Thành Tử Lan, một tòa thành trì xinh đẹp ở Nam Vực, trong thành sạch sẽ ngay ngắn trật tự.
Hai bên đường đầy cây Tử Lan, loại gỗ thơm này sáng rực như thủy tinh tím, cao khoảng mấy thước, chuỗi hoa như mã não tím khắc thành, mùi hương say lòng người.
- Đúng là không tệ, về sau sắp xếp nghĩa trang, quyết định trồng một số cây Tử Lan nữa.
Đoạn Đức lại phát bệnh.
Cả thành trì tràn ngập hương lan, thấm tận ruột gan, rất thích hợp ở lại, đi trên đường làm người ta sảng khoái, trong lòng cũng yên tĩnh.
Phòng đấu giá Cổ Nguyện nằm ở một góc yên tĩnh trong thành Tử Lan, nhưng hôm nay xôn xao ồn ào, đã sớm chật kín người, chen lấn khó mà ra vào.
Trước cửa có hai con Kỳ Lân thật lớn lấp lánh ánh sáng, dùng ngọc tủy hoàng kim khắc ra, khí thế phú quý, uy nghiêm hùng vĩ.
Trong Phòng đấu giá, rường cột chạm trổ, vách bích sáng rọi, bình phong to lớn, ghé cổ kính, cột to khắc rồng khắc phượng.
- Tiên nữ Vực ngoại, văn minh khác biệt va chạm, cũng có chút thú vị.
Một người trẻ tuổi cổ tộc tay cầm quạt cười nói.
Ở bên cạnh, một người đeo mặt nạ quỷ một thân khí lạnh ngẩng đầu bước vào, xung quanh là một đám người trực tiếp nâng theo một đống Thần Nguyên tiến vào, rõ ràng buộc phải có.
- Ta từng nghe nàng ta có liên quan tới Diệp Phàm, đấu giá mua về có phiền phức hay không?
Có người nhỏ giọng nói.
- Người trả giá là được, chẳng lẽ hắn còn muốn cưỡng ép hay sao?
Có người nói.
Rõ ràng, có mấy người không phải thật sự đến vì đấu giá, hoàn toàn muốn nhắm vào Diệp Phàm, dù là không tới tay thì cũng phải gây ra chuyện.
- Không biết sống chết!
Hầu tử ở xa xa thấp giọng mắng.
Lúc này, Diệp Phàm, Đoạn Đức đã tiến vào, chẳng qua thay đổi dung mạo không làm người ta quá chú ý, ai cũng biết hôm nay hắn sẽ xuất hiện ở đây.
- Các vị xin yên lặng, hiện giờ bắt đầu đấu giá!
Một lão già lớn tuổi đi lên đài, gõ búa gỗ bắt đầu chủ trì đại hội lần này.
Ban đầu không chút nổi bật, bình tĩnh tiến hành đấu giá các loại tài liệu quý, vũ khí, đan dược... không có cao trào, dù là xuất hiện vũ khí Vương giả cũng thể.
Thẳng đến cuối cùng xuất hiện một quyển sổ tay của Thánh nhân mới dẫn đến chấn động, chẳng qua chỉ là bảy tám trang mỏng manh, quá thiếu thốn, dù vậy cũng làm rất nhiều người trả giá.
Cuối cùng, lão già tóc hoa râm gõ bàn, nâng cao giọng nói:
- Tiếp theo, đấu giá tiên tử Vực ngoại, người trả giá cao nhất sẽ thắng.
Ầm!
Rốt cuộc, Phòng đấu giá cổ Nguyệt bình tĩnh bị châm lửa, lập tức sôi trào ầm ĩ tận trời, âm thanh điểc tai, nhiều người đứng dậy.
Trong đó có một nửa người không chú ý trên dài, mà tìm tòi trong đám người, rõ ràng đang tìm kiếm bóng dáng Diệp Phàm, càng quan tâm đến hắn nhiều hơn.
- Che dấu rất tốt, có sát thủ rất mạnh, chẳng qua trước mắt chỉ cảm ứng được vài khí cơ, đều che giấu trong đám người.
Diệp Phàm nói.
