Già Thiên

Chương 1658: Chủ Nhân Luân Hồi

Một cước mà thôi, một thân ảnh cao lớn màu xanh tung ra một cước, trực tiếp làm cho Bắc Đẩu Tinh Vực vỡ nát tan tành, rúng động nhân gian giới!

Cái gì là chí tôn? Đây chính là chứng minh thực lực đáng sợ của họ, ngày nay Táng Đế Tinh dối với họ mà nói, không còn có ý nghĩa, một cước đã làm cho phiến tinh vực này diệt vong.

Xa xa, cũng không biết có bao nhiêu tinh tú nổ tung, như là đóa đóa pháo hoa sáng lạn, phi thường xinh đẹp, nhưng cũng quá mức khủng bố, tới cực hạn.

Nhưng loại sáng lạn này phải trả cái giá quá lớn, rất nhanh phiến tinh vực này liền ảm đạm xuống, mà trên Táng Đế Tinh nứt vỡ kia còn lại là một mảng bi ai âm u, nơi nơi đều là tiếng kêu khóc.

- Ha ha...

Truyền đến tiếng cười lạnh lùng, không có một chút cảm tình, cũng không biết có bao nhiêu ức vạn sinh linh chết đi, tất cả hắn đều không mảy may để trong lòng.

Xem chúng sinh như con kiến, sinh linh ở trần giới, bất kể phàm nhân hay là tu sĩ, ở trong mắt hắn ngay cả con trùng con kiến cũng không bằng. Một cước đạp xuống toàn bộ dập nát thành máu bùn, giết chết sạch sẽ.

Mà cái loại biếu tình cười lạnh lùng, không để ở trong lòng của hắn này, lại làm cho người ta phát lạnh. Hắn từng là một trong chí tôn khởi xướng hắc ám náo động lớn nhất, hai tay dính đầy máu tanh, quá khứ cũng không biết đã giết chết bao nhiêu sinh linh, cần dùng ức làm đơn vị!

Hắn chính là chủ nhân Luân Hồi, đến từ Luân Hồi Hải một trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, một tồn tại chí cao vô thượng, một thân mặc chiến y Vũ Hóa Thanh Kim, lấp lánh tia sáng lạnh như băng.

Con đường hắn đi qua thây chất thành núi máu chảy thành sông, do ức vạn thi thể hài cốt sinh linh chồng chất thành. Tâm hắn lạnh như hàn đao, cứng rắn hơn so với sắt đá, giết ngàn vạn sinh linh cũng không hề chớp mắt một cái.

Thánh thể đại thành rống giận:

- Súc sinh! Ngươi cũng là từ nhỏ yếu đó từng bước một đi tới, cuối cùng mới trở thành chí tôn vô thượng. Ngươi xem bọn họ như cỏ rác, sớm muộn gì có một ngày cũng có người sẽ xem ngươi như miếng thịt trên thớt gỗ!

- Ngươi tốt hơn là quyết đấu với Trường Sinh Thiên Tôn đi!

Chủ nhân Luân Hồi thần sắc hờ hững, há mồm hút một cái, trên Sinh mệnh cổ tinh vỡ nát tan tành kia, từng cái tinh khí sinh mệnh bay tới, hóa thành một dòng thác lũ, toàn bộ chìm sâu vào trong miệng của hắn.

Quá mức khủng bố! Đó là hàng ức sinh linh, tất cả đều đã chết!

Lúc này Táng Để Tinh, hoàn toàn nứt ra rồi, Trung Châu, Bắc Nguyên, Tây Mạc, Nam Lĩnh, Đông Hoang năm khối đại lục chia lia. Lơ lửng trong vũ trụ, vô tận sinh linh kêu khóc.

Nhìn kỹ lại có thể nhìn thấy trên mặt đất thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi, máu đổ thành vũng, đã chết quá nhiều người. Chí tôn chỉ đạp một cước mà thôi, gần như đã diệt thế!

Từng cổ trận Đại đế gần như đều bị các giáo khi di chuyển mang đi, chở đi từng khối từng khối trận thai, tàn trận còn thừa lại ở dưới bạo động sau khi con đường thành tiên mở ra cũng bị phá hủy không còn nhiều lắm. Cả viên đại tinh này đã mất đi bảo hộ.

Rất thảm thiết, trên mặt đất kia từng khuôn mặt tóc trắng xoá, thân mình lom khom leo lên trong vũng máu, lay lay con gái của mình nơi đó, kêu khóc, đáng tiếc cỗ thi thể trẻ tuổi kia rốt cuộc không sống được.

