Mọi người nâng cốc luận đạo, không khí vô cùng hòa hợp, chẳng còn vẻ khẩn trương như vừa rồi. Trong lúc này Hoa Vân Phi lại đàn một khúc nhạc, tiếng đàn giống như đưa tới từ chín tầng trời, khiến rất nhiều nụ hoa xung quanh đều nở rộ trước thời hạn, lại đưa tới rất nhiều linh điểu cùng bay múa.
Cầm nghệ của hắn đã sớm đạt tới đạo cảnh, khiến mọi người đều kinh ngạc thán phục không thôi, trong lòng như có sóng gợn. Nếu đối địch thì chỉ sợ tiếng đàn của hắn có thể giết người vô hình vô sắc.
Không bao lâu sau, Lý Tiểu Mạn nhanh nhẹn đi tới, trong tay cầm một tiểu đỉnh bằng Tử Ngọc, tuy chi lớn bằng bàn tay những vừa mở đỉnh ra lập tức có hương thơm bay tới.
- Mời Diệp huynh uống viên đan dược này, nhất định có thể làm thuyên giảm thương thế của ngươi.
Hoa Vân Phi tự tay đưa tới trước mặt Diệp Phàm.
- Thương thế của ta tất nhiên ta biết, không cần phải...lãng phí linh đan như vậy.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Đây là Cửu Khiếu Linh Lung Đan của tổ sư khai phái Thái Huyền luyện ra, tuyệt đối có tác dụng thần diệu.
Hoa Vân Phi nói.
Rất nhiều người đều giật mình. Không ít người đã từng nghe qua đan dược này, ngay cả Diêu Hi cũng thay đổi sắc mặt. nói:
- Năm đó tổ sư quý phái tổng cộng luyện ra một trăm lẻ tám viên đan dược, hiện giờ chắc cũng không còn mấy viên phải không?
Một người khác thầm cả kinh, cũng nói:
- Đan dược này gần như có thể khiến xương trắng hồi sinh, tuy rằng không thể so sánh với thần dược nhưng cũng có thể kéo dài sinh mệnh.
- Ta may mắn có được một viên, thật sự không đành lòng để nhân tài ngút trời như Diệp huynh ngã xuống nên muốn trợ giúp hắn vượt qua tử quan này.
Hoa Vân Phi đưa tiểu đỉnh cho Diệp Phàm.
Bên trong đỉnh màu tím có một viên đan dược lớn bằng nắm tay trẻ con, trên mặt có chín lỗ, giống như một cây nhân sâm nhỏ, toàn thân lóe lên ánh sáng tím.
Diệp Phàm chối từ một lượt rồi mới cười mà thu lại, sau đó nói:
- Đa tạ Hoa huynh tặng đan.
Đây quả nhiên là một lần đàm kinh luận đạo, mọi người đều nói ra một số cảm ngộ khi tu luyện, ngay cả Vương Trùng Tiêu ngạo khí xung thiên cũng nói ra một số tâm đắc.
Diệp Phàm rất kinh ngạc. người này khinh thị tu sĩ Đông Hoang. hôm nay lại có thể ngồi đây chứng tỏ Hoa Vân Phi quả nhiên có thủ đoạn. Cuối cùng hắn mới không kìm được mà hỏi:
- Vương huynh, ta nghe nói ngươi đại chiến với Diệp Tuệ Linh, cuối cũng bị một nhân vật thần bí ngăn cản, không biết đã xảy ra chuyện gì? Diệp tiểu thư đâu rồi?
nghe hắn hỏi như vậy thì tất cả những người khác đều nhìn lại. Mọi người nơi này đều đã nghe được lời đồn này. Cũng bởi thế mà Vương Trùng Tiêu biến mất một thời gian rất lâu.
- Diệp Tuệ Linh khẳng định chưa chết. ngày đó kẻ đánh lén chúng ta rất mạnh mẽ, tuyệt đối là nhân vật thuộc lớp người cao tuổi.
Vương Trùng Tiêu cắn răng, cũng không chịu nói thêm điều gì.
Cuối cùng Diệp Phàm ho ra máu, cáo lui trước tiên. Mà mọi người cũng nhân dịp này mà giải tán, hẹn bảy ngày sau lại gặp mặt.
- Diệp huynh thật sự phải rời đi sao? ở lại Thái Huyền ta một thời gian có sao đâu. Diêu Hi tiên tử, Vương Trùng Tiêu, Cổ Hoa công chúa đều là những nhân vật thiên tài. Bảy ngày sau chúng ta lại tụ hội, trao đổi với nhau mới thực có lợi.
Hoa Vân Phi chân thành tha thiết giữ Diệp Phàm lại.
- Ta muốn đi tìm phương pháp cứu mạng, không thể ở lâu được, chỉ còn cách rời đi. Hoa huynh, sau này chúng ta còn gặp lại. Đa tạ ý tốt của ngươi.
Diệp Phàm cáo từ.
