Khi một cánh hoa cuối cùng nở rộ, từ trong Thiên Đình chùm tia sáng xông thẳng lên trời cao, xuyên qua vũ trụ, không có người nào biết nơi này đã xảy ra chuyện gi, ở bên ngoài tất cả đều kinh sợ.
Giờ khắc này, đừng nói Tiểu Tùng, Tiểu Đình Đình bọn họ, chính là Diệp Phàm đều thân thể chấn động mãnh liệt, lộ ra ánh mắt khó tin.
Ở trong sáng rọi xinh đẹp làm Đại đế đều phải say mê kia, một tiên tử thực thể bay ra, múa may, làm cho nguyên thần người ta muốn bay đi.
Đó là nhụy hoa của Thần Minh Hoa, không ngờ lại có hình người, cao bằng cỡ nắm tay, là một tiên tử nho nhỏ trông rất sống động, bay múa ở phía trên đóa hoa, vũ động hồng trần, nổi lên kinh động sự yên lặng muôn đời, nhiễu loạn thiên địa, chặt đứt ngang dòng chảy thời gian.
Nửa ngày sau, mọi người liên can đều rút đi hết sạch, bọn họ đã thưởng thức loại xinh đẹp cực hạn này, cảm nhận được một loại đạo tắc mơ hồ và quỳ tích, nếu còn nhìn xem tiếp nguyên thần không xong.
Trên vách núi, chỉ còn lại có Diệp Phàm, và cô bé. Một người là chân chính có thể giết Cổ Hoàng, một người thực hồn nhiên, lai lịch chấn nhiếp thế gian, chỉ có bọn họ có thể không kiêng nể gì nhìn xem.
Cô bé nâng cằm, chớp chớp đôi mắt to, từ đầu đến cuối đều rất thanh tỉnh, không vì thế hoa mà động, bồi tiếp Diệp Phàm cùng nhau xem.
- Tiểu Tử nếu ở chỗ này thì thật tốt nha! Đóa hoa này thật sự thật xinh đẹp!
Cô bé khẽ nói.
Diệp Phàm lộ ra dị sắc, vốn tưởng rằng ngày nay thế gian này chỉ có hắn có thể thường thức xem mà có thể không lùi, không nghĩ tới cô bé cường đại như vậy. Trong đôi mắt to tinh thuần, tràn đầy vẻ thưởng thức, một chút cũng không có bị mê hoặc.
Hắn trầm tĩnh lại, chậm rãi thể ngộ, đóa hoa này trong mắt hắn lập tức khác hẳn, hóa thành từng tia từng đợt đường cong, màn ánh sáng cũng trở thành phù văn mơ hồ, dẫn động tâm thần hắn.
Diệp Phàm cứ như vậy ngồi xếp bằng, không nhúc nhích. Một lần quan sát này chính là suốt mười năm, thể ngộ, sáng tạo pháp, diễn đạo, cả người càng ngày càng cao thâm khó lường.
Mười năm nay, đám Diệp Đồng cũng từng đến đây, nhưng không ở lại lâu, mà rất nhanh rời đi.
Duy có cô bé vẫn ở trong này không biết mệt mỏi, Diệp Phàm ngộ đạo, mà cô bé thì lại là phát ra từ thiệt tình ngắm hoa.
- Bé trước kia dường như từng nhìn thấy qua, có cảm giác đóa hoa này có điểm quen thuộc!
Cô bé kêu lên, lời nói nhỏ nhẹ, ngây thơ.
Diệp Phàm chấn động trong lòng. Đóa hoa này ít nhất cũng phải cách xa nhau mười vạn năm trở lên mới có thể nở rộ một lần!
Thần Minh Hoa thủy chung không tàn, nhoáng lên một cái liền trôi qua một trăm năm, nó vẫn trong suốt ướt át, nhụy hoa như phi tiên. Không giống như truyền thuyết, cùng không có tàn ngay sau khi nở rộ.
Hơn một trăm năm sau, cô bé đã nhìn chán, sau bị người mang đi. Còn lại Diệp Phàm một mình ở trong này bế quan, thẳng đến khi nó thực sự tàn đi, hóa thành một hạt giống, thì đã trôi qua hai trăm năm, hắn mới đứng lên.
