Diệp Phàm nghe được xương cốt bên trong cơ thể mình phát ra tiếng vang "răng rắc" rõ ràng, thân thể gần như bị biến dạng, hắn đã bị thương nặng.
Phịch! Phịch!
Sau khi rơi xuống khe núi, hắn lâm vào trạng thái nửa hôn mê nửa thanh tĩnh, tinh thần rất hỗn loạn.
Ở khe núi này có một thác nước chảy từ trên cao xuống, rồi tạo thành một nhánh sông chảy thẳng xuống dưới chân núi. Diệp Phàm ngã vào nhánh sông đó rồi theo dòng nước chảy, bị cuốn về phương xa.
Sức nước ở nhánh sông này không mạnh lắm, nửa ngày sau đã chảy đến một bình nguyên, rồi hợp lại với các nhánh sông khác tạo thành một con sông lớn.
Thỉnh thoảng Diệp Phàm cũng tỉnh lại, nhưng trong người không còn chút sức lực. Trong lúc bị con sông cuối trôi đi, hắn cảm giác xương cốt trong người mình ít nhất đã bị gãy mười mấy cái.
Phải biết rằng thân thể của hắn hoàn toàn so sánh được với trọng bảo, nhưng bây giờ lại thành bộ dáng này, có thể tưởng tượng được lực lượng hủy diệt lúc đó đáng sợ đến mức nào.
Khoảng chừng ba ngày sau, thần trí Diệp Phàm mới dần hồi phục lại, nhất thời hắn cắn răng trợn mắt lên, bởi vì cả người rất đau nhức, đau đến nỗi gần như không chịu được.
Khi chảy đến một bến tàu, nước sông dần chảy chậm lại. Xung quanh đây có không ít thuyền bè, ngay ở bờ sông còn có một tòa thành trì.
Cốp!
Hắn bị nước sông đẩy tới trước bến tàu rồi đụng vào một cái thuyền lớn, ngay lập tức có người phát hiện ra hắn.
- Thật là xui xẻo, lại bị người chết đụng thuyền, năm nay không còn may mắn gì cả!
Người chủ thuyền lẩm bẩm chửi rủa.
- Hình như hắn chưa chết, còn thở thì phải?
- Lại nhìn thử xem.
Có mấy người xuống nước, nhanh chóng đem Diệp Phàm lên thuyền lớn.
- Hắn không phải là cường giả trong giới tu hành đó chứ?
Chủ thuyền cả kinh, nói:
- Chẳng lẽ bị thương nặng rồi nước cuốn trôi tới đây?
Hắn tự tay dò xét Luân Hải Diệp Phàm một chút, nhanh chóng đứng dậy rồi mắng một câu:
- Là một phế vật, không có thần lực dao động.
Những người khác cũng tới gần quan sát Diệp Phàm, nói chuyện với nhau.
- Người này mặt mày hốc hác, miệng lớn mắt tà, một chân dài một chân ngắn, thân thể bị biến dạng, chưa từng thấy ai xấu như vậy.
- Trong tay người quái dị này có nắm chặc áo ngực một nữ tử, có chết cũng không buông tay, chẳng lẽ buồn tình mà chết sao?
- Áo ngực này thật xinh đẹp, nhưng bị hắn cầm như vậy đúng là bôi nhọ.
- Ê Lý lão tam, chẳng lẽ ngươi không biết nghĩ hay sao? Một người xấu như vậy thì chắc nữ tử hắn thích cũng không đẹp đâu, coi chừng gặp ác mộng đó.
Diệp Phàm nhanh chóng hiểu được, lực lượng hủy diệt lúc hư không nát bấy đã làm nhục thể hắn bị thương nặng, đến nỗi bên ngoài hoàn toàn biến hình. Nếu như muốn khôi phục như cũ, hắn cần nối xương lại một lần nữa, hình dạng bây giờ thật giống một người quái dị.
- Giải quyết hắn thế nào đây, chắc còn sống được đó.