Không ai dám tùy tiện ra tay, nơi này rồng rắn lẫn lộn, nếu đi đầu thì coi chừng liên lụy cả trăm thế lực lớn, dù là Sát Thủ Thần Triều cũng không dám làm bừa.
- Cái gì tiên tử Vực ngoại, còn chưa đi ra, đã bắt đầu đấu giá rồi, sao không cho chúng ta thấy mặt.
Có người kêu lên.
- Đúng thế, ai biết tới từ trời cao hay là tùy tiện tới thanh lâu tìm ra một cô gái, đưa ra cho ta đánh giá xem.
Phòng đấu giá Cổ Nguyệt rất lớn, lúc này có cả vạn người ngồi bên dưới, nơi này có pháp tắc không gian, bằng không khó mà chứa nổi.
- Thật có lỗi, cô gái này có lai lịch phi phàm, va chạm văn minh khác biệt, có thể ngộ đạo tuệ quang ngàn năm, lần này chỉ đưa ra một ít danh sách, sau đó đi nơi khác chân chính đấu giá.
Lão già trên đài nói.
Dưới đài liền loạn lên, nhiều người không hài lòng, có người không đồng ý đứng dậy kêu la.
Nhưng mà không thay đổi được gì, lão già trên đài tiếp tục nói đặt cọc tám mươi vạn cân nguyên là có thể đi vào vòng tiếp theo, đến nơi khác đấu giá.
- Cần tới tám mươi vạn cân nguyên mới được đi, các ngươi điên hả, một đứa con gái mà thôi, nàng ta có quý giá thì cũng không đáng nhiều như thế.
- Gạt người cũng không tới mức ác như thế chứ, có lý lẽ hay không, dù là nói cô ta tới từ Vực ngoại thì cũng không thái quá như vậy được.
Trong một mảnh nguyền rủa, trước sau có mười mấy nhóm người lên đài, có người đặt xuống chín khối thần ngọc cửu thiên, có người đặt một khối nhỏ Đại La Ngân Tinh, có người đặt mấy khối Thần Nguyên lớn.
Trong đại sảnh nhanh chóng yên tĩnh, những người này không phải người thường, có lẽ đều nhắm vào Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm mà tới đây, đối với bọn họ thì tiên nữ Vực ngoại chỉ là một cái cớ mà thôi. Text được lấy tại http://Trà Truyện
Một loại không khí khẩn trương lan tràn, khiến người ta cảm thấy nặng nề, mọi người như ngửi được mùi máu tươi, tựa như thấy cảnh chém giết máu chảy thành sông.
- Thông qua đấu giá lần này, kẻ thù với Thánh thể Nhân tộc thực hiện một lần liên minh, rất nhiều người đều muốn cùng tru diệt hắn.
- Ta nghĩ quá nửa số người nào đó có Pháp khí có không gian, hiện giờ chỉ thấy một người, đến lúc đó sẽ xuất hiện ngàn quân.
Có mấy lão tu sĩ nhỏ giọng nói chuyện, tóm chặt con cháu bên cạnh, nói cho bọn họ tốt nhất là đứng nhìn, tuyệt đối không được chạy lung tung.
Mười mấy nhóm người lên đài, bị dẫn đến đại sảnh mở ra với bên ngoài, để lại bảo bối đầy đầt sáng lấp lánh làm người ta không mở mắt được, bình thường nhất cũng là Thần Nguyên, những thứ khác đều là tài liệu quý hiểm.
Đoạn Đức tim đập rộn lên:
- Lệ Quỷ... có khí tức của hắn!
Hắn nhìn chằm chằm một khối đá đỏ máu trên đài, bên trên có phù văn phức tạo, ngay cả người Phòng đấu giá cũng không biết là gì nhưng định giá trên một trăm vạn cân nguyên.
Đoạn Đức đưa ra kết luận chắc chắn, người nắm giữ huyết thạch kia thường xuyên tiếp xúc với Lệ Quỷ, bên trên có khí tức làm hắn dựng tóc gáy.
- Rốt cuộc cũng đến, chỉ là ta cảm thấy khả năng hắn chạy đến Thiên Đoạn sơn mạch lớn hơn một chút, nói không chừng chỉ là một tên tiểu nhân vật.
