Thanh âm này sâu thẳm, u lãnh, không hề có một tia sinh khí, như từ nền đất hắc ầm mà băng lãnh vang lên, khiến người ta không thể cảm thấy thoải mái, tràn ngập khó chịu.
- Có thể nghe được thanh âm của ta chứng tỏ ngươi còn sống, vượt ra ngoài dự đoán của ta...
Diệp Phàm, Bàng Bác không nói câu nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Như một lệ quỷ từ địa ngục trốn ra, thanh âm như ma sát của hai phiến kim loại, chói tai khó nghe khiến toàn thân người ta lạnh toát.
- Hãy hưởng thụ một ít quang âm gắn liền với thời không này cho tốt! Ta tìm được ngươi rồi sẽ tự tay đoạt đo tính mạng của ngươi, hiến tể cho ta!
Như là một lão quỷ ngàn năm đang nguyền rủa, u lãnh băng hàn, lời nói cũng không nhiều nhưng đủ khiến người ta cực kỳ chán ghét, giọng điệu của hắn thật vô cùng độc ác.
Rừng trúc im ắng hồi lâu, không truyền ra chút thanh âm nào. Hắn nhớ lại bố cục mà mười ba Thánh tử bố trí để diệt sát hắn năm đó.
Năm đó, cũng là loại thanh âm này, vô cùng oán độc. Đó là lần đầu tiên hắn dẫn động thiên kiếp giết địch, tiên huyết tràn ngập khắp nơi, thi thể xếp thành phiến, cũng không biết đã giết mất bao nhiêu người.
Nhưng mà lần đó hắn vẫn chưa tra ra rõ ràng, dù mấy người Diệp Phàm tìm cách truy tìm nhưng vẫn không thể truy ra hung thủ, cuối cùng không giải quyết được gì, mãi cho tới hiện tại.
Ngày nay, độc thủ này rốt cục lại xuất hiện, vẫn là cùng một dạng người, vẫn là loại âm thanh ác độc đó. Hắn chỉ cần nghe qua một lần sẽ không bao giờ quên được. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Bàng Bác cân nhắc thật lâu, sau đó nói:
- Nhiều năm như vậy lại ra tay lần hai, chỉ có thể là hai nguyên nhân...
Một là Diệp Phàm vẫn luân cẩn thận, năm đó cường địch quá nhiều, rất nhiều nhân vật cấp Giáo chủ đuổi giết, hắn vẫn luôn dùng Nguyên Thuật cải biến hình dáng, phiêu bạt khắp nơi, người này không thể tìm ra được. Hai là tu vi người kia không đủ, cho tới gần đây mới tăng tiến, có đủ tự tin, cảm thấy đã có thể gạt bỏ Diệp Phàm nên mới ra tay.
- Không nhất định là người!
Đại hắc cẩu lẩm bẩm.
- Một cổ quan băng lãnh khiến người ta hít thở không thông, một kẻ sống trong hắc ầm, làm bạn với lệ quỷ...
Lệ Thiên nhìn chằm chằm lệ quỷ đồ Đồng Quan kia, cảm thấy thanh âm vừa rồi rất phù hợp.
- Không có gì đáng sợ! Chúng ta cẩn thận cân nhắc!
Bàng Bác đánh ra một quyền, trong lòng cũng có chút bất an.
- Năm đó, rốt cuộc có người nào cùng chúng ta vượt qua hư không? Ngoại trừ lệ quỷ này, còn có ai khác?
Hắn cùng Bàng Bác tính toán một chút. Trong số mười sáu người còn sống còn có mấy cổ tử thi, hẳn là chết trên đường đi Huỳnh Hoặc Cổ Tinh đến Bắc Đẩu Tinh Vực.
Lệ quỷ này là từ địa cầu đi theo hay là xuất hiện từ trên Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, điều này thật khó đo lường! Quá trình vượt qua tinh vực phức tạp hơn xa so với tưởng tượng người ngoài. Lúc ấy, khi ở trong hoàn cảnh đó căn bản không biết nhưng khi đã thoát ra, cẩn thận hồi tưởng lại khiến người ta không khỏi lạnh người, thật sự có chút khủng bố.
- Có lẽ còn có người khác, một ít!
Diệp Phàm nói. Ngày nay, bọn họ đang ở chỗ sáng, kẻ trong bóng tối kia nhiều năm qua vẫn như hổ rình mồi, thật sự rất nguy hiểm.
Bọn họ tìm tòi ở Vũ Hóa Tiên Cốc, không thể không nói đây là một chỗ diệu địa, lão dược cắm rễ trên các khe đá, dược hương tràn ngập khắp nơi, đủ loại trân mộc, không ít là các loài dị chủng thời thái cổ, càng không nói là các loại hiện thời.
Vận khí Lý Hắc Thủy thật tốt, trong một khe núi âm u có một gốc linh dược chừng năm vạn năm, được xưng tiểu dược vương, nổi lên thụy khí, mùi thơm ngào ngạt.
