Già Thiên

Chương 637: Thánh nhân chi binh

Tiên Phủ thế giới có thể nói một mảnh thần thổ, địa vực rộng lớn, bảo tồn những điểm đặc biệt của thời đại thái cổ, rất nhiều linh dược mà bên ngoài đã tuyệt chủng thì cũng đều có thể tìm được tại đây, cũng có cả Long Thụ, cổ kinh, Thánh binh và những tiên trân vô thượng như vậy.

Có thể nói, đây là một vùng đất ẩn chứa Thần Tàng vô giá, ai có thể không động tâm được đây? Mỗi đại giáo phái ở bên ngoài giới đều đang đi tìm cửa vào trong này.

Mặc dù cùng có lời đồn rằng sẽ xảy ra một hồi Thú Vương bạo loạn, nhưng vẫn còn có rất nhiều người thường xuyên lui tới, cũng không lập tức lui khôi đây.

Bời vì kỳ ngộ và nguy hiểm luôn đi cùng nhau, nếu có thể trước người khác một bước mà tìm hiểu thế giới hoang dã này, thì có thể chiếm được tiên cơ, đối với việc có chiếm được Đại đế cổ kinh hay không thì loại tiên cơ này là vô cùng quan trọng.

Sâu bên trong thế giới man cổ này hơn phân nửa là thực sự có cổ kinh của Đại đế, có người còn tìm ra một chút manh mối, đang đi tìm động phủ của Đại đế cổ rồi!

Diệp Phàm tiến vào trong này hơn nửa tháng, nhưng hình như đã tiêu hao hết vận may rồi, sau khi đạt được Bão Sơn Ấn, Nhân Vương Ấn, Phiên Thiên Ấn thì khỏng còn thu được gì thêm nữa, hắn cũng từng lục soát qua mấy tòa động phủ, nhưng đều là động phủ trống không.

Có lẽ thật sự nên rời đi, qua một đoạn thời gian sẽ tiến vào sau!

Hắn thấy man thú bắt đầu tụ tập, xuất hiện dị động, rò ràng điều này báo trước sự việc không tầm thường sắp xảy ra.

Lại đã chết không ít cao thủ rồi, trong đó còn có năm vị nửa bước đại năng nừa!

Diệp Phàm nghe được lời bàn tán này, ngay tại khu vực này cũng có rất nhiều tu sĩ đang rời đi do cảm giác được sự việc có chút không ổn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Oanh!

Đột nhiên, từ phía xa bùng lên một cỗ khí tức rất thảm liệt, giống như hồng thủy ngập trời, lập tức bao phủ cả thiên địa, sau đó, có một luồng thánh quang to như ngọn núi lao lên, xuyên thủng vòm trời, khiến cho các dãy núi thi nhau sụp xuống.

Thánh quang chiếu rọi trời cao, có thần vật xuất thế rồi!

Rất nhiều người kinh hô, nhanh chóng lao về phía trước, tuy thỉnh thoảng cũng có cường giả chết tại vùng đất này, nhưng cũng có rất nhiều thứ khiến người ta phải kinh hỷ, đó chính là khi trân bảo xuất thế.

Chi trong một lát sau, có khoảng bảy mươi, tám mươi đạo nhân vọt lại đây. Diệp Phàm thầm rùng mình, chi trong khu vực này thôi mà đã có mấy chục cao thủ ẩn nấp rồi.

Trong số này, có một người áo xám lao vọt lên phía trước, khiến cho không trung chấn động, những người khác đều bị chấn động hộc máu, loạng choạng lui về phía sau, hoảng sợ nhận ra đây là một vị đại năng.

Ai nấy đều cảm thấy lạnh lẽo, ở phía trước có tuyệt thế thần vật, nhưng lại còn có một vị cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, làm sao mà tranh được đây?

