Già Thiên

Chương 319: Đả Thần Tiên

Cây mộc tiên này nặng trịch, tuy là gỗ nhưng còn nặng hơn cả kim loại, đạo văn giống như được hình thành tự nhiên, phong cách cổ xưa, có một khí cơ huyền bí.

Nói nó là một mộc tiên không bằng nói là một thanh thiết kiếm chưa khai phong, không chỉ vì sức nặng của nó mà còn từ hình dáng của nó.

Diệp Phàm bay lên cao huy động thử xem, thấy cây mộc tiên cổ xưa này sử dụng thông thuận tự nhiên, nhưng lại không có thần mang bắn ra.

Hắn thúc dục thần lực tiến nhập vào mộc tiên cũng không tạo ra nhiều tác dụng, nó vẫn cũ kỹ như trước, không hề có quang hoa nở rộ.

- Đây là vì sao?!

Diệp Phàm kinh ngạc, huy động mộc tiên quất về phía hư không, nặng nề hữu lực, thế như vạn quân áp đỉnh, hư không vặn vẹo.

- Như vậy cũng tốt, thoát nhìn bình thường nhưng khi huy động lại rất trầm trọng, đủ để giao phong với binh khí khác.

Diệp Phàm rất vừa lòng. Giản dị tự nhiên, bình đạm quy chân, binh khí thế này cũng không tồi, khiến người ta không thể nhìn ra điều gì, nhưng lại có lực sát thương rất mạnh.

Hắn thử thúc dục một lũ thần niệm, xuất hiện dạo quanh nhưng cũng không bị mộc tiên công kích.

Nhưng khi hắn khống chế đạo thần niệm đó chậm rãi tiến vào mộc tiên thì lập tức có cảm giác đau đớn như kim châm. Diệp Phàm hiểu được binh khí này thật là chuyên nhằm công kích thần thức.

Diệp Phàm sờ sờ cằm, cẩn thận cân nhắc, lướt qua một loạt nhân vật từ nhà Ân tới Tây Chu, mãi sau mới khôi phục tinh thần.

Đại hắc cẩu cuối cùng khẽ rên một tiếng đau đớn, rốt cục hết co giật, chậm rãi khôi phục. Nó kêu lên:

- Đây là bảo bối gì mà chuyên tấn công thần thức, khiến bổn hoàng chịu thiệt thòi rồi!

- Hắc Hoàng, thần thức ngươi không phải rất cường đại sao?! Dù công kích ta không sao mà!?

Diệp Phàm nói.

- Thật sao?! Cố ý chọc tức bổn hoàng sao?! Ném cây gậy kia đi, bổn hoàng thu thập ngươi ngay!

Thần sắc đại hắc cẩu không tốt, vừa rồi đúng là nó thiệt thòi không nhỏ.

Giờ phút này, Đồ Phi cũng đã khôi phục lại, nhìn cây mộc tiên tràn ngập sợ hãi. Vừa rồi, một lũ thần niệm của hắn bị đánh tan khiến trong lòng rất kinh hãi.

- Đây là vũ khí của một nơi khác trong tinh không sao?! Rốt cục làm sao có thể tế luyện ra được?! Thật khiến người ta kinh hãi!

Đồ Phi cầm mộc tiên lên, cẩn thận quan khán.

- Đáng tiếc không cách nào tìm người thử nghiệm tí. Ta muốn nhìn xem uy lực của cây mộc tiên này.

Đồ Phi nói:

- Thứ này có thể đánh vào thần thức người khác, không thể sai được. Chúng ta thử xem công kích khác của nó như thế nào!

Hai người một chó đi ra khỏi đạo quan, Diệp Phàm cầm mộc tiên đứng một nơi, Đồ Phi hai tay cần một cây ngân mâu đâm về phía Diệp Phàm, mâu phong như tuyết, quang hoa thiểm thiểm.

Diệp Phàm đưa mộc tiên đánh về phía trước, không có thần quang bắn ra, nhưng lại xoát một tiếng. Dưới ánh trăng, ngân mang bắn về bốn phía, ngân mâu lập tức bị gãy đoạn.

Đồ Phi lại lấy ra một thanh tử điện chùy, tử tiêu lượn lờ, một mảnh đẹp mắt nhưng kết quả vẫn như trước. Diệp Phàm huy động mộc tiên, thế trầm lực mãnh, đánh cho tử điện chùy nứt vỡ, lưu lại những mảnh nhỏ sáng choang trong sa mạc.

