Già Thiên

Chương 260: Phong Ba

Đại chiến đã kết thúc, tám vị đệ tử chân truyền của Cơ gia và Diêu Quang thánh địa bị Diệp Phàm giết, chắc chắn việc này sẽ làm nên một cơn phong ba kinh khủng.

Diệp Phàm đáp xuống ngọn núi bị cắt ngang, các tu sĩ trẻ tuổi Khúc Châu vội vàng lui về phía sau. Mặc dù nhìn bề ngoài người thiếu niên có mái tóc dài đang tung bay trong gió này rất điềm đạm nho nhã, nhưng bất cứ ai ở đây cũng coi hắn như là một thiếu niên ma vương.

Rất nhiều người thấp giọng nghị luận, nếu như chuyện này truyền khắp Bắc vực thì thiếu niên làm sao để sống sót?

Cơ gia và Diêu Quang thánh địa có truyền thừa bất hủ, chính là một trong những tồn tại siêu nhiên ở Đông Hoang, nếu như chọc tới hai nhà này, sợ rằng cả thiên hạ cũng không có chỗ cho hắn dung thân nữa.

- Hay là chư vị rời đi đi.

Diệp Phàm mỉm cười mở miệng.

- Đi thôi, không thể tiến hành tụ hội tu sĩ trẻ tuổi Khúc Châu được nữa rồi. Nhưng quan sát được một trận đại chiến như vậy, xem ra chuyến đi này cũng không tệ.

- Hừ, nhỏ giọng một chút. Nếu để cho người Cơ gia nghe thấy, ta xem thử ngươi sẽ sống thế nào.

- Sợ gì chứ? Thế lực của Cơ gia ở Bắc vực còn chưa mạnh đến như vậy, ta thuận miệng nói vài lời thì sợ gì?

Rất nhiều người bàn luận sôi nổi, rồi rời đi, bay về phương xa.

Mặc dù Khúc Châu không lớn lắm, nhưng cũng có không ít cao thủ trẻ tuổi, nên có rất nhiều người đưa mắt nhìn đại đỉnh của Diệp Phàm, đây chính là một thánh vật a.

Nhiều người muốn ra tay cướp đoạt, nhưng lại không dám vọng động. Vạn vật mẫu khí đỉnh huyền phù trên đỉnh đầu Diệp Phàm, rủ xuống từng tia Huyền Hoàng nhị khí, bao phủ cả người hắn lại, dù họ có tấn công thì cũng rất khó công phá màn sáng dó.

Diệp Phàm cũng không thèm để ý, hắn ta đi thẳng về phía trước, không có ai dám ngăn lại. Hắn đi tới trước chiếc thuyền bằng ngọc, đây chính là chiếc thuyền các đệ tử Cơ gia và Diêu Quang thánh địa đã dùng để tới đây, chiếc thuyền này là một loại linh bảo dùng để phi hành.

Chiếc thuyền này dài hơn mười thước, có thể hóa lớn nhỏ tùy ý, chở được tối đa năm mươi người. Đặc biệt, người sử dụng không cần dùng thần lực để thôi động, chỉ cần đưa nguyên vào là có thể làm cho thuyền khởi hành với tốc độ cực nhanh, so với tốc độ tu sĩ bình thường phi hành còn nhanh hơn.

Những người bình thường không thể nào luyện chế được một linh bảo như vậy, bởi vì cần phải khắc rất nhiều đạo văn thâm ảo phức tạp lên đó, chắc chắn là các cường giả già lão luyện chế thành, có thể coi đây là một kiện pháp khí hiếm thấy thay cho việc đi bộ.

Diệp Phàm phất tay áo lên một cái, chiếc thuyền này lập tức hóa nhỏ lại rồi nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn. Lúc này chiếc thuyền nhỏ tỏa ánh sáng năm màu rực rỡ, trong suốt lấp lánh, vô cùng mỹ lệ.

- Chư vị, mấy vị đi theo ta làm gì? Chẳng lẽ muốn nói với mọi người là các vị đã cùng ta giết các đệ tử thân truyền của các Thánh Địa sao?

Diệp Phàm cười nói.

"Xoẹt xoẹt"

Diệp Phàm vừa nói ra lời này, nhiều người nhanh chóng lui về phía sau. Lời nói đùa này không buồn cười chút nào, lỡ như bị liên lụy vào chuyện này thì bọn họ không chịu nổi đâu.

