Già Thiên

Chương 523: Thần Anh

- Tiền bối sao vậy?

Diệp Phàm hỏi.

- Khó nói lắm! Có bé này thật không đơn giản, khiến ta cân nhác mãi không ra, để ta nhìn kỹ xem!

Vương thần y nói.

- Cô bé đang chơi đùa đâu đó!

Diệp Phàm chỉ về phía linh tuyền và vườn hoa xa xa.

Cô gái nhỏ này rất vui vẻ, chạy tới chạy lui, tìm hoa đuổi bướm, khuôn mặt luôn tươi cười hồn nhiên.

Đại hắc cẩu lười biếng nhìn sang, cô gái thi thoảng chạy tới, nó lại cồng cô bé đi vài vòng, tính tinh rất tốt khiến người ta cũng phải nghẹn họng.

-*&

A

%$, con chó chết này nhìn vậy mà khi tham lam và hung ác lên thì không biết cắn người ta bao nhiêu lần?!

Lý Hắc Thủy cãm giận không thôi.

Đại hắc cẩu hung ác nhưng với cô gái nhỏ này lại hoàn toàn khác, khiến Diệp Phàm, Lý Hắc Thủy cũng thấy không hợp lý. Trực giác cho bọn họ biết con chó này biết được một ít "chân tướng"!

- Bé ngoan, tới đây, ta cho ngươi linh quả ăn!

Vương thần y cho cô bé một linh quả màu vàng lóng lánh, thơm nức mũi.

- Cám ơn lão gia gia!

Có gái ngoan ngoãn cảm ơn.

Vương thần y còn cẩn thận bắt mạch và kiểm tra tứ chi của cô bé rồi sờ sờ đầu nàng, lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc.

- Đừng kiểm tra nữa, nàng so với ai cũng khỏe mạnh hơn, căn bản không cần trị liệu!

Đại hắc cẩu ở bên cạnh nhe răng, dường như không muốn Vương thần y nhận ra điều gì đó.

- lão gia gia, cháu thật sự có bệnh sao?

Có gái nhỏ giọng nói rồi sau đó cúi đầu, coi mình như đứa nhỏ nói:

- Cháu luôn quên quá khứ là vì sao...

Có bé rất mất mát, có chút thương tâm và ủy khuất, cảm thấy mình không giống như những người bình thường.

- Đứa nhỏ còn chưa lớn, đương nhiên dễ quên quá khứ, khi trưởng thành rồi sẽ không như thế này nữa!

Đại hắc cẩu ở bên nói.

- Cẩu cẩu ngươi nói là thật sao?

Cô gái mở to mắt, đơn thuần nói.

- Đương nhiên là thật, bổn hoàng còn chưa nói dối bao giờ cả!

- Yên tâm đi! Cháu không có bệnh gì, vô cùng khỏe mạnh, hết thảy đều bình thường. Chờ cháu lớn vài năm nữa thì sẽ ổn thôi!

Vương thần y vuốt vuốt bộ râu dài, cũng nói như vậy.

- Thật sao?! Như vậy cháu yên tâm rồi!

Cô bé lại vui vẻ, vô cùng đơn thuần, lại theo đại hắc cẩu chạy về xa xa.

- Ngài xem ra điều gì?

vẻ mặt Vương thần y ngưng trọng, mở ra bản ghi chép đã hoen ố kia, lấy ra một tờ trong đó, trên đó là một cổ đồ nói:

- Các ngươi xem, có phải có chút giống không?

Thần sắc Diệp Phàm ngẩn ra. Trên tờ giấy này có một cô bé với ánh mắt tinh thuần, không nhiễm bụi trần, vô cùng không linh.

- Quá giống, y đúc với có bé!

Hắn không khỏi giật mình, tờ giấy cổ này nhìn qua đã rất lâu rời. ở thời đó sao lại có người giống cô bé như vậy?! Trong tờ giấy cũng là cô bé chừng ba tuổi, thoạt nhìn rất non nớt, ánh mắt không khác gì cô bé bây giờ.

- Thật đúng là rất giống! Tuy nhiên Đông Hoang quá lớn, gặp người giống nhau cũng là chuyện bình thường!

Lý Hắc Thủy kinh dị gật đầu.

Vương thần y lắc đầu nói:

- Các ngươi sai lầm rồi, coi lại đi!

- một tháng mất trí nhớ, sức sống vĩnh trú...

Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy đi tới đọc kỳ, lập tức biến sắc. Bản ghi chép này rất ngắn, chỉ ghi lại rất ít, nhưng lại là điều không thể tưởng nổi.

Một đôi vợ chồng già không có con, lúc về già nhặt được một đứa nhỏ đáng thương lập tức mừn rỡ như điên, thu dưỡng coi như con đẻ mình.

Nhưng điều kỳ dị là qua mấy năm mà cô bé thủy chung không lớn lên, tới đêm trăng tròn sẽ mất trí nhớ, quên hết tất cả.

cuối cùng vợ chồng kia cũng lần lượt qua đời, cô bé vẫn như cũ, bị dân bản xứ xem như yêu nghiệt, thiếu chút nữa đã bị dìm chết trong giếng nước.

Một lão ấu tốt bụng cho cô bé chạy đi, nó lại lưu lạc tha hương, biến thành một đứa nhỏ xin ăn, từ đó biến mất trong biển người mênh mông,

một tháng mất trí một lần! Bệnh trạng của cả hai rất giống nhau, có thể vĩnh viễn trú nhan, không hề thay đổi. Bộ dạng của cô bé này từ ba năm trước vẫn như thế này, chưa từng có thay đổi.

- Cái này... Rốt cục là vì sao?

Trong lòng Diệp Phàm nảy lên, cảm thấy vô cùng khó tin. Chẳng lẽ hai đứa nhỏ này cũng là một người sao?!

- Điều này thật khiến người ta khó có thể tin nổi, cũng một loại bệnh hay là cũng một người!? Đây là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi?

Lý Hắc Thủy vô cùng kinh ngạc.

- Bản ghi chép này tối thiểu đã tồn tại hai ngàn năm trăm năm, là do một vị tổ tiên của ta lưu lại, sau đó còn có chút bổ sung.

- Tồn tại hơn hai ngàn năm trăm năm...

Diệp Phàm khiếp sợ! Nếu đối chiếu với lịch sử của tinh không khác thì đó chính là thời kỳ Tiên Tần.

Nói ra thì không thấy gì nhưng ngẫm lại thì rất xa xưa, Tần Hoàng hắn vốn còn chưa có ra đời!

- Ngài chắc chắn chứ...

Lý Hắc Thủy lắp bắp nói. Nếu không lầm thì đứa nhỏ này có lai lịch rất thần bí.

Vị tổ tiên của Vương thần y kia từng đi ngang qua trấn nhỏ nơi có đôi vợ chồng già kia, cũng từng bắt bệnh cho cô gái nhưng không có biện pháp trị liệu.

Sau này, lão còn đi tới đây một lần, đôi vợ chồng kia đã mấy, cô bé đáng thương lần nữa thành tiểu khất nhi, biến mất trong biển người mờ mịt.

Sự tình vẫn chưa chấm dứt ở đó. Mấy trăm năm sau, vị tổ tiên Vương thần y kia khi tới cổ thành Tử Thiên Đô thì lại gặp cô bé đáng thương kia, dù chỉ thoáng qua nhưng ấn tượng khắc sâu vô cùng.

Nhưng mà lúc này hắn đang bị cừu nhân đuổi giết, không thể dừng lại, cuối cùng phải bỏ qua. Đương nhiên sau này hắn lại tìm kiếm mà không thấy.

Đây là một chuyện là hắn vô cùng canh cánh trong lòng, nửa năm sau thì tọa hóa, chỉ để lại bản chép tay này.

- Điều này sao có thể?! Khiến người ta không thể tin nổi!

Lý Hắc Thủy đau đầu nói, đưa hai tay day day huyệt Thái Dương của mình, nghĩ mãi mà không hiểu.

Có gái ăn xin đáng thương! Diệp Phàm nghĩ tới cô bé, quần áo toàn thân rách rưới, lang thang xin ăn, thật khiến người ta đau lòng.

Có bé nếu sống một đời như vậy, nhân thế sầu khổ, thương hải tang điền, chịu đủ đắng cay tủi nhục... Nếu đúng là vậy thì cô bé đã trải qua bao nhiêu cực khổ...

Một mình gian nan sinh tồn trong biển người mờ mịt, chưa đủ ba tuổi đã đi ăn xin, lúc nào cũng quên đi quá khứ... Nếu đúng là vậy thì nàng đã trải qua tất cả đau khổ trên thế gian rồi...

- Đây đúng là một phán đoán không thể tưởng được!

Diệp Phàm vô cùng cảm thán.

- Thánh chủ cũng chỉ sống không qua hai ngàn năm trăm tuổi, cô bé này thủy chung chưa từng có biến hóa...

Lý Hắc Thủy không lý giải nổi điều này.

- Vương thần y ngài không phát hiện ra chút manh mối nào sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Vị tổ tiên kia của ta trước khi lâm chung đã đưa ra một suy đoán viết trên tờ giấy cuối cùng.

- Suy đoán gì?

Ánh mắt của Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy đều sáng lên.

- Hắn chỉ viết hai chữ... Thần Anh!

Vương thần y nói.

- Đây là có ý gì?

Lý Hắc Thủy khó hiểu.

- Ta cũng không biết ý nghĩa trong đó. Nhất mạch chúng ta thất truyền rất lâu, khi truyền tới ta đã không nắm giữ đủ một thành y thuật so với ban đầu, thậm chí không được nửa thành!

- Thất truyền nhiều như vậy sao?!

Diệp Phàm giật mình. Nên biết rằng lão nhân này được người đời xưng là thần y!

- Tổ tiên ta ở thời thượng cổ thì ngay cả thương thế đại đạo cũng chữa được, bản thân còn là một bị Thánh nhân, con cháu đời sau không thể sánh bằng được.

Vương thần y lắc đầu.

- Hai chữ Thần Anh này rốt cục được giải thích như thế nào chứ?! Hai ngàn năm trăm năm trước, vị tiền bối kia tuy không có được thánh thuật như tổ tiên ngài nhưng chỉ sợ cũng đã đoán ra vài phần!

- Ta cũng không biết! Thần Anh chỉ sợ là một điển cố! Đáng tiếc sách cổ của Vương gia ta đã mất hơn chín thành, không ghi lại gì!

- Thần Anh trường tồn cùng nhân thế?!

Diệp Phàm suy tư.

Hai ngàn năm trăm năm trước, cô gái nhỏ còn ở Trung Vực Đông Hoang, giờ lại đi tới Nam Vực, có bé gần như đi khắp hơn phân nửa Đông Hoang rồi!

- Bắt con chó kia truy vấn! Nó khẳng định biết được cái gì đó!

Lý Hắc Thủy nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, dịu dàng kêu cô bé lại. Cô bé liền vui vẻ, cao hứng chạy tới, đôi mắt to chớp động, thanh âm rất dễ nghe:

- Đại ca ca, có chuyện gì sao?

- Lát nữa ta sẽ làm thịt chó cho bé ăn!

Diệp Phàm xoa xoa đầu cô bé rồi tiến tới, đột nhiên tập kích, đè đầu đại hắc cẩu.

- Gâu... Hai người các ngươi chán sống rồi sao, dám khiêu khích bổn hoàng?

Đại hắc cẩu khoác lác.

- Nói, Thần Anh là gì?

Diệp Phàm nắm lấy tai nó, sợ bị nó quay lại cắn.

- Ngươi cũng biết Thần Anh?

Đại hắc cẩu giật mình. Hiển nhiên câu hỏi này nằm ngoài dự đoán của nó.

- Nói mau, nếu không hôm nay ta sẽ thịt ngươi!

Diệp Phàm truy vấn.

- Đại ca ca, không nên ăn cẩu cẩu! Tuy nó rất nghịch ngợm nhưng cũng không quá hư hỏng!

Có gái ở bên cạnh sợ hãi khuyên nhủ.

- Gâu... Hôm nay ta muốn ăn Thánh thể!

Đại hắc cẩu tuyệt đối không phục, gào lớn.

- Cẩu cẩu phải ngoan nha, không được ăn nói lung tung!

Cô gái nhỏ lại khuyên nhủ, có chút sợ hãi nhưng cũng đưa tay ra muốn khuyên can hai bên.

- Thần Anh có thể ăn sao? Bổn hoàng không biết gì cả, đừng hỏi ta!

Đại hắc cẩu nhe răng, hung tợn kêu lên.

-*&%

A

$, con chó này thật đáng chết!

Lý Hắc Thủy không kìm nổi, giận dữ phát lực, đánh nó một phát vào mông.

- Gâu gâu gâu...

