Yến Vân Loạn dẫn động thiên kiếp khôn cùng lại đột phá thất bại, bản thân nửa phế, trọng thương nguyên khí, không biết phải tịnh dưỡng bao lâu mới có thể khôi phục được.
Kết quả này là cả kinh một đám người, mọi người kinh ngạc không nói nên lời, chính chủ bị thiên phạt của mình đánh sắp chết, còn đối phương nhăn răng đi ra, tinh khí thần tràn đầy như vừa uống máu rồng.
Yến Vân Loạn toàn thân cháy đen bất lực nằm ngay đơ, thỉnh thoảng có điện quang tách tách bắn ra từ trong cơ thể, còn người kia thì nhàn nhã phất tay với đám đông nữa chứ.
Đây là hình ảnh khiến người ta hết chỗ nói, tất cả dường như trái ngược, rất nhiều người há to miệng, cuối cùng không nói gì được, thật là đả kích mà.
Diệp Phàm lập tức nghĩ tới xử lý Yến Vân Loạn ngay, nhưng nghĩ tới dù có làm vậy thì người khác cũng sẽ hoài nghi. Chính chủ nửa chết nửa sống, hắn lại như vừa ăn quả nhân sâm toàn thân đầy sức sống, tràn đầy tinh lực, thật là không thể nào nói nổi.
Mặt đất tràn ngập vết thương, núi lở, khe nứt vực sâu khắp nơi, lôi kiếp phá hủy mảnh hoang mạch này thành một vùng cằn cỗi.
Cuối cùng, Diệp Phàm vẫn vươn tay muốn chém đầu Yến Vân Loạn. Tuy rằng trước mắt bao nhiêu người, nhưng hắn cũng không có gi kiêng kỵ, cùng lắm thì phủi tay chạy lấy người, đổi thành dung mạo khác.
Một đó mây lành bay tới, một lão già xuất hiện khoanh tay đứng như vũ hóa đăng tiên, đạo y màu vàng phất phới, ngăn cản Diệp Phàm.
- Thủ hạ lưu tình!
Lào nhân lên tiếng cứu lại Yến Vân Loạn, tóc hạc đồng nhan, tinh thần khỏe mạnh, nhìn là biết có tu vi tuyệt đỉnh.
Diệp Phàm nhận ra hắn, từng gặp trên sự kiện Bàn Đào, lão già này còn từng mời hắn tiến vào Kỳ Sĩ Phủ, lại bị hắn từ chối. Lúc này, nhân vật như vậy xuất hiện, hắn tự thấy không thể ra tay, liền hành lễ chào.
- Ta thấy tiểu hữu diện mạo bất phàm, không biết có đồng ý tiến vào Kỳ Sĩ Phủ?
- Đa tạ tiền bối, xin nhận lòng tốt, tiểu tử lười biếng quen rồi, tiến vào Kỳ Sĩ Phủ lại sợ mỗi ngày xúc phạm quy định.
Diệp Phàm mim cười.
Ờ xa xa, mọi người đều kinh dị, không ngờ có người từ chối lời mời của Kỳ Sĩ Phủ, tuy rằng rất uyển chuyển, nhưng vẫn có như thế cùng hiệu quả.
- Hắn có lai lịch gi, ngay cả Kỳ Sĩ Phủ cũng không muốn vào? Chưa từng có người từng từ chối. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
- Vậy thì chưa chắc, không phải yêu nghiệt Đông Hoang kia vẫn chưa tới hay sao, cũng từng từ chối.
Yến Vân Loạn đại bại thiếu chút nữa bị lôi kiếp của mình đánh chết, tin tức này chấn động Kỳ Sĩ Phủ, người không tới xem trận chiến đều rất giật mình hối hận.
Bên cạnh Kỳ Sĩ Phủ có một hàng xóm như thế, uy danh tiểu lĩnh chủ truyền tới sơn mạch cổ tiên, cường giả trẻ tuổi ngũ đại vực đều rất kinh ngạc.