- Ném ở bến tàu rồi mặc xác hắn, chúng ta cứu hắn như vậy là đã tích đức rồi, coi như làm một việc thiện.
Chủ thuyền đi xung quanh Diệp Phàm một vòng, nói:
- Không thể cứu hắn không như thế được, không phải Khoái Hoạt bang đang nhận người sao? Đem hắn vào đó, coi như là giúp hắn kiếm một việc sống qua ngày.
- Khoái Hoạt bang nhận người à, họ muốn làm gì vậy?
Những người bên cạnh hỏi.
- Nghe nói họ ra mặt thay cho một thế lực lớn, muốn tới Bắc vực đào nguyên!
- Trời ạ, Bắc vực xa như thế, một người bình thường có đi mười đời cũng không đến được, làm sao bọn họ đi được?
- Tu sĩ có thủ đoạn thần tiên, có thể vượt qua hư không. Tuy chúng ta không đến được nơi đó, nhưng đối với họ lại không phải là việc khó.
Diệp Phàm vốn định đứng lên đi khỏi nơi này, nhưng sau khi nghe thấy mấy lời này thì khẽ động trong lòng, không có đứng dậy.
- Người quái dị, ngươi không sao chứ?
Chủ thuyền cúi thấp người xuống hỏi.
- Không có chuyện gì, tu dưỡng mấy ngày là được rồi.
Diệp Phàm phối hợp nói lại với hắn.
Nghe thấy hắn nói như vậy, chủ thuyền vô cùng hài lòng, nói:
- Cho hắn ăn uống một chút đi, sau đó đưa đến Khoái Hoạt bang giúp.
Khoái Hoạt bang chỉ là một môn phái nhỏ, còn không bằng cả Linh Hư Động Thiên, nhưng ở tòa thành này cũng là một thế lực lớn rồi.
Khu vực này rất gần với Diêu Quang Thánh Địa, tất cả môn phái ở đây đều phụ chúc vào Thánh Địa này. Địa vị Khoái Hoạt bang còn chưa đủ lớn mạnh, là một môn phái ở tầng cuối cùng, còn phải dựa dẫm vào những môn phái phụ chúc Diêu Quang Thánh Địa.
- Sao ngươi đụng ai cũng đưa đến vậy, chúng ta cần những người lao động cường tráng, không cần mấy tên tàn phế.
Sau khi nhìn thấy Diệp Phàm, mấy người Khoái Hoạt bang không hài lòng chút nào.
- Khí lực hắn rất lớn, không phải tàn tật đâu. Nếu không tin thì cứ để hắn cầm một khối đá xem một chút.
Chủ thuyền cười làm lành.
Diệp Phàm nghe vậy liền cầm một khối đá lớn giơ lên, đi vài bước rồi mới ném xuống đất. Sau khi làm như vậy, hắn được giữ lại.
Năm ngày sau, Khoái Hoạt bang đưa mấy trăm người tới một môn phái tên Ngọc Hư.
- Kiểm tra cẩn thận, đừng để tu sĩ lẫn vào bên trong. Chúng ta dẫn người đi đào nguyên chứ không phải giúp người khác vượt qua hư không. Nếu có vấn đề gì thì không có ai đảm đương nổi đâu.
Ngọc Hư môn là một môn phái phụ chúc vào Diêu Quang Thánh Địa, còn Khoái Khoạt bang lại là bang phái sống nhờ vào Ngọc Hư môn.
Một lão giả lấy một cây châm ra, từng cây từng cây cắm lên đám người Diệp Phàm, sau đó có từng đạo ngọc quang bắn ra đâm về vị trí Luân Hải mọi người.
- Rất tốt, không có thần lực dao động.
Lão nhân kia hài lòng gật đầu.
Nhưng mà việc kiểm tra chưa vì thế mà kết thúc, sau đó lại có mười mấy lão già tiến lên, tiếp tục kiểm tra cẩn thận thêm mười mấy lần nữa, sau đó mới để mấy trăm người này thông qua.