Trải qua thí nghiệm, cây mộc tiên kỳ lạ này cũng đủ rắn chắc, rất khó hủy diệt nhưng lại không có thêm thần thuật gì đặc biệt.

Tử Kim Hồ Lô có thể thu người, Bát Quái Kính có thể chiếu người, mà mộc tiên chỉ được mỗi cái chắc chắn, cầm trong tay cũng không có dị lực gì đặc biệt lưu chuyển.

- Tuy rằng có thể phá toái binh khí tầm thường nhưng lại không có "Đạo" và "Lý" đan xen, không có dị lực nào khác!

Đồ Phi nói.

- Có thể công kích thần thức người khác còn chưa đủ sao?!

Đại hắc cẩu ở một bên xen vào, vẻ mặt rất hâm mộ.

- Đúng! Đây chính là dị lực thần thuật đáng sợ nhất!

Đồ Phi gật đầu.

- Chờ một chút!

Đại hắc cẩu đột nhiên như nhớ ra điều gì nói:

- Thứ này chuyên đánh vào thần thức, vừa rồi là ngươi cầm binh khí trong tay đối kháng, nếu là pháp bảo do thần niệm tế ra công kích thì sao?!

Trong lòng Đồ Phi chợt nhảy dựng lên nói:

- Chẳng lẽ nói... Nguồn truyện: Trà Truyện

Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, lộ ra thần sắc chờ mong. Có lẽ chiếc mộc tiên này sẽ khiến hắn có một cái kinh hỉ.

-Để ta thử xem!

Đồ Phi cắn răng, tế ra một khối ngân chuyên, đánh về phía Diệp Phàm, sáng chói như ngân hồng.

Diệp Phàm cầm mộc tiên tiến lên, đánh về phía bầu trời. Một tiếng ba vang lên, dưới ánh trăng, ngân chuyên chói sáng, ngân chuyên liền vỡ tan.

Đồ Phi kêu lên một tiếng sợ hãi, một lũ thần niệm ở trong ngân chuyên liền bị tấn cóng. Nếu không phải Diệp Phàm kịp thời thu tay lại thì hắn đã bị thương rồi.

- Quả nhiên biến thái! Lực sát thương của thứ này thật đáng sợ!

Trong mắt Đại hắc cẩu lóe ra lục quang, thiếu chút nữa đã lao lên tranh đoạt!

- Hắc Hoàng, ngươi tế binh khí ra, thử đánh về ta xem!

Diệp Phàm mở miệng. Hắn biết Đại hắc cẩu có một cái chuông màu vàng, cũng là một kiện cấp thần vật.

Hắc Hoàng không cự tuyệt. Nó tuyệt đối tin tưởng vào binh khí của mình, mi tâm chợt lóe lên, xuất hiện một cái chuông. Nó nhẹ nhàng run lên, nhanh chóng phóng đại, biến thành một thần chung màu vàng kim.

Tiếng chuông du dương truyền xa hơn mười dặm, kim mang rực rỡ khiến một mảnh sa mạc cùng sáng bừng lên như ban ngày.

Diệp Phàm tiến về phái trước, cầm cây mộc tiên huy động, vô cùng thông thuận tự nhiên nhưng trầm trọng hữu lực, đánh cho không gian cũng trở nên mơ hồ.

Mộc tiên đánh lên thần chung, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, cả sa mạc cát bay đất chuyển, như thủy triều tràn khắp bốn phía.

Chiếc thần chung này dù sao cũng là thần vật do đại năng tế luyện, từ từ rung động, khiến cánh tay Diệp Phàm cũng phải run lên. Nhưng cây mộc tiên cũng không thương tổn gì, vô cùng chắc chắn.

Một lũ thần niệm Hắc Hoàng ký thác trong thần chung cũng không bị ảnh hưởng gì. Nhưng như vậy cũng khiến nó vô cùng giật mình.

- Mộc tiên này thật huyền bí, khiến bổn hoàng động tâm rồi đó! Nó có thể được xưng là một kiện dị bảo.

Dựa theo lời Đại hắc cẩu, thần thuật của cây mộc tiên này chính là chuyên tấn công thần thức, lại vô cùng chắc chắn, chiến lực càng cao thì uy lực phát ra càng lớn.

