Cát vàng sa mạc bị nhuộm thành màu đỏ thê lương, mùi gắt mũi, sương máu lượn lờ cùng tay chân cụt, bùn máu vô tận tạo ra bức tranh tu la địa ngục.
Đến khi bị người ta tìm được, sẽ rung động cỡ nào? Ngàn quân thành thi thể, toàn bộ bị giết sạch.
Diệp Phàm nhặt thanh Luyện Ngục thần kiếm đỏ đậm nhỏ máu, Đoạn mập mạp thì nhét một cái tháp cổ rách nát vào người, hầu tử quan sát cả buổi một cây quạt rách.
Ba kiện Thánh binh không đầy đủ là chiến lợi phẩm của bọn họ, thần linh dựng dục bên trong đã sớm chết, bị Thôn Thiên Ma Quán khuất phục cho bọn họ sử dụng, không ở lại lâu, bọn họ xoay người tiến vào vực môn biến mất.
Kiến trúc to lớn ở phía sau vẫn còn được giữ lại, lão già Phòng đấu giá vẫn ở yên một chỗ, không chút sợ hãi, lấy tay quét lên mặt một cái khôi phục nguyên dạng, chính là lão nhân Thiên Chi Thôn thường chơi cờ với Yến Nhất Tịch, phụ trách thu dọn tàn cuộc nơi này.
Trung Vực, là khởi nguyên của văn minh Đông Hoang, có nhiều di tích thần bí, có không ít di tích cổ tiền sử không tra được ngọn nguồn.
Ở trên mảnh Đại Hoang rộng lớn này, có rất nhiều thành lớn phân tán không nối liền nhau, nhưng bùng lên ánh lửa văn minh chói lọi, xưa nay không tắt.
Thiên Đoạn sơn mạch ở vùng đất ít dấu chân người Trung Vực, ít có người đến nơi này, mấy chục mấy trăm dặm hoang vu.
Mảnh núi non bao la hùng vĩ, khí thế hùng hồn, cao hơn vạn thước, nhìn từ xa xa là đông nghịt không có tận cùng.
Mấy người Diệp Phàm từ Nam Vực vượt qua hư không đến đây, tiến vào trong núi non bao la, chú ý động tĩnh khắp nơi.
Mỗi một ngọn núi đều cực lớn, cao chọc vào mây, kỳ lạ nhất là đỉnh núi đều bị san phẳng như những bình đài khổng lồ, cắm giữa đám mây. T.r.u.y.ệTrà Truyện
Đó là Thiên Đoạn sơn mạch tiếng tăm lừng lẫy, tương truyền vì quá cao to nên bị trời chém đứt, tất cả ngọn núi đều cao ngang nhau, rất chỉnh tề, toàn thân núi đều màu đen, dưới mây mù phụ trợ trở nên hùng vĩ vô biên.
- Trước thái cổ, mảnh sơn mạch này chọc vào tầng mây, bên trên có cung điện to lớn, ngay cả các tộc thái cổ cũng không dám can thiệp.
Hầu tử nói. Các đại Vương tộc không dám tùy tiện tiến vào, nơi này trở thành vùng cấm, chỉ có Hoàng thái cổ đã từng thăm viếng, tương truyền bên trên có Thánh linh bất hủ.
- Khó trách có rất nhiều truyền thuyết, tu sĩ hùng mạnh cho rằng nơi này bị Đại đế cổ tiêu diệt.
Diệp Phàm nói.
Chỉ có tồn tại vô thượng mới có thủ đoạn như thế, một kiếm chém phẳng mấy trăm vạn dặm núi non bao la, tạo thành kỳ cảnh hôm nay, khiến người ta hướng tới vô hạn.
Sức người nếu một chiêu làm được như thế, hái trăng gỡ sao có gì khó, làm cho người ta suy nghĩ miên man, cái gọi là tiên cuối cùng sẽ thế nào?
