Già Thiên

Chương 808: Nguyên Thần Hợp Đạo

Thần binh Vương giả này không phải bình thường, đây là một đầu lâu của Thánh nhân viễn cổ tế luyện thành, trong suốt như mặc ngọc, vô cùng đáng sợ.

Vả lại trong nó ẩn chứa thần tính bất hủ, nếu không có nguyên nhân đặc thù, nó sớm trở thành Thánh binh truyền lại đời sau, nhưng dù vậy, cũng chỉ kém một bước mà thôi.

Từ trong bảy lỗ thủng có khí tức của Thánh nhân dâng lên, từ cao trên bầu trời áp xuống, thất khiếu cuồn cuộn bốc hơi như khói, cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi.

Từ xưa tới nay, mặc dù Diệp Phàm thân thể vô cùng cường đại, cũng không dám nghênh đón binh khí này, đây là đầu lâu của Thánh nhân, chỉ kém một bước liền thăng hoa, ai chống lại đều phải chết.

- Trục xuất vĩnh hằng!

Diệp Phàm dùng bí quyết chữ "Đấu" bắt chước bí thuật của Vương Đằng, kết hợp với Đại Hư Không Thuật của Cơ gia, tiến hành một lần diễn biến chân thật mà phức tạp.

Hắn mạnh mẽ mở ra một cánh cửa Thứ Nguyên, đón nhận đầu lâu của Thánh nhân viễn cổ này, "ầm" một tiếng thu đi vào, hoàn toàn khép kín.

"?"

Xa xa trên không trung truyền đến tiếng kinh hô, sự kiện này vừa xuất hiện đã xoay chuyển cuộc chiến, binh khí của Vương giả cứ như vậy bị giải quyết sao? Mọi người đều như ngừng lại hô hấp.

"Bộp" một tiếng vang, cũng không lớn lắm nhưng khắp bầu trời đều vỡ nát, đầu lâu bay trở về, phá vỡ phiến hư không Thứ Nguyên kia mà về, không có gì có thể ngăn cản nó.

Diệp Phàm thi triển bí quyết chữ "Hành" biến mất tại chỗ. "Ầm" một tiếng, phiến hư không kia bị đầu lâu kia đánh thủng biến thành một cái khe nứt lớn màu đen.

Đồng thời, có một cỗ ngân hà buông xuống giống như lực lượng của chín tầng trời lao ra, ảnh hưởng tới khắp Bắc Hải, làm cho hải vực rộng lớn vô cùng đã xảy ra sóng thần, bờ biển mấy ngàn dặm vỡ nát hòng mất. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện

Đây là đầu lâu của Thánh nhân viễn cổ, một khi động lên thần lực mênh mông khôn cùng, sức người khó có thể chống lại.

Diệp Phàm không có liều mạng chống lại nó, trong mắt hắn lóe ra tinh quang, mụốn thực thi hành động "giết rắn chặt đầu", chỉ cần giết Thái Âm thần tử thì uy hiếp của đầu lâu này tự nhiên sẽ biến mất.

Thế nhưng muốn làm được điều này rất khó, hắn không có khả năng không một tiếng động đánh lén.

"Keng!"

Kim Cương Trác không phải là thần vật bình thường, cùng cái Ma Chung bất tường kia va chạm kịch liệt, sóng âm tiếng chuông màu đen mang theo các loại cảm xúc tiêu cực xâm lấn nguyên thần người ta.

"Rầm! Xoạt!"

Thái Âm đại kỳ cũng thi triển ra, như một mảng vũ trụ cổ xưa áp xuống, tuy nhiên bị Huyền Từ Sơn chặn lại, hai thứ giằng co cùng một chỗ ở đó.

Những thần binh này quyết đấu cũng liên quan tới thắng bại và sinh tử của hai bên, mỗi một kiện đều có sát khí vô tận.

Để cho Diệp Phàm không tưởng tượng được chính là bảo kỳ của Kim Ô tộc vẫn chưa bị tiêu hủy, tuy rằng thần năng của nó bị chín cây Minh Trúc áp chế tuyệt đối, nhưng thủy chung vẫn chưa vỡ nát.

- Đúng rồi! Đó là một kiện báu vật của Kim Ô tộc năm đó, tuy nhiên bị mất đi Ô quang, phẩm giai giảm xuống, không còn uy thế như ngày xưa.