- Ta hiểu rồi, các vị muốn danh tiếng của mình lan xa đúng không? Cứ yên tâm đi, nhất định ta sẽ nói với mọi người rằng các ngươi đã giúp ta tập sát đệ tử thế gia Hoang Cổ.

Diệp Phàm cười rất sáng lạn, điềm tĩnh nói.

Nghe thấy câu này, không ít người xanh cả mặt. Nếu như bị gáo nước bẩn này dội lên đầu, chỉ sợ sẽ có đại phiền toái, lập tức có nhiều người bay đi.

Mặc dù vạn vật mẫu khí đỉnh là thánh vật trăm ngàn năm mới có một lần, nhưng bọn hắn cũng biết rõ mình không thể nào lấy được.

Dĩ nhiên cũng có những người tự phụ, không những không rời đi mà còn đưa mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu Diệp Phàm. Đây chính là bảo vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, ngay cả các đại Thánh Địa cũng thèm muốn chứ đừng nói chi đến bọn hắn.

Diệp Phàm cũng không nói gì, trực tiếp sử dụng bộ pháp của lão điên, lưu lại một tàn ảnh rồi đi thẳng vào sâu trong núi.

Lập tức có vài người ở trên núi đuổi theo, quả nhiên là bảo vật động nhân tâm, cho dù biết sẽ vứt bỏ tính mạng nhưng vẫn có nhiều người muốn thiêu thân vào lửa.

"Ầm"

Đột nhiên Diệp Phàm xoay ngược người lại, đại đỉnh trấn áp xuống dưới giống như thái sơn áp đỉnh, mấy người xông lên trước tiên liền biến thành tro bụi, tiêu tán trong không trung.

- Thánh vật động nhân tâm, nhưng trước khi xuất thủ thì phải suy nghĩ thực lực của mình trước đã, không nên coi thường tính mạng.

Thần sắc Diệp Phàm lạnh như băng, lạnh lẽo nói.

Nói xong những lời này, hắn liền sử dụng bộ pháp của lão điên, biến mất trong núi lớn.

Qua một lúc sau, Diệp Phàm đã thay đổi dung mạo của mình, trở thành một thiếu niên mặc y phục màu tím, dẫn một con chó đen thui ra khỏi sơn mạch Vân Đoạn.

- Tiểu tử, ngươi còn có vạn vật mẫu khí đỉnh sao? Mau cho ta nhìn một chút!

Suốt đường đi, đôi mắt của Hắc Hoàng cứ phát ánh sáng xanh, thèm thuồng đến nỗi nước miếng chảy dài xuống rồi.

- Ta đã nói với ngươi cả trăm lần rồi đấy, ngươi nhìn lầm rồi!

Diệp Phàm cảm thấy nhức đầu, con chó đáng chết này thật khó chơi, suốt ngày cứ chú ý đến bảo vật của hắn.

- Cho ta nhìn một cái!

Hắc Hoàng kiên nhẫn, tiếp tục nói.

Bất đắc dĩ Diệp Phàm phải tế đỉnh ra cho nó nhìn một cái. Vừa thấy đỉnh xuất hiện, Hắc Hoàng đã muốn nhào lên.

Diệp Phàm nghiêm mặt, nói:

- Ngươi có chảy nước miếng nhiều hơn thì cũng không thể cho ngươi cái đỉnh này được, muốn cướp ư? Đừng trách ta không khách khí.

Tâm trí Hắc Hoàng muốn điên lên, nhưng nó cũng biết vạn vật mẫu khí đỉnh không dễ đoạt được, nếu như chuẩn bị không tốt, chính nó sẽ bị đỉnh đè chết.

- Hắc Hoàng, ngươi nói ngọn núi bị cắt ngang kia chính là đàn tràng của một ngoan nhân (1), nhưng sao ta lại không phát hiện được điều gì đặc biệt?

Sau khi thu hồi đỉnh lại, Diệp Phàm vội nói sang chuyện khác.

- Năm xưa, lai lịch của nhân vật này lớn đến mức làm cho người ta không chịu nổi. Đàn tràng do hắn ta lưu lại tất nhiên không dễ dàng nhìn ra.

