Già Thiên

Chương 167: Hỏa Vực

Cơ gia truy sát Diệp Phàm, vốn là do Đại Hư Không thuật, nhưng Diêu Quang Thánh nữ cùng Hoa Vân Phi cũng đuổi theo, đây không phải là điều tốt gì, rất nhanh, hắn đã phát hiện ra Tiêu Dao môn tối kiệt đệ tử Lý U U, cũng như phiêu miểu yên vụ mà theo. Cùng lúc đó, lại thấy mười mấy bóng người quen thuộc, đều là tuổi trẻ anh kiệt lần trước tại Thái Huyền hắn đã nhìn thấy. Ngoài ra, càng nhiều người xa lạ xuất hiện, chưa từng gặp qua, từ phương xa đuổi về phía hắn.

Hiện tại phiền phức nháo lớn rồi, Cơ gia muốn lấy về Đại Hư Không thuật, những thế lực khác lòng dạ khó lường, cũng muốn nhảy vào phân một chén canh. Diệp Phàm cảm giác con đường phía trước không rõ, sinh tử khó liệu, rất khó thoát khỏi những người này.

"Diệp tiểu đệ đi theo ta đi, bây giờ ở khu vực này, chỉ có Diêu Quang Thánh địa ta mới có thể hộ cho ngươi chu toàn." Diêu Quang Thánh nữ lần thứ hai truyền âm, thanh âm mềm mại, mang theo một tia mê hoặc.

Diệp Phàm rất muốn điên cuồng một lần, đầu nhập vào trong Diêu Quang Thánh địa, sau đó công bố Đại Hư Không thuật ra, khiến cho hai thế lực lớn mâu thuẫn, nhưng mà làm kiểu này chỉ ngang với thiêu thân lao đầu vào lửa. Tình cảnh trước mắt của hắnrất nguy ngập, người người đều coi hắn trở thành thịt Đường Tăng, vô cùng béo bở.

Ngay thời khắc hắn phân thần, dưới chân Diêu Quang Thánh nữ phát ra một đoàn quang hoa, gót sen bước nhẹ, như liễu bay trong gió, lay động tiên khu, chớp mắt đã theo tới nơi.

Diệp Phàm mở to hai mắt, cố đem hết toàn lực mà tăng tốc, vị thánh nữ chim sa cá lặn này thực sự quá thần dị, suýt nữa vượt qua hắn.

Tiếng cười từ xa du dương truyền đến, Diêu Quang Thánh nữ vươn cánh tay ngọc ra, những ngón tay thỏ dài, như có ma lực kỳ dị, xa xa phất về sau lưng Diệp Phàm.

Tuy rằng cách xa nhau mấy trăm mét, nhưng Diệp Phàm lại cảm giác được một cỗ hương phong truyền đến, những ngón tay kia như sắp kề sát tới lưng hắn, phảng phất cảm nhận được cái loại nghiệt nhuyễn này. Hắn kinh ra mồ hôi lạnh, vội hô lớn: "Diêu Quang Thánh nữ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Mọi người đều ngẩn ra, không rõ vì sao, Diêu Quang Thánh nữ thì thần tình hơi ngạc nhiên chút, sau đó cười khẽ, nói: "Tiểu hoạt đầu."

Diệp Phàm làm như thế, chỉ có mục đích duy nhất là phân tán lực chú ý của nàng, tránh thoát nguy hiểm vừa rồi, bàn tay ngọc kia đã cách ra, hắn vội không ngừng tăng tốc mà chạy.

Hoa Vân Phi áo lam tung bay chạy theo, truyền âm nói: "Diệp sư đệ, ngươi thân vốn là đệ tử Chuyết Phong, chúng ta đều từ Thái Huyền mà ra, ngươi hãy cùng theo ta trở về nội môn đi."

Tiêu Dao môn Lý U U cũng vẫn thấp thoáng ở phía sau, từ đầu đến cuối chưa bị bỏ lại.

"Diệp tiểu tặc, hôm nay ta xem người phương nào có thể cứu ngươi!" Cơ Huệ mặt tái nhợt, không ngừng rút ngắn khoảng cách, nhanh chóng áp sát phía sau hắn.

Rơi vào tay người phương nào cũng tuyệt không thể rơi vào tay lão thái bà này, bằng không thì Diệp Phàm sống không được, chết cũng không xong, không nếm hết khổ hình khắp thế gian, sợ không thể nhắm mắt lại.

"Ha ha ha... Tiểu Diệp Tử đừng có chạy nha, tỷ tỷ sẽ không làm hại ngươi đâu." Cơ Bích Nguyệt cười duyên, ngũ sắc lôi điện dưới chân không ngừng lấp lóe, đã kéo gần lại được một khoảng lớn.