Lý Tiểu Mạn đưa tiễn cũng nói:
- Nếu không có sự lựa chọn khác thì chém tu vi đi cũng được. Thực ra làm một phàm nhân cũng tốt lắm.
- Ta biết nên làm thế nào.
Diệp Phàm rời đi. Nguồn truyện: Trà Truyện
Hắn và Trương Văn Xương trở lại Chuyết Phong, một mình gặp lại Lý Nhược ngu, nói:
- Xin tiền bối giúp cho một lần.
- Chuyện gì?
- Giúp ta chặn một nhân vật khủng bố.
Diệp Phàm nói.
- đã xảy ra chuyện gì?
Lý Nhược Ngu khó hiểu hỏi.
- Ta đoán rằng có người muốn giết ta, nhờ người theo sau ta mấy ngày, giúp ta ngăn một lão nhân đáng sợ lại. Nếu người thế hệ thanh niên động thủ với ta thì tự tay ta sẽ diệt trừ.
- ngươi tính có người muốn giết ngươi sao?
Đôi mắt Lý Nhược Ngu bình tĩnh như nước.
- Đúng vậy. Ta đoán có người sẽ ra tay.
Diệp Phàm vô cùng khẳng định.
- ngươi nếu đã biết vậy tại sao không tránh đi mà còn muốn gặp mặt hắn?
Lý Nhược ngu hỏi.
- bởi vì ta muốn chứng thực một việc.
Diệp Phàm lại đáp.
ngay vào ngày đó, Diệp Phàm rời khỏi Thái Huyền Môn, tiến về hướng Yên đô. Hắn đi rất chậm, không nóng lòng di chuyển mà âm thầm chú ý tất cả mọi chuyện.
Ầm!
Ngay vào ngày thứ bảy, một luồng hào quang sáng lạng từ trên trời giáng xuống, đánh về phía hắn. Đây là một bàn tay khổng lồ màu tím, cuồn cuộn mãnh liệt, chấn động tạo thành mênh mông như hải dương vậy.
Ầm!
Lý Nhược Ngu xuất hiện, một tay giơ lên trời, vươn ra một cánh tay màu vàng đất cản lại.
Ầm ầm!
đỉnh một ngọn núi bị đánh bay. Có thể thấy được lực lượng này đáng sợ tới mức nào.
- Độc quá, không ngờ có thể so sánh được với Thánh chủ.
Trái tim Diệp Phàm đập thình thịch, vô cùng lo lắng cho lão nhân Lý Nhược ngu.
Ầm!
Lý Nhược Ngu rất ung dung, đã sớm lĩnh ngộ tự nhiên đại đạo bí ẩn của núi sông vạn vật. Trong vùng núi rừng này hắn như một vị thần linh, quanh mình hiện ra một lĩnh vực.
Cổ mộc che trời, dây leo khổng lồ như rồng, vương tận trời cao, nơi nơi đều là cây cỏ. Chúng sinh trưởng trên hư không, tỏa ra lực lượng đáng sợ vô cùng.
Mỗi một cây cỏ, mối một dây leo, mỗi một cây gỗ đều hấp thu lực lượng trong hư không. Có thể thấy rễ cây của chúng làm nứt không gian, hoàn toàn bao phủ nơi này.
Một lão nhân khô gầy bị bức ra. Hắn bị lĩnh vực tự nhiên này vây lại, khó lòng có thể lao ra.
Đây là một nhân vật chẳng yếu hơn Thánh chủ mấy phần, phi thường cường đại, đánh nát cả một ngọn núi nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi lĩnh vực này.
Chát!
Từng gốc cây đều nở hoa trong hư không, giống như những con Chân Long quấn về hướng lão nhân kia.
- ngươi là ai. Ta dường như trước kia từng cảm nhận được khí tức của ngươi.
Lý Nhược ngu bình tĩnh đối mặt với cường giả bị giam cầm trên không trung.
- Tiểu tử ngươi đúng là rất xảo quyệt.
lão già gầy gò kia không đáp lời Lý Nhược Ngu mà lạnh lùng nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
- đã sớm biết là ngươi sẽ tới giết ta.
Diệp Phàm cười lạnh nói:
- người của ngươi cũng không giết nổi ta. Xin lỗi nhé, ta sẽ đi giết hắn.
Trái tim Diệp Phàm thực ra cũng đang đập thình thịch. lão già gầy gò này không sợ hãi, căn bản không thèm đáp lời Lý Nhược Ngu mà lại nhìn thẳng vào mình.
- Nếu muốn giữ ta lại thì đó đúng là chuyện không có khả năng.
lão già gầy gò kia lạnh lùng nói, trong miệng lộ ra cái răng nanh trắng như tuyết, có vẻ thực âm trầm. Cột sống của hắn tỏa ra hào quang ngập trời, đánh nát hết cây cỏ xung quanh.