Vị đại năng này thét dài một tiếng, hóa thành một luồng ánh sáng lao thẳng tới đó, những người khác cho dù không cam lòng thì cũng chỉ có thể dừng lại, ngay cả nửa bước đại nãng mà dám đi lên thì cùng chỉ là chịu chết mà thôi.

Xích!

Trong vùng đồi núi hoang sơ phía trước, có một luồng thánh quang lao lên thủng mây, ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, hấp dẫn tâm thần người khác, khiến họ không kìm nổi mà muốn lao tới đó nhìn xem.

Nhưng chi một giây sau, tất cả mọi người đều bị chấn kinh, một con ngô công vô cùng lớn, to bằng cả ngọn núi, nhúc nhích người đứng lên, khiến cho cả vùng núi hoang sơ cùng sụp đổ, đất đá văng lên khắp trời, quả thực vô cùng kinh thiên động địa.

Một con ngô công lớn như vậy, thật sự không biết nó đã sống được bao nhiêu năm rồi, trên người còn phủ đầy bùn đất, dính cả mấy gốc cổ thụ bên trên, nó vừa xuất thế đã khiến cho bụi mù xông lên tận trời.

Đây là một con ngô công cấp tổ tông!

Tất cả mọi người đều ngây dại.

Thân thể nó vô cùng to lớn, cả trăm chân cùng di động, khiến cho các ngọn núi xung quanh cùng nứt ra, sau đó sụt lún xuống, ngay cả đám mây trên trời cũng bị khí tức của nó đánh tan.

Luồng thánh quang kia chính xác là một thần vật, nhưng lại gắn trên đầu của nó, thần vật này là một mảnh gương cổ, phát ra dao động khủng bố, bị nó luyện hóa ở chỗ xương trán.

Phốc!

Con ngô công khổng lồ này há mồm phun ra một luồng sáng màu đen, lập tức bao phủ lấy vị đại năng kia, tên kia căn bản không tránh kịp, ngay cả thần quang hộ thể của đại năng cũng bị luồng sáng màu đen này phá nát.

Thiên hạ tự độc, đây là một con ngô công tổ tông, ngay cả đại năng cũng khỏng chống lại được nó!

Những người ở phía sau thì kinh hồn táng đảm, đồng thời cũng âm thầm may mắn khi mình khỏng có tiến lên phía trước, nếu không thì đã chết không thể chết thêm nừa rồi.

Vị đại năng này cũng không chỉ biết ngồi chờ chết, toàn thân bùng phát ra ánh sáng vạn trượng, xé rách hư không mà chạy. Nhưng đúng lúc này, từ trên trán ngô công có một luồng thánh quang bắn tới, lập tức cố định hắn lại, khiến hắn không thể nhúc nhích chút nào.

Xoát!

Nó há mồm hút một cái, gần như nuốt cả thiên địa vào trong, khắp không gian đều ảm đạm, vô cùng đáng sợ, nó dùng luồng sáng màu đen này nuốt luôn cả đại năng vào trong, sau đó nhai sống luôn tên này.

Tất cả mọi người đều choáng váng, tận mắt nhìn thấy một vị đại năng chết đi khiến cho bọn họ vô cùng rung động, nhưng cái gương cổ nằm giữa trán của nó lại nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Thần vật a. đó là binh khí của Thánh nhân cổ, lại bị nó luyện hóa vào trong cơ thể!

Một luồng thánh quang phát ra là đã cố định lại một vị đại năng, ngay cả phản kháng một chút cũng không thể, dễ dàng bị tiêu diệt, thứ này tuyệt đối là binh khí của Thánh nhân viễn cổ, nếu không thì sẽ không thể có loại năng lực này.

Thế giới hoang dã này rốt cuộc cũng hiện ra một kiện tuyệt thế thần vật, làm cho người ta phải điên cuồng, đánh nhau đến đầu rơi máu chảy để tranh đoạt.

