Một luồng sáng đen hiện lên. Một nam nhân trẻ tuổi ở vách đá ngoài trăm trượng từ từ ngã xuống. Ở mi tâm của hắn tràn ra một đóa hoa máu, hai mắt vô thần, chết không nhắm mắt.
Ở cạnh đó, một nam nhân dáng người cao to đi tới, vung tay một cái. Một ngọn lửa hạ xuống thiêu đốt thi thể trên mặt đất thành tro tàn, chẩng còn lại thứ gì khác.
Hắn đứng trước tường đá, cẩn thận đọc cổ thuật ghi lại trên đó, sau đó vung tay lên, khiến tường đá hóa thành bụi đá rơi xuống, tất cả biến mất.
- A...
Một trận chiến kịch liệt hơn diễn ra ở xa xa. Một đám người đang quyết đấu sinh tử, cuối cùng thì sương mù bao phủ, thi thể khắp nơi. Chỉ có một số ít người là lọt được vào cổ động, những người còn lại đều tử vong hết.
Chuyện như vậy phát sinh đã trở thành bình thường, không có gì đặc biệt nữa. Ở trong thế giới man cổ này nguy hiểm vô cùng, không chỉ cần đề phòng dị thú mà còn có những tu sĩ cường đại chuyên giết người. Cả vùng đất này đều nhuốm máu.
Ở nơi này hơn nửa tháng, Diệp Phàm đã gặp rất nhiều cảnh chết chóc. Thú Vương dị chủng thái cổ thường lui tới là nguyên nhân chính, nhưng tu sĩ tự sát phạt nhau còn đáng sợ hơn.
Một gốc linh dược vạn năm trở lên đã có thể tạo thành thảm án đổ máu. Một bức tường đá khắc bí thuật cũng có thể trở thành trường quyết đấu sinh tử.
Càng không cần nói tới những động phủ ngẫu nhiên xuất hiện, là tiểu điểm để khắp nơi tranh đoạt. Chẳng may có cổ bảo xuất thế, có bí điển được phát hiện thì nhất định sẽ tạo thành huyết chiến quy mô lớn.
Lập tức cả thế giới hoang dã cổ này khiến người ta cảm thấy bất an, mỗi một bước đều cẩn thận, bằng không thực có thể trở thành con mồi của người khác.
- Rất nhiều thế lực lớn đều phái người tới đây, có thể nói là nơi nơi đều có sát khí, chỉ hơi vô tình một chút là sẽ gặp đại họa sát thân. Chết tiệt! Nhất định phải cẩn thận!
Có người không kìm nổi mà nguyền rủa.
- Không cần nhiều lời. Chờ quấy nhiễu thần vật.
Trong một vùng đầm lầy có thưa thớt cổ thụ chọc trời, một con Long Thu dài tới một thước, trên người lấp lánh kim quang đang nhảy dưới bùn.
Mười mấy người xúm lại vây đánh quanh đầm lầy, đều vô cùng cẩn thận, sợ nó chạy mất.
Diệp Phàm thấy cảnh tượng này thì rất giật mình. Long Thu là báu vật để chế thuốc, dù là ở trong Dao Trì cũng chỉ có ba con mà thôi, còn quý hơn linh dược vạn năm nhiều lần, có thể nói là hiếm có vô giá nhưng ở nơi này lại có một con.
Long Thu tuy chỉ dài một thước, lại có hình dạng giống như rồng như kỳ thực chỉ là một loại thần thu, cả người vàng óng ánh, linh khí bốc lên tận trời, mỗi một giọt tinh huyết trong cơ thể đều vô giá.
Lúc này ngay cả Diệp Phàm đã từng nhìn qua Bất Tử Thần Dược cũng phải động tâm, âm thầm đi theo, muốn tìm cơ hội bắt lấy. Nhưng đúng lúc này thì sát khí như núi lập tức ập tới.
