Già Thiên

Chương 219: Cổ Thành Côn Vân

Diệp Phàm để mảnh Đế ngọc ấm áp trong tay, nhìn một hồi rồi cẩn trọng thu hồi. Hắn quay đầu lại nhìn Huyền Nguyệt động một cái, rồi đi nhanh biến mất ở đường chân trời.

Lúc quay về phái Thanh Hà, hắn mới phát hiện bây giờ không phải là thời điểm để bế quan. Bởi vì, dường như ba nhà Ly Hỏa giáo, phái Lạc Hà, Thất Tinh các đã không kềm nén được nữa, lúc nào cũng có thể tiến công tới.

Phái Thanh Hà vừa mới bị hắn đánh xong, mấy môn phái này đã có ý nghĩ muốn nửa đường cướp đoạt để lấy đi chén canh của hắn, điều này làm cho hắn có chút không thoải mái.

- Người của Ly Hỏa giáo tới bái sơn!

Một người đệ tử phái Thanh Hà đưa tin.

- Đánh ra ngoài!

Diệp Phàm không đợi ba người trưởng lão kia nói gì, trực tiếp ra lệnh.

- Nhưng người này là đại đệ tử chưởng môn Ly Hỏa giáo, này...đánh hắn ra ngoài thật sao?

Mấy vị đệ tử kia cảm thấy khó khăn, quay mặt nhìn ba vị trưởng lão phái Thanh hà.

- Đại đệ tử chưởng môn giỏi lắm sao? Đuổi ra ngoài, coi như không thấy.

Diệp Phàm phất tay.

- Này...không tốt lắm đâu.

Ba vị trưởng lão phái Thanh Hà rối rít đứng dậy, kiên nhẫn giải thích:

- Thực lực Ly Hỏa giáo rất mạnh, cũng không kém Huyền Nguyệt động bao nhiêu.

- Đừng nói với ta rằng bọn họ cũng có một tên thái thượng chưởng giáo già như mấy con quái vật đấy?

Diệp Phàm nhìn về ba người.

Một người trưởng lão cười khổ, nói:

- Thật ra bọn họ có hai lão quái vật, tám năm trước đã là cường giả đạt tới cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung.

- Không phải là một người, mà là hai người ư?

Diệp Phàm không thể nói gì được nữa. Vừa mới ổn định được Huyền Nguyệt động xong, bây giờ lại có Ly Hỏa giáo tới đây.

- Đại đệ tử chưởng môn Ly Hỏa Giáo - Đỗ Thành Côn cầu kiến.

Âm thanh dằng dặc từ ngoài sơn môn truyền tới, truyền đến ngọn núi cao nhất phái Thanh Hà.

Rõ ràng đây là một hành động cực kỳ vô lễ đối với một môn phái, trước có Lý Du Nhiên, bây giờ lại có Đỗ Thành Côn nói lớn như thế, thật quá khinh thường phái Thanh Hà.

- Bọn họ đã thấy rõ thực hư, tất nhiên không còn kiêng kỵ nữa.

Diệp Phàm cười lạnh, nhưng sau đó lại ngạc nhiên, hỏi ba người trưởng lão:

- Chung quanh môn phái các ngươi có nhiều tên lòng lang dạ sói như thế, nhưng môn phái các ngươi lại không có cường giả ngoài cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo Cung trấn giữ, ta thật không hiểu sao các ngươi vẫn còn tồn tại đến bây giờ được?

- Phái Thanh Hà ta cũng có một cường giả như vậy.

- Cái gì?

Diệp Phàm giật mình.

- Nhưng mấy tháng trước người đó đã bị tẩu hỏa nhập ma, tọa hóa rồi.

Một người trưởng lão bất đắc dĩ cười khổ.

- Nói như vậy, nếu như ta tới sớm một chút thì không phải dữ nhiều lành ít rồi?

Diệp Phàm vuốt vuốt cằm, hắn đã khinh thường phái Thanh Hà rồi.

- Đại đệ tử chưởng giáo Ly Hỏa giáo - Đỗ Thành Côn cầu kiến.

Âm thanh dằng dặc lại truyền đến lần nữa, nhưng lần này rõ hơn khi nãy, cho thấy người này đã đi tới gần.

- Cho hắn vào đi.

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, rồi đứng dậy nói:

- Ta mời một vị bằng hữu tới.

Một lát sau, hắn lại xuất hiện trong hình dáng của tên đạo sĩ bất lương Đoạn Đức.

Ba vị trưởng lão phái Thanh Hà nhìn nhau, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được.

Không lâu sau đó, đại đệ tử chưởng giáo Ly Hỏa giáo đi tới ngọn núi cao nhất phái Thanh Hà, nhưng người này không đi lên bằng bậc thang, mà là trực tiếp bay lên.

Hắn làm vậy giống như coi nơi này là một nơi không người, tỏ rõ ý khinh miệt. Nếu như đổi lại là một môn phái cường đại, người tới bái sơn không thể tùy ý phi hành như vậy được.

Khi bay tới nơi, Đỗ Thành Côn cũng không dùng làm lễ gặp gỡ một người vãn bối phải làm, hắn chỉ chắp tay một cái cho xong rồi nói:

- Ra mắt các vị tiền bối, gia sư bảo ta mang đến một phong thư, muốn đích thân giao cho chưởng giáo quý phái.

- Chưởng giáo đang bế quan, ngươi có thể để thư lại, chúng ta sẽ chuyển giao.

Trưởng lão phái Thanh Hà trầm giọng nói.

- Vậy không thể được! Sự việc trọng đại, gia sư căn dặn nhất định phải đích thân giao cho chưởng giáo phái Thanh Hà.

Đỗ Thành Côn lắc đầu.

- Để bọn ta chuyển giao không phải như nhau sao? Nơi này là phái Thanh Hà, chưởng môn đang bế quan, chẳng lẽ phải vì ngươi mà xuất quan?

Một vị trưởng lão phái Thanh Hà trầm mặt xuống, cảm giác không thoải mái.

Đỗ Thành Côn tỏ ra xấc láo, nói

- Đây là thư tín của chưởng giáo, tất nhiên phải để chưởng giáo quý phái đích thân ra nhận, người khác không được.

- Làm gì nói nhảm nhiều như vậy?

Diệp Phàm cười lạnh, trực tiếp hóa ra một bàn tay lớn đánh tới Thành Côn.

Ầm!

Đây không phải là một đòn tấn công bình thường, cả người Đỗ Thành Côn thoáng cái đã bị đánh úp xuống đất, xương cốt gãy lìa nhiều chỗ.

- Ngươi là ai? Sao dám động thủ với ta? Ngươi phải biết ta đại biểu cho cả Ly Hỏa giáo tới đây, chẳng lẽ ngươi muốn hai phái khai chiến với nhau sao?

Khóe miệng Đỗ Thành Côn chảy máu, bò dậy một cách khó khăn. Nhưng lúc này hắn đã thu liễm ngạo khí lại, cảm thấy hơi lo lắng.

- Bần đạo tên Đoạn Đức!

Diệp Phàm nói họ tên giả ra.

- Ngươi là người nào? Tại sao lại vô cớ xuất thủ?

Đỗ Thành Côn đứng lên, dùng tay xóa đi vệt máu ngay khóe miệng. Lúc này hai hàng lông mày hắn dựng đứng thẳng lên, hắn là đại đệ tử của Ly Hỏa giáo, tâm tình vốn cao ngạo, chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy.

- Về nói cho chưởng giáo các ngươi biết, sư phụ bần đạo đang ở phái Thanh Hà, không muốn bọn tôm cá tới đây quấy rối. Nếu không có cường giả tu luyện đến bí cảnh thứ ba - Tứ Cực, thì đừng tới chịu chết.

Diệp Phàm lại xoay lòng bàn tay, hóa ra một bàn tay to lớn đánh bay Đỗ Thành Côn ra khỏi ngọn núi cao nhất.

Hắn vận chuyển Cửu Bí, rồi dùng Đấu chiến thánh pháp lưu lại thương thế vô cùng đặc biệt trên người Đỗ Thành Côn. Nếu như Ly Hỏa giáo dò xét tới, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.

- Đoàn đạo trưởng, người làm vậy là...

Ba vị trưởng lão phái Thanh Hà thật không biết nói sao nữa, vị này còn tùy tiện hơn cả thiếu niên ma vương kia, mới nói được mấy câu đã đánh bay đại đệ tử chưởng môn Ly Hỏa giáo ra ngoài, rõ ràng là chọc đại thù mà.

- Không sao! Các ngươi càng nhún nhường, bọn họ càng nhanh chóng đánh tới hơn.

Diệp Phàm cười lạnh, nói:

- Nhưng ta đoán, sau khi thấy thương thế của Đỗ Thành Côn xong, bọn họ sẽ không dám tiến công nữa.

- Bẩm báo trưởng lão, đệ tử Thất Tinh các, phái Lạc Hà tới đây cầu kiến.

- Để bọn họ vào!

Diệp Phàm khoát tay áo.

- Đoàn đạo trưởng, không phải người muốn...

Ba vị trưởng lão phái Thanh Hà thấp giọng hỏi.

Quả nhiên đúng như những gì họ lường trước! Sau khi gọi hai người kia vào, Diệp Phàm trực tiếp tung một chưởng đánh cho hai người phải đau đớn đến nỗi khóc gọi thần, thét kêu quỷ, đánh gãy cả gân cốt bọn họ, rồi đuổi ra khỏi phái Thanh Hà.

- Này...

Các đệ tử phái Thanh Hà nhìn nhau, vị đạo trưởng này là người xuất gia thật sao? Sao ra tay mạnh quá vậy?

- Không đánh cho họ một trận thì ta khó mà thoải mái được, cứ tưởng mình là Thánh tử sao? Dám chạy đến trước mặt ta ăn nói lung tung, giữ một mạng cho họ đã là không tệ rồi.

- Đạo trưởng, người ra tay cũng...quá nặng rồi. Làm như vậy rất dễ làm bọn họ giận dữ đó.

Ba vị trưởng lão sợ hết hồn hết vía.

- Chính vì muốn giải quyết vấn đề, nên ta mới đánh họ một trận.

Thật ra Diệp Phàm cũng không còn cách nào nữa, hắn chỉ còn biết làm như thế thôi. Nếu không, một khi bọn họ tỏ ra yếu thế, hắn dám khẳng định phái Thanh Hà sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.

Người khác có thể giả trư để ăn cọp, nhưng hắn không được giả dạng thành con cọp để ăn con heo. Nhưng khi nãy mình đã thể hiện thực lực mình cường đại, rồi nói rằng sau lưng có một vị sư phụ không tồn tại, chắc có thể tạm thời kinh sợ đối phương được.

- Bần đạo đi mời vài người bằng hữu tới tương trợ, phải rời khỏi nơi đây khoảng nửa tháng. Ta tin trong thời gian đó, bọn họ không dám tiến công đâu.

Diệp Phàm quyết định đi tìm một nơi nào đó để bế quan.

- Đạo trưởng, người đi như vậy...

Mấy người phái Thanh Hà ngẩn người.

- Không có chuyện gì, các ngươi cứ yên tâm đi. Ta sẽ đi qua ba môn phái kia một lần để trấn trụ bọn họ.

Ngay ngày hôm đó, Diệp Phàm liền tới Ly Hỏa giáo, Thất Tinh các, phái Lạc Hà. Hắn làm bộ dáng của cao nhân, tỏ ra mình là truyền nhân của các Thánh Địa.

Dĩ nhiên hắn không dám đi vào bên trong, mà chỉ đi một vòng ở ngoài sơn môn. Hắn không muốn mạo hiểm, lỡ như bị mấy lão quái vật ngăn cản thì rất phiền toái.

Mặc dù hắn chỉ làm như thế, nhưng cũng đủ làm cho ba nhà đó phải thất kinh. Bọn họ cảm thấy rất có thể trong phái Thanh Hà vẫn có tu sĩ bí cảnh thứ ba trân giữ, nếu không, sao tên đạo sĩ vô lương này dám làm thế.

Trước khi bế quan, Diệp Phàm lại đi tới thành Bình Nham một lần. Hắn muốn thăm dò động tĩnh của Dao Trì Thánh nữ, tránh bỏ sót việc gì đó.

Nhưng không ngờ hắn lại ngoài ý muốn biết được Dao Trì Thánh nữ đang đi quan sát từng thành, không lâu sau đó sẽ về Dao Trì.

- Sợ rằng không thể nào làm hai chuyện cùng lúc được...

Diệp Phàm cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu như bây giờ hắn bế quan, sợ rằng sẽ bỏ qua cơ hội lần này.

Sau khi cẩn thận hỏi thăm, có người lại nói đây chỉ là lời đồn chứ không phải là thật. Họ còn nói rằng rất có thể Dao Trì Thánh nữ sẽ đi tới các khu vực bên ngoài mỏ cổ Thái Sơ một lần.

- Nàng đi tới khu vực bên ngoài mỏ cổ Thái Sơ làm gì? Rốt cuộc tin nào mới là tin thật đây?

Diệp Phàm rất khó xác định.

- Xem ra, ta chỉ còn cách tự mình đi tìm hiểu một làn.

Dù nói gì đi nữa, hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Bởi vì chỉ có cách luận giải nguyên thạch được, rồi để Dao Trì Thánh nữ tự mình dẫn tới Dao Trì Thánh Địa thì mới đảm bảo nhất. Nếu không, một khi hắn lẫn vào trong, rất dễ bị người khác phát hiện.

Tốc độ Diệp Phàm nhanh như điện chớp, mấy ngày sau đã đi đến một cổ thành tên là Côn Vân cách thành Bình Nham khoảng chín vạn dặm, Dao Trì Thánh nữ đang ở chỗ này.

Thành Côn Vân là nằm trên một ốc ảo không lớn, nhưng ở đây lại có rất nhiều truyền thuyết, người dân sống ở đấy tin rằng có thần minh Thái Cổ đang thủ hộ bọn họ.

Dao Trì Thánh nữ dừng chân ở chỗ này nửa tháng, nhưng vẫn chưa rời đi. Điều này làm cho nhiều người không hiểu, không biết rốt cuộc cổ thành Côn Vân này có gì hấp dẫn nàng.

Đến hôm nay, những người đuổi theo nàng đi tới đây đã tăng lên rất nhiều, trong đó có không ít thanh niên tài tuấn.

Không thể không nói mị lực của Dao Trì Thánh nữ thật sự quá lớn. Trong những người theo đuổi nàng, có cả các đệ tử trẻ tuổi của Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh Địa, thậm chí còn có hoàng tử Trung Châu.

- Bịa chuyện à? Ta nghe nói ở Trung Châu không có Thánh Địa, nhưng lại có hoàng triều trường tồn mấy chục vạn năm không hủ diệt, một người được gọi là hoàng tử thì chắc chắn phải là nhân vật khó lường, sao có thể vì một nữ nhân mà từ Trung Châu chạy tới Bắc vực Đông Hoang này?

Diệp Phàm lắc đầu, cảm thấy không thể tin được.

Khi hắn ở trong cổ thành Vân Côn nói ra mấy lời này, lập tức có một tên tu sĩ liếc hắn một cái, nói:

- Đạo sĩ mập này, tin tức ngươi nghe được sai rồi.

- Sao lại sai?

- Tin tức đúng chính là, mặc dù hoàng tử không cố ý từ Trung Châu chạy tới, nhưng cũng không khác lắm. Bởi vì đáng lẽ hắn phải đi tới Thánh thành Bắc vực, nhưng sau đó lại vì Dao Trì Thánh nữ nên mới đuổi theo tới đây.

Diệp Phàm vuốt cằm một chút, Dao Trì Thánh nữ này thật sự có mị lực như thế sao? Rốt cuộc dung mạo nàng xinh đẹp tới mức nào, không chỉ có các Thánh tử Thánh Địa mà còn có hoàng tử của hoàng triều đã trường tồn mấy chục vạn năm theo đuổi, thật sự không thể hiểu nổi.

- Không phải chỉ là một nữ nhân sao?

Hắn lẩm bẩm một câu.

- Đạo sĩ mập, ngươi là người xuất gia, khó hiểu rõ được. Nhưng mà, nếu như ngươi nhìn thấy Dao Trì Thánh nữ, không chừng sẽ hoàn tục đó.

- Đạo gia ta không làm những việc như vậy, dù cho Cửu Thiên Huyền nữ đến tinh cầu này, ta cũng chỉ xem nàng là một nữ nhân bình thường, không có gì hơn.

- Mũi trâu này nói có lý lắm, không phải chỉ là một Thánh nữ sao? Chờ đến lúc nào đó tâm tình ta tốt, ta sẽ bắt nàng về làm tiểu thiếp.

Một người thanh niên có râu quai hàm ở bên cạnh mở miệng.

Diệp Phàm vừa nhìn cũng biết người thanh niên có râu quai hàm này tuyệt đối là giặc cướp, nếu như không khách khí, sợ rằng hắn còn là tử tôn của mấy nhóm giặc cướp lớn.

Những người bên cạnh liền đứng dậy bỏ chạy, chỉ còn người thanh niên có râu quai hàm và Diệp Phàm ở lại.

