Đối mặt với đệ tử thế gia Hoang Cổ, Diệp Phàm không hề sợ hãi. Hắn đứng chắp tay sau lưng, lời nói không nể mặt đối phương chút nào.
- Ngươi...thật can đảm!
Sắc mặt tên đệ tử Cơ gia này nhất thời trầm xuống, nói:
- Đây là thịnh hội tu sĩ trẻ tuổi Khúc Châu, vì sao ngươi quấy rầy, vô duyên vô cớ ở chỗ này giết người?
- Làm sao lại vô cớ? Ngươi không nhìn thấy hắn muốn giết ta sao? Đáng tiếc, kết quả lại làm cho hắn thất vọng, không thể làm theo những gì mình đã dự đoán từ trước.
Tên đệ tử Cơ gia này nghiêm mặt lại, bộ dáng đạo nghĩa thuộc về mình, hắn cũng không muốn tranh cãi quá nhiều ở năng lực miệng lưỡi này, nên nói thẳng:
- Mọi chuyện vừa phát sinh ta đều nhìn thấy, mặc dù hắn nói là muốn giết ngươi, nhưng cũng không làm bị thương ngươi. Vì sao ngươi lại đoạt mạng của hắn?
- Theo cách nói của ngươi, chỉ cần hắn không giết ta thì dù có đánh ta như thế nào, đó cũng không phải là lỗi của hắn?
Thần sắc Diệp Phàm lạnh nhạt, chất vấn lại.
- Hắn không phải là đối thủ của ngươi, không thể nào giết ngươi được. Dù sao đi nữa, ngươi cũng không nên giết hắn!
Tên đệ tử Cơ gia này nghiêm giọng.
Diệp Phàm cười nói:
- Thật buồn cười, chẳng lẽ phải chờ đến lúc tính mệnh của ta gặp nguy hiểm thì mới có thể phản kích giết chết hắn sao? Sợ rằng đến lúc đó ta đã mất mạng rồi.
Trên ngọn núi bị cắt ngang này có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi ở Khúc Châu, nơi nào cũng có người cả, nhưng không có ai ngờ được lại có người dám gằng co với các tu sĩ trẻ tuổi của Cơ gia.
- Tư Đồ Phong cũng chỉ nói miệng, nhưng ngươi lại trực tiếp đánh chết một thiên tài của nam Khúc Châu, thật sự rất quá đáng!
- Mặc dù hắn nói rằng muốn giết ngươi, nhưng căn bản không phải là đối thủ của ngươi, sao ngươi lại giết hắn?
- Ngươi là người nào? Vì sao lại tới đây giết người? Chẳng lẽ coi Khúc Châu ta không có người nào sao?
Có vài người tu sĩ lên tiếng phụ họa tu sĩ Cơ gia, dù sao đối phương cũng là đệ tử của thế gia Hoang Cổ, rất đáng lên tiếng tương trợ, làm như vậy cũng có khi tạo được mối quan hệ tốt. Ngoài ra còn có một số người mù quáng, nhưng đây chỉ là số ít. Phần lớn mọi người đều lẳng lặng quan sát, bọn họ tự biết mình không trêu chọc Cơ gia được, nhưng họ càng không dám tương trợ một tu sĩ còn chưa rõ lai lịch.
Diệp Phàm cười lớn lên, nhất thời làm cho mấy người lên tiếng rất tức giận, nhất là tên đệ tử Cơ gia kia.
- Mặc dù Tư Đồ Phong muốn giết ngươi, nhưng kết quả là bị ngươi đánh chết, vậy mà bây giờ ngươi còn cười được sao?
Diệp Phàm vuốt cằm, nói:
- Chính mấy ngươi cũng nói rằng là hắn tuyên bố muốn dùng một tát đánh chết ta, còn xuất thủ ra tay trước nữa, các ngươi...còn muốn nói gì sao?