Trong lòng Diệp Phàm đanh lại, mấy cường giả trẻ tuổi này đều tu hành đến bí cảnh thứ ba, không kém chút nào so với các danh túc.

Quay đầu nhìn, thì ngoại trừ mấy vị danh túc của Cơ gia ra, còn lại đều là tuổi trẻ anh kiệt: Hoa Vân Phi, Lý U U, Cơ Bích Nguyệt, Diêu Quang Thánh nữ...

Cho tới bây giờ tổng cộng có gần hai mươi vị tu sĩ đuổi theo, không thể tránh thoát, có một nửa người hắn đều đã gặp qua, còn lại đều rất xa lạ.

"Tiểu Diệp Tử, đến cho tỷ tỷ thương ngươi a..." Cơ Bích Nguyệt sóng mắt như nước, dáng người gợi cảm, đường cong động lòng người, luân bích nguyệt trên đỉnh đầu nàng bay ra, hướng về phía Diệp Phàm bao xuống.

"Mỹ nữ, chúng ta có thể lén giao lưu, trước mặt mọi người, như vậy cũng không quá tốt." Đang lúc này, Diệp Phàm rùng mình một cái, bộ pháp dưới chân càng thêm quỷ dị, mỗi một bước hạ xuống, đều có đạo vận lưu chuyển, mấy bước đã thoát khỏi luân bích nguyệt kia.

Nước Tấn, ở Nam Vực có danh khí nhất định, nó được tu sĩ biết đến hoàn toàn là bởi vì một chỗ Hỏa Vực.

Mọi người không biết Hỏa Vực tại sao vĩnh viễn không tắt, từ Thái Cổ đến bây giờ, cũng không biết là đã thiêu đốt bao nhiêu năm tháng, rất khó mà nói rõ.

Trên mặt đất không có cây cỏ, lòng đất không có dung nham, căn bản vật để thiêu đốt, chỉ có hỏa diễm, không biết nó vì sao mà vẫn cháy, như là bất diệt vậy.

Trong Nam Vực, tu sĩ bình thường căn bản là không dám tới gần nơi này nhưng mà khi tuyệt đỉnh tu sĩ luyện khí, tất nhiên sẽ chọn nơi đây đầu tiên, hỏa diễm có một lực lượng thần bí, nó có thể giúp "Khí" thành hình, lạc ấn xuống "Đạo" cùng "Lý "

Đương nhiên, Hỏa Vực cũng sẽ không phải cái nơi an lành gì, thường ngày yên tĩnh cũng còn tốt, nếu là liệt diễm hừng hực, bao phủ trời cao, sẽ cực độ nguy hiểm, ngay cả Đại Năng cũng phải lui tránh.

Liên quan với nơi đây, có rất nhiều ghi chép, sách sử cổ lão nhất thậm chí có ghi nó có liên lụy đến "Tiên", 'Hoang tháp'. Chẳng qua cũng chỉ còn vài ghi chép mơ hồ, ngôn ngữ cũng không rõ.

Diệp Phàm đã rời xa Tê Hà sơn mạch được hơn 3000 dặm, từ trung bộ nước Tấn đi tới đầu phía tây, mắt thấy phía trước một mảnh hoả hồng, khi vọt tới phụ cận mới phát hiện ra đó là một mảnh Hỏa Vực phạm vi hơn trăm dặm.

"Diệp tiểu tặc, lên trời xuống đất đều không được, ngươi còn trốn được đi đâu?" Cơ Huệ mặt trầm như nước, trong mắt sát khí đã bao kín, không nóng lòng truy đuổi nữa. Những người khác thì cũng đều ngừng lại, chặn lại ba bên, không tiến thêm nữa.

Diệp Phàm vốn định lướt qua trên không, trực tiếp xông tới, nhưng thấy mọi người như vậy, hắn trong lòng hơi động, không tùy tiện hành sự.

"Lão thái bà chết tiệt, ngươi nghĩ là có thể làm khó dễ được ta sao, không phải chỉ là một mảnh hỏa diễm ư, thật sự là cho rằng có thể ngăn cản ta?" Diệp Phàm đứng đó, chú ý quan sát phản ứng của đối phương.

"Đúng là không biết không sợ, Hỏa Vực cũng không sợ, nên nói là ngươi không biết trời cao đất rộng, hay là cô lậu quả văn đây."

Thấy tư thái bà ta, Diệp Phàm nháy mắt đã biết, nơi đây không thể xông bừa.