Bảy tám gã trung niên như Thú Vương man cổ từ trên trời giáng xuống, không nói một câu, lập tức ra tay, mỗi người đều từ Hóa Long cửu biến trở lên, trong đó thậm chí còn có hai gã nửa bước đại năng.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết truyền tới. Lập tức có người chết ngay tại chỗ. Những người khác quyết đoán rút lui nhưng cũng không thoát khỏi sát kiếp, chỉ nghe những tiếng ầm ầm vang lên liền hóa thành bột mịn hoặc sương máu.
Một nửa bước đại năng khác lại ra tay, Cổ Kính chiếu một cái liền khiến mấy tên tu sĩ chạy trốn bị thần quang xuyên thủng, tử thi rơi xuống.
Diệp Phàm hít một hơi khí lạnh. Mạng người trong trong này như cỏ rác. Hắn biết một chuyện đó là vùng tiên cổ giới này không chỉ có một cửa vào mà có rất nhiều chỗ, các thế lực cường đại của Trung Châu đều có thể tiến vào.
Mà trong thế giới này ngư long hỗn tạp, hạng người nào cũng có. Chết chóc, tử vong, đoạt bảo, ám sát đều có thể phát sinh. Lúc này hắn đã tận mắt nhìn thấy.
Vụt!
Bảy tám gã trung niên đồng loạt ra tay. Lúc này trận văn hiện ra trước mắt, phong ấn khắp cả đầm lầy, định bắt lấy con Long Thu kia.
Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không thu hoạch được gì. Trong đầm lầy này có một con sông ngầm, không biết thông tới nơi này. Long Thu đã bỏ chạy mất dạng từ sớm rồi.
- Một con Long Thu mà thôi, lại trơn trượt như vậy. Nhiều người ra tay như chúng ta mà vẫn để nó chạy thoát.
Một gã trung niên tự giễu.
- Đây cũng không phải là sinh linh bình thường, khắp thiên hạ không có tới hai mươi con, là chủ dược không thế thiểu đế luyện Thần Đan, không có mấy thứ thần vật quý bằng nó.
Người còn lại lắc đầu.
Khi những người nọ bỏ đi xa rồi Diệp Phàm mới xuất hiện. Vừa rồi hắn nhìn thấy chỉ là một cảnh tượng nhỏ phát sinh trong vùng thế giới Tiên Phủ này mà thôi. Nơi này thật lắm nguy cơ.
- Nơi đây là một vùng đất chôn tiên, có rất nhiều thứ có giá trị, ai cũng muốn tới!
Diệp Phàm cảm thán.
Nơi này không chỉ có nhiều linh thú mà còn có các loại thiên tài địa bảo, tất cả đều vô giá, ở thế giới bên ngoài đã tuyệt chủng từ sớm rồi, thế lực lớn nào cũng không thể bình tĩnh được.
Ngoài ra thì ngẫu nhiên còn có thể phát hiện ra những vách đá dựng đứng có các loại kế thừa không trọn vẹn, giá trị không thể đo lường đang. Thậm chí còn có những vật trân quý như Long Thu.
Diệp Phàm cũng giống như những người đi tìm tiên duyên khác, bay về phía xa xa, gặp rất nhiều dị chủng đáng sợ thời trước thái cổ, tránh đi từ xa.
Rống...
Hắn đi vào một vùng đất mới, thấy có tiếng gầm phẫn nộ truyền ra. Có người đang đại chiến kịch liệt ở nơi này. Trong lòng hắn chấn động, cảm nhận được khí tức quen thuộc.
- Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt.
Diệp Phàm kinh ngạc, hóa thành một luồng sáng bay rất nhanh về phía trước. Loại dị thượng này trước mắt hắn chỉ thấy có một người thi triển được. Đó chính là Thần Vương dọ — Cơ Hạo Nguyệt.
Hai huynh muội Cơ gia gặp phải phục kích đáng sợ, bị người ta vây giết. Chừng mười mấy người vây bọn họ lại, tế ra các loại cổ bảo, không ngừng tấn công muốn giết hai người.
Ầm!
Biển rộng vô lượng, sau lưng Cơ Hạo Nguyệt có sóng biển ngập trời, cuốn một kẻ địch xuống, bị hắn đánh cho một chưởng thành thịt nát, hóa thành một đám sương mù máu.