- Đạo sĩ mũi trâu, cách nói chuyện của ngươi rất hợp ý ta, chúng ta tìm chỗ nào để uống đi, thế nào?

Người thanh niên này mở lời mời.

Bị gọi là đạo sĩ mũi trâu, Diệp Phàm cũng chỉ còn cách chấp nhận. Ai bảo mình giả trang thành Đoạn Đức đây?

Hai người đi lên một tửu lâu, gọi vài món ăn và rượu. Người thanh niên có râu quai hàm mở miệng nói:

- Chúng ta ăn trước, khi mấy vị bằng hữu ta tới đây, cứ để bọn họ trả tiền.

Người thanh niên này rất hào sảng, lấy chén lớn ra uống với Diệp Phàm, uống một lần đến mười tám chén rượu, toàn bộ đều là rượu mạnh.

- Thống khoái!

Hắn dùng tay chùi đi vệt rượu ở trên mặt, cười to nói:

- Ta muốn hỏi một câu, ngươi là đạo sĩ thật à? Nhưng sao ngươi lại ăn cả chân giò heo, rồi thịt dê nướng, không kiêng kỵ gì sao? Đúng là một đạo sĩ rượu thịt! Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của ngươi.

- Bần đạo Đoạn Đức, đạo hiệu Vô Lượng.

Diệp Phàm đáp.

- Ta và đạo trưởng quả nhiên hữu duyên, không chỉ thấy dung mạo đạo trưởng có chút quen biết, ngay cả tên cũng có chút quen tai.

Người thanh niên có râu quai nón này có đôi mắt rất lớn, thân hình khôi ngô, cười lớn một tiếng rồi nói tên họ mình ra:

- Ta tên là Ngô Trung Thiên.

Diệp Phàm hơi giật mình một chút, không phải thủ lĩnh nhóm giặc cướp xếp hạng thứ năm ở Bắc vực tên là Ngô Đạo sao? Sợ rằng tên nam tử khí khái hào hùng này chính là con cháu của Ngô Đạo.

Thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ tư chính là Thanh Giao vương, cũng là Đại Năng tiếng tăm lừng lẫy của Yêu tộc. Thủ lĩnh nhóm thứ bảy chính là Đồ Thiên, chủ nhân vũ khí Cực Đạo của Đại Đế thượng cổ.

Ngô Đạo xếp thứ năm, xếp giữa hai người trên, pháp lực người này thông thiên, chắc chắn con cháu của hắn cũng là cường giả siêu cấp. Thật ra ngay từ ban đầu Diệp Phàm đã cảm thấy đối phương bất phàm, tính cách khẳng khái, là một nhân vật đáng để kết giao.

Quả nhiên, mới qua một lúc sau, những gì Diệp Phàm phỏng đoán đã trở thành sự thật.

Đồ Phi đi lên tửu lâu, mà ở phía sau hắn còn có rất nhiều thanh niên cường hãn. Diệp Phàm đã từng nhìn thấy người này ở tiên thạch phường Dao Trì.

Toàn bộ đều là con cháu các nhóm giặc cướp lớn, phải nói đây là tụ hội của một đám tiểu thổ phỉ, người nào người nấy đều bất phàm, không kém hơn các Thánh tử kia là bao.

- Ủa? Vị đạo trưởng này là ai? Sao ta chưa thấy bao giờ?

Một người hỏi.

Đồ Phi uống một ngụm rượu, cũng hỏi:

- Trung Thiên ca, vị đạo trưởng này là ai, huynh giới thiệu đi chứ.

Qua cách nói của Đồ Phi, có thể thấy Ngô Trung Thiên là một người có uy vọng trong đám người này.

Ngô Trung Thiên rót một chén rượu mời mọi người, rồi nói:

- Ta cũng mới quen vị đạo trưởng này mà thôi, nhưng lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu, rất là hữu duyên đó. Hắn tên là Đoạn Đức, đạo hiệu Vô Lượng.

- Ồ, đúng thật! Ta cảm thấy danh tự này cũng có chút quen tai.

Đồ Phi lẩm bẩm.

Diệp Phàm thầm nói không ổn, chẳng lẽ tên đạo sĩ thất đức kia giao du rộng vậy sao? Hắn ở Nam vực có chút danh tiếng cũng được đi, nhưng bây giờ đã tới Bắc vực rồi, chẳng lẽ hắn cũng có người quen?

