Già Thiên

Chương 1611: Tìm Tung Tích

Hắc vụ tan đi, một cái khe lớn tối om rộng bảy tám trượng, dài đến hơn trăm dặm, xuyên ngang qua Hoàng thành, đây hiển nhiên là khi đại chiến lưu lại.

Diệp Phàm chìm sâu vào khe nứt dưới mặt đất, thẳng xuống mấy trăm trượng trong lòng đất tối đen, mới xuống tới một hang động rộng rãi trong lòng đất, ở trong này cổ khí tức kia càng mạnh.

Trong lòng hắn thấp thỏm không yên, chẳng lẽ mới vừa đến nơi này liền tìm được cô bé? Hắn lắc lắc đầu, nhưng loại tràn đầy khí cơ sinh mệnh này không có giảm bớt.

Hang động trong lòng đất rộng rãi có đầm nước, thạch nhũ thành phiến, như ốc sên, giống như đọt măng lớn, không ngừng nhỏ giọt nước xuống, truyền vang trong bóng tối trống trải, càng tăng thêm vẻ u tĩnh.

Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên cũng theo xuống, đi phía sau Diệp Phàm. Bọn họ có chút hồ nghi, bởi vì vẫn chưa có cảm ứng gì đặc biệt.

- Nơi này!

Ở trong một hố nước, có một viên tinh thạch trong sáng, như một viên kim cương phát sáng rạng rỡ, lóng lánh xinh đẹp. Mà ở bên cạnh nó còn có một cái lọ ngọc vỡ nát, tinh thể này như là từ trong đó rơi ra.

Diệp Phàm nhặt lên viên tinh thể sáng trong suốt, phi thường trong sáng, sinh ra màu sắc rực rỡ, khí tức sinh mệnh ập vào mặt, có khí tức của cô bé.

- Đó không phải là hòn đá nhỏ bảy màu, hình dạng thật giống như là một giọt lệ ngưng kết mà thành!

Hắn thật sự kinh ngạc, chẳng lẽ nước mắt của tiểu tử kia cũng có thể hóa thành tinh thể bực này?

Yến Nhất Tịch cùng Lệ Thiên đều thực kinh ngạc, tới gần một bên bọn họ cũng không cảm nhận được gì, thật không biết Diệp Phàm ở cách xa như vậy, vì sao có thể tìm được manh mối.

Lệ Thiên đón nhận cầm trong tay, nói:

- Dùng ngón tay chạm vào, ta cảm giác được một luồng thần năng khó lường, như là có tiên khí rót vào trong cơ thể!

Yến Nhất Tịch cũng giật mình, vì sao bọn họ không thể cảm ứng từ cự ly xa, chỉ có tiếp xúc mới có thể tra biết? Thật khó hiểu.

- Nhất định nguyên do là vì năm đó cô bé đưa cho ta hòn đá nhỏ bảy màu, ta từng hấp thu tia sáng bảy màu trong đó!

Diệp Phàm nói, đưa ra loại giải thích này.

Đồng thời, trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, người khác khó có thể tìm được cô bé, còn hắn thì có thể dựa cảm ứng này, có được ưu thế không nhỏ.

Đương nhiên, đối với địa vực mênh mông mà nói, loại ưu thế này cũng khiến người ta đành chịu: địa vực quá rộng lớn, quả thực giống như tìm kim dưới đáy biển.

Mà đây đúng là một vấn đề lớn! Ở kế tiếp trong nửa tháng, Diệp Phàm bọn họ vượt qua eo biến, trước sau xuất hiện trên mấy khối đại lục, tìm kiếm manh mối về cô bé.

Đáng tiếc, ngay cả một chút dấu vết đều không tìm thấy.

Đã trôi qua mấy chục năm, rất nhiều thế lực lớn ở Tử Vi Tinh Vực đều không có kết quả, mà bọn họ mới vừa buông xuống đã nghĩ tìm ra, điều đó không thực tế.

- Làm sao bây giờ?

- Các thế lực lớn như Nhân Vương Điện, Minh Lĩnh Trường Sinh Quan, Quảng Hàn Cung... đã tìm kiếm mấy chục năm, có lẽ có phát hiện gì cũng không chừng, ta muốn tìm tới mấy môn phái đó nhìn thử xem!

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Không có biện pháp gì, chỉ phải đi thu thập thành quả của người khác, có lẽ nhờ vậy mới có thể phá vỡ một ít sương mù về tung tích cô bé.

- Cũng đúng! Dù sao bọn họ tìm kiếm đã mấy chục năm, trong tay nắm giữ tin tức có giá trị tất nhiên nhiều hơn so với chúng ta!

