Xa xa, phát ra một tiếng nổ vang chấn động điếc tai, Diệp Phàm trong lòng cả kinh, hắn gặp được một đám phần mộ thật lớn, nhưng không có khả năng là lăng viên của Nhân tộc.
Mỗi một phần mộ đều giống như ngọn núi nhò, nguy nga to lớn, hắn gặp được một con giao long cổ tuổi già, xé rách một sườn núi, mài thành một thạch quan rồi táng mình vào đó.
Thạch quan thiêu đốt, chìm xuống lòng đất, rồi một bia mộ thật lớn nổi lên, sắp hàng ở phía trước.
"Vương dị thú mạnh nhất của vùng hoang dã này trước khi chết đều lựa chọn tự táng mình ở chỗ này!
Diệp Phàm tiến lên nhìn quét mỗi một mộ phần, cũng không có lưu lại ở Thần Châu, chúng nó đều sẽ hóa thành tro tàn.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng bị kích động lớn, lẩm bẩm:
- Có lẽ có thể thử xem sao, nếu như thành công, lại có một kiện sát thủ cường đại!
Hắn đi trong vùng hoang dã này đã được dẫn dắt, nghĩ tới hai loại đòn sát thủ, chuẩn bị nắm giữ trong tay để đối kháng với Vương gia.
- Thánh thể đã đến Nam Vực!
Trong thiên khuyết khách quý Cơ gia, một vị đại năng Vương gia mở miệng, từ một đại giáo ở Bắc Vực hắn biết được, Diệp Phàm từng ở nơi đó mượn đường độ hư không.
- Hắn cuối cùng cũng đến đây chịu chết! Người trẻ tuổi ngươi còn quá non dại, lão phu chỉ hơi thi triển thủ đoạn ngươi liền không thể không đi tìm chết!
Vương Thành Khôn chắp hai tay sau lưng nói.
- Rời khôi Bắc Vực không thể thi triển Nguyên Thuật, dù là rồng hắn cũng phải cuộn mình, là hổ hắn cũng phải nằm úp sấp, nghển cổ đợi giết, không có một mảy may cơ hội nào!
Một vị thúc thúc của Vương Đằng cười to.
Trong Thiên khuyết, mấy vị đại năng đang theo dõi một bức đồ quyển, trên đó có tọa độ trận văn trước khi Diệp Phàm vượt qua hư không, bọn họ đang thôi diễn xem hắn xuất hiện ở địa phương nào tại Nam Vực.
Thánh thể đến Nam Vực, tin tức này vẫn không thể trở thành bí mật, rất nhiều người đều biết, mọi người đều kinh sợ, tất cả đều đang bàn luận.
Mọi người đều nghĩ rằng Diệp Phàm quá mức xúc động, đến Nam Vực quyết chiến là đánh mất hết ưu thế rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh, hơn phân nửa sẽ máu nhuộm Nam Cương.
Rất nhiều người thở dài, Thánh thể duy nhất sau thái cổ phá vỡ nguyền rủa, tương lai thực rất có thể sẽ thành tựu xuất sắc, không nghĩ tới lại đi vào tử cục, điều này gần như không có một chút phần thắng.
Hắn đích xác rất cường đại, nhưng dù sao còn chưa có trưởng thành đến trình độ không sợ chư Thánh địa, mất đi chỗ dựa Nguyên Thuật sao có thể tranh hùng cùng Thánh chủ tuyệt đỉnh!
Năm ngày sau, Bắc Đế sẽ đính hôn cùng Cơ Tử Nguyệt! Không biết là ai phát ra tin tức như vậy, lập tức khiến cho một mảnh ồ lên.
Thật xác định rồi sao, hay đây là đang ép bức Thánh thể mau chóng hiện thân?
Mà nay, Diệp Phàm nếu muốn thêm một phần khí lực tương trợ Cơ Tử Nguyệt, có thể nói đã không có kế hoạch, kỳ hạn hắn đi đối kháng ngắn như vậy thì làm thế nào?
Ngoại giới, mọi người đều không xem trọng Thánh thể, cảm thấy được hắn thực rất có thể sẽ ngã xuống ở Nam Vực. Nếu đã đến đây, không có khả năng không ra tay, nhưng hắn lại không có một tia phần thắng.
Cơ gia có binh khí Cực Đạo, hắn lấy gì chống lại? Đối mặt với một thế gia thái cổ, lực lượng một mình hắn nhò bé biết bao, tuyệt đối không có khả năng cứu ra Cơ Tử Nguyệt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Trong thiên khuyết khách quý Cơ gia, khóe miệng Vương Thành Khôn lộ ra một tia ý cười lãnh liệt:
- Không cần chúng ta ra tay, hắn dám đến Cơ gia giương oai, lão bát của Cơ gia sẽ trấn chết hắn!
Năm đó, Diệp Phàm ở Nam Vực ra tay chém chết không ít cao thủ Cơ gia, trong đó nhân vật mấu chốt là lão ẩu Cơ Huệ, tuy hết thảy đều là do bà ta dựng lên.
Mà Cơ Huệ cũng là hậu nhân Cơ gia bát tổ rất yêu quý, đến nay khó có thể tiêu tan, vẫn muốn tìm cơ hội diệt trừ Diệp Phàm báo thù cho Cơ Huệ.
Sau đó không lâu, có người truyền ra tin tức, Diệp Phàm có thể ở ngày gần đây sẽ xông vào Cơ gia. Lập tức khiến Nam Vực chấn động, ánh mắt mọi người đều đồng loạt trông lại.
Đã có bao nhiêu năm, mọi người không nhớ rõ năm tháng dài lâu cỡ nào, chưa từng phát sinh chuyện như vậy, dám xông vào một thế gia thái cổ, từ xưa đến nay không có mấy người.
Nhất là Cơ gia, mặc cho ngươi là anh hùng ngàn đời, ở dưới Hư Không cổ Kính cũng phải thành tro, căn bản không có biện pháp vượt qua một cửa này.
Hiện nay, cho dù là Đấu Chiến Thắng Phật ở Tu Di Sơn, hoặc là Lão Phong Tử Đông Hoang xuất hiện, cũng phải trước cân nhắc cẩn thận một phen, trên đời này không người nào không kiêng kị.
Hơn nữa, nội tình Cơ tộc ai có thể nhìn thấu, đương thời chiến lực đại năng của bọn họ cũng rất mạnh, đâu có mấy thế lực lớn dám đi chống chọi?
- Bàng Bác, người kế thừa Đại yêu Yêu tộc Đông Hoang bái kiến!
Một ngày này, trước thiên khuyết to lớn của Cơ gia, có mấy người xuất hiện lớn tiếng truyền âm, tiếng vang như sấm rền.
Bàng Bác đến đây, không phải với lễ vãn bối cầu kiến cường giả Cơ gia, mà là phóng ra thân phận truyền nhân của Yêu đế, đem loại bái kiến này bay lên tới độ cao hai đại chủng tộc Yêu tộc và Nhân tộc.
- Diệp Phàm là người của Yêu tộc ta hộ đạo, ai giết hắn chính là làm khó dễ cùng Yêu tộc ta!
Bàng Bác thật sự tức giận, Nam Vực là đầm rồng hang hổ, hắn sợ Diệp Phàm ra tay, máu sẽ nhuộm vùng đất này, nên hắn bàng bất cứ giá nào dùng thân phận mẫn cảm xuất hiện.
Lời này vừa nói ra, Nam Vực lại là một mảnh ngạc nhiên thán phục, cuốn cả người của Yêu tộc vào cuộc, lần này phong ba nhất định sẽ rất lớn.
Lần này, Tiên Hạc Vương cùng với Bức Vương cùng đi, là Bàng Bác với nhân mạch thỉnh mời, cộng thêm thân phận truyền nhân Thanh để của hắn, là để tạo áp lực cho Cơ gia.
- Đáng tiếc, sau một trận chiến Tần Lĩnh, Xích Long Vương mấy người đã bể quan, bàng không càng có hiệu quả!
Bàng Bác than nhẹ.
Dù vậy, Cơ gia cũng không có chậm trễ, có đại năng ra nghênh đón, mời bọn họ đi vào, tuy rằng vị trí lời nói đối với bọn họ không biết đúng sai, nhưng cũng không muốn đắc tội.
- Yêu tộc cùng truyền nhân của Thanh đế...
Một vị thúc thúc của Vương Đằng thần sắc chợt ngưng trọng, sau khi nhận được tin tức theo bản năng cảm thấy đã xuất hiện chuyện xấu.
- Đi thăm dò một chuyển, Để binh của Yêu tộc, cùng với Thôn Thiên Ma Quán trong tay mười ba đại cường đạo có hay không bị Thánh thể mượn đi.
Vương Thành Khôn mặt không chút thay đổi.
Sau đó không lâu, truyền đến tin tức có thể dựa vào là: sau trận chiến ở Tần Lĩnh lão mù cùng Khổng Tước Vương những người này đều bể quan, dùng Để binh hộ pháp, không có khả năng cho mượn.
- Thánh thể ngươi còn sống sót được sao?
Vương Thành Khôn phụ thân của Vương Đằng cười lạnh, nói:
- Không có Đế binh, ngươi xông vào Cơ gia, không cần chúng ta ra tay, ngươi cũng phải chết!
Ngày kế, Lý Hắc Thủy cùng đi với mấy vị trong mười ba đại cường đạo Bắc Vực, đi vào Nam Vực Cơ gia, tỏ rõ là muốn bảo vệ Diệp Phàm, không để hắn có điều sơ thất.
Đông Hoang rất nhiều tu sĩ kinh hãi, Yêu tộc cùng mười ba đại cường đạo đều có người đến, đây chính là một lực lượng cường đại không để cho xem thường, Thánh địa cũng phải có vài phần kiêng kị.
Chưa quá nửa ngày, Xích Long đạo nhân xuất hiện, tự mình xuất quan, tuy rằng không có mang tới binh khí Cực Đạo, nhưng chân thân giá lâm, lại khiển cho bầu không khí ở Nam Vực khẩn trương lên vài phần.
Xích Long Vương, người có thể hoành hành Đông Hoang, mà nay trừ Thánh nhân ra, ai có thể giết hắn? Nhưng lại đích thân vỉ chuyện của Diệp Phàm, làm cho rất nhiều người thật hít một hơi khí lạnh.
"Ầm!"
Ngày thứ ba, một tiếng nổ vang, xuất hiện một con khỉ toàn thân kim quang lấp lóe, cầm trong tay một cây đại côn ô thiết chống ở trước cung khuyết Cơ gia, bụi mù xông lên tận trời.
- Vương Đằng! Ngươi lăn ra đây cho ta!
Đấu Chiến Thánh Viên đến đây, chuyên vì Diệp Phàm mà vượt qua hư không tới Đông Hoang, cầm đại bổng muốn đánh giết Bắc Đế.
Vạn tộc thái cổ sắp hiện thế, Thánh Hoàng tử cũng đến đây, thân phận này quá nhạy cảm, so với thiểu chủ Tử Thiên Đô của Thần Linh Cốc kết giao cùng Vương Đằng kia còn cao quý hơn rất nhiều
Rất nhiều thế lực lớn, đều lòng có điều cố kỵ.
- Bắc Đe! Ai cho ngươi xưng hiệu như vậy, chỉ bằng ngươi cũng muốn chứng đạo thành Để. Có ta ở đây, ngươi cút đi rất xa cho ta, từ nay về sau thu hồi Đế hiệu đi cho ta!
Hầu tử rất kiêu ngạo, cầm trong tay đại côn mà đứng, bễ nghễ phía trước.
Thanh âm của hắn truyền ra xa mấy trăm dặm, khắp hư không đều ù ù rung động.
Chánh chủ Diệp Phàm còn chưa có xuất hiện, trước cửa Cơ Gia cũng đã gió nổi mây phun, mọi người đều kinh hãi, dự cảm chuyện lần này náo động lớn rồi đây.