Diệp Phàm nói.
Cuối cùng, mấy người Diệp Phàm cũng lên đài, thật lâu sau mới tiến vào một tòa cổ điện tráng lệ, treo đầy tranh chữ của danh nhân, ngay cả chén trà sử dụng cũng có lai lịch.
Trung tâm cổ điện là một cái Tế Đàn, có một mảnh trận văn lóe lên, mười mấy nhóm người đều sớm biến mất, bọn họ nhìn lẫn nhau, tiếp đó đạp bước lên.
Hào quang chợt lóe, cuối cùng bọn họ xuất hiện trong một mảnh sa mạc, một mảnh kiển trúc to lớn sừng sững phía trước, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Đây là một trong những mảnh sa mạc ở gần Nam Vực, ngày thường không ai đặt chân đến, Phòng đấu giá cổ Nguyệt nói thẳng là sợ xảy ra đại chiến, không thể ở lại trong thành trì.
Trong đại sảnh lớn, mười mấy nhóm người đều ngồi xếp bằng, có người lộ ra một tia cười lạnh, bọn họ có pháp môn đặc thù biết được Diệp Phàm đã đến.
- Người không liên quan lui ra, bây giờ trình diễn màn chính, tới lúc giết Thánh thể Nhân tộc rồi?
Tiếng nói khàn khàn truyền đến, một người toàn thân bao bọc giáp trụ màu đen, che khuất cả đầu và mặt.
- Lão hủ chỉ phụ trách chủ trì đấu giá.
Trên đài vẫn là lão già tóc hoa râm, nói:
- Người ra giá cao sẽ có được tiên nữ Vực ngoại.
Tuy rằng đang ở giữa sa mạc, nhưng không khí trong đại điện lại lạnh băng, mười mấy nhóm người tản ra sát ý đáng sợ, có người đã nhìn thẳng về phía ba người Diệp Phàm.
- Cũng được, không phải cô ta đến từ cùng chỗ với Thánh thể Nhân tộc đó sao, bọn họ là bạn cũ.
Một người trẻ tuổi ngả ngớn nói:
- Vậy ta mua về là được, coi như nữ nô cũng tốt.
Có thể nói là nhục nhã trắng trợn, hắn biết Diệp Phàm đã tới mà vẫn nói như thế, không để chút mặt mũi, quả thật là tát thẳng vào mặt.
Đoạn Đức truyền âm nói:
"Đó là vương giả không đơn giản, bề ngoài rất trẻ tuổi, nhưng đã sống không biết bao lâu, không che giấu được tang thương trong ánh mắt, trong cơ thể che giấu sát khí kinh người, quá nửa là một chủ nhân tiểu thế giới Sát Thủ Thần Triều."
- Đều tới rồi thì không cần vội, đã lọt vào rọ thì vây chết Thánh thể Nhân tộc ở đây, có gì không đợi được, từ từ hầm nhừ hắn là được.
Một người khác âm tàn nói, kèm theo chế nhạo trào phúng.
"Khó trách tự tin như vậy, trên người hắn có Thánh binh!"
Đoạn Đức hoảng sợ, âm thầm nhắc nhở Diệp Phàm cùng hầu tử, quá nửa là một vị Giới chủ Địa Ngục.
- Nếu là bạn cũ ngày xưa của Thánh thể Nhân tộc, ta không thể không kêu giá, làm nữ hầu bưng trà rót nước cũng được, chẳng phải rất có thành tựu hay sao.
Một người trẻ tuổi Nguyên Thủy Hồ ra sức nhục mạ.
- Thánh thể Nhân tộc ngươi xong rồi!
Người Đọa Vũ tộc càng trực tiếp, ánh mắt sáng lấp lóe nhìn về phía Diệp Phàm cùng Đoạn Đức, hầu tử.
Lục Đông Pháp chết trong tay Diệp Phàm, bọn họ cũng đến đây, có hai lão nhân đứng phía trước đều là vương giả đỉnh phong đáng sợ, cùng nắm ma bình Bát Bảo, tản ra uy áp kinh người.
"Là Cấm Ma Bình!"