"Diệp tiểu đệ không phải do dự, đi theo ta đi, Diêu Quang sẽ trọng điểm bồi dưỡng ngươi..." Diêu Quang Thánh truyền âm, vẽ ra tiền cảnh cực đẹp, từng bước dụ dỗ hắn.

Cơ Huệ tiến lên, chậm rãi áp sát, mấy vị danh túc theo phía sau, đến bây giờ sẽ không để cho Diệp Phàm thêm bất cứ cơ hội nào nữa.

Phía trước, một mảnh hỏa diễm nhảy lên, nóng rực, đốt cháy đại địa, ngoại vi hoàn toàn cháy khét, có rất nhiều khe đất lớn, khô nứt.

Diệp Phàm cắn răng, quyết định mạo hiểm. Hắn hơi lùi về sau, lui về trong Hỏa Vực, bằng không thì trước mắt thực sự không còn đường sống nào nữa.

"Tiểu Diệp Tử, hà tất phải cương liệt như vậy..." Cơ Bích Nguyệt cười nhạt, chân ngọc đạp ngũ sắc lôi điện, nhẹ nhàng theo vào.

"Xoạt "

Diệp Phàm vọt vào trong Hỏa Vực, hơi nóng rực đập vào mặt, hỏa diễm thiêu đốt khắp nơi, hắn lấy thần quang tế thể, nhanh chóng chạy trốn, chuẩn bị từ một phương vị khác mà xuyên qua.

"Đừng uổng phí tâm cơ, hôm nay ngươi không chết, chúng ta sao có thể an tâm." Cơ Huệ theo sau, nhập vào trong biển lửa, quỷ mị đi theo. Trước mắt, đã có mười mấy người đuổi tới, những người khác hơi do dự, cũng vọt vào. Đoàn người chặn ba bên, chỉ cho hắn một con đường, là hướng sâu về trong Hỏa Vực mà đi.

Nháy mắt, theo Diệp Phàm thâm nhập sâu vào, nhan sắc hỏa diễm phát sinh biến hóa, từ đỏ đậm đã biến thành màu lam nhạt, nhiệt độ càng thêm nóng rực, dù cho có thần thể, cũng cảm giác được từng đợt nóng rực.

"Ta nói này, các vị đều muốn biến thành thịt nướng làm gì? Cứ như vậy mà đuổi, cho dù các ngươi có thể nhìn ta hóa thành tro tàn, mình cũng trốn không ra a." Diệp Phàm hô lớn về phía sau. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

"Tiểu Diệp Tử, tỷ tỷ thật không đành lòng nhìn ngươi bị nướng chín, mau mau trở lại, ta sẽ yên lặng nhường cho ngươi một lối đi, ta thật không nhẫn tâm được như Cô tổ Cơ Huệ kia, sẽ không giết ngươi đâu." Cơ Bích Nguyệt bí mật truyền âm, ánh mắt câu hồn đoạt phách.

Cấp tốc chạy mấy dặm, màu sắc hỏa diễm lần thứ hai phát sinh biến hóa, từ màu lam nhạt hóa thành màu ngà sữa, như những dòng sữa đang lưu chuyển, mông mông lung lung, Diệp Phàm cảm giác miệng lưỡi khô khốc, nếu còn tiếp tục như vậy, thật sự là sẽ bị nướng chín.

Đến nơi đây, địa thế không bằng phẳng, xuất hiện rất nhiều tảng đá lớn, những bãi đá trải rộng, giúp hắn chạy nhanh hơn một chút, thỉnh thoảng có thể giấu kín thân hình.

"Đừng có đi tới nữa, mảnh Hỏa Vực này là nơi cường giả luyện khí, từ trước đến giờ càng đi càng nguy hiểm, ngươi rất có thể bị biến thành tro tàn." Hoa Vân Phi truyền âm.

Diệp Phàm không để ý tới, cứ tiếp tục hướng phía trước mà phóng đi, lại cấp tốc chạy mấy dặm, màu hỏa diễm thứ tư đã xuất hiện, hào quang lấp lóe, như là Minh hỏa, đen đến dọa người, vô thanh vô tức mà thiêu đốt.

Đồng dạng, những bãi đá phía trước càng thêm dày đặc. Nói cũng kỳ quái, loại nhiệt độ đủ để đem núi đá nóng chảy, vậy mà vẫn có những bãi đá này.

Diệp Phàm vừa bước vào trong ngọn lửa màu đen, ngay lập tức cảm nhận được sự đáng sợ của loại minh hỏa này, khiến hắn vô cùng khiếp đảm.

Nếu như không phải thân thể cực độ mạnh mẽ, e là giờ khắc này thật sự nguy hiểm. Cho dù là như vậy thì cả người hắn cũng bỏng rát.