Hạt giống sáng lạn, lớn bằng cờ hạt nhàn, phá vỡ hư không định bay đi, kết quả bị Diệp Phàm chụp lại, phong ấn trong một cái lọ ngọc.
- Còn muốn nhìn thấy là mười vạn năm sau, ta hẳn là không có cơ hội nữa rồi!
Diệp Phàm tự aiễu cười cười.
Sau khi hắn xuất quan. Thiên Đình chấn động, mọi người đều cảm thấy được con ngươi hắn sâu sắc hơn rất nhiều, thần lực không biết gia tăng bao nhiêu, nhưng đạo hạnh tuyệt đối rất cao thâm.
- Thắng Phật có khỏe không?
- Tinh thần tốt lắm, nhưng hẳn là không còn bao nhiêu năm tháng!
Hầu tử bình tĩnh đáp.
Diệp Phàm thở dài! Con người có sinh lão bệnh tử, không là tiên chung quy là không thay đổi được hết thảy chuyện này. Dù hắn có thần công cái thế, nhưng cùng khó mà kéo dài sinh mệnh cho người khác.
Trong Thiên Đình có Bất tử dược, nhưng Thắng Phật không muốn hao phí, tình nguyện cùng với Thần Tàm Công chúa cùng nhau chậm rãi trở thành già lão. Lão hy vọng lưu lại cho người cần tới nó hơn. Trong lòng lão an tường, không sợ loại tử vong tự nhiên này.
- Hỗn Độn thể lại xuất thể, có người nhìn thấy hắn tung hoành ngang dọc trong tinh vực!
Diệp Phàm xuất quan không bao lâu, liền nghe được tin tức như vậy. Hắn hơi sừng sốt, tuy nhiên củng không nói gi thêm.
Hỗn Độn thể tái hiện, khắp vũ trụ đều dâng lên một làn sóng sôi trào. Ngày nay Diệp Phàm đứng trên thiên hạ, ai có khả năng chiến một trận với hắn? Mọi người luôn luôn bàn lùạn.
Có người cho rằng, Trương Bách Nhẫn một ngày kia có lẽ có thể nhất quyết phân cao thấp với hắn.
Hỗn Độn thể xuất thể, lập tức dẫn động lên tâm tư trong lòng mọi người, đây là huyết mạch cường đại nhất muôn đời đến nay, nếu như muốn tìm một đối thủ với Diệp Phàm, người này tất nhiên là tuyển chọn mạnh nhất!
Thế nhân chưa hề dự đoán được, sau khi Diệp Phàm xuất quan không bao lâu, giáng xuống pháp chỉ, gióng trống khua chiêng muốn lần nữa bình định cấm địa Sinh Mệnh!
Lần này, hắn báo tin cho Trương Bách Nhẫn, Đế Hoàng, Đạo Nhất... tất cả người có thể chiến một trận, đề nghị tham gia chiến dịch này vừa bình định họa lớn cho nhân gian, vừa giải quyết ngọn nguồn náo động cho con cháu đời sau.
Cả thế gian đều ồ lên, ai cùng không nghĩ tới hắn trực tiếp như vậy, phải gây chiến, không thèm che giấu, kêu gọi cao thủ khắp vũ trụ đồng thời xuất động.
- Ta cũng có ý này!
Kim Ô Đại đế là người thứ nhất hưỡng ứng, tự mình nhích người đi vào Thiên Đình, muốn cùng Diệp Phàm cùng nhau công phạt cấm địa Sinh Mệnh.
Rồi sau đó, Trương Bách Nhẫn, Đế Hoàng đều đáp lại tích cực, muốn cùng Diệp Phàm cùng chung hành động, lần này phải đánh vào mấy cấm địa Sinh Mệnh cuối cùng ở Bắc Đẩu.
Khoàng cách trận chiến lần trước ấy đã qua đi mấy trăm năm, đạo hạnh của những người này đều tinh tiến, tất cả đều tự tin mà ý chí kiên định.