Đoạn Đức cả kinh, loại bình này có thế giam cầm không gian, khiến tất cả trận văn mất hiệu lực, tan rã mọi lực pháp tắc, khiến nơi này trở thành một vùng đất không còn trật tự thần tắc.
- Diệp Phàm, đã nhiều năm rồi, ta thật là tưởng nhớ ngươi, rốt cuộc đã gặp lại, không lúc nào không mong gặp lại ngươi, rất muốn thấy được khuôn mặt kinh ngạc của ngươi.
Quái nhân toàn thân giáp đen nói, âm trầm như tới từ chín tầng Địa ngục.
"Hắn tràn ngập khí tức Lệ Quỷ!"
Đoạn Đức là chuyên gia, liếc một cái nhìn ra manh mối, đồng thời trên người toát khí lạnh, thông qua người này hắn biết được Lệ Quỷ khủng bố.
- Nói vậy, rõ ràng là một vị bạn cũ cùng vượt qua tinh không đến thế giới này cùng ta.
Diệp Phàm nói.
Những người khác đều rất trấn định, thần sắc càng lạnh lùng hơn, có thể tưởng tượng ra tay vào lúc mấu chốt, tể ra Pháp khí không gian, nói không chừng khắp sa mạc sẽ thành ngàn quân chém giết.
Mười mấy nhóm người đại biểu mười mấy cổ siêu cấp thế lực cực kỳ mạnh mẽ đáng sợ.
Trên đài cao, lão già kia vô cùng trấn định tiếp tục chủ trì đấu giá. Lâm Giai vẫn không xuất hiện, nhưng mọi người đã đưa ra bảo bối chất đống trước đài đấu giá cạnh tranh.
- Hai trăm vạn cân nguyên, để cho hồng nhan tri kỷ của Thánh thể Nhân tộc làm nữ nô.
Tên giới chủ Sát Thủ Thần Triều thoạt nhìn trẻ tuổi cười ha ha, mơ hồ có một tia tàn khốc.
- Ta cũng muốn nữ hầu như thế.
Người trẻ tuổi Nguyên Thủy Hồ nói, hai lão già sau lưng đưa lên một đống lớn Thần Nguyên.
Không bao lâu, trên đài cao chồng chất bảo vật kỳ trân chói mắt.
Nhưng nhiều người đều không hành động, luôn thờ ơ lạnh nhạt, bọn họ không có bao nhiêu hứng thú với tiên nữ Vực ngoại, chủ yếu là vì giết Diệp Phàm.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc có người thiếu kiên nhẫn, nói:
- Các vị chơi đủ rồi chứ, làm việc bắt cá trong chậu thôi!
- Nói cũng phải, hắn đã vào rọ rồi, nấu đến giờ cũng đã tới lửa.
Có người cười lạnh âm trầm.
Xoạt!
Lúc này, Diệp Phàm đứng dậy, hiện ra hình dạng, căn bản không cần phải che đậy nữa.
Người toàn thân bao phủ giáp đen kích động, lạnh giọng nói như tiếng khóc trong đêm:
- Diệp Phàm, ngươi có biết ta là ai không, ta luôn chờ đợi cơ hội này, gặp lại ngươi, rất muốn thấy biểu tình kinh ngạc, sợ hãi của ngươi!
Diệp Phàm lạnh nhạt nói:
- Đáng tiếc, ngươi nhất định sẽ thất vọng, mặc kệ là trước kia hay bây giờ, ngươi đều là thứ bỏ đi.
- Ngươi...
Người này âm khí rất nặng, thở dốc dữ dội thật lâu mới bình tĩnh lại, nói:
- Chờ ngươi biết ta là ai, ngươi sẽ hối hận!
- Kỳ thật ta rất muốn biết lần này là do vị đạo hữu nào ra tay, làm ra sự kiện bán đấu giá, làm nhiều nhóm người chúng ta không hẹn mà cùng tụ tập tru diệt Thánh thể.
Một vị vương giả hỏi vấn đề này, những người khác cũng muốn biết.
- Cảm tạ các ngươi hào phóng tặng quà.
Diệp Phàm bước nhanh lên thu lấy các bảo vật trên đài, sau đó lớn tiếng nói: