Ngay tại phía trước có một khối kim loại màu xanh hình tròn, đường kính có thể đạt tới trăm trượng, nằm giữa loạn thạch, gần như bị những hòn đá lớn tại đây hoàn toàn bao phủ, đây đúng là thần vật ngoài bầu trời mà vài vị Thánh chủ tranh đoạt.
Nó đập bể một sườn núi, bị loạn thạch chôn ở phía dưới, lóe ra ánh sáng trong suốt nhưng lạnh lùng. thần bí khó lường.
- Là thần vật mà Thánh hiền cổ tế luyện, đây chính là báu vật a!
- Đừng đi tới gần, nơi đó không có một một cái văn lạc màu vàng nào cả, hoàn toàn bị màu đen bao phủ.
Thanh âm cô bé non nớt cất lên.
- Cái gì, lại là một nơi chắc chắn phải chết!
Đại hắc cẩu lòng tràn đầy thất vọng.
Diệp Phàm cũng Bàng Bác cũng rất bất đắc dĩ, không ai so với bọn hắn còn muốn đi qua nhìn xem. rốt cuộc thì đó là thần vật mà Thánh hiền cổ lưu lại, hay là một loại văn minh ở Vực Ngoại.
Cuối cùng, rốt cuộc bọn họ tới gần khu vực trung tâm Bất Tử Sơn, hai mươi bảy ngọn núi lớn cao ngất trong mây, tối đen như mực, tất cả đều có sương mù màu đen đang lượn lờ xung quanh, ngăn chận đường đi tới phía trước.
Mỗi một ngọn núi đều là vương giả trong số các ngọn núi, khí thế bức người, khiến cho người ta phải hít thở không thông, chúng có phong thái nguy nga hùng vĩ, có một luồng khí tức khủng bố đang lượn lờ xung quanh.
Trên ngọn núi màu đen. mặc dù cổ thụ tươi tốt xanh um mọc che trời, nhưng lại vẫn khiến người ta sinh ra e ngại.
- Hai mươi bảy ngọn núi chắn hướng đông. các ngươi xem vị trí của các ngọn núi tại đây đi, chúng đều xếp thành một loạt cạnh nhau, nếu chúng đều là hai mươi bảy ngọn xếp lại thì ở đây có tổng cộng một trăm linh tám ngọn núi, đứng sừng sững bao vây lấy khu vực trung tâm Bất Tử Sơn.
Trung tâm Bất Tử Sơn rốt cuộc là một chỗ như thế nào, mấy người bọn họ đều tràn ngập tò mò, nhưng lại rất hiểu rõ rẳng một khi tới gần hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
- Đường sống của chúng ta ở nơi nào?
Tới lúc này, bọn họ đều sắp tuyệt vọng rồi, nếu còn muốn đi tiếp thì thật sự chỉ còn cách bay qua những này ngọn núi lớn này thì mới có thể tiến vào khu vực trung tâm nhất mà thôi.
- Nơi đó có một bàn cờ, tràn ngập ánh sáng vàng!
Cô bé ngây thơ chỉ về phía một khu rừng cổ thụ.
- bàn cờ tràn ngập ánh sáng màu vàng!
Đại hắc cẩu lập tức nhảy dựng lên, nói:
- Nhất định là Hư Không Đại Đế lưu lại đường sống rồi.
Dựa theo cô bé chỉ đường, bọn họ tiến vào trong khu rừng già nguyên thủy này, quả nhiên nhìn thấy một cái bàn cờ thật lớn. đan chéo dọc ngang. khắc đầy đạo văn, tuy nhiên ngoài cô bé thì không ai thấy được ánh sáng màu vàng cả.
- Thật tốt quá, đây khẳng định là đường sống. có thể chậm rãi tìm hiểu cách dùng nó như thế nào.
Hắc Hoàng vô cùng hưng phấn, đây là do một vị Đại Đế khắc xuống, có liên hệ vô cùng ảo diệu với thiên địa, đối với nó mà nói thì đây chính là một Thần Tàng.
Đại hắc cẩu ngồi xuống bên cạnh bàn cờ, bắt đầu trầm tư, mấy người nhìn không ra cái gì, liền đánh giá những nơi khác.
- Không tốt, trung tâm Bất Tử Sơn có sinh vật xuất hiện!
Lý Hắc Thủy hạ giọng nói, thần sắc hắn đại biến.
- Thật sự là có sinh vật xuất hiện!
Bàng Bác giật mình.
Hai mươi bảy ngọn núi lớn chắn ở phía trước, chặn lại vùng trung tâm. luồng ma vân lơ lửng trên đầu, có một sinh vật bay ra, mới đầu thì còn mờ mờ không rõ, nhưng sau khi nó xuyên qua tầng mây thì có thể nhìn thấy rõ hình dáng của nó.
- Hắn không có đầu!
Đồng tử Diệp Phàm co lại, nhìn thấy một thứ không thể tưởng tượng nổi.
Đó là một kỵ sĩ không đầu, mặc áo giáp sắt màu đen, cầm trong tay một thanh trường mâu cũng màu đen, có phong thái chinh phục cả trời đất, đáng tiếc lại không có đầu, trên cổ còn dính một chút máu loãng màu đen.
Dưới thân hắn là một còn ngựa bằng đá, nó lắc đầu, vẫy đuôi, ngẩng đầu hí dài, cường đại tới mức khiến người khác phải khiếp sợ, bốn chân to bằng miệng bắt, mỗi lần đạp xuống thì hư không dường như cũng nứt ra.
Trung tâm Bất Tử Sơn lại xuất hiện một kỵ sĩ không đầu như thế này, thật sự khiến người ta phải kinh sợ, điều duy nhất khiến bọn yên tâm chính là hắn cũng không bay về phía này, mà chỉ đi đi lại lại giữa hai mươi bảy ngọn núi này mà thôi.
- Rốt cuộc thì trung tâm Bất Tử Sơn có thứ gì, không ngờ lại có một nhân vật khủng bố, không có đầu, lại vẫn còn sống như cũ.
Căn bản không thể nhìn ra hắn sâu cạn thế nào, nhưng con ngựa đá đó đã khủng bố như vậy rồi, có thể thấy được thực lực của hắn cũng không tầm thường chút nào đâu.
Kỵ sĩ không đầu vô cùng đáng sợ, cách xa nơi đây tới tận mười mấy dặm nhưng khí tức cường đại mà hắn phát ra lại vẫn có thể cảm nhận rõ ràng như vậy, như thủy triều dâng lên mãnh liệt.
- Hắc Hoàng, ngươi có tìm được đường ra ngoài không?
Diệp Phàm thúc giục hỏi, nếu không thể nhanh chóng rời đi, khiến cho kỵ sĩ không đầu phát hiện ra mọi người, thì có thể sẽ gây ra đại họa.
Hắn từ trong Bất Tử Sơn lao ra, rốt cuộc là dạng tồn tại như thế nào thì bọn hắn căn bản không thể đoán biết được, ngay cả cô bé có lai lịch không tầm thường, nhưng cũng có vẻ bị hắn dọa sợ.
- Tốt rồi, bổn hoàng đã tìm được đường ra, đây là trận văn mà Đại Đế cổ lưu lại, chúng ta có thể theo nó mà vượt qua hư không rời đi.
Đại hắc cẩu nói, trong lòng nó tràn đầy vui mừng, không những thoát khỏi đây, lại còn chiếm được trận văn như thế này, khiến nó vô cùng kích động.
- Ngươi chắc chắn mình hiểu đúng chứ?
Diệp Phàm hỏi, hắn cảm thấy được con chó chết bầm này làm việc rất không đáng tin, mỗi lần vượt qua hư không đều lệch ra mấy trăm vạn dặm, hắn thực sợ xuất hiện vấn đề lớn ở trong này.
- Còn phải hỏi, không biết bổn hoàng là ai sao, cứ yên tâm đi.
Đại hắc cẩu ngạo nghễ nói, tuy nhiên cuối cùng hình như nó có chút chột dạ, nói:
- Tuy nhiên, để ổn thỏa thì chúng ta có thể thử từng người một, ai muốn đi trước nào?
Nghe nó nói vậy, không ai dám lên tiếng, thật sự là mất lòng tin vào nó rồi
Đại hắc cẩu rất tức giận, nói:
- Các ngươi dám không tin bổn hoàng sao?
- Vậy được rồi, để ta đi trước đi.
Bàng Bác nói.
- Không, chúng ta đi cùng nhau.
Diệp Phàm cản lại.
Bàng Bác nở nụ cười, nói:
- Con chó chết bầm này nói cũng có chút đạo lý, nên từng người một cho ổn thỏa, yên tâm đi, chúng ta đều là những người có phúc duyên lớn mà.
Đại hắc cẩu lại càng tức giận hơn. nói:
- Tại sao các ngươi lại không tin tưởng ta như vậy?
- Ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định sẽ truyền tống Bàng Bác tới một nơi an toàn.
Diệp Phàm nói.
- Cứ yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu, truyền hắn tới Vọng Không Thành mà chúng ta không lâu trước vừa rời đi nhé. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Đại hắc cẩu bày ra bộ dáng cái gì cũng nắm chắc trong tay rồi.
Nó chọn một vị trí trên bàn cờ, sau đó để Bàng Bác đứng lên trên đó, kích hoạt đạo văn dày đặc trên bàn cờ, ánh sáng lóe lên một cái, Bàng Bác lập tức biến mất.
Mà ngay tại chỗ đó, xuất hiện một loạt các phù văn kỳ dị, không ngừng lấp lánh, vô cùng huyền ảo.
Đại hắc cẩu nhìn thấy cảnh này, cái mồm ngoác ra, suýt nữa thì rớt cái lưỡi dài xuống mặt đất, nó lắp bắp thì thầm:
- Con bà nó, sao lại truyền đi xa như vậy được nhỉ, thật sự là gặp quỷ rồi!
Diệp Phàm cảm giác có điều không ổn, kéo nó lại, hỏi:
- Ngươi truyền Bàng Bác đi tới nơi nào rồi?
- Đừng nóng, đừng nóng, không truyền đi chỗ nào rất xa đâu, khẳng định là còn gặp lại hắn mà.
Đại hắc cẩu giải thích.
Nghe nó nói vậy, Diệp Phàm lại càng khẳng định, chắc chắn là nó truyền Bàng Bác tới một nơi xa không tưởng nổi rồi, liền ghì chặt nó lại, nói:
- Nói mau, ngươi truyền Bàng Bác tới nơi nào rồi?
- Ngươi không cần phải lo, rất gần thôi mà, đi về phía tây Đông Hoang mà thôi.
Đại hắc cẩu tiếp tục cố gắng giải thích.
- Vậy mà còn gần à? Chúng ta đang ở trung bộ Đông Hoang, ngươi lại truyền hắn tới khu vực tây bộ, nếu chờ hắn bay về tới nơi thì ít nhất cũng phải cần hai đến ba năm mới được.
Diệp Phàm rất tức giận.
-Khụ...!
Đại hắc cẩu ho khan, càng chột dạ hơn. nói:
- Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ta không phải là truyền hắn đến đó, mà là phía tây của Đông Hoang, khụ, chính xác hơn thì phải là... Trung Châu.
- Con chó chết này, ta giết ngươi!
Diệp Phàm đè cổ đại hắc cẩu lại, nổi trận lôi đình.
Bàng Bác bị nó truyền đến Trung Châu thì chỉ chờ hắn bay về cũng phải mất ít nhất năm, sáu năm thời gian, nếu mà xa hơn thì có khi còn phải mất tới mười mấy năm cũng nên.
- Con chó chết bầm này cũng thật là quá đáng.
Đồ Phi và Lý Hắc Thủy cũng nghẹn họng, nhìn trân trối, không ngừng căm giận.
- Mau buông ra!
Đại hắc cẩu giãy giụa, tuy nhiên nó cũng biết là mình đuối lý, gây ra sự cố lớn rồi.