Yến Nhất Tịch gật đầu.

Bắt đầu từ một ngày này, các nơi Thần Châu, Lô Châu, Hạ Châu... rộng lớn như vậy xuất hiện một nhân vật thần bí, lẳng lặng xâm nhập đánh bắt cường giả của các đại giáo, nhưng không làm thương tổn tánh mạng một ai.

Người này tự nhiên là Diệp Phàm, trong bóng tối đánh ngã cả trăm người. Đều là nhân vật tinh anh của các đại giáo, từ trong thức hải bọn họ tìm kiếm hết thảy tin tức về cô bé.

Kết quả, hắn càng xem sắc mặt càng là khó coi, những người này đều xem cô bé trở thành Bất tử tiên dược, ai cũng muốn bắt cô bé cho vào đỉnh luyện thuốc, luyện hóa thành một lò tiên đan.

Duy nhất đáng được ăn mừng chính là theo tỉnh huống nắm được, hẳn là còn chưa có người nào làm nên chuyện.

- Nên hướng tới thế lực lớn mấu chốt nhất kia ra tay, dù sao bọn họ mới là kẻ chủ mưu!

Lệ Thiên nói.

Mấy chục năm trước, Tử Vi Thần triều hóa thành tro tàn, độc thủ chủ yếu chính là thế lực lớn buông xuống từ Vực ngoại kia. Ngày nay xem như lại trở thành một thế lực cường đại nhất trên tinh tú này.

Nhiều năm qua như vậy, bọn họ khuếch trương thực nhanh chóng, rất nhiều tán tu đều gia nhập đi vào, có khí thế thôn tính thiên hạ, dường như muốn ổn định thiên hạ.

Theo tình hình phát triển như vậy, bọn họ có thống nhất Tử Vi Tinh Vực cũng không có gì đáng ngạc nhiên!

Thế nhưng, về giới cao tầng nhất của họ, nhiều năm qua vẫn rất thần bí, thủy chung bao phủ trong một tầng sương mù, mặc dù cường đại như Minh Lĩnh Trường Sinh Quan, Nhân Vương Điện... cũng không thể biết rõ.

Ánh trăng dịu dàng, mọi tiếng động đều im ắng, trên đường chân trời xuất hiện một tòa thành cực kỳ rộng lớn, đây chính là Côn Thành, một địa phương khiến tu sĩ thiên hạ dừng lại, kính sợ thật sâu sắc.

Mấy chục năm trước, chính là bọn họ ra tay tiêu diệt Tử Vi Thần triều, làm cho một thế lực lớn kế thừa ngàn đời bất hủ phải đi về hướng chung điếm.

Đó là một cự phách, thiên hạ ngày nay ai dám trêu chọc? Hiệu lệnh vừa ra, ai dám không tuân theo? Cứ xem theo xu thế bọn họ khuếch trương quả nhiên dường như có xu thế muốn nắm cả viên đế tinh này trong tay.

Điều này làm cho thế lực lớn khắp nơi đều lo sợ sâu sắc, rất hối hận năm đó đã liên thủ với bọn họ tiêu diệt Tử Vi Thần triều. Xem ra chẳng khác nào giết chết một con hổ, lại dẫn tới một đầu ác long.

Ánh trăng như nước, tòa cự thành hùng vĩ đứng sừng sững trên mặt đất, giống như một con hung thú thái cổ đang ngủ đông, tuy đã thu liễm sự dữ tợn, nhưng vẫn ập vào mặt khí tức khiếp người.

Diệp Phàm một mình đạp ánh trăng mà đi, tới nơi tiến vào tòa cự thành. Khi hắn tiếp tục đi thẳng vào bên trong Hoàng thành liền bị đại trận kinh thiên ngăn cản.

Hắn vẫn không cậy mạnh xông vào, âm thầm quan sát một đoạn thời gian, không khỏi giật mình: trong đó không ngờ lại có Đế uy, có bố trí Chuẩn đế sát trận ở trong đó.

Tới giờ khắc này, ánh mắt Diệp Phàm lập tức lãnh liệt lên, hắn xếp Thần triều này vào loại nguy hiểm nhất! Đây không phải là một thế lực lớn đơn giản, lai lịch không nhỏ.

Còn thật sự cảm ứng cẩn thận, hắn cũng không xác định nơi đây có Chuẩn đế hay không, nhưng từ trong pháp trận nơi này hắn lại cảm nhận được một tia u ám, bất kể như thế nào, kẻ thống trị sau lưng nó đều rất đáng sợ!

