Già Thiên

Chương 778: Uy thế của chủ nhân Bát Cảnh Cung

Huyền Đô Động tịnh thổ, vách núi sừng sững, đá núi trơn bóng, long mộc sinh trưởng, sương mù bao phủ, ẩn hiện như có Kỳ Lân nằm dưới tảng đá. Tinh khí tràn ngập, linh cầm bay múa, lão dược thơm hương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Một ngày nọ, trong Thái Thanh Thánh Cảnh, Bát Cảnh Cung rất lâu chưa hiện thế lại xuất hiện. Mái tím lấp lánh, cổ điện phủ sương mù, giống như đặt ở bên ngoài ba mươi ba tầng trời.

Một người tướng mạo bình thường, dáng người không cao, bất kể là nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống như một nam nhân bình thường, khóe mắt lông mày có chút tương tự với Doãn Thiên Chí đã chết.

Hắn thở dài một hơi, đứng bên trong Thái Thanh Thánh Cảnh, trước Bát Cảnh Cung, nhìn chằm chằm vào ngọn núi đổ bên ngoài Huyền Đô Động.

- Thiên Chí đã chết. Chiều hư ngươi rồi. Ta vốn biết ngươi ngang ngược, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn nhưng không ngờ ngươi lại phải chết.

Nói tới đây đôi mắt hắn lập tức sắc bén hẳn. Vừa rồi còn bình thản, giờ đã giống như hai ngọn thần đăng, bắn ra luồng sáng dài tới mười mấy dặm.

Khí tức an lành mênh mông bao phủ, tràn ngập ba ngàn dặm trời cao. Hắn bị khí tức này bao phủ, giống như Thánh nhân, sâu không thể lường nổi.

- Thiên Chí dù sao cũng là đệ đệ của ta, không thể chết đơn giản như vậy được.

Lời nói của hắn bình thản nhưng lại rất kinh người, tất cả mọi người trong Đại Hoang đều có thể nghe thấy được, cũng không biết là truyền ra ngoài bao nhiêu dặm.

Một ngày này, chủ nhân Bát Cảnh Cung Doãn Thiên Đức xuất quan, nói ra một câu, phải giết một người, sau đó đánh ra một bức tranh bay đi.

Không lâu sau đó khắp nơi đều chấn động.

Doãn Thiên Đức, một cường giả thanh niên cường đại mà thần bí, mười năm trước đã đánh bại Giáo chủ khắp nơi, không ai rố lai lịch.

Cùng năm đó, hắn lại vào Bát Cảnh Cung đã bị bụi bặm bao phủ nhiều năm, trở thành chủ nhân của Thái Thanh Cảnh danh chân thiên hạ.

Hơn hai ngàn năm trước, một lão đạo sĩ cưỡi trâu từng đạp tinh không tới đây, khai phá Huyền Đô Động, xây Bát Cảnh Cung, khí tức yên lành mênh mông cuồn cuộn ba vạn dặm.

Nơi này trở thành một chỗ thần thổ. Không ai biết người tên Lão Tử kia mạnh tới mức nào, cuối cùng không biết tung tích, chỉ lưu lại một Bí Cảnh.

Rất nhiều người từng tới tìm kiếm nhưng đều không có ích gì. Cuối cùng nhân tài trẻ tuổi từng đánh bại Giáo chủ khắp nơi, Doãn Thiên Đức có đại khí vận lại đi đường nhỏ vào được Bát Cảnh Cung.

Mười năm, mọi người đã không biết là vị thanh niên quật khởi như Đại đế trong truyền thuyết này giờ mạnh tới mức nào rồi.

Mà nay hắn xuất quan, chỉ phát ra lời nói muốn giết một người, tất nhiên khiến tám phương đều chú ý.

Tuy nhiên hắn cũng không tự đi ra, lại một lần nữa bế tử qua. Tu vi của hắn đã tới một thời kỳ cực kỳ mấu chốt, không muốn lăng phí thời gian một chút nào.

Nhưng hắn đã mở miệng như vậy thì tất nhiên sẽ có người ra tay giúp hắn. Hắn quật khởi đã không ai có thể kháng cực, một số thế lực lớn giao hảo với hắn, vậy nên hắn không cần động thủ cũng sẽ có người hoàn thành tất cả.

Mọi người đều biết người thanh niên trong bức tranh kia sẽ gặp nguy hiểm, hơn phân nửa là chưa tới khi Doãn Thiên Đức xuất quan thì đã bị chém đầu rồi.

- Tiếng nói rất có trọng lượng, phát ra lại có uy thế có thể so với Thánh nhân sao?

Khóe miệng Diệp Phàm nhếch lên thành một nụ cười lạnh.