Đại hắc cẩu tìm được một phiến cổ thụ kỳ lan, thu hoạch một lần là mấy chục gốc, gần như cướp đoạt sạch sẽ, ngay cả bùn đất nơi rễ cũng bị nhổ lên, thu vào trong kho báu, nói rất mĩ miều là sau này phục vụ cho Thiên Đình.
Đương nhiên phiến rừng Linh Trúc cũng bị nó cướp đoạt, chỉ để lại một ít làm hạt giống để kéo dài.
- Bổn hoàng luôn chú ý, tuyệt không hái sạch tinh hoa thiên địa, đều lưu lại một tia sinh cơ, khiến chúng tiếp tục sinh sôi nảy nở.
Mọi người đều khinh bỉ nhìn hắn.
Vũ Hóa Tiên Cốc rất lớn. Đây là một mảnh tiểu thế giới, không biết được mở ra từ thời nào, cổ tích xa xưa, một ít thạch bàn, thạch đôn đều đã mục nát, cỏ cây lại không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm tháng.
Trong cốc cỏ hoa rực rỡ, nơi nơi đều là mùi thơm, từng trận gió nhẹ thổi tới, các loại hoa vũ bay xuống, hương khí say lòng người, như đang trong tiên cảnh.
Đây là một mảnh tịnh thổ chân chính, xinh đẹp an bình, khiến người ta không muốn rời đi. Đây đúng là một nơi chuyên dành để tu thân dưỡng tính, phong cảnh như tranh, tường hòa nhẹ nhàng.
- Rất thơm a, thiên tài địa bảo xuất thế!
Cái mũi Hắc Hoàng hích hích, ra vẻ hồ nghi rồi chạy như điên về một hướng.
Mọi người không thể không bội phục nó, chạy theo nó tới bảy tám dặm liền ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, khiến mỗi người ai ai cũng thư thái, lỗ chân lông mở ra, như muốn vũ hóa phi thăng.
Đây là một mảnh rừng đá, không có một ngọn cỏ. Bọn họ đi thêm một dặm, phía trước xuất hiện một tòa núi đá, trên đỉnh núi bắn ra quang hoa bốn phía, sinh ra một bông hoa bốn màu, tràn ngập bốn loại khí, buông xuống khiến cả ngọn núi tràn ngập sương mù.
Địa quang, hỏa quang, phong quang, thủy quang cùng nhau xoay tròn khiến nơi này vô cùng thần bí, quang hoa bốn màu đan vào nhau trên đóa hoa khiến nó chói lóa mắt.
Đại hắc cẩu sợ hãi kêu lớn:
- Yêu Thần Hoa!
Bốn loại ánh sáng tràn ngập, đóa hoa kia nở ộ, mùi hương nồng đậm, thấm đẫm lòng người.
Hắc Hoàng vô cùng kích động nói:
- Ông trời mượn ta mười mấy vạn năm khiến trong đời ta lại gặp đóa hoa này.
Đây là Yêu Thần Hoa, ẩn chứa đạo lực thiên địa, có linh tính cực kỳ cường đại, là thánh vật trong mắt Yêu tộc, đủ khiến chúng lâm vào điên cuồng.
Đối với Đại Yêu trưởng thành mà nói thì cũng không hề trọng dụng nhưng chỗ diệu dụng của nó chính là có thể bồi dưỡng ấu linh Yêu tộc, tẩy luyện huyết mạch, linh tính, căn cốt...
Cái gọi là Yêu Thần Hoa, thông qua danh tự này đã có thể thấy được công hiệu cường đại của nó, có thể bồi dưỡng ra Yêu Thần vô thượng. Tuy có chút khoa trương nhưng đúng là trên đời hiếm có.
Ánh mắt đại hắc cẩu như đỏ lên, từ chỗ Diệp Phàm đoạt một hồ Thần Tuyền, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét:
- Ta muốn còn trẻ, ta muốn trọng sinh, ta muốn hóa thành ấu linh!
Lý Hắc Thủy nhanh chóng từ đại vuốt của nó đoạt đi hồ nước, không để nó lãng phí Thần Tuyền nói:
- Có công hiệu lớn như vậy sao?!
- Đương nhiên, trong cảm nhận của bổn hoàng, nó rất gần với Hợp Đạo Hoa, ăn nó vào sẽ khiến thần tính trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, rất gần với đạo, tiềm lực gia tăng một mảng lớn.
Đại hắc cẩu nhảy dựng lên, hoa chân múa tay sung sướng, nước miếng trào ra, hận không thể lập tức chuyển thế rồi tới đây, lúc này, cắn một ngụm, nuốt đi Yêu Thần Hoa.
- Nếu muốn thành Đại Thánh Yêu tộc, muốn chứng đạo, đây không thể nghi ngờ chính là một trợ lực cực lớn. Ta dám nói nếu bán gốc hoa này cho Yêu tộc, đủ khiến bọn họ điên đầu, dùng bảo bối cấp cao nhất ra đổi.