- Dựa vào chúng ta cũng không thể động đến sao?

Diệp Phàm hỏi.

Nhất thời Hắc Hoàng cảnh giác, nhe răng nói:

- Tiểu tử, ta cảnh báo ngươi, đừng có chủ ý gì đấy. Bảo bối ở đây không quan hệ với ngươi, nó là của ta!

Bỗng nhiên có một chiếc thuyền phá vỡ trường không bay nhanh tới. Toàn thân chiếc thuyền tỏa ánh sáng ngọc lấp lánh, bay nhanh vào trong sơn mạch Vân Đoạn.

Trên chiếc thuyền được tế luyện từ bạch ngọc có một lá cờ lớn bay phất phới, trên đó có viết một chữ "Cơ" rất lớn.

Diệp Phàm nhíu mày, hắn không ngờ rằng Cơ gia lại hành động nhanh như vậy. Từ lúc kết thúc chiến đấu đến giờ còn chưa đến nửa tiếng, nhưng đã có cao thủ chạy tới.

Qua một lúc sau, có rất nhiều người phóng ra khỏi núi lớn, tìm kiếm xung quanh. Nhiều tu sĩ còn chưa kịp rời đi thì đã bị người của Cơ gia bắt trở về.

Diệp Phàm không vội không chậm đã rời đi được mười dặm, nhưng vẫn bị một người đi theo hướng này chặn lại. Hắn cũng không muốn trở về đó, lỡ như để lộ sơ hở gì thì đúng là đại họa.

- Đứng lại!

Cường giả Cơ gia hô to.

Nghe thấy vậy Diệp Phàm liền cau mày, đây là một cường giả cảnh giới thứ tư bí cảnh Đạo Cung. Thần lực người này mênh mông, dao động mãnh liệt, Diệp Phàm cảm nhận được uy hiếp.

Hắc Hoàng bỉu môi, nói:

- Bổn Hoàng chỉ cần cắn một cái là cắn chết hắn.

- Ngươi chắc không?

- Ta đang nói trước kia...

Nó có chút chột dạ.

- Nhất định phải giải quyết hắn, nếu không sẽ có sơ hở đó. Hắc Hoàng, lát nữa phải nhờ ngươi một lát.

Diệp Phàm mở miệng nói.

- Hắn không phải là kẻ thù của ta, tuy nhiên...để cho ta xuất thủ cũng được, chỉ cần ngươi đưa cái hạt có hình lão đầu trọc, hoặc con rùa xanh kia cho ta.

- Đến lúc nào rồi mà ngươi còn muốn lừa đảo? Thích ra tay thì ra, không ra tay cũng được. Ta chỉ cần chạy thoát khỏi nơi này rồi thay hình đổi dáng trong biển người mênh mông, bọn họ có kiếm cả đời cũng không ra. Nhưng ngươi lại khác đấy, hình dáng cổ quái, còn có cái đuôi cụt...

- Còn nhắc lại cái này, ta sẽ liều mạng với ngươi!

Hắc Hoàng nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn.

Cường giả Cơ gia đáp xuống, người này khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nhưng đã là cao thủ cảnh giới thứ tư bí cảnh Đạo Cung. Sắc mặt hắn hơi âm trầm, nói:

- Ngươi mau theo ta trở về núi, có việc cần hỏi các ngươi.

Diệp Phàm đi tới trước vài bước, nói:

- Không thể nói ở đây sao?

- Đừng có nói nhảm, đi nhanh lên!

Tên cường giả Cơ gia này hô quát.

Tâm tình của hắn lúc này không tốt. Bọn họ tổ chức thịnh hội để truy nã một người thiếu niên, nhưng người này lại nhảy ra phản giết ngược lại, đánh chết đệ tử Cơ gia ngay tại chỗ tổ chức thịnh hội. Nếu như việc này lan tràn ra ngoài, mặt mũi Cơ gia sẽ mất hết.

Nhưng hắn cũng biết rằng tin tức này sẽ nhanh chóng truyền ra khắp Bắc vực, không thể nào ngăn cản hay che giấu được.

- Nếu không muốn chết thì lập tức quay trở lại sơn mạch Vân Đoạn!

Cường giả Cơ gia quát mắng.

- Được rồi!

Diệp Phàm gật đầu.