- Thử nghĩ, nếu chiến lực ngươi kinh nhân, cây mộc tiên này vô kiên bất tồi, đánh gì phá nấy, còn đả thương thần thức thì đáng sợ như thế nào?!

Diệp Phàm cũng hiểu được đây là một kiện dị bảo hiếm có trên thế gian, có thể nói rất trân quý. Hắn không kìm nổi hỏi:

- So với Vũ khí Cực Đạo thì sao?!

Hắn hỏi như vậy vì hắn cảm thấy binh khí này rất giống với một kiện thần vật trong thần thoại thượng cổ ở cố hương.

- Cái này... không cần phải so sánh!

Đại hắc cẩu lắc đầu.

- Vì sao không thể so được?

- Biết cái gì là vũ khí Cực Đạo không?! Nếu ngươi có thể hoàn toàn phát huy ra uy lực của nó, gần như có một Đại đế sống lại vậy!

Vẻ mặt đại hắc cẩu vô cùng mờ mịt.

- Nhưng kiện Vũ khí này...

Diệp Phàm há miệng thở dốc, chung quy cũng không biết nói cái gì.

Đồ Phi lắc đầu nói:

- Mộc tiên này có thể coi là dị bảo, nhưng so với binh khí Đại đế cổ thì còn kém quá xa!

Diệp Phàm suy nghĩ. Truyền thuyết vũ khí Cực Đạo đúng là dọa người, có được uy lực khai thiên lập địa. Mộc tiên này đích xác không thể sánh bằng.

- Tiên Tần Luyện Khí Sĩ rốt cục có bao nhiêu người vượt qua hư không tới, có mấy người còn sống tới hiện tại?!

Diệp Phàm suy tư. Hắn suy nghĩ rất nhiều, ở thời kỳ Tiên Tần, truyền thuyết Liệt Tiên hẳn đều là Luyện Khí Sĩ.

- Đại đế cổ rốt cục là người như thế nào?

Diệp Phàm trịnh trọng hỏi đại hắc cẩu.

Hắc Hoàng cân nhắc một lúc, rất khó xác định, nói:

- Là mấy người cao xử bất tháng hàn, xưa nay tịch mịch nhất!

- Bọn họ có thể vượt qua hư không được không?!

Diệp Phàm hỏi.

- Cái này...

Hắc Hoàng suy nghĩ tới thẫn thần.

Diệp Phàm lại nói:

- Nên biết rằng Tiên Tần Luyện Khí Sĩ tới từ một nơi khác trong tinh không, dù dọc theo con đường cổ nhân đi nhưng cũng chứng minh có người có thể đi lại trong tinh vực!

- Ta đã biết, hắn hơn phân nửa là đi qua Tử Vi Tinh Vực...

Đại hắc cẩu thì thào nói.

Đồ Phi giật mình. Có người đi qua Tử Vi Tinh Vực, đây là một tin tức kinh thế!

- Ngươi đang nói ai?

Đồ Phi hỏi.

Vẻ mặt Diệp Phàm cũng tràn ngập kinh ngạc. Thế giới này có người đi qua Tử Vi Tinh Vực sao?! Hắn cũng nhìn chằm chằm Đại hắc cẩu, chờ đợi câu trả lời của nó.

-Khụ...

Đại hắc cẩu ho khan một tiếng, che dấu thần thái của mình, lầm bầm:

- Tự nhiên là một vị Đại đế. Là ta phỏng đoán theo cổ tịch mà thôi!

- Cổ tịch gì?! Sao ta còn chưa thấy qua?

Đồ Phi nghi hoặc.

- Khi bổn hoàng xem cổ tịch thì gia gia các ngươi còn đang bú sữa mẹ đó, có nói các ngươi cũng không hiểu đâu!

Vẻ mặt Đại hắc cẩu vô cùng phiền não.

- Con chó chết này... chuyên nói những lời đặc biệt khó nghe!

Đồ Phi như muốn giáo huấn nó.

- Hắc Hoàng, ngươi nói rõ ràng một chút coi. Vị Đại đế ấy đi qua Tử Vi Tinh Vực sao?

Diệp Phàm hỏi tiếp.

- Ta sao biết được, hết thảy đều là đoán mò thôi!