Đại hắc cẩu sủa nhặng, cái miệng rộng lập tức dài ra, cuồng cắn Lý Hắc Thủy, suýt nữa nuốt cả hắn vào.

-*&

A

&%%$, lại bị chó cắn...

Lý Hắc Thủy giận dữ.

Hai người ép hỏi nhưng đại hắc cẩu vô cùng kín miệng, sống chết không chịu nói ra Thần Anh là gì, ngược lại còn không ngừng kêu gào.

Bọn họ không biết phải làm sau, không thể thịt được nó nhưng lại bị nó cắn cho nhiều phát.

- đã qua bốn ngày rồi, chúng ta có nên đi Thiên Tuyền di chỉ một chuyến không?

Ngày thứ tư, Lý Hắc Thủy nói.

- Có thể đi xem sao!

Diệp Phàm gật đầu, hắn cũng đã sớm muốn đi xem xét một phen.

Đại hắc cẩu sớm không kim được, chở cô bé chạy tới đầu tiên.

Phía trước là một mảnh núi non trùng điệp, muôn hình vạn trạng, dãy núi liên miên, gần như cao ngập trời.

Mới vừa đi vào phiến địa vực này, bọn họ liền phát hiện các loại thú hiếm có như giao long, kỳ lân thú, cửu vĩ hồ. Ai ai cũng cẩn thận đề phòng.

Đi tới trăm dặm, bọn họ đã đi vào sơn môn của Thiên Tuyền di chỉ.

Tường đổ, nhà nát, một mảnh tiêu điều tràn ngập khí tức thê lương. Một Thánh địa vô thượng chỉ vì một hồi biến cố mà hoàn toàn trở thành lịch sử.

-*&/'&%%, nơi này không có người!

Đại hắc cẩu kêu lên, nhìn chằm chằm vào một đạo thân ảnh như cọc gỗ, dựng hết lông mao toàn thân, gầm nhẹ nói:

- Cường đại tới biến thái.

Thiên Tuyền di chỉ là một mảnh hoang vắng, cỏ cây xanh tốt bao phủ sơn môn, những cây cổ thủ chết khô lớn tới mười mấy người ôm không xuể vẫn vươn những cảnh cây cứng rắn hướng lên trời cao.

Trong sơn môn sụp đổ có một đạo thân ảnh đứng không nhúc nhích, như một cọc gỗ, cũng không có chút gợn sóng nào, như đã hóa đá.

Khi còn ở xa xa thì không thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn nhưng khi tới gần mới đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của người này. Hóa ra hắn đã đứng nơi này rất lâu. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

Hắn quay lưng về phía sơn môn, tóc đen như thác nước, thân hình cao lớn, vừa nhìn đã biết thâm sau, như vực sâu vạn trượng, như tinh không vô tận!

Đại hắc cẩu từng là một gã đại năng hiện tại tu vi rơi xuống, nhưng ánh mắt vẫn rất độc đáo. Nó sợ hãi vì không nhìn ra sự sâu cạn của đối phương.

- Khó có thể đo lường, vô cùng khủng bố!

Hắc Hoàng âm thầm truyền âm, đưa ra đánh giá như vậy. Bốn chân nó cũng run rẩy, lập tức lấy đã xoay người bỏ chạy!

Đại hắc cẩu vô cùng không có nghĩa khí, không nói ai một tiếng đã nhoáng lên chạy trước.

Trong lòng Diệp Phàm cũng rất hồi hộp. Ban đầu hắn còn tưởng lão Phong Tử đã trở lại nhưng trước mắt lại không đúng. Bóng hình người này hùng vĩ, tóc đen dày đặc, hoàn toàn khác với lão nhân khô gầy kia.

- Chúng ta cũng lui đi!

Lý Hắc Thủy lên tiếng, từng bước lui lại. Người này đứng ở sơn mộn, thật sự không thể trêu chọc được!

Nhưng hắn cũng biết bằng vào tu vi đối phương khẳng định đã sớm phát hiện ra bọn họ cho nên không nhanh không chậm, chậm rãi lui về phía sau.

Diệp Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, không nói gì thêm mà theo đừơng cũ quay lại. Không xác định được là ai, không biết chiến lực như thế nào, kính nhi viễn chỉ là lựa chọn tốt nhất!

Người kia vẫn không nhúc nhích như cũ, như một pho tượng bất hủ, đứng yên giữa sơn món không có chút khí cơ sinh mệnh nào.

-o0o-