Đột nhiên Hắc Hoàng hóa thành một tia chớp màu đen xông tới, thoáng cái đã nhào lên người của cường giả Cơ gia.

Đánh lén thành công!

Tu sĩ Cơ gia chỉ phòng bị với Diệp Phàm, chứ không chú ý đến một con chó đen không ra gì ở bên cạnh hắn. Thật không ngờ con chó đen này đã đụng ngã hắn xuống. Lúc này hắn muốn phản kháng cũng không được, bởi vì da thịt của Hắc Hoàng cứ như xương đồng da sắt, không thể nào làm bị thương được.

"Ầm"

Diệp Phàm sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lập tức tế vạn vật mẫu khí đỉnh ra trấn áp, tên cường giả Cơ gia này hét to lên một tiếng, rồi bị chấn chết ngay tại chỗ.

------------------o0 - 0o----------------------

Hai ngày sau, Diệp Phàm tìm thấy Đồ Phi trong một đổ thạch phường ở thành Triêu Dương.

- Diệp tiểu huynh đệ, ngươi cũng biết đùa đấy! Ta đã nói là ngươi làm chút chuyện gì đó, rồi vào đổ thạch phường này tìm ta là được, ta sẽ xuất hiện mà. Nhưng sao ngươi làm việc giống như đang bổ dưa vậy, làm thịt tám tên đệ tử chân truyền của Thánh Địa và thế gia Hoang Cổ, ngươi làm vậy có khác gì mang lửa đến đốt nhà ta? Làm ta sợ hết hồn hết vía đây.

- Nghiêm trọng như vậy sao?

- Sao lại không nghiêm trọng? Rất nhiều cường giả của Cơ gia, thậm chí cả cái tên Thần thể kia cũng xuất hiện ở đây rồi. Vốn Cơ Hạo Nguyệt định cùng với muội muội của hắn tới thịnh hội của Dao trì, nhưng bởi vì chuyện này nên đã vào thành Triêu Dương rồi, xem ra ta cũng không thể ở đây được nữa.

Diệp Phàm cau mày. Cơ Hạo Nguyệt là Thần thể, một khi sử dụng dị tượng là có thể đánh chết cả cường giả bí cảnh thứ tư, được xưng là vô địch trong các tu sĩ trẻ tuổi. Bây giờ hắn còn chưa phải là đối thủ của hắn.

Nhưng hắn cũng khẽ động, hỏi Đồ Phi:

- Thịnh hội thưởng thạch của Dao Trì còn chưa bắt đầu sao?

- Chưa, nhưng mà cũng gần rồi. Lúc đó chúng ta cùng đi đi.

Đồ Phi đáp.

- Đúng rồi, ngươi nói là Cơ Hạo Nguyệt và muội muội của hắn cùng đi tới Bắc vực tham dự thịnh hội của Dao Trì, muội muội của hắn tên Cơ Bích Nguyệt hay là Cơ Tử Nguyệt?

Diệp Phàm hỏi.

- Diệp tiểu đệ, chúng ta làm người thì phải có nghĩa khí, ngươi đã có Diêu Hi tiên tử rồi, sao lại còn giơ ma trảo về minh châu của Cơ gia?

- Đồ nhiều chuyện, đừng có ăn nói lung tung, ta chỉ muốn hỏi một chút.

- Ta cũng không biết là Nguyệt nào, dù sao chúng ta cũng đi tới Dao Trì, lúc đó gặp mặt sẽ biết thôi.

Nói tới đây, Đồ Phi lại oán thán, nói:

- Ngươi thật biết gây phiền toái mà, ta nghe nói Diêu Quang thánh tử cũng đến đây rồi, chúng ta không thể ở chỗ này nữa. Nguồn: http://Trà Truyện

- Diêu Quang thánh tử...

Diệp Phàm cả kinh.

Người này tuyệt đối là kỳ tài ngút trời, có thể tranh phong với Thần Vương, tu vi sâu không lường được, khắp Đông Hoang ít có người trẻ tuổi nào có thể sánh ngang với người này.

Hắn cũng biết chắc chắn đối phương đến đây là vì vạn vật mẫu khí đỉnh, Diêu Quang thánh tử kinh tài tuyệt diễm, quyết chí trở thành Đại Đế, một khi không lấy được Hoàng huyết xích kim, đối phương sẽ tới đây để lấy nguyên căn vạn vật mẫu khí.