Diệp Phàm không nghĩ đả thảo kinh xà, không muốn động can qua ở địa phương này.

Hắn chờ đợi thật lâu sau, một cường giả từ trong Hoàng thành đi ra. về phần trước đó xuất hiện một số binh vệ hắn khinh thường không ra tay, còn người này là một vị Bán Thánh, so với hắn mà nói không tính là gì, nhưng tại giới thế tục này cũng xem như rất mạnh rồi.

Diệp Phàm hóa thành một luồng hào quang lao ngang qua, bắt người này đi theo. Có thể nói không cần tốn nhiều sức lực, và hoàn toàn không có người nào phát hiện.

Tới vùng hoang dã, Diệp Phàm dò tra trong thức hải người này, quan sát lai lịch giáo phái của hắn.

Một lát sau, trong lòng hắn rúng động: thật sự lai lịch quá lớn. Từ xa sâu trong tinh không có một vị thống trị giả, không biết tu vi sâu cạn, không biết lai lịch xuất thân, giáng xuống một pháp chỉ, lệnh cho đệ tử dưới trướng xuất động, phải tới thống nhất Tử Vi cổ vực.

Bọn họ muốn dựng lên Thiên Đình!

Cuối cùng, Diệp Phàm chiếm được tin tức như vậy, trong lòng sao có thể không sợ hãi. Đây phải là khí phách lớn tới cỡ nào?

Đây cũng không phải là lập giáo trên một viên cổ tinh thông thường, mà là giao phó cho hành động: phải chinh phục từng vực từng vực xây dựng một hệ thống khổng lồ, tái hiện huy hoàng của thời đại thần thoại.

- Thật là khó lường!

Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch từ trong dãy núi đi ra, vừa xem qua ký ức Tiên Thai người này tất cả đều không kiềm nổi ngạc nhiên thán phục.

- Dựng lên Thiên Đình có thể thống trị vạn vực, người này kém nhất cũng là Chuẩn đế rồi đây? Trong Nhân tộc đương thời có ai có thể đối địch, có lẽ duy nhất chỉ có lão gia!

Lệ Thiên nói.

- Chỉ một vị đệ tử ra tay mà thôi, đã gần như sắp thống trị Tử Vi cổ Tinh Vực, vị thủ lĩnh sau lưng tất nhiên đáng sợ tới cực hạn. Bằng không sao có thể dám như thế!

Yến Nhất Tịch thở dài.

Diệp Phàm lau đi trí nhớ liên can trong đầu người này, sau đó trả lại chỗ cũ. Hắn nhíu sát chân mày suy nghĩ, các loại biện pháp đều thử qua, vẫn không thu hoạch được gì.

- Có lẽ nên thỉnh một ít cố nhân ra tay!

Yến Nhất Tịch nói.

- Đi tới môn phái đặc biệt chỗ đó hay sao?

Lệ Thiên hỏi.

- Không sai!

Diệp Phàm tự nhiên cũng nghĩ tới, ngày nay cần đi cầu Thiên Cơ Môn trợ giúp.

Năm đó, khi bọn họ rời đi Thiên Cơ tổ sư sắp tọa hóa, nhìn thấu một góc tương lai, đưa tặng hai lời tiên đoán, coi như đều chuẩn xác.

Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch trên tay có Thiên Cơ lệnh phù. Dựa theo ước định của tổ tiên, Thiên Ky Cốc phải bói toán cho bọn họ bốn lần, ngày nay còn thiếu hai lần nữa.

Năm đó Thiên Cơ lão tổ từng nói: hai mươi năm sau có thể quay lại.

Diệp Phàm bọn họ sau khi rời đi, cách xa nơi này hàng ức vạn dặm, lại không biết tọa độ đường về, không nghĩ tới còn có thể quay về, hoàn toàn là không có dự tính tiếp tục tìm tới nhất mạch này.

Ai ngờ, qua hơn một trăm năm sau, lại có điều cầu trợ giúp. Quả thực thế sự ra ngoài dự liệu của mọi người. Nguồn truyện: Trà Truyện

Thái Uyên, ở vào tây bộ Thần Châu, đây là một u cốc thật lớn, hàng năm không thấy ánh mặt trời, vô cùng u ám. Thiên Cơ Môn bế sơn môn ẩn cư ở trong này không xuất hiện, thế gian rất ít người có thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ.

Hết thảy đều là vì bọn họ có thể thôi diễn thiên cơ, mà gặp phải trời xanh nguyền rủa, không thể không ở ẩn.