Mấy người mù quáng hùa theo kia đang muốn cười lên, nhưng ngẫm nghĩ lại thì chỉ biết há mồm cứng lưỡi, không nói ra lời nào cả, mấy người tương trợ Cơ gia cũng không tiện mở miệng nữa.
Tên đệ tử Cơ gia kia lên tiếng:
- Dù nói sao đi nữa, ngươi cũng không nên đánh chết người, phải miếng khoan dung độ lượng!
- Ồ, là vậy phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Như vậy đi, ta sẽ làm theo lời ngươi nói một chút, và xem thử có thể một tát đánh chết ngươi được không. Dĩ nhiên, mặc dù ta nói như vậy, nhưng chắc chắn là không đánh chết ngươi được. Sau đó chúng ta cứ coi như việc đó là gió thoảng mây bay, cùng nhau nâng cốc vui mừng nói chuyện, ngươi thấy thế nào? Theo những gì ngươi nói, ta nghĩ ngươi sẽ không để ý, càng không ra tay giết ta phải không?
Nghe thấy Diệp Phàm nói như vậy, sắc mặt tên đệ tử Cơ gia trầm hẳn xuống, trách mắng:
- Ta thấy ngươi đang muốn quấy rối thịnh hội, rốt cuộc ngươi là ai?
Xung quanh thân thể Diệp Phàm có sương mù che khuất, nên người ngoài không thể nào thấy rõ hình dáng hắn được. Hắn tự nhiên cất bước tới trước, nói:
- Nói đạo lý không được, bây giờ bắt đầu quy tội cho ta?
- Quả nhiên ngươi muốn tới đây quấy rối!
- Ngươi đã nói như vậy, ta nói gì được bây giờ? Có nói cũng là uổng công!
Diệp Phàm cười cười.
Thế gia Hoang Cổ trường tồn với thế gian, truyền thừa mấy chục vạn năm, trường thịnh mà không suy, thực lực sâu không lường được, có địa vị siêu nhiên, bất kỳ môn phái nào cũng kính sợ.
Từ trước đến nay, dù đệ tử Cơ gia đi đến đâu, bọn họ cũng như những vầng trăng sáng được vô số vì sao vây quanh, không có người nào dám khinh thường. Nhưng hôm nay Cơ Vân Phong lại bị Diệp Phàm cãi lại, sắc mặt lập tức trầm hẳn xuống, sát khí hiện lên trong lòng.
- Thịnh hội lần này do Cơ gia ta và Diêu Quang thánh địa tổ chức, mời các anh kiệt trẻ tuổi Khúc Châu tới dự, ngươi là người phương nào? Sao dám đến đây càn rỡ?
- Ta thấy người khác không nói tên tuổi ra, vì sao ngươi lại nhắm vào ta?
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói:
- Ta tới đây để dự thịnh hội nhưng ngươi lại nói là muốn càn rỡ sao? Thế gia Hoang Cổ thật giỏi đấy.
"Ầm"
Sát niệm cường đại như hồ lớn dậy sóng, cuốn trào tới mọi phương. Từ trong thân thể tên đệ tử Cơ gia này có những đạo thần lực mạnh mẽ trào ra ngoài, rồi lượn quanh thân thể, giống như chân long đang uốn lượn.
- Chắc chắn việc ngươi đến đây hôm nay là có mục đích khác, ta bắt ngươi lại trước!
- Nói hay nhỉ? Muốn giết ta thì cứ nói thẳng, cần gì phải nói như vậy, ta sẽ tiếp ngươi vài chiêu.
Diệp Phàm đi thẳng tới trước.
Người chung quanh liền biến sắc. Dám khiêu khích đệ tử thế gia Hoang Cổ như vậy, chắc chắn người này có lai lịch rất lớn, tất cả mọi người đều giật mình, tập trung nhìn vào trong sân.
- Thế gia Hoang Cổ không thể nào bị khi nhục được! Chuyện hôm nay là ngươi tự làm, ta sẽ bắt giết ngươi!
