Già Thiên

Chương 669: Cửu Thiên Bích Lạc Chung Vương

Cuối cùng, Vũ Hóa Vương này dùng một trăm bảy mươi vạn cân Nguyên tinh thuần mua được khối dương chi ngọc Thần Thiết lớn bằng đầu người này, một lão già bên cạnh hắn móc trong túi ra trả tiền ngay tại chỗ.

Rất hiển nhiên, hắn có bối cảnh rất cường đại, có một gia tộc cổ xưa duy trì, nếu không thì chỉ bằng khả năng của hắn cũng không thể nào xuât ra nhiều Nguyên như vậy được.

- Tiếp theo sẽ đấu giá một kiện binh khí Vương giả!

- Ồ...!

Lần này lại đưa tới một trận âm thanh xôn xao, tất cả mọi người đều đứng cả lên, cuối cùng lại có loại đồ vật như thế này được đưa ra, khiến cho nhiều người không đoán trước được.

Nêu có thể cầm trong tay một kiện binh khí Vương giả, thì có thể hoành hành thiên hạ, một mình đánh lại cả đám cường giả cùng giai, uy lực mạnh mẽ tuyệt luân.

Diệp Phàm cũng chấn động, hắn đã từng nắm giữ cửu thần binh, cảm nhận rõ ràng được sự đáng sợ của loại bảo bối này, nó vô kiên bất tồi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Mà hiện tại trên người hắn còn có một cái chiến xa màu đen, là binh xa Vương giả, cũng vô cùng khủng bố, khi nó ở trong tay Vương Trùng thì chỉ có cửu thần binh mới ngăn chặn được.

Đây là một cái chuông nhỏ, chỉ lởn bằng nắm tay trẻ con, có màu xanh biếc, được làm bằng ngọc, trông giống như một khối lục mã não.

Binh khí của Vương giả thoạt nhìn trong suốt dịu nhẹ, nhưng lại có uy lực khủng bố, không gì sánh được, đánh thẳng vào tâm thần của tất cả mọi người ở đây.

- Cái binh khí này, ta nhất định phải có được.

Kim Xích Tiêu nói, trong đôi mắt hắn lóe lên từng luồng sáng màu vàng.

Ngay cả tại Trung Châu cũng gần như không hội bán đấu giá nào có thần binh Vương giả cả, do nó rất thưa thớt nên hễ những ai có được đều tận tình bồi dưỡng, dùng huyết nhục giao hòa với nó, chứ không đưa nó ra bán.

- Thật là một kiện báu vật, đoán chừng là Thiên giai, nhưng ta lại còn muốn mua Long Tủy nữa, xem ra không nuốt được bảo bối này rồi.

Trong một tòa lầu lơ lửng giữa không trung, Diệp Phàm than nhẹ.

Mỗi một kiện binh khí của Vương giả đều tiêu tốn rất nhiều thiên tài địa bảo, vét cạn cả một môn phái cũng không nhất định luyện chế thành, cũng chỉ có Thánh địa, Thần triều và các thế lực cao cấp nhất mới có thể đáp ứng được. Nguồn truyện: Trà Truyện

Có thể tưởng tượng được, binh khí mà Thần vương tuyệt thế Khương Thái Hư cả đời tế luyện, có mấy người có thể cầm trong tay được?

Bất cứ người nào cầm nó trong tay thì đều có thể quét ngang một đám người cùng giai, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khó tìm được địch thủ xứng tầm.

Cái chuông này chỉ lởn bằng nắm tay trẻ con, tràn ngập màu xanh biếc, trong suốt lấp lánh, vừa nhìn đã biết là báu vật, không kìm nổi muốn cầm nó trong tay để thưởng thức.

- Bích Lạc Chung...!

Trong Cửu Lê Thiên Khuyết, lão nhân chủ trì bán đấu giá mới nói ra cái tên này, còn chưa nói giá quy định là bao nhiêu, mọi người trong đại sảnh đã lập tức sôi trào.

- Vậy mà lại là cái Chung Vương trong truyền thuyết kia!

