Thanh âm Thần Hồng phá không vang lên không dứt, tu sĩ từ phía chân trời không ngừng bay tới, phóng về phần mộ Yêu Đế ở phía trước.
Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này cũng chẳng kích động là mấy, hắn nhanh chóng chạy ra xa xa, dần dần rời khỏi Phế tích, theo đường cũ mà đi tới vị trí khu vực Ngũ chỉ sơn.
"Có chuyện gì đang xảy ra..."
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, vẫn là khu vực này, thế nhưng cây cối xanh tươi, khung cảnh sinh cơ bừng bừng đã không còn nữa.
Phía trước chỉ là 5 ngọn núi trọc, một nhành cây ngọn cỏ cũng không có. Nó cũng không có cao như cũ, mà thấp lè tè, giống như là 5 khối cự thạch đứng song song.
Đi qua 5 ngọn núi, hắn cũng không có bị lạc đường, cũng chẳng có một Thế ngoại tịnh thổ (1) nào cả, phía trước chỉ là 1 đám loạn thạch và cát vàng, khung cảnh tiêu điều hoang vắng, vô cùng xa lạ, cô quạnh đìu hiu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
(1): Thế ngoại tịnh thổ: Mảnh đất không thuộc về trần gian
"Ta không bị lạc đường chứ..."
Diệp Phàm tin tưởng đây chính là khu vực cũ, nhưng khung cảnh trước mắt lại hoàn toàn khác nhau, mảnh tịnh thổ đó đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Phàm cho rằng mình đã bị lạc vào huyễn cảnh (2), hắn nhắm mắt lại, lấy trái tim của mình để cảm ứng tiếng đập của Đại Đế chi Tâm, nhưng chẳng cảm thấy được gì, nơi này vô cùng yên tĩnh, thực đúng với tên gọi mảnh đất khô cằn sỏi đá.
(2): Huyễn cảnh: ảo cảnh, không có thực
Hắn tìm kiếm dấu vết ở khu vực này, sau đó lại bất đắc dĩ mà chấp nhận, tất cả những cảnh tượng này là sự thực, chẳng có mảnh tịnh thổ nào cả, mà chỉ là 1 vùng đất phương viên tới mấy chục dặm toàn cát và đá, không có sinh cơ, âm u đầy tử khí.
"Tại sao lại như vậy..."
Diệp Phàm cau mày, một lần nữa hắn lại đi tới Ngũ Chỉ sơn, đột nhiên hắn phát hiện ngọn núi ở giữa có 1 ống tay áo.
"Là của Bàng Bác..."
Diệp Phàm liên tục tìm kiếm ở khu vực này, cuối cùng cũng chỉ có thất vọng, mảnh đất khô cằn sỏi đá này chẳng có gì cả, tin tức của Bàng Bác và mấy tên Đại yêu cũng biến mất.
Đi xung quanh khu vực này tìm tòi đã mấy lần, Diệp Phàm mệt mỏi nằm dài trên cát, hắn suy nghĩ cẩn thận lại một lần, cuối cùng thở dài một hơi.
Lấy thực lực của hắn bây giờ, thì không thể nào tìm được Bàng Bác, cho dù có thực sự tìm được manh mối, cũng không cách nào đưa hắn trở về cả.
Cuối cùng, Diệp Phàm chỉ còn cách rời đi, hắn cũng không dám chắc, từ hôm nay trở đi, có thể gặp được Bàng Bác nữa hay không.
Đi tới Bến bờ tinh không, hai người vẫn đồng sinh cộng tử, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng bây giờ lại bị chia cách, Diệp Phàm thất thểu, từng bước dần dần rời xa.
Đi bộ tới mấy trăm dặm, Diệp Phàm cũng đi qua Phế tích cổ địa, chỉ cách phần mộ của Yêu Đế có vài dặm mà thôi, lúc này nơi đó đã tụ tập rất đông tu sĩ, Cổ Điện vẫn phiêu phù trên không trung, quang hoa ngút trời.
Đột nhiên, những tiếng "ỳ ùng" vang lên, bầu trời chấn động.
