Già Thiên

Chương 465: Một lần nữa vào trong quan tài lớn bằng đồng (Hạ)

giữa sườn núi có một cỗ quan tài cổ bằng đồng lẳng lặng nằm im, lộ ra dấu vết tang thương cổ kính, dường như nó đã liên tiếp trải qua rất nhiều thời kỳ xa xưa vậy.

Thanh Đồng Quan nằm nghiêng một bên, cái nắp cùng trôi xuống một phần, Diệp Phàm lắc lư đi tới gần nó, lao thẳng vào trong, rốt cuộc hắn cũng không chống đỡ được nữa.

- Ta sắp chết sao? Không, ta tuyệt đối không thể chết được!

Hắn ôm hạt giống Kỳ Lân thần dược vào trước ngực, phun ra một tia huyết khí, kết nối với sinh mệnh tinh khí, đưa chúng vào cơ thể, hắn cắn chật răng để tránh cho mình ngất đi.

Nhưng trạng thái của hắn thật sự là không tốt chút nào, ngay cả ý chí cứng rắn như sắt thép cũng không thể chống đỡ được, vết thương đại đạo lập tức vỡ ra, thiếu chút nữa là hắn đã ngã gục xuống rồi.

Rốt cuộc thì Diệp Phàm cũng bị hôn mê, vết thương đại đạo lại càng sâu thêm, tinh thần và thể xác của hắn cũng không chịu đựng được nữa, ngã vào trong quan tài. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Vậy là sau hơn năm năm, gần sáu năm, hắn lại tiến vào trong Thanh Đồng Quan, tất cả đều như duyên phận, nó đưa hắn đến thế giới này, hiện giờ hắn lại vào lại bên trong nó.

Thanh Đồng Quan vượt qua tinh không, không biết đến từ đâu, dừng tại nơi nào, tràn ngập sắc thái thần bí.

cũng không biết qua bao lâu, Diệp Phàm dần tỉnh lại, âm thanh cổ kinh đã sớm ngừng lại từ lâu, nơi này vô cùng yên lặng, không có chút tiếng động nào.

Trong quan tài này không có lực lượng của Hoang, năm tháng không thể tiếp tục cướp đi sinh mệnh của hắn nữa, Diệp Phàm biết rằng hắn đã thành công, mấy trăm chữ cổ đã dẫn động được cỗ quan tài cổ này rồi.

Trước khi tiến vào trong cấm địa Thái Cổ, hắn đã suy đoán đủ kiểu, nếu ngay cả Hoang cũng phải kiêng kỵ quan tài cổ này, đẩy nó từ tận vực sâu ra, như vậy nhất định nó vô cùng e ngại khí tức này.

Trong thời khắc sinh tử này, hắn đã làm ra lựa chọn chính xác, hắn liên hệ được với thiên âm của quan tài cổ, tiến được tới đây, khiến cho hắn tránh được một kiếp.

Tuy lực lượng thời gian không tiếp tục ăn mòn hắn nữa, nhưng trạng thái của hắn đã xấu đến cùng cực, vết thương đại đạo chuyển biến xấu, căn nguyên sinh mệnh của hắn gần như sắp bị bổ làm hai nửa.

Hơn nữa, lúc này thân thể hắn đã vô cùng già nua, da thịt gần như héo rũ, như một chiếc đèn cạn dầu. bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt mạng sống tại đây.

Nếu không phải có hạt giống Kỳ Lân thần dược đang được nắm trong tay thì hắn đã hóa thành một bộ xương khô rồi, Tử Kỳ Lân lớn không đến nắm tay giờ đã ảm đạm không chút ánh sáng, gần như khô quắt lại.

Đây là một loại tiêu xài rất xa xỉ, hấp thu sinh mệnh trong hạt giống Bất Tử Thần Dược để đối kháng với năm tháng ăn mòn, trong thiên hạ này e rằng chỉ có mỗi mình hắn dám làm mà thôi.