Đại hắc cẩu oạch một tiếng, lại lao tới đạo quan tìm kiếm, làm bụ mù xông tận trời.

- Ngươi làm gì hả?

Diệp Phàm quát hỏi.

Đại hắc cẩu hủy cả tòa đạo quan, ngay cả nền đất cũng đào lên. Nó không quay đầu lại đáp:

- Ta tìm dị bảo, không chừng còn có thêm kiện nữa.

- Con chó chết ngươi lại lảng sang chuyện khác rồi, lại còn phá mất một kiến trúc cổ xưa có giá trị nữa chứ!

Diệp Phàm muốn đánh cho nó một trận.

Đạo quan bị lục tung lên, loạn thạch lăn lộn. Đáng tiếc cũng không có dị bảo nào nữa, Đại hắc cẩu tìm mãi mà không thấy gì.

Sáng sớm, ánh bình mình từ phương Đông xuất hiện, ánh mặt trời đỏ bừng từ phía chân trời dâng lên. Bọn người Diệp Phàm lại bắt đầu đi tới, tìm đường ra khỏi Thần Mạc.

Đại hắc cẩu còn có chút chưa từ bỏ ý định, vẫn thèm thuồng mộc tiên, mở miệng nói với Diệp Phàm:

- Kiện dị bảo này ngươi gọi tên là gì?

Đồ Phi cười nói:

- Vẫn chưa từ bỏ ý đồ sao?! Cây tiên này đầu tiên là đánh ngươi bị thương, cứ gọi là Đả Cẩu Tiên đi. Cũng thích hợp đó!

-Gâu!

Chỉ cần hai người bọn họ ở cùng một chỗ là sẽ cãi nhau, trời sinh xung khắc!

Diệp Phàm cười nói:

- Nó tới từ một nơi khác ở tinh không, là binh khí của Tiên Tần Luyện Khí Sĩ, ta gọi nó là Đả Thần Tiên!

- Mộc tiên chuyên đánh thần thức, tên rất hay! Không tồi, nên gọi là Đả Thần Tiên!

Đồ Phi gật gật đầu, biểu lộ sự đồng ý.

- Đả Thần Tiên... Tên này... thật đúng là rất đáng coi trọng!

Đại hắc cẩu lẩm bẩm.

- Ta nghĩ Tiên Tần Luyện Khí Sĩ cũng đặt cho nó một cái tên tương tự đi. Đả Thần Tiên...

Diệp Phàm tự nhủ, nhìn lên bầu trời, đáng tiếc mặt trời đã lên cao, không nhìn thấy tinh vực nữa.

Đại sa mạc màu vàng mênh mông vô tận, mãi không thấy cuối, vô cùng rộng lớn. Bọn họ đi mãi ba ngày mà không nhìn thấy hy vọng.

- Phiến Thần Mạc này rốt cục là nơi như thế nào, vì sao lại cổ quái như vậy?! Chẳng lẽ không có phương pháp phá giải sao?!

Đi mãi không ra, Diệp Phàm cũng có chút không bình tĩnh.

- Truyền thuyết về nó thì nhiều lắm! Nơi này quá mức yêu tà!

Đồ Phi thở dài.

- Hắc Hoàng, ngươi có biết tột cùng là phiến đại mạc này xảy ra chuyện gì không?

Diệp Phàm hỏi.

- Tất nhiên biết!

Đi liền mấy ngày, ngay cả Hắc Hoàng cũng buồn bã ỉu xìu.

- Đây là một đại sa mạc vô tận mà Thái Dương Thần Lô đốt ra.

- Cái gì?! Liên quan tới Hằng Vũ Đại đế của Khương gia sao?! Rốt cục xảy ra chuyện gì?

Diệp Phàm và Đồ Phi cùng giật mình.

- Hằng Vũ Đại đế đại chiến với người khác, dùng Thái Dương Thần Lô đánh ra phiến Thần Mạc này!

Hắc Hoàng nói.

- Làm sao có thể?! Đại đế cổ vô địch thiên hạ, sao lại là đại chiến?!

Đồ Phi không tin.

- Nếu đối thủ cũng là Đại đế thì sao?!

Hắc Hoàng hỏi ngược lại.

- Không thể nào, một thời đại sao lại có được hai vị Đại đế?! Chưa từng có cổ tịch nào ghi lại chuyện như vậy cả!

-o0o-