Một chiếc Chiến Xa Cổ ngập tràn sát khí, do vàng đúc thành, trên bề mặt khắc kín " Đạo Văn", được 9 con Thanh Giao cường đại kéo, tiếng gió rít lên ù ù, nghiền ép lên bầu trời, một cỗ chiến ý cường đại cuồn cuộn kéo đến, mãnh liệt như sóng thần.
Ở xa xa, đông đảo tu sĩ hít một hơi lạnh, lại 1 đại nhân vật nữa quang lâm, không ít người biến sắc, chỉ có mấy người của Thái cổ thế gia Cơ Gia là vui mừng.
Chín con Thanh Giáo kéo chiếc Hoàng Kim Chiến Xa Cổ, cưỡi mây đạp gió, chớp mắt đã tới, bay tới trước mặt những người của Cơ Gia, rồi đứng im không một tiếng động.
Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, thì âm thanh của tiên nhạc du dương trên bầu trời lại truyền đến, cánh hoa tung bay giữa bầu trời, lấp lánh ánh vàng, hương thơm lan đến, từng thân ảnh mỹ lệ như tiên tử bay tới, ống tay áo phấp phơ, thanh lệ yêu kiều.
Các nàng mặc trang phục rực rỡ, nâng 1 chiếc Hương Xa do Thần hoa bện thành, nhẹ nhàng bay tới, hoa bay đầy trời, lấp lánh ánh vàng, làm cho mảnh đất này trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Tất cả các tu sĩ đứng trước phần mộ Yêu Đế đều giật mình, đây chắc chắn không phải là một tiểu nhân vật, tòa Cổ Điện này đã kinh động rất nhiều tu sĩ cường đại, tự mình tới đây.
Diệp Phàm dần bình tĩnh lại, mặc dù hắn không tìm được Bàng Bác, nhưng hắn tin Bàng Bác sẽ không chết, sớm muộn gì cũng có 1 ngày huynh đệ gặp lại được nhau.
"Ta phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải trở nên cường đại, không để cho bất kỳ một ai khác làm chủ vận mệnh của ta!"
Tâm tình mất mát trong lòng Diệp Phàm bị quét sạch, đôi mắt sáng ngời, toát ra thần sắc kiên nghị tự tin, nếu đã bước chân lên con đường tu luyện, nhiệm vụ trọng yếu bây giờ là phải cường đại, chỉ có như vậy, mới có thể giải cứu được Bàng Bác.
Hắn không rời đi, mà lùi ra phía ngoài, đứng trên một ngọn núi cách xa tầm 8, 9 dặm nhìn tới.
Lấy tu vi của hắn bây giờ, thì chẳng có tư cách và thực lực để tranh đoạt, 1 người bấy kì ở nơi này cũng có thể biến hắn thành tro bụi. Hắn lựa chọn rời xa, là để nhìn tăng thêm kiến thức cho mình.
Lúc này, đã có không biết bao nhiêu tu sĩ tới, có 1 số ít đã xuất thủ, vẫn chưa thể mở phần mộ Yêu Đế mà đã tử thương không ít tu sĩ.
Cổ Điện to lớn do Ngũ sắc thần ngọc tế luyện thành, yêu văn được khắc dày đặc, thần huy tỏa sáng, các loại văn tự hình Rồng, văn tự hình Phượng, văn tự hình Huyền Quy… giống như có sinh mệnh.
Yêu khí cuồn cuộn bốc lên, xông tới tận trời cao, yêu lực cường đại mênh mông dâng trào, không để cho các tu sĩ tiếp cận, những ai dám bước qua Lôi trì 1 bước đều hóa thành tro bụi.
"Đây là Tiên lực do cả đời Yêu Đế bố trí thành, dưới sự bào mòn của thời gian đã bị hạ xuống cấp bậc thấp nhất, quy luật mạch động (3) đã bị chúng ta nắm giữ, cũng đã đến lúc xuất thủ rồi."
