Già Thiên

Chương 417: Khương Thái Hư sống lại (thượng)

Mấy lão yêu nghiệt trải qua bốn ngàn năm không chết, tuyệt đối là hiếm thấy trên đời, tự nhiên biết được rất nhiều bí mật mà người thường không biết.

Nhưng mà một người trong đó nói ra ba chữ Đả Thần Tiên, quả thật làm cho Diệp Phàm khiếp sợ, chẳng lẽ trước kia hắn từng gặp qua Luyện Khí Sĩ?

ở một tinh không khác, trong thần thoại thượng cổ có một cái Đả Thần Tiên, khi Diệp Phàm phát hiện roi gỗ này liền cảm thấy rất giống, liền đặt cái tên này.

- Đả Thần Tiên là cái thứ gì?

lão yêu nghiệt khác khó hiểu hỏi đồng bọn bên cạnh.

Những người khác đều ngừng thở, chú ý láng nghe, cảnh tượng vừa rồi rất quỷ dị. Một tên tu sĩ nhỏ nhoi như Diệp Phàm lại đánh cho lão yêu nghiệt té ngã, quả là kinh người.

- Hai ngàn năm trước, ta gặp một người ở ngoài Bất Tử Sơn, hắn đeo một cái roi gỗ rất giống với binh khí kia.

lão yêu nghiệt này gặp được một tu sĩ kỳ lạ ở gần Bất Tử Sơn, đại chiến một trận bị thiệt thòi to, bỏ chạy té khói, nhớ rất kỳ thanh binh khí này.

- Cái roi gỗ kia từng làm ngươi bị thương?

Một lão yêu nghiệt khác giật mình.

Cách đó không xa, trong mắt lão yêu bị đánh bay bắn ra ánh sáng làm người ta sợ hãi, nhìn thẳng vào Diệp Phàm ở trong trận văn Đại đế.

- Ba tên hủ thi các ngươi có dám tái chiến?

Diệp Phàm cầm Đả Thần Tiên kêu la.

hắn không có lựa chọn khác, nếu trận văn Đại đế bị công phá, hắn cũng khó trốn được kiếp nạn, bởi vậy buông hết thủ đoạn.

Oong!

Thần niệm đỏ rực như ngân hà sôi trào mênh mông ập tới, một lão yêu khác ra tay, lực lượng thần thức khủng bố như sóng to vạn trượng xuyên qua hư không.

Thân thể bọn họ đã mục nát, nhưng lực thần thức đã thăng hoa đến trình độ không thể tưởng tượng, bất cứ kẻ nào nhìn thấy đều phải kinh hồn bạt vía.

Nhưng mà Diệp Phàm không sợ hãi, mặc kệ lực lượng thần thức ngập trời của ngươi, ta chỉ quất một roi liền có một chiêu dũng mãnh vô song.

Phốc!

Thần thức hải tung hoành rộng lớn như thủy triều tựa như bị Định Hải Châu trấn áp, không còn cuồng bạo, khoảng khác Đả Thần Tiên đánh xuống liền mạnh mẽ bổ ra.

Ầm!

Diệp Phàm bay ngược trở ra, bị lực lượng vạn quân chấn ra ngoài, vẫn như không có chuyện gì bay ra trăm trượng.

Còn lão yêu kia lại hét to một tiếng, bị đánh một cái bổ nhào, thiếu chút cám đầu té ngã, không khác gì lão yêu vừa rồi.

- Quả nhiên, là một món thần vật chuyén đánh thần niệm, đó là một kiện bí bảo!

lão yêu nghiệt ánh mắt nóng rực.

Bí bảo không phải vũ khí chính thống, mà là binh khí có công dụng đặc biệt, có lẽ uy lực của chúng không lớn, nhưng có được tác dụng cực kỳ đặc thù.

Ánh mắt rất nhiều nhân vật cấp Thánh Chủ đều nóng bỏng, nếu nghiên cứu thấu suốt binh khí này, mô phỏng khác ra đạo văn ẩn chứa trong đó lên binh khí khác, sẽ có diệu dụng vô tận.

- Dù là có kỳ trân thì thế nào, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả ngoại lực đều là hư ảo!