Một trận chiến ngoài Vực ngoại đã qua đi một tháng. Thuyền cổ không quay về nữa, chỉ có một khối đồng đỏ nhuốm máu huyết của Thánh nhân Nhân tộc rơi xuống mặt đất.

Một trận chiến này qua đinh, Đại Thánh của Nhân tộc, Lão Phong Tử đã không xuất hiện nữa. Diệp Phàm ngửa mặt lên trời than thở. Hắn biết kết cục hẳn là đẫm máu.

Lão Phong Tử không cho một Tổ Vương thái cổ trở về, dùng máu huyết của hắn nhuộm trời cao để đổi lấy sự an bình cho Nhân tộc. Nhưng mọi người rốt cục cũng khó có thể nhìn thấy hắn nữa.

Thánh nhân mất đi quả là một sự việc đáng buồn. Tuy nhiên thời gian có thể xóa nhòa tất cả. Gần một tháng, mọi chuyện trên mặt đất liền bình tĩnh lại.

Một tháng trôi qua, Diệp Phàm đi khắp nơi tìm hiểu thế giới này, cũng biết được một số thông tin nhất định về Thái Thanh Thánh Cảnh Bát Cảnh Cung Huyền Đô Động.

Trong lúc này hắn liền đem hết khả năng luyện hóa khối Thần Nguyên khô cạn, không muốn để tương lai xuất hiện đại họa.

Mấy năm trước hắn từ Tế Đàn thái cổ của Bắc Đẩu cổ Vực tiến vào tinh không, khi lần đầu thấy Tử Đồng Chiến Thuyền đã từng thu một khối thi thể đầu rồng mình người.

Mà nay nghĩ tới Vương thái cổ căn bản chưa mất mạng, tuy nhiên sinh mạng khô kiệt không còn gì nữa, chỉ còn lại một tia sinh cơ cuối cùng.

Đây là đại họa, một khi để chúng có cơ hội bổ sung tinh khí thì tương lai nhất định sẽ hồi phục lại như cũ.

Tuy nhiên khiến hắn an tâm chính là cổ vương cũng không thể chủ động hấp thu sinh mệnh tinh khí. Chỉ cần hắn phong ấn thật tốt thì đối phương hẳn sẽ không thể sống lại được.

Một tháng trôi qua, hắn vừa tu luyện Đấu Chiến Thánh Quyết diễn hóa ra hố đen, cắn nuốt Thần Nguyên, cướp lấy tia sinh mệnh ẩn sâu bên trong đó, muốn cho kẻ này vĩnh viễn không còn hy vọng sống lại nữa.

- Mười năm trước Doãn Thiên Đức đã đánh bại Giáo chủ khắp nơi, sau đó lại nhận được kế thừa của Thái Thanh Thánh Cảnh Bát Cảnh Cung, hiện giờ không biết cường đại tới mức nào rồi.

- Người kia giết đệ đệ của hắn, chẳng lẽ ngại mạng sống quá dài à. Ngay cả chủ nhân Huyền Đô Động cũng dám trêu vào, đúng là không hiểu nổi.

Tử Vi Cổ Tinh Vực, Lô Châu, rất nhiều người đang nói chuyện này, phát biểu những cái nhìn bất đồng.

Diệp Phàm mới tới Tử Vi Cổ Tinh Vực không lâu, tướng mạo đã truyền ra rất nhanh tại châu này. Một người không có đại chiến hiển hách lại trở thành một nhân vật danh chấn một phương.

Đương nhiên đó cũng phải là tỏa sáng. Rất nhiều người đều cảm thấy hắn chắc chắn phải chết. Người đắc tội với Doãn Thiên Đức, thiên tài thế hệ này của Lô Châu thì gần như đã chết một nửa rồi.

- Thật sự là uy phong rất lớn đó.

Tâm tình Diệp Phàm không tốt lắm. Lão Phong Tử nhuốm máu người thiên ngoại, kết cục nhất định khiến hắn khó có thể bình phục cảm xúc.

Lão Phong Tử trả một cái giá đắt như vậy vì Cổ Tinh này, Diệp Phàm cũng từng ra sức, không muốn sinh thù hận với một nhân vật cường đại ở nơi này, khiến những người khác cũng muốn ra tay giết hắn.

Đương nhiên người chứng kiến trận chiến ấy mà thấy Diệp Phàm cũng không nhiều lắm, chủ yếu là một số người ở Thiên Nhân Thành, thấy được uy lực của Thánh nhân, cũng lưu ý tới Diệp Phàm vài lần.

- Có hơi quen. Lúc Đại Thánh của Nhân tộc đối kháng với Tổ Vương thái cổ, thanh niên này cũng đã từng ra tay, đưa ra một chiếc hồ lô.

