Già Thiên

Chương 74: Tứ đại cảnh giới

Tờ Kim Thư này thần bí khó lường, những chữ nhỏ chi chít ở trên mặt trang giấy, không cần phải đọc, mà tự hóa thành những ngôi sao nhỏ, bay về phía tâm hồn của Diệp Phàm.

Vào đúng lúc này, Diệp Phàm có cảm giác như mây từ trên trời hạ xuống, thần tuyền từ dưới đất trào lên, từng đóa Liên Hoa (1) nở rộ, cây ngọc nẩy lộc đâm chồi.

Thần hà đầy trời, rồng bay phượng múa, giống như Thọ Quy (2) thở khi ngủ, Kỳ Lân hô hấp, Tử Khí Đông Lai, Kim Quang Tây Chí (3), ngũ sắc thần quang sáng rực, cầu vồng 7 màu hiện lên chắn ngang bầu trời.

(1): Liên Hoa: Hoa sen.

(2): Thọ Quy: Rùa nhiều tuổi. ý nói, rùa sống rất lâu, sống thọ hơn con người.

(3): Tử Khí đông lai, Kim Quang Tây Chí: Khí tức màu tím từ phía đông tới, ánh vàng sáng rực từ phía tây sang.

Có rất nhiều cảnh giới kỳ dị, có vô tận pháp môn, tới tấp hiện ra, vừa sâu xa vừa khó hiểu, giống như Thiên luân Thần âm (4), lại giống như đại đạo Thánh ca, làm cho tâm hồn Diệp Phàm chấn động ầm ầm.

(4): Thiên luân Thần âm: đạo trời, thanh âm của Thần.

Tâm trạng của Diệp Phàm vô cùng hoảng hốt, như mê như say, giống như 1 sa mạc khô hạn lâu ngày, nay được Cam lộ (5) tưới tắm khắp nơi, sinh cơ bừng bừng vô tận ở trong cát vàng.

Diệp Phàm có cảm giác hắn đã mở ra được rất nhiều cánh cửa, các loại thần quang đang tràn vào trong người hắn.

Hắn rất nỗ lực muốn nắm bắt chúng, nhưng Thần quang lại xuyên qua những cánh cửa đó mà đi, rất khó nắm bắt được.

(5): Cam Lộ: Một loại nước thần, có khả năng gột sạch nhơ bẩn, cung cấp sưc sống sinh mệnh.

Đây không phải là đang tu luyện, chỉ trong 1 thời gian ngắn thì không ai có khả năng hiểu được ý nghĩa chân chính của những từ ngữ thâm ảo thế này, đây là một loại "Đại thế" trùng kích, Luân Hải Quyển của Đạo Kinh giống như Cửu Thiên ngân hà đang trút xuống, ngân huy bay khắp nơi, khí thế trầm hùng.

Quyển sách này muốn nói những điều gì, một phương thức không rõ ràng đã tiến vào trong Tâm hải của Diệp Phàm, hắn đại khí đã hiểu rõ, hắn đang tu luyện cái gì, và có những cảnh giới gì.

Khổ Hải, Mệnh Tuyền, Thần Kiều, Bỉ Ngạn, tứ đại cảnh giới, đã là một giải thích hoàn mỹ cho ý nghĩa kinh văn của Luân Hải Quyển.

Việc đầu tiên của Tu sĩ là mở Khổ Hải, làm cho hắn dần dần lớn mạnh, chỉ có như vậy, mới có thể tìm được Sinh Mệnh Chi Luân, bởi vì hai thứ này ở chung 1 chỗ.

Sau đó, sinh mệnh tinh khí vô tận sẽ tỏa ra, bay lượn trong bầu trời Khổ Hải, tràn về mọi nơi trong thân thể, thấm dần vào trong máu thịt, lục phủ ngũ tạng, xương cốt, làm cho thân thể cường tráng, đó chính là bước đầu tiên: Siêu thoát phàm nhân. Cũng chính là cảnh giới thứ nhất của Luân Hải Quyển – Khổ Hải.

Khổ Hải bao trùm lên Sinh Mệnh Chi Luân, một trên một dưới, từ khi sinh ra đã chồng lên nhau như vậy, mỗi năm nó đều lưu lại trên Sinh Mệnh Chi Luân 1 vết thương, cho đến khi Sinh Mệnh Chi Luân dày đặc vết thương, hoàn toàn sụp đổ, khi đó tuổi thọ con người đã hết, cũng chính là thời khắc tử vong.

