Trước đây giương cung bạt kiếm, Vương tộc thái cổ muốn khởi binh huyết tẩy Man tộc Nam Lĩnh mà nay lại xảy ra đại nghịch chuyển. Một trận chiến công thành của Trương Lâm trấn áp Bắc Vực, Đại hội vạn tộc cũng theo đó mà cử hành, vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.
Nửa tháng sau, tin tức chính xác truyền ra. Lần Đại hội này không phải là hư ngôn, thật sự muốn cử hành, hơn nữa cũng đã xác định.
Thiên hạ chấn động.
Đối với Nhân tộc mà nói thì các tộc thái cổ rất thần bí, vô cùng cường đại. Ngay nay không ngờ ngồi lại với nhau để thương lượng chuyện tương lai, đúng là một sự kiện kinh thiên.
- Tên Đoạn Đức khốn kiếp, lần này để xem ngươi chạy trốn tới đâu!
Diệp Phàm tin tưởng tên đạo sĩ vô lương sẽ không bỏ qua khẳng định loại sự kiện này!
Tuy nhiên, hắn cũng không lo lắng Đoạn Đức không trả thân thể bởi vì hiện Thôn Thiên Ma Quán đang ở trong tay hắn, phòng chừng hắn ta sợ Diệp Phàm không trả lại mới làm như vậy!
Đại hội vạn tộc tuyệt đối vô cùng long trọng, nơi được lựa chọn, thời điểm diễn ra đều được công bố.
Bởi vì sự tình này có quan hệ trọng đại, các tộc thái cổ vô cùng cường đại, đúng là muốn một gáo múc hết cường giả Nhân tộc cho nên vẫn cân nhắc địa điểm.
Cuối cùng, sau một hồi thương lượng, cũng có yêu cầu của Nhân tộc, địa điểm diễm ra Đại hội đã được chọn ở Dao Trì. Đây là một sự an bài rất ổn thỏa.
Dao Trì có Tiên Lệ Lục Kim Tháp, cũng chính là Tây Hoàng Tháp trấn áp, không sợ sinh ra biến cố, có thể cho các tộc đều thể hiện hết năng lực.
Các tộc đồng ý với yêu cầu này vì vẫn chưa rời khỏi phạm vi Bắc Vực, nếu thật sự đại chiến, bọn họ căn bản không hề sợ hãi.
Nhân tộc thấy bọn họ đồng ý lưu loát như vậy thì cũng có chút giật mình, không khỏi nghĩ tới mấy địa phương từng sinh ra Hoàng như Huyết Hoàng Sơn, Thần Tàm Lĩnh, Hỏa Lân Động, không phải tất cả đều có binh khí Cổ Hoàng đi!?
Mấy ngày lại đây, Diệp Phàm đều dùng linh dược tẩm bổ tôn sinh thánh nhân, mỗi ngày đều tiêu hao rất lớn, tất cả đều mua ở phòng đấu giá của Bắc Vực Thần Phong Thành.
Hiện tại, hắn không thiếu nguyên. Nguyên Thuật của hắn đã đạt tới cảnh giới này, không nói sửa dở thành hay nhưng cũng không khác nhiều. Hơn nữa, sau khi san bằng Vương gia, huyết tẩy Thần Linh Cốc, hắn thu được không biết bao nhiêu là Thần Nguyên.
Khối thân thể già cả này sau nửa tháng tẩm bổ đã rất sung mãn. Hắn còn dùng Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp, biến thành bộ dáng bản thân, trọng tố thân thể này.
Mấy ngày này, hắn vừa dưỡng thân vừa ngộ đạo. Chương cổ kinh hắn thu được ở Thần Linh Cốc quả nhiên phi phàm, có chỗ độc đáo, trong đó giảng thuật phương pháp làm lớn mạnh nguyên thần, có diệu dụng rất khó tin.
Tiểu nhân màu vàng lớn bằng nắm tay ngồi xếp bằng ở trên Tiên Thai Thánh nhân, toàn thân nở rộ kim quang. Tu luyện Thần Linh Ngưng Luyện Pháp của cổ tộc khiến nó càng lúc càng kiên cố bất hủ.