Giáo này gặp phải ông trời đố kỵ, tuy có Thần thuật kinh thế nhưng lại khó có thể cường thịnh lên được. Trải qua bao đời cũng không có mấy môn nhân, là một đạo môn cổ lánh đời.

Khi Diệp Phàm bọn họ xâm nhập trong lòng đất, đều kinh sợ đến ngây người, Thiên Cơ Môn bị san thành đất bằng, nơi nơi đều là gạch ngói vụn, đã bị phá hủy sạch sẽ.

Điều này giống như bị tạt một gáo nước lạnh lên đầu, làm cho mấy người toàn thân rét run. Tới đây là con đường hữu hiệu nhất có thể dò tìm được manh mối của cô bé, không nghĩ tới lại trực tiếp bị cắt đứt.

- Ai đã phá hủỵ?

Lệ Thiên nghiến răng hỏi.

- Là Thần triều buông xuống từ Vực ngoại kia!

Yến Nhất Tịch nói. Căn cứ ở địa phương này phát hiện một hang động lớn khủng bố do chiến mâu lưu lại, giống như ở Tử Vi Hoàng thành nơi đó.

Hiển nhiên, Thiên Đình cổ này muốn dựng lên, thế lực lớn thực lực không gì sánh nổi này cũng muốn mượn dùng lời tiên đoán của Thiên Cơ Môn, nhưng cuối cùng lại hủy diệt nơi đây.

Diệp Phàm buồn bã rời đi, cảm thấy nếu muốn tìm được cô bé thật sự cần thời gian rất lâu.

Nhưng mà, sự tỉnh thường thường xảy ra ngoài ý liệu của mọi người, bọn họ tìm kiếm ở phía đông Thần Châu, nửa tháng sau gặp một đạo đồng chủ động chào hỏi bọn họ.

- Tiểu đạo sĩ ngươi là ai?

- Bần đạo đến từ Thiên Cơ Môn, là đưa tới cho ba vị hai tờ lá bùa!

Tiểu đạo đồng nói.

- Thiên Cơ Môn tránh khỏi một kiếp kia?

Lệ Thiên kinh ngạc, đồng thời thực giật mình kinh sợ, nhất mạch này thật sự thần bí, không ngờ lại có thể tìm được bọn họ.

- Tránh thoát đại họa diệt môn ngày xưa, chúng ta ẩn cư trong ngọn núi thấp ngay phía trước. Một vị tổ sư lại sắp sửa tọa hóa còn có thời gian một ngày, vừa lúc đoán biết mấy vị tới đây, nghĩ tới chuyện cõi trần còn lại cuối cùng!

Tiểu đạo đồng lộ ra vẻ bi thương.

Xa xa, lại đi tới một đạo sĩ trung niên, râu đen tung bay, tiên phong đạo cốt, nhìn kỹ có chút quen mắt, đúng là tiểu đạo đồng hơn một trăm năm trước, ngày nay đã thành là người thừa kế trong giáo này.

- Lại một vị tổ sư sắp sửa tọa hóa, giải quyết xong tâm nguyện cuối cùng này, giáo ta sẽ hoàn toàn ẩn cư, cho đến muôn đời đến khi trường hỗn loạn lớn nhất này qua đi!

Đạo sĩ trung niên nói mặt đầy vẻ bi ai.

Năm đó, hắn chứng kiến một vị tổ sư gặp trời đố kỵ mà chết đi, ngày nay lại tiếp một vị. Đây là điềm xấu bọn họ không tránh khỏi được.

- Xin nén bi thương!

Diệp Phàm không biết an ủi thể nào, yên lặng thi lễ, đưa tặng một ít Thần dịch của Thiên Tôn cổ.

- Các vị muốn tìm cái gì, tổ sư không dám tính, không dám chạm vào, đừng nói riêng một mình tổ sư, chính là muôn đời kế thừa của Thiên Cơ Môn đều sẽ hoàn toàn bị hủy diệt nát tan thành bụi. Nhưng mơ hồ tổ sư cảm nhận được: nếu các vị thẳng một đường đi về hướng tây bắc, sẽ có điều thu hoạch, ngay trong cõi hồng trần này!

Đạo sĩ trung niên bi thương nói.

Cuối cùng song phương thi lễ chào nhau, từ đó chia tay. Từ nay về sau thế gian trong vòng mấy vạn năm không còn có Thiên Cơ Môn!

Tây Bắc là địa phương lạnh khủng khiếp, một bóng dáng nho nhỏ đang đơn độc lê bước, quần áo nhỏ nhắn sớm đẵ cũ nát không còn hình dáng...