Một lão yêu nghiệt tiến lên, giữa mi bắn ra một tòa Linh Lung Tháp.

Tuy rằng thân thể của hắn hư thối, nhưng tòa tháp này lại tỏa sáng thần thánh như mài bằng thất thải lưu ly, bùng lên từng đạo thần quang ngũ sắc động lòng người.

Đoong!

Bảo tháp chấn động, hóa thành cầu vồng bảy màu nhảy vào trận văn Đại đế trấn áp xuống Diệp Phàm, thần niệm lão yêu ẩn chứa trong đó, chỉ cần thân tháp không vỡ thì hắn không sợ Đả Thần Tiên.

Đang!

Diệp Phàm vung roi gỗ quất lên thần tháp bảy màu, phát ra một tiếng vang chấn động, lập tức đánh bay bảo tháp ra ngoài như sao băng vụt ngang bầu trời.

- Xác sống, ngươi còn chưa đủ đô, không phải là đối thủ của ta. Nguồn: http://Trà Truyện

Diệp Phàm nói khoác không biết xấu hổ, cố ý chọc giận.

Lúc này hắn đứng ở vị trí rất đặc biệt, thần niệm của lão yêu nghiệt chỉ có thể cố gang mò tới, bị trận văn cản trở không thể vận dụng toàn lực.

- Tiểu bối vô tri!

lão yêu nghiệt giọng âm lãnh, tế ra Thất Thải Lưu Ly Thần Tháp lần nữa, nhanh chóng phóng to ném tới Diệp Phàm, muốn thu lấy hắn.

Oong!

Ngón tay Diệp Phàm biến thành màu vàng nhạt, thần lực thân thể vô cùng vô tận, vung Đả Thần Tiên như có thể đánh nát vòm trời.

Đang!

Lần này Diệp Phàm dùng sức rất mạnh, thiếu chút nữa quất thần tháp về phía Hóa Long Trì, suýt nữa thoát khỏi lão yêu nghiệt nắm giữ.

lão yêu nghiệt có một loại xúc động muốn hộc máu, dù là Diệp Phàm có Đả Thần Tiên thì cũng không thể tạo thành uy hiếp tới họ, bởi vì ba người bọn họ quá mạnh mẽ.

Nhưng mà cái tên oát con này đứng rất thiếu đạo đức, làm cho hắn cố hết sức mới chạm tới, nhưng căn bản không dùng sức được, đánh đối phương không nổi.

- Tên xác sống ngươi rốt cuộc có được không?

Diệp Phàm tay cầm Đả Thần Tiên, bộ dáng khinh thường nói khoác không biết ngượng, chế nhạo lão yêu nghiệt:

- Không được thì ba ngươi cùng lên đi.

Ầm!

Ba lão yêu nghiệt sống đến tuổi lớn như thế, đã sớm không để ý quy củ cuộc sống, cứ làm theo ý mình, không cố kỵ suy nghĩ của người khác.

Một tòa Thất Thải Lưu Ly Thần Tháp, một cây Chiêu Hồn Phiên, một cây Bạch Cốt Trượng hóa thành thần quang lao tới, thề phải đập chết Diệp Phàm.

Không phải muốn bọn họ liên thủ đánh chết Diệp Phàm, mà là mỗi người đều muốn đè chết hắn, bởi vậy đều tự mình ra tay, không cần người khác nghĩ thế nào.

Đang... Đang...

Phía trước Hóa Long Trì như mở lò rèn, phát ra từng trận tiếng nổ lớn, ngón tay của Diệp Phàm hoàn toàn thành màu vàng, đánh ra lực lượng không gì sánh nổi.

ở xa xa, mọi người đều biến sắc, nhìn Diệp Phàm cảm thấy quái lạ, lực lượng thân thể của thiếu niên này quá mạnh đi chứ.

Ngay cả những nhân vật lão thành cũng có chút kinh hồn bạt vía, tự nghĩ nếu vật lộn với hắn thì cũng không chắc chiếm được tiện nghi.

Cái roi này được Diệp Phàm sử dụng thích hợp nhất, không thể dùng thần thức khống chế, chỉ có thể dùng thân thể nắm giữ, tựa như thần bình sáng tạo cho hắn dùng ở giai đoạn hiện tại, cầm Đả Thần Tiên vung lên gần như quất sụp cả hư không.