Nếu như đúng là như vậy, tên đạo sĩ này thật không tầm thường. Phải biết rằng Nam vực và Bắc vực cách nhau rát xa, việc vượt qua hư không là việc khó khăn, bởi vì đa số Vực môn đều nằm trong tay các Thánh Địa.

- Trung Thiên ca, cái tên Đoạn Đức này, đệ càng nói càng thấy quen tai. Hình như tám hay chín năm trước, huynh đã từng mắng người này một trận thì phải?

Một con cháu giặc cướp ở bên cạnh nói thầm.

Nghe người này nói vậy, dường như Ngô Trung Thiên cũng nhớ ra điều gì đó. Mắt hắn thoáng cái đã trừng lên, nhìn sang Diệp Phàm rồi rống to:

- Ta cứ nói sao nhìn ngươi giống như đã từng quen biết vậy, con bà nó, thì ra là ngươi!

- Chúng ta biết nhau sao?

Diệp Phàm cảm thấy đại sự không ổn. Hắn còn chưa mắng được tên đạo sĩ vô lương kia, nhưng dường như lúc này đã phải chịu tiếng xấu thay rồi.

- Mặc dù ta chưa từng thấy mặt ngươi ở ngoài, nhưng đã từng thấy bức họa của ngươi. Dù có đốt xương cốt ngươi ra thành tro, ta vẫn nhận ra được. Nguồn: http://Trà Truyện

Ngô Trung Thiên thở hổn hển, nói những người khác bao vây Diệp Phàm lại rồi lấy tay chỉ thẳng vào Diệp Phàm, đầu ngón tay hơn run run, nói:

- Con bà nó, tên đạo sĩ vô liêm sỉ nhà ngươi, ngươi thật to gan lớn mật! Ngay cả mộ phần tổ gia gia ta mà ngươi cũng dám trộm, gia gia ta đã từng nói, nếu như bắt được ngươi thì phải nhốt ngay vào trong mỏ cổ Thái Sơ.

Khóe miệng Diệp Phàm giật giật, hắn cũng cảm thấy tên đạo sĩ vô lương kia cũng quá vô liêm sỉ rồi, sao người nào mi cũng có thể chọc được vậy? Ngay cả mộ phần tổ tiên thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ năm mà mi cũng dám chọc, cái này đúng là trộm đồ của người có quyền có thế thật mà.

- Chư vị, cái này không có liên quan tới ta...

Diệp Phàm kêu oan, đây là một tội danh rất lớn, không thể nào nhận được. Hắn mắng to Đoạn Đức trong lòng, mi cũng thật quá thất đức.

Ngô Trung Thiên ngây thơ bị chọc tức thật rồi. Cứ nghĩ là quen biết, nên đã mời tên khốn khiếp này vào tửu lâu, rồi ăn một miếng, uống một miếng với đối phương. Thật không ngờ đối phương lại là người có thù củ với mình, hắn giận quá đập tay xuống bàn một cái, làm cho cái bàn rung lên liên tục.

- Tên đạo sĩ thất đức nhà ngươi quá xấu đó! Dù cho tổ tiên Trung Thiên ca là một Đại Năng, nhưng ngươi cũng không thể trộm bậy được. Nếu như việc này truyền ra ngoài, thử hỏi thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ năm là Ngô Đạo gia gia chịu sao nổi?

Đồ Phi híp mắt, nói lời như muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Trong một cổ tích ở chân trời xa xôi, đạo sĩ mập Đoạn Đức hắt xì ba cái, ngửa đầu lên trời mắng:

- Tên khốn nào đang nguyền rủa ta, đừng để cho đạo gia ta biết. Nếu không, ta sẽ không để yên cho ngươi.

Lúc này Diệp Phàm không biết nói thêm gì nữa rồi, nghiệp chướng của tên đạo sĩ vô lương kia thật quá nhiều, nguyên một đám tiểu thổ phỉ đều muốn lột da của hắn ra.

Diệp Phàm vội vàng giải thích:

- Ta không phải là Đoạn Đức, ta cũng có một món nợ cũ chưa thanh toán xong với hắn đây!

Hắn bất đắc sĩ phải hiện nguyên hình ra, nếu như còn kéo dài thời gian nữa, chắc sẽ bị mấy tên thổ phỉ này xé nát mất.

- Huynh đệ thiên tài? Có thật là ngươi không đấy? Ta cứ tự hỏi từ lúc nào mà trong những người như chúng ta lại xuất hiện một người toàn tài như ngươi...