Cả đại sảnh trở nên ồn ào, vẻ mặt rất nhiều người mang nét chấn động, tất cả đều nghị luận, càng có không ít người vươn người về phía trước, muốn xem cẩn thận tột cùng nó là thứ gì.

Chỉ vì ba chữ "Bích Lạc Chung", trong đại sảnh bán đấu giá là một mảnh hỗn loạn, mọi người vẻ mặt kích động, rất nhiều đại nhân vật đều đi ra khỏi phòng, vận chuyển thần mục để quan sát.

Bích Lạc Chung danh chấn thiên hạ khi xưa, là một kiện binh khí thần diệu mà cường đại, tiếng chuông vang lên một cái, thiên địa đều tĩnh lặng, nhân hùng ngã xuống, vạn vật dập nát.

Hai vạn năm trước, Trung Châu xuất hiện một người tên là Bích Lạc Vương, giống như đương kim Thần Vương Khương Thái Hư của Đông Hoang, là một vị Vương vô địch, đây là binh khí mà hắn tế luyện cả đời, có thể nghĩ mà biết nó quý báu tới cỡ nào.

Bích Lạc là tầng trời thứ nhất trong đạo gia, khoảng không vô tận, đặt tên là "Bích Lạc", dám dùng danh hào như vậy để xưng vương, tự nhiên có ý tó một mình một bầu trời.

Bích Lạc Chung thì được gọi là Chung Vương, nổi danh củng với cửu thần binh mà Vũ Hóa Vương một vạn năm ngàn năm trước tế luyện cả đời, ở trong rất nhiều sách cổ tại Trung Châu đều ghi lại rất chính xác.

- Bích Lạc Vương, Vũ Hóa Vương là Vương thể cường đại tại Trung Châu, binh khí lưu lại đều là hiếm thấy trên thế gian, có giá trị không đo đếm được.

- Cái Bích Lạc Chung Vương này chỉ sợ không có mấy người mua nổi, năm đó cũng không biết hao phí bao nhiêu tài liêu trân quý, cuối củng mới dùng Cửu Thiên Bích Lạc Thần Ngọc luyện chế thảnh.

- Mấu chốt nhất chính là uy lực của nó, nếu nó được một vị nhân vật cấp Thánh chủ cầm trong tay, thì trong thời đại không có Thánh nhân cổ, không có Vương thể đại thảnh, thì có thể vô địch thiên hạ.

Trong lòng mọi người đều đang cân nhắc, ai cũng động dung, khẳng định thứ này sẽ có giá trên trời, trừ khi Thần triều viễn cổ và Thánh địa ra tay, nếu không thì sẽ không ai mua được thứ đồ vật quá trân quý này.

- Giá khởi điểm là bảy mươi vạn cân Nguyên tinh thuần!

Khi mọi người có chút bỉnh tĩnh trở lại, lăo nhân bán đấu giá sư kia lớn tiếng tuyên bố giá quy định, lời này vừa nói ra, cả đại sảnh hơi chút lặng đi, rồi sau đó lại là một mảnh ồ lên.

- Điều này sao có thể, mới bảy mươi vạn cân Nguyên tinh thuần thôi sao?

Gần như không ai dám tin tưởng, đây chính là Bích Lạc Chung trong truyền thuyết, là một bảo bối mà một vương giả vô địch dùng tâm huyết cả đời để luyện hóa, làm sao lại có thể rẻ như vậy được?

- Chắc chắn là giả, thứ này khẳng định không phải là Bích Lạc Chung chân chính!

- Chẳng lẽ đây lại là một kiện phỏng chế phẩm, cũng không phải là Chung Vương mà sách cổ ghi lại kia?

Rất nhiều người nghi ngờ, không tin một cái thần chung lại có giá quỵ định thấp như vậy, cho ràng có gian trá gì đó, đoán rằng thứ này không phải là trân phẩm.

- Chư vị an tâm một chút, chớ vội!

Trong Cửu Lê Bảo Khuyết, lão nhân bán đấu giá sư nhẹ nhàng gõ cái chuông một chút, lập tức phát ra một tiếng chuông lạnh lẽo, gột rửa hồn phách con người.