Đồ Phi nhìn lướt qua Hắc Hoàng, mở miệng nói:

- Mà ngươi tìm được con chó đen thui này ở đâu vậy, cái đuôi cũng cụt rồi, nhưng nhìn qua đã biết là đại bổ a. Đã là bằng hữu mà còn khách khí như thế, nhưng cũng không sao, tối nay ta sẽ tìm một đầu bếp giỏi, làm thịt con chó này ăn.

Diệp Phàm biết không ổn!

Quả nhiên Hắc Hoàng liền xông tới cắn lấy tay phải của Đồ Phi, nhe răng nhếch miệng nói:

- Tiểu tử, ta thấy ngươi mới là đại bổ đấy!

- Con bà nó, sao con chó đen này lại biết nói?

Đồ Phi giật mình, ngay sao đó đau quá nên quát to lên:

- Ai da, đau chết mất.

- Hắc Hoàng, bỏ ra!

Diệp Phàm vội vàng khuyên bảo.

- Chẳng lẽ con chó chết này thành yêu rồi à, nhưng sao cái đuôi lại cụt thế kia...

Đồ Phi kêu thảm thiết, nhưng vẫn không quên nhiều chuyện.

- Đồ nhiều chuyện, ngươi đừng có nói nữa được không? Chẳng lẽ ngươi không cần bàn tay này nữa?

Diệp Phàm vội vàng ngăn cản, đồng thời dùng sức ngăn cản Hắc Hoàng. Nếu còn để như vậy nữa, sợ rằng nó sẽ cắn đứt bàn tay của Đồ Phi thật.

- Ta *&^$***..

Đồ Phi kêu thảm thiết, nguyền rủa nói:

- Chó chết, bỏ miệng ra mau. Ngươi đã thành tinh rồi, chẳng lẽ không biết ta là ai sao?

- Ta mặc kệ ngươi là ai, nhưng đã dám khinh nhờn bổn Hoàng thì bổn Hoàng sẽ nuốt sống ngươi!

Mặt của Hắc Hoàng đen lên, còn cắn mạnh hơn.

Đồ Phi vận chuyển thần lực, cánh tay phải rung lên dữ dội nhưng vẫn không thể thoát ra, chỉ có thể kêu la thảm thiết:

- Con bà nó, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên ta bị chó cắn.

- Đồ nhiều chuyện, ngươi mau ngậm miệng lại. Đừng nói là ai ngươi, ta nghĩ cho dù nó nhìn thấy gia gia ngươi thì cũng dám cắn mấy phát đó.

Diệp Phàm khuyên bảo, cùng lúc uy hiếp Hắc Hoàng, bảo nó mở miệng ra.

- Con chó cụt đuôi này là ai?

Đồ Phi vẫn không biết sống chết, mặc kêu la thảm thiết nhưng vẫn nói mấy lời khiêu khích.

Diệp Phàm bí mật truyền âm uy hiếp, nói với Hắc Hoàng rằng chỉ có Đồ Phi biết nơi ẩn cư của Đại Năng Yêu tộc, nếu còn muốn cổ kinh thì mau dừng tay.

Nhưng con chó đen này giờ đây đã khùng lên, dù nói thế nào cũng không mở miệng, cắn Đồ Phi đến nỗi người này phải khóc thảm thiết.

Cuối cùng Đồ Phi phải dùng lời dỗ ngọt, nhịn đau móc ra hơn trăm cân nguyên, lúc này Hắc Hoàng mới nới lỏng miệng ra, rồi nuốt sạch cả trăm cân nguyên cùng lúc.

- Con bà nó, ta liều mạng với mi!

Sau khi được giải thoát, Đồ Phi nhanh chóng lui ra ngoài rồi định tế bảo vật lên liều mạng.

Nhưng Hắc Hoàng lại tiên hạ thủ vi cường (2), trượt dài một cái rồi cắn lấy mắt cá chân của hắn.

- Ta @#^$%^...ta lại bị nó cắn!

Đồ Phi tức giận đến nỗi đỉnh đầu có khói trắng bốc lên, cuối cùng phải bỏ ra thêm một trăm cân nguyên thì mới thoát được.