Nếu muốn thay đổi thực trạng này, chỉ có cách mở ra 1 thông lộ trong Khổ Hải, từ dưới đáy Khổ Hải, mà câu thông với Sinh Mệnh Chi Luân, dẫn thoát 1 số lượng lớn sinh mệnh tinh khí, ngăn cản sự bào mòn của Khổ Hải, thì mới có thể kéo dài tuổi thọ.

Từ sự biến đổi về lượng dẫn tới sự biến đổi về chất, một khi sinh mệnh tinh khí đã tràn đầy, sẽ tập trung lại 1 nơi, biến thành trạng thái dịch, hình thành nên Sinh mệnh Thần Tuyền, và tiến vào trong Khổ Hải.

Từ trong Khổ Hải cô quạnh lúc đó sẽ mở ra được 1 cái Mệnh Tuyền Chi Nhãn (6), nỗi liền với Sinh Mệnh Chi Luân, làm cho Thần Tuyền cuồn cuộn chảy. Đây chính là cảnh giới thứ 2 của Luân Hải Quyển – Mệnh Tuyền.

(6): Mệnh Tuyền Chi Nhãn: mắt của Mệnh Tuyền, ý nói sẽ mở ra 1 điểm mệnh tuyền ở trong Khổ Hải.

Chỉ có như vậy, tu sĩ mới chính thức có được cội nguồn của sức mạnh, thi triển được các loại huyền pháp thần thông, có uy năng có lường, đây chính là bước lột xác quan trọng nhất của tu sĩ, chỉ cần Thần Lực Nguyên Tuyền cuồn cuộn chảy không dứt, thì pháp lực cũng sẽ vô cùng vô tận.

Nói cho đúng ra, Thần Hồng của tu sĩ, chính là do Thần quang của Mệnh Tuyền hình thành.

Sau khi tu sĩ đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền, thì có thể ngự Thần Hồng mà đi, lên trời xuống đất, thi triển được vô số các loại pháp môn.

Sự kỳ diệu của thân thể là vô tận, những tu sĩ cường đại không muốn bị Khổ Hải ràng buộc, muốn thăm dò những bí cảnh chưa biết của thân thể con người, như vậy cũng là con đường để bỏ qua sự tu luyện Khổ Hải.

Đạo Kinh có ghi chép lại những huyền pháp uy lực vô cùng vô tận từ trước tới nay, cho dù đang Khổ Hải có vô biên, cũng không cần quay đầu lại, chỉ cần lấy thần lực cường đại của bản thân để phá tan cấm cố.

Vì để đạt được mục tiêu như vậy, tu sĩ cần lột xác cho thân thể, giúp cho bên trong Khổ Hải sinh ra một Thần Mạch, hỗ trợ sự đột phá, dần dần làm cho Khổ Hải đạt tới 1 cảnh giới khác.

Đây là một quá trình rất dài và gian khổ, tu sĩ trùng kích càng mạnh, thì sẽ làm Luân Hải (7) thăng hoa càng nhanh, kết thành Thần Mạch của Thiên địa, giải thoát được vô tận tiềm năng của bản thân, đây cũng chính là cảnh giới thứ 3 của Luân Hải Quyển – Thần Kiều.

(7): Luân Hải: Sinh Mệnh Chi Luân và Khổ Hải.

Tu luyện tới cảnh giới này, tâm tính của tu sĩ sẽ kiên định vô cùng, không thể dao động, chỉ có như vậy mới có thể nhìn rõ những bí ẩn trong làn sương mù, tiếp tục tìm kiếm Bỉ Ngạn (8) của chính mình.

(8) Bỉ Ngạn: bến bờ

Trong quá trình này, không chỉ có thân thể lột xác, mà tinh thần cũng thăng hoa, thân thể và tinh thần hợp nhất, siêu thoát chính mình, mới có thể "phản bản hoàn nguyên" (9), tìm được gốc rễ, làm cho Thần Kiều có tốc độ như Thần Hồng, vượt qua Khổ Hải, đây là cảnh giới thứ 4 của Luân Hải Quyển – Bỉ Ngạn.

(9): Phản bản hoàn nguyên: Vượt qua bản thân để trở về trạng thái ban đầu (lúc mới sinh)

Đến được Bỉ Ngạn, huyết nhục, lục phủ ngũ tạng, xương cốt của tu sĩ đều đã kết tinh, sau đó sẽ có các loại biến hóa mới, liên tục thoát thai hoán cốt 9 lần, mới có thể hoàn toàn phá kén thành điệp (10).

(10): Phá kén thành Điệp: phá kén thành bướm.