- Nói đúng ra là bị Độc Nhân Đại đế san bằng, đương nhiên không thể kiếm chứng. Dù sao thanh danh vị Đại đế này không tốt lắm, dù công tích lớn tới đâu cũng khó mà truyền lưu được.
Đoạn Đức nói.
Hắn nắm giữ Thôn Thiên Mạ Quán, tự nhiên biết Độc Nhân nhiều hơn người khác, tương truyền nơi đây là thần thổ Thánh linh, thời kỳ đó tạo thành uy hiếp rất lớn đến Nhân tộc, lúc tuổi già Độc Nhân giận dữ tắm máu nơi này, máu Thánh linh nhuộm đỏ mấy trăm vạn dặm núi non, thiên cung cổ điện trên cao bị một chiêu nghiền nát.
- Nếu là thật, vị Đại đế Nhân tộc các ngươi thật làm người ta kính sợ dựng tóc gáy, những năm trước thái cổ, nơi này không kém gì bảy đại cấm địa Sinh Mệnh.
Hầu tử thở dài, kính sợ thật lòng.
- Các bậc Đại đế tiền bối làm cho người ta kính ngưỡng vô hạn, nếu nói thần bí thì Độc Nhân đứng đầu, hôm nay không rõ là nam hay nữ, công tích cả đời cũng không truyền lại.
Diệp Phàm nói.
Không lâu sau, bọn họ đi tới trung tâm Thiên Đoạn sơn mạch, tuy rằng cùng độ cao, nhưng núi non nơi này càng nguy nga hơn, vốn là một nơi gần với thần, nhưng bị phá hủy trong những năm hoang cổ.
Ngẫu nhiên còn có người đào ra một ít gạch vụn thần bí ở chân núi, lóe ra ánh sáng bất hủ, nhưng đã sớm không thể suy đoán chuyện những năm cổ xưa.
Gió quét phần phật, bọn họ bay lên ngọn núi như thiên thai, đáp xuống đó, thần phong đại đạo vô tận quét qua, tu sĩ không đủ thực lực sẽ bị hóa thành tro bụi, không phải cao thủ không thể lên.
- Không ít người đến đây, phía trước đã quát mắng mấy ngày liền, đã xảy ra đại chiến.
Đoạn Đức nhìn chằm chằm phía trước.
Khu vực này quá lớn, rất nhiều chỗ đều có bóng người, có người truy tìm tiên dược, có người chờ dợi Diệp Phàm đến để phục kích.
- Vừa rồi có người gặp được tiểu cô nương kia, hương thơm ngập trời, tuyệt đối là Bất Tử Tiên Dược, không thể giả được, bởi vì có người mời Lâm đại sư tới, ngài ấy là luyện dược tông sư.
Có người xôn xao, điên cuồng chạy tới một chỗ, hôm nay có 70% tu sĩ xông vào Thiên Đoạn sơn mạch tụ tập bên đó.
Nhưng mà nhiều người xâm nhập bậy bạ không có thu hoạch gì, nơi đó là một chỗ cổ quái, xưa nay đã thế, tiến vào khó nhận biết phương hướng, rất dễ bị lạc.
- Thật là tiên dược, Vương thần y cũng tới, y thuật của ngài ấy đứng đầu Đông Hoang, đã xác định là mùi hương Bất Tử Thần Dược.
Tin tức này vừa ra, lập tức một trận náo loạn, mọi người càng kích động. Phàm là người tới đây đều có đủ tâm tư, nhiều người muốn đục nước béo cỏ, lẫn trong đám người muốn giết Diệp Phàm.
- Tuy rằng nói luyến tiếc đứa nhỏ không thành người, nhưng lấy ra hạt giống thần dược Kỳ Lân khoe khoang, coi chừng bị người ta cướp đi thật.
Đoạn Đức nói.