Từng đạo thần quang bắn ra, giao hòa cùng một chỗ, hình thành chín đạo thần hoàn, hiện ra trên Tiên Thai, vờn quanh Diệp Phàm.
Trải qua sự dẫn dắt của bộ cổ kinh này, lần nữa đắp nặn. Hắn đã đứng vững ở Tiên Thai tầng thiên thứ hai bậc nhỏ thứ chín, đang tiến lên đại viên mãn.
Thần của Diệp Phàm ở trong thánh xác, tá huyết khí hoàng kim dồi dào để ngưng luyện, có hiệu quả vô cùng cường đại.
Ông!
Hư không run lên, Thần của Diệp Phàm từ mi tâm bước ra, tuy chỉ lớn bằng nắm tay nhưng càng lúc càng kiên cố, chín đạo thần hoàn hiện lên sau đầu, hóa thành đạo quang bất hủ, mơ hồ sinh ra âm thanh minh động, công hưởng với đại đạo.
Xoát!
Cuối cùng, quang hoa chợt lóe lên, tiểu nhân màu vàng đang ngồi xếp bằng cất bước tiến vào Tiên Thai, cùng lúc đó thánh xác mở mắt.
- Đại hội vạn tộc còn một thời gian nữa, trước đi gặp một vài cố nhân đã.
Mấy ngày nay, Diệp Phàm mơ hồ có một chút bất an. Đã qua thời gian lâu như vậy mà hắn vẫn không nghe được tin tức gì về Bàng Bác, không biết hắn có còn sống không, đang ở nơi nào?!
Hai ngày sau, hắn đi tới Nam Vực, tiến vào Thái Huyền Giáo, từng bước đi tới Chuyết Phong.
Ngọn núi này vẫn như cũ, không có những thác nước tráng lệ, không có mỹ cảnh như họa, càng không có tiếng chim, mùi hoa, chỉ có vài thạch điện đổ nát và một mảnh cây cỏ hư hao.
Những người khác không cảm giác được nhưng trên ngọn núi, ở trong đám bụi cỏ này, một lão nhân lại mở mắt nhìn xuống phía dưới.
Diệp Phàm giật mình, lão nhân Lý Nhược Ngu đúng là sâu không lường được. Hắn khống chế thể xác Thánh nhân đi tới, chân đạp bí quyết chữ Hành.
- Ngươi sao thay đổi một khối thân thể?
Lý Nhược Ngu hỏi, đôi mắt sáng như đuốc, nhìn rõ bản nguyên.
Diệp Phàm kinh dị, mỗi lần gặp mặt, tu vi của lão nhân này đều gia tăng một mảng lớn, tốc độ nhanh tới dọa người.
Năm đó, Lý Nhược Ngu khô tọa mấy trăm năm trên Chuyết Phong mà không có một chút tinh tiến cho tới khi nhất phi trùng thiên! Có thể nói đại tài phát chậm, khi đã phát thì không thể đo lường được.
- Ra mắt tiền bối!
Diệp Phàm thi đại lễ. Năm đó, lão nhân này có đại ân đối với hắn, khiến hắn thu được bí quyết chữ Giai, khi mà hắn bị các Thánh địa đuổi giết khắp thiên hạ, không ai dám tương giao mà vẫn muốn thu hắn làm đệ tử.
Lý Nhược Ngu vui mừng gật đầu, thấy được nguyên thần của Diệp Phàm đã đạt tới Tiên Thai tầng thiên thứ hai bậc nhỏ thứ chín thì rất vừa lòng.
- Diệp Phàm!
Từ một điện vũ rách nát, một nam nhân đi ra, vô cùng kích động kéo lấy cánh tay hắn.
Tuy rằng đã nhập vào thánh xác nhưng trước khi tới đây, Diệp Phàm đã biến thành dung mạo vốn có, Trương Văn Xương chi liếc mắt cái đã nhận ra hắn.
- Là ta!
- Ta nghe nói ngươi bước trên Tinh không cổ lộ, cùng quan tài do chín con rồng kéo rời đi, mười hai năm sau quay lại! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, thật sự tới một chỗ tinh không khác sao?!
Trương Văn Xương kích động hỏi, hắn vô cùng nhớ vợ con, không thể quên được.