- Không sao! Chỉ cần không có Đế binh Cực Đạo, đến bao nhiêu người đều vô dụng, Thánh thể tất nhiên máu nhuộm tại Cơ gia, không sống được để trở thành đá lót chân cho con ta chứng đạo. Chư vương đồng khởi, Đằng nhi dùng hắn là người thứ nhất khai đao! Text được lấy tại http://Trà Truyện
Vương Thành Khôn hờ hững, hoàn toàn không thèm để ý.
- Vương gia các ngươi nếu khiếp đảm không dám tới Bắc Vực, Diệp Phàm ta đến Nam Vực giết các ngươi!
Rốt cục, truyền đến giọng nói của Diệp Phàm, Nam Vực chấn động mãnh liệt.
Cơ gia, mặc dù là cửa cung khuyết cũng lơ lửng trên không trung, trời quang mây tạnh, còn có một số hòn đảo treo chung quanh, thác nước màu bạc chảy xuống thoạt nhìn rất tráng lệ.
- Người nào dám làm ầm ĩ?
Người của Cơ gia quát to, một tu sĩ cao niên đi ra.
Nhưng mà, so với bọn họ nhanh hơn chính là còn có một bóng người hóa thành một luồng hào quang vọt ra. Đó là một vị đại năng của Vương gia vẫn thủ ở bên ngoài, chờ đợi Diệp Phàm đến muốn bóp chết hắn.
"Phốc!"
Ngay mi tâm vị đại năng bay ra một gốc cây bảo thụ, hiện ra thần mang vô tận, đánh nát đạo hư ảnh phía trước, trên bầu trời phát ra một tiếng vang nặng nề.
- Đế giả từ trước đến nay chưa từng có, chỉ bằng vào Vương gia tộc của ngươi cũng muốn ra Đại đế? Ta sẽ đến giết các ngươi!
Trên bầu trời xanh lam chỉ có tiếng vọng một câu như vậy, mới vừa rồi chỉ là hủy diệt hư ảnh của một miếng phù chú bày ra, mà không phải là chân thân.
- Thánh thể ngươi chạy đi đâu?
Vị đại năng Vương gia đuổi theo, nhưng quét thần thức khắp bốn phía cũng không có phát hiện được gì, hắn hậm hực trở lui, trên mặt không ánh sáng, hóa ra chân thân của người ta vốn chưa tới.
Đột nhiên, một khối Thần Nguyên có khắc dày đặc phù văn hiện ra, đương trường nổ tung, đánh ra một mảng vực sâu hư không tối đen, vị đại năng Vương gia kia kêu gào thảm thiết, nửa người bị rách nát.
Nếu không có thần trận Đại đế không trọn vẹn của Cơ gia bố trí phòng hộ ở trong này, có thể cố định được hư không ở chung quanh, khối Thần Nguyên có khắc trăm vạn phù văn kia đủ để xóa bỏ hắn khỏi thế gian rồi.
Nhưng như vậy là đủ! Nam Vực cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm nơi này, tất cả đều trong lòng cả kinh, Thánh thể nhưng lại dám như thế! Cường thế như vậy!
Hắn còn có chuẩn bị ở sau hay sao, hai ngày sau thật sự muốn đích thân đi vào Cơ tộc sao, hắn lấy gì để chống lại Hư Không cổ Kính, làm thế nào tranh hùng cùng Bắc Đế?
Diệp Phàm tự nhiên không có hiện lộ chân thân, lúc này hắn sớm đã bay đi xa tới mấy vạn dặm, đi tới một mảnh đất khô càn sỏi đá.
Đây là một địa phương kỳ lạ, đất đỏ không có một ngọn cỏ, nơi nơi đều là khe nứt lớn rộng tới mấy thước, một vùng đất tiêu điều. Còn có ngọn lửa vọt thẳng lên trời, cách rất xa đã có thể cảm nhận được cái loại nóng cháy, thần diễm bừng bừng, gần như đốt sụp hư không này.