Bọn họ đang chọn người giúp cho Diêu Quang Thánh Địa, tất nhiên không dám khinh suất chút nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mà cũng trong mấy ngày nay, Diệp Phàm biết được rất nhiều tin tức.
Bắc vực có thần nguyên tuyệt thế xuất hiện làm kinh động cả Đông Hoang, rất nhiều thế lực lớn không chịu được đã giá lâm đến Bắc vực, rồi trợ giúp môn phái phụ chục mình ở đó khai thác những mỏ nguyên đã được phát hiện.
Ngay từ vô tận năm tháng trước, các Thánh Địa và thế gia Thái Cổ đã sớm tiến vào Bắc vực, rồi chiếm được những mỏ nguyên của riêng mình.
Lần này không những mỏ cổ Thái Sơ không yên, mà các địa phương khác cũng có thần nguyên xuất thế, điều này làm cho họ phải chú ý và coi trọng.
Nguyên cực kỳ thần bí, được hình thành từ trước Thái Cổ, thậm chí còn có người nói nó đã có từ lúc thiên địa mới hình thành, sau đó được chôn giấu xuống đại địa.
Tu sĩ rất khó tìm được nguyên, bởi vì mỗi khối nguyên đều được bao bọc bởi một lớp "da đá" kỳ dị. Dù là tu sĩ thì cũng không thể nào nhìn thấu được loại da đá này, chỉ có cách là khai thác ra ngoài rồi mới xác định đó có phải là nguyên hay không.
Cũng giống như ngọc bích ở trái đất vậy, mỗi một khối đều có lớp đá bên ngoài bao bọc, có dùng các phương pháp tinh vi đến đâu cũng không tìm kiếm được, chỉ có cách cắt ra thì mới biết bên trong có phải là ngọc bích hay không.
Mà việc khai thác nguyên trước giờ đều xuất hiện những chuyện yêu tà, tỷ như sinh vật thần bí ngủ say đã lâu thức dậy, hoặc là sát khí từ trước Thái Cổ tràn ra.
Vì vậy có rất ít tu sĩ tự mình đi đào Nguyên.
Cho nên họ đã chiêu thu mấy người bình thường đi đào Nguyên, mặc dù những người được chiêu tập cũng biết là việc đào nguyên ở Bắc vực không an toàn, nhưng họ không chống cự lại được sự hấp dẫn của kim tệ.
Hiện giờ Luân Hải của Diệp Phàm đã bị phong bế, thần lực trở nên khô khốc. Nếu như hắn còn ở Nam vực thì chắc chắn không còn đường sống, nên hắn phải mạo hiểm, mượn cơ hội này tới Bắc vực.
Hiện giờ cả xương cốt trên người hắn cũng biến hình rồi, xương gò má và xương quai hàm không còn được như xưa nữa, có thể nói là dung mạo bị hủy hoàn toàn. Bắp chân trái lại bị gãy là thành ba đoạn, nên chân trái bây giờ lại ngắn hơn chân phải. Các nơi khác cũng gần như vậy, thân thể gần như biến dạng.
May mà lực lượng sinh mệnh của hắn thật cường đại, mới chỉ qua năm sáu ngày mà xương gãy đã lành rồi. Nhưng vì hắn không làm cho các khớp xương nối thẳng lại với nhau, nên hình thể vẫn chưa khôi phục lại như xưa. Vì vậy, nhìn qua một hồi thì hắn đúng là một người quái dị.
Diệp Phàm cố ý làm như vậy, hắn sẽ nối xương thẳng lại với nhau sau khi tới Bắc vực, còn bây giờ hắn lại cần tướng mạo của mình thay đổi.
Mấy trăm người thường ở lại Ngọc Hư môn bảy tám ngày, rồi bị kiểm tra nhiều lần. Sau khi tin chắc không còn sơ hở gì nữa, người bên trong Ngọc Hư môn mới dẫn đám người Diệp Phàm tới Diêu Quang Thánh Địa.