Đó là kiếm quang khiến người ta khiếp sợ, chặt đứt cả một ngọn núi. Loạn thạch vỡ tan, kiếm khí xuyên thủng cả bầu trời, sau đó quét ngang bốn phương.
Ầm ầm!
Kiếm quang từ cột sống của hắn bắn phá ra phi thường kỳ dị nhưng lại ầm ầm đánh tới, không gì không phá nổi, đáng sợ vô cùng.
Cả một ngọn núi bị hắn đánh sập xuống, giống như vòm trời sụp đổ, đất đá văng tung tóe, giống như sóng lớn vỡ bờ, mãnh liệt bắn tới.
Cả vùng thiên địa này đều run rẩy, khiến cho người ta cảm thấy áp lực tới mức hít thở không thông. gió lốc Như Lai đáng sợ càn quét khắp nơi, thanh thế lớn tới chấn động lòng người.
Ầm!
Kiếm khí dày đặc như hồng thủy ngập trời phá hủy toàn bộ vùng núi này, san phẳng nó hoàn toàn, không lưu lại một chút dấu vết nào, trở thành một vùng hoang mạc.
Rắc rắc...
Cây cỏ cắm rễ trên hư không không ngừng vỡ nát, ngay cả có hấp thu lực lượng của hư không, có ánh sáng thần thánh bất hủ thì cũng không ngăn cản nổi loại kiếm quang này.
Các loại gốc cây cổ thụ che trời vốn đã in dấu và hư không, hóa thành tồn tại giống như đạo đồ, huyền ảo khó lường nhưng vẫn bị chém đi, vỡ nát từng cây một.
- Nửa bước đại năng.
Diệp Phàm giật mình. Lão già gầy gò thần bí này lại có thực lực cường đại vô cùng, khiến cho người ta líu lưỡi, chỉ tiến thêm một bước nữa là có thể chân chính so với nhân vật Thánh Chủ.
- lão phu tiễn các ngươi lên đường.
Hắn cười lạnh lùng, sát khí xông tận trời cao. Sát niệm vô hình hóa thành những mũi kiếm tuyệt thế đâm thẳng vào căn nguyên của người khác.
Vut!
Lý Nhược ngu nhíu mày, vươn ngón tay phải điểm về phía trước một chi. Khí tức cỏ cây tươi mắt lập tức tràn ra. Ngón tay hắn hóa thành một gốc đại thụ che trời chặn đứng sát niệm vô hình.
Rắc rắc...
Cây cổ thụ vươn thẳng tới trời cao, chạc cây như sừng rồng, cành lá xanh um nhưng cũng bị chặt đứt, lá cây phiêu linh. Từng luồng thần lực đáng sợ lao tới.
Tự nhiên đại đạo đối kháng với sát niệm vô hình, xóa đi từng luồng sát thế cường đại tuyệt thế, chậm rãi hóa giải chúng.
Đây là hai thái cực. lão già gầy gò sát khí ngập trời, toàn thân giống như thanh hung kiếm tuyệt thế rời vỏ. Mà Lý Nhược ngu lại nhẹ nhàng thong thả, chậm bước đi trong cảnh đẹp tú lệ.
- Lý Nhược ngu ngươi không cảm ngộ được Chuyết Phong thì còn sống yên được ở Nam Vực. Ta muốn ngươi biết cái gì mới là kế thừa bất hủ.
lão già thần bí kia càng được thế, sát khí tràn ngập toàn thân, giống như một thanh ma đao tỉnh giấc. Loại khí tức cường đại này khiến huyết nhục người ta không kìm nổi mà phải co rút lại.
Ầm!
Thân thể hắn tỏa ra hào quang vạn trượng, thần quang đáng sợ bắn ra bốn phía. Hắn trông rực rỡ như một vầng mặt trời, đánh bạt nơi này thành đất bằng.
Leng keng.
Cột sống của lão già gầy gò rung động, sau đó xuất hiện một thanh thánh kiếm. Tay phải hắn cầm lấy chuôi kiếm này, chậm rãi rút ra khỏi cơ thể.
Ong Ong...
Thần quang chói mắt, tiếng kiếm reo đáng sợ tan vàng nát đá, khiến linh hồn người ta cũng phải nhanh chóng tan nát. Đây là một kiếm ý bất diệt có thể kiến người ta sụp đổ.
Hắn lấy xương sống làm khuôn, sinh ra một thanh thần kiếm khủng bố, cứ rút ra một tấc là khí tức lại đáng sợ thêm một phần. Mặt đất khắp nơi đều là những khe nứt lớn.
Ầm!
Kiếm chưa hoàn toàn ra khỏi vỏ thì sát khí đã quét khắp thiên địa, kiếm quang hiện khắp mọi nơi, có lẽ sẽ tạo nên sóng kiếm khủng bố.
lão già gầy gò từ từ rút kiếm ra, lộ ra mũi kiếm dài ba tấc, chấn động ra những gợn sóng quét khắp mười phương, hễ vật hữu hình nào gặp phải nó cũng đều tan biến cả.