- Ô ô... con ta!

- Con của ta, con mau mở mắt. Tỉnh lại đi!

- Hu hu...

Khắp mặt đất trở thành tràng địa ngục, phàm là người trẻ tuổi tráng kiện, sinh mệnh tinh khí đầy đủ rất nhiều đều ngã xuống trong vũng máu, một lũ tinh khí căn nguyên nhất trong cơ thể bay lên.

Mau thân ngã nhào trong vũng máu, sớm mất đi sinh mệnh, đứa con nhỏ bên cạnh đang cố gắng sờ soạng tìm hơi ấm, rồi sau đó oa oa khóc lớn, thẳng đến ngất đi, mang theo nước mắt, cuộn mình trong lòng mẫu thân, dính đầy vết máu.

Đây là một cảnh tượng địa ngục nhân gian. Quá mức bi thảm!

- A...

Thánh thể đại thành gầm lên, bỏ qua Trường Sinh Thiên Tôn, còn không có bắt đầu chân chính quyết đấu với hắn, phải chuyển đánh về phía chủ nhân Luân Hồi nơi đó.

- Ngươi một mình có thể ngăn cản năm sáu vị chí tôn chúng ta sao, chủ nhân Tiên Lăng Mộ sẽ bỏ qua cho địch thủ ngươi này sao?

Chủ nhân Luân Hồi âm u nói. Giết chết nhiều người như vậy hắn vẫn như cũ là bình thản như vậy, Thanh Kim Tiên Y trên người bắt đầu phát sáng, rực rỡ loá mắt, chấn nhiếp thế gian.

- Phụt...

Trường Sinh Thiên Tôn hít sâu một hơi, trên mặt đất Bắc Đẩu sinh mệnh cổ địa tới mấy ngàn vạn sinh linh ngã nhào trong vũng máu, từ trong cơ thể bay ra một luồng sương trắng bay vọt lại đây, chìm sâu trong miệng hắn.

- Giày vò lâu như vậy, ta không muốn chết, không thấy tiên, sao có thể cam lòng!

Trường Sinh Thiên Tôn bình tĩnh nói, đối với hết thảy phát sinh trước mắt hắn không hề quan tâm chút nào.

- Được, được, được! uổng cho ngươi là Thiên Tôn một thế hệ mà lại như thế, ta đây trước hết giết chết ngươi!

Thánh thể đại thành giận dữ mà cười, toàn thân bộ lông màu vàng phát sáng rực rỡ. Tuy rằng bởi vì từng phát sinh bất tường, hình dáng bị hủy, nhưng vẫn như cũ có một loại khí thế hào hùng khí nuốt núi sông, khiến người ta cảm giác được một loại vĩ ngạn.

Hắn liền cử quyền đánh tới, toàn thân bộc phát ra huyết khí khủng bố, dùng cứng chọi cứng với Trường Sinh Kiếm, quyết chiến với Thiên Tôn của thời đại thần thoại!

- Đây là nguyên nhân thọ nguyên của ngươi sắp hết, mà ta lại có thể trường tồn! Ngươi không biết quyền biến, không biết dùng mưu kỳ chước lạ để ứng phó những sự phi thường!

Chủ nhân Tiên Lăng Mộ lạnh lùng nói.

- Trường tồn như vậy ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao!?

Thánh thể đại thành rống giận, cùng với Trường Sinh Thiên Tôn bay lên trời cao, rời xa Bắc Đẩu, tiến vào trong tinh hải mênh mông.

"Ầm" một tiếng, trời sụp đất nứt. Ở trong tinh hệ không có sinh mệnh này, hắn tận tình chiến đấu, diễn biến pháp môn vô thượng, đi lên chính là tung ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền!

Đây là một loại thần thuật cái thế, do Thánh thể thi triển là thích hợp nhất: huyết khí tràn đầy như đại dương mênh mông, cộng thêm thân thể độc nhất vô nhị, quả nhiên có thể phát huy đến cảnh giới cực hạn.

Cũng không biết có bao nhiêu tinh tú vỡ nát, ở dưới một quyền cái thế trở thành bột mịn.

Nhưng mà, Trường Sinh Thiên Tôn cũng thật đáng sợ, cực kỳ khủng bố, có thể từ thời đại thần thoại sống đến bây giờ, hắn không phải chỉ trông vào một bí quyết chữ "Giả", mà bởi vì công tham tạo hóa, từ lúc niên đại thần thoại hắn đã thành đạo!