Lúc này, trong thế giới Tiên Phủ xảy ra náo động lớn, Thú Vương man cổ huy động mấy chục vạn dị thú quét ngang, rất nhiều người có tâm lý may mắn không rời đi đều gặp đại kiếp nạn.
Trong mấy ngày, máu tươi nhuộm đỏ dốc đá, động phủ, rất nhiều tu sĩ Nhân tộc chết oan chết uổng, trở thành cơm trong bụng dị thú, thương vong nặng nề.
Phỏng đoán bảo thủ, phàm là người không rời đi thì có chín phần mười bị dị thú ăn sạch, ngay cả cặn xương cũng không còn.
Mấy chục vạn dị thú không bờ không bến, như một mảnh mây đen ập tới như thác lũ, nơi đi qua thì cường giả nào cùng phải tránh đi, không còn sót lại thứ gì.
Lúc này không ai dám đi vào, ngay cả Hoàng Chủ tuyệt thế cũng chỉ có thể chờ đợi, dị thú náo động đe dọa tất cả mọi người.
Trong mấy ngày này, thế lực lớn thảo luận khẩn cấp, lần sau tiến vào thế giới Tiên Phủ, bất cứ ai cùng không được phép săn giết dị thú, tuyệt đối không được trêu chọc.
Lần này Thú Vương man cổ nổi giận tắm máu tu sĩ nhân loại, chủ yếu là vì rất nhiều người bắt dị thú còn nhỏ, rút lấy chân huyết dị thú luyện thuốc, phạm vào tối kỵ
Nhiều ngày qua, không ít người xuất hiện trong lãnh địa Diệp Phàm,đều là đệ tử Kỳ Sĩ Phủ nghe danh tới đây, muốn xem rốt cuộc tiểu lĩnh chủ này là thần thánh phương nào.
Nhưng mà không ai cưỡi linh thú tới, rất nhiều người nghe nói kẻ này thích ăn linh thú, ngay cả Long Mã của Tề Họa Thủy cũng bị ăn mất.
Tạm thời không thể tiến vào thế giới Tiên Phủ, Diệp Phàm cực kỳ nhàm chán, đi lung tung xung quanh, lại phát hiện trong lãnh địa có một sườn núi tiên, rất nhiều tu sĩ lui tới đó.
Trong đó có rất nhiều người là đệ tử Kỳ Sĩ Phủ, trao đổi thứ cần thiết ở trong này, cùng loại với phường thị tu giả.
Vách núi tiên nào cao tới ngàn trượng, dốc rất cao, người phàm không thể leo lên được, không có một ngọn cỏ, vách đá rất lớn, ra vào đều là tu sĩ.
Nơi này rất khác thường, tồn tại từ năm tháng vô tận, nghe nói mỗi lần Kỳ Sĩ Phủ mở ra, nơi này sẽ trở thành một khu trao đổi tự do, rất là xa xưa.
Diệp Phàm cảm thấy mới lạ, đi xung quanh đó, có lầu các xây bằng ngọc thạch, treo các loại thần binh lợi khí, cũng có trực tiếp bày quán chào bán các loại linh dược cùng cổ bảo.
Cuối cùng, Diệp Phàm ngừng lại trước một lào mù, bên trên chỉ có một tấm chiếu rách, bày mấy khối đá đen thui.
- Long Tủy Thạch, kỳ trân tuyệt thế, đi ngang qua không nên bò lỡ.
Lào mù ra sức chào hàng.
- Bao nhiêu nguyên một khối?
Diệp Phàm ngồi xuống cẩn thận quan sát, cầm mấy khối đá to bằng trứng ngỗng ước lượng.
- Một ngàn cân nguyên một khối, tuyệt đối đúng giá không nói thách.
Lào mù đáp lời, hắn ăn mặc rách tung tóe, lại há mồm sư tử ngoạm.
"Chẳng lẽ là một kỳ nhân?"
Diệp Phàm nghi ngờ không chắc, vận chuyển Nguyên Thiên Thần Nhãn, nhìn thấu mấy tảng đá này, cuối cùng ném xuống hết. nói:
- Mới vớt từ dưới sông không lâu phải không?