- Đúng là cái Chung Vương kia, nhưng lại xuất hiện một vết máu đen...!

Bích Lạc Chung lớn bằng nắm tay trẻ con được lộn lại, mọi người phát hiện ra ở bên trong thành chuông có một vết máu, giống như là một khối máu đen, ảm đạm không ánh sáng.

- Sao lại thế này?

- Không lâu trước, có người phát hiện di thể của Bích Lạc Vương trong một khu vực hung địa, nằm trong một cái hang động đầy máu...

Mọi người nghe xong, lập tức hiểu ra tại sao lại như vậy, tổ căn sinh ra Long Tủy, cũng có thể sinh ra ô uế, bảo bối mà ngâm lâu trong đó thì cũng bị ô nhiễm, mất đi giá trị, dần bị mài mòn đi.

Ở trong một vùng đất đầy máu đen gần hai vạn năm, vậy mà Bích Lạc Chung vẫn không bị hủy diệt hoàn toàn, xem như đây là một kỳ tích rồi.

- Đáng tiếc, một kiện thần vật lại bị phế bỏ như vậy, không thể tưởng được Bích Lạc Vương lại yên nghỉ trong một tòa huyết quật.

- Điều này quả thật đúng là tổn thất khó có thể đánh giá được, Bích Lạc Chung trong truyền thuyết lại bị mài mòn hao tổn như vậy.

Mọi người lắc đầu, độ nhiệt tình lập tức bị hạ thấp.

- Chư vị, thứ này cũng không phải là binh khí bỉnh thường, chính là dùng Cửu Thiên Bích Lạc Thần Ngọc luyện chế thảnh, nên biết rằng đây là tài liệu thần kỳ có thể dùng để luyện chế binh khí của Thánh nhân,

- Thánh nhân viễn cổ đều không ngừng tìm kiếm nó. Nêu tìm được tuyệt thế Địa Nhũ, hoặc là đỉnh cấp Long Tủy thì hoàn toàn có thể rửa sạch vết máu đen này, khiến cho Bích Lạc Chung khôi phục lại. Hơn nữa, nếu tiếp tục bồi dưỡng nữa thì tất nhiên sẽ vạn tà bất xâm, trọn đời khó có thể bị ma diệt.

Rất nhiều người lại động tâm, trong lòng rục rịch, nhưng vẫn như cũ có không ít người lắc đầu.

- Quên đi, cái giá phải trả quá lớn, riêng Địa Nhũ, Long Tủy thì đã là vô giá rồi, lại còn cần loại cao nhất cấp, ai tiêu phí nổi cho nó?

- Tám mươi vạn cân nguyên tinh thuần.

- Tám mươi lăm vạn cân Nguyên tinh thuần.

Mặc dù có rất nhiều người mở miệng ra là cái giá phải trả quá lớn, nhưng khi đấu giá lại vẫn là ra tay, hơn nữa còn vô cùng kịch liệt.

- Một trăm hai mươi vạn cân Nguyên tinh thuần!

Diệp Phàm cũng ra giá, hắn cảm thấy được Bích Lạc Chung rất bất phàm, hẳn là có thể rửa sạch được vết máu đen này. Dù sao thì nó cũng dùng Cửu Thiên Bích Lạc Thần Ngọc luyện chế thành, nếu tận tình bồi dưỡng thì không chỉ có có thể khôi phục, hẳn là còn có thể không ngừng trưởng thành.

Hắn lập tức đề cao mấy chục vạn cân Nguyên tinh thuần, lập tức khiến những người khác liếc mắt nhìn, rất nhiều người đều có chút do dự, không biết là bỏ cuộc hay là tiếp tục tăng giá.

- Một trăm năm mươi vạn cân Nguyên tinh thuần.

Một âm thanh khác truyền đến, phi thường trấn định và bình tĩnh, đúng vậy, đây chính là Kim Xích Tiêu của Hoàng Kim tộc, trong người chảy dòng máu của Vương thái cổ.