- Không có! Nguồn truyện: Trà Truyện
Diệp Phàm lắc đầu, ngồi xuống, thuật lại cho Lý Nhược Ngu và Trương Văn Xương những điều đã trải qua trong mười mấy năm qua.
Rồi sau đó, hắn hỏi chuyện người thần bí công kích Chuyết Phong. Hắn muốn biết rõ là kẻ nào, đã là cừu địch thì phải biết chắc!
- Kẻ xâm phạm thực không tầm thường.
Diệp Phàm cả kinh, hắn có thể cảm giác được lão nhân này sớm đã trảm đạo, tuyệt đối đã là một Vương giả mà có đánh giá như vậy thì tuyệt đối không đơn giản.
- Vẻn vẹn chi là một Cửu Khiếu Thạch Nhân ra tay chủ công, mấy người khác vẫn chưa ra tay, ở rất xa quan chiến mà thôi.
- Làm sao có thể?!
Diệp Phàm ngẩn ra. Hắn từ khi nào lại gây chuyện với loại sinh linh này, sao lại như vậy được?!
Tu vi Trương Vãn Xương hiện tại cũng chỉ là Tứ Cực Bí Cảnh nhưng Lý Nhược Ngu cũng rất hài lòng.
Diệp Phàm cảm khái. Trên đời này e rằng chỉ có lão nhân này nguyện ý dạy dỗ đồ đệ này, những người khác chắc sớm đã không thèm để ý nữa.
Hắn mơ hồ có một loại cảm giác, lão nhân này tương lai nhất định có thể đại thành! Mỗi lần gặp mặt, lão đều bay vọt về chất một lần, tốc độ tu luyện vô cùng khủng bố.
- Tiền bối, đây là một bộ cổ kinh ta đạt được nhưng không thể hiểu được, muốn tặng ngài!
Diệp Phàm lấy ra một quyển cổ kinh, là thứ mỹ nhân thứ ba của Trung Châu Vũ Điệp công chúa đưa cho hắn, được cho là thứ Đại đế cổ lúc về già lưu lại.
Khác với những pháp khác, trên đó giảng thuật chim hoa cá trùng, không tranh đua với đời. Loại tâm tính này người bình thường không thể có được. Hơn nữa, nó còn không có bí mật gì, không có đạo pháp, Diệp Phàm nghiên cứu rất lâu và không thu hoạch được gì.
Hắn biết bộ Cổ kinh này không thích hợp với hắn, vẫn muốn tìm cơ hội tặng cho Lý Nhược Ngu vì cảm giác nó phù hợp với đạo của đối phương.
Quả nhiên, sau khi tiếp nhận cổ kinh này, lão nhân cẩn thận nghiên cứu, lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng, thở dài nói:
- Quả nhiên là do Đại đế cổ lưu lại.
- Hy vọng có thể giúp tiền bối ngộ đạo!
Diệp Phàm tin tưởng hắn đã tặng bản cổ kinh này cho đúng người.
- Nói là một quyển cổ kinh không bằng nói đây là một bản chép tay. Ta nghĩ thứ này không phải do Thái Hoàng lưu lại, chính là của Hằng Vũ Đại đế lúc về già, vứt bỏ hết thảy mới chép lại!
Lý Nhược Ngu nói.
Diệp Phàm kinh dị. Lão nhân này quả nhiên sâu không lường được, ngay cả điều này cũng có thể suy đoán ra.
- Chờ tới một ngày kia, khi ngươi sắp thành thánh thì hãy tới thu hồi bộ cổ kinh này, dù không có pháp môn cụ thể nào nhưng nếu cẩn thận nghiên cứu thì sẽ có ích lợi rất lớn, có thể giúp ngươi quá quan đó!
Lão nhân trịnh trọng nói.
- Văn Xương, ta chờ ngày ngươi nhất phi trùng thiên!
Diệp Phàm đứng lên, bái biệt Lý Nhược Ngu.
Sau đó, hắn tới Cơ gia, đương nhiên cũng được tiếp dẫn bí mật, đi tới cổ động nơi Cơ Hạo Nguyệt bế quan. Nơi này đang rất náo nhiệt.