Từ trong chiếc xe ngọc do 9 con Kỳ Lân kéo đứng trước phần mộ Yêu Đế, truyền ra một thanh âm lạnh lùng, cũng không có to tát gì, thậm chí còn có chút thấp giọng, thế nhưng nó lại truyền khắp mọi ngóc ngách, làm cho rất nhiều tu sĩ có cảm giác run sợ.
(3): Quy luật mạch động: quy luật chuyển động của tâm mạch
Siêu cấp đại nhân vật này rốt cục cũng muốn động thủ rồi!
"Đúng vậy, chính xác là có thể mở Phần mộ Yêu Đế rồi."
Một thanh âm nhu hòa truyền đến, mọi người chưa nhìn thấy hình bóng của nữ tử, nhưng cũng chẳng ai hoài nghi, một người dám đối thoại cùng với nhân vật ngồi trong xe ngọc, thì cũng là đồng cấp tồn tại.
"Mấy nhà chúng ta nắm giữ bản đồ của Tiên Thiên, khi mở phần mộ ra, thu hoạch sẽ rất nhiều!"
Lúc này, lại có một âm thanh uy nghiêm khác từ không trung truyền tới, giống như tiếng sấm sét, làm hai tai của mọi người vang lên tiếng ong ong không ngừng.
Dưới làn mưa hoa đầy trời, một thanh âm của nữ tử truyền ra từ bên trong chiếc Hương Xa, thanh thúy mà lại êm tai, nói:
"Nếu đã như vậy, thì cùng động thủ đi."
"Chúng ta dùng sức mở ra phần mộ Yêu Đế, sẽ tổn thương tới người vô tội, tất cả mọi người lùi về sau đi!"
Từ trong chiếc Hoàng Kim Chiến Xa Cổ đầy sát khí, truyền ra một âm thanh già nua, mạnh mẽ như sóng thần vỗ bờ, làm cho vòm trời chấn động, uy áp vô cùng.
Năm đại nhân vật nói chuyện, thanh âm đều làm chấn động tâm hồn, vang lên tiếng ầm ầm như sét đánh, làm tâm hồn của mọi người run rẩy kịch liệt, thân thể ngả nghiêng, không tự chủ được mà lùi ra xa.
Năm vị đại nhân vật thần bí không muốn chờ đợi nữa, bởi vì các siêu cấp đại thể lực khác cũng sắp tới rồi, năm người liên thủ, phá tan phong ấn của phần mộ Yêu Đế, đoạt lấy bảo vật.
Ở cách xa tới 8, 9 dặm, Diệp Phàm vẫn cảm thấy sự chấn động, hắt dứt khoát, không chút do dự, lần thứ 2 rời xa khu vực này thêm vài dặm nữa.
"Ầm "
Không bao lâu, từ phương hướng của Phần mộ Yêu Đế truyền đến 1 âm thanh thật lớn, làm cho linh hồn người khác run rẩy, điện quang sáng rực một góc trời, nối liền thiên địa với nhau.
Giống như một ngọn núi lửa đang phun trào, vô tận yêu lực như sóng thần cuồn cuộn dâng trào, trùng kích bốn phương tám hướng.
Rất nhiều tu sĩ giống như 1 bông hoa Lục Bình (4), bị luồng sóng năng lượng chấn bay ra ngoài, mà người đã lùi ra xa rồi, vẫn bị ảnh hưởng.
(4): Hoa Lục Bình: Hoa bèo tây, có sắc tím, dân ta thường lấy về băm cho lợn, thường sống trong ao tù.
Ở nơi xa, Diệp Phàm hoảng sợ, cho dù hắn đã ở địa điểm này rồi vẫn bị trùng kích, rất nhiều cây cối bị tàn phá tan hoang, không ít đá núi đị chấn bay, hắn lập tức trốn sau 1 tảng đá lớn, linh hồn đang run rẩy kịch liệt.
Phần mộ Yêu Đế này thật đáng sợ, đã trải qua vô tận năm tháng, Tiên lực do Yêu tộc đại đế bố trí đã suy nhược đến cùng cực, nhưng khi bị ngoại lực trùng kích, vẫn có thể bộc phát ra uy yêu kinh khủng tới như vậy, có thể tưởng tượng, Yêu tộc đại đế năm đó thống nhất Đông Hoang kinh khủng tới mức nào!