- Một trăm năm mươi lăm vạn cân Nguyên tinh thuần.

Lại một người mở miệng.

- Một trăm tám mươi vạn cân Nguyên tinh thuần.

Diệp Phàm tiếp tục tăng giá.

- Hai trăm vạn cân Nguyên tinh thuần.

Kim Xích Tiêu mặt không đổi sắc, một bộ dáng nhất định phải đoạt được thứ này.

- Điên rồi sao? Bích Lạc Chung đã xuất hiện vết bẩn, còn có thể bị tranh đoạt như vậy, điều này thật đúng là Nguyên đại khí thô a!

Mọi người giật mình.

Một trăm tám mươi vạn cân Nguyên tinh thuần là điểm mấu chốt Diệp Phàm, nhưng thấy có Kim Xích Tiêu cạnh tranh, hắn cảm thấy được mình tất yếu phải tác động một chút. Hắn thật sự cũng không phải cố ý phải lừa gạt người này, mà là một hồi nữa có Long Tủy bán đấu giá, hắn cảm thấy cần phải khiến cho tên này tiêu hao nhiều một chút, miễn cho đến lúc đó lại cùng hắn tranh đoạt.

- Hai trăm mười vạn cân Nguyên tinh thuần.

Giọng Diệp Phàm có chút ngập ngừng không kiên định, dường như cắn răng hô lên giá cả này.

- Hai trăm ba mươi vạn cân Nguyên tinh thuần.

Kim Xích Tiêu phi thường cường thế, một hơi bỏ thêm hai mươi vạn cân Nguyên.

- Hai trăm... bốn mươi vạn cân Nguyên tinh thuần.

Diệp Phàm dường như càng do dự, khi báo giá có chút chần chừ.

- Hai trăm sáu mươi vạn cân Nguyên tinh thuần.

Kim Xích Tiêu phi thường quyết đoán.

- Kim huynh, đã quá mức rồi, Bích Lạc Chung xuất hiện vết bẩn nghiêm trọng, sớm đã không còn thần kỳ như năm đó nữa, uy lực không kịp năm đó một thành, một trăm tám mươi vạn cân Nguyên chính là giá trị cực hạn của nó rồi.

Tên nam nhân mặc áo tím ngồi bên cạnh có chút khuyên nhủ, vài tên đệ tử khác của Kỳ Sĩ Phủ cũng cho ràng không đáng giá, đều khuyên can.

- Ta nhất định phải cầm được nó, Hoàng Kim tộc của chúng ta có Đại Địa Thần Nhũ, hoàn toàn có thể rửa sạch vết bẩn này, có thể để cho cái Chung Vương này phục hồi như cũ.

Kim Xích Tiêu bí mật truyền âm.

-Cái gì?

Mấy người kinh hãi, vô cùng hâm mộ, nếu có thể phục hồi như cũ thì cho dù đổ thêm nhiều Nguyên vào thì cũng đáng giá, có thể tái hiện phong thái của vị Vương vô địch năm xưa.

Cuối cùng, người trong đại điện đều gần như chết lặng, Diệp Phàm từng chút một tăng giá, đẩy giá cả của Bích Lạc Chung lên tới ba trăm vạn cân Nguyên, không dám bỏ thêm nữa, sợ khiến cho đối phương kinh sợ mà thối lui.

- Ồ, không đúng, hắn ở nhất định muốn thứ này, vẫn còn có thể ra giá.

Diệp Phàm dùng Nguyên Thiên Thần Giác quan sát, trong lòng vừa động, cảm nhận được tâm tỉnh đối phương có chút dao động.

- Ba trăm mười vạn cân Nguyên tinh thuần.

- Ba trăm hai mươi vạn cân Nguyên tinh thuần.

Diệp Phàm dùng lửa ấm nấu ếch, nâng giá lên tận ba trăm năm mươi vạn cân Nguyên tinh thuần, thì mới không tiếp tục nữa.