Chí tôn trong Bắc Đẩu, Cổ Quáng Thái Sơ, Thượng Thương. Tiên Lăng Mộ phẫn nộ, đây là một niên đại như thế nào, ở bên ngoài liên tiếp xâm phạm, hoàn toàn không giống với quá khứ.
Từ muôn đời đến nay, vẫn đều là bọn họ phát động hắc ám náo động, thế mà ngày nay lại điều động lại đây, trái nghịch to lớn khiến họ khó có thể chấp nhận.
Ai cùng không nghĩ tới, Diệp Phàm một lần kêu gọi lực ảnh hưởng đã vậy còn quá lớn, ngắn ngủn mấy ngày mà thôi, cao thủ khắp nơi đều tới báo danh, phải tham dự một trận chiến này.
- Vô địch trong vũ trụ, chấp nhận người cầm đầu thiên hạ! Thánh thể Diệp Phàm thật sự phải đi lên con đường của Hoang Thiên Đế, Đế Tôn như vậy sao?
Các tộc vũ trụ thở dài, bọn họ cảm thấy được, kiếp này sẽ chứng kiến thần tích, ngày sau nhất định sẽ phát sinh sự kiện lớn long trời lở đất, chấn động cả bộ cổ sử.
- Đứng trên thiên hạ đây mà! Thiên kiêu khắp nơi cùng đến tương trợ, một đoạn năm tháng huy hoàng và sáng lạn nhất đến đây rồi! Vượt qua cả thời đại thần thoại!
Trên thế gian, mọi người đều đang bàn luận.
Bắc Đẩu bị áp lực khó tả khôn xiết, ba đại cấm địa mỗi ngày đều có khí tức khủng bố lưu chuyển. Ở bên ngoài mọi người đều phỏng đoán, nhất định sẽ có bùng nổ một hồi đại chiến diệt thể, vùng cấm phải liên thủ với nhau.
Nhưng, kết quả cuối cùng ra ngoài dự đoán của mọi người, ba đại vùng cấm trước sau vô thanh vô tức biến mất, rời khỏi Bắc Đẩu, không thấy bóng dáng.
- Cái 2Ỉ? Ngay cả vùng cấm đều sợ Thiên Đình, e sợ Thánh thể Diệp Phàm, cứ như vậy mà trốn đi?!
Cả thế gian đều khiếp sợ!
- Đây là lòng người a, thời khắc mấu chốt, bọn họ lựa chọn tự bảo vệ mình, chung quy là không có liên hợp lại!
Thẳng hoa cực hạn qua đi bọn họ đều phải chết. Ở đại thế hoàng kim này không có khả năng sống sót, chí tôn cổ đại còn thừa lại quá ít, không chịu nổi một trận tử chiến.
- Thánh thể củng có băn khoăn, cố ý làm như thế, dùng uy thế chấn nhiếp ba đại vùng cấm, làm cho bọn họ cuối cùng bước trên con đường này.
- Trốn nhất thời, trốn được một đời sạo?
Diệp Phàm lạnh lùng nói ra, hắn xuất động, dẫn đại quân bao gồm Kim Ô Đại đế, Trương Bách Nhẫn, Đạo Nhất... đánh tới một vực.
Đấu Chiến Thẳng Phật kiên trì muốn đồng hành, bởi vì lần này có thể là một trận chiến cuối cùng trong đời, lão không muốn chết già trong Thần Khư, hy vọng được kết thúc trong huy hoàng cực hạn.
Cuối cùng, vùng cấm Thái Sơ, Thượng Thương biến mất khôi thế gian, không hề bị phát hiện, mà Diệp Phàm cho người tìm được Tiên Lăng Mộ, triển khai một hồi đại quyết chiến long trời lở đất.
Tuy rằng rất kịch liệt, nhưng không có gi trì hoãn, Diệp Phàm san bằng vùng cấm này, đánh chết hai vị Cổ Hoàng cuối cùng!
Sau khi trở về, Diệp Phàm lặng yên hóa vào trong cơ thể Thắng Phật một phần máu của Cổ Hoàng, bị lão Phật biết được lập tức ngăn cản, nhưng như vậy lại giúp lão sống lâu thêm trăm năm.