Theo phía sau, mấy người Cơ Huệ cũng có chút do dự, đám Lý U U thì thân thể không mạnh mẽ bằng với Diệp Phàm nhưng thần lực thâm hậu, hoàn toàn là lấy tự thân tu vi mà chống đỡ.

"Xoạt "

Diêu Quang Thánh nữ vọt vào bên trong Minh Hỏa, hào quang trong cơ thể nàng tỏa ra, óng ánh, quang hoa điểm điểm, gót sen nhẹ bước, không biết là thân pháp gì, ưu mỹ không gì sánh nổi, dáng dấp nàng lại thập phần yểu điệu, lại càng tuyệt mỹ đến cực điểm.

"Diệp tiểu đệ, đừng có bướng bỉnh nữa, bây giờ ngươi đã không còn đường sống, đi theo ta đi, Diêu Quang bây giờ là lựa chọn duy nhất của ngươi."

Diêu Quang Thánh nữ cơ thể như ngọc, quần áo màu trắng bên trong ngọn lửa màu đen lại càng thêm bắt mắt, quầng sáng lưu chuyển bên ngoài thân, khẽ cười nói: "Ngươi căn bản trốn không thoát được, tiền bối cao thủ đến nơi đây cũng phải nhíu mày."

"Diêu Quang Thánh nữ có thể lập gia đình sao?" Diệp Phàm trêu chọc: "Nếu có thể trở thành con rể Diêu Quang, ta có thể đi theo ngươi."

"Ngươi nếu là có thể đánh bại Thánh Chủ, cũng không phải là không thể." Diêu Quang Thánh nữ cười khẽ, không hề tức giận, tiên tư trong sáng, ngọc dung hiện lên ý cười mê hoặc lòng người, nói: "Lấy thể chất của ngươi, còn sợ không thể quật khởi sao? Mau mau đi theo ta đi thôi."

Diệp Phàm ở trong bãi đá cấp tốc mà chạy, Diêu Quang Thánh nữ gót sen nhẹ bước, cũng nhanh chóng theo vào, như cành liễu đung đưa, phất động trong gió xuân, ôn nhu đến cực điểm.

Ở phía sau, mọi người do dự một lúc mới nhảy vào trong hắc sắc Minh Hỏa, đuổi theo Diệp Phàm.

Dựa theo ghi chép thì nơi này có chín tầng hỏa diễm, đến tầng thứ tư đã rất nguy hiểm, bọn họ vốn cũng không muốn tiếp tục mạo hiểm, nhưng lại không thể không truy đuổi theo hắn.

Ngay ở phía trước, ngọn lửa màu vàng kim lấp loé, Diệp Phàm đã có chút sợ hãi. Ngọn lửa màu đen khiến hắn cảm giác đã khó có thể chịu đựng được, nếu như tiến vào tầng hỏa diễm thứ năm, sợ là hắn sẽ bị triệt để thiêu rụi.

Chỉ sợ cho dù có là Thái Cổ Thánh Thể thì cũng không cách nào mà chống đỡ nổi. Quả nhiên, Diêu Quang Thánh nữ cũng không dám đụng vào ngọn lửa màu vàng kim kia, cẩn thận mà tránh ra bên cạnh, tiếp tục truy sát.

"Diệp tiểu đệ, ngươi không có cơ hội nữa, không đi theo ta,sợ là thật sự phải hóa thành tro tàn." Diêu Quang Thánh nữ cười ngọt ngào, vươn tay ngọc thon dài, phất về phía hắn.

"Diêu Quang Thánh nữ, sau này ta sẽ đi cầu hôn ngươi, mời ngươi trở về đi." Diệp Phàm cắn răng, vọt vào trong ngọn lửa màu vàng kim.

Vào đúng lúc này, hắn cảm giác Thánh thể thật sự là cũng không cách nào chống đỡ được nữa, da dẻ đã có cảm giác băng liệt, giống như là đã bắt đầu bốc cháy, hắn cảm thấy mình sắp hóa thành tro tàn đến nơi rồi. Thần lực cũng không thể ngăn trở, bảo thể cũng không cách nào kiên trì được!

Diệp Phàm hoảng hốt, nhanh chóng lấy ra Ngọc Tịnh bình, dốc thần tuyền vào trong miệng, lúc này, cái cảm giác sắp hóa thành tro tàn mới biến mất đi một ít.

Thế nhưng, tình cảnh hắn vẫn như cũ: thần tuyền hữu hạn, không chống đỡ nổi bao lâu, thân thể sớm muộn cũng sẽ bốc cháy, triệt để hóa thành tro bụi. Bên ngoài, đám người đều lộ ra vẻ khó mà tin nổi, không nghĩ tới Diệp Phàm lại không bị nóng chảy mà vẫn còn tiếp tục kiên trì được.