- Không có gì mà tiếc nuối cả. Đạo trong thiên địa đều có thể tu luyện, chỉ cần ngươi chịu khó khổ tu, không có Yêu Thần Hoa cũng như nhau!
Bàng Bác nói.
- Ngươi nói thật nhẹ nhàng, nếu khi bổn hoàng là ấu linh, khi ăn một đóa hoa như vậy thì không chừng đã sớm chứng đạo!
Đại hắc cẩu không cam lòng nói.
- Ta rốt cục hiểu vì sao Thiểm Điện Hoàng Điểu mạo hiểm tính mạng, tiến vào thung lũng này. Thì hắn hắn tới đây là vì muốn có được Yêu Thần Hoa cho con mình, cho nên mới gặp đại nạn!
Lệ Thiên nói.
Bọn họ thở dài một trận. Không hề nghi ngờ, con phượng hoàng kia đã là Vương giả trảm đạo, sớm biết được sự đáng sợ của nơi này nhưng vẫn mạo hiểm bay vào, hết thảy đều là vì con nó.
Hiển nhiên, nó đã thất bại, thân tử đạo tiêu, chỉ kịp khiến quả trứng màu vàng trở về, cuối cùng hóa đạo.
- Thật là đáng thương!
Cơ Tử Nguyệt mang quả trứng Yêu Thánh ra, đặt trong lòng bàn tay, lập tức một đạo sóng gợn và ánh sáng lưu động, lóe ra đạo ngân.
Da mặt Đại hắc cẩu như đủ chống lại Đế binh Cực Đạo, lẩm bẩm:
- Ta cảm thấy được... Bổn hoàng thật sự còn rất trẻ tuổi, không chừng Yêu Thần Hoa vẫn còn hữu dụng với ta!
- Không thích hợp! Trên ngọn núi có một cỗ khí cơ sinh mệnh khác, có sinh vật ở trên đó!
Hầu tử nói.
- Không sai, chẳng lẽ là có yêu linh cường đại đã nhanh chân hơn tới trước?!
Diệp Phàm gật đầu, nhìn chằm chằm về phía núi đá.
Xoát xoát …
Bọn họ cất bước đi lên, bay tới giữa không trung, nhìn xuống ngọn núi, nhìn về phía Yêu Thần Hoa.
- Một quả trứng màu vàng!
- Trời ạ, chẳng lẽ Thiểm Điện Hoàng Điểu còn có một quả thần đản khác sao?! Nhìn rất giống.
Mọi người hiện ra vẻ kinh dị.
Ở trên núi đá, Yêu Thần Hoa có tổng cộng bốn lá, trên đỉnh là một nụ hoa phóng ra ánh sáng bốn màu, phóng ra từng đợt quang hoa, mỗi lũ đều rất thần bí.
Dưới gốc cây này có một quả trứng, cũng chỉ lớn bằng nắm tay, lóe ra nhiều điểm ánh sáng, khuếch tán ra bên ngoài, lưu động khí cơ thần bí, vừa thấy đã biết không tầm thường.
- Thần đản của Phượng Hoàng Điểu! Thật sự còn có một quả, xem ra Thiểm Điện Hoàng Điểu đã thành công, đặt nơi này một đứa nhỏ!
Lệ Thiên nói.
- Ta cảm thấy có chút khác, không hoàn toàn như nhau! Khí tức nó tràn ra không giống, như không cùng một mạch!
Hầu tử nói.
Thần đản màu vàng trong tay Cơ Tử Nguyệt khẽ lay động, phát ra tường quang dịu dàng, lúc này ai cũng đả nhìn ra hai quả trứng này không giống nhau nhiều.
- Nó đang tức giận, trời sinh đối nghịch với quả trứng kia. Tiểu tử kia thật đáng thương, cũng thật đáng yếu, dường như muốn xông lên.
Cơ Tử Nguyệt khẽ nói, nhẹ nhàng vuốt ve thần đản Phượng Hoàng Điểu trong tay.
- Quả trứng màu vàng trên ngọn núi không phải là nhỏ, dường như không thua kém trứng Phượng Hoàng Điểu bao nhiêu.
Hắc Hoàng nói. Nó là Yêu tộc, tự nhiên nhìn ra nhiều thứ.
Trên ngọn núi, quả trứng kia đang lay động, tạo ra từng đạo gợn sóng màu vàng, hấp thu tinh khí mười phương, chậm rãi đợi Yêu Thần Hoa nở rộ.
- Lại một quả thần đản có thể trở thành Yêu Thánh, thật sự khiến người ta chờ mong. Lần này chúng ta thật có đại vận khí, thu được hai quả trứng này, nếu bồi dưỡng lên, tương lai chúng có thể quét ngang thiên hạ!
Lệ Thiên khá là vừa lòng.
- Giết nó! Tuyệt đối không thể để quả trứng này còn sống trên đời!
Đột nhiên, Diệp Phàm hô lên, thần sắc trịnh trọng. Hắn nhớ lại, cảm ứng được một loại khí tức quen thuộc, làm hắn nhớ tới một vị cố nhân đã chết đi.