Oong!

Đả Thần Tiên khẽ run, Diệp Phàm im lặng vận dụng chữ Giai trong Cửu Bí, lực lượng thân thể tăng lên gấp mười, đột nhiên phát lực đánh bay ba món trọng khí về phía Hóa Long Trì.

Lúc này hắn cũng không biết đã vung bao nhiêu vòng, chẩn đến nỗi màng tai rung lên, cuối cùng đánh bay Thất Thải Lưu Ly Thần Tháp ra ngoài, thoát khỏi lão yêu khống chế.

Đang...

Khương Vân ra tay, dùng chiến thương gãy cố định bảo tháp, nhanh chóng phong ấn không cho nó giãy ra.

Khoảng cách quá xa, lại bị trận văn Đại đế cản trở, lão yêu nghiệt kia có lòng không sức, căn bản không thu lại được.

Mọi người đều chấn động, ngay cả ba lão yêu nghiệt cùng gần như không thể tin nổi, Diệp Phàm làm sao rèn luyện được lực lượng thân thể mạnh đến như vậy?

- Xác sống ngươi không được rồi!

Diệp Phàm cười khẽ, ngoác ngoác ngón tay.

Hắn biết, ngay cả có Đả Thần Tiên trong tay cũng không cách nào làm ba lão yêu nghiệt sống bốn ngàn năm này bị thương, hắn chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi.

- Tiểu bối, cho ngươi đắc ý cuồng vọng trước.

Ba lão yêu nghiệt không dây dưa nữa, một lòng phá giải trận văn Đại đế, chuẩn bị vọt vào tiêu diệt hết mọi người.

Bất luận Diệp Phàm khiêu khích như thế nào thì bọn họ đều mặc kệ, cuối cùng Khương Vân cầm Đả Thần Tiên tiến lên chống lại ba lão yêu nghiệt, vẫn không làm gì được bọn họ.

Mọi người không thể không hoảng, ngay cả có binh khí khác chế ba bộ hủ thi kia, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì căn bản không thể nghịch thiên trở mình được.

Người cùng thời đại với Khương Thái Hư, sống hơn bốn ngàn năm, trải qua năm tháng không phải chỉ cho có, là người đồng lứa với sư tổ các Thánh Chủ.

Thời gian trôi qua, một lúc lâu sau đã phá giải được phân nửa trận văn Đại đế, nhiều nhất không quá nửa canh giờ thì chắc chắn sẽ xóa hết toàn bộ.

- Lập tức giết Thần Vương!

Mười ba Thánh Chủ hét lớn, gây áp lực lên Khương gia.

Lúc này ở trong Hóa Long Trì, mười mấy lão nhân đánh ra từng đạo mệnh Nguyên rót vào cơ thể lão Thần Vương, giúp ngài ấy hòa tan Long Châu Quả nghịch thiên sửa mệnh.

Hào quang màu vàng bắn ra từ ngoài người ngài ấy, cơ thể khô héo được tưới tắm sinh ra một ít sắc thái, nhưng vẫn yên lặng bất động, không có chút hơi thở.

- Khương Thái Hư, ngươi chết chắc rồi!

- Ta muốn ăn tươi thần thể của ngươi, báo lại đại thù bốn ngàn năm!

Ba lão yêu nghiệt phát điên, ánh mắt bắn ra hào quang càng lúc càng khủng bố, hủy diệt từng đạo văn lộ tiên thiên.

- Làm sao bây giờ?

Người Khương gia hoàn toàn tuyệt vọng, nếu ba lão yêu nghiệt đánh sâu vào, bất cứ ai cũng không ngăn được.

- Thái Hư ca... Thái Hư ca...

Bỗng nhiên, một tiếng hô như quỷ mị vang lên, quanh quẩn ở Thần Thành, mọi người đều nghe được.

âm thanh này cực kỳ mờ mịt, chợt đông chợt tây, lúc nam lúc bắc, nhanh chóng tới gần Hóa Long Trì. Mọi người đều biến sắc, tốc độ quá nhanh làm người ta khiếp sợ.