Khổ Hải, Mệnh Tuyền, Thần Kiều, Bỉ Ngạn, Tứ đại cảnh giới, bị ngăn cách lẫn nhau, giống như biển với trời, muốn đột phá tất cả, thì khó lại càng thêm khó.

Mỗi một đại cảnh giới, đều có rất nhiều biến hóa, cần phải tích lũy thật nhiều, mới có khả năng lột xác thành công.

"Hóa ra đạt tới cảnh giới thứ 2 – Mệnh Tuyền, là có thể ngự Thần Hồng mà đi, tu sĩ có Khổ Hải như vậy mà giết người thường, chỉ giống như đang giết 1 con sâu, con kiến."

Diệp Phàm giật mình, rùng mình một cái, hắn muốn động đến Hàn Trưởng lão, thì tu vi tối thiểu phải đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền.

Trong Tứ đại cảnh giới, thực lực khác biệt giống như trời với đất vậy.

Diệp Phàm so sánh Khổ Hải của mình với Khổ Hải của tu sĩ bình thường, đúng là có chút miễn cường, bởi vì Kim sắc Khổ Hải của hắn thực sự quá nhỏ, chỉ mới bằng hạt đậu tương mà thôi

Diệp Phàm cũng không buồn chán, dù sao hắn mới chỉ bắt đầu tu luyện được 1 thời gian ngắn, có thành tựu như vậy quả thật không dễ dàng gì.

Mà, Khổ Hải của hắn cũng không giống với người khác, sáng lấp lánh, không có một chút tử khí nào, mỗi lần mở rộng đều có âm thanh chấn động thiên địa, một đại dương màu vàng mãnh liệt dâng trào.

Chỉ nghĩ thôi cũng đã không bình thường chút nào rồi.

Bất giác, Diệp Phàm lại nghĩ tới cháu của Hàn trưởng lão là Hàn Phi Vũ, Sinh mệnh Thần Tuyền của hắn còn chưa cuồn cuộn chảy, nhưng lại có thể đạt tới cảnh giới thứ 2 – Mệnh Tuyền, có thể sử dụng Thanh Mộc bảo ấn giống như tu sĩ Khổ Hải, đối với hắn cũng chính là 1 sự uy hiếp. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Diệp Phàm tiếp nhận sự trùng kích của "Đại Thế", giống như đang trong giấc mộng, Luân Hải Quyển của Đạo Kinh giống như 1 bức tranh lịch sử đang ầm ầm dậy sóng, hiển thị hết trong tâm hồn của hắn, sau đó lại giống như một đạo Thánh Hà khai thiên tích địa (11) cuồn cuộn chảy không ngừng, giúp hắn bước đầu lãnh hội được ý nghĩa của kinh văn thâm ảo.

(11): Khai thiên tích địa: mở trời tạo đất

Đây không phải là một pháp môn tu luyện cụ thể, nhưng lại giống như 1 đại tẩy lễ (12), giúp hắn có lợi ích không nhỏ, hắn đã nắm giữ được 1 phương pháp tu hành hoàn chỉnh, chỉ cho hắn rõ phương hướng, hắn đã hiểu sau này mình phải làm thế nào rồi.

(12): Đại tẩy lễ: Một lần gột rửa lớn

"So sánh với phương pháp tu luyện của Đạo Kinh trước đây có chút không giống..."

Sau khi Diệp Phàm hiểu được ý nghĩa cơ bản của nó, lập tức nghiền ngẫm, đã phát hiện ra điều dị thường.

Hắn phát hiện huyền pháp tu luyện trong Kim Thư khác với Huyền pháp tu luyện của Linh Khư Động Thiên, chỉ mới đọc có mấy hàng chữ cổ đầu tiên đã có sự khác nhau rồi.

"Xem ra sau khi Luân Hải Quyển thất lạc, cũng đã truyền thừa một số tàn bản, nhưng không hoàn toàn chính xác..."

Diệp Phàm âm thầm kêu lớn may mắn, nếu như không phải ngoài ý muốn mà có được tờ Kim Thư này, sợ rằng hắn vĩnh viễn cũng không biết được chỗ thiếu sót của Đạo Kinh trước đây hắn tu luyện.

"Bây giờ có thể bổ khuyết, tạo thành một Huyền pháp hoàn chỉnh..."

Diệp Phàm nói là làm, lập tức dựa theo bản huyền pháp hoàn chỉnh của Đạo Kinh bắt đầu tu luyện.