Cũng không biết bọn họ đã đại chiến bao lâu rồi, bên trong thung lũng có rất nhiều thi thể, máu nhuộm đỏ mặt đất. Mái tóc Cơ Hạo Nguyệt rối tung, giống như một sát thần. Đôi mắt như dã thú, đại khai sát giai, khí chất hoàn toàn khác với ngày thường.
Cơ Tử Nguyệt ngồi xếp bằng trong dị tượng Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt, toàn thân tỏa ra ánh sáng nhiều màu, trông thánh khiến như tiên tử. Người khác không thể tấn công tới nàng. Nàng không nhúc nhích, không ngừng có tiên quang tỏa ra bổ sung thần lực cho huynh trường của mình.
Phụt!
Cơ Hạo Nguyệt bước tới từng bước một, khiến khắp cả dãy núi rung chuyển. Hắn đánh nát mấy món cổ bảo, liều mạng chịu ba đòn, phun ra mấy ngụm máu tươi, xé nát một gã cường giả Hóa Long đệ bát biến.
- Đây là thực lực của hắn sao?
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi.
Thần Vương Đông Hoang quả nhiên dang bất hư truyền, bị người vây công mà còn có thể giết chết một gã cường giả Hóa Long bát biến, nếu truyền ra ngoài thì nhất định sẽ chấn động một thế hệ thanh niên ngũ đại vực.
Lúc này khí chất của hắn khác biệt rất lớn so với ngày thường, ác nghiệt vô tình, thậm chí còn có một tia dã tính, áo tím nhuốm máu, tóc đen hỗn loạn, trông giống hệt một Ma Thần.
Tuy nhiên Cơ Hạo Nguyệt cũng như nò mạnh hết đã, chẳng biết đã đại chiến bao lâu rồi. Cả người hắn nhuốm đỏ màu máu, không còn mấy sức lực.
- Ca ca...
Cơ Tử Nguyệt rưng rưng nước mắt, cả người sáng lên, thần lực tràn ra càng nhiều, chảy về phía huynh trường của nàng.
- Tử Nguyệt, ngươi không cần để ý tới ta, đi trước đi thôi. Ta có thể giết ra ngoài được.
Cơ Hạo Nguyệt tràn ngập tự tin, ánh mắt lại càng lạnh lùng hơn nhưng khi nói không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân lay động.
- Ca ca... Ngươi phải kiên trì. Thái thượng trưởng lão sắp tới rồi.
Ánh mắt Cơ Tử Nguyệt đã ngân ngấn lệ.
- Ngươi nói ba lão già kia sao? Chính mắt ta nhìn thấy bọn họ bị một đầu Thú Vương cắn nuốt rồi, đừng có hy vọng hão huyền nữa!
Một người trong đám người kia cười lạnh.
- Tử Nguyệt, ngươi có bí bảo hộ thân, phá vậy ra ngoài, lập tức rời đi. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Cơ Hạo Nguyệt rống to, mái tóc trên đầu tung bay tán loạn, thúc giục muội muội của mình rời đi.
Ầm!
Những người khác tiến tới, đưa ra một tỏa đồng tháp trấn áp đến. Cơ Hạo Nguyệt bị đánh cho lộn nhào, liên tục ho ra máu. Đây là một tu sĩ Hóa Long ngũ biến mà thôi nhưng một kích lại có hiệu quả.
Vừa rồi Thần Vương Đông Hoang xé nát cả cường giả Hóa Long bát biến nhưng cũng đã tiêu hao hết lực lượng toàn thân, lúc này thần lực khô cạn. thật sự không còn khí lực nữa.
- Ca ca. ta không thể nhìn người chết đi như vậy...
Cơ Tử Nguyệt khóc lớn, không ngừng tỏa ra tiên quang, liều mạng bổ sung thần lực cho Cơ Hạo Nguyệt.
- Ngươi đi mau.
Toàn thân Thần Vương Đông Hoang phát sáng, liều mạng tấn công, thần lực tỏa ra mênh mông, đôi mắt dựng ngược. đánh thẳng về phía trước, đập tan đồng tháp, bắt lấy nam nhân kia đập chết tươi.