- Là ai?

Gọi Khương Thái Hư là ca, có thể tưởng tượng tuổi tác dọa người cỡ nào, tuyệt đối là nhân vật tuyệt thế sống hơn bốn ngàn tuổi.

Xoạt!

Hào quang chợt lóe, giữa sân xuất hiện một cụ bà mặt đầy nếp nhăn, lưng đã còng xuống, mái tóc bạc chỉ còn thưa thớt, chống gây lướt vào như quỷ mị.

Càng đáng nói là bà ta đã quá già yểu, nhưng mặc vũ y ngũ sắc, quả thật không xứng với tuổi của bà. Mà làm người ta càng thêm giật mình là ngực bà ấy có một lỗ máu, máu tươi đang chảy ào ạt, gần như bị xuyên thủng qua, thấy rõ ràng trước sau.

- Thái Hư ca... Bốn ngàn năm, cuối cùng thiếp gặp lại được chàng!

Bà lão lệ rơi đầy mặt, nói:

- Thiếp đã già rồi, không còn thanh xuân nữa, thiếp thật sự không muốn chàng nhìn thấy bộ dạng này của thiếp!

- Thải Vân tiên tử?

Ba lão yêu nghiệt giật mình, bộ dạng như thấy quỷ, có lẽ thật sự không ngờ tới còn có người cùng thời đại với mình còn sống.

- Ba tên các ngươi muốn lấy mạng Thái Hư ca, trước tiên phải bước qua thi thể của ta.

Bà lão tóc bạc phất phơ, dùng trượng trong tay chỉ tới trước, uy áp khủng bố bùng phát ra, xuất hiện trăm ngàn đường văn lạc đan vào một chỗ.

- Đó là...

- Trậttự thiên địa!

Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ khiếp sợ.

Lực lượng bà lão đánh ra không phải quá dọa người, nhưng lại bày ra một mặt như thế, phương thức chiến đấu của người bốn ngàn tuổi không chết hoàn toàn không giống bình thường.

Bọn họ huy động đại đạo, đánh ra trật tự thiên địa mà không phải là thần lực, đây là lĩnh ngộ với đạo, là chiến đấu càng đáng sợ hơn.

Ba lão yêu nghiệt không dám sơ ý, đây là đại địch sinh tử cùng thời đại với bọn họ, đối phương có lực lượng thân thể, cũng có thần niệm to lớn, càng khủng bố hơn cả bọn họ.

- Thải Vân tiên tử cần gì phải làm thế chứ, năm đó có không thể gả cho hắn, bây giờ đã qua bốn ngàn năm, ngươi còn không bỏ được hắn hay sao?

Một lão yêu nghiệt khẽ quát, dường như rất kiêng kỵ bà lão này.

- Thì ra là bà ấy!

Người Khương gia cùng với mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ đều khiếp sợ, đoán ra được bà lão này là ai, đó là hồng nhan tri kỷ với Khương Thái Hư ngày xưa, một thế hệ Thánh nữ Vạn Sơ Thánh Địa.

Thánh nữ không thể gả ra ngoài, Thải Vân tiên tử không có cách nào ở chung với Khương Thái Hư. Khương Thần Vương xông vào Vạn Sơ Thánh Địa muốn dẫn nàng đi, nhưng Thải Vân tiên tử niệm tình ân sư, cuối cũng không rời đi.

Nhưng cả đời nàng không gả cho Thánh tử, cô đơn chiếc bóng, không để ý tới trần thế, mọi người thật không ngờ nàng còn sống.

Mà làm người ta khiếp sợ là ai đã đả thương bà ấy? Bộ phận trái tim gần như bị xuyên thủng, máu tươi đang tràn ra.

Oong!

Trật tự thiên địa đối kháng, pháp tác hữu hình va chạm, thân thể Thải Vân tiên tử đổ máu đại chiến với ba lão yêu nghiệt.

Các nhân vật cấp Thánh Chủ đều tránh né thật xa, lỡ như bị loại lực lượng trật tự này đánh trúng thì thật khó mà nói trước hậu quả, tuyệt đối vô cùng khủng bố.

-o0o-