Năm tháng trăm năm vội vàng mà qua, thế gian qua cảnh tường hòa, lão Thắng Phật lại sắp đi tới hướng chung điểm cuộc đời mình.
Mà một ngày này, Diệp Phàm đột nhiên nhận được một phong thư khiêu chiến, là dùng hỗn độn khí hóa thành, đạo tắc chấn nhiếp thế gian. Khi phong thư này bay tới trực tiếp nổ tung Nam Thiên Môn của Thiên Đình!
Hỗn Độn thể khiêu chiến với Thánh thể, sắp triển khai một hồi va chạm mạnh nhất! Tin tức này như là một luồng sấm sét, thổi quét khắp vũ trụ!
Hỗn Độn thể tái hiện, thiên hạ sợ run!
Hắn mụốn khiêu chiến với Thánh thể Diệp Phàm, tin tức vừa truyền ra, thập phương đều sôi sục, chú định chính là một hồi Thần chiến, long tranh hổ đấu, sẽ ảnh hưởng lớn tới kết cục của vũ trụ.
Trận chiến này chưa bắt đầu, tin tức vừa truyền ra, các vực cũng đã bàn tán tứ tung, không có tin tưởng sao dám quyết tranh hơn thua với Thánh thể?
Lần này làm người ta chờ mong, đương kim anh kiệt xuất hiện lớp lớp, từ muôn đời tới nay tích lũy tất cả đều tập trung vào một thời đại. Mọi người khát vọng va chạm tóe ra đốm lửa sáng lạn nhất.
Diệp Phàm đánh bại Yêu đế, độc tôn vù nội, bây giờ còn có người dám đến quyết chiến, không phải cuồng ngạo thì chính là thật sự quá mạnh mẽ.
- Chỉ với ba chữ Hỗn Độn thể đã có tư cách khiêu chiến!
- Huyết mạch mạnh nhất từ muôn đời đến nay, một khi tu đến cảnh giới cực hạn, sẽ thành đạo hỏi tiên, nhân giới cùng tôn sùng, không có đối thủ... Thật chờ mong một trận chiến này!
Những năm gần đây Diệp Phàm vô địch trong vũ trụ, không nói chính hắn, chính là người khác đều cảm thấy có điểm đơn điệu. Hiện tại xuất hiện một người cường lực khiêu chiến, làm cho rất nhiều người đều cảm xúc sôi sục. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Trước Nam Thiên Môn, Dương Hi đang đứng ở chỗ này. Lầu tường thành có Đế văn mà bị một tấm giấy viết thư san bằng, chỉ còn một tấm giấy viết thư cắm trên mặt đất, hỗn độn khí lượn lờ.
Mặt trên chỉ có một chữ "Chiến"!
Địch ý rất đậm sao? Thật ra cũng không phải, có chăng chỉ là một loại khí phách cái thế, cùng với một loại tín niệm duy nhất chỉ có ta độc tôn! người này lòng tự tin phi thường kiên cường.
- Hỗn Độn thể a! Cuối cùng xuất hiện rồi, rốt cuộc sẽ có biếu hiện kinh người thể nào đây?
Bên trong Thiên Đình cũng rất chờ mong.
Tuy nhiên, cùng có không ít người nảy sinh sầu lo, chỉ vì loại thể chất này được xưng là đệ nhất cổ kim, có lẽ chỉ có Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai mới có thể so sánh, không người nào có thể đối địch.
Diệp Phàm rất mạnh, một đường đi tới tạo chiến tích huy hoàng xưa nay hiếm thấy, bằng không cũng sẽ không được người ta đánh đồng với Đế Tôn khi còn trẻ tuổi.
Nhưng. Hỗn Độn thể dù sao rất nổi danh, có thể áp chế hết thảy, cường thế mà đến như vậy, không khỏi làm cho trong lòng người bồn chồn.
Vũ nội ồn ào, một mảnh hỗn loạn, mọi người đều chờ mong.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong Bất Tử Son, củng không bị tác động ở bên ngoài. Trong thời gian này, hắn chính là luyện hóa Thần thai dựng dục trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, cũng không để cho nó trưởng thành. Lưu tín ngưỡng lực ở trên tế đàn, lấy đi cái đỉnh.