Tuyệt thế Hoàng Chủ mặc Thần Y của Thánh hiền cổ cũng không thể tới gần Thánh sơn được, ngay cả Diệp Phàm có thân thể vô song, nhưng nếu không có hạt giống này thì cùng gần như không có khả năng đi tới đây, không thể sống đến lúc này.

Đây là thánh vật quý hiếm nhất trên đời!

- Ngàn vạn lần không được chết héo đó...!

Diệp Phàm có chút cảm giác tội lỗi, Bất Tử Thần Dược này là gốc duy nhất còn tồn tại trên đời, nếu mà chết tại đây thì không thể tái hiện nữa.

Cả trời đất chìm trong yên lặng, tĩnh mịch, hắn nhìn về phía bên ngoài, cũng không thấy nam nhân đầu bạc nữa, những người khác cũng không thấy đâu.

- Cỗ quan tài cổ này thật sự có thể khắc chế bọn họ sao?

Tuy vẫn chưa chết, nhưng thọ nguyên của Diệp Phàm đã cạn kiệt, chỉ là đang mượn dùng hạt giống Kỳ Lân để giữ mạng, vết thương đại đạo đáng sợ có thể cướp đi sinh mệnh của hắn bất cứ lúc nào.

- Ta bị nhốt ở đây, làm sao thì mới có thể đi lên đỉnh núi được?

Hắn cảm thấy không còn sức leo lên rồi, chỉ cần rời khỏi Thanh Đồng Quan là hắn không thể chống đỡ được khí tức của Hoang.

- Không được, ta muốn đi lên, không thể trì hoàn tại đây được, nếu không ta hẳn là phải chết trong này.

Diệp Phàm rất sốt ruột.

Nếu thần lực của hắn còn đủ thì có thể khiêng Thanh Đồng Quan này lên, chống lại lực lượng năm tháng xâm nhập, nhưng hiện tại hắn đến cả đi lại cũng là vấn đề lớn, làm sao có thể làm được điều này.

- Làm sao bây giờ, hạt giống Kỳ Lân đã khô quắt lại rồi, rất khó hút được sinh mệnh tinh khí trong đó nữa, ta đi lên bằng cách nào đây?

Diệp Phàm chưa từng cảm thấy bất lực như thế này bao giờ.

Cái chết đến rất gần với hắn, có lẽ ngay trước khi màn đêm buông xuống hắn đã rời khỏi trần gian, sinh mệnh đã khô cạn, hắn khó có thể tiếp tục sống sót được.

Diệp Phàm gian nan đứng dậy, nhìn về phía bên ngoài, thi thể khổng lồ của chín con rồng đang nằm trong rừng, giống như một bức tường bằng sắt thép, tới giờ vẫn chưa mục nát, có màu đen bóng, tràn ngập cảm giác lực lượng, khiến người ta không kìm được phải run rẩy.

- Đây là Chân Long sao?

Âm thanh của hắn có chút run run, chín cái xác rồng này giống Chân Long như đúc, uy áp như trời cao, nhưng hắn đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, nên luôn mang thái độ hoài nghi với sự tồn tại của tiên linh.

- Có lẽ chỉ là giao long tiến hóa tới cảnh giới cuối cùng mà thôi.

Diệp Phàm cắn răng, tay cầm hạt giống Kỳ Lân, nhanh chóng chạy ra ngoài tới cái xác rồng khổng lồ có lân giáp lấp lánh, hắn chuẩn bị uống máu rồng để giữ mạng.

Keng!

Tia lửa văng ra khắp nơi, ngón tay Diệp Phàm như đang chém lên Thần Thiết đã tinh luyện vạn lần vậy, căn bản không rạch được nó ra. Hắn đã bị thương quá nặng, ngay cả bổ vài lần mà tới cả một cái long lân cũng không nhúc nhích chút nào, vết thương đại đạo đáng sợ khiến hắn gần như không thể đứng thẳng lên được.