Có người kinh ngạc, nhận ra lai lịch của tám mươi mốt cây đại kỳ hoàng kim.

"Ầm!"

Đầu lâu đen nhánh lại đánh tới, Diệp Phàm cũng không chống lại, mỗi lần đều là khẽ lướt qua, né tránh binh khí này, tìm kiếm thời cơ chiến đấu.

Mà đúng lúc này, mấy món binh khí kia rốt cục thì phân ra thắng bại, Huyền Từ Sơn không hổ là một khối "Phác ngọc" có tiềm lực trưởng thành rất lớn, cố định được cây đại kỳ màu đen, rồi đánh xuyên qua.

Huyền Từ Sơn vọt lên, quét ra hào quang đầy trời, nếu có thể tế luyện nó đến phẩm giai đủ cao, có thể phế bỏ bất cứ binh khí tinh kim gì.

Lúc này, nó không thể hủy diệt Ma Chung Vương giả màu đen, nhưng cũng tạo thành quấy nhiễu nó, làm cho nó vận chuyển trì trệ, ngay cả sóng âm tiếng chuông màu đen đều giảm bớt đi uy lực.

"Keng!"

Sóng âm tiếng chuông tiêu cực kéo dài, Kim Cương Trác chẳng những không bị ảnh hưởng, mà còn hóa thành lớn như cái thớt, như một vòng trăng tròn đập xuống dưới.

Đây là Thần binh Vương giả va chạm mạnh, cả phiến hư không lập tức sụp đổ, xuất hiện cả ngàn vết nứt tối đen, lan tràn đi ra ngoài cũng không biết bao nhiêu dặm.

Chúng nó đối kích mãnh liệt làm cho một phương thiên địa này rất nhanh lún xuống không còn tồn tại, như là sắp tới ngày tận thế.

Sau một tiếng chuông vang to, cuối cùng Ma Chung màu đen nổ tung, cái chuông vỡ thành mấy trăm mảnh, bay khắp bốn phương tám hướng.

Mỗi một mảnh nhỏ đều xuyên thủng hư không thành một cái hắc động, phá hủy hết thảy ngăn cản. Đại dương mênh mông phía dưới chỉ trong nháy mắt bị chưng khô!

Cuối cùng, Ma Chung Vương giả không còn tồn tại nữa, xa xa đại dương điên cuồng vọt tới, lấp đầy đáy biển khô cạn, lại trở thành một vùng biển đen lênh láng.

Hết thảy sự việc đều phát sinh rất nhanh, một kiện Thần binh Vương giả đã bị hủy diệt rồi. Xa xa mọi người đều ngơ ngác sững sờ, cảm thấy Kim Cương Trác quả thật đáng sợ, cầm binh khí này có thể tiêu diệt một cổ giáo như không.

"Ầm!"

Bên kia, tám mươi mốt cây đại kỳ hoàng kim đột nhiên thiêu đốt lên, mặc dù chúng nó chất liệu bất phàm, nhưng cuối cùng không chống lại được chín cây Minh Trúc.

- Các ngươi có cảm ứng được không, đó là khí cơ của Thánh nhân!

Có người cả kinh kêu lên, chín cây Minh Trúc rốt cuộc vẫn là hủy diệt đại kỳ hoàng kim, rồi giống như con người tiếp tục tấn công, hóa thành chín bóng đen đánh về phía trước, đều tự nở rộ ra một đám sát khí.

- Không sai! Sinh ở vùng đất u ám, dùng thi sát khí của Thánh nhân viễn cổ sau khi chết tẩm bổ, lại rót vào Thái Âm thánh lực, mới bồi dưỡng ra Ma Trúc như vậy!

Xa xa trên không trung, mọi người đều biến sắc, không nghĩ tới Thái Âm Thần Giáo dám như thế, dám bồi dưỡng ra yêu tà nghịch thiên như thế, tạo thành họa lớn cho bọn họ.

Chín cây Minh Trúc giống như mấy lão nhân khô gầy, cả người tòa sáng hắc tinh, đồng thời sắp hàng trong hư không chấn ra chín đạo ô quang đánh xuống phía dưới.

- Uy thế của một đám Thánh nhân!

