người, phải nói gì để cả nhà vui vẻ, phải thế nào để hai người không lo lắng.
Nhưng bây giờ hắn không muốn nghĩ gì cả, hắn chỉ muốn gặp họ mà thôi.
Xuống xe, hắn bước tới trước cửa, hối hận bản thân không chuẩn bị tâm lý trước, nhấn chuông.
Qua một tiếng chuông, người mở cửa là Mai Lâm, bà thấy Lam Mộc Ân, kinh ngạc hỏi, “Lam, sao con xuất viện rồi?”
Lam Mộc Ân chỉ bước tới ôm bà, “Xin lỗi đã làm mẹ lo lắng.”
Mai Lâm lập tức đỏ mắt, vội vàng dùng tay lau đi, “Mau vào nhà đi, con phải nằm chứ sao đứng hoài vầy được.”
“Con không nằm đâu, ba đâu rồi mẹ?” Lam Mộc Ân hỏi, bà chỉ ra sau vườn, hắn nhìn bà cười, sau đó hướng về phía đó.
“Ba.” Lam Mộc Ân bước ra sau, Kevin đang chăm sóc mấy cái cây.
Kevin nhìn thấy hắn, nhíu mày nói, “Bác sĩ có nói con được xuất viện chưa?”
“Dạ chưa, con tự xuất viện.” Lam Mộc Ân bước tới ngồi chồm hổm bên cạnh, “Con có chuyện muốn hỏi ba.”
“Chuyện gì?” Kevin dừng tay, Lam Mộc Ân vội vàng xuất viện chạy tới đây chắc hẳn là chuyện quan trọng.
“Ba có thể nói cho con biết, mẹ của con với San được chôn ở đâu không?” Lam Mộc Ân bình tĩnh nói.
Kevin có vẻ rất giật mình, nhưng rồi liền đứng dậy, “Con chờ chút, ba đi lấy bản đồ.”
Thấy Kevin vội vàng chạy vào nhà, đại khái là sợ hắn cảm thấy hối hận.
Hắn nhớ rõ sau khi đến sống cùng Kevin, ông đã hỏi hắn rất nhiều lần, có muốn đi thăm mẹ và San không, hắn luôn trầm mặc lắc đầu, ngay cả nơi mai táng của hai người họ cũng không muốn biết, rất lâu sau, Kevin cũng không hỏi nữa, chỉ mỗi năm tới ngày giỗ, ông sẽ cùng Mai Lâm tới thăm hai người.
Lam Mộc Ân thật sự rất cảm kích, nhưng hắn chưa bao giờ muốn gặp lại họ.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn rất muốn gặp, hắn muốn cám ơn mẹ đã sinh ra hắn, để hắn gặp Kevin và Mai Lâm, gặp Lan và Haier.
Hắn muốn cám ơn San, nếu không có bà, hắn sẽ không kiên trì tới lúc này.
Kevin cầm bản đồ đưa cho hắn, có chút lo lắng hỏi, “Có muốn ba đi cùng không?”
Lam Mộc Ân cười lắc đầu, “Sang năm đi, chờ tới ngày giỗ, cả nhà mình cùng đi.”
Kevin cười gật đầu, nhìn hắn rồi phất tay.
Lam Mộc Ân hôn Mai Lâm một cái, ăn vài cái bánh quy rồi mượn xe Kevin lái đi.
Hôm nay hắn có rất nhiều việc phải làm.
Bước đi trên con đường vào mộ yên lặng, trong lòng hắn vô cùng bình tĩnh, Kevin thật sự đã mai táng hai người ở nơi rất tốt.
Hắn đứng ở đó nói với San rất nhiều chuyện, hắn muốn San nghe, mẹ hắn cũng có thể hiểu được, hắn đã không còn hận bà nữa.
Lam Mộc Ân vừa rời khỏi đó, liền gặp Haier đang dựa vào xe với sắc mặt khó coi, hắn lập tức mỉm cười.
“Tôi nghĩ anh còn lâu mới tỉnh.”
“Chẳng lẽ cậu không gọi tôi dậy được sao?” Haier trừng mắt.