"Yêu Đế quả nhiên không hổ là cường giả ngạo thị thiên địa thời Thái Cổ, khi chết đi mà vẫn còn có thể bố trí được phong ấn đáng sợ tới như vậy, phong thái tuyệt thế năm xưa bây giờ ta cũng cảm giác được chút ít rồi!"
Ở trước tòa Cổ Điện hùng vĩ, giờ chỉ còn có 5 người, nhưng không nhìn rõ hình thể bọn họ, chỉ có 5 đoàn hào quang rực rỡ đang phiêu phù, họ đang cảm thán không thôi.
"Yêu tộc Đại đế kinh tài tuyệt diễm, đúng là cao thủ vô tiền khoáng hậu!"
"Yêu lực còn sót lại hôm nay, chỉ sợ không bằng 1 thành của hắn thời kỳ toàn thịnh, uy thế đáng sợ như vậy, chỉ tưởng tượng thôi cũng làm cho người ta khiếp sợ."
Năm đại nhân vật tuy miệng nói vậy, nhưng tay lại không ngừng lại chút nào, triển khai toàn bộ công lực bản thân, trùng kích ngày một mạnh mẽ hơn.
"Ầm "
Giống như biển giận ngập trời, tựa như ngân hà từ trên trời đổ xuống, làm cho thiên địa hỗn loạn, khắp nơi đều là hào quang chói mắt, vô tận thần huy đang tiến hành trùng kích, Yêu lực mênh mông bất tận từ trong phần mộ Yêu Đế cuồn cuộn tỏa ra.
Tất cả tu sĩ đều nhanh chóng rời khỏi thật xa, không ai dám ở lại.
Năm đại nhân vật xuất thủ không ngừng, đồng thời lấy ra vũ khí của bản thân tấn công Cổ Điện, làm cho nhật, nguyệt, trăng sao đều lu mờ, thiên địa đang run rẩy.
Yêu lực và thần huy vô cùng đáng sợ, không ngừng hướng về bốn phương tám hướng trùng kích.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, năm đại nhân vật cũng không biết xuất thủ bao nhiêu lần, khó khăn lắm họ mới tạo ra được 1 vết nứt ở góc của phần mộ Yêu Đế.
"Ầm "
Lần ra tay thứ 2 vô cùng mạnh mẽ, năm thanh vũ khí đều phóng xuất thần quang,, ngưng tụ tinh khí và thần lực của năm đại nhân vật, rốt cục Cổ Điện cũng bị vỡ một góc.
"Vù Vù Vù "
Đúng lúc này, từ góc bị vỡ của phần mộ yêu đế có vô số đạo hào quang bay ra, phóng về bốn phương tám hướng, đây chính là vũ khí đã thông linh tự bỏ trốn!
Năm đại nhân vật ngưng tụ thần lực thành Đại Thủ, chộp về bốn phương tám hướng, thế nhưng vẫn có không ít hào quang là cá lọt lưới bay thẳng về phía chân trời, biến mất giữa núi rừng mênh mông.
Lúc này, tất cả tu sĩ đang đứng quan sát đã bắt đầu hành động, nhanh chóng truy đuổi theo phương hướng của từng đạo hào quang, hoặc bay tít tắp về phía chân trời, hoặc bay sâu vào trong núi rừng để truy tung bảo vật.
"Phập "
Có một đạo ánh sáng xanh cắm vào vách đá nơi Diệp Phàm đang đứng, dễ dàng xuyên thủng vách đá, cắm sau vào bên trong, điều này làm cho Diệp Phàm cả kinh, không ngờ nó có thể trốn xa tới như vậy, đứng ở xa hóa ra lại có thu hoạch.
"Ầm "
Đúng lúc này, Năm đại nhân vật lại tiếp tục liên thủ, xuất ra vũ khí cường đại của mình, tấn công về phía phần mộ của Yêu Đế!