Hắn dùng tất cả biện pháp rồi mà vẫn không thể cắt rách được xác lồng, cơ thể lại càng già nua hơn. hắn gần như lung lay sắp đổ rồi. Diệp Phàm vét nốt chút khí lực còn lại, miễn cường quay về tới Thanh Đồng Quan mới ngã xuống, rốt cuộc khó nhúc nhích được chút nào.

- Ta thật sự sắp chết sao?

Diệp Phàm thấy chua xót, hắn rời xa quê hương, tiến vào trong tinh không bỉ ngạn. chết tại một nơi không ai biết, không có người thân, không có bằng hữu biết, điều này thật là quá bi thảm.

- Nếu ta cứ như vậy mà chết đi, liệu có ai sẽ vì ta mà rơi lệ hay không...!

Ngay cả tin tức về hắn cũng không thể truyền ra ngoài, trăm năm sau thì tại đây chỉ còn một khối xương trắng, nếu có nhân vật tài ba trác tuyệt nào tới đây, thì cũng chỉ cảm khái một chút mà thôi.

Diệp Phàm thật sự không muốn mình lại chết như thế này, lẩm bẩm:

- Ta còn có con bài nào chưa lật có thể chủ động thi triển ra không?

Hắn xoay người lại, Đạo Kinh màu vàng, Nguyên Thiên Thư màu bạc, Bồ Đề Tử... rất nhiều bảo vật, nhưng lại không có thứ nào ngoài hạt giống Kỳ Lân đang khô quắt, có thể cứu tính mạng của hắn lúc này.

Đinh!

Đột nhiên, một tiếng kêu giòn tan vang lên, một hòn đá nhỏ trong suốt rơi xuống đất. nó chi lớn bằng đầu ngón tay, có ánh sáng nhiều màu đang lưu chuyển, trong suốt, vô cùng xinh đẹp.

- Bé con...!

Nhìn thấy hòn đá nhỏ này, Diệp Phàm lập tức nhớ tới cô bé không rõ lai lịch, khiến người ta phải thương xót.

Trong lòng hắn vừa động, cầm lấy hòn đá nhỏ này vào tay, thử hút tinh khí của nó giống như đã làm với thần dược vậy, "xoát" một tiếng, một luồng sáng bảy màu lóe lên, chìm sâu vào trong cơ thể hắn.

- Đây là...!

Diệp Phàm thầm giật mình, hắn cảm nhận được toàn thân thoải mái, tràn ngập lực lượng.

Hắn gần như không tin được tất cả điều này, rốt cuộc đây là hòn đá gì vậy, sao lại có sinh mệnh Nguyên khí tinh thuần như thế? Hắn tiếp tục hấp thu, từng luồng sáng bảy màu nối tiếp nhau lao vào trong cơ thể hắn.

Rốt cuộc Diệp Phàm cùng ngồi dậy được, khôi phục lại một chút sức lực, vẻ mặt khó tin nhìn khối đá nhỏ, nó không phải là Bất Tử Thần Dược, nhưng lại có sinh mệnh tinh khí vô cùng cường đại.

- Bé con...!

Diệp Phàm không ngờ rằng, hòn đá nhỏ mà cô bé tậng lại cứu hắn một mạng trong lúc mấu chốt như thế này, nếu không hắn cũng không còn sức đứng dậy nữa.

Hòn đá nhỏ bảy màu trong suốt, đẹp như mộng ảo, ánh sáng lưu chuyển khiến lòng người say mê, dường như nó là một trân bảo tuyệt thế, khiến cho lòng bàn tay Diệp Phàm cũng dường như trở nên trong suốt.

Hắn hấp thu sinh mệnh tinh khí dồi dào này, tất cả lỗ chân lông trên thân thể đều giàn ra, tinh khí khôi phục lại, hắn đã có thể đứng lên, không còn giống như khi này phải nằm im không nhúc nhích.

Đây là sinh mệnh tinh khí căn nguyên nhất, vô cùng tinh thuần, không có một tia tạp chất nào, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể Diệp Phàm thì đã trở thành một bộ phận sinh mệnh của hắn, có hiệu quả vô cùng rõ rằng đối với một kẻ đèn cạn dầu như hắn.