Một cảm giác sâu xa khó hiểu xông thẳng vào tâm hồn của hắn, hắn lập tức cảm thấy trong lòng tìm được sự không linh (13), sau khi huyền pháp được sửa lại, những sợi tơ vàng trong Khổ Hải tỏa ra càng nhiều, chuyển động về phía tứ chi bách hải, làm cho hắn toàn thân thư thái, huyết nhục, lục phủ ngũ tạng, xương cốt cũng được thẩm thấu, trong giờ khắc này, hắn có thể sử dụng bất kỳ loại lực lượng nào.

(13) Không linh: yên lặng, tĩnh mịch, không có bất kỳ tạp niệm nào cả.

Cũng trong lúc đó, trên bầu trời của Kim sắc Khổ Hải, đã xảy ra dị biến, xuất hiện vô số dị tượng, thần hoa sáng rực, ban đầu thì như những ngôi sao, sau giống như hỗn độn, biến hóa thành những đạo khí, xuất phát từ hư vô, sương mù quấn quanh, vô số đạo thần hà lấp lánh, biến hóa liên tục, không có một xu hướng ổn định nào cả.

Trên bầu trời của Kim sắc Khổ Hải, đang có thiên biến vạn hóa, một lúc sau, ngân hà bay đầy trời, xuất hiện 1 bầu trời cô quạnh, vừa sinh trưởng vừa suy tàn, phát triển tới trạng thái đỉnh cao rồi lại diệt vong, lập đi lập lại, không ngừng Luân hồi.

"Đây mới là biến hóa của Đạo Kinh hay sao?"

Diệp Phàm vô cùng giật mình, đúng lúc này, hắn lại cảm thấy được sinh cơ của vạn vật trong thiên địa đang bừng bừng, rồi lại lĩnh hội được sự cô quạnh của vũ trụ, cảm thấy được tinh không âm u đầy tử khí.

Rất lâu sau, hắn mới bình tĩnh lại được, Kim sắc Khổ Hải đã được luyện hóa thêm nhiều lần, trước đây ánh sáng nhu hòa như ánh trăng, bây giờ hào quang sáng rực như mặt trời, những sợi tơ vàng tỏa ra sáng rực rỡ, một cỗ khí tức tràn đầy sinh cơ tỏa ra.

"Đạo Kinh chân chính quả nhiên bất phàm!"

Diệp Phàm thở dài cảm thán, hắn tin tưởng mình còn có thể đi xa hơn, phá vỡ lời nguyền từ Thái Cổ.

Nhưng mà, hắn cũng không tự mãn và tự đắc, bởi vì hắn biết, ở Đông Hoang có mấy bộ Đạo Kinh không đầy đủ, tất cả đều thâm ảo vô cùng, mà lại là kinh văn hoàn chỉnh, không có thiếu sót gì cả, đang bị giữ trong tay mấy Thánh Địa và Thái Cổ thế gia.

"Bây giờ, phương pháp tu luyện của ta cũng không kém ai, khởi điểm cũng không kém hơn bất cứ kẻ nào."

Đôi mắt của Diệp Phàm tỏa ra thần quang sáng rực, nói: "Ta nhất định có thể mở được Khổ hải, để Thần Tuyền cuồn cuộn chảy không ngừng, kết tinh được Kiều mạch (14), đến được Bỉ Ngạn, hoàn thành việc thoát thai hoán cốt 9 lần, phá kén thành bướm."

(14): Kiều mạch: mạch của Thần Kiều

Trích:

Cả chương này, muốn giảng giải về phương pháp tu luyện ở Thái cổ, con người sống trên trần thế, thường phải chịu nhiều khổ hải, Khổ Hải chính là một biển lớn trong thân thể con người, chứa đựng quy luật của tạo hóa, sinh lão bệnh tử, tu sĩ muốn tu tiên, trước phải phá vỡ được quy luật đó. Muốn phá vỡ, thì phải làm sao phá vỡ được Khổ Hải, muốn phá vỡ được Khổ Hải, phải câu thông được với Sinh Mệnh Chi Luân, hai thứ vốn ở chung 1 chỗ, sau khi câu thông được với vòng tròn số mệnh của bản thân mình, thúc đẩy cho Thần Tuyền chảy, phá vỡ Khổ Hải, lúc này tu sĩ phải đi tìm Mệnh Tuyền, sau khi tìm được Mệnh Tuyền, phải dùng Thần Kiều, là 1 chiếc cầu thần, để bắc ngang Khổ Hải, tiến được đến Bỉ Ngạn, vào được bến bờ, con người mới chính thức vượt qua được quy luật tạo hóa, lúc này bắt đầu tiến hành thoát thai hoán cốt 9 lần, phá kén thành bướm, đến lúc đó mới chính thức là Tiên nhân, trường thọ với thiên địa, bất hủ với thời gian.