Khi còn cách Diêu Quang Thánh Địa rất xa, người của Ngọc Hư môn đã dẫn theo mấy trăm người từ trên mây đáp xuống, rồi đi bộ về phía trước.
Diệp Phàm vô cùng giật mình, bởi vì hắn thấy cảnh sắc phía trước là trời quang mây tạnh, từng ngọn núi lớn đều trôi lơ lửng trên bầu trời chứ không phải gắn liền với mặt đất.
Mỗi một tòa núi lớn đều có khí thế bàng bạc, có những mây mù lượn lờ, xung quanh còn những làn sương mù lưu chuyển. Trông chúng như đã tồn tại từ thời khai thiên tích địa, thấu phát khí tức Thái Cổ.
- Một đám dân đen, đúng là ngu si không biết gì.
Một tên tu sĩ trẻ tuổi chế ngạo, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng rất rung động, tự nói với mình: "Đây mới chỉ là một góc của Diêu Quang Thánh Địa thôi, sâu bên trong càng to lớn và thần bí hơn. Nghe nói ở đó có các thần miếu từ trước Thái Cổ, thậm chí còn có một tòa thành huyền phù giữa các đám mây, vĩnh viễn không rơi xuống."
Nhưng những người phàm kia đã bao giờ thấy được cảnh tượng như vậy, tất cả đều trợn mắt hốc mồm, miệng hô thần tiên liên tục, còn có người trực tiếp quỳ xuống lạy bái.
Bỗng nhiên phía trước có mấy đạo ánh sáng lóe lên, rồi vài bóng người nhanh chóng xông đến. Người của Diêu Quang Thánh Địa đã xuất hiện.
Đám người này do một người trung niên dẫn đầu, mấy tên nam nữ trẻ tuổi đi theo phía sau, cả bọn cùng đáp xuống.
Nói Diệp Phàm không khẩn trương thì không có khả năng, nhưng hắn bắt buộc phải mạo hiểm, bởi vì tình thế ở Nam vực bây giờ rất nguy hiểm đối với hắn.
May mà ngoại trừ Diêu Quang Thánh nữ ra, ở Diêu Quang Thánh Địa này không có ai biết hắn nữa.
Hắn cảm thấy không thể nào trùng hợp đến mức gặp phải Diêu Quang Thánh nữ ngay bây giờ được.
Người của Ngọc Hư môn tiến lên phía trước, thái độ khiêm nhường, hành lễ tham bái. Người trung niên kia khoát tay áo một cái, rồi có một vầng sáng bao phủ mấy trăm người kia lại, năng lượng kỳ dị dao động qua đến nửa canh giờ rồi mới biến mất.
Người trung niên gật đầu, nói:
- Không có vấn đề, tất cả đều là người bình thường.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Diệp Phàm mới thở dài ra một hơi, đồng thời lòng cũng trầm xuống. "Phong tiên tán" thật đáng sợ, nó có thể làm cho thần lực của hắn tạm thời khô cạn, cả tu sĩ cường đại cũng không nhìn ra được, liệu thần lực của hắn còn khôi phục lại như cũ không?
Tu sĩ trung niên vung tay áo lên, bầu trời nhất thời tối sầm xuống rồi mấy trăm người kia được thu vào ống tay áo của hắn.
Mấy trăm người phàm kêu lên sợ hãi, bí thuật này làm cho bọn họ rất kinh sợ.
Nhưng mà qua một lúc sau, bọn họ lại thấy được mặt trời rồi. Lúc này họ đang đứng trên một ngọn núi khổng lồ huyền phù ở trên bầu trời. Chung quanh ngọn núi này có sương mù mông lung, có những đám mây lượn lờ khắp nơi.
Đứng ở chỗ này rồi đưa mắt về phía xa, bọn họ còn thấy có rất nhiều ngọn núi lớn đang huyền phù ở đằng xa, ngọn nào ngọn nấy cũng đều tráng lệ xinh đẹp.