"Keng!"

Một kiếm cắt qua vĩnh hằng, giống như Thiên Ngoại Phi Tiên, quá mức sáng lạn, Trường Sinh Kiếm sắc bén chói mắt, khiến người ta không mở ra hai mắt được, khủng bố tới cực hạn.

Trong vòm trời từng tinh hà vỡ vụn, từng mảng lớn tinh vực đều bị dập tắt, trở thành tro bụi dưới Trường Sinh Kiếm!

Một quyền một kiếm này va chạm vào nhau, đó là đối kháng giữa pháp tắc và đại đạo, là quyết đấu giữa sinh mệnh và ý chí, là một loại giao phong của tín niệm vô địch.

Chí tôn quyết đấu đáng sợ tới cực điểm, không chỉ là thân thể, nguyên thần tranh phong, mà còn có các loại cảm ngộ trải qua trong đời người, tất cả đều trước tiên phát ra, rung chuyển khắp vũ trụ.

"Keng!"

Một tiếng nổ vang, phát ra hào quang đẹp mắt nhất từ va chạm giữa nắm tay cùng với Tiên kiếm kia làm trung tâm, lan tràn khắp bốn phương tám hướng, thổi quét vòm trời này, rất nhiều tinh hà hủy diệt, vô tận đại tinh trở thành mảnh nhỏ, hóa thành bột mịn!

Đây là một mảng tinh vực không người, nhưng dao động cường đại như vậy cũng chấn khiếp các nơi vũ trụ. Chí tôn cổ đại đại chiến với nhau có thể áp chế đại đạo khắp thế giới. Tự nhiên các tu sĩ cường đại nhất có thể cảm ứng được.

- Đây là Đế chiến chân chính? Quá mức khủng bố!

- Từ xưa đến nay, từng phát sinh mấy lần? Không thể tưởng được ở kiếp này lại xuất hiện!

Cả thế gian khiếp sợ, Thánh thể đại thành quyết đấu với chủ nhân Tiên Lăng Mộ ảnh htrởng quá lớn. Vũ trụ bát hoang đều run rẩy.

Nắm tay cái thế kia xuất hiện một vệt máu, lộ ra xương trắng dày đặc, máu vãi ra ba ngàn dặm. Là Trường Sinh Kiếm cắt ra một miệng vết thương khủng bố ở trên nắm tay hắn.

Mà bản thân Tiên kiếm cũng gào thét một trận, trong khoảnh khắc ảm đạm đi không ít, bị phản chấn bay ngược lên rất cao. Trong miệng người chủ Tiên Lăng Mộ phun ra một ngụm máu tươi, bật lui lại mấy bước.

- Ngươi uổng là Thiên Tôn! Ngày xưa không thể giết ngươi, hôm nay lấy tính mạng của ngươi!

Thánh thể đại thành rống giận, huyết khí xông lên tận trời, đầu đầy sợi tóc màu vàng bay múa, nắm tay phát sáng, miệng vết thương rất nhanh khép lại.

Đó là thương tích do binh khí Đế gây ra, không ngờ lại bị hắn trị liệu lành ngay tức khắc, thật sự là chấn nhiếp thế gian! Có thể thấy được rõ ràng tính ưu việt của thể chất Thánh thể nhất mạch!

- Người trẻ tuổi ngươi còn kém một chút. Tuy rằng được xưng là có thể khiêu chiến Đại đế, nhưng chung quy là chưa thành đạo, bần đạo cũng không phải là không thể giết ngươi, tự giải quyết cho tốt đi!

Trường Sinh Thiên Tôn lạnh lùng nói.

- Một tên tự chém một đao, dựa vào sinh mệnh của ức vạn sinh linh mà kéo dài hơi tàn, cũng xứng nói với ta hai chữ Đại đế! Hôm nay phải giết chết ngươi!

Thánh thể đại thành vô cùng cương liệt, khí nuốt tinh hà, có được một loại khí phách cái thế.

Hai người lại ra tay, tiếp tục triển khai đại quyết chiến đáng sợ nhất!

Bắc Đẩu một mảnh ảm đạm, vô cùng thê lương. Năm khối đại lục trôi nổi, từng sinh mệnh cổ địa không thành hình dáng, thê thảm không thể tả.

Đã chết đi quá nhiều sinh linh, máu nhuộm đỏ phiến cổ địa ngày xưa!