- Ấy, khoảng bốn năm ngày.
Lào mù tuyệt không xấu hổ, nhích mông đi tới hai bước, lải nhải nói:
- Tiểu huynh đệ, ta nói với ngươi, chỗ ta thật sự có bảo bối, không biết ngươi có mua được không.
-
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, hắn phát hiện tảng đá dưới mông lào lừa đảo này ngồi vẫn là một màu đen tuyền, nhưng bên trong ẩn chứa mấy giọt Long Tủy.
- Ta mua!
Hắn lấy ra một khối nguyên dị chủng, giá trị ngàn cân nguyên tinh thuần.
Lào mù đặt mông ngồi trên tảng đá nói:
- Được, ngươi không nên nói với người khác.
Hấn lấy ra một tấm bản đồ đưa sang.
Diệp Phàm hết chỗ nói, lào già này tuyệt đối cố ý, lộ ra bảo bối, lại đi bán thứ khác, hắn không cần bản đồ rách nát gi đó.
- Ta muốn mua khối đá đen dưới mông ngươi.
- À, ngươi nói cái này hả, mới vớt dưới sông không lâu. ngồi thoải mái, không bán.
Diệp Phàm cố nén xúc động đánh cướp hắn. hòi:
- Ngươi bán bản đồ gi?
- Suỵt, nhò tiếng một chút, nếu để người ta biết thì sẽ tranh giành vỡ đầu. Đây là một bộ Tiên Táng Đồ.
Lào mù thần thần bí bí.
Hắn mở tấm bản đồ nhăn nhíu rách nát ra, đặt trên chiếu, nói:
- Cóp thấy không, đây là một tấm tàng bảo đồ trong thế giới Tiên Phủ, che giấu huyền bí cổ kinh Đại đế.
Diệp Phàm ngồi trước chiếu, nhìn vài lần liền có chút kinh ngạc, có những chỗ mà hắn đã từng đi, rất chính xác không sai một chút nào.
- Thấy chưa, chỗ này có dấu hiệu xương sọ, tuyệt đối không thể đi vào, bằng không chết chắc. Còn có chỗ này, có biết là gi không, nơi Đại đế cổ tạo hóa, có một bộ cổ kinh.
Lào mù lẩm bẩm.
- Không phải ngươi bị mù ư, làm sao mà chỉ ra được như thế?
Diệp Phàm mắt trợn trắng, lào lừa gạt này đúng là trợn mắt nói dối mà.
- Ta tu thành Thiên Nhãn, tự nhiên có thể nhìn thấy.
Lào gia này rất tự nhiên, không có chút đỏ mặt.
Diệp Phàm đứng dậy, không muốn dây dưa với hắn. đúng là một tên lừa gạt, làm sao mà hắn mắc lừa được chứ.
Ta nói với ngươi. Nếu bỏ qua thì ngươi sẽ tiếc nuối cả đời, tấm bản đồ này ẩn chứa bí mật Thái Hoàng Kinh. Cũng có thể là Vô Thủy Kinh, còn cóp thể là Bất Diệt Thiên Công.
- Ngươi cầm bản đồ tự mình đi tìm đi.
- Người trẻ tuổi đừng vội đi mà, thế này đi, ngươi có thể tự đi kiểm tra trước, xem ta nói thật hay giả mới trờ lại mua bản đồ.
Lão lừa gạt này chỉ vào một điểm trên bản đồ, bên trên cũng có dấu hiệu, chẳng qua rất mờ nhạt, nói:
- Tuy ràng nơi này không nói là tiên địa, nhưng cũng có một vị Thánh nhân tọa hóa, rất thích hợp ngộ đạo.
-
Diệp Phàm ngẩn ra, địa điểm kia đúng là nơi Thánh nhân cổ hóa đạo, ngay cả hồ nhò xanh lam cùng núi đá dựng đứng củng có đánh dấu.