Lần này Diệp Phàm vội vàng ngăn trở hắn, nói:

- Đừng có gây phiền phức nữa, chờ đến khi nào ngươi có bộ áo giáp tốt tốt thì hãy tìm nó gây sự. Nếu không, dù có cường giả cao hơn ngươi một bí cảnh tới đây, chắc cũng phải bị nó cắn.

- Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy Thánh Hoàng nào oai hùng như vậy sao?

Hắc Hoàng nghiêng đầu, liếc Đồ Phi một cái.

- Con bà nó, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ta chịu thiệt thòi như vậy.

Đồ Phi tức giận bất bình, nhìn lại Hắc Hoàng.

- Đừng có nhìn bổn Hoàng như thế, ta không thu ngươi làm nhân sủng đâu. Mang một người như ngươi ra ngoài, mặt mũi bổn Hoàng sẽ mất hết.

Hắc Hoàng ngẩng đầu lên, không thèm nhìn hắn nữa.

- Tiểu Diệp tử, ngươi đừng cản ta...ta phải lột da nó!

Đồ Phi tức điên máu, điên cuồng nói.

Đồ Phi thật sự bị chọc rồi, từ trước đến nay chỉ có hắn trêu người khác, nhưng hôm nay lại bị một con chó cắn khổ không chịu nổi, hắn có tức điên lên cũng không phải là alj.

Diệp Phàm cũng không biết nói gì nữa, con chó này quả thật rất đáng đánh mà. Hắn âm thầm truyền âm cho Đồ Phi, nói:

- Đừng nóng vội, khi nào thích hợp thì chúng ta sẽ cùng thu thập nó.

Khuyên bảo một thời gian rất lâu, Đồ Phi mới bình tĩnh trở lại.

Lúc này Đồ Phi mới hỏi Diệp Phàm:

- Ngươi tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ muốn tới Dao Trì thánh địa sớm sao?

- Dao Trì thịnh hội tất nhiên không thể bỏ qua, nhưng mà lần này tới tìm ngươi không phải là vì chuyện này. Ta muốn hỏi ngươi chỗ ẩn cư của thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ tư - Thanh Giao vương.

Diệp Phàm nói.

- Tại sao ngươi lại hỏi động phủ của Thanh Giao vương, có chuyện gì không?

- Ta nghĩ chắc Khổng Tước vương và hậu nhân Đại Đế Yêu tộc đang ở chỗ đấy, ta muốn tìm một người bạn cũ.

Diệp Phàm nói tiếp.

Lời nói của hắn rất cẩn thận, hắn không thể nhắc tới Bàng Bác trước được.

Hai lỗ tai của Hắc Hoàng nhất thời dựng đứng lên, bây giờ nó cũng không dám giỡn nữa, im lặng không nói tiếng nào, cẩn thận lắng nghe.

- Chẳng lẽ ngươi lại có ý đồ với Nhan Như Ngọc?

Đồ Phi lại nhanh chóng liên tưởng.

- Rốt cuộc ngươi có biết hay không?

Diệp Phàm giục hỏi.

- Tất nhiên là biết! À này, lần trước còn có một yêu tinh hỏi ta tung tích của ngươi đó.

Đồ Phi cười hắc hắc.

- Là ai?

- Quên hỏi tên nàng ta rồi, nhưng nàng ta rất yêu mị đấy.

- Mau mau dẫn chúng ta đi tới chỗ Thanh Giao vương ẩn cư đi.

Hắc Hoàng chen miệng vào.

Mặt của Đồ Phi lại đen lên, nhưng hắn cũng không nói chuyện với nó, mà tiếp tục nói với Diệp Phàm:

- Chúng ta phải mau mau rời khỏi thành Triêu Dương này, ngươi gây phiền toái lớn như vậy, đầu trâu mặt ngựa gì cũng đến hết rồi, đặc biệt là tên khốn Diêu Quang thánh tử kia cũng tới nơi này, hắn làm ta sợ hết hồn hết vía đó.

Nói tới đây, hắn lại cười cười, nói:

- Không phải ngươi luôn muốn biết ngoại giới thế nào sao? Đi, chúng ta đi tới ốc đảo khác, xem thử ngươi đã gây phong ba lớn như thế nào.

---------------------------

(1) Ngoan nhân: người hung ác, tàn nhẫn.

(2) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để giành lợi thế.