Cô bé con đó rốt cuộc có lai lịch gì? Hòn đá nhỏ này khiến hắn sinh ra nghi hoặc không thể lý giải được, cô bé mà ai cũng muốn thương yêu này nhất định có một bí mật kinh người nào đó.

Vốn ngọn lửa sinh mệnh của Diệp Phàm đã như ngọn đèn trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào, hiện giờ được bồi bổ, tạm thời thoát khỏi uy hiếp của cái chết.

Hắn đứng dậy nhìn về đỉnh Thánh sơn. không còn thời gian trì hoàn nữa, vết thương đại đạo đang chuyển biến xấu, hòn đá trong suốt này tuy có thể tạm thời duy trì mạng sống cho hắn, nhưng khẳng định không thể kéo dài lâu được.

Tinh khí trong hòn đá nhỏ này tiêu hao chút nào là hy vọng đi lên Thánh sơn của hắn ít đi chút ấy.

Cả Thánh sơn nguy nga hùng vĩ này không thấy bóng dáng của tên Hoang Nô nào, tất cả bọn họ đều biến mất, dường như đã quay lại vực sâu Thái Cổ lạnh lẽo và cô tịch đó.

Không có một âm thanh nào cả, dường như khắp trời đất chỉ có mình hắn, không có một chút dao động sinh mệnh nào tại đây, dường như đây đã là điểm tận cùng của thế giới vậy.

Diệp Phàm cắn răng, cầm lấy hòn đá nhỏ bảy màu trong tay, lao nhanh lên trên núi, ở trong quan tài cổ này tuy có thể an toàn một lát, nhưng nếu kéo dài thêm nữa thì không khác gì là tự sát cả.

Vừa rời khỏi Thanh Đồng Quan không xa thì lực lượng của Hoang liền lao ập tới, như cắt thẳng vào xương, lột da róc thịt, khiến hắn đau tới mức thiếu chút nữa đã phải rống lên.

Phúc Thiên Bảo Y và thạch y trên người hắn đã sớm vỡ vụn ra, lúc này biến thành bụi phấn, rơi là tả xuống đất, đây là tuyệt thế sát khí, là lực lượng vô tình của năm tháng, nghiền nát tất cả mọi thứ, như một thanh thiên đao có thể chém chết tất cả thế gian này.

Hòn đó nhỏ trong tay hắn lóe ra, ánh sáng bảy màu tràn ngập, bao phủ hắn vào trong, khiến hắn thoạt nhìn có vẻ lung linh mờ ảo, quanh người tràn ngập màu sắc.

Diệp Phàm giật mình nhận ra hòn đá nhỏ này có thể ngăn chận được lực lượng năm tháng ăn mòn, chống đỡ được khí tức của Hoang, sinh mệnh của hắn mặc dù vẫn trôi đi, nhưng tốc độ đã chậm hơn rất nhiều so với khi trước.

- Đúng rồi...!

Hai mắt Diệp Phàm sáng lên, trách sao cô bé này không khác gì ba năm trước, thì ra là do hòn đá này có thể kháng cự được ăn mòn của thời gian.

Tuy nhiên, con người sống trên đời không thể tránh được cái chết, không có khả năng tồn tại vĩnh hằng, hòn đá nhỏ này ảm đạm xuống, nó chi tạm thời ngăn chận được lực lượng của Hoang mà thôi.

Trong lòng Diệp Phàm thầm kinh hãi, đây là con bài chưa lật cuối cùng của hắn rồi, nếu vẫn còn không lên được Thánh sơn thì hắn sẽ phải trở về với cát bụi một cách thật sự chứ không đùa.

Hắn liền cầm luôn hạt giống Kỳ Lân đang khô quắt vào tay còn lại, hòn đá nhỏ bảy màu và hạt giống Bất Tử Thần Dược cùng nhau cung cấp sinh mệnh tinh khí cho hắn.

Xoát!

-o0o-