- Ngươi bảo là truyền tới Vọng Không Thành tại trung bộ Đông Hoang, kết quả là lại truyền lệch tới tận Trung Châu, có kẻ nào quá đáng như ngươi nữa không hả?
Diệp Phàm thật muốn gõ cho nó mấy nhát để hả giận.
- Khụ, từ xưa tới nay Trung Châu luôn là vùng đất địa linh nhân kiệt, có truyền thừa vô cùng cổ xưa, Bàng Bác đoạt được cổ kinh của Yêu đế, hiện tại thiếu nhất là đi lịch lãm tăng kinh nghiệm, đối với hắn thì đi Trung Châu cũng là một chuyện tốt.
Đại hắc cẩu nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.
- Con chó chết bầm này rất không đáng tin!
Lý Hắc Thủy và Đồ Phi cũng đều rất tức giận.
- Dù sao thì rời khỏi được Bất Tử Sơn này cũng là vui rồi, đáng được ăn mừng!
Đại hắc cẩu càng nói càng nhỏ, sau đó dường như nó nhớ tới cái gì đó, kêu lên thảm thiết, nói:
- Hỏng bét rồi, hơn một nửa số lá Ngộ Đạo Trà đều ở chỗ hắn, hơn năm mươi lá a!
Diệp Phàm giao Đả Thần Tiên cho Bàng Bác, dùng nó để ngắt lấy lá Ngộ Đạo Trà, hiện giờ vẫn còn đang nằm trong tay Bàng Bác.
Đại hắc cẩu kêu thảm thiết, vô cùng ảo não, Diệp Phàm lại thở phào một cái, Bàng Bác một thân một mình tại Trung Châu, có những thần vật này thì cũng được bảo đảm hơn một chút.
- Mau chia lá Ngộ Đạo Trà, nhanh phân ra đi!
Đại hắc cẩu kêu la.
Trên hạt giống Kỳ Lân của Diệp Phàm có dính hơn năm mươi chiếc lá, lập tức được chia ra cho mỗi người, đại hắc cẩu, Đồ Phi, Lý Hắc Thủy mỗi người đều được mười mấy lá.
- Lần này là đến lượt ai?
Đại hắc cẩu hỏi.
- Có đánh chết ta cũng không tin tưởng vào ngươi!
Lý Hắc Thủy và Đồ Phi cùng lắc đầu.
- Không tin ta à, không tin thì cứ ở lại Bất Tử Sơn này đi nhé!
Đại hắc cẩu bĩu môi.
cuối cùng, Đồ Phi cố lấy dũng khí, đứng dậy, nói:
- Con chó chết kia, ngươi mà truyền ta tới Trung Châu thì khi ta về được, nhất định sẽ giết ngươi.
- Yên tâm đi, vừa rồi chỉ là sai sót nhỏ mà thôi, lần này ta đảm bảo không có vấn đề gì cả đâu.
Đại hắc cẩu nói với vẻ rất thành khẩn.
Đồ Phi hít một hơi, bước chân lên trên đạo văn, không dám nhúc nhích chút nào.
Hắc Hoàng tính toán một chút, sau đó kích hoạt đạo văn, lẩm bẩm nói:
- Lần này chắc sẽ không lệch quá nhiều như vậy đâu!
Xoát!
Ánh sáng lóe lên một cái, thân ảnh của Đồ Phi biến mất, tại chỗ hắn vừa đứng hiện ra một loạt các văn tự kỳ dị, vô cùng huyền bí.
Đại hắc cẩu trợn mắt há mồm, lắp bắp không nói ra lời.
Vừa thấy vẻ mặt của nó như vậy, Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy đều biết là hỏng rồi, con chó chết bầm này lại phạm sai lầm lớn lần nữa rồi, hai người lập tức lao đến, đè nó xuống đất, nói:
- Ngươi truyền Đồ Phi tới đâu rồi?
- Khụ, buông tay ra, lần này cũng không phải là xa đâu, chỉ truyền hắn về phía bắc mà thôi.