Đám người Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy đều ở nơi này, cả bọn vô cùng kích động.
- Tiểu Diệp Tử ngươi thành công rồi! Vô Thủy Chung vang liền ba tháng, thật sự quá biến thái!
Lý Hắc Thủy nói.
- Rốt cuộc là thế nào mà diệt sát Thần Linh Cốc được, mau nói chúng ta nghe một chút.
Lệ Thiên hỏi.
- Diệp đại ca, lúc đó huynh đúng là mắng Thiên Hoàng tử và Nguyên Cổ sao?!
Đông Phương Man hỏi.
Trong lòng bọn họ tràn ngập nghi vấn, đối với những thứ vừa phát sinh cảm thấy đặc biệt rung động, muốn biết rõ hư thật.
Diệp Phàm tỉ mỉ nói lại, cả việc kết thúc của Trương Lâm khiến mấy người không kìm nổi kinh thán.
- Trương Lâm anh hùng cái thế nhưng lại đi tới cái chết! Ta có thể cảm thấy được Dương Di hẳn sẽ rất đau khổ, sự thật luôn phũ phàng như vậy sao?!
Cơ Tử Nguyệt thì thào.
Cuối cùng, tất cả bọn họ đều Bắc tiến, bởi vì Đại hội vạn tộc đã sắp bắt đầu, nghe đồn đám người Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử, Thần Tàm đạo nhân, Thiên Hoàng tử, Nguyên Cổ sẽ hiện thân.
Ngoài ra, những đầu sò chân chính của các tộc thái cổ khẳng định cũng sẽ xuất hiện, đến lúc đó đúng là phong vân tế hội.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không phải là cùng đồng hành. Đây là yêu cầu đặc biệt của Diệp Phàm, chủ yếu là vì tên Đoạn Đức khốn khiếp đã mang tới cho hắn một đống phiền toái, không chừng tới lúc này sẽ có kẻ nhảy ra tính sổ với hắn.
Thánh thể Nhân tộc gần như là người nổi bật nhất những ngày vừa qua.
Đại hội vạn tộc còn nửa tháng nữa sẽ được cử hành nhưng đã có không ít tu sĩ tới trước thời hạn, tiến nhập phiến địa vực này.
Bắc Vực, từng mảnh đất chết nối liền nhau, rộng tới mấy vạn dặm không có một ngọn cỏ, chỉ có đất đai khô cằn sỏi đá.
Dao Trì dù cũng ở Bắc Vực nhưng lại không như vậy. Đó là một khu vực đầy hoa thơm cỏ lạ, cảnh sắc say lòng người, có rừng trúc xanh mướt, có sông suối êm đềm, có thác nước ngập mây...
Năm đó, khi diễn ra sự kiện Bàn Đào thì Diệp Phàm đã tới đây cho nên cũng không xa lạ, không ngờ lần này lại tới.
Hắn cũng không đi vào mà mới ở bên ngoài Dao Trì, lẳng lặng chờ đợi sự xuất hiện của Đoạn Đức, chờ tới bảy tám ngày, mục tiêu rốt cục lộ diện.
Diệp Phàm hận tới độ nghiến chặt hai răng. Hắn thấy một người mặc áo tím, tư thế oai hùng, anh tư bừng bừng nhưng nếu quan sát kỹ thì ánh mắt lại như kẻ trộm, vừa nhìn đã biết không giống người tốt.
- Tên khốn khiếp này!
Người này nghênh ngang tiêu sái đi tới, căn bản không hề che dấu bộ dáng, hai tay chắp sau lưng, bễ nghễ thiên hạ.
- Tên mập mạp chết tiệt!
Diệp Phàm đầu tiên vọt tới, chụp ngay cuống họng đối phương khiến Đoạn Đức giật mình sợ hãi, sau đó cười tủm tìm nói:
- Cần gì phải hung dữ như vậy?! Nếu muốn giận giữ thì đạo gia ta bằng bất cứ giá nào cũng sẽ cho ngươi đánh thật thống khoái!
- Đại gia con khỉ ngươi đấy! Đây là thân thể ta, ném cái đống da của ngươi ra, để ta đánh cho thống khoái!