Lam Mộc Ân chỉ nhún vai, đưa chìa khóa cho Haier, “Anh lái đi.”
Haier cầm chìa khóa, sau khi trừng mắt một lúc lâu, vẫn mở cửa leo lên xe.
Lam Mộc Ân thoạt nhìn mệt muốn chết, nhưng tâm trạng thì lại rất nhẹ nhàng.
“Về nhà hay đi đâu?” Haier khởi động xe.
“Tôi muốn tới hồ Snowing Fog.” Lam Mộc Ân nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi nói.
“Giờ tới đó làm gì?” Haier nhìn hắn không hiểu.
“Tìm kho báu.” Lam Mộc Ân cười khổ, nhìn về phía hắn.
Haier muốn hỏi thêm, nhưng nhìn vẻ mặt đừng hỏi gì nữa của Lam Mộc Ân thì lại thôi, nghĩ tới nghĩ lui cứ cảm thấy không cam tâm, liền nghiêng người hôn lên môi đối phương.
Lam Mộc Ân chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để Haier hôn tới lúc nào hết thích thì thôi.
“Cậu tự ý buông tay à?” Haier dán mặt vào mặt hắn, thấp giọng hỏi.
“Không phải, tôi không nhấc tay được, tay tôi bị thương mà anh không nhớ sao?” Lam Mộc Ân nhẹ giọng đáp.
Haier hơi né ra, để hắn có thể nhìn thấy đôi mắt của Lam Mộc Ân, hắn không xác định được Lam Mộc Ân có nói thật không.
“Ngay cả anh cũng nghĩ tôi sẽ tự sát?” Lam Mộc Ân nghiêng đầu mỉm cười.
Haier cảm thấy hắn có chút không hiểu được suy nghĩ của Lam Mộc Ân, đột nhiên thấy hờn giận, hắn ghét cái cảm giác không kiểm soát được này.
Hắn vươn tay vỗ nhẹ lên mặt Lam Mộc Ân, thấp giọng nói, “Cậu muốn rời khỏi tôi?”
Lam Mộc Ân khẽ mỉm cười, “Ai biết được, ngay cả câu yêu tôi anh còn không chịu nói.”
Haier hơi ngập ngừng, một lúc sau mới nói, “Tôi không nói được… Cậu thật ra đã biết chưa?”
Lam Mộc Ân tựa đầu vào lưng ghế, vươn tay vuốt nhẹ lên yết hầu Haier, nhẹ nhàng trượt vào trong áo, “Ừ, tôi đã đoán ra rồi.”
Haier đột nhiên thấy khó cổ, hắn rất muốn đưa Lam Mộc Ân về nhà ngay lập tức, đặt ở trên giường ôm hôn tận tình.
Nhưng phản ứng của Lam Mộc Ân lại làm hắn lo lắng.
Khi Lam Mộc Ân ngã xuống, hắn cảm thấy tim mình cũng lập tức ngừng đập, nếu Danny không giữ lại, có lẽ hắn sẽ vì muốn giữ lấy Lam Mộc Ân mà ngã xuống theo.
Đợi tới khi Lam Mộc Ân ngã xuống mặt đất, hắn mới nhận ra bên dưới đã có sẵn đệm hơi, mà Pesci Collins thì không có được may mắn này.
Nhận ra Lam Mộc Ân không sao, hắn mới cám ơn tất cả những vị thần ở trên trời.
Hắn không mất đi Lam Mộc Ân, không mất đi người hắn yêu thêm lần nữa, như Julia.
Haier thở dài, nắm lấy tay Lam Mộc Ân, rồi lại hôn lên môi, quấn quýt lấy lưỡi của hắn, “Cho dù tôi không thể nói, nhưng tôi sẽ không để em rời xa tôi.”
Lam Mộc Ân cười, nghiêng đầu tựa lên vai hắn, “Vậy phải xem tôi có vui vẻ không.”
Hôn nhẹ lên mặt Lam Mộc Ân, Haier hơi thả ra, cười nói, “Tôi sẽ làm em vui vẻ, đi Snowing Fog phải không?”