Hắn là lạ nhìn lão lừa đảo này, chẳng lẽ người này thật sự bán Tiên Táng Đồ hay sao? Không nói những chỗ đánh dấu trọng điểm, chỉ riêng nơi hóa đạo cũng rất bình thường.
- Tấm bản đồ này bao nhiêu?
- Một vạn cấp nguyên tinh thuần.
- Sao ngươi không đi ăn cướp đi.
Diệp Phàm rất muốn thực thi hành động không tôn trọng người già với hắn.
- Cái này còn là bán phá giá rồi, bằng không ta tính bán mười vạn cân nguyên.
Lào mù kia bình thản không có chút hoang mang.
- Một trăm cân nguyên tinh thuần, ta mua.
Diệp Phàm nói.
- Thế này đi, ngươi cho ta tám ngàn cân nguyên là được.
- Không nhiều hơn được, bản đồ này chỉ có giá hai trăm cân nguyên.
- Người trẻ tuổi, làm người phải có phúc hậu, không được ít hơn bảy ngàn cân nguyên.
Hai người chém giá không dứt, cuối cùng Diệp Phàm thật sự không chịu nổi hắn nữa, ném ra một ngàn cân nguyên bước đi.
- Lần này bán rẻ cho ngươi, về sau thường tới thăm ta đó.
Lão mù đứng ở sau phất tay.
Coi như ta bị lừa một lần là được rồi.
Diệp Phàm không quay đầu đi thẳng. Tìm một nơi không người cẩn thận nghiên cứu.
Nơi tiên táng, dấu hiệu tiên nhân phi thăng. Ở sâu trong thế giới man hoang, địa thế phức tạp, vừa nhìn là một nơi thông thiên, lại có mấy chừ mờ mờ như Bất Tử Thiên Hoàng. Nam Lĩnh Thiên đế, Thái Hoàng, Vô Thủy.
- Lào lừa đảo này thật đúng là dám viết.
Diệp Phàm nhìn một hồi, sau đó thu bản đồ lại, chuẩn bị tiến vào Tiên Phủ lần nữa rồi xem.
Không lâu sau, hắn lại vòng tới đứng cách quán của lão mù không xa, làm hắn không ngừng nghiến răng. Lào già này lầm bà lầm bầm, không bao lâu liền giữ chặt một người, mới đầu những người đó đều không kiên nhẫn, nhưng nhanh chóng chém giá mua bản đồ với hắn.
Diệp Phàm kiên nhẫn đếm, không tới nửa canh giờ mà hắn đã bán mấy chục tấm Tiên Táng Đồ, rẻ nhất là năm trăm nguyên bán ngay, đắt nhất là có người thật sự bò ra một vạn cân nguyên.
"Lão lừa đảo này, loại bản đồ này mà cũng sản xuất số lượng lớn tới mức đó."
Diệp Phàm phát hiện rõ ràng. ở dưới tấm chiếu có một xấp thật dày, không dưới một ngàn tấm.
Mỗi một tấm đều làm rất cũ, nhìn như rách nát xa xưa, thật sự có một chút ý vị Tiên Táng Đồ.
"Lão lừa đảo lấy mấy khối đá rách nát bày ở đó, đúng là treo đầu dê bán thịt chó, trong thời gian ngắn như thế mà đã bán lời mấy vạn cân nguyên."
Khi lão lừa đảo kia bán ra ba mươi tấm bản đồ, bỗng nhiên có một trận rối loạn, người hoàng triều Đại Hạ tới đây, còn là một vị đại năng.
Lão mù kia vội vàng cuốn chiếu bò chạy, trực tiếp nhảy xuống vách núi, nháy mắt khỏng thấy bóng.
- Người đâu, trốn đâu rồi, lại dám chào bán loại bí đồ này ra ngoài, rốt cuộc hắn là ai?
VỊ hoàng thúc hoàng triều Đại Hạ rất phẫn nộ.
Diệp Phàm giật mình, nắm chặt bản đồ cổ trong tay, không ngờ rất có thể đây là Tiên Táng Đồ, lão lừa đảo kia thật sự có chút thần bí.