Trong dãy núi trờ thành một mảnh sôi trào, phần lớn tu sĩ đều tự xông lên trời bay đi, nhằm truyền tin cho các thế lực lớn của chính mình, muốn mời tuyệt đỉnh nhân vật đến thu phục con ngô công khổng lồ khủng bố này, binh khí của Thánh nhân viễn cổ khiến cho không ai không rung động.

Trong lòng Diệp Phàm củng không bình tĩnh chút nào, vùng thế giới này rất thần bí, lại xuất hiện binh khí của Thánh nhân cổ, sẽ dẫn động càng nhiều kẻ tham lam tiến vào hơn!

Binh khí của Thánh nhân, chiến trường thượng cổ mấy chục vạn người, Bất Tử Thiên Hoàng...!

Diệp Phàm thì thào.

Ông!

Hư không sụp đổ, con đại ngô công lớn như một ngọn núi bay về phía chỗ sâu bên trong của thế giới man cổ, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nừa.

Diệp Phàm không dám đuổi theo, ngay cả đại năng đều bị nó nhai sống, nếu mà hắn đi lên hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tối thiểu cũng cần phải có một số Hoàng chủ tới đây thì mới có thể hàng phục nó được.

Tiếp tục tìm được một nơi mà một thế hệ cao thủ thời cổ tọa quan, tìm được dấu vết ngộ đạo của bọn họ, khẳng định ta sẽ lập tức tiến vào được Hóa Long Bí Cảnh, sau đó thì...!

Diệp Phàm lại nghĩ tới thiên kiếp, nếu đuổi theo con đại lớn ngô công kia để độ kiếp, liệu có hay không cơ hội xử lý nó luôn, đoạt lấy binh khí của Thánh nhân cổ? Hắn củng khá là động tâm trước ý tường lớn mật này.

Nhưng thiên kiếp đại Bí Cảnh từ Tứ Cực tiến vào Hóa Long như vậy khẳng định không phải là loại bình thường chút nào, nếu muốn bình an vượt qua thì độ khó thực sự rất lớn.

Khỏng lâu sau, khu vực này bắt đầu ồn ào tiếng người, cũng không biết có bao nhiêu cao thủ dựa theo dấu vết khí thức đuổi theo con đại ngô công này.

Con ngô công này không biết đã sống bao nhiêu năm, rất khó xác định, vậy mà vẫn không hóa thành hình người, loại dị chủng này tu luyện hơi chậm nhưng lại có tuổi thọ rất lâu, thượng thiên rất công bằng, từ điểm này cũng có thể thấy được.

Diệp Phàm củng không có đuổi sát theo, mà chi là không nhanh không chậm đi dọc hai bên đường mà thôi, hắn cũng không muốn bị con thiên ngô kia xông tới dùng một ngụm nuốt luôn.

Không lâu sau đó, hắn đi được hơn một ngàn dặm, tới được một khu thạch lâm, tại đây có một luồng đạo cơ đang lượn lờ không tan.

Chẳng lẽ có người ẩn tu trong này hay sao?

Diệp Phàm nhìn ra một ít đạo vận, thạch lâm rất yên lặng, phía trước có một cái hồ nhò màu lam u tĩnh, làn nước trong vắt, không chút sóng gợn, màu lam có thể khiến cho lòng người mê say.

Mà ở ven hồ có một ngọn núi đá chỉ cao trăm trượng, nhưng lại vô cùng mờ ảo, rò ràng nàm ngay trước mặt, cũng không có mây mù lượn lờ xung quanh, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác mờ ảo.

Ngọn núi đá này giống như một cây bút, toàn thân thẳng tấp, phía trên có vài gốc linh dược cắm rễ ở trên vách đá, dược linh đều tiếp cận vạn năm vậy mà vẫn chưa bị dị thú ăn mất, quả thực rất là hiếm thấy.

Ngọn núi đá này trụi lủi, nhưng chi cần có thêm vài cọng linh dược cổ này liền đã làm cho nó tãng thêm một loại linh động không nói nên lời, tất cả cũng nhờ đó mà có dấu vết của đạo tại đây.