Ở đây, tất cả mọi người đều lấy tu vi thâm hậu để chống đỡ, bọn họ đã nhìn ra, Diệp Phàm lại lấy thân thể cường đại để chống đỡ, chuyện này thực sự khiến người ta khiếp sợ vô cùng.

Mấy người Cơ Huệ tụ lại, bàn bạc một lúc rồi tản ra, cười lạnh mà tiến lên, liên thủ lấy ra một mảnh ngọc màu bích diệp, chém về Diệp Phàm.

Ngọn lửa thiêu đốt nóng rực lên, Diệp Phàm như muốn tan xương nát thịt, động tác hắn phi thường chậm chạp, tuy rằng đã tránh thoát, ngọc bích diệp vẫn phá vỡ hư không ngay bên cạnh hắn. Diệp Phàm xoạt một tiếng biến mất, nhập vào trong hư không.

Diêu Quang Thánh nữ lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Có khắc ấn 'Khí' của Đại Hư Không thuật!"

"Không sai!" Cơ Huệ gật đầu, nói: "Đáng tiếc, chỉ có thể đơn hướng đi tới, bằng không thì có thể bắt được hắn."

Một vị Cơ gia danh túc khác tay chống đỡ, nói: "Đủ để cho hắn xuyên hành hơn mấy dặm, sẽ rơi vào tầng Hỏa Vực thứ sáu, ta tiến vào cũng phải hóa thành tro tàn, hắn chắc chắn phải chết."

"Tầng Hỏa Vực thứ sáu là Tử Khí Đông Lai, là nơi mà đại nhân vật luyện khí, đi vào nơi đó, hắn chắc chắn không có bất kỳ hy vọng nào rồi." Cơ Bích Nguyệt nói.

"Đi thôi, ở trong tầng hắc sắc minh hỏa này, chúng ta cũng đã khó có thể kiên trì lâu được." Cơ Huệ nói xong bèn dẫn đầu đi ra bên ngoài.

"Đáng tiếc, đáng tiếc." Những người khác lại lắc lắc đầu, sau đó đều nhanh chóng rút đi.

"Ta cảm giác hắn hẳn là không chết dễ dàng như vậy..." Diêu Quang Thánh nữ, trên tuyệt lệ dung nhan lộ ra vẻ kì lạ, đợi ở ngoại vi ngọn lửa màu vàng kim rất lâu, thấy bên trong không có truyền ra động tĩnh gì mới rút đi, tự nói: "Đáng tiếc." Hoa Vân Phi cũng chờ giây lát, tĩnh tâm lắng nghe, bên trong Hỏa Vực lại hoàn toàn yên tĩnh, sau đó hắn mới xoay người rời đi. Trong chớp mắt, tầng thứ tư: Minh Hỏa chi vực triệt để yên tĩnh xuống.

Cơ Huệ đến bên ngoài Hỏa Vực, lập tức phân phó cho tu sĩ Cơ gia canh gác ở đây, nàng không muốn phát sinh bất cứ chuyện gì, thậm chí muốn mời đại nhân vật trong gia tộc ra, thâm nhập vào tầng Hỏa Vực thứ sáu để tra xét một phen.

Tầng Hỏa Vực thứ sáu gọi là Tử Khí Đông Lai, hỏa diễm nơi đây không giống như là liệt hỏa, ngược lại lại giống như từng đám sương mù màu tím đang lưu chuyển, khắp nơi một mảnh mông lung.

Ngọc Bích Diệp là một cấm khí, đánh xuyên qua hư không, hiển hóa ra hoàn chỉnh Đại Hư Không thuật, xuyên qua mấy dặm không gian mấy dặm, lướt qua khu vực hoàng kim hỏa diễm, sắp trực tiếp phá vào tử diễm. Diệp Phàm ngay lúc xuyên qua hư không đã biết đại sự không ổn!

Hắn lấy Đại La Thiên võng ra, bảo vệ thân thể, sau đó nắm chặt lấy Ngọc Tịnh Bình, tùy thời chuẩn bị bảo vệ thân thể. Chỗ đại nhân vật luyện khí không phải là nơi mà hắn có thể chui vào được!

Hư không phá vỡ ra, đầu tiên, chỉ có một tia tử khí tràn vào, nhưng Diệp Phàm vẫn cảm giác được cả người như là sắp băng liệt, đồng thời cũng cảm thấy được Vạn Vật Mẫu Khí kích động hẳn lên.