Sắc mặt Cơ Vân Phong rất khó coi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Mỗi khi đệ tử Cơ gia ra bên ngoài, đệ tử các phái khác thấy đều cố gắng chạy tới tạo mối quan hệ, từ trước tới nay chưa bao giờ chịu uất hận như hôm nay, hắn đã sớm không nhịn được.
- Ngươi là người ngang ngược như thế?
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Thế gia Hoang Cổ thật phách lối!
Cơ gia liên tục đuổi giết hắn, đã chạy đến Bắc vực mà cũng không yên ổn, ẩn giấu không được. Hôm nay hắn tới đây là muốn đại khai sát giới, tát vào mặt mũi thế gia Hoang Cổ một lần, nên lúc này càng không thể rút lui dễ dàng được.
- Cơ công tử cần gì phải đích thân động thủ, để ta bắt hắn lại.
Một tu sĩ trẻ tuổi Khúc Châu tiến lên.
- Để ta tự động thủ.
Cơ Vân Phong lắc đầu, nói.
- Giết gà cần gì tới dao mổ trâu, để ta lên.
Tên tu sĩ này lấy ra một hộp đỏ như máu, nói:
- Xin Cơ công tử cho lên trận.
"Oong"
Tên tu sĩ này trực tiếp xuất thủ, hộp ngọc màu đỏ máu vừa mở ra lập tức có một mùi tanh tưởi xông vào mũi, rồi một màn sáng máu trào tới bao phủ Diệp Phàm.
- Minh Huyết Yêu hộp, là cái hộp này sao? Tại sao nó còn ở trên đời này, đây không phải là yêu khí của một vị Yêu Vương hay sao?
- Cái hộp này có thể làm nhiễm bẩn kim thân, bảo thể cũng không đỡ nổi, chỉ cần đụng vào là biến thành máu đen. Năm xưa, một vị Đại Năng Nhân tộc cũng vì nó mà mất mạng.
- Nó lại xuất hiện trên thế gian rồi, nhưng không phải nó đã bị Đại Năng Nhân tộc kia lúc gần chết hủy diệt rồi sao? Chẳng lẽ lại có một vị Yêu Vương xuất thế, rồi tế luyện nó tiếp?
Mọi người ở đây đều khiếp sợ, vội vàng quan sát cẩn thận.
Màn sáng máu vọt tới, sắc đỏ che khuất cả bầu trời, trên trời dưới đất đều là một màu đỏ lòm, lạnh lẽo đến thấu xương. Diệp Phàm có dự cảm xấu, lập tức nghênh trận đón đích, bộ dáng như đang gặp đại địch.
"Ầm"
Thân thể của hắn phát ra thần quang, giống như đang được mặc vào một bộ tiên y rực rỡ chiếu rọi tứ phương, lấp lánh phát sáng. Trông hắn lúc này vô cùng thần võ, người khác khó nhìn thẳng được.
"Ầm"
Hai tay Diệp Phàm hơi ôm lại, lập tức có một ngọn núi cao xuất hiện ở ngay ngực. Trên ngọn núi ấy có những cây tùng cao to đứng thẳng, thạc bạc rủ thẳng xuống, làm cho ngọn núi trở nên nguy nga trầm trọng, có khí thế hủy thiên diệt địa.
Bão Sơn ấn!
Diệp Phàm sử dụng Đấu chiến thánh pháp đánh ra Bão Sơn ấn. Vừa gặp phải nguy hiểm, hắn liền sử dụng ấn pháp có uy lực kinh thiên động địa, thần lực ngập trời.
Một ngọn núi chân thật như vậy làm cho người ta hít thở không thông, dù đứng cách rất xa, nhưng người khác vẫn có cảm giác thái sơn đang áp đỉnh, cả người trở nên bủn rủn, gần như không đứng yên được. Rất nhiều người lảo đảo, muốn ngã xuống đất.
"Oong"
Ngọn núi ấy nhanh chóng biến lớn, giống như một tòa ma sơn xuất thế, thoáng cái đã trấn áp được.