Cuối cùng, ngay cả Kim Xích Tiêu cũng có chút tức giận, trên người hắn cũng không có nhiều Nguyên như vậy, sau khi trao đổi với người phụ trách của Cửu Lê Thiên Khuyết, được đồng ý sau này mới trả, liền một hơi nâng giá lên ba trăm bảy mươi vạn cân Nguyên, trở thành người thắng cuộc cuối cùng.

- Tên khốn kiếp này!

Kim Xích Tiêu cắn răng, cái giá này quả thực quá lớn. Hắn nhìn chằm chằm gian phòng của Diệp Phàm, trong lòng có sát ý vô tận, rồi sau đó nở nụ cười lạnh.

Trong đại sảnh bán đấu giá lại ồ lên một mành, thật sự là cái giá trên trời, cực kỳ điên cuồng, khiến cho mọi người cảm thấy có chút không thực tế.

Sau đó lại có một kiện trân phẩm đưa ra đấu giá, là một quyển ghi chép của Song Tử Vương thời thượng cổ, ghi lại một bộ phận Đạo Kinh hắn ngộ được, tuy rằng chỉ là tản thiên, nhưng cũng có giá trị không thể đánh giá hết được.

Diệp Phàm nghĩ một chút, lại tham dự vào quá trình tranh đoạt, tiếp tục hô giá, vẫn như cũ ra giá rất đắn đo, cũng không ngừng tăng giá lên cao.

- Chết tiệt, hắn được bố trí để nâng giá bảo vật hay sao!

- Thật đáng giận, rõ ràng là đang cố ý nâng giá của nó lên đây mà!

Cuối cùng, quyển ghi chép không trọn vẹn này được bán với cái giá trên trời, khiến cho mọi người oán trách.

- Tiếp theo chính ngươi tự mình chơi đi!

- Dám câu giá lên à, tự đi tìm chết đi!

Rất nhiều người nguyền rủa, không thể giấu đi nét oán hận.

Điều này tất nhiên là Diệp Phàm cố ý, hắn chính là muốn phá giá, khiến cho những người này lầm tưởng rằng hắn là người của phòng đấu giá, được bố trí để câu giá. Tất cả những việc hắn đang làm chính là chuẩn bị cho lần đấu giá Long Tủy phía sau.

Sau đó, hắn vẫn tiếp tục nâng giá hai kiện trân vật nữa, đẩy nó lên cái giá trên trời.

- Đây là một kiện trân vật, là một lọ Tử Long Tủy, tổng cộng có mười hai giọt, giá quy định là một trăm hai mươi vạn cân Nguyên tinh thuần, tuy nhiên cần phải dùng Thần Nguyên để đấu giá.

Trong đại sảnh lại ồ lên một mảnh, rốt cục Long Tủy áp trục này cũng hiện ra, đây chính là tuyệt thế thần vật, không những kéo dài tuổi thọ, còn có thể phụ trợ ngộ đạo.

Một bỉnh ngọc nhìn thấu bên trong, có thể thấy rất rõ ràng, tổng cộng có tất cả mười hai giọt Long Tủy, nở rộ thần hoa, khiến cho cả đại sảnh chìm trong một mảnh tử mang, mùi thơm say lòng người.

Mỗi một giọt đều lớn cỡ ngón tay cái, không dung nhập với nhau, trong suốt lấp lánh, ánh tím lóe ra giống như Tử Khí Đông Lai, trong đại sảnh nổi lên tiếng hít mạnh, mùi hương truyền thẳng vào trong hồn phách của mọi người.

Mười hai giọt, mỗi một giọt đều có giá gốc là mười vạn cân Nguyên, có thể nói là cái giá trên trời hù chết người khác, cho dù tài chính dồi dào thì cũng không nhịn được đau lòng.

- Chỉ có mười hai giọt thôi, giá quy định tận một trăm hai mươi vạn cân Nguyên, sao không đi ăn cướp đi?

Rất nhiều người đều kêu đắt, quan trọng nhất là cái điều kiện phải dùng Thần Nguyên giao dịch đã chặn lại vô số người.

- Một trăm ba mươi vạn cân Nguyên.

Đúng lúc này, Diệp Phàm báo giá, giọng điệu vẫn như cũ, vẫn ngập ngừng không kiên định như vậy.