Mấy người Diệp Phàm tới gần khu vực trung tâm, nơi này rộng lớn vô biên, có đại đạo kỳ lạ, thần phong gào thét thổi tu sĩ không thể đứng vững, hở chút là hóa thành tro.
Từng ngọn núi cụt bị san bằng đỉnh, những ngọn núi bị san bằng gần như dính với nhau, tiếng trẻ con khóc truyền ra, mùi hương say lòng người.
Ở trong khu vực rộng lớn này, tiếng khóc non nớt rất nhỏ, bị gió lớn thổi tan mất, chỉ có một số ít tu sĩ có tu vi cao thâm mới bắt giữ được.
- Tay nghề trận văn của con chó kia ngày càng cao, mê trận này như có sinh mệnh, xuất thần nhập hóa đã sắp theo kịp thủ đoạn của Thánh nhân rồi.
Hầu tử khen ngợi.
Chúng địch Nam Vực toàn diệt, người trong Thiên Đoạn sơn mạch căn bản không thể biết được, không chút chú ý nguy hiểm đang tới gần.
Chỉ mới nửa khắc, mấy người Diệp Phàm đã gặp không ít sát thủ, được tin phía Tề La là có người mang theo Thánh binh truyền thừa đến đây.
- Lần này làm thật, muốn một chiêu phải giết được ta, có lẽ ta vừa xuất hiện là sẽ bùng nổ đại chiến khủng bố.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Nửa canh giờ sau, bọn họ xác định: Nhân Thế Gian có chủ nhân ba tiểu thế giới đến đây, dẫn đầu vô số cao thủ, Địa Ngục có chủ nhân bốn tầng đích thân đến, bọn họ dốc hết người trong các tiểu thế giới, cao thủ ngập trời.
Thần tử Nhân Thế Gian, Thần nữ Địa Ngục cũng xuất hiện, Thánh binh truyền thừa do người hộ đạo của bọn họ hợp lực thúc đẩy, lúc nào cũng có thể phát ra một chiêu sấm sét.
Đoạn Đức hít một hơi lạnh, nói:
- Đó là Thánh binh truyền thừa đấy, loại này sống lại sẽ có uy lực khủng bố, mạnh gấp trăm lần Luyện Ngục Huyết Kiếm không đầy đủ kia.
Hắn có chút lo lắng, thật sự sợ Thánh binh truyền thừa đục thủng trận văn, mở ra một đường máu dẫn người phá vây chạy mất, vậy thì phiền phức to, nói không chừng bọn họ sẽ bị vây giết ngược lại.
Thôn Thiên Ma Quán của hắn chân chính sống lại tự nhiên dễ dàng dập nát Thánh binh truyền thừa, nhưng mà không được đầy đủ, không tới cảnh giới Thánh nhân thì khó mà điều động linh hoạt, sợ nhất là đối phương bỏ chạy.
- Không sao, Thần Nữ Lô, Thiên Đình quyền trượng đều tới, lúc mấu chốt thậm chí đặt cả Thôn Thiên Ma Cái của ngươi vào trong trận, sức người không điều động nổi mấy thánh vật này, nhưng Vô Thủy sát trận thì có thể, tuyệt đối có thể làm chúng sống lại.
Diệp Phàm nói.
- Rốt cuộc ngươi bảo con chó kia khắc mấy tòa sát trận Đại đế?
Đoạn Đức nói.
- Vốn là sáu tòa, ta sợ xảy ra sự cố, chà đạp làm nó mệt đến hộc máu, tổng cộng khắc ra mười hai tòa.
Diệp Phàm nói.
Trong lòng Đoạn Đức cùng hầu tử chấn động, mười hai tòa sát trận, mỗi một tòa đều là một góc trận văn Đại đế, nhiều như thế hợp vào một chỗ thì là Thánh nhân đến đây cũng giết bỏ, đúng là bạo tay mà.