- Nghịch đại thế mà đi, một Thánh thể đại thành cũng muốn ngăn cản sáu vị chí tôn sao? Chỉ có thể ngã xuống!

Chủ nhân Luân Hồi âm u nói, trên mặt đầy vẻ tàn khốc.

Tuy rằng cách xa nhau ức vạn vạn dặm, nhưng hắn dường như có thể nhìn thấy trường đại quyết chiến ở chỗ sâu trong vũ trụ kia.

Bốn vị chí tôn khác cũng có người ra tay, hấp thu căn nguyên sinh mệnh trên cổ tinh phân liệt thành mấy khối đại lục kia. Sinh linh chết đi càng nhiều, tiếng bi ai càng chấn nhiếp thế gian.

Cuối cùng, mấy khối đại lục lại nứt vỡ, chỉ có một số địa phương trọng yếu còn giữ lại, tỷ như nói bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, đây là căn cứ địa của họ.

Ngoài ra, Tu Di Sơn Tây Mạc tuy rằng ảm đạm, nhưng dù sao còn có chùa chiềng đứng sừng sững, không sụp đổ, có một loại khí cơ kỳ bí thủ hộ giữ lại.

Vài địa phương còn lại, như Hỏa Vực phi thường thần bí, một ít tổ địa có liên quan với Để và Hoàng cũng được giữ lại, không bị huyết tẩy.

- Kiếp này, chú định sẽ bùng nổ hắc ám náo động đại quy mô nhất trên lịch sử! Chí tôn cổ đại cùng xuất thế "ăn uống", ai có thể ngăn cản?

Chủ nhân Luân Hồi đầu đầy tóc dài dày rậm tung bay, thân thể đáng sợ như là có thể ép sụp vạn giới chư thiên. Giờ khắc này Chiến Y Thanh Kim trên người hắn rực rỡ vô cùng khiếp người.

"Ông!"

Đột nhiên hư không rung chuyển, nữ nhân áo trắng vẫn ở vào trạng thái thất thần như là không còn có ý chí thần thức kia, bỗng dưng đã thức tỉnh, giống như lòng có điều cảm nhận, trực tiếp tung ra một chưởng đánh tới phía trước, chấn vỡ trời xanh muôn thuở!

Chủ nhân Luân Hồi hết hồn! Hư không kia trực tiếp sụp đổ, bàn tay trắng mịn kia dập nát pháp tắc đại đạo, trở thành duy nhất, ấn tới phía hắn, so với vũ trụ vỡ nát còn vô cùng đáng sợ hơn.

Hắn không nghĩ tới, Hoang chù vẫn luôn trầm mặc lại ra tay, lại trực tiếp bổ thẳng tới hắn. Nữ nhân này cũng quá cường thế đi! Không có một chút dấu hiệu báo trước.

Chủ nhân Luân Hồi lập tức ứng chiến! Tới cấp số này rồi tự nhiên hắn sẽ không e ngại, bằng không cũng sẽ không thành đạo, không đạt được độ cao này!

"Ầm!"

Một chưởng này kinh thiên động địa, chấn cho chung quanh vô số tinh tú trong tinh vực dập nát, hóa thành bụi vũ trụ. Nếu không nhờ có Hoang chủ áo trắng vung tay kia che lại, như vậy Táng Đế Tinh nứt vỡ ở phía dưới sẽ không còn lại gì.

"Phốc!" Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Chủ nhân Luân Hồi phun ra một ngụm máu, bịch bịch bịch bật lui về phía sau, thân mình thiếu chút nữa bay tung lên. Hắn biến sắc, vô cùng phẫn nộ, sợi tóc trên đầu đều ướt đẫm máu của mình.

Tay phải của hắn nhờ có Tiên Y do Vũ Hóa Thanh Kim luyện chế thành phòng hộ, nhưng trên giáp trụ lại xuất hiện năm dấu ngón tay, làm cho Chiến Y Thanh Kim ngay bộ vị ngón tay gần như nát vụn.

- Ngươi...

Chủ nhân Luân Hồi tức giận, nhưng còn chưa kịp nói ra dứt câu, nữ nhân áo trắng phong thái tuyệt thế ở đối diện kia lại tung một chưởng bổ thẳng tới hắn!

Hắn cực nhanh tăng lên chiến lực, toàn thân phát sáng, chiếu sáng khắp tinh hệ. Loại khí tức này chấn nhiếp sinh linh trong vũ trụ hồng hoang đều sợ run.