Áp lực thật sự quá lớn, làm cho người ta không thể nào thừa nhận được. Nhiều người vì đứng quá gần mà nhận lấy áp lực kinh khủng, máu ở tai mũi tràn ra ngoài.
"Ầm"
Màn sáng máu trên bầu trời kia thoáng cái bị chấn nát. Ngọn núi lớn như trời cao ấy tỏa ra khí thế không thể nào chống đỡ, tản phát thần uy như vạn quân, đánh sập cả mấy ngọn núi thực ở bên cạnh.
Lực đạo khủng khiếp như vậy, huyết nhục thân thể tu sĩ bí cảnh Đạo Cung làm sao ngăn cản được?
Tên tu sĩ Khúc Châu kia liền biến sắc, thầm đọc chú ngữ, Minh Huyết Yêu hộp lập tức biến lớn lên, nghênh chiến ngọn núi đó.
Màn sáng màu đỏ kia như biến thành sóng, lớp sóng sau trầm trọng hơn sóng trước, trào tới bao phủ lấy ngọn núi lớn kia. Đồng thời, huyết vụ màu đỏ xung quanh tựa như biến thành lưỡi đao sắc bén, cùng lúc xông tới Diệp Phàm.
Diệp Phàm quát khẽ một tiếng, thôi động Bão Sơn ấn đến mức tận cùng rồi ném ra bên ngoài. Đây là một cảnh tượng vô cùng kinh khủng, thân thể con người dùng tay ném mạnh một ngọn núi lớn, khí thế to lớn này làm cho lòng người phải kinh hãi.
Lực đạo thật quá kinh khủng, làm cho hư không muốn sụp đổ hẳn xuống, tạo nên âm thanh rung động ù ù.
Ngọn núi lớn ấy liền đập mạnh vào hộp máu.
"Ầm"
Ánh sáng màu đỏ tràn ra tàn sát khắp nơi, bầu trời thoáng cái đã trở nên hỗn loạn, giống như là một vùng đất thời kỳ hỗn độn vậy. Vào giờ khắc này, tất cả cảnh vật trở nên mơ hồ không rõ, khắp nơi đều là năng lượng tàn dư, khắp nơi đều là ánh sáng.
"Răng rắc"
Ngọn núi bị ném đi sụp đổ rồi, mà cái hộp máu kia cũng bể tan tành, cả hai đồng thời bị vỡ nát trong không trung, tản phát khí tức làm cho người ta phải kinh hãi.
"Ầm ầm"
Ở trên trời cao xuất hiện một hình ảnh kinh người: Minh Huyết Yêu hộp tan vỡ, lực lượng còn sót lại bên trong tràn ra ngoài hủy diệt mọi thứ trên đường đi.
Yêu huyết đầy trời đánh sập cả một ngọn núi, dư kình quét ngang đánh bay nhiều người ra đằng xa, mà đây chỉ là dư kình chứ không phải là lực lượng thật sự của hộp máu này.
- Thật đáng sợ!
- Minh Huyết Yêu hộp là bảo vật do Đại Năng Yêu tộc luyện chế, nhưng sao lại bị đánh nát như vậy? Rốt cuộc đây là người nào?
- Bão Sơn ấy là tuyệt học Bắc vực, rất nhiều Thánh Địa đều sử dụng tuyệt học này. Nhưng hình như, uy lực của nó còn chưa mạnh mẽ đến mức đánh nát được hộp báu của Yêu Vương a.
- Các ngươi sai rồi, Minh Huyết Yêu hộp đã bị Đại Năng Nhân tộc phá hủy, đây chỉ là một góc còn sót lại thôi. Nhưng qua đó cũng có thể thấy được hộp máu chân chính kinh khủng đến mức nào...
Dù vậy mọi người vẫn rất hoảng sợ. Loại năng lượng dao động này có tính uy hiếp quá lớn với tu sĩ bí cảnh Đạo Cung, nhất là các tu sĩ từ cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung trở xuống, rất khó chống cự.