Diệp Phàm đôi mắt lạnh xuống, chín cây Minh Trúc này quả nhiên nghịch thiên, nhưng may mà cũng chưa có thành tựu, bằng không dù là người qua một cửa Tiên Tam Trảm Đạo đến cũng không có biện pháp.

Hắn thúc dục Kim Cương Trác nghênh đón, hình thành một cái vực sâu, hấp thu chín đạo ô quang vào trong đó.

"Xoát!"

Nhưng, chín cây Minh Trúc vẫn không bị ảnh hưởng, nó đã đản sinh ra Tà Linh có ý thức tự chủ, liền tự động phân tán ra, đánh tới hướng Diệp Phàm.

Lực uy hiếp của chúng cũng không nhỏ hơn bao nhiêu so với cái đầu lâu kia. Chúng có tiêm nhiễm tử khí của Thánh nhân, một khi đánh trúng địch thủ, đó đúng là một kích trí mạng, khó có thể còn sống.

"Ầm!"

Đầu lâu màu đen phát sinh dị biến, khí tức của Thánh nhân viễn cổ càng ngày càng đậm, trong hai hố mắt của nó nhưng lại sáng lên hào quang đáng sợ, dầy đặc đạo văn đang di động.

Lúc này, thần năng của nó cũng không cách lúc mới lớn bao nhiêu, khiến mọi người ở xa xa đều cả kinh kêu lên.

- Chỉ kém một bước, nó có thể trở thành Thánh binh viễn cổ rồi!

- Chỉ riêng một kiện binh khí này đã đủ để xoay chuyển cuộc chiến! Thiếu niên họ Diệp nếu không biện pháp gì khác, hơn phân nửa phải nuốt hận ở chỗ này.

Chùm tia sáng trong hốc mắt của đầu lâu càng ngày càng sáng lên, phi thường đáng sợ! Đây là "Thần linh" dựng dục trong nó sớm đã thông linh, sống lại hiện ra, đáng sợ đến mức tận cùng.

"Ầm!"

Ở giờ khắc này, trên thiên linh cái của đầu lâu hào quang như lửa, rồi sau đó đột nhiên lao ra một đạo thần quang vạn trượng, đánh xuyên qua vòm trời.

"Hỏng rồi! Thần linh dựng dục trong đầu lâu thức tỉnh rồi! Thiếu niên họ Diệp này không đủ sức xoay chuyển trời đất nữa rồi!"

Có người thầm than, tiếc nuối thay cho Diệp Phàm! Thần vật chỉ kém một bước là thành tựu Thánh binh truyền lại đời sau như vậy, tuyệt đối là vô địch!

Xa xa, Thái Âm thần tử sắc mặt tái nhợt, hắn thực rất suy yếu, bởi vì hao mất một lượng lớn nguyên thần lực, nhưng hết thảy đều rất đáng giá.

Chỉ cần có thể dễ dàng sai khiến vận dụng đầu lâu của Thánh nhân viễn cổ, hắn có mười phần nắm chắc có thể đánh gục Diệp Phàm, ai cũng không ngăn được.

Lúc này, tình thế vạn phần nguy cấp, đầu lâu của Thánh nhân viễn cổ trấn áp xuống, chín cây Minh Trúc giống như con người cũng phủ chụp xuống, tất cả đều có khí cơ của Thánh nhân.

Diệp Phàm khởi động dị tượng, các loại thần quang bay ra, rất nhiều dị tượng thượng cổ đáng sợ liên tiếp tới cùng nhau, giống như đang khai thiên lập địa, giống như một thế giới hỗn độn.

Ngoài ra, cũng thể hiện ra Thánh vực hoàng kim, biến thành một đạo thánh quang vĩnh hằng bảo hộ hắn ở trong đó, đây là lĩnh vực vô địch của hắn.

- Đó là...

Mọi người giật mình cả kinh, dị tượng của Thánh thể thật sự quá cường đại, chống lại đầu lâu của Thánh nhân làm cho tốc độ của nó giảm chậm xuống rất nhiều.

DỊ tượng thật khủng bố!

Dám chống lại uy lực của Thánh nhân, nếu là những người khác dùng dị tượng ngăn cản, khẳng định sớm đã biến thành bột mịn, cũng không còn tồn tại.

- Vô dụng! Ngươi có thể ngăn cản đầu lâu được mấỵ lần hô hấp? Nhiều nhất cũng chỉ năm hơi thở, ngươi sẽ vĩnh viễn xoá tên khỏi thế gian này!