Trong đại sảnh đều yên lặng lại, sau đó một tràng mắng truyền ra.

- Chết tiệt, lại diễn trò à!

- Thật là thiếu đạo đức, các ngươi tự mình chơi đi, chúng ta không đấu giá nữa.

- Một trăm ba mươi vạn cân Nguyên lần thứ nhất, một trăm ba mươi vạn cân Nguyên lần thứ hai...!

Ầm!

Mộc chùy hạ xuống, mọi người thầm nguyền rủa, không có người nào bước ra cạnh tranh, Diệp Phàm dùng một trăm ba mươi vạn cân Nguyên chụp được Long Tủy, trở thành người thắng cuối cùng.

Trong đại sảnh lại trở thành một mảnh yên tĩnh, rồi sau đó là một mảnh nguyền rủa, mọi người tin tưởng đây là một lần lừa gạt, chỉ là lần này không lừa gạt được người nào mà thôi.

- Chết tiệt, các ngươi rất tham lam, nếu không muốn bán đấu giá thì thôi, việc gì phải làm như vậy?

Bên cạnh, những người của phòng đấu giá lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào không nói gì, vừa rồi còn đối Diệp Phàm vô củng "sùng kính", hiện tại chỉ muốn đạp một nhát cho hắn bẹp dí mới hả giận.

Trời ạ, đây là một lọ Long Tủy a, trên đời khó cầu, vốn là vật phẩm áp trục, tất nhiên sẽ đấu giá đến một cái giá trên trời hù chết người khác, kết quả lại để cho tên này mua được với giá gần như bằng giá sàn.

-Má nó!

Mọi người trong đại sảnh đấu giá bắt đầu mắng.

Người phụ trách phòng đấu giá khóc không ra nước mát, chỉ muốn bóp chết luôn Diệp Phàm ngay lập tức.

Vốn khi kiểm hàng đấu giá thì đã ước chừng giá thấp nhất cũng phải là bổn trăm vạn cân Nguyên trở lên, bởi vì này lần cũng không phải là Long Tủy hạ phẩm, hơn một trăm vạn cân Nguyên tuyệt đối không mua được, chúng có giá trị không lường trước được.

Bị rất nhiều người căm giận chửi mắng thành tiếng, người phụ trách phòng đấu giá đấm ngực dậm chân, thiếu chút nữa bị một hơi nghẹn chết.

Khi trong tất cả mọi người đại sảnh tản hết, mọi thứ bỉnh lặng lại, Diệp Phàm mới từ trong phòng khách quý trả Thần Nguyên, thu bỉnh Tử Long Tủy kia vào trong lòng.

- Hợp tác khoái trá, lần sau ta sẽ lại đến cổ vũ các ngươi.

- Ngươi không thấy xấu hổ à? Đây cũng không phải là Long Tủy bỉnh thường a, ngươi chỉ dùng một trăm ba mươi vạn cân Nguyên là muốn lấy nó sao?

Người phụ trách phòng đấu giá có chút thất thố.

- Đã nói là chúng ta hợp tác vui vẻ rồi mà, vài kiện trân vật lúc đầu chẳng phải là ta nâng giá cho các ngươi sao, các ngươi căn bản không vất vả gì cả, cái này tính làm thù lao của ta là được chứ gì!

- Từ khi chúng ta hoạt động tới nay, chưa bao giờ tìm người câu giá cả, làm như vậy là bại hoại thanh danh của chúng ta.

Người phụ trách phòng đấu giá căm giận không thôi.

Không phải chỉ là một lọ sao, cũng không phải một cái đỉnh à!

- Ngươi có biết kia là cái loại Long Tủy gì sao, kia chính là thứ được đào ra từ trong tử long tổ căn, ngươi có biết vỉ mười hai giọt thần dịch này mà đã chết bao nhiêu người không? Đó là một mảnh tuyệt thế hung địa, có sinh vật đáng sợ thủ hộ, các cao thủ thương vong thảm trọng!