Lam Mộc Ân cười gật đầu, tìm một tư thế thoải mái, rồi nhắm mắt lại, tính ngủ một giấc trước khi tới nơi.
Xe vững vàng chạy trên mặt đường, bởi vì vết thương và quá mệt nhọc, hắn rất nhanh liền thiếp đi.
Đợi tới khi cảm nhận được bàn tay ấm áp của Haier sờ lên mặt mình, hắn mới mở mắt ra, “Tới rồi?”
“Ừ.” Haier cởi dây an toàn, kéo hắn ngồi dậy.
Lam Mộc Ân thấy toàn thân ê ẩm, còn mệt nữa, muốn mau chóng hoàn thành việc này.
Xuống xe, hắn bước tới bên hồ nước, trên mặt hồ có gió thổi lướt qua.
Lam Mộc Ân lấy tờ giấy trong túi, mở ra xem đối chiếu.
Haier bước lại xem, một lúc sau mới lên tiếng, “Đây chẳng phải là tranh do Cubi Alan vẽ sao?”
“Ừ.” Lam Mộc Ân vừa xem vừa tìm vị trí đánh dấu của Cubi Alan.
“Em gặp hắn lúc nào vậy?” Haier nhíu mày, đi theo phía sau.
“Tối hôm anh nói cho tôi biết vết thương dưới cánh tay là ở đâu ra.” Lam Mộc Ân trả lời, rồi lại tự đi tìm vị trí đánh dấu.
Haier dừng lại, không đáp, chỉ là khó mở miệng, tiếp tục đi theo phía sau.
“Tìm ra rồi.” Lam Mộc Ân cuối cùng cũng tìm được cái cây được vẽ trong bức tranh.
Hắn ngồi xổm xuống đất, bắt đầu đào đất. Haier ngồi xuống giúp, rất nhanh đào ra một hộp bánh quy.
Lam Mộc Ân mở nắp hộp, bên trong có kẹp tóc, xâu chuỗi cùng với mấy tờ giấy.
Lam Mộc Ân bước tới bên hồ, rửa tay cho sạch bùn đất rồi mở mấy tờ giấy ra.
Bên trong là bức tranh, vẽ Mrs. Max, bên cạnh còn có chữ viết chưa vững ghi mẹ.
Một bức khác vẽ một gia đình bốn người cùng chơi đùa cùng với con chó trong sân.
Tấm cuối cùng là bức tự họa của Lidia, trước mặt con bé có một chiếc bánh kem, động tác muốn thổi nến.
Cách ăn mặc của Lidia giống như một người trưởng thành, trên bánh kem có gắn 18 ngọn nến.
Lam Mộc Ân nhắm mắt lại, thở dài, bỏ mấy bức tranh vào hộp, hắn không biết có nên trả vật này lại cho Mrs. Max không.
“Trả đi, đó là di vật của con gái cô ấy.” Ngoài ý muốn, Haier mở miệng nói.
Lam Mộc Ân nghiêng đầu nhìn hắn, Haier nhìn mấy bức tranh kia, không biết là tiếc nuối hay bất đắc dĩ, “Tôi còn chưa biết con mình trông thế nào đã mất, Mrs. Max còn có cơ hội nuôi con bé sáu năm mới mất nó, không biết là tôi may mắn hay là cô ấy may mắn đây.”
Lam Mộc Ân thở dài, vươn tay sờ mặt hắn, “Đối với ai, đây cũng không phải chuyện may mắn gì.”
Haier hơi mỉm cười, cầm lấy tay Lam Mộc Ân, “Đi thôi, chúng ta tới gia đình họ.”
“Ừ.” Lam Mộc Ân gật đầu, để Haier kéo đứng dậy, cùng quay lại xe.
Bọn họ mất nửa tiếng quay lại thành phố, trên đường về Lam Mộc Ân không ngủ nữa, hắn chỉ suy nghĩ mọi chuyện xảy ra trong hai tuần qua.
“Vết thương kia…” Haier đột nhiên mở miệng.