Phụt!
Máu tươi phun ra khắp thân thể hắn. nơi nơi đều bị bắn tới, ngay cả mái tóc cũng bị máu nhuốm đỏ.
- Huynh muội các ngươi không ai đi được, đều ở lại nơi này đi!
- Ba lão aià kia cũng đã chết, trời cũng bỏ quên các ngươi rồi.
Những kẻ khác cười lạnh, lao tới tấn cộng, định tiêu diệt hai người. Đây là cơ hội ngàn năm một thủa, bằng không đợi tới khi Thần Vương Đông Hoang khôi phục thần lực thì nhất định sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
- Ca ca. ta đưa thần lực cho ngươi.
Trên mặt Cơ Tử Nguyệt đã có nước mắt. cả người tràn ngập ánh sáng nhiều màu. ngồi xếp bàng trong hư không, muốn xả thân cứu anh. để cho ca ca của mình phá vây.
- Tử Nguyệt. ta bảo ngươi đi mau đi, không cần lo lắng cho ta.
Thần Vương Đông Hoang hét lớn. mái tóc bù xù. tuy rằng thần lực đã gần khô cạn nhưng vẫn bộc phát ra ánh sáng đẹp mắt.
Ầm!
Một chưởng của hắn chặt đứt thần lực trong hư không, sau đó giơ bàn tay lên trời, đẩy Cơ Tử Nguyệt ra khỏi dị tượng Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt, hét lớn:
- Lập tức đi cho ta.
Cơ Hạo Nguyệt chuẩn bị tử chiến, để muội muội của mình phá vây. Hắn giống như một con dã thú. hung ác điên cuồng, vận chuyển Thần Vương tái sinh thuật, thiêu đốt sinh mệnh lực, đánh tới phía đám người kia. không để cho bọn chúng truy kích Cơ Tử Nguyệt.
- Ca ca...
- Đi, đi mau.
Cơ Hạo Nguyệt rống to.
- Chậm rồi, trong các ngươi không ai có thể đi. Ta đã phong ấn nơi này.
Một người đối diện cười lạnh, cắm mấy chục cây cờ lớn trên mặt đất, vây khốn nơi này lại.
Lúc này cả đám người này đã mệt mòi không chịu nổi nhưng lại có ưu thế, nhân số nhiều, thực lực đều cường đại, thần lực còn chưa khô cạn.
- Tử Nguyệt. ta đánh ra cho muội, tìm một con đường sống, đừng có lo lắng.
Cơ Hạo Nguyệt hét lớn, thần lực toàn thân thiêu đốt. Giờ phút này hắn liều mạng cũng muốn bảo vệ muội muội của mình.
- Ca ca. không cần phải vậy. Tất cả thần lực của ta sẽ dồn cho ngươi. chỉ cần ngươi có thể chạy thoát là được.
Khuôn mặt Cơ Tử Nguyệt đẫm nước mắt. đôi mắt linh động gần như đã mờ đi, dùng hết khả năng đưa thần lực ra.
- Các ngươi cùng đi một đường đi. Trời cũng bỏ quên các ngươi rồi, chẳng kẻ nào sống nổi đâu!
Những kẻ kia cười lạnh liên tục.
Ầm!
Đột nhiên một tiếng chấn động truyền tới. Cả dãy núi rung chuyển, đất đá quay cuồng, lá rơi rụng như mưa.
Diệp Phàm bước từng bước vào bên trong đại trận. giơ tay rút một cây cờ lớn, lật tay vứt ra bên ngoài.
-Á...
Một tiếng hét thảm vang lên. Một kẻ bị cây cờ xuyên thủng ngay lập tức, bay ra hơn trăm trượng, phịch một tiếng liền cắm vào một gốc cây, bị đóng đỉnh ở nơi đó.
- Ngươi là ai?
Những người còn lại biến sắc, cùng hét lớn.
- Là người giết các ngươi.
Diệp Phàm bước nhanh tới, đôi mắt thâm thúy, mái tóc đen tung bay, khí thế như núi cao.