Diệp Phàm trong lòng vừa động, nói:

- Các ngươi đào ra ở đâu vậy, long mạch trong lòng đất lại còn có thượng cổ sinh vật thủ hộ? Nói không chừng chúng ta có thể hợp tác một chút, nói tới nghe một chút.

- Nói cái gì mà nói, không liên quan đến ngươi, nhanh đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi nữa.

- Lão nhân gia đừng nóng mà, nói một chút cũng không mất cái gì cả, ta rất có nghiên cứu đối với sơn xuyên địa lý, đến lúc đó nói không chừng có thể giúp đỡ các ngươi một đại ân cũng nên.

- Ngươi mau đi đi!

Cuối cùng, Diệp Phàm bị một đám lão già đuổi thẳng cổ ra ngoài, mấy lão già bán đấu giá sư thổi râu trừng mắt với hắn, liệt hắn vào loại khách nhân không được hoan nghênh nhất.

- Lão nhân gia, về sau các ngươi sẽ lại đi mời ta đấy, trong thiên hạ, chỉ có ta mới có thể giúp được thế lực lớn phía sau các ngươi mà thôi.

Diệp Phàm càn nhằn.

- Đi đi, đừng để bọn ta gặp lại ngươi nữa!

- Nguyệt Linh Công chúa của Cửu Lê Thần triều đi mời cao nhân rồi, tên tiểu lừa đảo nhà ngươi còn chưa biết chạy nhanh rời đi.

Trong lòng Diệp Phàm kinh ngạc, Nguyệt Linh Công chúa của Cửu Lê Thần triều chính là mỹ nữ đệ nhị của Trung Châu, xinh đẹp vang danh khắp thiên hạ, danh khí thật lớn, một thế hệ trẻ tuổi gần như không người không biết, không người không hiểu.

- Không biết nàng sẽ mời được cao nhân nào nhỉ?

Hắn sờ sờ cái mũi, lần đầu tiên bị người ta đuổi đi chật vật như vậy, liền xoay người rời đi.

Sau đó không lâu, Diệp Phàm ly khai Tây Bá Thành, chuẩn bị tìm một nơi để bế quan độ kiếp.

- Lũ Ẩm Dương Giáo chết tiệt, còn dám hiện ra trước mặt ta, ta đi tới hang ổ của các người rồi độ kiếp, cho phần mộ tổ tiên các ngươi đều bị lật tung lên mới được.

Diệp Phàm rời xa khỏi Tây Bá Thành, bay về trong một dãy núi chập trùng, hắn muốn chọn một khu vực không người để bế quan.

- Rốt cuộc ngươi cũng đến, chúng ta chờ ngươi đã lâu rồi!

Một âm thanh nhàn nhạt truyền đến, mang giọng điệu cái gỉ cũng nắm chắc trong tay.

- Có mang Tử Long Tủy của chúng ta tới không?

Một người khác chế nhạo, phá lên cười ha hả.

Xung quanh xuất hiện bảy thân hình, chính là đám người Kim Xích Tiêu, hiện ra bốn phía, từ phía xa vây hắn lại.

- Ta lại cảm thấy được đây là các ngươi tới đưa cho ta Bích Lạc Chung thì đúng hơn, ta vẫn nhớ mãi không quên đối với cái Chung Vương kia đó, các ngươi thật là nhiệt tỉnh quá đi.

Diệp Phàm nói.

Kim Xích Tiêu cười cười, chậm rãi lắc lắc ngón tay, nói:

- Ngươi không có cơ hội gỉ đâu.

Vô thanh vô tức, ở bốn phương đều có xuất hiện một lão nhân, phong kín cả bầu trời, vây Diệp Phàm ở giữa.

- Đáng tiếc, ngươi chỉ mua được một lọ Long Tủy, nếu mà mua được cả bản chép tay của Song Tử Vương thì tốt hơn nhiều, đó chính là hai món đại lễ lớn bằng trời a.

- Làm người phải biết thỏa mãn, Long Tủy là vật đấu giá áp trục, là thần vật vô giá, chúng ta cũng nên biết đủ!