- Đây chính là Diêu Quang Thánh Địa, chỗ này mới chỉ là một góc thôi mà đã có khí thế và tráng lệ đến như vậy, không trách được gọi là Thánh Địa. Thái Huyền môn đã khá lớn rồi, nhưng tuyệt đối không thể bằng như vậy được.
Diệp Phàm cảm thán trong lòng.
Hắn rất muốn biết các loại thần miếu Thái Cổ sâu trong Diêu Quang Thánh Địa sẽ có khí tượng to lớn đến mức nào, hắn còn muốn nhìn thấy thần thành vĩnh viễn không rơi xuống kia.
Nhưng mà hắn cũng biết đây là điều không thể, bây giờ hắn chỉ là một người phàm chuẩn bị đi đào nguyên mà thôi.
Đột nhiên vẻ mặt Diệp Phàm hơi đọng lại, bởi vì có một nữ tử vừa ở trên một hòn đảo lớn huyền phù ngay bên cạnh hạ mình xuống đây, người này trông rất quen.
Nữ tử này mặc một bộ y phục màu lam, giống như những giọt sương tinh khiết còn đọng lại trên đóa hoa sen xinh đẹp, lại như một đóa hoa sen tuyết mới chớm nở trên tuyết sơn, gây cho người ta cảm giác mới lạ tự nhiên.
- Vi Vi!
Diệp Phàm khẽ giật mình, đây là người quen cũ của hắn.
Vi Vi xuất thân từ Linh Hư Động Thiên, nàng chính là người đã mang đám người Diệp Phàm, Bàng Bác từ trong từng núi cấm địa Thái Cổ ra ngoài.
Nghe nói thiên tư nàng cực cao, là một nhân tài ngàn năm hiếm thấy. Linh Hư Động Thiên không muốn tư chất của nàng bị mai một nên đã đưa vào Diêu Quang Thánh Địa.
Không ngờ rằng hôm nay có thể gặp nàng lại tại nơi này, Diệp Phàm nghiêng người qua một bên, không muốn bị nàng phát hiện.
- Diêu Hi sư tỷ về rồi, nhưng lần này hình như ăn phải quả đắng, bị thương không nhẹ đâu.
Một đệ tử Diêu Quang Thánh Địa nói như vậy.
- Diêu Hi sư tỷ chuẩn bị tới Bắc vực rồi.
Diêu Hi khẽ nói.
Trong lúc vô tình, nàng còn khẽ đưa mắt nhìn Diệp Phàm một cái, rồi chậm rãi rời đi.
Mấy trăm người Diệp Phàm lại được dẫn tới một nơi nữa, nơi đây có sương mù dày đặc, phía trước có một tiên môn. Tất cả phàm nhân phải đi qua nơi này, bị kiểm tra một lần nữa.
Trừ mấy trăm người bọn họ ra, còn có khoảng mấy ngàn người đứng sẵn chờ từ lâu. Tất cả đều được thông qua, không có việc ý muốn phát sinh.
Diệp Phàm thấy vậy khẽ thở dài một cái.
- Ta có việc muốn đi Bắc vực, tiện đường mang theo đám người này.
Bỗng nhiên có một đạo ánh sáng xuất hiện ngay giữa tế đàn bằng ngọc ở giữa sân, một lão nhân mặc y phục màu xanh hiện ra, phía sau hắn còn có mấy người đệ tử trẻ tuổi.
- Cung tiễn thái thượng trưởng lão!
Bọn người Vi Vi ở dưới tế đàn thi lễ.
Xoẹt!
Lão nhân này vung tay áo lên, thu toàn bộ mấy ngàn người vào trong ống tay áo. Sau đó tế đàn bằng ngọc kia tỏa ánh sáng ngất trời, Vực Môn được mở ra. Hắn bước vào đó một bước, mấy người đệ tử trẻ tuổi khác cũng theo vào.
Thấy mình bị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa thu vào ống tay áo như vậy, Diệp Phàm thở nhẹ một hơi. Hắn sắp tiến vào Bắc vực, rốt cuộc rời khỏi Nam vực này rồi.