“Cái gì?” Lam Mộc Ân không nghe rõ, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Vết thương ở ngực mà em hỏi tôi.” Haier hai tay giữ tay lái, mắt dán chặt trên mặt đường.
Lam Mộc Ân giật mình, một lúc sau mới đáp, “Anh không muốn nói cũng được, lúc tôi hỏi cũng không nghĩ gì nhiều…”
“Tôi muốn nói.” Haier nghiêng đầu nhìn Lam Mộc Ân, vẻ mặt vô cùng nhu hòa, “Giống như ngày hôm qua vậy, tôi bước vào tòa nhà kia, giết một tên Pakistan cầm đầu quân giải phóng, hắn trốn tới Mỹ làm hoạt động khủng bố, chúng tôi vì bắt hắn mà dàn xếp rất lâu, tuy rằng không bắt được, nhưng nhóm của hắn thì lại bị chúng tôi bắt hoặc giết chết, mà người chết thì lại là anh em của hắn, hắn vì trả thù mà bắt Julia.”
Haier tạm dừng một lúc rồi nói tiếp, “Lúc đó tôi quá tự tin, tôi nghĩ là cứu được cô ấy, tôi chỉ nghĩ cô ấy rời khỏi đó là ổn, tôi chưa từng nghĩ cô ấy muốn bảo vệ tôi.”
Haier cười khổ, “Nếu tôi biết cô ấy muốn giết hắn, tôi sẽ không mang súng theo, ít nhất cô ấy có thể sống.”
Hít một hơi, Haier lại nói tiếp, “Viên đạn xuyên qua cơ thể tôi bắn vào ngực cô ấy, khi tỉnh lại, bác sĩ nói tôi có thể sống được là kỳ tích, viên đạn vừa may bắn ở dưới tim, xương cốt cũng không bị gãy, chỉ là cơ thể không thể cử động.”
Haier nhìn thẳng con đường phía trước, hai tay nắm chặt bánh lái, “Nhưng tôi lại mất đi cô ấy.”
Lam Mộc Ân chỉ lẳng lặng ngồi nghe, không lên tiếng.
“Sau đó, Shane nói cho tôi biết, ba tôi giao dịch với tên tội phạm Pakistan kia, trao đổi với danh sách nhân viên gián điệp hoạt động ở Trung Đông.” Haier nở nụ cười tự giễu, “Tôi không biết phải nói gì, ông ta làm đúng, tôi nên vì an toàn của quốc gia, bỏ qua chuyện cá nhân.”
Lam Mộc Ân vẫn im lặng, vươn tay xoa vai hắn.
“Trước khi cô ấy chết, tôi đã hứa với cô ấy.” Haier dừng xe, nghiêng đầu nhìn hắn, “Cho nên tôi không thể nói được.”
Lam Mộc Ân mỉm cười, hắn vươn tay ôm lấy Haier, “Thật ra tôi không ngại, thật đó.”
Haier hít thật sâu, ôm chặt Lam Mộc Ân, hắn rốt cuộc cũng hiểu, lúc Lam Mộc Ân nói muốn sống một cuộc đời mới thì phải xây dựng lại là có ý gì.
Sau khi mất Julia, hắn vẫn cật lực duy trì một cuộc sống chẳng ra hồn, hắn không muốn quên Julia, cũng không muốn lặp lại như vậy, hắn âm thầm giữ lại quá khứ đau thương và những suy nghĩ tàn phá đó.
Nhưng Lam Mộc Ân lại khác, đối phương cứ không ngừng tổn thương chính mình, cứ một lần rồi lại một lần, hắn thầm muốn phá vỡ cái kén cũ để xây dựng một cái hoàn toàn mới.
Chỉ là cho tới bây giờ hắn mới biết rằng, Lam Mộc Ân thoải mái, mới mẻ mà hắn nhìn thấy, thật ra là một người vô cùng mạnh mẽ và kiên cường.
Còn bản thân hắn thì có dũng khí làm lại hay không?
Haier ôm chặt Lam Mộc Ân, hắn nghĩ, có lẽ hắn cũng có thể làm lại từ đầu.