- Hình như là hắn. Đúng là cũng hơi giống thật.

Trong lòng mấy vị Giáo chủ tại Thiên Nguyên Thành thầm kinh dị. Người thanh niên mà họ gặp ngày đó giống hệt như người trên bức tranh do Doãn Thiên Đức vì muốn giết một người mà truyền ra.

Bọn họ có nghi ngờ, lại cũng không có hành động gì. Hầu hết các địa vực ở Lô Châu đều đang tĩnh chờ biến.

- Doãn Thiên Đức có mấỵ vị huynh đệ kết bái, đều là nhân vật khó lường. Một người là Đoan Mộc Minh, thần tử Thái Âm. Một người là Lục thái tử Lục Nha của bộ tộc Kim Ô. Còn một người là Tam Khuyết đạo nhân của Minh Lĩnh đạo quan thượng cổ.

- Mấy người này đều là nhân hùng khó lường, dưới điều kiện tiên quyết là Doãn Thiên Đức không thể rời tử quan mà ra tay, hơn phân nửa sẽ thay mặt hắn giết người thanh niên này.

Mọi người đều nghị luận và cảm thấy kính sợ.

Thần tử Thái Âm Đoan Mộc Minh, Lục Nha thái tử của Kim Ô tộc, Tam Khuyết đạo nhân đều là những nhân tài kiệt xuất, phân ra ở những lục địa bất đồng, sớm danh chấn thiên hạ, đều có lai lịch rất lớn.

- Nghe nói lục Thái tử Lục Nha của Kim Ô tộc có việc đi ngang qua Lô Châu. Các ngươi nói hắn có thể nghỉ chân hay không? Chính là muốn chém người thanh niên kia mà dừng lại.

- Tam Khuyết đạo nhân của Minh Lĩnh đạo quan thượng cổ cũng có thể sẽ tới. Nghe nói hắn hộ tống nửa trang cổ kinh thần bí, đi tới Nhân Vương Điện trao đổi nửa trang khác, đi ngang qua Lô Châu. Hắn có thể ra tay chăng?

Diệp Phàm biết tất cả mọi chuyện, không khỏi nhíu mày. Nghe danh hiệu của những người này thì khẳng định có lai lịch lớn.

Thái tử của bộ tộc Kim Ô ở trên Phù Tang Thần Thụ, chẳng lẽ thực sự là bộ tộc từ thời thượng cổ kia? Diệp Phàm lắc đầu, cảm thấy chuyện này không có mấy khả năng.

Minh Lĩnh, một tòa đạo quan thượng cổ, ngay cả nửa tranh cổ kinh mà cũng phải bảo vệ như vậy, có thể nói nó bất phàm tới mức nào chứ. Muốn trao đổi với Nhân Vương Điện, chẳng lẽ là tiên kinh sao?

Diệp Phàm tuy rằng nhíu mày nhưng cũng không sợ hãi gì. Mà nay hắn đã là nhân vật cấp Thánh chủ, đã luyện cổ kinh, thân thể vô song, không cần phải sống một cách...nhịn nhục nữa.

- Ta dù lưu lại tới Tử Vi Cổ Tinh Vực trong thuyền thuyết thì cũng không thể để người khác bắt nạt.

Ở địa phương nguồn gốc của sinh mạng này không có Đế binh Cực Đạo nhưng lại rất phồn thịnh, mỗi một cổ pháp đều đã lưu lại rất lâu, nếu muốn rèn luyện bản thân thì nơi này là thần địa.

Sau khi trở thành nhân vật cấp Thánh chủ, sợ nhất chính là uy hiếp của Đế binh. Mà nơi này đã không còn thánh vật chí tôn như vậy, hắn lại có bí quyết chữ Hành, nơi nào trong thiên hạ cũng đều có thể đi.

Tử Vi Cổ Tinh Vực đã lưu truyền rất nhiều truyền thuyết từ rất lâu ở trung quốc cổ. Diệp Phàm đoán hẳn có một cổ lộ nối liền hai địa phương. Hắn muốn tìm ra nó.

Đồng thời hắn còn có một phán đoán, Bắc Đẩu Tinh Vực không thiếu binh khí Cực Đạo hơn phân nửa có liên quan tới sự biến mất cả Đế binh ở Tử Vi Cổ Tinh Vực, thậm chí là ở những cổ địa khác.

- Bắc đẩu hơn phân nửa là có bí ẩn không muốn người khác biết. Có lẽ địa phương nay cũng có cổ lộ tới vùng tinh vực kia.

Bất kể là trở lại cố hương hay là về Bắc Đẩu Cổ Tinh vực thì có lẽ đều có thể tìm được cổ lộ trên viên Cổ Tinh này.