Đương nhiên, khắc loại thần trận này yêu cầu tài liệu cực cao, bằng không cũng không tồn tại được mấy ngày, các đạo ngân sẽ tự biến mất sạch vào hư không.
Không lâu trước, Diệp Phàm thua mua đấu giá khắp nơi, chiếm được vô số linh vật, cũng có tài liệu thần, đủ để tiêu xài, làm cho đại hắc cẩu mừng rỡ sủa bậy cả đêm.
Hoa Vân Phi, Lý Tiểu Mạn xuất hiện, Bàng Bác truyền đến tin tức này làm cho trong lòng Diệp Phàm chấn động, xiết chặt tay.
Nhưng đáng tiếc hai người này chợt lóe là mất, rất cẩn thận mất đi bóng dáng, bằng không có cơ hội tiêu diệt.
- Người của Thiên Hoàng tử đến rồi.
Hầu tử nói, nhìn thẳng hai bóng người phía trước, tuyệt đối là cao thủ, chỉ thiếu một bước là thành Thánh.
- Lệ Quỷ, ta cảm ứng được lực lượng của Lệ Quỷ, chân thân của hắn đến đây.
Đoạn Đức nói, hàng năm hắn đi lại trong cổ mộ, mẫn cảm nhất với loại khí tức thi quỷ này.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm thấy được hai người, toàn thân lóe ánh bạc, đầu cũng bị nón bạc che khuất, tiến vào trung tâm Thiên Đoạn sơn mạch, lóe lên là biến mất.
- Là bọn họ, Lưu Vân Chí cùng Vương Diễm đã đến.
Nơi có Diệp Phàm xuất hiện, tất nhiên chính là trung tâm chiến trường, mọi người đều tới vì hắn, bởi vì hắn sắp sửa vượt qua tinh vực đi mất, chúng địch đều nghĩ rằng có người bố trí chặn giết hắn, chia nhau đến tập kích.
- Ai dám động tới bé con?
Một tiếng rống to vang vọng Thiên Đoạn sơn mạch, Diệp Phàm xuất hiện ở trung tâm núi non, tiến vào thần thổ Thánh linh ngày xưa.
- Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm đã tới!
Thiên Đoạn sơn mạch đại loạn, rất nhiều tu sĩ xuất hiện tiến vào trong khu địa vực rộng lớn này, sát khí bỗng tăng mạnh gấp mấy lần.
Mùi dược hương lưu chuyển, trung tâm thần thổ Thánh linh đầy hơi người, các đám mây lưu chuyển, Diệp Phàm đứng giữa dẫn rất đông tu sĩ đến.
Lập tức có người ra tay, một mảnh ánh sáng chói mắt, không ai ngờ vừa lên là có mấy trăm con thần ngạc đánh thẳng về phía Diệp Phàm.
Hơn nữa, ở phía sau còn có hư ảnh thần ngạc màu vàng dài vạn trượng, hóa thành thân thể hữu hình đánh tới, uy thế không gì sánh bằng.
- Thần linh Vực ngoại sống nhờ trong cơ thể Lý Tiểu Mạn là hóa thân ngạc tổ?
Bàng Bác lẩm bẩm, nhớ lại cảnh tượng mười hai năm trước, một con cá sấu vàng cả vạn trượng đuổi theo Diệp Phàm ngoài cấm địa Thái cổ.
Ầm!
Cùng lúc, có Thánh binh truyền thừa sống lại, truyền ra uy áp đáng sợ bổ ra ánh sáng thần tính chém về phía Diệp Phàm.
Ầm!
Thôn Thiên Ma Quán trên đỉnh đầu Đoạn Đức chợt lóe, hiện ra bảo hộ hắn cùng hầu tử và Diệp Phàm, chặn lại hai chiêu tất sát.
- Người nên tới đã tới, đến lúc kích hoạt Vô Thủy sát trận, chém hết tất cả người ở đây.
Diệp Phàm truyền âm cho Hắc Hoàng, lạnh lẽo vô tình.