Diệp Phàm cảm nhận được một loại khí tức không tầm thường đang lượn lờ trên núi đá, hắn thấy mấy người đang giằng co lẫn nhau ở phía xa, sát khí vô hình tràn ngập khắp nơi.

Ta không muốn nhiều lời nừa, lập tức rời đi, nếu không thì đừng trách ta ra tay vô tình, đại khai sát giới!

Yến Vân Loan vẻ mặt rất lạnh lùng, chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ đứng.

Một bên, Lý Hắc Thủy và Liễu Khấu đang đứng đối diện hắn, trên mặt lộ vẻ giận dừ, rất không cam lòng.

Yến Vân Loan, ngươi thật là bá đạo, chúng ta là người đầu tiên phát hiện ra nơi này, dựa vào cái gì mà ngươi bắt chúng ta phải rời đi?

Chi dựa vào việc ta là Yến Vân Loan!

Hai tay hắn vẫn chắp sau lưng, bước về phía trước, mang theo một cảm giác tự tin cường đại, đôi mắt lạnh như băng nhìn xuống hai người.

Có gì mà kiêu ngạo, không phải vừa độ thiên kiếp vừa tiến vào Kỳ Sĩ Phủ sao, có giỏi thì đi mà so với Tiểu Diệp Tử đi, hắn còn đánh chết một đại năng kìa.

Liễu Khấu lẩm bẩm.

Ta cho các ngươi thời gian mười nhịp thở, lập tức biến mất trước mặt ta, nếu không các ngươi lập tức sẽ biết hậu quả là thế nào, ta không ngại hai tay dính máu đâu!

Vẻ mặt Yến Vân Loan rất lành đạm, trong thế giới hoang dà này thì giết hai người sẽ không có chút gì đáng kể cả, không có ai quản đến việc này.

Liễu Khấu phẫn nộ, thực sự vô cùng nghẹn khuất, thân là con cháu của đại cường đại lại bị người ta miệt thị như vậy, đây là chuyện trước kia chưa từng xảy ra, khiến cho lòng hắn bốc hỏa.

Đừng xúc động!

Lý Hắc Thủy kéo hắn lại, hắn biết rò chênh lệnh giừa bọn họ và Yến Vân Loan, nếu động thủ thì khẩng định sẽ nhanh chóng bị đánh chết luôn.

Tốt, tốt, tốt...! Chúng ta đi!

Liễu Khấu cũng hiểu được tình cảnh bây giờ, nói:

Đừng tường ràng ngươi là yêu nghiệt cờ nào, sau này sẽ còn có kẻ yêu nghiệt hơn tới cho ngươi một trận!

Ngươi đang nói tới cái tên ở Đỏng Hoang đó sao, ngay cả Kỳ Sĩ Phủ cũng không dám đến, hắn thì tính là cái thá gì?

Yến Vân Loan lạnh lùng cười.

Phía xa, Diệp Phàm âm thầm bước ra, cũng không nói gì cả, cầm Vạn Thương Cung trong tay, trực tiếp kéo căng dây cung, một luồng cầu vồng dài trăm trượng phá vờ cả trời cao sắp sửa lao ra.

Yến Vân Loan biến sắc, trước đây đã bị ăn nhiều thiệt thòi, suýt nừa đã bị bắn chết, hiện tại lại nhìn thấy Diệp Phàm cầm trong tay Vạn Thương Cung, trong lòng vô cùng kiêng kỵ.

Nếu chỉ nói về tu vi thì hắn không có gì phải sợ hãi cả, ngay cả người đạt tới Hóa Long đệ cửu biến mà hắn còn dám giết, nhưng mà dường như hắn trời sinh đã bị kiện bí bảo này khắc chế.

Cho ngươi thời gian mười nhịp thở, lập tức cút đi cho ta, từ nay về sau nhớ biến mất tại vùng đất này, nếu không giết không tha!

Diệp Phàm dùng luôn lời vừa nãy đáp trả lại hắn.