Nhưng mà người thiếu niên trên bầu trời này lại dùng tay không ném núi lớn, cứ thế mà đập nát yêu hộp này, thật làm cho mọi người phải sợ hãi!
- Hắn là ai vậy, có thể dùng tay không ném núi...
Rốt cuộc lực lượng của người này cường đại đến mức nào, cái khí thế dùng lực bạt núi này quả thật không thể cản!
Trên bầu trời, huyết vụ dần dần bốc hơi, loại sương mù này có thể làm ô nhiễm kim thân, thậm chí là hủy diệt bảo thể, nhưng lại không thể làm bị thương Diệp Phàm.
Thân thể cường đại như ẩn như hiện trong sương mù, cơ thể lấp lánh phát sáng. Thấy như vậy, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm.
- Tại sao có thể như vậy, hộp báu của ta bị hủy diệt rồi...
Tên tu sĩ kia thất hồn lạc phách, vốn biểu hiện trước mắt đệ tử Cơ gia một phen để có cơ hội tiến vào thế gia Hoang Cổ, nhưng không ngờ trọng bảo lại bị hủy diệt.
- Này...hắn chính là người sao? Dùng tay không ném ngọn núi.
Đôi môi hắn run run, cũng không biết là run sợ hay bị Diệp Phàm hù dọa mất rồi.
- Đây là Bão Sơn ấn, chính là tuyệt học trấn giáo của một đại giáo năm xưa, nhưng sau khi giáo phái này bị tiêu diệt, tuyệt học này đã được truyền lưu ra ngoài, rất nhiều môn phái cũng chiếm được bí pháp.
Sắc mặt Cơ Vân Phong trầm lại.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đáp người xuống rồi bước thẳng tới tên tu sĩ kia.
- Cơ công tử, cứu ta!
Tên tu sĩ kia biến sắc, ngay cả trọng bảo được tế luyện từ một góc của Minh Huyết Yêu hộp cũng bị đanh nát, hắn biết mình không phải là đối thủ của Diệp Phàm.
- Yên tâm, có ta ở đây thì hắn không làm gì được ngươi!
Cơ Vân Phong hơi tự phụ.
- Ngươi là cái gì? Ta muốn giết người, ngươi ngăn cản được sao?
Diệp Phàm xông đến gần, mi tâm phát ra ánh sáng ngọc.
- Không tốt!
Cơ Vân Phong không hổ danh là người kiệt xuất trong các đệ tử trẻ tuổi của Cơ gia, bản năng dự cảm được nguy hiểm đang đến gần, lập tức lui về phía sau. Đây chính là " tiên thiên bản giác cảm ứng", rất ít người có được linh giác như vậy.
Thần thức cường đại của Diệp Phàm phóng ra, mạnh mẽ không thể nào cản nổi. Thần thức của hắn tụ lại thành một thanh thần kiếm màu vàng, trực tiếp giết chết chủ nhân của Minh Huyết Yêu hộp.
- Ngươi...rốt cuộc là người nào?
Cơ Vân Phong hét lớn.
Khi nãy hắn đã hùng hồn tuyên bố rằng muốn bảo vệ tên tu sĩ kia trước mặt mọi người, không ngờ Diệp Phàm lại trực tiếp giết chết, việc này chẳng khác gì Diệp Phàm đã tát một cái lên mặt hắn.
- Sau trận chiến hôm nay, ta sẽ nói cho ngươi và cả Bắc vực biết.
Diệp Phàm xuất thủ, đánh ra Bão Sơn ấn!
Ngọn núi lớn cao như trời, khí thế trầm trọng, nguy nga bàng bạc. Nó mạnh mẽ áp xuống, làm cho cả bầu trời cũng phải chấn động mãnh liệt.
- Tiệt Thiên chỉ!
Cơ Vân phong quát lên, rồi vươn tay phải lên cao. Các ngón tay của hắn chụm lại như những chi long tiễn, trở nên trong suốt như ngọc rồi chỉ thẳng lên trời, nghênh chiến ngọn núi đang áp xuống kia.