Thái Âm thần sắc ác nghiệt nói.

Tới giờ khắc này, hắn có đủ lý do, hắn sắp trở thành người thắng trận, Thánh thể tất nhiên phải bại vong, không còn chút hy vọng sống sót nào.

- Ngươi đã hao nguyên thần lực không còn bao nhiêu, ta chỉ cần một hơi thở cũng đủ rồi!

Diệp Phàm trầm giọng nói.

"Vù!"

Ngay lúc đó, hắn vận chuyển bí quyết chữ "Binh", chỉ trong nháy mắt quấy nhiễu đầu lâu, làm cho nó chấn động kịch liệt.

"?"

Thái Âm thần tử lộ vẻ sợ hãi.

Vừa rồi trong quyết đấu dùng binh khí, Diệp Phàm vẫn không thi triển bí quyết chữ "Binh", hắn đang đợi một thời cơ chiến đấu tốt nhất, dành một kích cho thời khắc mấu chốt, đúng là lúc này.

Lúc này, thân thể hắn ngưng kết thành Thái Cực hoàng kim, vô cùng rực rỡ, chiếu rọi vòm trời, rồi sau đó rất nhanh diễn biến vô cùng phức tạp khó hiểu, thăng hoa đến tận cùng.

"Xoạt!"

Một đạo ánh sáng vĩnh hằng từ trong mi tâm hắn bay ra, là một người nhỏ màu vàng giống hắn như đúc ôm một cái đỉnh nhỏ, còn nhanh hơn một tia chớp đánh về phía Thái Âm thần tử.

Vô cực sinh thái cực, tới thiên địa mới bắt đầu hóa sinh vạn vật, đó là đạo.

Diệp Phàm với thân thể diễn biến thái cực, ngộ đạo đã nhiều năm, biến hóa ngược nghịch hướng mà về, thăng hoa đến tận cùng sinh ra vô cực biến.

Thân thể là thái cực hoàng kim có đủ loại huyền diệu, biến hóa đến tận cùng, nguyên thần ôm đinh lao ra, nghịch hóa vô cực, có thể nói là một loại thần biến.

Ở giờ khắc này, thời không ngưng đọng lại, tất cả hết thảy đều ngưng lại, vạn vật thiên địa đều không nhúc nhích giống như một bức họa.

Là vĩnh hằng trong khoảnh khắc, không thể phân rõ sáng tối, thiên địa đều tĩnh lặng, duy chỉ có một đạo nguyên thần ôm đỉnh phi hành.

Giờ khắc này, tiểu nhân màu vàng kia hào quang vạn trượng chiếu sáng khắp Bắc Hải, cắt qua hiện tại, tương lai

Ôm trong lòng nó Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh chỉ cao có một tấc, nhưng dường như có thể trấn áp muôn đời, buông xuống vạn đạo mẫu khí, nó là hóa thân của đạo.

Nguyên thần hợp đạo!

Diệp Phàm ở Hải Nhãn nơi Đại đế cổ trục xuất tội nhân, ngộ đạo hơn bốn năm, đây là một trong đạo quả lớn nhất của hắn, biến hóa đến tận cùng. Đây cũng là lần đầu tiên hắn thi triển.

Đây là một màn ánh sáng vĩnh hằng sáng lạn, vĩnh viễn ghi dấu trong nội tâm mọi người, dù qua bao nhiêu năm tháng cũng khó mà quên được.

Tiểu nhân màu vàng ôm Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh cao một tấc bay xuống, ấn ngay thiên linh cái của Thái Âm thần tử.

Như Thần linh đến trái đất, hào quang vô tận, ánh sáng vô cùng, hóa thành đạo rộng lớn mênh mông, dưới một kích đó dường như có thể làm cho muôn đời đều thành không.

Nguyên thần hợp nhất cùng đỉnh, bắn ra hào quang thần tính bất hủ rực rỡ, chiếu sáng khắp vạn vật, bốn bể đều sáng ngời, hắn trở thành duy nhất trong thiên đia.

"Bốp!"

Một thanh âm vang lên nhè nhẹ, như một đạo âm thuở khai thiên lập địa, Thái Âm thần tử bị một kích thành tro bụi, theo gió tan đi, không còn tồn tại nữa.